1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 170: Hết Việc Để Làm

    Bước sang ngày thứ 4 máy bay AX01 của Hạ Quân Dật mất tích. Trong khi Lương Vũ Tranh cùng mọi người đang chung nỗi lo lắng thì anh lại ở cái đảo không tên này an nhàn dạo chơi.

    - Tổng giám đốc, Phu nhân nếu như đang quản lý tập đoàn sao anh không chút lo lắng gì vậy? Tôi đang rất lo đây.

    - Việc gì phải lo.

    - Tổng giám đốc, dù sao Phu nhân cũng không có nhiều kinh nghiệm kinh doanh. Bây giờ nếu đúng như anh nói, cô ấy quản lý tập đoàn…

    - Tôi lo thì được gì, tôi lo có thể giúp cô ấy được không? Cô ấy có biết được tôi đang lo về điều gì không? Cô ấy không làm được cũng không sao, vẫn còn có bố tôi.

    Trợ lý Trần thở dài.

    - Anh lẽ nào không lo cho tập đoàn sao?

    - Tôi lo chứ, rất lo. Nhưng tôi còn lo cho Lương Vũ Tranh nhiều hơn. Hội đồng quản trị sẽ để yên cho cô chắc. Bọn họ trước nay ngang ngược, nghe lời tôi nhưng coi cô ấy ra gì đâu.

    - Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.

    - Thay vì nhanh chóng rời khỏi đây thì anh giúp tôi làm một bản hợp đồng với ông Tagaki thì hơn.

    - Tôi biết rồi.

    Hạ Quân Dật đi đến một vài chỗ. Anh lo lắng cho Lương Vũ Tranh. Nhưng tại sao chưa có ai tìm kiếm đến đây nhỉ?

    Vết thương của anh cũng đã sắp lành, chỉ hơi đau một chút. Nếu đúng như lời con trai thím Tomoe nói thì ngày mai trợ lý Trần có thể rời đây đến Yakushima tìm cứu trợ, còn anh sẽ ở đây.

    Mấy ngày ở đây, anh mới hiểu rằng một người khi không phải làm việc thật sự rất thoải mái, không phải lo lắng chuyện tập đoàn. Nhưng nỗi lo lớn nhất vẫn là lo cho Lý Hiểu.

    - Em có đọc lá thư ấy không? Lá thư bí ẩn gửi cho anh. Anh cố tình đánh dấu thư đã đọc để em có thể thấy nó. Em đã báo cảnh sát chưa?

    Anh lại thở dài rồi nhắm mắt lại.

    …………………………………..

    Tập đoàn DCL. Phòng họp.

    - Phu nhân, chuyện tiến hành tung ra thị trường game mới cô vẫn chưa hỏi ý kiến chúng tôi mà đã tự ý quyết định, cô coi Hội đồng quản trị của DCL là gì đây?

    - Sao? Chuyện tung ra thị trường game các vị cùng Hạ tổng đã thống nhất rồi, chỉ cần ký giấy là xong. Bây giờ tôi ký rồi, các vị lại bảo chưa thông qua các vị, thế là có ý gì đây? Tôi làm việc mà vẫn phải hỏi ý kiến các vị nữa sao? – Lương Vũ Tranh giọng lạnh lùng nói.

    - Phu nhân, không phải cô nói sẽ ký thông qua cả hai dự án hay sao? Cô nói một đằng làm một nẻo, thế là có ý gì?

    - Chuyện dòng laptop mới có một số vấn đề nên phải chờ Hạ tổng về để giải quyết.

    - Phu nhân, đã 4 ngày rồi, một chút tin tức của Hạ Tổng cũng không có, cô rốt cuộc đang nghĩ gì?

    Nghe vậy, Lương Vũ Tranh tức giận. Ý ông ta là Hạ Quân Dật đã chết sao?

    - Ý ông là Hạ Tổng đã chết rồi sao? Đúng không? Các người mong thế sao? Tôi nói cho các người nghe, cho dù Hạ Tổng gặp chuyện gì, chiếc ghế Tổng giám đốc này tôi cũng không giao cho các vị.

    - Phu nhân, cô tự ý quyết định mọi việc mà không thông qua chúng tôi, cô vốn dĩ chẳng coi hội đồng quản trị chúng tôi ra gì.

    - Tôi nói cho ông biết, mọi việc của Tập đoàn DCL hiện giờ do tôi quyết định, ông có quyền gì mà nói vào? Các ông thông qua sao? Vậy cứ ngồi đấy mà bàn thảo, người quyết định cuối cùng vẫn là tôi.

    - Lương Vũ Tranh tiểu thư, cô nên nhớ cho rõ một điều, Hội đồng quản trị chúng tôi có quyền đình chức của cô đấy.

    Lương Vũ Tranh nghe vậy bật cười lạnh, cô đứng dậy, hai tay chống xuống bàn:

    - Được thôi, tôi xem các vị có đủ bản lĩnh gì để có thể đẩy tôi ra khỏi vị trí Tổng giám đốc này. Tôi sẽ xem xem các vị có những chiêu trò gì chống đối tôi. Đừng nghĩ rằng việc đẩy tôi ra khỏi vị trí này là dễ dàng.

    - Cô đừng tự mãn quá, chúng tôi nói được là làm được.

    - Các vị có quyền hợp tác đình chỉ chức vụ của tôi, nhưng trước khi quyết định thông qua việc đình chỉ thì tôi sẽ thông qua việc cho các vị “nghỉ hưu” sớm. Các vị thấy hành động của tôi thế nào? Rất hay phải không? Tôi nghĩ điều này rất tốt đấy.

    - Hạ Phu nhân, cô đừng có được nước mà lấn tới.

    - Ai mới là người được nước mà lấn tới đây? Chúng ta vốn là nước sông không phạm nước giếng, tôi vốn định im lặng nhưng các vị có để cho tôi im lặng đâu. Muốn đình chỉ tôi thì khó, nhưng muốn tôi đuổi các vị thì rất dễ đấy.

    - Cô…

    - Còn gì nữa không? Nếu không còn gì muốn nói thì cuộc họp kết thúc tại đây.

    Nói xong Lương Vũ Tranh đi ra ngoài cùng Tiffany. Hội đồng quản trị tức hộc máu.

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Cứ đến cuối tuần là Lương Vũ Tranh lại đến thăm mộ của bố mẹ, nhưng thời gian gần đây, chuyện của Hạ Quân Dật khiến cô không thể đến thường xuyên.

    Ở tại nghĩa trang chưa lâu, Lương Vũ Tranh đã lại nhận được điện thoại của Thẩm Gia Tuấn.

    - “Lương tiểu thư, vụ án của Hạ tiên sinh chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi. Cô có thể đến sở cảnh sát bây giờ không?”

    - Tôi sẽ đến ngay.

    Vụ án của Hạ Quân Dật có tiến triển mới, Lương Vũ Tranh vội vàng rời khỏi nghĩa tranh để đến sở cảnh sát.

    …………………………….

    Vừa mới đến sở cảnh sát, Lương Vũ Tranh đã nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Tất cả mọi người đều đã đến đủ cả, còn có cả Từ Dịch Phàm cũng đến.

    - Vũ Tranh, chuyện của Quân Dật anh cũng đã nghe Tôn Hạo nói rồi, cậu ấy bảo anh không cần phải đến thành phố B. Nhưng anh với Quân Dật cùng với những người khác đều là bạn bè, thân thiết như người trong gia đình. Cậu ấy và anh đều cùng gặp chuyện, nhưng anh cũng không thể ngồi mãi ở thành phố A để nghe tin tức được.

