1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 50: Em Tin Anh

    - Sao vậy, café ở sở cảnh sát đúng là rất khó uống phải không?

    Tống Thừa Huân, luật sư đại diện của Hạ Quân Dật nói một câu nửa đùa nửa thật, gương mặt anh ta cũng khá vui vẻ, không có gì là quá lo lắng cho Hạ Quân Dật.

    - Đúng là rất khó uống.

    - Cậu yên tâm đi, bây giờ đến một chứng cứ cảnh sát cũng chẳng có. Bọn họ khám nghiệm tử thi cũng không thấy có gì bất thường. Nạn nhân chết vì thiếu khí.

    - Ừ.

    Có thể nói, Tống Thừa Huân là một trong những người bạn thân thiết nhất của Hạ Quân Dật. Anh ta chỉ kém Hạ Quân Dật 1 tuổi nhưng là một người hết sức tài giỏi. Tống Thừa Huân mà đã nhận biện hộ cho ai thì chưa từng thua. Nói đến giới luật sư hiện nayở thành phố B này, Tống Thừa Huân là người giỏi nhất và cũng là người được nhắc đến nhiều nhất.

    ……………………………………

    Bước đến trước cửa sở cảnh sát, Hạ Quân Dật nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang đứng ở đó. Anh vội bước đến chỗ cô, nhìn thấy trên tóc vẫn còn ướt, chắc là chạy vào đây mà không cần ô.

    - Trời đang mưa thế này sao em không ngồi bên trong xe, chạy ra đây làm gì? Mưa ướt hết rồi đây này.

    - Em không sao.

    Tống Thừa Huân tiến lên đứng bên cạnh Hạ Quân Dật, hơi nheo mắt nhìn về phía Lương Vũ Tranh:

    - Người đẹp đây ắt hẳn là Lương Vũ Tranh, người phụ nữ ở bên Hạ Quân Dật lâu nhất chăng?

    - Anh là ai?

    - Tôi là luật sư đại diện của anh ta, Tống Thừa Huân.

    - Chào anh, luật sư Tống.

    - À chào, người đẹp.

    Tống Thừa Huân cứ mở miệng ra là lại gọi Lương Vũ Tranh là “người đẹp” khiến Hạ Quân Dật phải quay sang nhìn anh ta.

    - Đừng nhìn mình như thế, mình đâu có làm gì.

    Hạ Quân Dật cầm lấy chiếc ô từ tay của Tống Thừa Huân, mở ra rồi che lên phía đầu của Lương Vũ Tranh:

    - Chúng ta đi thôi.

    - Vâng.

    - Ấy, thế còn tôi?

    Mặc kệ Tống Thừa Huân vẫn đang đứng ở đó, Hạ Quân Dật nhanh chóng đưa Lương Vũ Tranh lên xe.

    ……………………………….

    Xe từ từ chuyển bánh, đưa Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh trở về Minh viên. Hạ Quân Dật cũng gọi điện báo cho trợ lý nói rằng hôm nay anh sẽ không đến tập đoàn.

    - Em tin anh.

    Hạ Quân Dật bỗng quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, mày hơi nhíu lại, hỏi cô:

    - Tại sao em lại nói như vậy?

    - Em tin rằng anh sẽ chẳng phải là người ra tay ám hại mẹ em. Thật đấy. Trong mắt em, anh là người rất tốt.

    - Em cho rằng tôi tốt thật sao?

    Lương Vũ Tranh gật đầu, lại nói:

    - Mặc dù em không hiểu anh nhiều lắm, nhưng em tin vào trực giác của mình. Mà trực giác của em đa phần đều đúng.

    - Nếu em không nói, tôi cũng chẳng tin em là người đã trải qua nhiều biến cố lớn trong cuộc đời đâu.

    Lương Vũ Tranh chỉ mỉm cười không nói gì nữa.

    - Bao giờ em sẽ tổ chức tang lễ cho mẹ em?

    - Có thể là ngày mai hoặc ngày kia. Bên pháp y vẫn đang kiểm tra xem mẹ em có thật sự qua đời vì bị rút ống khí ra không.

    - Có nghi ngờ ai là hung thủ không?

    Cô lắc đầu. Thật sự cô không thể hiểu nổi, rốt cuộc mẹ đã gây thù oán với ai để đến nỗi họ phải giết mẹ cô chứ?

    - Cho đến giờ em vẫn không thể hiểu nổi mọi chuyện nữa. Mẹ em rất được lòng mọi người, tại sao vẫn còn có người hận mẹ em đến mức phải ra tay hại chết mẹ chứ?

    - Em vẫn còn trẻ, chưa hiểu nhiều về sự đời. Mối quan hệ của mẹ em từ trước đến nay, có thật sự là em biết hết hay không? Có nhiều người em sẽ nghĩ, họ chẳng có động cơ gì nhưng không có nghĩa là sẽ loại họ ra khỏi vòng nghi vấn. Em suy nghĩ mọi chuyện quá tình cảm, hãy dùng lý trí để xét đoán mọi việc.

    - Vâng.

    Lương Vũ Tranh lại nhìn ra bên ngoài, trởi vẫn còn đang mưa. Trong lòng cô lúc này đang rất lạnh, chẳng biết phải làm như thế nào mới có thể nóng lên được nữa.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Lương Vũ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tối rồi mà trời vẫn chưa hết mưa. Nghe dự báo thời tiết nói, do ảnh hưởng của bão nên mấy ngày tới trời sẽ vẫn tiếp tục mưa. Từ trước đến nay Lương Vũ Tranh chưa bao giờ thích trời mưa, trông rất ảm đạm.

    Cô nhìn chiếc điện thoại trên tay mà thở dài. Để xuống tủ đầu giường, Lương Vũ Tranh muốn đi đến thư phòng của Hạ Quân Dật. Thấy anh có vẻ bận rộn, cô xuống bên dưới tự tay cho Hạ Quân Dật một tách café rồi bỏ vào đó cho anh một chút sữa. Tuy café giúp cho người ta tỉnh táo hơn nhưng những loại café đen đặc thế này uống nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến thần kinh và cả dạ dày.

    “Cốc… cốc… cốc…”

    Lương Vũ Tranh gõ cửa một hồi lâu mà không thấy gì, cô đành tự đẩy cửa đi vào. Từ bên ngoài đã nghe thấy xả nước, có lẽ là Hạ Quân Dật đang tắm. Đặt ly café xuống bàn, Lương Vũ Tranh nhìn ngó xung quanh. Phòng của anh thật lắm sách.

    Cô tiến gần đến phòng làm việc thì bất ngờ thấy một khẩu súng ở trên đấy. Nhìn rõ ràng đây không phải súng giả. Ở thành phố B này nghiêm cấm sử dụng súng, sao Hạ Quân Dật lại có súng? Cứ nhìn khẩu súng này, Lương Vũ Tranh lại cảm thấy run sợ, lạnh hết cả sống lưng.

    “Tạch”

    Hạ Quân Dật từ trong phòng tắm đi ra, ngay lập tức chạm mặt Lương Vũ Tranh. Thấy gương mặt cô biến sắc, anh lướt nhìn qua khẩu súng trên bàn làm việc.

    - Sao vậy?

    Lương Vũ Tranh giật mình, vội lắc đầu nói:

    - Không… không có gì. Em định mang cho anh một tách café, gõ cửa không thấy ai nên em tự vào.

    - Ừ.

