1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 60: Sinh Nhật Vui Vẻ

    Hạ Quân Dật vừa trở về thì Lương Vũ Tranh đã bảo anh ngồi ở phòng khách. Cô đi vào trong và đẩy chiếc bánh sinh nhật 2 tầng ra, vừa đẩy vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.

    Hạ Quân Dật đứng lên đi đến chỗ Lương Vũ Tranh. Anh mỉm cười nhìn cô nói rằng:

    - Cảm ơn em, hôm nay tôi rất hạnh phúc.

    - Vậy anh mau ước nguyện rồi thổi nến đi.

    Rất nhanh, Hạ Quân Dật thổi tắt cây nến duy nhất cắm ở trên bánh gato. Lương Vũ Tranh tò mò hỏi:

    - Hạ Quân Dật, sao anh thổi nến nhanh như vậy chứ, còn chưa ước gì nữa mà?

    - Những kiểu ước như thế này, tôi thấy không thực tế lắm.

    Lương Vũ Tranh mỉm cười:

    - Từ trước đến nay vẫn thế mà.

    - Nhưng mà Lương Vũ Tranh, đây là điều bất ngờ mà em chuẩn bị cho tôi đấy hả?

    - Phải. Hôm nay là sinh nhật của anh, em mua tặng cho anh một chiếc bánh sinh nhật, đồng thời nấu cơm tối cho anh.

    - Em nấu cơm hả? Điều này mới có vẻ là bất ngờ.

    Lương Vũ Tranh mỉm cười nói tiếp:

    - Được rồi, anh mau lên thay đồ rồi còn xuống ăn cơm.

    - Ừ.

    Hạ Quân Dật đã đi khuất bóng nhưng Lương Vũ Tranh vẫn nhìn theo anh. Cô có thể cảm thấy anh rất hạnh phúc, điều này anh đã thể hiện rõ trên gương mặt của mình. Trước khi Lương Vũ Tranh rời khỏi Minh viên, rời khỏi Hạ Quân Dật, có lẽ đây là điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh, cho anh một sinh nhật thật vui vẻ.

    …………………………………..

    Lương Vũ Tranh không biết làm nhiều đồ ăn, vì thế cô chỉ làm 4 món ăn và 1 món canh. Thấy Hạ Quân Dật ăn khá nhiều, Lương Vũ Tranh thích thú hỏi:

    - Không phải là em nấu ngon quá đấy chứ?

    - Ừ. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn một bữa cơm hẳn hoi do em nấu, thật sự rất ngon.

    - Em cũng không có nhiều kinh nghiệm nấu nướng đâu, đây đều là những món dễ làm nhất đấy.

    - Ngon lắm.

    Hạ Quân Dật ăn cơm có vẻ rất ngon miệng. Lương Vũ Tranh chỉ ăn một chút rồi hỏi:

    - Tại sao mà hôm nay anh lại để cho dự án “Thành phố công nghệ mới” rơi vào tay của Lâm Kiệt thế? Đây là một dự án lớn, DCL hẳn là bắt buộc phải có nó mới đúng.

    - Không có “Thành phố công nghệ mới”, DCL vẫn có thể duy trì được vị trí vững chắc của mình. Nhưng mà dự án này hiện đang nằm trong tay của Lâm Kiệt, đáng lý em nên vui mới phải.

    - Không hẳn là như vậy, em chỉ thấy hơi ngạc nhiên chút thôi.

    - Ừ. Không chỉ mình em đâu, hiện giờ cũng có rất nhiều người ngạc nhiên về việc này.

    Sau câu nói này, Hạ Quân Dật không nói nhiều nữa, chăm chú ăn cơm. Bữa cơm tối cũng nhanh chóng kết thúc.

    - Hôm nay em đã bỏ ra nhiều công sức nấu bữa tối cho tôi, vậy để tôi rửa bát, em lên phòng nghỉ ngơi đi.

    - Rửa bát sao? Anh biết rửa bát à?

    - Đương nhiên là biết rồi, rửa bát dễ như vậy mà. Cũng có gì khó khăn đâu chứ.

    Chẳng nói gì thêm, Lương Vũ Tranh cứ thế đi lên lầu. Lúc ngoảnh đầu lại, cô thấy Hạ Quân Dật đã đeo găng tay vào rồi.

    …………………………………

    Ngồi trong phòng khoảng 5 phút, Lương Vũ Tranh đã thấy Hạ Quân Dật đi vào. Cô ngạc nhiên hỏi:

    - Mới có khoảng 5 phút thôi mà sao anh rửa bát nhanh thế? Đừng bảo với em là chỉ rửa có một lần rồi vứt đấy thôi nhé?

    - Không phải.

    - Thế sao anh rửa nhanh vậy? Lại giao cho thím Lý à?

    - À, chỉ là vừa rồi tôi lỡ tay làm đổ hết bát đũa, vỡ hết rồi.

    - Cái gì?

    Lương Vũ Tranh không biết lúc này mình nên khóc hay nên cười nữa. Cô cứ nghĩ Hạ Quân Dật sẽ rửa bát, nào ngờ thành ra thế này.

    - Vì vỡ hết bát đũa nên tôi cũng chẳng cần phải rửa gì nữa. Mấy người giúp việc hiện đang thu dọn đống bát đũa đó rồi.

    - Em cứ nghĩ em hậu đậu, hóa ra anh còn vượt cấp của em luôn.

    - Thì tôi cũng có biết là sẽ đổ vỡ hết một lượt đâu chứ?

    Lương Vũ Tranh lấy chiếc áo choàng ngủ đưa cho Hạ Quân Dật, đẩy anh vào phòng tắm, nói:

    - Đã thế rồi thì còn nói được gì. Anh mau đi tắm đi.

    Hạ Quân Dật đóng cửa phòng tắm lại. Lương Vũ Tranh nhanh chóng nghe thấy tiếng vòi sen chảy. Cô ngán ngẩm lắc đầu.

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Trở về sau giờ nghỉ trưa, Lương Vũ Tranh nhanh chóng tiếp tục làm việc gì thời gian làm chiều vẫn chưa bắt đầu. Lướt qua vài trang báo mạng, cái tên “Lâm Thịnh” và “Lâm Kiệt” đều trở thành từ khóa tìm kiếm nhiều nhất. Cũng phải, ngày hôm qua Lâm Kiệt đã ngang nhiên có được dự án “Thành phố công nghệ mới” từ tay của Hạ Quân Dật, tin sốc như vậy thì ai ai mà chẳng quan tâm chứ?

    - Gì đây?

    Lương Vũ Tranh thấy một bài báo mới về Lâm Thịnh được đăng cách đây 3 phút. Cô nhanh chóng kích vào.

    - Cái gì? Người dùng đệ đơn kiện Lâm Thịnh tung ra mẫu điện thoại chất lượng kém sao?

    - Vũ Tranh, về sớm thế, đang làm gì vậy?

    Giọng nói của một nhân viên cùng phòng khiến Lương Vũ Tranh giật mình. Cô nói:

    - Cô vào đọc tin tức đi, Lâm Thịnh bây giờ đang bị người sử dụng kiện vì điện thoại mới chất lượng kém kìa.

    - Thế à. Vừa mới hôm qua giành được dự án “Thành phố công nghệ mới” từ tay của Tổng giám đốc, giờ đã lên thớt rồi à.

    Lương Vũ Tranh đọc kỹ bài báo, không xót một chữ nào.