    - Cảm ơn anh đã đến, Dịch Phàm. Vừa rồi cảnh sát Thẩm gọi điện cho em bảo là đã bắt được tên hung thủ. Mọi người có biết tên hung thủ đó là ai không?

    - Bọn anh cũng không biết, chỉ nhận được điện thoại của Tống Thừa Huân thì vội vàng đến đây.

    - Cảnh sát lần này cũng rất tận lực.

    Ngay lúc này, xe cảnh sát nhanh chóng đi vào. Lương Vũ Tranh quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Gia Tuấn bước xuống xe. Những viên cảnh sát khác đang áp tải hung thủ vào bên trong. Và kẻ đó không ai khác chính là Lâm Kiệt.

    Thẩm Gia Tuấn đưa Lâm Kiệt đến trước mặt Lương Vũ Tranh. Các cảnh sát khác tay vẫn cầm súng để đảm bảo an toàn cho mọi người cũng như để tránh Lâm Kiệt chạy thoát.

    - Lâm Kiệt, anh đã giết Quân Dật? – Lương Vũ Tranh nhìn Lâm Kiệt, nhíu mày hỏi.

    - Đúng, tôi đã giết Hạ Quân Dật đấy thì sao? Nhưng mà Lương Vũ Tranh, cô không biết là việc gài bom vào máy bay của Hạ Quân Dật dễ dàng như thế nào đâu. Bọn thủ hạ của hắn dù kiểm tra kỹ lưỡng nhưng cũng không thể phát hiện ra. Giờ thì hay rồi, máy bay đã nổ tung, thân xác Hạ Quân Dật cũng nổ tung luôn rồi. Haha…

    Nụ cười lớn kia của Lâm Kiệt khiến cho Lương Vũ Tranh càng thêm tức giận. Cô giật lấy khẩu súng của một cảnh sát, nhanh chóng lên đạn và chĩa thẳng vào giữa trán của Lâm Kiệt khiến cho tất cả mọi người giật mình, phóng viên bên ngoài thì chụp ảnh liên tục.

    - Lâm Kiệt, tôi nói cho anh biết, nếu như Hạ Quân Dật có mệnh hệ gì, cho dù anh đang ở bất cứ đâu tôi cũng sẽ tìm giết anh bằng được. Còn nếu anh chết rồi thì tôi sẽ đào mộ của anh lên.

    Lâm Kiệt vẫn bình thản nhìn Lương Vũ Tranh, nói:

    - Lương Vũ Tranh, cô thay đổi rồi. Cô đã không còn là Lương Vũ Tranh mà tôi biết ngày xưa nữa.

    - Con người sống ở trên đời đương nhiên là phải thay đổi, nếu không thay đổi thì không phải là con người. Lâm Kiệt anh đã có thể thay đổi thì tại sao Lương Vũ Tranh tôi thì không thể?

    - Nhưng mà Lương Vũ Tranh, cô thay đổi thì đã sao chứ? Bây giờ cô thay đổi thì có ích gì? Hạ Quân Dật đã chết, tôi đã có thể trả thù được rồi. Hắn ta hại tôi mất đi Lâm Thịnh mà tôi đã cất công xây dựng mất 3 năm, đẩy mẹ tôi vào ngục tù. Nổ tung xác như thế vẫn còn là nhẹ đấy.

    - Anh sẽ phải nhận hậu quả cho những việc mà anh đã gây ra Lâm Kiệt. Tôi vừa nãy cũng đã nói với anh, nếu như Hạ Quân Dật mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến cho anh sống không được mà chết cũng chẳng xong. Hiểu không?

    Lương Vũ Tranh đưa trả khẩu súng cho vị cảnh sát đứng gần đó, sau đó thì đi thẳng vào bên trong.

    - Tôi chẳng quan tâm gì cả, tôi chỉ biết là Hạ Quân Dật đã chết, nổ tung xác rồi.

    Tiếng cười lớn của Lâm Kiệt lại vang lên khiến cho Lương Vũ Tranh dừng bước, hai bàn tay nắm chặt lại. Hạ Tuyết Dao đứng cạnh Lương Vũ Tranh thì vỗ nhẹ lên vai cô. Lương Vũ Tranh cố gắng bình tĩnh lại, đi thẳng vào bên trong.

    Hành động vừa nãy của Lương Vũ Tranh khiến cho Thẩm Gia Tuấn rất bất ngờ. Quen cô khá lâu như thế, nhưng anh không thể ngờ được rồi có ngày cô cũng cầm súng định giết người.

    Quả thật, con người đều phải thay đổi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 172: Nỗi Đau Và Sự Chờ Đợi

    Lương Vũ Tranh trở về nhà như người mất hồn. Cô thậm chí còn không chào hỏi bất kỳ ai trong căn nhà này. Nhiều người nhìn thấy cô vẫn chào, họ cũng cảm thấy đau lòng thay cho cô.

    Mọi người đều chăm sóc cho cô cẩn thận bởi vì tâm trạng cô hiện tại không được ổn định cho lắm. Thím Lý nhìn cô như vậy cũng đau xót lắm. Cô và Hạ Quân Dật mới thật sự ở bên nhau chưa đầy 2 tháng mà anh đã mau chóng rời xa cô như vậy.

    Lương Vũ Tranh vẫn làm những công việc hàng ngày, đi tắm rồi nghỉ ngơi.

    Cô nằm xuống, tay nắm chặt chăn, nhìn ra hướng ban công. Nước mắt cô cứ chảy ra, chảy mãi mà không thể ngăn lại được. Cô cứ nhìn ban công ấy cho đến lúc ngủ thiếp đi vì khóc quá nhiều.

    Lương Vũ Tranh mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy cô nhìn thấy Hạ Quân Dật mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, quần đen, tóc vuốt ngược đang đứng nhìn cô ở phía xa. Cô rất vui, cô chạy ngay đến chỗ anh và nắm chặt lấy tay anh. Anh nhìn cô mỉm cười rất nhẹ nhàng. Cô cũng nhìn anh cười. Nhưng… anh bỗng chốc tan thành mây khói và tất cả mọi người trên đường đều biến mất. Cô lo sợ chạy khắp nơi, không ngừng gọi tên Hạ Quân Dật.

    - Quân Dật…

    Cô thở hồng hộc tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi. Người cô bỗng run lên cầm cập. Với cô, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng giấc mơ ấy bây giờ đã thành sự thật mất rồi.

    Cô đứng dậy ra khỏi giường, lại gần ban công. Trời hôm nay sao đẹp như vậy? Có phải anh là một trong những ngôi sao trên trời kia không? Ngôi sao sáng nhất kia có phải là anh không? Anh có nhìn thấy cô bây giờ không? Cô thật sự rất muốn nhìn thấy anh.

    ………………………………..

    Đảo không tên.

    - Bác Tagaki, đây là hợp đồng mua bán đảo này, cháu muốn mua nó. - Hạ Quân Dật đưa hợp đồng cho ông Tagaki, người chủ đảo này.

    - Cậu Hạ này, cậu thật sự có tiền mua đảo này của tôi sao?

    - Cháu có. Đây là giấy tờ cháu đã viết sẵn, bác hãy đọc kỹ xem có thắc mắc gì nữa không thì chúng ta sẽ ra giá. Khi ký kết xong, giấy tờ này sẽ được xem là một văn bằng pháp luật hợp pháp.