    Hạ Quân Dật vẫn bình thản như vậy. Anh lau khô tóc rồi để chiếc khăn vào bên trong nhà tắm.

    - Ngạc nhiên lắm hả?

    - Dạ?

    - Có phải em thấy tôi có súng nên em ngạc nhiên lắm đúng không?

    Lương Vũ Tranh chỉ gật đầu.

    - Em cũng thấy đấy, người làm kinh doanh như tôi kẻ thù nhiều lắm nên cũng phải biết tự bảo vệ bản thân. Yên tâm đi, tôi đã đăng ký quyền sử dụng súng ở thành phố B này rồi. Tuy không dễ dàng như Mỹ nhưng không phải là không dùng được.

    - Vậy à?

    Câu nói vừa rồi của Hạ Quân Dật khiến Lương Vũ Tranh cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Anh ngồi xuống sofa, chỉ tay ý bảo Lương Vũ Tranh ngồi xuống. Cô nhìn sang, anh đang cầm tách café mà cô vừa pha lên uống.

    - Em pha đúng không? Từ trước đến nay tôi hay uống café đen nhưng hôm nay uống, thấy cho thêm sữa vào cũng không tệ. Mà thấy gương mặt em không tốt lắm, có chuyện gì vậy?

    - Vừa rồi em nhận được cuộc điện thoại của cảnh sát Thẩm Gia Tuấn. Anh ta bảo là đã thẩm vấn những người có liên quan đến vụ án của mẹ em nhưng đều không thấy có gì khả nghi. Mặc dù việc mẹ em mất có không ít điểm khả nghi nhưng không thể nào tìm được chứng cứ có tính thuyết phục. Hiện tại manh mối về hung thủ chỉ là con số 0.

    - Bên pháp y đã khám nghiệm xong chưa?

    Lương Vũ Tranh mím môi rồi nói:

    - Đã xong rồi. Em định sáng mai sẽ tổ chức tang lễ cho mẹ, buổi chiều sẽ hạ táng luôn.

    - Ừ. Ngày mai nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Có lẽ là sẽ có nhân viên ở tập đoàn đến nên tôi không thể có mặt ở đấy được, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến em.

    - Vâng.

    - Có cần bảo thím Lý đi giúp em không?

    - Không cần đâu ạ. Em đã thuê người hết rồi.

    Thư phòng lúc này lại càng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Phải một lúc sau Hạ Quân Dật mới nói:

    - Mấy ngày nay em cũng mệt rồi, bây giờ đi nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn có việc phải làm.

    - Vâng. Thế còn anh, anh vẫn còn việc à?

    - Ừ, bận. Tập đoàn dạo này sắp tung ra thị trường sản phẩm điện thoại mới, những công đoạn sắp xếp cuối cùng càng trở nên gấp rút hơn. Em biết mà, tôi yêu thích sự hoàn hảo.

    Lương Vũ Tranh đứng lên, đang định đi thì quay lại hỏi:

    - Có cần em pha thêm café cho anh nữa không?

    - Không cần đâu.

    - Vậy anh cũng đừng làm khuya quá, mau nghỉ ngơi sớm đi.

    - Tôi biết rồi.

    Lương Vũ Tranh nhanh chóng rời khỏi thư phòng rồi đóng cửa lại. Hạ Quân Dật đứng dậy đi đến chỗ bàn làm việc, anh cầm khẩu súng lên xem một hồi rồi đặt nó vào ngăn kéo.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 52: Chỉ Còn Một Mình

    Sau 3 ngày tang lễ của mẹ, Lương Vũ Tranh lại đi làm.

    Hôm tang lễ của bà Lương, không có nhiều người đến viếng lắm, nhân viên ở DCL cũng có vài người đến, chủ yếu là người của phòng quan hệ công chúng. Hạ Quân Dật trước đó cũng có nói, anh sẽ không đến, quả nhiên là anh không đến thật.

    Buổi chiều, Lương Vũ Tranh đưa mẹ đi hỏa táng và cũng hạ táng luôn trong buổi chiều ngày hôm ấy. Quản lý phòng thấy tình cảnh của Lương Vũ Tranh như vậy nên cũng cho cô nghỉ vài ngày. Thấy hôm nay tâm trạng đã ổn định hơn, Lương Vũ Tranh quyết định đi làm trở lại.

    Kể từ ngày được Hạ Quân Dật cho phép lên sân thượng phía sau, có thời gian dảnh là Lương Vũ Tranh lại đến đây ngồi. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Trời hôm nay không nắng, âm u nhưng lại không mưa.

    - Em có vẻ như rất thích tầng thượng này thì phải.

    Lương Vũ Tranh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay sang, Hạ Quân Dật đã ngồi ở bên cạnh cô.

    - Cũng không thể phủ nhận, sân thượng của tập đoàn anh là một nơi rất thích hợp để ngắm cảnh trên trời lẫn dưới đất.

    - Sáng nay tôi gọi điện cho em nhưng em không bắt máy, gọi cho thím Lý thì bà ấy bảo em đến tập đoàn rồi. Sao không nghỉ thêm vài ngày nữa cho ổn lại?

    - Không cần đến vài ngày nữa đâu. Em vừa đến DCL chưa lâu, cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, không dám lộng quyền nghỉ nhiều.

    Hạ Quân Dật có thể nhận ra, Lương Vũ Tranh vẫn chưa hết buồn về chuyện của mẹ cô.

    - Bên ngoài trông em có vẻ ổn lắm nhưng thực tế ở bên trong, vết thương lớn vẫn chưa lành được. Nhưng vết thương dù có lớn như thế nào đi chăng nữa rồi cũng sẽ có ngày lành lại. Mặc dù tương lai sẽ để lại sẹo nhưng cũng sẽ không còn đau nữa.

    - Anh thật sự rất biết cách dỗ dành người khác đấy. Nhưng cũng thật sự cảm ơn anh.

    - Em không nghĩ vậy à?

    Lương Vũ Tranh lại mím môi lại, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, thở dài rồi mới nói:

    - Bây giờ thì còn nghĩ gì nữa đây? Em hiện tại chỉ còn có một mình, đơn thương độc mã sống trên đời này. Bên cạnh em chẳng còn ai nữa rồi. Bố bỏ em đi, giờ lại là mẹ.

    - Chẳng phải em vẫn còn dì em, người bạn thân Vương Nhã Đồng gì đó ở bên cạnh sao?

    - Vì mẹ, em đã cố gắng rất nhiều. Có lẽ anh không biết, em vốn là một thiên kim tiểu thư đấy, ăn sung mặc sướng, được nhiều người vây quanh tâng bốc lên tận trời cao. Nhưng khi công ty của bố em sụp đổ, bố qua đời, em chẳng còn gì nữa. Em chỉ là một cô gái nghèo hết sức bình thường mà thôi. Những người quen cũ ngày trước của em, ngày đó họ ca ngợi em hết mức, sau khi gia đình em tụt dốc, họ cũng theo đó mà đổi lòng, quay lại chế giễu rồi mỉa mai.

    Hạ Quân Dật vỗ nhẹ lên vai của Lương Vũ Tranh, hỏi:

    - Bây giờ em có ý định gì?

    - Hiệp ước 2 tháng của anh, chỉ còn nửa tháng nữa là kết thúc rồi. Thật sự rất cảm ơn anh. Về sau chúng ta còn có thể làm bạn nữa không?

    - Có thể chứ?