    Cụ thể, bài báo nói rằng, ngày hôm qua, Lâm Kiệt đã giành được dự án “Thành phố công nghệ mới” từ tay của Hạ Quân Dật, giá cổ phiếu của Lâm Thịnh tăng lên vùn vụt, danh tiếng cũng lên như diều gặp gió. Nhân lúc đang vận khí tốt, Lâm Thịnh ngày hôm sau cho tung ngay ra thị trường dòng sản phẩm điện thoại đầu tiên. Nhưng nào ngờ, điện thoại sạc được hai lần thì nổ pin. Đã rất nhiều người mua sản phẩm mới của Lâm Thịnh đồng loạt đứng dậy khởi kiện, yêu cầu công ty bồi thường. Mọi chuyện càng trở nên rắc rối hơn bao giờ hết.

    Và đương nhiên, giá cổ phiếu của Lâm Thịnh đang ở trên cao nay đã rớt xuống mức thảm hại.

    Lương Vũ Tranh cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ chỉ trong một ngày thôi mà Lâm Thịnh đã thành ra thế này.

    Thời gian vào làm đầu giờ chiều vẫn chưa đến, Lương Vũ Tranh vội cầm theo điện thoại lên sân thượng.

    …………………………………….

    Phải gọi 3 lần điện thoại mới thấy Lâm Kiệt trả lời, Lương Vũ Tranh vội vàng hỏi:

    - Lâm Kiệt, vừa rồi em có xem tin tức, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy?

    - “Anh cũng không biết nữa. Rõ ràng điện thoại trước khi xuất xưởng đã được kiểm tra kỹ lưỡng, không thể có chuyện như thế xảy ra được. Hiện tại nguyên nhân vẫn chưa tìm ra, không rõ liệu có kẻ đứng đằng sau thao túng hay không nữa.”

    Lương Vũ Tranh có thể nghe rõ giọng nói đầy lo lắng của Lâm Kiệt. Bản thân cô cũng lo thay cho anh.

    - Được rồi, nếu có chuyện gì thì anh nhớ gọi cho em nhé.

    - “Ừ, anh tắt máy đây.”

    Tắt máy, Lương Vũ Tranh đứng thừ người ra. Mọi chuyện xảy đến với Lâm Thịnh nhanh quá, cô nhất thời không thể hiểu nổi.

    - Em biết chuyện của Lâm Thịnh rồi à?

    Một lần nữa, Lương Vũ Tranh lại bị giọng của Hạ Quân Dật làm cho giật mình. Cô gật đầu rồi ngồi xuống ghế.

    - Thật không thể ngờ, mới có một ngày mà Lâm Thịnh đã thành ra như thế rồi. Nhưng em nghĩ bên trong chắc là có chuyện. Lâm Kiệt nói, điện thoại trước khi xuất xưởng được kiểm tra rất nghiêm ngặt. Hơn nữa, đây lại còn là dòng điện thoại đầu tiên của Lâm Thịnh nên chắc sẽ phải kiểm tra chặt chẽ hơn. Nhưng chuyện bây giờ đang loạn như thế, Lâm Thịnh chắc sẽ lâm vào khủng hoảng lớn.

    - Nếu như là một máy nổ, bọn họ có thể viện lý do khác để không phải nhận lỗi. Nhưng bao nhiêu như thế, tình hình e là rất khó khống chế đấy. Đang ở đỉnh cao bỗng rơi xuống vực.

    - Lâm Kiệt nói, có lẽ có người có âm mưu muốn hại Lâm Thịnh.

    Hạ Quân Dật quay sang nhìn cô, nói:

    - Chất lượng sản phẩm kém thì đành chịu thôi. Nhưng nếu mà Lâm Thịnh không vượt qua đợt khủng hoảng này, tôi nghĩ chính phủ sẽ lấy lại dự án “Thành phố công nghệ mới” từ tay bọn họ và giao cho một công ty hay tập đoàn khác làm đấy.

    - Em biết điều này. Chỉ mong Lâm Kiệt sẽ đưa ra được phương án chính xác khống chế sự việc. Có lẽ hiện nay, Lâm Thịnh chỉ có thể dùng tiền bồi thường cho khách hàng để giải quyết, đó là phương án tốt nhất hiện nay để trấn an người tiêu dùng.

    - Chuyện không nhỏ đâu. Dùng tiền không thể được tất cả. Xem xem Lâm Thịnh sẽ đưa ra được phương án gì hay ho.

    - Phải.

    Lương Vũ Tranh cứ ngồi im lặng bên cạnh Hạ Quân Dật như thế cho đến khi bắt đầu vào giờ làm việc.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 62: Càng Ngày Càng Nghiêm Trọng

    Quả nhiên, dùng tiền không thể giải quyết mọi vấn đề, tình hình của Lâm Thịnh càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Đương nhiên, những cuộc họp cổ đông ở Lâm Thịnh được mở ra khá nhiều lần trong ngày.

    - Tổng giám đốc, hiện nay chúng ta đã thu hồi lại số điện thoại bán ra trong sáng nay và chi ra rất nhiều tiền để bồi thường cho khách hàng nhưng chẳng có gì khả quan. Vẫn còn rất nhiều người tỏ ý muốn khởi kiện Lâm Thịnh của chúng ta.

    - Giá cổ phiếu đã giảm xuống từ 52 điểm bây giờ chỉ còn 4 điểm thôi. Nếu cứ theo tình hình hiện tại, e rằng sẽ còn xuống âm.

    - Thật sự không thể tin được mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Mới chỉ có một ngày thôi.

    Lâm Kiệt ngồi nghe cổ đông đang nói về tình hình bất ổn của Lâm Thịnh hiện nay. Anh ta bỗng nói:

    - Tôi tin đằng sau chuyện này chắc có kẻ giật dây. Các vị thử nghĩ xem, một người dùng mà mua phải điện thoại như vậy, bên bán ra lấy lại điện thoại rồi trả tiền cho họ, còn đưa cho họ thêm tiền bồi thường nữa. Nếu đã được trả tiền, lại còn nhận được thêm khoản phí bồi thường, vậy hà cớ gì bọn họ còn muốn kiện tụng nữa? Tôi, các vị và nhiều người chắc chẳng ai muốn liên quan đến kiện tụng đúng không? Nhưng những người này thì ngược lại. Vì sao đã có tiền rồi mà vẫn còn muốn kiện? Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ ràng, mọi chuyện không đơn giản chỉ là máy có vấn đề.

    - Tổng giám đốc nói phải, tôi cũng nghi ngờ chuyện này lắm. Hôm qua Lâm Thịnh vừa đoạt được dự án lớn “Thành phố công nghệ mới”, chúng ta ngay lập tức trở thành cái tên được chú ý đến nhất. Ngay ngày hôm sau, chúng ta tung ra luôn sản phẩm mới, giá cổ phiếu lại càng lên cao hơn. Nhưng khi phát hiện điện thoại có vấn đề, tin tức lan ra, giá cổ phiếu xuống thấp đến mức không thể thấp hơn. Đúng như Tổng giám đốc vừa nói, những khách hàng kia nếu đã nhận được tiền sao còn muốn kiện thêm? Ý của bọn họ là gì? Chẳng phải muốn danh tiếng của Lâm Thịnh xuống đến mức chạm đáy hay sao?

    - Tôi cũng đồng ý với ý kiến của anh. Nhưng bây giờ chúng ta không thể có được biện pháp để giải quyết vấn đề hiện tại. Nếu như tình hình vẫn cứ tệ hơn như thế này, e rằng chính phủ sẽ cho thu hồi lại dự án “Thành phố công nghệ mới” mà chúng ta đang nắm giữ.

    Lâm Kiệt lại im lặng, những cổ đông khác lại bàn tán xôn xao, lo lắng không biết làm cách gì để vực lại Lâm Thịnh trong lúc đang khủng hoảng trầm trọng như thế này.

