1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 180: Nói Cho Em Sự Thật (1)

    Sau khi trở về, Hạ Quân Dật bận rộn với việc của tập đoàn nhưng cũng không quên cùng Lương Vũ Tranh chuẩn bị đám cưới cho tháng sau ở ngay thành phố B này. Từ Dịch Phàm nói sẽ cho Hạ Quân Dật mượn khách sạn lớn nhất của Từ Thị ở thành phố B là Queen Hotel để anh cùng Lương Vũ Tranh tổ chức đám cưới cũng như tiệc tùng trong vòng 3 ngày. Ngoài ra, Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật cũng đã tìm được bản thiết kế nhẫn cưới ưng ý nhất trong số những bản mà Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm gửi cho. Họ đã hứa sẽ nhanh chóng làm xong nhẫn cưới cùng với đồ trang sức cho hôn lễ.

    Việc chuẩn bị hôn lễ, Lương Vũ Tranh không cần phải động tay vì Hạ Quân Dật đã thay cô sắp xếp tất cả. Hạ Quân Dật cũng nói, sau vài ngày nữa anh sẽ cùng cô đến thành phố A chụp ảnh cưới.

    Nhưng trước khi đến thành phố A chụp ảnh cưới, Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật sẽ cùng đi xem xem có bộ váy cưới và trang phục nào phù hợp với cô không đã.

    Lần đầu tiên được đi chọn váy cưới cho riêng mình, không hiểu sao Lương Vũ Tranh cảm thấy rất hồi hộp đến nỗi cứ bồi hồi suốt cả buổi, cũng không thể ngủ trưa được. Hạ Quân Dật nói anh bận họp nên bảo Lương Vũ Tranh cứ đi trước, anh sẽ cố gắng họp xong rồi đến với cô. Hiểu công việc của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh cũng không phàn nàn gì.

    - Lương tiểu thư, cô thử xem bộ này đi. Đây là váy cưới nằm trong bộ sưu tập mới nhất của thương hiệu Elie Saab năm nay đấy ạ. Dáng người cô đẹp thế này, mặc vào sẽ rất hợp.

    - Cô có thể mang một số bộ khác đến đây cho tôi luôn không, tôi muốn xem qua trước đã.

    - Vâng.

    Lương Vũ Tranh đi đi lại lại trong cửa hàng váy cưới lớn nhất ở thành phố B này. Những bộ váy cưới đẹp lỗng lẫy khiến Lương Vũ Tranh đã cảm nhận rõ rang được việc cô sắp trở thành cô dâu. Nhưng nhiều bộ đồ đẹp quá cũng khiến cô hơi phân vân chẳng biết nên chọn bộ nào nữa.

    Hạ Quân Dật vừa rồi cũng gọi điện bảo rằng, khoảng 20 phút nữa anh sẽ đến chỗ của Lương Vũ Tranh. Trong lúc chờ đợi Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh muốn xem qua trước rồi khi anh đến sẽ cùng anh chọn ra bộ váy phù hợp nhất.

    Lúc này, nhân viên cửa hàng đã mang ra thêm 9 bộ váy cưới khác, để ở trước mặt của Lương Vũ Tranh:

    - Lương tiểu thư, đây là những bộ váy cưới đẹp nhất trong cửa hàng của chúng tôi, cũng là những bộ váy được khách hàng yêu thích và lựa chọn nhiều nhất.

    - Trông rất đẹp.

    - Để chúng tôi giới thiệu qua cho cô.

    Lương Vũ Tranh chăm chú nghe những nhân viên ở đó giới thiệu về những bộ váy cưới và ưu điểm của chúng. Mới nghe được khoảng 3 bộ thì tiếng chuông điện thoại của Lương Vũ Tranh bất ngờ reo lên. Ban đầu nghĩ là của Hạ Quân Dật nhưng khi mở ra thì là một số lạ.

    Nhân viên cửa hàng thấy thế thì xin phép đi ra chỗ khác, để cho Lương Vũ Tranh nghe điện thoại.

    - Alo.

    - “Lương Vũ Tranh, thật không ngờ lúc này mà cô vẫn còn hứng thú đi thử váy cưới cơ đấy.”

    Giọng lạ hoắc của một người đàn ông vang lên khiến Lương Vũ Tranh rất kinh ngạc, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy người đàn ông nào khả nghi.

    Nhưng cũng không thể phủ nhận, giọng của người đàn ông này đã khơi gợi nỗi lo lắng trong lòng của Lương Vũ Tranh.

    - Ông là ai vậy?

    - “Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là tôi biết cô. Lương Vũ Tranh, tôi biết mọi chuyện về cô, về Hạ Quân Dật, về cả bố cô lẫn bố của anh ta. Tôi biết về mối thâm thù đại hận giữa Hạ Quân Dật với Lương gia các người. Nhưng cô có biết mối thù hận ấy xuất phát từ đâu không? Hạ Quân Dật đã nói cho cô chưa?”

    - Rốt cuộc ông là ai?

    Giọng của Lương Vũ Tranh đầy sự tức giận nhưng người đàn ông kia vẫn bình thản, nói đầy lời châm chọc:

    - “Lương Vũ Tranh, ngày xưa khi tập đoàn DCL vừa mới thành lập và đạt được những thành công nhất định, bố của cô chính là một trong những công thần lớn nhất. Nhưng có biết tại sao mà ông ta lại rời DCL để lập công ty của riêng mình không? Lúc ấy, bố của Hạ Quân Dật đang xem xét để đưa bố cô vào hàng ngũ những cổ đông lớn nhất, có vai trò quan trọng nhất của DCL nhưng bố cô lại cho rằng Hạ Phong không muốn chia sẻ thành công với ông ta. Cùng với một số việc khác làm nền khi đó, Lương Quang đã rất tức giận vì nghĩ Hạ Phong phản bội mình. Lương Quang khi ấy đã làm hỏng phanh xe của Hạ Phong, ông ta chính là hung thủ giết chết bố mẹ của Hạ Quân Dật.”

    - Cái gì?

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Lời của người đàn ông kia khiến Lương Vũ Tranh không thể tin được. Nhưng rốt cuộc, lời của ông ta, có bao nhiêu phần thật, có bao nhiêu phần giả, Lương Vũ Tranh thật sự không biết.

    Cô đang chìm đắm trong hạnh phúc mà tưởng chừng như sẽ nắm chắc trong tay nhưng thật không ngờ lại nghe được những chuyện này. Nếu người đàn ông này nói thật thì Hạ Quân Dật ngoài chuyện này ra thì anh còn giấu cô bao nhiêu điều nữa?

    - “Không tin à? Vậy cô thử giải thích xem, giữa Hạ Quân Dật và Lương Quang có thâm thù đại hận nào đến mức khiến cho Hạ Quân Dật không nương tay với bố của cô? Nếu như Lương Quang không hại chết bố mẹ của Hạ Quân Dật thì anh ta cũng chẳng thèm để tâm Lương Quang là ai đâu. Nhưng tôi cũng thật tò mò, Hạ Quân Dật có thù lớn với bố cô như vậy mà vẫn để cho cô sống, lại còn cùng cô kết hôn nữa.”

    - Ông đừng nói nữa.

    - “Cô càng không muốn tôi nói, tôi càng phải nói. Sao? Đừng nói với tôi là đến giờ này cô vẫn nghĩ vì một mối thù nào đó khiến Hạ Quân Dật dồn bố cô vào chỗ chết…”

    Chưa kịp nghe người đàn ông kia nói hết, Lương Vũ Tranh đã vội vàng tắt máy. Gương mặt cô lúc này rất lo sợ, rất kinh hoàng. Mọi chuyện là như thế nào?