    - Nhưng nếu bán cho cậu, chúng tôi phải ở đâu, làm gì? Chúng tôi bao năm nay vẫn sống ở đảo này.

    Hạ Quân Dật cười nhẹ nhàng:

    - Mọi người đừng lo. Cháu sẽ tiến hành xây nơi đây thành khu du lịch, sau đó mọi người có thể đến đây ở và làm việc luôn tại đây.

    - Thật chứ? Cậu không đùa chứ?

    - Cháu không đùa ai trong chuyện mua bán bao giờ cả. Lời cháu nói nhất định sẽ thực hiện được. Bác muốn giá bao nhiêu?

    - 50… 50 triệu USD.

    - Được, 50 triệu thì 50 triệu.

    Ông Tagaki ngạc nhiên vì quyết định nhanh chóng của Hạ Quân Dật.

    - Sao cậu đồng ý nhanh vậy?

    - Đảo này giá nào cháu cũng mua.

    - Cậu đừng lừa chúng tôi nhé. Chúng tôi rất tin tưởng cậu đấy.

    Hạ Quân Dật mỉm cười nói:

    - Cháu không lừa dối ai cả. Ngày mai, cháu cần mọi người giúp cháu đưa trợ lý của cháu đến đảo Yakushima để thông báo tin tức của cháu về nhà. Còn cháu sẽ ở đây cho đến khi có người của cháu đến đón. Coi như là làm con tin vậy, cũng đâu mất gì.

    Mọi người nhìn anh, có vẻ như đã tin tưởng.

    - Yên tâm đi, cháu không phải là loại người chỉ biết nói mà không biết làm. Cháu nói sẽ mua đảo này thì sẽ mua, cháu nói sẽ xây dựng nơi đây thành thiên đường du lịch thì chắc chắn sẽ làm.

    - Tôi tin cậu. – Ông Tagaki nói.

    - Vậy chúng ta cũng phải đặt một cái tên cho đảo này chứ? Đâu thể gọi nó là “đảo không tên” được.

    - Cậu đã mua nó thì cậu đặt tên đi.

    Hạ Quân Dật suy nghĩ một hồi lâu.

    - Hay chúng ta đặt tên đảo này là “Đảo Elaine” đi.

    - “Đảo Elaine” sao?

    - Elaine là tên vợ cháu.

    - Cái tên nghe rất hay đấy. Từ nay đảo của chúng ta đã có tên rồi, là đảo Elaine.

    Mọi người hứng thú bàn tán về cái tên. Trợ lý Trần nói nhỏ:

    - Ngày mai tôi đi, Tổng giám đốc ở đây một mình sẽ ổn chứ?

    - Không sao đâu, họ đều là những người hiền lành chất phác, anh sợ họ làm hại tôi sao?

    - Nhưng tôi rất lo lắng cho Tổng giám đốc.

    - Đừng có lo lắng quá lên như vậy, tôi đã suy tính hết mọi chuyện rồi, cậu tốt nhất là nên thông báo cho Tống Cường sớm hơn để đưa người đến đảo này. Nhớ rằng chúng ta cần phải có con trai thím Tomoe làm người dẫn đường. Đã được chưa?

    - Vâng.

    Như đã hiểu ra dụng ý của Hạ Quân Dật, trợ lý Trần nhanh chóng đáp. Hạ Quân Dật sắp được trở về rồi.

    Còn tàu biển, máy bay tìm kiếm của các nước đã nhanh chóng rút sau khi kết luận máy bay của Hạ Quân Dật nổ tung và không ai sống sót.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 173: Chờ Ngày Trở Về

    Từ sau cơn ác mộng đêm qua, Lương Vũ Tranh không tài nào chợp mắt được nữa. Cô cứ đứng ở ban công cho đến tận sáng.

    Mọi chuyện đối với Lương Vũ Tranh cứ như là giấc mơ vậy. Những lời mà Lâm Kiệt nói với cô hôm qua ở sở cảnh sát cô vẫn nhớ như in không sót một chữ.

    Thật sự… thật sự Hạ Quân Dật đã chết rồi sao? Nhưng nếu không thì mấy ngày nay sao anh không có liên lạc gì với cô vậy?

    Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, tin tức cũng chẳng có, trong lòng Lương Vũ Tranh càng thêm rối bời. Nếu mọi chuyện như lời Lâm Kiệt nói thì Lương Vũ Tranh cô phải làm sao đây? Cuộc sống không có Hạ Quân Dật thì sẽ như thế nào?

    Tiểu Hoa giúp Lương Vũ Tranh thay đồ. Vẻ mặt của Lương Vũ Tranh vẫn vậy, vô hồn, ẩn sâu bên trong là nỗi buồn không thể nào tả được. Tiểu Hoa cũng không muốn Lương Vũ Tranh cứ mãi như vậy, nhưng cô chẳng thể làm được gì cả. Cô chỉ có thể cầu mong Lương Vũ Tranh đừng quá đau buồn, hãy quan tâm đến bản thân mình hơn. Cô đã gián tiếp hành hạ bản thân mình 5 ngày qua.

    Lương Vũ Tranh vẫn không muốn dùng bữa sáng, bởi cô nuốt không trôi nữa rồi. Thím Lý nhìn thấy suýt nữa thì lo đến phát khóc. Cô bảo tài xế lái xe đưa mình đến tập đoàn DCL.

    ................................................

    Dừng xe trước đèn đỏ, Lương Vũ Tranh thấy màn hình TV lớn trước đối diện ngay trước mặt. MC trên đấy đang nói về vụ tai nạn thảm khốc của Hạ Quân Dật cũng như đưa ra những hình ảnh mảnh cỡ vụn của máy bay để chứng minh rằng Hạ Quân Dật đã chết. Lương Vũ Tranh bất chợt lặng thinh, đến nỗi xe đằng sau ấn còi một hồi cô mới nghe ra.

    Trong khi đó, Tống Thừa Huân đã cho rút tàu tìm kiếm cũng như máy bay về, bên phía Nhật Bản và các khu vực lân cận cũng dừng việc tìm kiếm máy bay. Kết luận mới nhất về Hạ Quân Dật và chiếc máy bay ấy: Máy bay đã bay với độ cao trên mức quy định, phát nổ do hỏng động cơ và nguyên nhân chính là trên máy bay có bom. Hạ Quân Dật cùng trợ lý, cơ trưởng và cơ phó 4 người đã thiệt mạng. Đây là vụ tai nạn khủng khiếp nhất thành phố B từ đầu năm đến nay!

    Nhưng… ở đảo Elaine xa xôi kia… vẫn còn một Hạ Quân Dật thật sự còn sống. Anh đang chờ đợi từng phút từng giây để có thể trở về gặp Lương Vũ Tranh.

    Chiếc tàu biển kia nhanh chóng đưa trợ lý Trần rời khỏi đảo này. Những gì Hạ Quân Dật nhắc nhở anh đã nhớ rõ, chỉ việc đến Yakushima và làm theo thôi.

    Hạ Quân Dật tin vào trợ lý của mình. Anh nhất định sẽ được trở về thành phố B sớm thôi.

    Trợ lý Trần lo lắng đi đi lại lại trên tàu mặc dù còn xa nữa mới đến Yakushima. Mặc kệ lời khuyên của chàng trai đưa anh đi, trợ lý Trần vẫn rất lo lắng.