    - Tổng giám đốc, anh có nghĩ đến ai muốn đẩy Lâm Thịnh chúng ta đến bước đường cùng này hay không?

    - Chúng ta mới bước vào ngành công nghệ này được 3 năm, đã có một số thành tựu đáng kể nhưng không thể gọi là một công ty vững mạnh được. Nhưng cũng không đến nỗi đắc tội nhiều người như thế chứ?

    - Liệu có phải là hôm qua chúng ta đã giành được hạng mục từ tay của Hạ Quân Dật nên anh ta ghi hận hay không?

    Một vị cổ đông vừa nhắc đến Hạ Quân Dật khiến Lâm Kiệt như bừng tỉnh. Anh ta cũng đang nghi ngờ Hạ Quân Dật.

    - Nhưng mà ông nói thế cũng không có khả năng. Buổi đấu giá ngày hôm qua tôi đã xem rõ ràng rồi. Những công ty khác biết rõ không thể đấu lại DCL nên đưa ra vài cái giá rồi dừng lại. Hạ Quân Dật trước đó mua được DIREC với cái giá 1 tỷ USD, tại sao lần này lại không bỏ thêm ra được vài trăm triệu để thâu tóm dự án này? Tiềm lực kinh tế của DCL hơn hẳn Lâm Thịnh chúng ta, Hạ Quân Dật muốn có được “Thành phố công nghệ mới” là một chuyện dễ như trở bàn tay.

    - “Thành phố công nghệ mới” là dự án của chính phủ, nếu thực hiện thành công sẽ là một bước đệm lớn. Hạ Quân Dật chẳng lẽ không mấy quan tâm đến dự án này hay sao?

    - Các vị, tôi nghĩ Hạ Quân Dật chắc chắn có liên quan đến khủng hoảng của Lâm Thịnh lần này.

    Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Kiệt. Anh ta nói:

    - Hạ Quân Dật để chúng ta có được dự án “Thành phố công nghệ mới”, biết rõ chúng ta đang được chú ý thì sẽ tung luôn ra thị trường đòng điện thoại mới. Có thể nói, có được dự án “Thành phố công nghệ mới”, chúng ta đã lên được 9 tầng mây nhưng sự cố của điện thoại đã khiến chúng ta ngã xuống 18 tầng địa ngục. Lần này mà chúng ta không vượt qua được khủng hoảng, dự án “Thành phố công nghệ mới” chắc chắn sẽ bị chính phủ lấy lại và giao cho một tập đoàn, công ty khác. Các vị thử nghĩ xem, chỉ với một chiêu nhỏ đã khiến cho Lâm Thịnh sụp đổ, chẳng cần tốn thêm tiền cũng có thể đoạt được dự án “Thành phố công nghệ mới”. Đối với Hạ Quân Dật, dù thế nào cũng là một tin không tồi.

    - Nhưng mà Tổng giám đốc, cách làm này dường như không giống của Hạ Quân Dật. Tôi tuy chưa được gặp cậu ta nhưng cũng đã nghe danh từ lâu. Thật sự rất không giống.

    - Phải đó, tại sao Hạ Quân Dật muốn đối phó chúng ta? Chúng ta đã làm gì đắc tội với DCL chứ? Là bọn họ không muốn có được dự án “Thành phố công nghệ mới” mà?

    Hội đồng quản trị lại đang bàn tán xôn xao.

  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 63: Hẹn Gặp

    - Được rồi, nếu không còn gì nữa thì cuộc họp kết thúc tại đây. Tôi cũng mong các vị có thể nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất tìm ra được cách giải quyết tình hình hiện tại. Với lại đợt khủng hoảng lần này sẽ ảnh hưởng nhiều đến tâm lý nhân viên trong công ty, hãy cố gắng trấn an bọn họ trước đã.

    Lâm Kiệt đứng dậy đi ra khỏi phòng.

    - Tình hình này thì còn tìm được cách nào mà giải quyết chứ? Đợt khủng hoảng này quá nghiêm trọng.

    - Không sợ các vị chê trách chứ tôi nghĩ rằng, Lâm Thịnh sẽ không trụ được lâu đâu.

    - Không phải chỉ có ông nghĩ thế, chúng tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Khó mà vượt qua được khủng hoảng.

    Những cổ đông trong này nói đúng, với tình hình này thì e rằng Lâm Thịnh sẽ chẳng trụ vững được bao lâu nữa.

    ………………………………………..

    Cuộc họp kết thúc mà không tìm được giải pháp thích hợp nào để giải quyết vấn đề. Lâm Kiệt trở về phòng làm việc, cố gắng suy nghĩ để xoay chuyển tình thế hiện tại của Lâm Thịnh.

    Hạ Quân Dật, Hạ Quân Dật. Cái tên này thật sự khiến cho Lâm Kiệt phải điên đầu. Nhưng tình hình bây giờ không ổn định, lại không có cách nào giải quyết, Lâm Kiệt nghĩ đến chuyện gọi cho Hạ Quân Dật.

    - “Alo”

    Đầu dây bên kia chính xác là giọng của Hạ Quân Dật, lạnh lùng và cũng rất trầm tĩnh.

    - Tôi là Lâm Kiệt.

    - “Ừ. Lâm Thịnh hiện đang trong cuộc khủng hoảng nghiêm trọng như thế, cậu không đi giải quyết mọi việc đi mà vẫn còn nhã hứng gọi điện cho tôi nữa à?” – Nghe rõ ra thì giọng nói của Hạ Quân Dật lúc này đầy mỉa mai và châm chọc.

    - Tôi muốn gặp anh.

    Lâm Kiệt lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Quân Dật. Anh ta không nói gì, chờ Hạ Quân Dật lên tiếng.

    - “Được. Muốn gặp ở chỗ nào?”

    - 8 giờ sáng mai tại phòng trà CM.

    - “Tôi sẽ đến.”

    Nói xong, Hạ Quân Dật lập tức tắt máy. Lâm Kiệt tức giận ném mạnh tay chiếc điện thoại lên bàn.

    …………………………………….

    Phải hơn 11 giờ đêm, Lâm Kiệt mới trở về nhà. Căn biệt thự tối om, anh ta bật điện phòng khách, rồi nhẹ nhàng đi đến phòng của mẹ mình cũng nằm ngay ở tầng 1.

    - Á…………..

    Nghe thấy tiếng hét của mẹ, Lâm Kiệt sợ quá vội vàng mở cửa ra. Anh ta chạy đến ôm bà Lâm, hỏi:

    - Mẹ, mẹ sao vậy?

    Bà Lâm vội vàng ôm chặt lấy Lâm Kiệt, thở hổn hển, giọng run rẩy và nói lắp bắp:

    - Kiệt… Kiệt… mẹ sợ quá… Mẹ, mẹ mơ thấy ác mộng, mẹ sợ quá con à. Mẹ rất sợ…

    - Mẹ đừng sợ, đã có con ở đây rồi.

    Lâm Kiệt cố gắng trấn an bà Lâm, nhẹ nhàng hỏi:

    - Mẹ không sao chứ?

    - Ừ.

    - Được rồi, vậy mẹ ngủ tiếp đi.

    Bà Lâm ngẩng đầu nhìn Lâm Kiệt, gương mặt cũng đỡ sợ hơn, hỏi:

    - Con à, tình hình của Lâm Thịnh thế nào rồi? Tin tức hôm nay mẹ cũng đã xem hết, có phải là khó khăn lắm không?