    Bàn tay của Lương Vũ Tranh cứ nắm chặt lấy chiếc điện thoại, run lên sợ hãi.

    Ở bên ngoài kia, Hàn Bính Sinh nhìn thấy tất cả những biểu cảm của Lương Vũ Tranh. Ông ta mỉm cười lạnh lùng. Hạ Quân Dật đã phá hỏng gần hết kế hoạch của ông ta, ông ta không thể để yên được.

    Khi nhân viên cửa hàng vào nhìn thấy gương mặt bất thường của Lương Vũ Tranh vội hỏi.

    - Lương tiểu thư, cô không sao chứ?

    Lương Vũ Tranh giật mình rồi nhìn nhân viên cửa hàng, vội vàng lắc đầu nói:

    - Tôi không sao. À phải, bây giờ tôi có chuyện gấp phải đi, sẽ quay lại đây sau.

    - Vâng.

    Sau đó, Lương Vũ Tranh cầm túi ở trên sofa, đi nhanh ra khỏi cửa hàng. Đúng lúc này, Hạ Quân Dật gọi điện đến. Chuông điện thoại đổ một hồi lâu, Lương Vũ Tranh mới nghe máy.

    - “Vũ Tranh, anh vừa họp xong. Hơi trễ một chút nhưng em hãy đợi anh một lát, anh sẽ đến chỗ em ngay.”

    - Quân Dật, anh không cần phải đến nữa đâu. Em cũng đang định gọi báo cho anh, em hơi mệt nên bắt xe về rồi.

    - “Em không sao chứ?”

    - Em không sao đâu, anh đừng lo. Có gì thì tối nay anh về chúng ta nói chuyện tiếp.

    - “Ấy Vũ Tranh…”

    Chưa kịp hỏi thêm gì, Hạ Quân Dật ở đầu dây bên kia chỉ nghe thấy những tiếng “tút” vang dài.

    Lương Vũ Tranh thở dài, bắt taxi rồi trở về Minh viên.

    ……………………………….

    Minh viên.

    Suốt cả buổi chiều, Lương Vũ Tranh cứ đứng ngồi không yên. Người đàn ông lạ mặt kia bỗng dưng gọi điện cho cô rồi nói một đống chuyện. Mà những chuyện ấy có liên quan đến cô và cả Hạ Quân Dật. Sự thật như thế nào, Lương Vũ Tranh đến lúc này vẫn chưa thể rõ ràng. Nhất định hôm nay, cô phải nghe được câu trả lời từ phía Hạ Quân Dật.

    Thấy Lương Vũ Tranh đang đứng ở ban công, Hạ Quân Dật nhẹ nhàng bước đến, ôm cô từ phía sau. Lương Vũ Tranh thấy thế thì giật mình. Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Lương Vũ Tranh không biết Hạ Quân Dật đã trở về từ lúc nào nữa.

    - Trời tối rồi mà em đứng đây làm gì, không sợ bị cảm lạnh sao? Sắp vào đông rồi, không có trăng sao để ngắm đâu.

    - Anh về lâu chưa?

    Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi lại Hạ Quân Dật. Anh ôm cô như vậy, cô cũng không cố thoát khỏi vòng tay anh.

    - Cũng vừa mới về. Hôm nay lúc gọi điện, anh nghe giọng em không được tốt lắm. Vừa nãy thím Lý cũng bảo trông gương mặt em không ổn, bữa tối cũng không ăn. Em bị sao vậy ốm à?

    Lương Vũ Tranh lúc này mới xoay người, đứng đối diện với Hạ Quân Dật. Gương mặt anh nhìn cô, vẫn giữ nguyên vẻ hạnh phúc.

    - Sao vậy?

    - Quân Dật, hôm nay em có một chuyện muốn hỏi rõ anh, hy vọng anh có thể trả lời. Nhưng trước tiên anh nên đi tắm trước đã, nước em đã bật sẵn cho anh rồi. Khi nào anh tắm xong thì chúng ta lúc đấy sẽ bình tĩnh nói chuyện.

    - Được rồi, anh đi tắm. Trông gương mặt em hôm nay nghiêm túc đến lạ thường, không phải là anh làm sai điều gì chứ?

    Lương Vũ Tranh không trả lời câu hỏi của Hạ Quân Dật. Lúc này Hạ Quân Dật mới cảm thấy lo lắng thật sự. Anh lấy quần áo rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 182: Nói Cho Em Sự Thật (3)

    Khi Hạ Quân Dật rời khỏi phòng tắm đi ra, anh thấy Lương Vũ Tranh đã ngồi sẵn ở trên giường, ánh mắt hướng thẳng ra phía ban công, không rõ cô đang nghĩ gì.

    Hạ Quân Dật ngồi xuống bên cạnh Lương Vũ Tranh, dang tay ôm lấy cô vào lòng. Đầu của Lương Vũ Tranh tựa hẳn vào vai của Hạ Quân Dật, nhưng cô vẫn ngồi im như vậy.

    - Bây giờ em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra không? Trông em hôm nay lạ lắm.

    Lương Vũ Tranh nghe rõ những lời mà Hạ Quân Dật nói, nhưng phải một lúc sau cô mới lên tiếng:

    - Quân Dật, anh có giấu em chuyện gì không?

    Hạ Quân Dật lúc này cúi đầu xuống nhìn Lương Vũ Tranh, nở nụ cười nhẹ nhàng:

    - Sao vậy? Em ở bên anh lâu như thế mà không biết à? Nếu có giấu em chuyện gì thì hình như chỉ là mấy chuyện về số tình nhân trước đây của anh thôi. Mà không phải một trong số họ đến đây tìm em đấy chứ?

    Nếu như chuyện này là vấn đề về tình nhân của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh cũng chẳng lo như vậy.

    - Hôm nay, có một người đàn ông nào đấy gọi điện cho em và nói cho em nghe những điều rất lạ.

    - Một người đàn ông lạ?

    Lúc này, Hạ Quân Dật mới có dự cảm chẳng lành.

    - Vậy người đàn ông ấy nói với em những gì?

    - Ông ta nói về mối thù giữa Hạ gia của anh và Lương gia của em. Ông ta bảo sở dĩ anh hận bố em như vậy vì ngày xưa chính bố em đã hại chết bố mẹ anh. Có phải không?

    Chính Hạ Quân Dật lúc này cũng thật sự bàng hoàng. Không ngờ chuyện anh giấu Lương Vũ Tranh lại bị lật tẩy nhanh như thế. Và có lẽ, Lương Vũ Tranh đã biết tất cả.

    Anh buông cánh tay đang ôm Lương Vũ Tranh ra. Lương Vũ Tranh lúc này ngồi thẳng dậy, nhìn vào đôi mắt của Hạ Quân Dật đang nhìn mình, lại hỏi tiếp:

    - Có thể nói cho em nghe sự thật không?

    - Em muốn nghe điều gì?

    - Toàn bộ sự thật.

    Hạ Quân Dật cười khổ. Ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác, nói:

    - Anh vốn cứ tưởng là sau này sẽ giấu em được nguyên nhân thật sự dẫn đến mối thù của anh với gia đình em. Nhưng thật không ngờ em lại biết nhanh đến như thế. Cho dù hôm nay anh không nói chuyện này cho em nghe, thì sớm muộn gì em cũng sẽ tìm ra được lý do mà thôi.