    Thuyền bắt đầu đi với vận tốc nhanh hơn, trợ lý Trần ngày càng lo lắng hơn. Anh rất lo Hạ Quân Dật xảy ra chuyện gì. Nhưng dù sao, trong tay anh hiện tại cũng có chàng trai kia là con tin.

    ..............................................

    14 giờ chiều.

    Tàu cập bến.

    Trợ lý Trần cùng chàng trai trẻ kia nhanh chóng lên bờ. Anh tạm thời vay của chàng trai kia ít tiền để gọi điện thoại.

    Anh càng sốt ruột hơn khi Tống Cường không nghe máy!

    Anh liền gọi điện cho Tiffany.

    - Tiffany, là tôi, Trần Kiên đây.

    - "Trần Kiên, anh là trợ lý Trần sao?"

    - Đúng vậy, là tôi đây. Tôi và Tổng giám đốc vẫn còn sống. Vừa rồi tôi có gọi điện cho Tống Cường nhưng không được, chỉ có thể gọi điện cho cô nhờ cô thông báo thôi.

    - "Còn nghe thấy được giọng anh, tôi mừng quá. Thế là tốt rồi, tốt rồi."

    Ngay lập tức, trợ lý Trần nói ra những sắp xếp trước đó mà Hạ Quân Dật nói cho anh. Tiffany nghe xong thì vội tắt máy để đi làm ngay.

    Sau cuộc gọi ấy, trợ lý Trần đã bớt lo lắng hơn đôi chút. Anh cùng chàng trai kia đến một quán dùng bữa trưa.

    Trình Minh Viễn sau khi gặp được Tiffany và nghe cô nói qua tình hình, lập tức gọi trực thăng đến.

    .............................................

    Ánh hoàng hôn buông xuống, Hạ Quân Dật đang đứng nhìn biển. Hoàng hôn ở biển bao giờ cũng đẹp như vậy, anh thật sự rất ít ngắm hoàng hôn như thế này. Mấy ngày nay ở đây mới có cơ hội ngắm nhìn. Thật tiếc vì không có máy ảnh để chụp.

    Hơi nheo mắt, anh thấy một chiếc trực thăng đang bay gần đến chỗ mình. Anh nhìn theo chiếc trực thăng, mỉm cười.

    Cuối cùng anh cũng có thể quay trở về!
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 174: Ngày Anh Trở Lại

    Cầm túi xách trên tay, Lương Vũ Tranh đang định đi ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại khiến bước chân cô dừng lại. Đó là điện thoại của Trình Minh Viễn.

    - Alo, Minh Viễn, em có chuyện muốn nói với anh đây. Anh có thể ra ngoài…

    Tiểu Hoa đứng bên cạnh nhìn Lương Vũ Tranh, thấy gương mặt của cô hơi lạ.

    - Thật sao? Anh đừng đùa em như thế chứ…

    Cô lại chăm chú nhìn Lương Vũ Tranh lúc này. Vẻ mặt của Lương Vũ Tranh trở nên rất vui mừng khiến vài người đứng ở đó cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Rốt cuộc là có chuyện gì?

    - Được, em tới ngay.

    Lương Vũ Tranh vội vàng chạy ra bên ngoài, gọi cả tài xế lái xe đi cùng nữa. Mọi người vẫn chưa biết có chuyện gì đã xảy ra.

    ……………………………

    Lương Vũ Tranh liên tục thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn. Cô vừa vui mừng, vừa hồi hộp chờ đến chỗ sân bay.

    Từ phía xa, Lương Vũ Tranh đã nhìn thấy hai hàng vệ sĩ cùng một chiếc trực thăng. Tài xế nhanh chóng lái xe đến chỗ đó.

    Lương Vũ Tranh vừa bước xuống xe cũng vừa lúc Hạ Quân Dật rời khỏi trực thăng đi xuống. Nhìn thấy Hạ Quân Dật, cô ngỡ như mình đang nằm mơ vậy.

    Hai hàng vệ sĩ, người nào người nấy đều cúi đầu chào rất nghiêm trang. Hạ Quân Dật đứng cách xa cô, phía sau còn có Trình Minh Viễn và Tống Thừa Huân. Anh nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng. Anh giống hệt trong giấc mơ của cô, mặc sơ mi trắng, quần đen.

    Lương Vũ Tranh vừa vui mừng vừa chạy chỗ Hạ Quân Dật và ôm chầm lấy anh, Hạ Quân Dật cũng bật cười, ôm chặt lấy cô.

    - Hạ Quân Dật, anh là một tên đàn ông tồi, anh có biết là em lo lắng cho anh như thế nào không hả?

    - Anh xin lỗi vì bây giờ mới quay trở về. Đừng lo lắng nữa, sau này anh sẽ không khiến em lo lắng nữa đâu.

    - Nói cho em nghe đi, đây không phải giấc mơ đúng không? Lần trước em mơ em cũng gặp anh như thế này, nhưng chỉ trong chốc lát anh đã biến thành mây khói.

    Anh nhìn thẳng vào gương mặt cô, gõ một phát vào đầu cô.

    - Đau…

    - Đau có nghĩa là không phải mơ. Giấc mơ của em ngược lại với sự thật rồi nên về sau đừng có hoàn toàn tin tưởng vào giấc mơ.

    Lương Vũ Tranh mỉm cười nhìn Hạ Quân Dật. Anh đưa tay chạm vào khóe mắt hơi đỏ lên của cô, hơi nhíu mày lại:

    - Em nhìn em xem, rốt cuộc sao lại biến bản thân mình thành thế này chứ? Mắt vừa đỏ vừa sưng, rốt cuộc là em đã khóc bao lâu, không ngủ không nghỉ bao lâu rồi?

    - Không phải là vì anh à? Nghe những tin bất lợi về anh, anh có biết là em vừa buồn vừa lo lắng không?

    - Được rồi Vũ Tranh, anh xin hứa là từ nay trở đi sẽ không để em phải lo lắng nữa.

    - Anh biết thế là tốt rồi.

    Trình Minh Viễn lúc này mới đi đến chỗ hai người, giọng nói có phần chọc ngoáy:

    - Hai người muốn thể hiện tình cảm thân mật thì về nhà đi, ở chỗ này là chỗ công cộng đấy, có bao nhiêu người thế này.

    - Thân mật thì sao? Cậu về mà thân mật với em gái Thẩm đi.

    - Đúng thế, anh về với vợ anh đi.

    - Này, mấy người có để ý đến cảm nhận của một người độc thân như tôi không đây?

    Lúc này Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật mới nghe thấy tiếng của Tống Thừa Huân.

    - Không muốn độc thân thì cậu kiếm một em gái đi.

    - Tống đại luật sư, anh có muốn em giới thiệu cho anh một mối không? Bạn thân của em ấy, Vương Nhã Đồng đến giờ vẫn còn độc thân đấy. Nếu muốn thì em sẽ trở thành bà mối.

    - Thôi thôi em ơi, cô gái ấy không phải là hình mẫu lý tưởng của anh. Giới thiệu người khác đi.

    Hạ Quân Dật đứng bên nghe thấy thế thì cũng bật cười. Rồi anh bỗng dưng lên tiếng:

    - Được rồi, bây giờ đến việc của mình.

    Lúc này Hạ Quân Dật nhìn sang Tống Cường, nói:

    - Tống Cường, cậu về nhà mang sổ hộ khẩu và chứng minh thư của tôi và Vũ Tranh đến đây.

    - Vâng ạ.

    - Mang mấy thứ đó làm gì vậy?