    Lương Vũ Tranh nhìn Hạ Quân Dật, mỉm cười:

    - Sinh nhật của anh là ngày 10/7 đúng không?

    - Em hỏi chuyện này để làm gì?

    - Trước khi em đi, em thật sự muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho anh. Từ khi bố mẹ anh mất cho đến giờ, có phải anh chưa có một bữa tiệc sinh nhật đúng nghĩa hay không?

    Nhắc đến bố mẹ, ánh mắt của Hạ Quân Dật nhanh chóng thay đổi, tự dưng lại lạnh lùng sâu thẳm hơn. Thấy được sự thay đổi ấy, Lương Vũ Tranh có phần lo lắng, vội nói:

    - Em xin lỗi, có phải em đã chạm đến nỗi đau của anh hay không? Hạ Quân Dật, em thật sự xin lỗi.

    - Không sao. Bố mẹ tôi đã qua đời từ lâu rồi. Mặc dù bây giờ nhắc lại sẽ gây ra cảm xúc nhất thời nhưng cũng không còn đau buồn như trước đây nữa. Sau một thời gian em sẽ như tôi thôi.

    - Đàn ông quả nhiên thường nghiêng về lý trí hơn nhỉ?

    - Cũng không hẳn là như vậy.

    Lương Vũ Tranh đứng dậy, quay sang nhìn Hạ Quân Dật:

    - Nói chuyện với anh thật sự rất thoải mái, em thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh.

    - Có vẻ như em rất thích nói chuyện với tôi. Nếu đã thấy thoải mái như vậy thì tôi sẽ nói chuyện với em nhiều hơn, nhưng phải trả phí cho tôi. Tiền phí của tôi không rẻ đâu.

    Nhìn vẻ mặt của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh có thể hiểu ý nghĩ không hề trong sáng của anh.

    - Thôi, em đi làm đây.

    Không nhìn theo bóng dáng của Lương Vũ Tranh nữa, ánh mắt của Hạ Quân Dật lúc này thật sự rất khó hiểu.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 53: Quay Về Bên Anh

    Hôm nay Lương Vũ Tranh xin nghỉ sớm để đến nghĩa trang thăm mộ mẹ và bố. Cô ở nghĩa trang khoảng nửa tiếng rồi định quay về, không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Lâm Kiệt, anh muốn hẹn cô đến một quán café nói chuyện. Không do dự gì nhiều, Lương Vũ Tranh nhận lời.

    - Trông em gầy đi nhiều quá.

    Đó là câu đầu tiên mà Lâm Kiệt nói khi hai người gặp nhau. Lương Vũ Tranh chỉ mỉm cười không nói gì.

    - Hôm nay em lại đi thăm mộ của dì Lương à?

    - Phải, lúc anh gọi cho em thì em vẫn đang ở nghĩa trang. Cuộc sống thường ngày có mẹ ở bên cạnh, nay mẹ đã ra đi tự nhiên thấy trống trải, không được quen.

    - Thật ra hôm nay anh hẹn em ra ngoài này là cũng có chuyện muốn nói với em.

    Lương Vũ Tranh biết rõ là Lâm Kiệt có chuyện muốn nói với cô, nhưng là chuyện gì thì cô không rõ.

    - Dì Lương đã mất, bây giờ chỉ còn lại mỗi mình em, có phải em đã không còn gì để ràng buộc nữa không?

    - Lâm Kiệt, có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi, từ trước đến nay anh có phải là người thích nói vòng vo đâu.

    - Vũ Tranh, anh biết, ngày trước em chấp nhận ở bên Hạ Quân Dật là bởi vì bệnh tình của mẹ em. Nay dì Lương cũng đã mất rồi, em cũng không cần tiền của Hạ Quân Dật nữa, giữa em và hắn cũng chẳng rằng buộc nhau điều gì. Mọi chuyện đã sớm kết thúc như vậy rồi, em có thể quay về bên anh được không?

    Hóa ra là Lâm Kiệt muốn nhắc đến chuyện này. Anh cho rằng Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật đến nay chẳng còn liên quan gì với nhau nên cô cũng không cần ở bên Hạ Quân Dật nữa.

    Thấy Lương Vũ Tranh vẫn còn chần chừ, Lâm Kiệt nói:

    - Từ khi bắt đầu yêu em, anh đã nghĩ đến chuyện chúng ta một ngày nào đó sẽ ở bên nhau thật sự, làm đám cưới, có một gia đình hạnh phúc với những đứa con đáng yêu. Anh chờ đợi từng ngày, từng ngày cho đến khi em tốt nghiệp đại học thì anh sẽ chính thức cầu hôn em, muốn cùng em sống trọn đời bên em. Nhưng em có biết không, khi em nói lời chia tay với anh, anh đã đau lòng đến nhường nào. Anh cứ nghĩ chúng ta tạm xa nhau vài ngày để suy nghĩ, nào ngờ em biến mất không có tung tích gì. Lúc đó anh đã chạy đi khắp nơi để tìm em, muốn xin lỗi em, cũng gọi điện cho Nhã Đồng hỏi xem cô ấy có biết em ở đâu không nhưng cô ấy nói là không biết. Vũ Tranh, em có biết khi ấy anh sợ như thế nào không? Anh chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày em lại rời xa anh như vậy.

    - Lâm Kiệt, em…

    - Vũ Tranh, khi anh biết em ở bên Hạ Quân Dật, anh đã rất đau lòng, cứ nghĩ em không còn yêu anh nữa. Nhưng sau khi rõ ràng mọi chuyện, anh thật sự muốn quay lại với em, muốn bù đắp cho em những tổn thương mà em đã phải chịu trong suốt thời gian vừa qua. Đáng lý anh nên hận em, nhưng anh không thể nào làm được.

    Những lời nói này của Lâm Kiệt khiến cho trái tim của Lương Vũ Tranh bất ngờ co thắt lại. Chuyện lúc đó anh đau lòng, chính bản thân cô cũng đau lòng không kém.

    Dù nghe những lời kia của Lâm Kiệt, Lương Vũ Tranh rất đau lòng nhưng cô cố gắng không khóc.

    - Lâm Kiệt, em biết anh vẫn còn tình cảm giành cho em, vẫn yêu em sâu đậm như ngày trước và sẵn sàng bỏ qua chuyện quá khứ của em nhưng mà… Mẹ em vừa mới mất, em thật sự không thể nào nghĩ được đến những chuyện này. Lúc này, em chỉ cần thời gian, thời gian thôi.

    - Anh biết, anh có thể đợi em. Nhưng mà Vũ Tranh, nếu tất cả đã dừng lại rồi, em cũng đừng ở bên cạnh Hạ Quân Dật nữa. Anh biết là em không yêu anh ta đâu.

    - Em…

    - Vũ Tranh, Hạ Quân Dật không hề đơn giản như em nghĩ đâu, anh ta rất độc ác, cực kỳ độc ác. Nếu em vẫn cứ kiên quyết ở bên cạnh anh ta, rồi có ngày em sẽ chết trong tay anh ta đấy.

    Đối với Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật là một người đàn ông rất tốt nhưng anh quá khó hiểu. Ở bên anh gần 4 tháng nhưng Lương Vũ Tranh chưa từng hiểu anh. Những lời mà Lâm Kiệt nói, cô không rõ nó có đúng hay không nữa.

    - Nghe lời anh đi, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.