    Lương Vũ Tranh vẫn nhìn Hạ Quân Dật. Gương mặt hạnh phúc ban nãy của anh đã thay đổi hoàn toàn.

    Hạ Quân Dật nhớ lại toàn bộ mọi chuyện của 10 năm trước. Những chuyện này anh vẫn còn nhớ rất rõ.

    - Sau khủng hoảng lớn của 10 năm trước, bố anh đã vực dậy được DCL. Khi ấy, người ở bên giúp đỡ ông nhiều nhất cũng chính là Lương Quang, bố của em. Bố của anh chưa bao giờ tin tưởng ai, nhưng ông lại tin tưởng tuyệt đối vào bố của em, người đã cùng ông vượt qua mọi khó khăn.

    Nếu nói sâu hơn, bố của Hạ Quân Dật là Hạ Phong và bố của Lương Vũ Tranh là Lương Quang đã là bạn bè từ khá lâu. DCL sau một thời gian thành công liên tiếp thì đã gặp phải khó khăn rất lớn. Vì chuyện này, đã có rất nhiều người đã từng đồng hành với Hạ Phong liền dứt áo ra đi. Hạ Phong lúc này chẳng biết nên làm gì. Nhưng thật không ngờ, Lương Quang đã ở bên cạnh giúp đỡ ông khiến ông rất cảm động.

    - DCL thành công trở lại, đối với bố anh thì bố em chính là công thần số 1. Bố của anh lúc đấy đang suy tính đến chuyện chuyển giao cho bố em một số cổ phần để đưa ông ta trở thành một trong những cổ đông lớn nhất của DCL. Nhưng vì ông của anh phản đối, giữa ông và bố xảy ra xích mích nên bố anh chưa thể chuyển cổ phần cho bố em.

    Hạ Quân Dật lúc này mới quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, anh thở dài rồi nói tiếp:

    - Nhưng em có biết không, vì chuyện chần chừ của bố anh khiến bố em nghĩ rằng, bố anh chỉ là người có thể cùng chung hoạn nạn chứ không phải người có thể chung thành quả. Bố em cảm thấy bản thân ông ta quá thiệt thòi, là bố anh đang muốn đá ông ta đi sau khi ông ta đã giúp bố anh trở lại với thành công năm xưa.

    - Ý của anh là, chỉ vì nghĩ bố anh không muốn chia thành quả, nên bố em đã nảy sinh ý nghĩ giết bố mẹ anh?

    Hạ Quân Dật nắm chặt bàn tay đang lạnh ngắt của Lương Vũ Tranh, nhíu mày lại:

    - Bố em cảm thấy ông ta đã bị phản bội. Trong lúc tức giận, ông ta thật sự muốn giết bố của anh. Nhưng lúc đấy ông ta nghĩ, bố anh mà chết, ông ta sẽ tạo ra một kế hoạch để thâu tóm bằng được DCL. Mà bố anh chết thì phải chết với một lý do bình thường nhất khiến không ai có thể nghi ngờ là bố anh bị giết chết. Thế nên, ông ta đã làm hỏng phanh xe ô tô của bố anh. Nhưng mà Lương Vũ Tranh à, cuối cùng bố của em không thể nào có được DCL dù bố anh đã qua đời. Tập đoàn DCL lúc đấy ông anh nhanh chóng nắm giữ.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 183: Nói Cho Em Sự Thật (4)

    Hạ Quân Dật lúc này có thể cảm thấy rõ mồ hôi trong tay của Lương Vũ Tranh. Gương mặt cô lúc này cũng tái mét đi.

    Hạ Quân Dật cũng biết, đối với Lương Vũ Tranh, đây là một sự thật quá mức tàn nhẫn. Hình ảnh người bố tốt, người chồng tốt của bố cô nay đã sụp đổ hoàn toàn.

    - Tại sao anh lại biết rõ như vậy?

    - Là bố em đã nói hết cho anh nghe.

    - Vậy anh có liên quan đến chuyện bố em nhảy lầu tự vẫn không? Anh thật sự đã khiến ông nhảy lầu?

    Lương Vũ Tranh chỉ nghe thấy những tiếng thở dài đầy phiền muộn của Hạ Quân Dật. Phải lâu sau anh mới nói:

    - Trước khi Lương Quang nhảy lầu, anh đã gọi điện cho ông ta, dùng em và mẹ em ra để uy hiếp ông ta, ép ông ta phải chết. Anh lúc ấy đã nói với Lương Quang rằng, chỉ cần ông ta chết thì anh sẽ tha cho vợ con của ông ta. Và cuối cùng, ông ta đã chết thật.

    - Anh không trực tiếp đẩy bố em xuống bên dưới, hóa ra chỉ cần vài lời là có thể làm được.

    - Vũ Tranh…

    Lương Vũ Tranh nhìn Hạ Quân Dật lắc đầu, bây giờ lại đến lượt cô cười khổ:

    - Tại sao anh lại tha cho em?

    - Bởi vì anh yêu em.

    - Nhưng chuyện đã ra thành thế này, anh nghĩ chúng ta còn có thể yêu nhau đến bao giờ? Bố em là hung thủ giết bố mẹ anh, anh cũng gián tiếp gây nên cái chết của bố em…

    Hạ Quân Dật vội vàng ôm chặt lấy Lương Vũ Tranh vào lòng, ngăn không cho cô nói tiếp.

    - Lương Vũ Tranh, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em. Kể từ khi biết anh đã yêu em, anh đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng đã quyết định dừng lại tất cả. Anh muốn chôn chặt tất cả mọi chuyện lại, để em chỉ biết một phần thôi. Anh thật sự muốn cùng em sống một cuộc sống hạnh phúc.

    - Quân Dật, bây giờ anh vẫn còn muốn sống hạnh phúc bên em sao? Em hận anh vì anh đã giết bố em nhưng có một điều, anh trả thù là sự thật. Giết người phải đổi mạng. Bố em đã giết bố mẹ anh, ông ấy cũng phải trả lại những tội ác mà ông ấy đã làm.

    Không biết tại sao, Lương Vũ Tranh lại có thể nói ra những lời này. Má cô vẫn áp trên vai của Hạ Quân Dật, cố gắng nén lại những giọt nước mắt. Nhưng có lẽ, cô cũng chẳng khóc được nữa.

    - Vũ Tranh, anh thật sự không mong muốn giữa chúng ta chỉ còn thù hận. Anh muốn cả anh và em đều quên đi thù hận trước đây, sống hạnh phúc bên nhau. Bố mẹ anh mất, bố em cũng đã qua đời, như vậy chúng ta đã không còn nợ gì nhau nữa. Vũ Tranh, hãy nghe lời anh, nghe lời anh một lần, chúng ta làm lại từ đầu đi.

    - Anh có thể chấp nhận, nhưng còn em thì sao? Dù bây giờ mọi chuyện đã trở nên rõ ràng nhưng nó sẽ mãi là cái gai trong lòng em.

    - Không sao đâu. Thời gian trôi qua, mọi đau thương sẽ biến mất.

    Lương Vũ Tranh nhìn thẳng vào Hạ Quân Dật, giọng nói đầy sự đau thương và run rẩy:

    - Hạ Quân Dật, em yêu anh, thật đấy. Dù lúc trước em vẫn cho rằng anh hại chết bố của em, nhưng em vẫn không thể nào ngăn cản được tình cảm của mình. Anh nghĩ bây giờ, em có thể làm như lúc trước không?