    - Em nghĩ mang mấy thứ đó để làm gì chứ? Anh muốn ngay bây giờ cùng em đi đăng ký kết hôn.

    Lương Vũ Tranh và những người ở đó nghe xong thì hết sức kinh ngạc.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 175: Đăng Ký Kết Hôn

    Lương Vũ Tranh bỗng đánh vào vai của Hạ Quân Dật:

    - Sao anh cứ tự quyết định mọi việc như thế chứ?

    - Đau…

    - Anh bị thương à? Ở đâu, để em xem nào.

    - Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không cần phải lo đâu. Vậy bây giờ đã có thể cùng anh đi đăng ký kết hôn chưa?

    Nghe những lời này của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh chỉ mỉm cười gật đầu, nhanh chóng đồng ý.

    ………………………………

    Bọn họ đến cục dân chính tiến hành làm thủ tục đăng ký kết hôn. Lương Vũ Tranh nhìn xung quanh, hôm nay quả thật có nhiều người đến đây. Giống như những cặp đôi khác, Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật cũng ngồi chờ cho đến phiên mình.

    - Vị tiểu thư này, cô cũng đến đây đăng ký kết hôn à?

    Lương Vũ Tranh quay sang thì thấy cô gái ở bên cạnh là người vừa lên tiếng hỏi. Cô vui vẻ trả lời:

    - Đúng vậy. Cô cũng đi đăng ký?

    - Phải. Thế chồng sắp cưới của cô đâu?

    - Anh ấy ở bên kia.

    Lương Vũ Tranh chỉ tay về phía Hạ Quân Dật đang đứng ở bên ngoài cửa lấy đồ từ Tống Cường. Cô gái nhìn theo hướng mà Lương Vũ Tranh chỉ, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ:

    - Chồng của cô đẹp trai quá, mà trông cũng thật quen mặt. Chồng cô cũng là người nổi tiếng à?

    - Có lẽ là vậy.

    Nói chuyện với cô gái bên cạnh, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất vui vẻ. Cảm giác hồi hộp đi đăng ký kết hôn thật thú vị.

    - Vũ Tranh, đến lượt chúng ta rồi.

    Sau khi lấy giấy tờ từ Tống Cường, Hạ Quân Dật đưa Lương Vũ Tranh vào bên trong làm thủ tục đăng ký kết hôn.

    Bây giờ làm thủ tục đăng ký thật sự quá dễ, chưa đầy 10 phút, Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn.

    - Xin chúc mừng hai người đã chính thức trở thành vợ chồng. Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.

    - Cảm ơn.

    Lấy được giấy chứng nhận, Lương Vũ Tranh cứ mỉm cười suốt không ngừng. Hạ Quân Dật ôm lấy vai cô đi ra, hỏi:

    - Hạnh phúc quá đúng không?

    - Phải, em rất hạnh phúc.

    Đăng ký kết hôn, đối với Lương Vũ Tranh giống như một giấc mơ vậy. Thật không ngờ cô có thể trở thành vợ của anh.

    ………………………………

    Trên đường trở về, Lương Vũ Tranh cứ cầm chặt giấy chứng nhận kết hôn khiến Hạ Quân Dật ngồi bên cạnh cũng phải bật cười.

    - Anh cười cái gì?

    Lương Vũ Tranh nghe thấy rõ ràng tiếng cười của Hạ Quân Dật, cô tò mò hỏi.

    - Không có gì. À phải, anh đã mua lại hòn đảo mà anh ở mấy ngày qua rồi đấy.

    - Anh chỉ ở đấy mấy ngày mà sẵn sàng bỏ tiền ra mua lại sao? Nhưng anh đảo ấy mất mua bao nhiêu tiền?

    - Rẻ thôi, 50 triệu USD. Anh chuẩn bị tiến hành xây dựng một đảo để biến nơi đó thành một khu du lịch. Em không biết đâu, cảnh bình mình và hoàng hôn ở đấy đẹp lắm. Ban đầu nó không có tên, nhưng sau khi mua lại nó anh đã đặt đảo ấy là đảo Elaine, theo tên tiếng Anh của em đấy.

    Lương Vũ Tranh nghe đến đây thì hết sức kinh ngạc. Cô nghĩ mình đã nghe nhầm.

    - Elaine? Tại sao anh biết đó là tên tiếng Anh của em? Em nhớ hình như em chưa từng nói cho anh thì phải.

    - Chẳng phải ở trên DCL em cũng liệt kê Elaine là tên tiếng Anh của em hay sao? Anh là ông chủ của DCL, muốn xem mấy thông tin cơ bản này cũng không khó.

    - Nhưng tại sao anh lại dùng cái tên ấy để đặt cho đảo đó? Anh hết tên đặt rồi à?

    - Không biết nữa, nhưng lúc đấy anh lại nghĩ đến em. Anh biết rồi có ngày anh sẽ trở về, muốn mua hòn đảo ấy tặng cho em. Đảo Elaine này có được tình là quà cưới không?

    Lương Vũ Tranh cảm thấy rất hạnh phúc, vì hạnh phúc quá nên chẳng nói được gì nữa.

    - Bà xã, em sao thế? Sao không nói gì?

    - Bà xã? Sao nghe ớn thế?

    - Thế em không phải là vợ của anh à? Anh cũng không phản đối nếu như em gọi anh là ông xã đâu.

    - Được, ông xã.

    Mấy ngày ở trên đảo, Hạ Quân Dật thật sự rất nhớ Lương Vũ Tranh cũng giống như cô ở thành phố B vẫn luôn nhớ đến anh vậy. Anh không quan tâm nhiều thứ, chỉ mong có thể sớm ngày gặp được cô. Còn Lương Vũ Tranh thì vẫn luôn hy vọng, Hạ Quân Dật có thể bình an trở về bên cô. Như vậy là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 176: Hỏi Tội (1)

    Buổi tối hôm ấy, Minh viên trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tất cả hội bạn bè của Hạ Quân Dật hôm nay có mặt đầy đủ cả, không thiếu một ai. Ngồi suốt từ nãy tới giờ, Hạ Quân Dật vẫn nắm chặt tay của Lương Vũ Tranh, chưa từng bỏ ra.

    - Hôm nay chúng ta nhất định phải làm một bữa thật lớn rồi, Hạ Tổng giám đốc bình an trở về, lại còn cùng em gái Lương đi đăng ký kết hôn nữa chứ. Song hỷ lâm môn, song hỷ lâm môn.

    Giọng nói đầy vẻ giễu cợt của Tôn Hạo vang lên. Tất cả mọi người ngồi đấy đều bật cười.

    - Tôn Hạo, cậu nói thiếu mất rồi, phải là tam hỷ lâm môn mới đúng chứ. Quân Dật vừa về một phát, giá cổ phiếu của DCL tăng như chưa bao giờ được tăng ấy. – Lưu Cảnh Dương vừa nhấm nháp chút rượu vừa chữa lời cho Tôn Hạo.

    - Ừ phải, là tam hỷ, mình quên mất.

    - Nói chung là Quân Dật về, mọi chuyện đều trở lại bình thường. Này, Hạ tổng của chúng ta mà không về, khéo em gái Lương đây khóc thành cả dòng sông mất.

    - Ừ phải.

    Lại là giọng giễu cợt khác của Tống Thừa Huân. Nhưng khi ta quay sang thì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Quân Dật, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên hỏi:

    - Này Hạ Quân Dật, cậu làm gì mà nhìn mình như thế? Như muốn đem mình làm thịt luôn ấy chẳng bằng.

