1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 80: Hội Bạn Thân (3)

    Tống Thừa Huân biết mình đang yếu thế, đành phải kiếm chuyện khác để nói:

    - Phải rồi Quân Dật, hôm nay mình có nghe bản tin, thấy Lý Bội Linh bảo cô ta đã mang thai và chuẩn bị kết hôn rồi đấy. Mình ngờ ngợ đứa bé đấy là con của cậu.

    - Wow… Này Quân Dật, mình cứ nghĩ trong hội bạn thân này, hiện tại chỉ có Lộ Phi của mình mang thai, hóa ra tình nhân của cậu cũng đang mang thai à? Bao giờ cưới?

    - Lại phải chuẩn bị quà rồi.

    - Sắp cưới sao không nói sớm?

    Cả đám đàn ông lại nhao nhao vì chuyện của Hạ Quân Dật. Anh vẫn bình thản nói rằng:

    - Mấy người các cậu thật sự cho rằng Lý Bội Linh mang thai con của mình sao?

    - Mặc dù không chắc lắm nhưng cũng không thể phủ nhận hoàn toàn mọi chuyện rồi.

    - Sáng nay mình ở cạnh Quân Dật, vừa đúng lúc nghe được tin này. Quân Dật nói khi nào cái thai của Lý Bội Linh đủ 3 tháng thì sẽ đưa cô ta đi xét nghiệm DNA.

    - Xét nghiệm DNA, cũng phải, để tránh cho việc Hạ Quân Dật cậu phải nuôi con hoang hộ người ta.

    Câu nói thẳng thừng kia của Tống Thừa Huân bị cả đám đàn ông nhìn chằm chằm. Tống Thừa Huân vội nói:

    - Nhìn cái gì mà nhìn chứ, mình nói có sai gì đâu. Bọn mình là bạn thân, chẳng lẽ muốn nhìn Quân Dật bị úp sọt à?

    - Tất nhiên là không rồi.

    - À mà này, mình lâu rồi không đến thành phố B nên có nhiều chuyện không rõ ràng lắm, nghe Cảnh Dương kể thì lại càng chẳng hiểu gì. Rốt cuộc là mối quan hệ giữa cậu, em gái Lương và tên Kiệt gì gì đấy là thế nào?

    Hạ Quân Dật trầm ngâm chẳng nói gì. Triệu Minh Thành nói:

    - Lương Vũ Tranh và Lâm Kiệt trước đây từng hẹn hò nhưng chia tay rồi. Tên đó về thấy Quân Dật với Lương Vũ Tranh ở với nhau nên giở thủ đoạn muốn hại Quân Dật nhưng thất bại thảm hại. Tên Lâm Kiệt ấy cũng là một đấng nhân tài nhưng mà lăn lội trong thương giới này ngắn quá nên không hiểu được thế nào là hiểm ác thật sự.

    - Chà chà… Lâm Thịnh sụp đổ chỉ trong vài ngày nhưng Quân Dật vẫn giữ tên Lâm Kiệt ấy lại vì nghĩ đằng sau lưng hắn có kẻ thao túng. Lâm Kiệt giờ đã biến mất rồi.

    - Biết ngay mà. Hạ Quân Dật, trong cả đám thì cậu nguy hiểm nhất đấy, đắc tội với quá nhiều người.

    Hạ Quân Dật bình thản nói:

    - Mình còn đang chờ màn kịch hay ở phía sau. Nguy hiểm thế nào cũng không quan tâm.

    - Câu nói đậm chất của Hạ Quân Dật đây rồi. Yên tâm đi, bọn mình lúc nào cũng ủng hộ cậu.

    - Phải, chúng ta là huynh đệ tốt mà.

    - Các cậu khiến mình cảm động quá rồi.

    Rồi Lưu Cảnh Dương quay sang nhìn Hạ Quân Dật, hỏi:

    - Mà này Quân Dật, mình thấy cậu rất để ý đến Lương Vũ Tranh kia, còn mua tặng cô ta cả bộ “Tuyết Dương” 30 triệu nữa. Sao lại để cô ta đi nhanh thế?

    - Hả? Cảnh Dương, cậu không nói đùa đấy chứ? Hạ Quân Dật cậu ta bỏ ra 30 triệu để mua “Tuyết Dương” cho Lương Vũ Tranh sao? Nghe hơi khó tin đấy.

    - Dịch Phàm, tin hay không thì đây cũng là sự thật. Em gái Lương ở bên Quân Dật những 4 tháng liền, lâu hơn bất kỳ người phụ nữ nào đã tình được cậu ta “ân sủng” đấy.