    Hạ Quân Dật gật đầu, anh như có hy vọng trở lại:

    - Làm được, em chắc chắn sẽ làm được mà. Chúng ta đã kết hôn, tương lai vẫn còn dài lắm. Những chuyện này đã là chuyện quá khứ, chúng ta phải sống vì hiện tại và tương lai chứ không phải những chuyện xưa cũ, em hiểu không?

    - Chuyện này vốn dĩ là bắt đầu từ bố của em, vì bố em mà mới thành ra như thế này. Anh thật sự đã quên những chuyện đó?

    - Thù hận dễ kết, từ bỏ lại càng dễ hơn. Khi anh cố gắng quên đi những chuyện này, anh cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Em cũng sẽ như vậy thôi.

    Lương Vũ Tranh vươn tay ôm lấy Hạ Quân Dật. Anh cũng ôm chặt lấy cô. Nước mắt cô lúc này mới rơi xuống:

    - Quân Dật, em sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ một lần nữa, vì anh. Vì anh, em sẽ làm tất cả.

    - Như vậy là tốt rồi. Khi em hoàn toàn từ bỏ những chuyện ấy, em cũng sẽ giống anh, cảm thấy thoải mái hơn.

    - Em không biết thế nào nữa. Nhưng mà như anh đã nói, chúng ta đã là vợ chồng rồi. Vì cuộc sống tương lai, những chuyện xưa cũ nên gạt qua một bên. Chúng ta sống là vì hiện tại và tương lai.

    Hạ Quân Dật gật đầu:

    - Phải. Vì tương lai, chúng ta phải sống cho tốt.

    - Ngày mai em muốn đi thử váy cưới, anh có thể đi cùng em không? Mà nếu anh bận thì thôi.

    - Không sao. Dù sao thì mọi chuyện ở tập đoàn anh cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi. Mai có thể đi với em.

    - Cảm ơn anh.

    Lúc này Lương Vũ Tranh mới cảm thấy, từ bỏ quá khứ đúng là khiến cho cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Hai ngày sau khi những sự thật được tiết lộ, Hạ Quân Dật đưa Lương Vũ Tranh đến thành phố A để chụp ảnh cưới. Mọi thứ vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng đó có phải là hạnh phúc thật sự sau khi quyết định bỏ qua tất cả không?

    Trở về từ thành phố A, Hạ Quân Dật cả tuần nay đều không đi làm. Chẳng hiểu sao những ngày này Lương Vũ Tranh luôn lo lắng suy nghĩ, như thể sắp có chuyện gì sắp xảy ra.

    - Em đang nghĩ gì vậy?

    - Hả?

    Lời nói của Hạ Quân Dật khiến Lương Vũ Tranh giật mình ngẩng đầu lên. Cô gấp quyển sách đặt xuống bàn, đón lấy ly nước từ trên tay anh.

    - À, cũng không có gì đâu. Chỉ là em đang nghĩ một chút chuyện về anh thôi.

    - Thật sao? Em nghĩ về anh hả? Nói xem, em nghĩ những gì về anh nào? - Hạ Quân Dật vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Lương Vũ Tranh, hứng thú hỏi cô.

    - Quân Dật à...

    - Ừ.

    Lương Vũ Tranh nhìn bộ dạng hiện tại của Hạ Quân Dật, trông anh thật sự rất nghiêm túc. Cô có nên nói suy nghĩ hiện giờ của mình cho anh nghe không? Anh sẽ có phản ứng gì?

    - Em nói đi.

    - Anh... sao anh không đi làm cả tuần nay vậy?

    Hạ Quân Dật há hốc mồm ngạc nhiên và chính Lương Vũ Tranh cũng rất ngạc nhiên về điều mình vừa hỏi. Thật sự, Lương Vũ Tranh không phải muốn hỏi câu hỏi này. Nhưng chẳng hiểu sao lòng nghĩ một đằng, miệng lại nói một kiểu như thế.

    - Thì ra đây là những gì em đang nghĩ về anh đấy hả? - Hạ Quân Dật có chút tụt hứng.

    - Phải, em đúng là đang nghĩ như thế đấy. Anh đường đường là Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, sao có thể nghỉ làm những một tuần liền như vậy chứ? Không sợ Hội đồng quản trị có cớ đình chỉ toàn bộ chức vụ của anh hay sao?

    - Đình chỉ thì cứ đình chỉ. Nhưng trước khi bọn họ đình chỉ anh, anh sẽ cho bọn họ "nghỉ hưu" sớm.

    Nghe đến đây, Lương Vũ Tranh bật cười. Hạ Quân Dật sao chép y nguyên câu của cô trong buổi họp hội đồng quản trị. Lời mà cô đã từng nói, hóa ra anh nhớ rõ đến vậy.

    - Không đúng sao?

    - Nhưng mà em nghĩ anh nên đi làm đi chứ. Dù Hội đồng quản trị có không nói gì thì nhân viên chẳng lẽ lại không nói? anh là người đứng đầu một tập đoàn, phải suy nghĩ chứ?

    - Em đang "chỉnh" anh hả?

    - Đúng, "chỉnh" anh đấy.

    - Này, anh chẳng phải là ở nhà vì em sao?

    Lương Vũ Tranh nhíu mày nhìn Hạ Quân Dật rồi nhìn lại chính bản thân mình, không hiểu anh đang nói gì.

    - Đừng có đổ em cái tội “hồng nhan họa thủy”.

    - Không phải, chỉ là anh lúc nào cũng muốn nhìn thấy em, như thế là được lắm rồi.

    Lương Vũ Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Quân Dật. Thật sự là như vậy sao?

    - Em chẳng phải giỏi kinh doanh lắm sao? Hay là đến tập đoàn làm đi, để anh thấy em hàng ngày.

    - Còn lâu. - Lương Vũ Tranh bĩu môi.

    - Vậy thì anh sẽ ở nhà.

    - Haizzz... Em phải làm gì để anh đi làm đây? Anh mà không đi làm, tổn thất gì thì em đền không nổi đâu.

    Hạ Quân Dật suy nghĩ một hồi rồi nói:

    - Hay là hàng ngày em nấu ăn cho anh, anh sẽ có động lực để đi làm hơn. Có được không?

    - Cái lý do ngớ ngẩn gì vậy? Nếu như anh mà không đi làm, em sẽ không nấu cơm cho anh ăn nữa.

    - Được rồi được rồi, anh đi làm là được chứ gì. Nhưng mà cũng phải hứa sẽ nấu ăn cho anh hàng ngày đấy.

    - Ok. Hôm nay thứ 4, mai thứ 5 anh phải đi làm đấy.

    Lương Vũ Tranh lại nhắc như thể sợ Hạ Quân Dật sẽ quên.

    - Em không cần phải nhắc đi nhắc lại thế đâu, em nghĩ trí nhớ của anh tồi tệ thế à?

    - Thôi được rồi, chuẩn bị đi ăn trưa. Buổi tối nay em sẽ nấu ăn cho anh. Như thế được chưa?

    - Được.

    Lương Vũ Tranh lúc này mới đứng dậy, cùng với Hạ Quân Dật đi xuống lầu ăn trưa.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, Lương Vũ Tranh chỉ nghĩ đến những chuyện vui vẻ trong tương lai mà thôi. Nhưng mà dường như những chuyện đó "vui vẻ" quá đà rồi.