    - Ánh mắt giết người đây rồi. Quân Dật à, cậu không cần nhìn Thừa Huân như muốn ăn tươi nuốt sống như thế chứ?

    - Không phải chỉ có Thừa Huân thôi đâu, mình cũng muốn đem tất cả bọn cậu ra làm thịt luôn.

    - Ấy, có gì từ từ nói. Nhưng rốt cuộc là bọn mình đã làm gì đắc tội với cậu để rồi cậu muốn đem bọn mình ra làm thịt thế? Cậu không biết là mấy ngày qua cậu mất tích, bọn mình đã cực khổ giúp đỡ em gái Lương như thế nào đâu.

    Hạ Quân Dật tựa lưng vào hẳn sofa, gật đầu nói:

    - Mình biết là trong cả tuần qua các cậu đã giúp đỡ trong chuyện của mình rất nhiều. Nhưng mà…

    - Nhưng mà cái gì chứ? Hạ Quân Dật, cậu nhớ phải trả công xứng đáng cho bọn mình đấy.

    - Để xem nào. Để giúp cho Vũ Tranh có thể ngồi vào vị trí Tổng giám đốc, các cậu cũng không ngại thông đồng với nhau làm ra chứng từ giả nhỉ? Mà người cầm đầu chính là cậu đấy Tống Thừa Huân, làm luật sư mà như vậy à? Biết luật mà còn cố tình phạm luật.

    Tống Thừa Huân nghe thấy thế thì chỉ tay về phía Hạ Quân Dật, vẻ mặt trông rất oan uổng:

    - Này Hạ Quân Dật, cậu không nghĩ tới việc nếu như bọn mình không làm vậy thì chắc là DCL của cậu giờ đã sụp rồi đấy. Bọn mình hao công tổn sức như vậy mà.

    Hạ Quân Dật không để ý đến Tống Thừa Huân, quay sang nhìn Thẩm Gia Tuấn cũng xuất hiện ở đây:

    - Cảnh sát Thẩm à, chẳng phải từ trước đến nay cậu vẫn muốn buộc tôi vào tội giết người còn gì? Cậu cũng giống Tống Thừa Huân, là một người công chính, biết rõ luật pháp như vậy mà vẫn còn cùng cậu ta đi làm chứng từ giả hay sao?

    Đã nghe rõ những lời của Hạ Quân Dật nói, Thẩm Gia Tuấn vẫn bình thản trả lời:

    - Hạ tiên sinh, tôi không tin anh, tôi chỉ tin những lời mà anh rể tôi nói thôi. Anh ấy bảo anh không giết người thì tức là không giết người. Dù sao đó cũng là việc nguy cấp.

    - Thật không ngờ… Trình Minh Viễn, từ bao giờ mà cậu em vợ này nghe lời cậu thế hả?

    - Đúng đấy. Mà có phải anh với Băng Tâm quay lại với nhau vì trước đó anh mua chuộc được Gia Tuấn không thế?

    - Thì ra là đã mua chuộc được em vợ từ lâu rồi, bảo sao mà em gái Thẩm đồng ý quay lại với cậu nhanh thế.

    Mọi người lại chuyển chủ đề sang Trình Minh Viễn và Thẩm Băng Tâm. Trong lúc đang chẳng biết nói gì, Trình Minh Viễn lại quay sang nhìn Lương Vũ Tranh:

    - Hạ Quân Dật, hôm nay là ngày cậu hỏi tội bọn mình, nhưng hình như cậu cũng để sót một người rồi đấy.

    Hạ Quân Dật lúc này vẫn còn đang cười, hỏi Trình Minh Viễn:

    - Còn thiếu ai nữa à? Các cậu không phải chỉ làm giả chứng từ thôi đấy chứ? Rốt cuộc là còn làm gì phạm pháp nữa hả?

    - Quân Dật à, Minh Viễn nói đúng đấy, anh vẫn để sót một người chưa hỏi tội. Anh không biết đâu, tội của người này còn lớn hơn cả bọn em cộng lại nữa đấy.

    Câu nói của Hạ Tuyết Dao càng khiến cho Hạ Quân Dật cảm thấy khó hiểu cũng như tò mò:

    - Em gái à, nói rõ hẳn ra luôn đi, từ trước đến nay anh vốn không thích nói vòng vo, em hiểu rõ mà.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 177: Hỏi Tội (2)

    Triệu Minh Thành ngồi đó im lặng cũng đã lâu, lúc này mới lên tiếng nói chuyện:

    - Quân Dật, cậu không biết là hôm trước, sau khi biết Lâm Kiệt chính là kẻ gài bom trên máy bay của cậu, Vũ Tranh đã tức giận đến mức cướp súng của cảnh sát, chĩa thẳng vào trán của hắn ta. Lúc đấy à, ai ai cũng phải kinh ngạc vì hành động của cô ấy.

    Nghe thấy chuyện này, Hạ Quân Dật nhíu mày kinh ngạc, quay sang nhìn Lương Vũ Tranh đang ngồi ở bên cạnh. Thấy ánh mắt của Hạ Quân Dật đang hướng về mình, Lương Vũ Tranh bất giác cúi đầu xuống. Cô thật sự chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của anh nữa.

    - Lương Vũ Tranh, anh biết lá gan của em cũng lớn lắm. Nhưng rốt cuộc lần này là em đã mượn thêm được bao nhiêu lá gan mà dám giơ súng định giết Lâm Kiệt như vậy? Lỡ như em lỡ tay giết chết hắn ta thì sẽ như thế nào đây hả?

    Mặc dù là nói với giọng quở trách như vậy nhưng có lẽ chẳng ai biết là trong lòng Hạ Quân Dật đang vui và hạnh phúc như thế nào. Hóa ra cũng có một ngày Lương Vũ Tranh sẵn sang chĩa súng vào người ta khi biết anh gặp nguy hiểm.

    - Em… - Lương Vũ Tranh vẫn cúi gằm mặt xuống, giọng nói trở nên ấp úng. Rốt cuộc là chẳng nói được gì nữa.

    - Mình còn nhớ như in câu nói của em gái Lương hôm đấy nữa cơ. Gì mà “Lâm Kiệt, tôi nói cho anh biết, nếu như Hạ Quân Dật có mệnh hệ gì, cho dù anh đang ở bất cứ đâu tôi cũng sẽ tìm giết anh bằng được. Còn nếu anh chết rồi thì tôi sẽ đào mộ của anh lên”. Nghe những lời này mà mình không thể tin được.

    Hôm đấy xuất hiện ở sở cảnh sát, Từ Dịch Phàm cũng rất tò mò về tên hung thủ dám lắp đặt bom trên máy bay của Hạ Quân Dật. Nhưng anh càng không ngờ khi gặp được tên Lâm Kiệt kia, Lương Vũ Tranh lại dám chĩa thẳng súng vào hắn ta và nói như thế. Từ Dịch Phàm cũng biết, Lương Vũ Tranh và Lâm Kiệt ngày trước từng yêu nhau. Thật không thể ngờ rồi có ngày Lương Vũ Tranh cũng dám vì Hạ Quân Dật mà có ý định giết cả người yêu cũ nữa.

    - Vũ Tranh à… em giỏi thật đấy.

    Câu nói này của Hạ Quân Dật khiến cho Lương Vũ Tranh bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh. Nụ cười kia của anh là gì chứ? Là một nụ cười ấm áp hạnh phúc hay là một nụ cười mỉa mai? Mỉa mai việc cô dám cầm súng và thậm chí là còn có ý định giết người?