    - Em biết. Thôi, bây giờ em phải về rồi, mấy ngày qua vì chuyện của mẹ mà công việc của em bị dồn lại, có rất nhiều, e rằng phải làm suốt mấy ngày mới xong. Mẹ của anh cũng vừa mới ra viện, anh nên ở bên cạnh bà nhiều hơn một chút.

    - Để anh đưa em về.

    - Không cần đâu, em bắt taxi cho tiện. Hơn nữa nhà anh với chỗ em không thuận đường.

    Không kịp nói gì thêm, Lương Vũ Tranh đã xách túi rời đi. Lâm Kiệt vẫn cứ nhìn cô cho đến khi cô lên taxi và đi xa.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 54: Có Yêu Anh Ta Không?

    Chuyện lằng nhằng giữa Lương Vũ Tranh với Hạ Quân Dật và Lâm Kiệt lại khiến cô suy nghĩ cả đêm. Mặc dù hiện tại muốn yên tĩnh nhưng Lâm Kiệt lại khiến cô không thể không nghĩ đến. Cảm thấy không biết nên làm thế nào, Lương Vũ Tranh lại gọi điện cho Vương Nhã Đồng, nhờ cô tư vấn mọi chuyện.

    Trong khi Lương Vũ Tranh cho 2 thìa sữa vào cốc café khuấy đều lên thì Vương Nhã Đồng ngồi đối diện cứ thao thao bất tuyệt:

    - Thật ra mình thấy Lâm Kiệt nói cũng không hẳn đúng mà cũng chẳng sai gì. Hạ Quân Dật nói với cậu, bảo cậu ở bên anh ta 2 tháng, thời hạn này đến nay chỉ còn nửa tháng nữa thôi. Cậu còn suy nghĩ gì nữa, rời xa Hạ Quân Dật thì cậu có thể về bên Lâm Kiệt.

    - Cậu không ở trong tình huống của mình nên chẳng hiểu rõ được đâu. Lâm Kiệt cứ nói anh ấy không quan tâm đến quá khứ của mình nhưng dù sao nó vẫn sẽ là cái gai không thể nào nhổ đi được.

    - Mới có 4 tháng thôi mà cậu thay đổi thật nhiều. Mới ngày nào cậu còn nói với mình, sẽ bất chấp tất cả để tìm được tình yêu đích thực. Lâm Kiệt là tình yêu đích thực của cậu, cậu không cần nữa à?

    Lương Vũ Tranh mỉm cười, rõ ràng trong đôi mắt kia là một nỗi buồn khó nói ra hết.

    - Trước kia vẫn chỉ là trước kia, hồi đó mình còn bồng bột nông nổi, làm việc không hay suy nghĩ nhiều. Biến cố xảy ra, tự nhiên con người sẽ phải thay đổi. Đã từ lâu, mình cũng phải tự suy nghĩ nhiều chuyện, cân nhắc mọi chuyện đúng sai, nặng nhẹ.

    - Xem ra cậu trưởng thành lên không ít.

    - Ai mà chẳng phải trưởng thành, chỉ là sớm hay muộn thôi.

    Vương Nhã Đồng uống một ngụm nước cho đỡ khô miệng rồi hỏi:

    - Vũ Tranh, nói thật cho mình biết, cậu ở bên Hạ Quân Dật gần 4 tháng có phải là đã yêu anh ta rồi không?

    - Câu này, trước đó cũng đã có người hỏi mình rồi.

    - Ai? Lâm Kiệt?

    Lương Vũ Tranh gật đầu, không nói gì thêm.

    - Thật ra mình thấy, cậu với Hạ Quân Dật đẹp đôi hơn là với Lâm Kiệt, nhưng mình biết, cậu yêu Lâm Kiệt nên cũng không muốn nói ra điều này. Nhưng cậu với Lâm Kiệt, là thân thiết và hiểu nhau hay đúng là tình yêu? Là cậu đã yêu Hạ Quân Dật hay đối với anh ấy chỉ là ân tình trong lúc khó khăn? Có nhiều loại tình cảm rất dễ nhầm với tình yêu đấy. Như tình cảm của mình với Triệu Minh Thành có lẽ chẳng phải tình yêu gì. Mình thấy Triệu Minh Thành đẹp trai lại tài giỏi, thân thiện và quan tâm đến người ta nên mới nảy sinh tình cảm. Có lẽ cũng là do Triệu Minh Thành hoàn hảo quá mà thôi.

    Lại thêm lời nói của Vương Nhã Đồng khiến cho Lương Vũ Tranh phải suy nghĩ. Với Lâm Kiệt là tình cảm thân thiết hay tình yêu thì chính bản thân cô chẳng rõ. Với Hạ Quân Dật là tình yêu hay chỉ là lòng cảm kích nhất thời, cô cũng chẳng hiểu nổi nữa.

    - Nói thế nào thì nói, mình không phải là mẫu người con gái Hạ Quân Dật thích đâu. Anh ấy bảo mình là sinh viên, có gì đó rất thú vị nên mới khiến anh ấy chú ý đến. Và chính Hạ Quân Dật cũng thừa nhận, sớm muộn gì anh ấy cũng chán mình.

    - Nghe giọng của cậu thì hình như… cậu không muốn rời xa Hạ Quân Dật đúng không?

    - Muốn hay không cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Mình sẽ tổ chức cho Hạ Quân Dật một sinh nhật vào ngày 10 này, coi như một lời cảm ơn mình muốn gửi đến anh ấy.

    Vương Nhã Đồng vừa gật đầu vừa thở dài nói:

    - Chuyện này thì mình không xen vào nhiều được, mọi quyết định là nằm ở cậu thôi. Cứ tổ chức cho Hạ Quân Dật một sinh nhật mà cậu muốn rồi sau đó tính tiếp. Kết thúc 2 tháng giao hẹn rời xa Hạ Quân Dật, muốn quay về với Lâm Kiệt hay ở một mình là do cậu. Nhưng mà Vũ Tranh, cậu cứ yên tâm đi, mình sẽ luôn ở bên cậu.

    - Ừ.

    - À phải, vụ án của dì Lương có tiến triển gì không?

    - Không có gì mới cả. Thẩm Gia Tuấn bảo vụ án quả thật có nhiều điểm khả nghi nhưng lại chẳng có chứng cứ nào cụ thể. Bên ngoài hành lang lẫn trong phòng đều chẳng có camera giám sát, đã khó lại càng khó. Anh ta cũng nói thêm, nếu như một thời gian nữa không thể tìm ra hung thủ, e rằng hồ sơ vụ án sẽ phải khép lại.

    Vương Nhã Đồng nắm lấy bàn tay lạnh của Lương Vũ Tranh, mỉm cười, cố gắng động viên cô:

    - Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Tên hung thủ lẩn trốn mãi rồi cũng sẽ có ngày bị bắt.

    - Ừ.

    Lương Vũ Tranh lại nhìn ra bên ngoài, xe cộ vẫn đông như mọi ngày dù hôm nay trời mưa, ánh mắt trở nên xa xăm hơn. Vương Nhã Đồng cũng nhìn theo nhưng không hiểu Lương Vũ Tranh đang nhìn gì. Lúc này ngoài việc ở bên an ủi Lương Vũ Tranh ra, Vương Nhã Đồng không biết mình còn có thể làm gì cho người bạn này.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 55: Không Cần Quan Tâm

    Cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn DCL lại được mở ra, trong khi các giám đốc đang bàn tán xôn xao về dự án mới thì Hạ Quân Dật chỉ yên lặng ngồi nghe bọn họ.