    - Mẹ, không sao đâu. Con và các cổ đông vẫn đang cố gắng giải quyết mọi chuyện, mẹ đừng lo.

    - Trông mặt con có vẻ mệt mỏi quá, mấy giờ rồi, con đã ăn gì chưa? Để mẹ đi nấu cho con nhé?

    - Không cần đâu mẹ, con ăn rồi. Với lại chân mẹ hiện giờ vẫn chưa khỏi hẳn, đừng đi lại cũng như làm quá nhiều việc, đã có cô giúp việc nên mẹ cứ nghỉ ngơi đi.

    Bà Lâm vỗ nhẹ lên vai của Lâm Kiệt, thở dài:

    - Kiệt, mẹ biết tình hình công ty của con hiện tại rất bất ổn, nhưng mà con à, nếu đã không cố được thì dừng lại đi. Những doanh nhân thành công hiện giờ cũng phải trắng tay mấy lần liền. Mẹ biết con có tài năng, mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi.

    - Con biết rồi mẹ. Bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, mẹ mau đi ngủ đi. Con cũng đi ngủ đây.

    - Ừ, vậy con đi nghỉ sớm đi.

    - Vâng.

    Lâm Kiệt đắp chăn cho bà Lâm, rồi ngồi cạnh bà một hồi cho đến khi bà hoàn toàn chìm trong giấc ngủ thì anh ta mới đi ra. Nói với mẹ như vậy nhưng đêm nay anh ta lại thức trắng để giải quyết công việc.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 64: Cuộc Nói Chuyện Đáng Sợ (1)

    Lương Vũ Tranh vừa tỉnh dậy thì thấy Hạ Quân Dật đi từ trong phòng tắm ra. Anh mỉm cười hỏi:

    - Tỉnh rồi à?

    - Vâng.

    - Lát nữa cùng tôi đi thưởng trà nhé?

    - Anh có nhã hứng quá đấy, hôm nay là ngày đi làm chứ có phải ngày nghỉ đâu mà có thời gian đi thưởng trà?

    Cô kéo chăn đứng dậy, Hạ Quân Dật bình thản ngồi xuống sofa, vừa mở laptop ra vừa nói:

    - Cũng đâu có nhất thiết phải cuối tuần mới đi? Hôm nay tôi đặc biệt cao hứng nên muốn đi.

    - Nếu cao hứng thì anh tự đi hay rủ bạn nào đó cùng đi cũng được mà. Lần trước em nghỉ lâu quá nên giờ công việc chồng chất lại, mấy ngày nay vẫn chưa làm xong.

    - Hôm nay em cũng nghỉ đi, tôi đã bảo trợ lý Trần xin nghỉ giúp em rồi, khỏi phải lo công việc.

    Lương Vũ Tranh kinh ngạc quay sang nhìn Hạ Quân Dật, giọng lắp ba lắp bắp:

    - Cái gì? Anh đã bảo trợ lý Trần đi xin nghỉ giúp em rồi sao? Vậy anh bảo từ nay em đến tập đoàn thì phải làm thế nào?

    - Thế nào là thế nào? Nói rõ ra nghe xem, dạo này em cứ hay nói vòng vo chẳng hiểu gì cả.

    Lương Vũ Tranh ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân Dật, từ từ nói:

    - Thưa Tổng giám đốc Hạ, ai ai cũng biết Trần Kiên là trợ lý của anh, cũng là người tiếp xúc với anh gần nhất, còn em chỉ là một nhân viên mới vào làm thử chưa đầy 1 tháng. Nay anh lại bảo trợ lý Trần đi xin phép nghỉ cho em, như thế mọi người sẽ hiểu lầm em và trợ lý Trần có mối quan hệ nào đó, sâu xa hơn là có liên quan đến cả anh luôn.

    - Thì ra là thế à?

    Thấy gương mặt bình thản kia của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh chán ngán nói:

    - Ý anh là gì thế?

    - Cũng chẳng có mấy ý đâu, thực ra là tôi chỉ muốn chơi trò đi cửa sau với em thôi.

    - Gì cơ?

    - Thôi được rồi, dù thế nào thì cũng đã như vậy, có gì đâu mà lo lắng chứ. Em mau đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng, sau đó tôi đưa em đi thưởng trà.

    Thấy chẳng nói được gì thêm với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh bĩu môi đi vào nhà tắm.

    ………………………………..

    Phòng trà Nhật Bản CM này đã được xây dựng cách đây 4 năm với các phòng kín riêng biệt, rất thích hợp với những người thích yên tĩnh. Lương Vũ Tranh cũng từng nghe nói, trà ở đây đặc biệt thơm ngon nhưng chưa từng có cơ hội đến.

    - Em vào phòng kia chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.

    Cũng không hỏi thêm Hạ Quân Dật sẽ đi đâu, Lương Vũ Tranh chỉ đi vào một phòng rồi ngồi yên ở đó chờ anh.

    - Anh đến rồi à?

    Từ đâu đó, Lương Vũ Tranh nghe thấy tiếng nói của Lâm Kiệt. Hình như phát ra từ phòng sát vách. Hôm nay Lâm Kiệt cũng đến đây sao?

    - Phải, đến rồi.

    Lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác, và chủ nhân của giọng nói ấy chính là Hạ Quân Dật.

    - Nghe nói công ty Lâm Thịnh của Tổng giám đốc Lâm đây hiện đang gặp khủng hoảng lớn, chưa rõ sẽ như thế nào mà anh vẫn còn có nhã hứng mời tôi đi dùng trà.

    Giọng nói của Hạ Quân Dật lại vang lên lần nữa. Hóa ra hôm nay, Lâm Kiệt hẹn Hạ Quân Dật ra gặp mặt. Vậy mà sáng nay Lương Vũ Tranh cứ nghĩ, Hạ Quân Dật nổi hứng muốn cùng cô đi thưởng trà. Hóa ra mọi chuyện đã được anh sắp đặt sẵn.

    - Hạ Quân Dật, chắc anh phải biết rõ ràng lắm về tình hình hiện tại của Lâm Thịnh?

    - Không chỉ riêng tôi mà ai ai cũng biết được. Nhưng mà sao? Tình hình của Lâm Thịnh hiện tại chẳng mấy khả quan, e rằng chính phủ cũng sắp thu lại dự án “Thành phố công nghệ mới” rồi nhỉ? Bỏ ra 300 triệu USD mà cuối cùng lại mất trắng.

    - Ban đầu tôi không nghĩ đến anh, nhưng chẳng hiểu sao càng ngày tôi càng rõ ràng một chuyện.

    - Là gì vậy?

    Chính bản thân Lương Vũ Tranh ở phòng sát vách cũng đang tò mò đến mức nhíu mày lại.

    - Hạ Quân Dật, tôi đang nghĩ tôi có ngày hôm nay liệu có phải là nên cần phải cảm ơn anh ban phát ân huệ hay không đây?

    Hạ Quân Dật ngồi đối diện nở một nụ cười như có như không, còn Lương Vũ Tranh thì rất kinh ngạc.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 65: Cuộc Nói Chuyện Đáng Sợ (2)

    Hạ Quân Dật bỗng nhiên gật đầu một cách rất bình thản, nói:

    - Ân huệ ấy, không phải Lâm Kiệt anh muốn xin của tôi à? Anh muốn, tôi cũng không ngại mà cho.

    - Cũng quá lớn đấy nhỉ?

    - Không lớn đâu, rất bình thường thôi.

    Lương Vũ Tranh ngồi thừ ở phòng bên cạnh, không hiểu đoạn đối thoại của Hạ Quân Dật và Lâm Kiệt có nghĩa là gì.