    Hạ Tổng giám đốc của Tập đoàn công nghệ DCL nổi tiếng lạnh lùng ra mặt, nhưng dạo này vui vẻ thấy lạ, đối xử hòa đồng, tốt hơn với nhân viên và đặc biệt không còn "chỉnh" Hội đồng quản trị nữa. Hội đồng quản trị thấy vậy càng "lo lắng" hơn.

    Chồng cô như "hết việc để làm", suốt ngày chăm chăm cái điện thoại trong tay, nhắn tin hỏi cô những điều điều hết sức lung tung, chẳng ra đâu vào đâu cả.

    Mà Hạ Quân Dật dạo này đặc biệt về sớm, tan ca chiều là 5 giờ mà 4 giờ đã thấy anh lái xe về rồi. Mỗi lần về là lại mua một bó hoa khác nhau tặng cho Lương Vũ Tranh.

    - Tặng em.

    Hôm nay là hoa cẩm chướng. Loài hoa mà Lương Vũ Tranh yêu thích.

    - 3 giờ 50, anh về sớm hơn hôm qua 10 phút. Quân Dật à, ở tập đoàn hết chuyện rồi sao mà anh về sớm vậy? Còn những 1 giờ nữa mới tan ca làm cơ mà?

    - Thì hết chuyện làm thì anh mới về. Thấy không, hoa cẩm chướng đẹp chứ? Biết em thích nên anh mua.

    - Lời hứa với anh em muốn bỏ.

    Nghe vậy Hạ Quân Dật nhíu mày nhìn cô.

    - Tại sao?

    - Lời hứa của em là mong muốn anh đi làm đầy đủ, đúng giờ, có trách nhiệm với công việc chứ không phải là chểnh mảng như vậy. - Lương Vũ Tranh nói có chút tức giận.

    - Được rồi.

    ……………………………….

    Ngày hôm sau.

    Đã hơn 10 giờ tối mà vẫn chưa thấy Hạ Quân Dật về, gọi điện cho anh cũng không được. Lương Vũ Tranh lo lắng đi đi lại lại khắp phòng khách. Sao anh vẫn chưa về cơ chứ?

    Đột nhiên Lương Vũ Tranh nghe thấy tiếng xe, là tiếng xe của Hạ Quân Dật. Cô thở dài được một chút, bớt lo lắng hơn.

    Hạ Quân Dật đi vào trong, thấy Lương Vũ Tranh, anh hỏi:

    - Mấy giờ rồi sao em còn chưa đi ngủ?

    - Ôi trời đất, anh còn ở đấy mà hỏi giờ nữa sao? Anh làm gì mà tắt điện thoại đi thế? Có biết em lo lắng cho anh thế nào không? - Lương Vũ Tranh nói một tràng, như xả hết lo lắng vào anh.

    - Điện thoại anh hết pin. Có thế thôi mà em cũng lo sao? Sao không gọi đến phòng làm việc cho anh?

    Câu nói này của Hạ Quân Dật như sét đánh ngang đầu. Quả thực cô nên gọi điện đến phòng làm việc cho Hạ Quân Dật thay vì gọi cho anh không được lại ngồi lo lắng.

    Thật sự là không nói lại anh, cô quay sang hỏi:

    - Vậy rốt cuộc là ngày hôm nay anh đã làm cái gì?

    - Làm gì là làm gì? Anh làm việc chứ làm gì. Hôm nay tập đoàn có một chút chuyện rắc rối nên anh không về sớm như mọi hôm được.

    - Không về sớm thì anh cũng phải gọi điện báo chứ?

    - Anh nhớ có bảo Tiffany nói với em thì phải. Chắc cô ấy lại quên rồi.

    Lương Vũ Tranh bĩu môi, Hạ Quân Dật thấy thế bèn hỏi:

    - Vợ à, anh về sớm em cũng nói, về muộn em cũng chẳng tha cho anh. Anh phải làm gì thì em mới chịu nới tay đây?

    - Vậy thì anh cứ đi làm đúng giờ là được.

    - Em lo cho anh cơ đấy, thật không biết nên đáng vui hay đáng buồn nữa. Nếu anh về muộn một lát nữa thì không biết em sẽ như thế nào đây nhỉ? Như thế nào đây? - Anh cố kéo dài giọng ở mấy chữ cuối.

    - Anh... Không nói với anh nữa. Em về phòng trước.

    - Ơ...

    Hạ Quân Dật chưa kịp nói được gì thì Lương Vũ Tranh đã vội vàng đi mất. Đang định đi theo lên phòng thì gặp phải thím Lý:

    - Tiên sinh, cậu về rồi sao? Sao cậu về muộn vậy, hại Phu nhân đợi cậu cả buổi tối hôm nay.

    - Cô ấy lo lắng lắm sao?

    - Cô ấy gọi mãi cho cậu mà không được, lo lắng cứ đi đi lại lại ngoài phòng khách này thôi. Đến cơm tối cô ấy ăn còn chẳng vào nữa. Mà cậu đã gặp cô ấy chưa?

    - Tôi gặp rồi.

    Thì ra cô lo cho anh đến vậy, lo đến nỗi cơm ăn không, đi đi lại lại khắp phòng khách.

    - Thím đi nghỉ sớm đi.

    - Cậu cũng đi nghỉ sớm đi.

    Thím Lý thấy vậy bèn đi vào trong.

    Hạ Quân Dật cười.

    - Anh mà về muộn thêm một lát nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra? Em sẽ vẫn gọi điện hay tiếp tục chờ anh?

    Sau đó anh đi lên phòng. Anh có nhiều điều muốn nói với Lương Vũ Tranh.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 186: Mọi Kế Hoạch Sụp Đổ

    Lương Vũ Tranh nhìn đồng hồ treo ở phòng khách, đã 8 giờ rồi, giờ này thì Hạ Quân Dật đã lên máy bay sang Nga. Sau khi nghiêm túc đi làm trở lại, Hạ Quân Dật đã trở lại làm Hạ Quân Dật, công việc bận từ sáng sớm đến tối muộn. Tối qua anh còn nói là sẽ phải đi Nga công tác, nói thì nói, hôm sau anh đã vội đi.

    Nghe Tiểu Hoa nói lại thì Hạ Quân Dật dặn dò cô nhiều lắm. Ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, đừng làm gì quá sức,... Gì vậy trời? Anh đi có hai ngày mà làm như đi 2 tháng vậy, có cần khoa trương như vậy không?

    Nhưng dù sao thì nghe lời anh cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Chỉ sợ nghe lời anh quá thì về sau bản thân sẽ lười đi thôi.

    Mọi chuyện vẫn rất bình thường cho đến ngày hôm sau.

    Buổi sáng trời đẹp. Lương Vũ Tranh ngồi nói chuyện phiếm với Tiểu Hoa và thím Lý ở phòng khách. Cô bỗng nhiên cầm điều khiển bật TV.

    - "Kính thưa quý vị và các bạn, 1 giờ trước sàn giao dịch mở, có thông tin tập đoàn DCL tham gia vào chuỗi những công ti rửa tiền phi pháp, giá cố phiểu của tập đoàn DCL bỗng rớt xuống mức 20 điểm, khiến cho sàn giao dịch chứng khoán hiện đang rất hỗn loạn. Được biết, với mức điểm hiện tại, tập đoàn DCL đã lỗ vốn hơn 400 triệu USD...." - MC chương trình kinh tế đời sống phát biểu.