    - Dự án “Thành phố công nghệ mới” tuần sau sẽ được đem ra đấu thầu, có 23 tập đoàn, công ty tham gia nhưng tập đoàn DCL của chúng ta lại được chú ý nhất, khả năng lớn là dự án này sẽ thuộc về chúng ta. – Giám đốc Mạc lên tiếng trước.

    - Đương nhiên, tập đoàn DCL vốn là tập đoàn cực mạnh, các công ty nhỏ khác sao có thể cạnh tranh với chúng ta được chứ. Với lại để đảm bảo tất cả, chính phủ cũng nghiêng về phía chúng ta rồi. – Giám đốc Trịnh ngồi phía xa hào hứng nói.

    - Nghe bảo lần Lâm Thịnh cũng đang nhắm đến dự án “Thành phố công nghệ mới” này nhưng khả năng thành công là không cao. Lâm Kiệt thành lập Lâm Thịnh mới có 3 năm, tuy hiện nay trên sàn chứng khoán cũng là một cái tên đáng chú ý nhưng nếu đem so ra với DCL của chúng ta thì chẳng thể nào bằng được.

    Trợ lý Trần đứng ở phía cửa nghe thấy những lời nói đầy vẻ ca tụng kia của hội đồng quản trị thì bất ngờ nhìn sang Hạ Quân Dật. Nhưng Hạ Quân Dật lúc này vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, thâm trầm, cứ ngồi nghe mà chẳng quan tâm nhiều.

    - Theo tôi biết, lần trước đấu thầu công ty công nghệ DIREC, thực tế Lâm Kiệt chẳng có tiền nhiều như vậy, hắn biết Hạ Tổng chắc chắn muốn có DIREC nên mới chơi trội để gây chú ý thế thôi. Ai ai mà chẳng biết Tổng giám đốc muốn có DIREC từ lâu rồi.

    - Việc đấy thì chẳng nói làm gì, hiện tại thì dự án “Thành phố công nghệ mới” chắc chắn nằm trong tay của chúng ta rồi. Phía chính phủ tin tưởng chúng ta, với lại, danh tiếng của DCL bao nhiêu năm nay vẫn vững như núi Thái Sơn. Chuyện lần này không cần phải đoán cũng ra được đáp án chính xác.

    - Thật không?

    Cuối cùng Hạ Quân Dật cũng đã lên tiếng. Nhưng câu nói của anh lại khiến cho người ta giật mình.

    - Tổng giám đốc, anh cảm thấy những lời chúng tôi nói là sai sao? Nhưng sự thật đúng là như vậy.

    - Chuyện đấu thầu dự án lần này chúng ta chẳng cần phải quan tâm nhiều, bởi dự án này chắc chắn thuộc về chúng ta.

    - Tôi cũng nghĩ vậy.

    Trên tay vốn đang cầm cây bút, nghe mấy vị cổ đông nói xong, Hạ Quân Dật bèn đặt cây bút xuống bàn.

    - Có biết bên ngoài người ta nói gì về cổ đông của DCL không? Đều là những người tài giỏi thông minh, một phần góp sức đưa DCL đến thành công như ngày hôm nay. Nhưng nếu bây giờ mà bọn họ được đứng ở trong phòng họp này chứng kiến cảnh các vị khua môi múa mép thì e rằng sẽ nghĩ ngược lại.

    - Tổng giám đốc…

    - Tôi không chỉ từng nói một lần mà là rất nhiều lần, tốt nhất là đừng coi thường đối phương và nâng cao chúng ta lên đến tận mây xanh, khiêm tốn một chút cũng chẳng phải là không tốt. Nhưng các vị đây tự cao tự đại quá, mà cái tính ấy thì chẳng tốt chút nào đâu, tốt nhất là nên sửa cho nhanh đi, kẻo rồi một ngày nào đó nhận ra thì đã quá muộn rồi.

    Những vị cổ đông ngồi đó nghe thấy câu nói của Hạ Quân Dật thì không khỏi tức giận nói:

    - Tổng giám đốc, chúng tôi không phải là tự cao tự đại, khua môi múa mép, những lời chúng tôi nói đều là sự thật cả.

    - Giám đốc Hoàng nói đúng thưa Tổng giám đốc. Đấu thầu chỉ là cái vỏ bên ngoài, thực tế là chúng ta đã nắm chắc trong tay dự án “Thành phố công nghệ mới” này rồi.

    - Phải đó ạ.

    Hạ Quân Dật lại nở một nụ cười như có như không, liếc nhìn toàn bộ những người ngồi trong phòng này, nói:

    - Đừng có tự tin quá để rồi thất vọng. Lâm Thịnh mất DIREC, Lâm Kiệt chắc chắn cần phải đoạt được dự án “Thành phố công nghệ mới” này. Tôi tin vị Lâm tổng này sẽ bỏ ra bất cứ giá nào để có dự án này đấy. Lần này, “Thành phố công nghệ mới” có thuộc về chúng ta hay không thì không dám chắc được.

    Nói xong, Hạ Quân Dật lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Căn phòng chỉ còn lại những lời bàn tán xôn xao của cổ đông.

    - Tổng giám đốc nói gì kỳ vậy nhỉ?

    - Cậu ta nói vậy cứ như là DCL của chúng ta chắc chắn sẽ mất “Thành phố công nghệ mới” vậy.

    - Từ bao giờ mà Tổng giám đốc lại có những suy nghĩ ngược đời như vậy chứ?

    - Thật chẳng rõ vị Tổng giám đốc này đang nghĩ gì.

    Hạ Quân Dật hiểu rõ những vị cổ đông này đang nghĩ gì, không cần nói anh cũng biết. Lần này anh phải cho bọn họ biết, hai chữ “thất bại” rốt cuộc được viết theo kiểu gì.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 56: Việc Làm Mạo Hiểm (1)

    Nói chuyện với Vương Nhã Đồng xong, Lương Vũ Tranh định trở về Minh viên thì nhận được cuộc điện thoại của Lâm Kiệt. Lâm Kiệt nói rằng có chuyện quan trọng cần gặp Lương Vũ Tranh. Nghe giọng của anh ta, Lương Vũ Tranh cũng thấy có gì đó bất an.

    Trong phòng kín của một hội quán, Lương Vũ Tranh có thể nhìn thấy gương mặt bơ phờ của Lâm Kiệt. Mới không gặp có một ngày, tại sao Lâm Kiệt lại ra nông nỗi này?

    - Lâm Kiệt, anh làm sao vậy?

    - Vũ Tranh, em mau ngồi xuống đi.

    Lương Vũ Tranh ngồi đối diện với Lâm Kiệt, không hiểu anh ta đã gặp phải chuyện gì mà ra thành thế này.

    - Vũ Tranh, sáng nay Lâm Thịnh bị hacker xâm nhập, lấy đi một số dữ liệu quan trọng. Mà em có biết không, tên hacker đó chính là người của Hạ Quân Dật.

    - Anh nói cái gì?

    Lương Vũ Tranh thật sự không ngờ đến Lâm Kiệt lại nói về chuyện này. Nhưng rốt cuộc là như thế nào? Hạ Quân Dật cho người xâm nhập vào hệ thống máy tính của Lâm Thịnh và ăn cắp dữ liệu quan trọng của công ty? Điều này có thể không?