    - Lâm Kiệt, tôi thật sự không hiểu anh đã nói cái gì với Lương Vũ Tranh để cô ta chạy đến phòng tôi ăn cắp tài liệu mật. Xem ra sau vài tháng, mối quan hệ của hai người cũng chẳng mấy bình thường.

    - Anh biết rồi?

    Không chỉ có Lâm Kiệt ngạc nhiên, mà ngay cả Lương Vũ Tranh cũng ngạc nhiên. Tại sao Hạ Quân Dật lại biết?

    - Cả anh và Lương Vũ Tranh cũng đều không biết, Minh viên của tôi vốn dĩ đã lắp sẵn hàng loạt camera rồi.

    - Mày…

    - Kinh ngạc lắm đúng không? Lâm Kiệt, tôi biết anh có ý định muốn lật đổ DCL từ lâu rồi nên mới lợi dụng Lương Vũ Tranh ăn cắp tài liệu giúp anh. Anh muốn hại tôi, nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy của tôi. Cố công bao lâu giờ đã sụp đổ hết. Muốn lật đổ tôi, anh cần phải có dữ liệu quan trọng của DCL, mà laptop của tôi chắc chắn sẽ có những thứ mà anh cần. Nếu lấy được thông tin từ chiếc laptop của tôi thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rõ ràng và chắc chắn. Lương Vũ Tranh gửi cho anh một bức thư từ hòm thư của tôi, và từ đó anh có được địa chỉ IP. Nhưng không cảm thấy anh xâm nhập vào laptop của tôi quá dễ dàng à?

    Thì ra là vậy, bây giờ Lương Vũ Tranh mới nhận thức rõ ràng mọi chuyện. Ban đầu, vốn dĩ Hạ Quân Dật không cho người ăn cắp dữ liệu mật của Lâm Thịnh, đó chỉ là cái cớ mà Lâm Kiệt dùng để thuyết phục Lương Vũ Tranh mà thôi. Lương Vũ Tranh cũng không nghĩ quá sâu xa, cô chỉ giúp Lâm Kiệt lấy được IP laptop của Hạ Quân Dật, còn những việc sau cô không biết. Nào ngờ Hạ Quân Dật đã rõ ràng tất cả mọi chuyện từ trước, lợi dụng việc này mà cho Lâm Kiệt một vố đau đớn. Lâm Kiệt lợi dụng cô hạ bệ Hạ Quân Dật, Hạ Quân Dật lại lợi dụng cô để tiêu diệt Lâm Kiệt. Cả hai người đàn ông này đều lợi dụng Lương Vũ Tranh.

    - Mày đã đoán ra mọi chuyện ngay từ đầu?

    - Phải, ngay từ đầu đã biết rồi. Tôi thật sự còn rất muốn Lương Vũ Tranh sẽ thay anh đi ăn cắp bí mật nữa cơ. Lần trước, tôi để mất dự án “Thành phố công nghệ mới”, anh không cảm thấy ngạc nhiên hay sao? Nếu như tôi có thể bỏ ra 1 tỷ USD để có được DIREC thì tại sao không thể bỏ thêm vài trăm triệu để có dự án kia?

    - Hóa ra bỏ dự án kia cũng là ý định ban đầu của mày rồi.

    - Phải, dự án ấy vẫn vào tay tôi và tôi chẳng mất một đồng nào.

    Không phải tự dưng Hạ Quân Dật mất đi “Thành phố công nghệ mới” mà là anh đã có dự tính từ lâu.

    - À quên không nói thêm, những chi tiết về điện thoại mà anh có được từ laptop của tôi cũng đã qua xử lý rồi. Đấy chính là lý do mà tại sao điện thoại mới ra của Lâm Thịnh lại hỏng hàng loạt. Nhưng tôi cũng rất bất ngờ, chỉ trong 1 tuần mà có thể làm lại điện thoại, Lâm Thịnh các anh cũng không tồi đâu nhỉ?

    Lại tiếp một bí mật nữa được Hạ Quân Dật nói ra. Lâm Kiệt ăn cắp thông tin mật của Hạ Quân Dật, thay đổi lại chi tiết trong điện thoại mới ra nông nỗi này.

    - Mày cũng đứng sau thao túng việc người dùng kiện Lâm Thịnh sao? Tất cả là chủ ý của mày?

    - Phải. Chuyện Lâm Thịnh bồi thường và thu lại máy, đương nhiên khách hàng sẽ chỉ phàn nàn vài câu rồi bỏ qua. Nhưng tại sao bọn họ vẫn đòi kiện? Tại vì tôi đã sai người sắp xếp.

    - Mày muốn đẩy tao xuống vực sâu sao?

    - Không không không. Lâm Kiệt, ban đầu tao không có ý định muốn làm gì mày, là do mày muốn hạ DCL đấy thôi. Nhưng nếu muốn trách tất cả thì đáng trách nhất vẫn là Lương Vũ Tranh thì phải.

    Quả thật Hạ Quân Dật rất luôn biết cách khiến cho người ta phải giật mình. Nhưng Lương Vũ Tranh thật sự không hiểu, tại sao cô lại là nguyên nhân khiến Hạ Quân Dật và Lâm Kiệt đấu đá nhau?

    - Mày nói thế là có ý gì?

    - Không phải à? Mày thấy Lương Vũ Tranh ở bên tao, chẳng lẽ không tức giận? Người mà mình yêu đột nhiên lại ở bên cạnh vui vẻ với người đàn ông khác, mày mà không tức giận tao thấy cũng lạ đấy. Nhưng mà mày lợi dụng Lương Vũ Tranh như thế này thì quả thực có thể khẳng định, mày không còn yêu cô ta nữa rồi.

    Lương Vũ Tranh ngồi ở bên cạnh nghe thấy hết những lời mà Hạ Quân Dật nói nhưng lại không nghe thấy Lâm Kiệt nói gì cả.

    Còn Hạ Quân Dật, anh vẫn nói, vẫn nở nụ cười lạnh lùng kia, vẫn giữ nét mặt trầm ổn bình tĩnh ấy, đôi mắt vẫn nhìn về bức tường ngăn vách không có cách âm kia. Anh biết chắc Lương Vũ Tranh ngồi ở bên kia đã nghe rõ mồn một rồi.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 66: Cuộc Nói Chuyện Đáng Sợ (3)

    Lâm Kiệt lúc này chẳng có ý muốn che giấu nữa, nói thẳng thừng tất cả mọi chuyện:

    - Phải, khi mà tao về nước, biết về mối quan hệ giữa Hạ Quân Dật mày và Lương Vũ Tranh thì tao đã rất tức giận. Nhưng mà lúc ấy tao vẫn yêu cô ta nên tao chấp nhận việc cô ta chẳng còn trong trắng gì. Tao đã gặp Lương Vũ Tranh và bảo cô ta hãy quay trở về bên tao. Nhưng mày biết thế nào không? Cô ta nói không nói gì, chỉ bảo với tao là cho cô ta một chút thời gian để suy nghĩ. Hôm sau, tao gặp mày và cô ta đi ăn cơm, trông cô ta rất vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lương Vũ Tranh bảo tao cho cô ta thời gian chỉ là nói cho có thôi, chẳng phải từ trước đến nay cô ta vẫn luôn cho rằng tao không bằng Hạ Quân Dật mày còn gì.

    Một câu nói của người bình thường đã khiến cho bản thân đau lắm rồi, vậy câu nói của người mình yêu thì sẽ như thế nào? Đến cảm giác còn chẳng có nữa.