    Lương Vũ Tranh nhíu mày, cô cầm điện thoại gọi cho Tiffany xác nhận thông tin. Quả nhiên là giá cổ phiếu của DCL rớt xuống thảm hại.

    ……………………………

    Tại một khách sạn cao cấp ở Moscow - Nga.

    - Tổng giám đốc, giá cổ phiếu của chúng ta đột nhiên xuống còn 20 điểm, đồng thời tổn thất hơn 400 triệu USD.

    - Không thể nào.

    Hạ Quân Dật đang cố gắng nghĩ ra một phương án tối ưu giải quyết chuyện này thì một vệ sĩ đẩy cửa vào:

    - Tổng giám đốc, ông Sharapova đã đến rồi ạ.

    - Tình hình không ổn rồi.

    Trợ lý Trần nghe vậy giật mình, cuối cùng vẫn đành đi theo Hạ Quân Dật đi gặp ông Sharapova.

    - Chào ông.

    - Hạ Tổng giám đốc, chào cậu.

    - Mời ngồi.

    - Được.

    Bọn họ ngồi vào bàn, mọi chuyện có vẻ không ổn đúng như lời Hạ Quân Dật nói.

    - Hạ Tổng giám đốc, cậu có nghĩ rằng với tình hình hiện tại thì việc tôi bán mỏ dầu cho cậu là sáng suốt chứ?

    - Ý ông là ông không bán nó cho tôi nữa sao?

    - Cậu quả nhiên hiểu ý rất nhanh.

    - Ông nghĩ rằng bên ông sẽ hoàn toàn bất lợi nếu bán mỏ dầu ấy cho DCL? Ông nên suy nghĩ kỹ thì hơn.

    - Hạ Tổng giám đốc, tôi biết rằng việc bán mỏ dầu cho DCL sẽ là một đối sách an toàn. Nhưng nói chỉ đúng khi DCL hoàn toàn ổn định, không vướng gì đến những tin đồn và những chuyện xung quanh. Hiện tại, giá cổ phiếu của DCL giảm xuống mức kỷ lục, bên cạnh đó còn nhiều tin tức không hay. Hơn nữa, đây lại là mỏ dầu của chính phủ, cậu cũng biết rồi đấy, chúng tôi phải thật sự cẩn trọng. Xin lỗi cậu.

    Ông ta nói xong liền đứng dậy đi luôn. Trợ lý Trần có ý ngăn lại nhưng Hạ Quân Dật ra hiệu không cần nữa nên anh ta đứng lại.

    - Tổng giám đốc, chúng ta không phải nên giải thích rõ ràng với bên ông Sharapova sao?

    - Cậu nghĩ ông ta sẽ bán mỏ dầu ấy cho chúng ta à? Không bao giờ. - Hạ Quân Dật nói, anh trông vẫn rất bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

    - Tổng giám đốc, mỏ dầu này...

    - Nhất định bên trong có chuyện... Dừng lại tất cả mọi chuyện, điều tra rõ chuyện này cho tôi.

    - Vâng.

    Sau đó anh lên phòng. Mọi chuyện không ngờ lại đi đến nước này.

    …………………………….

    Hai tiếng sau.

    - Tổng giám đốc, đã có người giở trò với bên báo giới, tố chúng ta rửa tiền phi pháp, giá cổ phiếu mới hạ xuống. Hiện nay mọi chuyện đã ổn định hơn rồi.

    - Ổn định sao? Không thể nào.

    - 1 tỷ USD đã được điều động để cứu nguy cho tập đoàn.

    - Dừng lại, dừng lại ngay, không được điều động tiền vào lúc này.

    Khuôn mặt Hạ Quân Dật bỗng trở nên lo lắng hơn. Trợ lý Trần sốt ruột:

    - Tổng giám đốc, rốt cuộc là có chuyện gì ạ?

    - Tôi hiểu rồi.

    - Dạ?

    Rồi trợ lý Trần nhận được một cuộc điện thoại. Anh ta nghe, sau đó khuôn mặt trở nên xanh mét:

    - Tổng giám đốc, cảnh sát đã đến tập đoàn chúng ta, điều tra sự việc rửa tiền phi pháp.

    Khuôn mặt Hạ Quân Dật bình thản.

    - Mọi chuyện...

    - Chúng ta mất trắng 1 tỷ USD rồi.

    - Vậy...

    - Trở về thành phố B rồi tính tiếp.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 187: Mọi Chuyện Trở Nên Rắc Rối

    Sau khi xuống máy bay, Hạ Quân Dật lập tức nhận được lệnh triệu gọi từ phía sở cảnh sát.

    Anh im lặng trước tất cả mọi câu hỏi từ phía cảnh sát, không lâu sau Tống Thừa Huân đã đến bảo lãnh cho anh.

    Còn Lương Vũ Tranh, cô ngồi trong xe, chờ phía trước sở cảnh sát đợi Hạ Quân Dật ra.

    - Quân Dật, anh không sao chứ? - Vừa thấy Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh liền hỏi.

    - Anh không sao, em đừng lo lắng. - Vừa nói, anh vừa ngồi xuống cạnh Lương Vũ Tranh.

    - Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy, anh có thể nói cho em biết không?

    - Chuyện này vốn đã được dàn dựng sẵn rồi. Bọn người đứng phía sau biết anh đi Nga nên đã lợi dụng mấy tờ báo viết linh tinh bảo DCL rửa tiền khiến cho giá cổ phiếu giảm xuống tận đáy. Bên phía Moscow sau khi nghe tin đã vội vàng từ chối không bán mỏ dầu cho DCL nữa. Đồng thời lúc đó, 1 tỷ USD được điều động để giúp DCL đã mất trắng. Vì vậy cảnh sát mới đến điều tra.

    - Là DCL mất tiền, sao có thể là rửa tiền phi pháp chứ?

    Hạ Quân Dật vẫn bình thản, nói tiếp:

    - Là có người tố cáo DCL rửa tiền phi pháp. Hiện nay anh đang cho người điều tra, nhất định sẽ tìm ra được kẻ đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người anh nghi ngờ nhất chính là Hàn Bính Sinh.

    - Hàn Bính Sinh? Là người luôn đối đầu với suốt thời gian qua sao?

    - Phải.

    Lương Vũ Tranh bất giác nhíu mày:

    - Nhưng tại sao ông ta cứ nhắm vào anh như thế? Anh với ông ta có thù oán gì vậy?

    Hạ Quân Dật thở dài, tựa hẳn người ra ghế.

    - Chuyện này nói liên quan đến anh, cũng có thể. 10 năm trước, khi bố mẹ anh gặp tai nạn, anh đang ở trường đại học liền vội vàng lái xe trở về. Nhưng đi giữa đường xe lại bị hỏng, mà đường đó lại hẻo lánh không có người nên anh đã gọi điện cho Hàn Minh, con trai của Hàn Bính Sinh. Lúc ấy, anh và Hàn Minh có quan hệ rất tốt, Hạ gia và Hàn gia cũng vậy.

    Hạ Quân Dật lại chần chừ một hồi, Lương Vũ Tranh vẫn nhìn anh không rời mắt, muốn nghe nốt nửa sau của câu chuyện.

    - Hàn Minh biết tình cảnh của anh lúc đấy nên đã bảo anh đi xe của cậu ta, còn cậu ta sẽ gọi điện thuê người đến đưa xe của anh về. Vì đang vội nên anh đồng ý ngay với Hàn Minh, rồi lái xe của cậu ta, vội vàng trở về nội thành.