    - Hiện tại Hạ Quân Dật đang nắm một số dữ liệu cực kỳ quan trọng của Lâm Thịnh và hắn dùng nó để đối phó với anh. Hắn sẽ lợi dụng nó cùng với một số bằng chứng giả khác để khiến cho Lâm Thịnh sụp đổ và ép anh phải vào ngồi tù.

    - Không thể nào.

    Quả thật, những điều mà Lâm Kiệt nói, Lương Vũ Tranh không thể hoàn toàn tin tưởng. Đúng là Lương Vũ Tranh cô đã ở bên Hạ Quân Dật 4 tháng, những suy nghĩ của anh cô không thể nào hiểu được, nhưng có một việc mà cô chắc chắn, đó là Hạ Quân Dật sẽ không bao giờ làm những chuyện sau lưng như thế này.

    - Em không tin đúng không, nhưng đó lại là sự thật đấy. Anh biết là Lâm Thịnh từ trước đến nay đẳng cấp không thể so được DCL nên cũng không muốn đối đầu với bọn họ. Nhưng Hạ Quân Dật không vừa mắt anh, hắn ta cho anh là đối thủ của hắn ta, muốn hạ bằng được Lâm Thịnh. Anh đã nói với em rồi, lòng dạ thâm hiểm của hắn ta đã bị vẻ bề ngoài che hết từ lâu, em cứ tin hắn làm gì?

    - Anh nói thật không?

    - Anh có cần phải nói dối em hay không? Vũ Tranh, việc này chỉ có em mới giúp được anh thôi.

    Lương Vũ Tranh nhìn Lâm Kiệt, nhíu mày lại. Chuyện của Lâm Thịnh, cô thì giúp được gì?

    - Anh nghe nói Hạ Quân Dật có một chiếc laptop riêng, những tài liệu quan trọng hắn đều lưu dữ hết ở trong đó.

    - Không phải anh muốn em ăn cắp chiếc laptop đó cho đấy chứ hả Lâm Kiệt?

    - Không, ý anh không phải như vậy. Vũ Tranh, chỉ cần em lấy được địa chỉ IP của chiếc laptop, mọi việc còn lại anh sẽ làm hết. Chỉ cần em giúp anh như vậy là đủ lắm rồi.

    - IP sao?

    Lâm Kiệt gật đầu. Trong lúc này mọi thứ trong đầu Lương Vũ Tranh như trở nên hỗn loạn hết, cô không biết mình phải làm như thế nào, có nên nhận lời giúp Lâm Kiệt hay không. Không phải là Lương Vũ Tranh không tin Lâm Kiệt mà cô cũng rất tin Hạ Quân Dật.

    - Em yên tâm, chỉ cần lấy lại được tất cả dữ liệu đã mất là được, anh sẽ không làm gì quá đáng.

    - Được, em tin anh.

    Lương Vũ Tranh cũng biết, cô mở lời nói rằng cô tin Lâm Kiệt thì cũng đồng nghĩa với việc cô không tin Hạ Quân Dật. Nhưng chuyện này, Lương Vũ Tranh không thể không làm vậy. Lâm Kiệt là người cô yêu, đến bây giờ vẫn vậy.

    ……………………………………

    Minh viên.

    Lúc Lương Vũ Tranh trở về Minh viên thì cũng đã hơn 6 giờ tối. Thím Lý thấy cô đi vào thì vội chạy ra hỏi:

    - Tiểu thư, sao lại để bản thân ướt thành thế này?

    - Thím Lý, không sao đâu ạ.

    - Nước nóng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, cô mau lên lầu đi tắm đi kẻo lại cảm đấy.

    - Vâng ạ.

    Đang định bước lên lầu thì Lương Vũ Tranh quay lại hỏi thím Lý:

    - Thím à, Hạ Quân Dật… anh ấy đã về chưa ạ?

    - À, vừa rồi tiên sinh có về nhưng sau đó lại đi ra ngoài, chắc cũng được nửa tiếng rồi.

    - Vâng. Cháu đi tắm xong thì sẽ xuống ăn cơm.

    - Cô mau đi tắm đi, tôi sẽ chuẩn bị cơm ngay.

    Lương Vũ Tranh đi lên lầu, gương mặt trở nên lo lắng, bàn tay cũng run lên và ướt đẫm mồ hôi.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 57: Việc Làm Mạo Hiểm (2)

    Lên lầu, Lương Vũ Tranh thấy thư phòng của Hạ Quân Dật không khóa, bên trong vẫn còn sáng đèn. Cô nhìn xung quanh, khẳng định là không có ai mới dám bước vào bên trong.

    Lương Vũ Tranh nhanh chóng nhìn thấy chiếc laptop ở trên bàn. Máy vẫn mở, thoáng nhìn thấy một số dữ liệu của DCL, mà những dữ liệu này thì toàn bộ nhân viên của DCL đều biết, chẳng có gì cần phải bảo mật ở mức độ riêng tư. Lương Vũ Tranh ấn vào email của Hạ Quân Dật, anh vẫn để chế độ đăng nhập. Cô nhanh chóng gửi một bức thư vào địa chỉ email của Lâm Kiệt. Chỉ cần một bức thư gửi đi, chắc Lâm Kiệt sẽ tìm ra địa chỉ IP laptop của Hạ Quân Dật.

    - Tiên sinh, cậu về rồi à?

    - Phải, Vũ Tranh đã về chưa?

    - Lương tiểu thư đã về rồi ạ.

    - Được rồi, thím đi làm việc tiếp đi.

    Đoạn đối thoại của Hạ Quân Dật và thím Lý, Lương Vũ Tranh ở trên này đều nghe rõ hết. Cô cố gắng xóa lá thư vừa gửi đi nhưng vì tay run quá mà bấm nhầm vài lần. Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, Lương Vũ Tranh sợ đến lạnh sống lưng.

    …………………………………….

    Hạ Quân Dật bước vào phòng ngủ thì thấy Lương Vũ Tranh đang lấy quần áo, anh hơi mỉm cười hỏi:

    - Em về rồi à, lâu chưa?

    Lương Vũ Tranh quay người sang nhìn Hạ Quân Dật, tay đang cầm quần áo và một số đồ chuẩn bị đi tắm.

    - Em cũng vừa mới về thôi. Mà anh ra ngoài làm gì thế?

    - Mua một vài thứ tế nhị, muốn biết không?

    Cái thứ tế nhị mà Hạ Quân Dật nói chắc chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Lương Vũ Tranh cũng chẳng muốn hỏi sâu.

    - Anh ăn cơm chưa?

    - Vẫn chưa. Nhìn em ướt thế kia, đội mưa về nhà đấy à? Mau đi tắm đi kẻo lại bị cảm bây giờ. Nhanh lên, tôi chờ em cùng ăn tối.

    - Được.

    Lương Vũ Tranh nhanh chóng đi vào phòng tắm. Hạ Quân Dật cũng không ở trong phòng, liền đóng cửa rồi đi vào thư phòng.

    …………………………………

    Từ trong một ngôi nhà nhỏ đi ra, Lương Vũ Tranh thấy tất cả mọi người xung quanh đều bị giết chết. Cô kinh hoàng nhìn xung quanh. Rồi cô nhìn thấy xác của Vương Nhã Đồng, Lâm Kiệt, dì Tần rồi cả thím Lý. Lương Vũ Tranh cảm thấy rất kinh hoàng.