    - Quân Dật… em… em lúc đấy vì không kiềm chế được mới làm như vậy thôi.

    - Haizzz… Quân Dật à, cậu không biết em gái Lương cầm súng thuần thục như thế nào đâu. Nếu như cậu nhìn thấy thì cũng phải bái phục luôn đấy dù cậu đã cầm súng lâu năm rồi. Em gái Lương à, lần này em chuẩn bị chịu phạt đi là vừa rồi đấy.

    Hạ Quân Dật liếc nhìn Tống Thừa Huân, nói:

    - Ai bảo với cậu là mình sẽ phạt cô ấy hả?

    - Ơ… Thế là thế nào? Tội của em gái Lương không phải là lớn hơn bọn mình à? Bọn mình là làm giả chứng từ, còn em ấy là suýt nữa giết người luôn đấy.

    - Quân Dật, bọn mình biết cậu yêu em gái Lương đến độ tắc luôn mạch máu não, nhưng cũng không đến mức đứng ra bảo vệ vợ như thế chứ? Còn công bằng không đây?

    - Em gái Lương cũng phải bị phạt.

    Hạ Quân Dật vẫn bình thản nhìn bọn họ. Lương Vũ Tranh nghe mọi người ép Hạ Quân Dật phải phạt mình nhưng cô vẫn còn cười được.

    - Đúng như cậu nói rồi đấy, mình yêu Vũ Tranh đến mức tắc mạch máu não rồi nên chẳng cần công bằng gì đâu. Cũng chẳng phải là vì cô ấy yêu mình quá nên mới cầm súng định giết người hay sao? Chuyện này đáng lý nên thưởng cho cô ấy mới đúng.

    - Quân Dật, anh định thưởng gì cho em? – Lương Vũ Tranh ôm chặt cánh tay của Hạ Quân Dật, giọng ngọt ngào hỏi.

    - Đợi lát nữa bọn họ về hết rồi thì anh sẽ cùng em tính đến chuyện thưởng. Có được không?

    - Tất nhiên là được rồi.

    Thấy hành động tình cảm của Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh, Tống Thừa Huân ngồi đối diện đấy cảm thấy khá “buồn nôn”.

    - Này, trước mặt tất cả mọi người, cậu với em gái Lương đừng có tình tứ như vậy được không? Buồn nôn chết đi được. Nếu muốn tình tứ thì lên giường mà tình tứ.

    - Thừa Huân, anh đang ghen với bọn em à? Mà cũng phải, dù sao anh cũng là người độc thân mà.

    Ở lâu với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh cuối cùng cũng đã học được bản lĩnh chọc ngoáy và mỉa mai của anh.

    Mọi người sau khi nghe thấy câu nói của Lương Vũ Tranh thì đều bật cười. Tống Thừa Huân không vui nói:

    - Em gái Lương à, anh biết em giờ đã là Hạ phu nhân của Quân Dật rồi, nhưng cũng không cần phải giống cậu ta ở cách ăn nói chứ? Chê anh đây không có ai theo sao?
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 178: Hỏi Tội (3)

    Không cần đợi Lương Vũ Tranh hay Hạ Quân Dật lên tiếng, Tôn Hạo đã nhanh chóng nói thay:

    - Thế không phải à? Bọn mình quen cậu cũng khá lâu rồi mà chưa thấy cậu đưa em gái nào về đây. Không lẽ… giới tính cậu có vấn đề? Không thể nào đâu Tống Thừa Huân.

    - Thừa Huân, thật sự là như vậy sao?

    - Cậu không thích đám con gái nữa mà chuyển sang đàn ông? Chuyển đổi hướng từ khi nào thế?

    Chỉ với một câu nói của Tôn Hạo, Tống Thừa Huân đã nhanh chóng rơi vào tình thế bị công kích.

    - Có mà các cậu đồng tính ấy. Mà cho dù các cậu có “cong” hết thì chắc chắn mình vẫn sẽ “thẳng”. Mà này Quân Dật, cậu với em gái Lương đã đăng ký kết hôn rồi, vậy đến bao giờ mới tiến hành tổ chức đám cưới đây hả? Nhanh lên , nếu không bụng của em gái Lương mà lớn lên thì mặc váy cưới xấu lắm đấy.

    - Ơ… không phải chứ? Hai người mới quay lại bao lâu mà em gái Lương đã lại có thai rồi.

    - Chúc mừng anh chị nhé.

    - Mang thai bao lâu rồi?

    Hạ Quân Dật lúc này quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, nụ cười vẫn hiện trên môi anh:

    - Vũ Tranh, em mang thai bao lâu rồi, sao không nói cho anh biết vậy? Hay là tính làm cho anh bất ngờ?

    Lương Vũ Tranh đánh nhẹ vào cánh tay của Hạ Quân Dật, bĩu môi nhìn anh nói:

    - Ai mang thai chứ?

    - Thì đương nhiên anh cũng phải nghi ngờ rồi. Lần trước là anh đổi thuốc của em, còn lần này thì không. Anh vứt thuốc của em đi lâu rồi.

    - Em gái Lương, khéo còn có rồi đấy, chỉ là em không biết thôi. Khi nào đến bệnh viện của anh, anh bảo người đưa em đi khám.

    - Được, em sẽ đến chỗ anh.

    Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh, giọng nói rất hào hứng:

    - Hai người có nên tiết lộ trước một chút về đám cưới hay không đây? Phải thông báo trước để cho bọn mình còn chuẩn bị quà cưới cho kịp nữa chứ. Có đúng không mọi người?

    - Phải đấy, nói đi xem nào.

    - Mọi người yên tâm. Đám cưới sẽ được tổ chức trong vòng 1 tháng nữa. Hy vọng đến ngày, mọi người đến giúp đỡ một chút.

    - Tất nhiên, tất nhiên rồi.

    Lương Vũ Tranh nghe thấy kế hoạch tổ chức đám cưới từ miệng của Hạ Quân Dật, chính cô cũng ngạc nhiên:

    - Ấy Quân Dật, cái kế hoạch tổ chức đám cưới mà anh vừa nói em chưa nghe thấy bao giờ. Thật sự là trong vòng 1 tháng nữa sao? Sao anh không bàn với em trước?

    Hạ Quân Dật vẫn chưa kịp nói gì thì Hạ Tuyết Tâm đã nói chen vào:

    - Vũ Tranh, chị không biết là đúng rồi. Chắc Quân Dật định cho chị bất ngờ đấy. Cứ lẳng lặng sắp xếp mọi thứ, đến hôm cưới thì mới nói cho chị biết. Anh trai à, anh suy nghĩ sâu xa thế?

    - Aiyo… Cậu ép hôn em gái Lương đấy à?

    - Đừng có nói linh tinh, cái gì mà ép hôn chứ? Bọn mình đã đi đăng ký kết hôn rồi. Thế còn cậu hả Minh Viễn? Mình và Vũ Tranh đang chuẩn bị đám cưới, còn cậu với em gái Thẩm thì chẳng thấy gì cả. Đến tờ giấy chứng nhận kết hôn cũng chẳng có.

    Thẩm Băng Tâm nghe thấy Hạ Quân Dật nói thế thì gương mặt bỗng ửng đỏ.

    - Ơ em gái Thẩm, không cần đỏ mặt lên như thế đâu.

    - Này, đừng có bắt nạt bà xã của mình như thế. Bọn mình cũng định vài ngày nữa đi đăng ký kết hôn đây.