    Lương Vũ Tranh không thể phủ nhận một điều, 4 tháng ở bên Hạ Quân Dật, cô thật sự đã rung động trước anh. Mặc dù rung động cô không hiểu nó có phải là yêu hay không nhưng cô vẫn biết rõ, cô và Hạ Quân Dật vốn không cùng đi chung một đường. Lâm Kiệt trở về, nói vẫn còn yêu cô, khiến cô hạnh phúc và cũng hy vọng rất nhiều. Hiện tại, cô không còn là Lương Vũ Tranh của ngày xưa nữa nhưng Lâm Kiệt vẫn không quan tâm, khiến cô cảm thấy hóa ra bản thân cũng có thể quay lại những ngày tháng hạnh phúc một lần nữa. Nhưng, đó chỉ là lừa mình dối người thôi, Lâm Kiệt vốn chẳng hoàn toàn nguyện ý.

    - Lâm Kiệt, uổng công cho Lương Vũ Tranh vì mày mà phản bội lại tao. Từ đầu đến cuối mày chỉ lợi dụng cô ta mà thôi. Lương Vũ Tranh quả thật rất đáng thương.

    - Đáng thương? Mày nghĩ cô ta đáng thương sao? Chẳng đáng thương một chút nào đâu. Hạ Quân Dật, có phải mày với Lương Vũ Tranh quen nhau từ lâu rồi đúng không? Cô ta có phải đã phải lòng mày từ trước khi chia tay với tao? Nếu không lúc gia đình cô ta gặp khó khăn sao không đến tìm tao mà lại đi tìm mày chứ?

    - Thật không ngờ mày là người đa nghi như vậy.

    Lương Vũ Tranh cũng không ngờ, người mà cô yêu 2 năm nay lại dễ dàng nghi ngờ cô, mất hết niềm tin vào cô như thế.

    - Gia đình của Lương Vũ Tranh xảy ra chuyện, mày có biết là cô ta phải đến Kim Vũ làm việc không? Lúc đó tao mới quen cô ta. Mẹ cô ta trong tình trạng nguy kịch, cô ta đã sẵn sàng bán thân để cứu mẹ mình. Lúc mày trở về, Lương Vũ Tranh đã kể hết cho tao nghe. Mày biết cô ta nói thế nào không? Lương Vũ Tranh nói cô ta vẫn còn rất yêu mày, khi nghe những lời mày nói cô ta đã rất hạnh phúc. Nhưng cô ta lại rất tự ti, bởi cô ta chẳng còn là trinh nữ nữa rồi. Cô ta sợ hãi và rất lo lắng, cô ta cảm kích mày đã không nhớ đến quá khứ của cô ta nhưng đối với cô ta, cô ta sao có thể quên được chứ? Lương Vũ Tranh thật sự yêu mày.

    - Mày nói cái gì?

    - Không phải à? Thế Lương Vũ Tranh đã nói cho mày nghe thỏa thuận 2 tháng giữa tao và cô ta chưa?

    Lâm Kiệt nhíu mày, hoang mang tột độ. Anh ta không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

    - Hôm mày gặp lại Lương Vũ Tranh, cô ta đã trở về kể rõ cho tao nghe mọi chuyện. Tao bảo với cô ta, chỉ cần cô ta ở bên tao 2 tháng nữa, tao sẽ để cho cô ta tự do, để cô ta trở về bên mày. Lâm Kiệt, chắc mày không nhìn thấy gương mặt vui vẻ và hạnh phúc của Lương Vũ Tranh lúc ấy đâu nhỉ? Nhưng nào ngờ mày không tin tưởng cô ta. Mà cũng phải, mày không ít lần bảo Lương Vũ Tranh quay về với mày nhưng cô ta vẫn chứ chần chừ rồi lại vui vẻ bên tao. Mày thì nói như vậy nhưng vốn dĩ mày chẳng bao giờ rộng lượng được như thế.

    - Mày…

    - Tao không muốn động vào mày cũng như Lâm Thịnh của mày. Nhưng mà mày vẫn luôn coi tao là cái gai trong mắt chỉ vì nghĩ Lương Vũ Tranh đã phản bội mày. Nhưng mà Lâm Kiệt, mày cũng quá ngu ngốc. Mày nghĩ mày là ai mà có thể hủy hoại được tao?

    Lương Vũ Tranh nghe thấy hết. Cô không nghe thấy giọng của Lâm Kiệt nữa, chỉ toàn là Hạ Quân Dật nói. Sự thật mà, luôn luôn khiến cho người ta phải đau lòng.

    - Bây giờ đã biết được toàn bộ sự thật rồi, cảm thấy tâm trạng như thế nào? Tốt lắm không?

    - Hạ Quân Dật, tất cả mọi chuyện đã đi theo ý muốn của mày rồi, mày đã thành công đẩy tao vào chỗ chết.

    - Tao không chỉ muốn đẩy mày vào chỗ chết, tao còn muốn mày chết thật thảm hại nữa.

    - Tao biết là mày sẽ phá hủy Lâm Thịnh, không những thế, còn muốn đẩy tao vào tù. Nhưng mà Hạ Quân Dật, mày có biết không, tao mà vào tù tao cũng sẽ khai ra là Lương Vũ Tranh đã giúp tao ăn cắp bí mật thương mại của DCL. Hạ Quân Dật, mày đã đẩy tao xuống địa ngục thì tao cũng kéo người đàn bà của mày xuống địa ngục với tao. Thế nào, nghe có hay không? Mày có muốn cứu cô ta nữa không?
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 67: Chỉ Mong Là Giấc Mơ

    Hạ Quân Dật nở một nụ cười hết sức lạnh lùng:

    - Lâm Kiệt, mày nghĩ bây giờ là lúc nào rồi mà còn muốn lôi Lương Vũ Tranh ra uy hiếp tao? Tao nhớ là mày còn có mẹ nữa đúng không? Nếu mày vào tù thì bà ta sẽ như thế nào đây?

    - Hạ Quân Dật!

    - Mày không còn đường lui nữa rồi. Có lẽ bây giờ mày mới hối hận vì đã động vào Hạ Quân Dật tao. Còn nữa, Lương Vũ Tranh, muốn kéo cô ta xuống địa ngục cùng mày, không dễ đâu. Tao sẽ chặt đứt cánh tay của mày luôn. Vậy là không thể kéo nữa.

    Hạ Quân Dật đứng dậy rời khỏi căn phòng đó. Anh đi đến chỗ phòng mà Lương Vũ Tranh ngồi nhưng cô đã đi rồi.

    ………………………………………

    Rời khỏi phòng trà, Lương Vũ Tranh cứ đi lang thang mãi mà không dừng lại và cũng chẳng hề quan tâm đến việc đang ở đâu.

    Những lời nói hôm nay của Hạ Quân Dật và Lâm Kiệt, dù không muốn nghe nhưng cô đã nghe hết tất cả. Tại sao ngay đến cả người đàn ông cô yêu và dựa dẫm suốt 2 năm qua lại lừa dối cô? Tại sao mà người đàn ông mà cô luôn biết ơn và tôn trọng suốt 4 tháng qua lại có thể quay sang lợi dụng cô chứ? Đối với hai người bọn họ, cô chỉ xứng đáng làm một vật để họ lôi ra lợi dụng hay sao?

    Ngay lúc này, Lương Vũ Tranh chỉ mong tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mơ hư ảo mà thôi.

    ……………………………………….

    Trở về Minh viên lúc trời đã tối, Hạ Quân Dật mới biết là Lương Vũ Tranh từ sáng đi ra ngoài cùng anh nay vẫn chưa về. Tự dưng cảm thấy rất lo lắng, Hạ Quân Dật gọi điện cho Lương Vũ Tranh nhưng không được, liền vội vàng ra ngoài tìm cô.