    - Sau đó thì sao?

    - Xảy ra quá nhiều chuyện, anh cũng không còn nhớ đến việc anh đang mượn xe của Hàn Minh nữa. Rồi một hôm, Hàn Minh lái xe của anh đến định trả, nhưng trên đường bị một nhóm sát thủ ám hại, giết người rồi quăng xác xuống biển, phải mãi sau mới tìm thấy thi thể. Thật ra, bọn sát thủ ấy muốn giết anh, nhưng lại giết nhầm Hàn Minh.

    Lương Vũ Tranh nghe Hạ Quân Dật nói đến đây thì coi như đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi.

    - Hàn Minh bị giết như thế, Hàn Bính Sinh cho rằng vì anh mà con trai của ông ta bị giết. Thế nên bây giờ ông ta quay trở lại thành phố B là tìm anh để trả thù?

    - Đúng. Những hành động gần đây của ông ta khá lộ liễu nên anh chắc chắn, việc lần này có liên quan đến Hàn Bính Sinh.

    Bỗng nhiên lúc này điện thoại của Hạ Quân Dật vang lên. Anh bình thản trả lời:

    - Điều tra ra chưa?

    - “Tiên sinh, quả đúng như anh đã dự đoán, người ra tay lần này chính là Hàn Bính Sinh. Nhưng ông ta không nghĩ anh đã sớm nghĩ ra và mọi chuyện đã nhanh chóng được áp chế.”

    - Tốt lắm.

    Hạ Quân Dật tắt máy, anh bỗng nở nụ cười nhếch mép thâm trầm và cũng rất lạnh lùng.

    - Thật sự là Hàn Bính Sinh đã ra tay?

    - Phải, là ông ta. Chuyện của Hàn Minh 10 năm trước, anh luôn cảm thấy rất có lỗi với Hàn Bính Sinh và tỏ ra nhường ông ta trong nhiều dự án. Nhưng Hàn Bính Sinh này, ông ta không chịu tha cho anh. Nếu ông ta đã muốn dồn anh vào đường cùng thì anh cũng phải cho ông ta biết, rốt cuộc Hạ Quân Dật anh là người như thế nào.

    Giọng nói lạnh lùng kia của Hạ Quân Dật thật sự khiến cho Lương Vũ Tranh cũng phải lạnh theo.

    Nhưng nếu Hạ Quân Dật đã nói như thế thì chắc chắn lần này, anh sẽ không tha cho Hàn Bính Sinh.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 188: Bắt Cóc (1)

    Tập đoàn DCL.

    Mọi chuyện đã qua được 2 ngày. Hạ Quân Dật ngồi nhàn nhã ở sofa xem bản tin tài chính ngày hôm nay. Bên cạnh còn có cả trợ lý Trần.

    - "Thưa quý vị và các bạn, theo như nguồn tin từ phía cảnh sát thì công ti Hàn Thị đứng phía sau thao túng việc rửa tiền, và tập đoàn bị dính líu có liên quan là DCL. Nay sự việc đã được điều tra làm rõ, phía bên cảnh sát lập tức ra lệnh bắt Tổng giám đốc của Hàn Thị là Hàn Bính Sinh nhưng ông ta đã trốn thoát, hiện đang ra lệnh truy nã...."

    Thấy Hạ Quân Dật vẫn im lặng, trợ lý Trần lên tiếng:

    - Tổng giám đốc, giá cổ phiếu của chúng ta đã tăng lại bình thường rồi ạ, không có chút bất ổn nào.

    - Tôi biết rồi. Hàn Bính Sinh lần này suy nghĩ cẩn thận chuyện đẩy chúng ta đến bước đường cùng nhưng cũng quá coi thường tôi rồi. Ông ta cứ nghĩ Hạ Quân Dật tôi đây là một đứa trẻ 2 tuổi vậy. Khinh suất quá, thua là cái chắc rồi.

    - Nhưng mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của Tổng giám đốc rồi. Lần này có Hàn Bính Sinh có chạy đằng trời cũng không thoát.

    Hạ Quân Dật uống một ngụm café, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ:

    - Vì nể tình Hàn Minh ngày xưa, tôi đã cho Hàn Bính Sinh rất nhiều cơ hội nhưng ông ta không cần. Nếu ông ta đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng ông ta đến tận khi kết thúc.

    - Chuyện của Hàn Bính Sinh cuối cùng cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi ạ. DCL cũng đã trở lại bình thường.

    - Nhưng sao tôi cứ thấy bất an.

    Hạ Quân Dật không hiểu sao lại cứ thấy trong lòng không yên, thấp tha thấp thỏm. Chuyện của Hàn Bính Sinh rõ ràng đã qua rồi nhưng tại sao lòng vẫn không yên? Hay là lại sắp có biến cố nữa?

    ……………………………

    Siêu thị.

    Lương Vũ Tranh lại tự mình đi siêu thị, mua thực phẩm về nấu nướng cho Hạ Quân Dật. Làm việc này thường xuyên, cô cũng cảm thấy quen rồi. Không những thế, Lương Vũ Tranh còn rất chăm chỉ theo học thím Lý nhiều món ăn ngon nữa. Dạo này tay nghề của cô cũng được nâng cao đến đáng kể. Nhìn thấy Hạ Quân Dật mỗi ngày đều ăn ngon miệng, Lương Vũ Tranh càng có hứng thú với nấu nướng hơn.

    - Cảm ơn quý khách, mong rằng lần sau cô sẽ trở lại. - Nhân viên siêu thị tính tiền xong cho Lương Vũ Tranh rồi nói với cô.

    - Cảm ơn.

    Lương Vũ Tranh mỉm cười nhẹ nhàng, xách túi đồ rời đi.

    .....................................

    Nhìn thấy Lương Vũ Tranh từ xa đang mang một đống đồ nặng, tài xế vội vàng đi đến cầm đồ giúp cô.

    - Sao Phu nhân không gọi tôi vào bên trong, cô mang nhiều thế này chắc nặng lắm đúng không ạ?

    - Cũng không nặng lắm. Dù sao cũng cảm ơn anh.

    Con đường về Minh viên hôm nay tắc đường nghiêm trọng. Tài xế phải lái đi vào một con đường vòng khá loằng ngoằng, lại vắng vẻ nữa.

    Đang lái xe với tốc độ bình thường, bỗng nhiên tài xế phanh gấp. Nhìn chiếc xe lao thẳng chặn xe Lương Vũ Tranh phía trước khiến cô lo lắng.

    Lương Vũ Tranh nhíu mày lại.

    Tài xế xuống xe thì bị người đàn ông đeo khẩu trang ở xe kia cầm gậy đánh ngất. Khi chưa kịp làm gì hắn đã nhanh chóng lấy chiếc khăn tẩm thuốc bịt miệng Lương Vũ Tranh lại.

    …………………………

    Tập đoàn DCL.

    Hạ Quân Dật vẫn đang ngồi làm việc. Tuy nhiên anh lại rất không chú tâm vào công việc trước mặt.

    Tiếng chuông điện thoại vang lên, hiển thị là "Bà xã", Hạ Quân Dật vội vàng nhấc máy.

    - "Hạ Quân Dật, nếu muốn vợ mày sống thì 8 giờ tối nay đến căn nhà đường số 4. Nếu mày không đến thì cô vợ xinh đẹp của mày sẽ chết đấy." - Giọng nói của một người đàn ông vang lên qua điện thoại, đầy ý thù hằn.