    Lương Vũ Tranh quay đầu lại thì nhìn thấy Hạ Quân Dật đang giơ khẩu súng chĩa thẳng vào giữa trán của cô.

    - Á………..

    Lương Vũ Tranh hét to. Thì ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng cơn ác mộng này thật đáng sợ.

    - Em làm sao vậy? Gì mà vã hết mồ hôi ra như thế này?

    Hạ Quân Dật bị tiếng hét của Lương Vũ Tranh làm cho tỉnh lại. Anh bật đèn, với tay lấy trong ngăn kéo ra chiếc khăn, lau hết mồ hôi trên trán cho Lương Vũ Tranh.

    - Em gặp ác mộng à?

    - Vâng.

    - Người ta nói, những người mà gặp ác mộng là những người đã làm phải chuyện xấu. Lương Vũ Tranh, không phải em cũng đã làm chuyện xấu gì để rồi đêm mơ thấy ác mộng đấy chứ?

    - Có mà anh làm chuyện xấu đấy.

    Khi Hạ Quân Dật nhắc đến “chuyện xấu” kia, quả thật Lương Vũ Tranh đã giật mình. Nhưng mà, cô đúng là đã làm chuyện xấu thật.

    - Thôi được rồi, mới có 1 giờ sáng, em mau ngủ tiếp đi, nếu không sáng mai mắt sẽ sưng lên đấy.

    Hạ Quân Dật lại tắt đèn ngủ đi, ôm chặt Lương Vũ Tranh ở trong tay.

    Rất nhanh, tiếng thở của Hạ Quân Dật trở nên đều đặn hơn, anh đã ngủ say rồi.

    Hôm qua, Lương Vũ Tranh nói với Hạ Quân Dật là cô đã đến ngày nên trong vòng 1 tuần sẽ không tiện. Anh cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ đơn giản là ôm cô ngủ. Gương mặt anh lúc ngủ trông rất đẹp, rất hoàn hảo, rất thoải mái và cũng rất bình thường. Ánh sáng nhỏ bên ngoài hắt vào cũng đủ để Lương Vũ Tranh nhìn ra gương mặt lúc này của Hạ Quân Dật.

    Không hiểu sao Lương Vũ Tranh cảm thấy rất có lỗi với Hạ Quân Dật. Anh đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại làm chuyện xấu sau lưng anh. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng biết, cô chỉ làm một lần này thôi.

    Sau cơn ác mộng kinh hoàng kia, Lương Vũ Tranh không thể nào ngủ được nữa. Phải đến 5 giờ sáng, cô mới chợp mắt được một chút nhưng không ngờ 6 giờ đã lại tỉnh.

    Trời vừa sáng, mặt trời đã bắt đầu lên nhưng người nằm bên cạnh đã đi đâu mất rồi.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 58: Ngày Quan Trọng

    Lương Vũ Tranh biết rõ hôm nay chính là ngày đấu thầu dự án “Thành phố công nghệ mới”. Buổi đấu giá này cũng là đấu giá công khai, ai đưa ra giá cao hơn thì sẽ nắm được dự án. Cô cũng biết, đây là một dự án lớn, chính phủ cũng rất ưu ái, ngầm ý muốn giao cho Hạ Quân Dật. Nhưng không hiểu sao, anh lại muốn đưa ra đấu giá công khai như thế này, muốn đảm bảo tính công bằng với các công ty khác sao?

    - Suy nghĩ gì mà nhập tâm đến mức không ăn vậy?

    Câu hỏi nhẹ nhàng của Hạ Quân Dật khiến Lương Vũ Tranh giật mình. Cô luống cuống uống ngụm sữa rồi nói:

    - À, em cảm thấy có chút không hiểu. “Thành phố công nghệ mới” là một dự án lớn, còn DCL lại là một tập đoàn công nghệ cực kỳ có tầm ảnh hưởng. Em nghĩ, chính phủ chắc là đã muốn giao cho DCL dự án này thì tại sao còn muốn mở ra buổi đấu giá công khai kia? Ai chẳng biết DCL vừa có tiền vừa có quyền, đấu thầu công khai thế này thắng rất dễ dàng.

    - Để thể hiện tính công bằng thôi.

    Quả nhiên Lương Vũ Tranh nghĩ không sai. Công bằng. Nhưng mà e rằng cũng chẳng mấy công bằng. Dù có thế nào thì chắc chắn dự án này đã nằm gọn trong tầm tay của anh rồi.

    - Đúng rồi, lần trước tôi nghe em nói, sinh nhật tôi em sẽ cho tôi một điều bất ngờ mà. Hôm nay đúng là sinh nhật tôi, điều bất ngờ mà em nói rốt cuộc là gì thế?

    - Hôm nay là sinh nhật anh, nhưng điều bất ngờ bây giờ chưa thể nói được. Đợi anh về rồi sẽ biết.

    - Bí mật quá nhỉ?

    - Mà có phải hết buổi đấu thầu sẽ có tiệc nữa phải không?

    Hạ Quân Dật gật đầu. Lương Vũ Tranh lại nói:

    - Anh về sớm có được không?

    - Được.

    Hạ Quân Dật lại tiếp tục ăn tiếp bữa sáng, Lương Vũ Tranh cũng không ăn nhiều nữa.

    …………………………………..

    Hội trường diễn ra buổi đấu giá có sự góp mặt đầy đủ của đại diện 23 tập đoàn cùng các công ty. Lần này, Hạ Quân Dật lại đến cùng trợ lý Trần Kiên và cô thư ký Tiffany.

    - Tổng giám đốc Hạ đã đến rồi. Lần trước anh bảo là rất có khả năng không đến, tôi cứ nghĩ là anh bận việc không đến được. – Một người đàn ông béo vừa nhìn thấy Hạ Quân Dật thì liền đi đến chào hỏi.

    - Một ngày quan trọng như thế này, Hạ Quân Dật tôi đương nhiên là phải đến dù có bận rộn thế nào đi chăng nữa, ông nói có phải không Tổng giám đốc Uông?

    - Phải phải, Hạ Tổng nói rất phải.

    Ngoảnh đầu lại, Hạ Quân Dật nhanh chóng chạm phải ánh mắt của Lâm Kiệt. Nhưng cả hai người bọn họ chỉ nhìn nhau một hồi, cũng chẳng chào hỏi gì cả.

    - Thưa quý vị, buổi đấu giá dự án “Thành phố công nghệ mới” sắp bắt đầu. Xin mời các vị hãy ổn định chỗ ngồi.

    MC nữ ở phía trên nhanh chóng đưa ra thông báo. Mọi người ở bên dưới cũng về vị trí đã được sắp xếp từ trước.

    - Buổi đấu giá dự án “Thành phố công nghệ mới” xin phép được bắt đầu. Kính thưa các vị, dự án “Thành phố công nghệ mới” là một dự án hiện đang rất được chính phủ và người dân quan tâm. Chúng tôi muốn thông qua buổi đấu giá này để tìm ra tập đoàn, công ty thích hợp nhất….

    Nữ MC vẫn đang giới thiệu đôi chút về dự án “Thành phố công nghệ mới”. Ở bên dưới, Trần Kiên nói nhỏ với Hạ Quân Dật:

    - Tổng giám đốc, dự án này so với dự án thu mua DIREC lần trước thì rẻ hơn rất nhiều. Cơ hội để chúng ta có được dự án này chắc chắn đến 100% rồi ạ.