    - Thế à? Có phải là muốn cùng với Quân Dật và Vũ Tranh tổ chức đám cưới chung một ngày không?

    - Không, em với Minh Viễn đã thỏa thuận sẽ đến Australia tổ chức đám cưới rồi, có lẽ là sau Quân Dật và Vũ Tranh.

    Thẩm Băng Tâm lên tiếng nói thay cho Trình Minh Viễn. Trình Minh Viễn nghe thấy thế thì mỉm cười nắm chặt tay của Thẩm Băng Tâm.

    - Vậy là chúng ta có hai cặp chuẩn bị tổ chức đám cưới nên quà cũng phải chuẩn bị hai phần rồi.

    - Này, các cậu toàn một lũ giàu, còn mình chỉ là luật sư nghèo, tặng quà cho bọn họ chắc mình sạt nghiệp mất.

    - Nói cái gì thế hả Tống Thừa Huân? Cậu mà là luật sư nghèo hả? Tiền một vụ kiện của cậu không phải bằng cả tiền lương một năm của một luật sư hay sao? Tiền lương một năm của cậu cũng bằng 10 năm của người ta đấy. Bọn mình biết là cậu rất khiêm tốn, nhưng cũng không cần khiêm tốn đến mức ấy đâu.

    - Nhưng mà nói chung, à không phải, nói thật ra, mình vẫn nghèo hơn đám tổng tài các cậu.

    Buổi tối hôm nay nói chuyện rất vui vẻ. Cả hội bạn thân ăn uống nói chuyện tới hơn 10 giờ đêm mới tàn tiệc.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi từ lâu, nhưng phải mãi một hồi lâu sau mới thấy cặp “uyên ương” nào đó cười nói vui vẻ đi xuống.

    - Vũ Tranh, ông Nakamura vừa rồi gọi điện cho anh báo rằng nhờ kế hoạch của em mà INN thu được vốn lớn. Ông ấy gửi lời cảm ơn em đó. – Hạ Quân Dật vừa rót cốc sữa cho Lương Vũ Tranh vừa nói.

    - Vì có những người bạn chí cốt của anh giúp đỡ nên em mới có được thông tin bảo mật, từ đó mà uy hiếp ông Nakamura, nếu không chắc mọi chuyện đã đi theo hướng khác tệ tại hơn rồi. – Lương Vũ Tranh có chút hơi buồn bực nói.

    - Không sao, anh tin em mà.

    Lương Vũ Tranh uống một ngụm sữa, hỏi Hạ Quân Dật:

    - Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em nghe, tại sao máy bay nổ như vậy mà anh cùng trợ lý Trần vẫn có thể thoát nạn vậy?

    - Anh hả? Sáng hôm máy bay chuẩn bị cất cánh, anh có một dự cảm chẳng lành. Cùng lúc đó có một email gửi đến, chính là bức “Pháo hoa sẽ nổ giữa trời xanh ấy”. Thấy nghi ngờ nên anh đã đánh dấu tất cả các thư khác là chưa đọc, còn thư ấy đã đọc. Lúc trên máy bay, anh cảm thấy rất khó thở, trợ lý Trần vội vàng báo lại là máy bay đang ở độ cao 15000m trong khi độ cao có thể chịu đựng được của máy bay là 13000m. Thấy không ổn khi cơ trưởng và cơ phó đã tự tử, bọn anh đành lấy dù và nhảy xuống. Nhưng do rơi ở độ cao cùng một số vết thương do mảnh vỡ máy bay nên anh hôn mê khá lâu. Tỉnh lại thì biết rằng bọn anh đang ở trên đảo Elaine, mà đảo ấy lại không có thiết bị liên lạc, chỉ có thể đợi thuyền về báo tin thôi.

    Lương Vũ Tranh chăm chú nghe từng câu nói của Hạ Quân Dật, rồi cô bất giác nói:

    - Nhưng mà từ đảo Elaine ấy đến Yakushima rất xa sao mà mãi gần một tuần anh mất tích mới thấy trợ lý Trần thông báo về vậy?

    - Vì có biển động nên tàu thuyền không ra khơi được. Anh cũng nghe một người trên đó nói là em lấy danh nghĩa vợ của anh tìm anh.

    - Còn nhắc nữa, em lo lắng cho anh gần chết. Vậy anh có lo cho em không vậy?

    - Không.

    Một câu trả lời khiến Lương Vũ Tranh rất tức giận.

    - Cái gì?

    - Anh bảo anh không lo lắng. Anh biết em sẽ ký được hợp đồng với ông Nakamura và tiến hành tung ra thị trường dòng laptop mới của tập đoàn. Nhưng dòng laptop mới ấy đang gặp một số trục trặc nên anh định sẽ giải quyết nó sau khi từ Nhật Bản về. Trong tình hình lúc đó chỉ có thể tung ra thị trường game mới mà thôi. Và cuối cùng, em đã làm được những điều giống như anh nghĩ.

    - Tại sao anh biết em sẽ thay thế anh trở thành Tổng giám đốc của DCL thế? Anh không nghĩ là trong những ngày anh mất tích, em sẽ chỉ biết ngồi lo lắng thôi sao?

    Hạ Quân Dật lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng:

    - Bởi vì em mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của anh. Em biết đối với anh, DCL rất quan trọng nên trước khi anh trở về, em chắc chắn sẽ phải giữ lại tập đoàn cho anh. Em không muốn nhìn thấy anh bỏ 10 năm công sức vào DCL để rồi cuối cùng bị mất. Nhưng cho dù em có không ngồi vào vị trí ấy thì Tuyết Dao, Cảnh Dương rồi Minh Viễn cũng sẽ đứng phía sau giúp đỡ DCL. Em biết DCL quan trọng với anh thì bọn họ đương nhiên cũng sẽ biết điều này.

    - Hóa ra tất cả đều nằm trong dự đoán của anh, anh đã tính toán hết mọi thứ rồi.

    - Nhưng thật sự là vợ anh rất giỏi kinh doanh đấy, về sau em về quản lý tập đoàn giúp anh đi, anh ở nhà.

    - Đừng bao giờ bảo em về tập đoàn của anh nữa. Hội đồng quản trị toàn những người muốn ăn tươi nuốt sống em đây này.

    - Em to gan lộng quyền như thế còn gì. Chẳng phải em nói “muốn đình chỉ chức vụ của em thì khó, nhưng em muốn cho họ nghỉ hưu thì dễ sao?” Bây giờ lo cái gì?

    Lương Vũ Tranh nghe thế thì bĩu môi nói:

    - Nhưng theo luật lao động thì em không có quyền đuổi họ mà không có lý do.

    - Em nên nhớ rằng trong luật lao động có nói, bọn họ không có quyền đình chỉ chức vụ của em mà không đưa ra được lý do chính đáng. Anh nói đúng không?

    Lương Vũ Tranh nhìn anh, hơi chút tức giận. Anh rõ luật, thông minh tài giỏi như vậy thì 10 người như cô cũng chẳng bằng.

    - Không cần nhìn anh với vẻ mặt ngưỡng mộ như thế đâu, anh biết là anh tài giỏi rồi.

    - Sao anh có thể tự kỷ đến mức này chứ? Con người thì nên khiêm tốn một chút.

    - Nhưng trước mặt em, anh không khiêm tốn được.

    Lương Vũ Tranh bật cười. Những ngày này đối với cô thật sự là những ngày hạnh phúc nhất trong đời.

Chia sẻ trang này