    - Anh là ai?

    - "Không cần hỏi bây giờ đâu, tối nay sẽ biết thôi. Tốt nhất nên đi một mình thì hơn, nếu gọi cảnh sát đến thì vợ mày vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu."

    Vừa nói xong hắn bèn tắt máy ngay, chỉ còn lại những tiếng "Tút tút" khiến cho Hạ Quân Dật vô cùng lo lắng.

    Tay anh run lên, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ đến như vậy.

    Lại là tiếng điện thoại, nhưng lần này là tin nhắn.

    Anh mở ra xem...

    Là Lương Vũ Tranh!

    Cô hôn mê bất tỉnh và bên đầu còn chĩa khẩu súng.

    - Vũ Tranh…

    Hình ảnh này khiến anh bỗng nhiên cuống lên. Hạ Quân Dật càng lúc càng lo lắng hơn.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 189: Bắt Cóc (2)

    Mặc dù đang rất lo lắng cho sự an nguy của Lương Vũ Tranh nhưng Hạ Quân Dật vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh để gọi điện cho Tống Cường. Rất nhanh, Tống Cường bắt máy.

    - Nghe tôi nói, tôi sẽ đến chỗ căn nhà ở đường số 4 ấy gặp tên bắt cóc kia. Cậu và bên phía cảnh sát từ từ tiếp cận căn nhà đó. Bởi trong tay hắn có súng nên tôi rất lo. Chỉ cần hắn phát hiện ra có người thứ 4 thì tôi không biết Vũ Tranh sẽ như thế nào.

    - "Tiên sinh, anh không định mang theo ai sao? Anh đi một mình như thế sẽ rất nguy hiểm."

    - Không thể, tôi nhất định phải đi một mình, có người đi cùng e rằng sẽ càng nguy hiểm hơn. Tôi sẽ cố gắng giữ chân hắn trong vòng 30 phút. Sau 30 phút đó thì tôi không biết là sẽ có chuyện gì nữa. Nên mọi người phải đến thật nhanh và bí mật.

    Tống Cường ở đầu dây bên kia cũng đang rất lo lắng. Hạ Quân Dật một mình đi gặp tên bắt cóc, anh ta không yên tâm.

    - "Thuộc hạ e rằng hắn có đồng bọn."

    - Không đâu, hắn chỉ có một mình thôi. Cậu nhớ những lời mà tôi vừa mới nói chưa?

    - "Thuộc hạ đã rõ. Nhưng..."

    - Yên tâm đi, tôi sẽ sống.

    Sau đó Hạ Quân Dật nhanh chóng rời khỏi DCL. Tống Cường sau khi tắt máy cũng đến sở cảnh sát báo án.

    ……………………………..

    Lúc Lương Vũ Tranh tỉnh dậy thì cô đang nằm trong một căn nhà hoang. Cô lo lắng đứng dậy, chạy ra chỗ cánh cửa nhưng cửa khóa.

    - Cứu tôi với, cứu tôi với....

    Lương Vũ Tranh cố gắng hét to hơn. Những hồi ức ngày xưa hiện về hết. Đó là ngày cô mất đứa con, là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời cô.

    Bên ngoài cửa có tiếng động. Có người mở cửa, Lương Vũ Tranh những tưởng mình được cứu, hóa ra khi cánh cửa vừa mở ra đã có một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu cô, đồng thời giọng nói kia cũng vang lên:

    - Định đi đâu hả Hạ Phu nhân? Cô nghĩ tôi đến cứu cô sao?

    - Ông là ai? - Lương Vũ Tranh lo lắng. Người đàn ông đứng đối diện cô đeo khẩu trang kín mít.

    - Tôi là ai cô không cần quan tâm. Hãy quan tâm xem chồng của cô có đến đây cứu cô hay không thôi.

    - Ông nói cái gì?

    Hắn cười, nụ cười cực kỳ nguy hiểm.

    - Không đời nào, anh ấy sẽ không đến đây đâu.

    - Cô dám cá không? Đối với anh ta, mạng sống của cô cực kỳ quan trọng đấy. Cô cũng có phúc thật, có một người chồng yêu cô như thế. Nhưng đáng tiếc cho cô...

    - Ông bắt cóc tôi để uy hiếp Quân Dật? Mục tiêu của ông là Quân Dật sao?

    - Cũng nhìn nhận ra vấn đề nhanh đấy. Tôi bắt cóc cô để giết Hạ Quân Dật. Hôm nay tôi bắt buộc phải giết hắn.

    Lương Vũ Tranh nhíu mày hỏi:

    - Không lẽ ông chính là Tổng giám đốc của Hàn Thị Hàn Bính Sinh, bố của Hàn Minh sao?

    - Bây giờ mới nhận ra à? Đúng đấy, tôi là Tổng giám đốc của Hàn Thị, cũng là bố của Hàn Minh đây, thì sao nào?

    - Hàn Bính Sinh, ông tốt nhất nên ra đầu thú đi, ông bắt cóc tôi ông tưởng ông còn sống mà trở ra nữa à?

    - Đằng nào mà tôi chẳng phải chết, có cô và Hạ Quân Dật chết cùng thì quả thật là quá vui rồi. Ai bảo vì hắn mà con trai của tôi phải chết, tất cả là do hắn ép họ phải chết.

    - Vốn dĩ chuyện Hàn Minh chết chẳng có liên quan gì đến Hạ Quân Dật cả. Anh ấy đã rất nhượng bộ ông nhiều năm qua, nhưng ông lại cứ muốn nhằm vào anh ấy, giờ còn muốn giết anh ấy nữa.

    Hàn Bính Sinh lại chĩa súng vào Lương Vũ Tranh:

    - Đừng làm tôi nổi giận Hạ Phu nhân à, nếu không thì cô sẽ không được gặp chồng cô lần cuối đâu.

    Lương Vũ Tranh im lặng ngồi xuống. Cô không biết bây giờ mình nên làm thế nào nữa.

    Trong khi đó, Hạ Quân Dật đến căn nhà đường số 4. Anh từ từ đẩy cửa vào. Có ánh đèn lờ mờ và không có ai cả. Anh ngó nghiêng căn phòng này một hồi lâu, ánh mắt đầy thất vọng.

    ………………………

    - Haha.... Ông nghĩ anh ấy sẽ biết mà đến sao? Cái kế "Đổi hướng" này có vẻ không hiệu nghiệm rồi.

    Lương Vũ Tranh cười như chưa bao giờ được cười vậy, cô cười ngay cả khi biết bản thân không sống nổi đến ngày mai.

    - Hạ Quân Dật thông minh như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ biết được cô đang ở đâu. Ngay cả điều đó mà hắn ta cũng không biết nữa thì hắn ta đừng làm Tổng giám đốc DCL nữa cho xong.

    - Lỡ như anh ấy nghĩ rằng mình bị lừa mà không đến đây nữa thì sao đây hả? Kế hoạch của ông sụp đổ rồi.

    - Không, hắn ta nhất định sẽ đến. Cho nên cô tốt nhất nên im lặng cho tôi, nếu không bây giờ tôi có thể cho cô câm ngay đấy.

    Lương Vũ Tranh không nói gì nữa. Nhưng rốt cuộc Hạ Quân Dật có biết không? Cầu mong anh không sao.

Chia sẻ trang này