    - Trợ lý Trần nói đúng đấy ạ. “Thành phố công nghệ mới” sẽ là một bước đệm chắc chắn đưa DCL của chúng ta nên tầm cao mới.

    Tiffany ngồi bên cạnh cũng đồng ý kiến với Trần Kiên. Hạ Quân Dật vừa nhìn lên bục trên vừa nói:

    - Cứ chờ xem.

    Bên trên kia, nữ MC đã giới thiệu xong về dự án mới “Thành phố công nghệ mới”.

    - Thưa các vị, bây giờ chính là giờ phút quan trọng nhất. Giá khởi điểm của dự án là 50 triệu USD, mỗi lần nâng giá là 10 triệu. Xin mời.

    Ngay lập tức, những người ở bên dưới đã bắt đầu nâng giá lên. Hạ Quân Dật lại nhìn thoáng qua Lâm Kiệt, nở một nụ cười lạnh lùng. Lâm Kiệt cùng quay lại nhìn Hạ Quân Dật, gương mặt cũng nghiêm túc đến lạ thường.

    - 150 triệu.

    Phải mất một hồi, Hạ Quân Dật mới bảo Trần Kiên giơ bảng lên và đưa ra giá đấu thầu.

    - 150 triệu kìa…

    - Hạ Tổng đã bắt đầu ra giá rồi đấy.

    - Ai chẳng rõ dự án này sẽ thuộc về Hạ Quân Dật chứ.

    Bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 59: Không Ngờ Lại Thất Bại

    Lương Vũ Tranh ngồi trước màn hình TV ở dưới phòng khách, chăm chú theo dõi buổi đấu giá dự án “Thành phố công nghệ mới” hiện đang được phát sóng trực tiếp này.

    Cô có thể nhìn thấy rõ gương mặt của Hạ Quân Dật lúc này, bình tĩnh và cũng rất chắc chắn.

    Máy quay lại chuyển đến chỗ Lâm Kiệt. Có thể người khác không nhận ra nhưng Lương Vũ Tranh cô nhận ra, Lâm Kiệt lúc này khác hẳn với Hạ Quân Dật, anh bắt đầu có phần lo lắng và cũng hơi mất niềm tin.

    ……………………………..

    Mọi người đều biết rõ ràng, “Thành phố công nghệ mới” chắc chắn sẽ nằm gọn trong tay của Hạ Quân Dật. Chuyện này ai mà chẳng nhìn ra chứ.

    - 170 triệu.

    Vốn cứ nghĩ là sẽ chẳng ai nâng giá thêm nữa, nào ngờ Lâm Kiệt lại lên tiếng. Ai ai cũng chú ý đến Lâm Kiệt, người đang trực tiếp công khai đối đầu với Hạ Quân Dật.

    - 200 triệu.

    Không suy nghĩ nhiều, Hạ Quân Dật lại nâng giá dự án này thêm 30 triệu nữa. Thấy Hạ Quân Dật có vẻ kiên quyết như vậy, mọi người càng thêm chắc chắn với việc, anh nhất định phải có được dự án “Thành phố công nghệ mới” này.

    - 300 triệu.

    Cả hội trường bỗng “Ồ” lên một tiếng kinh ngạc. Họ rất ngạc nhiên khi Lâm Kiệt lại trực tiếp đối đầu Hạ Quân Dật như thế này.

    - Tổng giám đốc, chúng ta cũng muốn có dự án “Thành phố công nghệ mới” này, những công ty khác nâng lên vài giá rồi cũng rút lui ngay. Nhưng tên Lâm Kiệt này có vẻ như không muốn chúng ta có được dự án. Hắn đang muốn tranh với chúng ta xem chúng ta có thể bỏ ra được bao nhiêu tiền đây mà.

    - Nguồn vốn của Lâm Thịnh sao có thể bằng được DCL chứ? Lần trước anh ta cũng muốn có được DIREC nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại. Còn lần này lại tiếp tục muốn mất mặt đây mà.

    - Tổng giám đốc, chúng ta phải nâng giá tiếp để cho tên Lâm Kiệt này biết thế nào là lợi.

    Hạ Quân Dật bỗng giơ tay lên, ý muốn nhắc Trần Kiên không được giơ bảng lên nữa. Hành động kỳ lạ này của Hạ Quân Dật không chỉ khiến cho Trần Kiên và Tiffany ngạc nhiên, những người khác trong hội trường cũng nhanh chóng chú ý đến.

    - Tổng giám đốc…

    - Thưa Tổng giám đốc, chuyện này…

    - Không được giơ bảng lên.

    Nữ MC đứng ở bên trên cũng nhìn về phía Hạ Quân Dật. Thời gian hạn đã trôi qua, cô ta vội lên tiếng:

    - Tổng giám đốc của công ty Lâm Thịnh đưa ra giá đấu thầu cho dự án “Thành phố công nghệ mới” là 300 triệu USD. Xin hỏi còn có tập đoàn hay công ty nào đưa ra giá cao hơn nữa không ạ?

    Tất cả mọi người lúc này đều tập trung chú ý Hạ Quân Dật, cả Lâm Kiệt cũng không ngoại lệ.

    - 1…

    - 2…

    - 3… Xin chúc mừng công ty Lâm Thịnh đã đấu thầu thành công dự án “Thành phố công nghệ mới”. Xin chúc mừng Tổng giám đốc Lâm.

    Tất cả mọi người nhanh chóng đến chúc mừng Lâm Kiệt. Hạ Quân Dật đứng dậy, đi đến chỗ anh ta:

    - Tổng giám đốc, chúc mừng anh.

    - Cảm ơn Hạ tổng đã nhường.

    Nói xong, Hạ Quân Dật nhanh chóng rời khỏi đó mà không ở lại dự tiệc. Trợ lý Trần và Tiffany cũng vội vàng đi theo.

    ……………………………………

    “Vào 16 giờ ngày 10/7, dự án “Thành phố công nghệ mới” đã được đưa ra đấu thầu với sự xuất hiện của các tập đoàn, công ty hàng đầu trong nước, thu hút sự chú ý rất lớn của giới truyền thông cũng như dư luận. Sau một hồi cạnh tranh giá cả, cuối cùng công ty công nghệ Lâm Thịnh đã giành được dự án “Thành phố công nghệ mới” từ tay của Tổng giám đốc tập đoàn DCL Hạ Quân Dật. Được biết, ngay từ đầu mọi người đã tin chắc Tập đoàn DCL sẽ thâu tóm được dự án chính phủ này, nhưng thật không ngờ, nó lại rơi vào tay của Lâm Thịnh, một công ty mới. Tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên bởi cách đây không lâu, Tổng giám đốc Hạ Quân Dật đã đưa ra giá 1 tỷ USD để mua lại công ty công nghệ DIREC, nay lại không bỏ ra được mấy trăm triệu để thâu tóm dự án “Thành phố công nghệ mới”. Không rõ Tổng giám đốc Hạ tại sao lại làm vậy nhưng điều này khiến không ít người trong giới kinh doanh phải kinh ngạc…”

    Tắt bản tin kinh tế đi, Lương Vũ Tranh cũng kinh ngạc không kém những người khác. “Thành phố công nghệ mới” là một dự án lớn, tại sao Hạ Quân Dật lại để nó lại cho Lâm Kiệt? Trong chuyện này ắt hẳn có vấn đề, nhưng vấn đề là gì thì Lương Vũ Tranh vẫn chưa nghĩ ra.

Chia sẻ trang này