    Những chỗ mà Lương Vũ Tranh có thể đến, Hạ Quân Dật đều đã tìm nhưng không thấy. Vừa lái xe, Hạ Quân Dật vừa gọi điện cho Tống Cường, người trợ thủ đắc lực và cũng là người thân cận nhất của anh:

    - Tống Cường, cậu mau sai người đi tìm Lương Vũ Tranh cho tôi, cho dù có lật tung cả thành phố B này thì cũng phải tìm cho ra bằng được rồi đưa về Minh viên.

    - “Vâng ạ.”

    Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng nhận lệnh của Hạ Quân Dật. Còn anh vẫn lái xe đi tìm Lương Vũ Tranh khắp nơi.

    …………………………………………..

    Hôm nay muốn tìm một chiếc xe taxi để đi đến nhà của Vương Nhã Đồng nhưng không có, Lương Vũ Tranh đành phải ngồi tạm lên xe bus. Nhưng vì không chú tâm nên Lương Vũ Tranh cũng chẳng rõ trạm cần xuống, bến cuối cùng mà cô vừa xuống chính là ngoại ô thành phố B.

    Nơi này là một khu đất trống rộng, đang chuẩn bị được đưa vào quy hoạch. Đường phố vắng tanh chẳng có lấy một xe đi qua, hoang vu hẻo láng không một bóng người.

    Vừa rồi Lương Vũ Tranh đã cố gắng nài nỉ tài xế đưa cô về thành phố B nhưng không được. Anh ta nói anh ta phải lái xe đi luôn chứ không quay đầu về thành phố nữa. Còn điện thoại thì quên không sạc, nay đã hết chẳng còn chút nào.

    - Haizzz….

    Lương Vũ Tranh thở dài. Số của cô quả thật rất xui xẻo. Bây giờ chẳng thể làm gì ngoài việc tự đi bộ về thành phố.

    Đi trên đôi giày cao gót 5cm, chẳng mấy chốc Lương Vũ Tranh đã cảm thấy đau chân. Cô cúi xuống tháo giày ra rồi cầm ở một bên tay.

    ……………………………..

    Trong nội thành không tìm được bóng dáng của Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật thậm chí còn sai người tìm cả ở bệnh viện, sợ cô đi một mình gặp phải chuyện gì nhưng đều không có. Mặc dù đã cử người đi tìm Lương Vũ Tranh nhưng Hạ Quân Dật không thể yên tâm, anh vẫn lái xe đi tìm cô khắp nơi. Tìm trong nội thành không ra, anh bắt đầu chuyển hướng lái xe ra ngoại thành.

    Đi một lúc lâu, Hạ Quân Dật từ xa nhìn thấy một cô gái đang đi sát vào lề đường, nhận ra ngay đó là Lương Vũ Tranh. Anh nhanh chóng lái xe đến gần chỗ cô.

    - Lương Vũ Tranh!

    Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hạ Quân Dật. Cô thấy gương mặt anh trông rất lo lắng.

    Hạ Quân Dật đứng trước mặt Lương Vũ Tranh, nhìn cô từ trên nhìn xuống. Đôi chân cô đã sưng lên, còn rỉ máu nữa.

    - Rốt cuộc là cả ngày hôm nay em đã đi đâu vậy?

    - Tôi đi chơi.

    Một câu nói đầy nhạt nhẽo khiến Hạ Quân Dật không thể nói gì. Thấy bộ dạng lếch thếch kia, anh nói tiếp:

    - Cũng đã muộn rồi, theo tôi về.

    Không cần đợi Hạ Quân Dật mở cửa xe giúp, Lương Vũ Tranh tự đi đến rồi ngồi lên ghế sau.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 68: Muốn Nghe Hết Mọi Chuyện

    Trở về Minh viên, Lương Vũ Tranh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, đi thẳng lên phòng, lấy quần áo tắm rửa như bình thường. Hạ Quân Dật cứ nhìn theo bóng lưng của Lương Vũ Tranh cho đến khi cô đi khuất. Sau đó anh lại bảo một người giúp việc mang băng gạc, thuốc sát trùng vết thương lên phòng cho anh.

    Lương Vũ Tranh ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hạ Quân Dật thì cứ thế mặc kệ, lên thẳng giường định đi ngủ thì bị anh kéo chân ra. Dằng co không được, Lương Vũ Tranh chỉ có thể ngồi yên.

    - Chân đã thành ra như vậy rồi mà em cứ để như thế đi ngủ sao? Máu cũng sắp chảy ra đến nơi rồi, không khéo còn bị nhiễm trùng nữa. Chịu đau một chút, tôi sẽ làm nhanh thôi.

    - Anh có ý gì?

    Hạ Quân Dật không mấy để ý đến những lời nói của Lương Vũ Tranh, anh vẫn đang xử lý vết thương cho cô.

    - Anh nói đi, anh có ý gì?

    - Chẳng phải tôi đã nói cho em nghe nhiều lần rồi sao, có gì thì em cứ nói thẳng ra, vòng vo làm gì.

    - Được, tôi hỏi anh, anh rốt cuộc là người thế nào?

    Lúc này Hạ Quân Dật mới ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Lương Vũ Tranh, nở một nụ cười nhẹ:

    - Tôi tên là Hạ Quân Dật, 28 tuổi, Tổng giám đốc của tập đoàn công nghệ DCL, chỗ mà em đang làm ấy.

    - Anh làm ra bao nhiêu chuyện như thế rồi mà bây giờ lại ra vẻ đối xử tốt với tôi. Lời nói và việc làm của anh hình như chẳng bao giờ thống nhất thì phải.

    - Hình như em đang muốn nói tôi giả tạo thì phải.

    Lương Vũ Tranh chẳng nói gì nữa, cứ nhìn Hạ Quân Dật chằm chằm. Trong lòng cô có một nỗi đau lớn, rất lớn, đau đến độ vết thương ở chân kia cô chẳng có cảm giác gì.

    - Em còn nhớ lần trước em và bạn của em bị bắt cóc không? Lần đó người đứng sau bắt cóc em chính là Lâm Kiệt.

    - Cái gì?

    - Trước khi về nước, Lâm Kiệt đã biết mối quan hệ giữa tôi và em, đương nhiên hắn rất muốn phá hỏng chuyện này. Hắn bắt cóc em, tôi có tới cứu em hay không đều có lợi cho em. Lần trước tôi có giải thích cho em, hắn vội thả em ra vì tôi không đến cứu em khiến em rất tức giận. Nhưng nếu mà tôi đến thì sao? Hắn sẽ lợi dụng cơ hội đó nhắm thẳng vào DCL và những dự án tương lai của tập đoàn. Có thể em không tin nhưng đó chính là sự thật, là con người thật sự của Lâm Kiệt.

    Sáng hôm nay, Lương Vũ Tranh đã thất vọng rất nhiều khi được nghe chính miệng Lâm Kiệt nói ra toàn bộ câu chuyện. Anh ta đã lợi dụng cả tình yêu của cô cho mục đích của mình. Và tối nay, cô lại tiếp tục được nghe những “chiến tích” khác của Lâm Kiệt.

    - Thế còn anh?

    - Cái gì?

    - Còn anh thì sao? Không phải anh muốn nói với tôi là anh rất quan tâm đến tôi chứ?

    Hạ Quân Dật dùng băng gạc băng bó vết thương ở chân cho Lương Vũ Tranh, nói:

    - Tôi không nói như thế mà cũng chẳng cần phải nói. Tôi như thế nào thì tự em suy nghĩ thôi.

    - Anh và Lâm Kiệt có khác gì nhau chứ. Anh cũng lôi tôi ra để lợi dụng như anh ta mà thôi.

    - Nếu em nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng muốn nói gì thêm.

    - Tôi đã từng nghĩ, gặp được anh tôi rất may mắn, khi mà tôi khó khăn nhất anh đã giúp đỡ tôi dù lúc đó, giữa chúng ta chỉ là giao dịch. Bốn tháng ở bên anh, quả thật tôi chẳng hiểu gì về anh, nhưng tôi vẫn luôn khẳng định, anh là một người tốt. Nếu như có một ngày tôi và anh không ở chung nữa, tôi vẫn mong chúng ta vẫn có thể là bạn bè hay một mối quan hệ gần nào đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy ngay cả người quen chúng ta cũng chẳng làm nổi nữa rồi.

    Hạ Quân Dật đặt khay đựng băng gạc sang một bên, ngồi lại gần Lương Vũ Tranh, nói:

    - Có một số việc tôi đã biết, nhưng em không nên biết thì hơn. Tôi nghĩ, nếu chúng ta trở thành người xa lạ, có khi sẽ tốt hơn bây giờ. Được rồi, cũng đã hơn 10 giờ đêm, chẳng còn sớm gì, em mau đi nghỉ sớm đi. Đừng để chân chạm vào nước, không khéo lại bị nhiễm trùng đấy. Em cứ ngủ ở phòng này, hôm nay tôi sang phòng khách ngủ.

    Hạ Quân Dật nói xong thì bê khay đựng băng gạt ra nhưng chưa ra đến cửa thì dừng lại, quay sang lại nói với Lương Vũ Tranh:

    - Nếu có gì bất tiện quá thì gọi bảo người giúp việc bảo bọn họ lên. Chân em như thế này thì cứ nghỉ ở nhà, việc ở tập đoàn không cần phải lo. Từ khi có em đến phòng đó, đám nhân viên ấy lười hẳn đi. Tôi nói xong rồi, em đi nghỉ đi.

    Lúc này Hạ Quân Dật mới ra khỏi phòng. Lương Vũ Tranh nhìn ra cửa phòng rồi lại quay sang nhìn về hướng ban công.

  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 69: Rời Đi

    Cả một ngày xảy ra nhiều chuyện như thế, Lương Vũ Tranh chẳng thể nào ngủ được. Nếu tính theo hiệp ước 2 tháng giữa Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật thì ngày kia đã hết hạn. Nhưng với tình hình hiện nay, việc đi sớm hay đi muộn đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

    Lương Vũ Tranh lấy ra chiếc vali, từ trong tủ xếp gọn quần áo cho vào bên trong. Quần áo của Lương Vũ Tranh cũng không nhiều lắm nên không mất nhiều thời gian sắp xếp. Những chuyện không muốn xảy ra cũng đã xảy ra rồi, không nên ở lại Minh viên lâu làm gì.

    ……………………………………

    Mới 6 giờ sáng, Lương Vũ Tranh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ để rời khỏi Minh viên.

    - Lương tiểu thư, cô đi đâu vậy?

    Thím Lý và Tiểu Hoa nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang xách vali đi xuống, họ vội chạy ra hỏi.

    - Thím Lý, từ nay trở đi cháu sẽ không còn sống ở Minh viên nữa. Thím cùng với Tiểu Hoa và những người khác ở lại thì nhớ bảo trọng. Có thể may mắn chúng ta sẽ gặp lại.

    - Tiểu thư, mọi chuyện giữa cô và tiên sinh chẳng phải rất tốt sao? Tại sao lại rời đi như thế?

    - Mối quan hệ giữa cháu với Hạ Quân Dật không như mọi người nghĩ đâu. Cháu ở Minh viên, nhưng không thể ở suốt đời được.

    Thím Lý thở dài, lại hỏi:

    - Lương tiểu thư, cứ bắt buộc phải đi sao?

    - Vâng.

    - Vậy tiểu thư, cô đi nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, chăm sóc thật tốt cho bản thân mình.

    - Cháu biết rồi. Tạm biệt thím.

    - Cô đi cẩn thận.

    Chân vẫn tập tễnh nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng mang vali ra khỏi Minh viên. Cô chẳng muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.

    Từ ban công tầng trên, Hạ Quân Dật nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang xách vali đi ra khỏi Minh viên. Anh cứ đứng đấy cho đến khi cô lên taxi và đi xa. Với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh ra đi lúc này cũng không phải là không tốt.

    ………………………………..

    Trở về phòng ngủ, Hạ Quân Dật nhìn thấy mấy chiếc hộp đồ trang sức được xếp gọn để ở trên giường. Từ bộ “Tuyết Dương”, “Tuyết Vũ” cho đến nhưng trang sức bình thường, Lương Vũ Tranh đều để lại hết không mang theo thứ gì. Bên trên nắp hộp của bộ “Tuyết Dương”, Hạ Quân Dật còn nhìn thấy chiếc thẻ vàng mà anh đã đưa cho Lương Vũ Tranh kể từ ngày đầu cô ở bên anh.

    Mở tủ quần áo, những bộ đồ đã và chưa mặc cũng được treo gọn ở đấy. Lương Vũ Tranh chỉ mang theo quần áo của cô chứ những bộ đồ mà Hạ Quân Dật mua thì chẳng mang bộ nào.

    Cô đến bên anh mang theo những thứ gì thì khi cô ra đi cũng chỉ mang theo những thứ đó.

    …………………………………..

    Gần 6 rưỡi, taxi đã đưa Lương Vũ Tranh đến trước cổng nhà Vương Nhã Đồng. Sở dĩ Lương Vũ Tranh đến nhà Vương Nhã Đồng vì lần trước cô có nghe Vương Nhã Đồng nói bố mẹ cô ấy đã đi du lịch, phải tháng sau mới trở về.

    - Vũ Tranh, cậu đến rồi à? Mà chân cậu sao lại băng bó như thế kia? Bị làm sao thế?

    - Không có gì đâu.

    - Nhìn tập tễnh thế kia mà bảo không có gì. Thôi, để mình mang vali giúp cậu.

    Lương Vũ Tranh cũng không từ chối yêu cầu của Vương Nhã Đồng, cùng cô ấy đi thẳng vào bên trong.

    - Mình đã giúp cậu dọn qua phòng rồi, muốn ở đây bao lâu thì tùy. Cậu cũng biết là bố mẹ mình từ trước đến nay vẫn rất thích cậu, lúc nào cũng nhắc đến cậu đấy.

    - Ừ.

    - Vũ Tranh, không phải cậu bảo ngày mai mới rời khỏi Minh viên sao? Sao hôm nay đã rời đi rồi?

    Lương Vũ Tranh ngồi xuống giường, thở dài. Vương Nhã Đồng cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

    - Cậu sao vậy?

    - Nhã Đồng, hóa ra từ trước đến nay mắt mình không tốt nên mới nhìn nhầm nhiều người như thế.

    - Là như thế nào?

    - Mình yêu Lâm Kiệt nhưng anh ta lừa dối mình. Mình biết ơn Hạ Quân Dật nhưng anh ta cũng lừa dối mình. Mình không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai những gì để hai người đàn ông bọn họ lợi dụng mình đến triệt để như thế. Quả nhiên, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

    Tuy Lương Vũ Tranh không khóc nhưng ánh mắt cô rất buồn. Cô đau khổ kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua. Vương Nhã Đồng nghe vậy chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Lương Vũ Tranh.

Chia sẻ trang này