    - Càng nghe càng ngạc nhiên.

    Hạ Quân Dật liếc nhìn Từ Dịch Phàm, nói:

    - Có cái gì mà ngạc nhiên chứ, phụ nữ mà, dù ở lâu thì ngày nào đó cũng sẽ chán thôi. Tính cách của mình bao lâu nay mà các cậu còn không hiểu nữa à?

    - Hiểu, đương nhiên là hiểu rồi. Đúng rồi Dịch Phàm, bao giờ cậu lại về thành phố A?

    - Nếu công việc ngày mai có thể hoàn tất thì ngày kia mình sẽ về thành phố A.

    - Nhớ em gái Phùng rồi à?

    Từ Dịch Phàm lại bị đám đàn ông châm chọc.

    - Đúng là nhớ em gái Phùng quá rồi, xa một ngày là không chịu đựng nổi nữa. Sức kiềm chế của cậu chán quá.

    - Nếu cậu ta đã muốn thế thì bọn mình chẳng ép cậu ta ở lại được, ai bảo chúng ta không ở chung một thành phố chứ. Ngày mai tiếp tục làm một bữa tiệc khác tiễn Từ Dịch Phàm.

    - Cậu nói đúng ý mình đấy.

    - Hôm nay ở Kim Vũ rồi, ngày mai sẽ đi đâu đây? Khách sạn à? Mình không hứng với mấy nơi đấy.

    Đám đàn ông tiếp tục nói chuyện vui vẻ đến nửa đêm mới tan.

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Lương Vũ Tranh đang chăm chú nhập tài liệu vào máy tính thì quản lý Kiều Lương đã chạy vội vào thông báo:

    - Mọi người mau chuẩn bị lại tinh thần, tác phong, nửa tiếng nữa là Tổng giám đốc đến.

    - Tổng giám đốc nào ạ?

    - Quách Tinh Tinh, mấy ngày cô nghỉ ốm nên mất trí nhớ luôn rồi à? Tổng giám đốc mà tôi nói chính là Tổng giám đốc Từ Dịch Phàm của tập đoàn Bất động sản Từ Thị, vị sếp lớn nhất của chúng ta đấy.

    - Ôi Từ Dịch Phàm, là thật sao? Không thể tin nổi.

    Lương Vũ Tranh nghe thấy tin này cũng không có gì quá ngạc nhiên, sếp Tổng đến thì có gì lạ đâu. Cô cũng đã biết từ lâu, Vĩnh Đông là công ty con mới được Từ Thị thu mua, và ý thu mua công ty này là do chính Từ Dịch Phàm đề xuất. Nhưng những đồng nghiệp nữ ở trong phòng thì đều cuống cả lên.

    - Mau mau chuẩn bị, phải giữ được hình ảnh đẹp nhất trong mắt Tổng giám đốc nghe chưa?

    - Đã rõ rồi ạ.

    Kiều Lương vừa rời khỏi, Quách Tinh Tinh, Đỗ Tiểu Tuyết nhanh chóng lôi son phấn ra, makeup lại cho đẹp.

    - Vũ Tranh, sao không trang điểm lại một chút đi? Nhìn cô đơn giản quá mức rồi.

    - Phải đấy, được gặp Từ đại tổng tài là niềm mơ ước của bao nhiêu nhân viên công ty. Chẳng biết sau này có được gặp lại hay không. Ít ra cũng phải để Từ soái ca chú ý đến mình.

    Đỗ Tiểu Tuyết và Quách Tinh Tinh thi nhau nói, Lương Vũ Tranh vẫn bình thản trả lời:

    - Chẳng phải Từ tổng đã kết hôn rồi sao?

    - Đúng là kết hôn rồi nên chúng tôi cũng chẳng dám tơ tưởng gì. Nhưng đại soái ca ngàn năm mới gặp này thì cũng phải giữ hình tượng một chút chứ. Trai đẹp mà.

    - Phải đấy, ở thành phố B này lắm trai đẹp lắm, như Hạ Quân Dật này, Trình Minh Viễn này, Lưu Cảnh Dương này. Nhưng nghe bảo thành phố A hiếm lắm, nhìn qua nhìn lại thì cũng chỉ có mình Từ Dịch Phàm là đại soái ca thật sự thôi.

    Mấy cô gái kia lại vô tình nhắc đến Hạ Quân Dật khiến cõi lòng của Lương Vũ Tranh không khỏi trùng xuống. Lương Vũ Tranh luôn cố gắng để quên đi cái tên này nhưng sao mà khó như vậy?

    ………………………………………..

    Toàn bộ nhân viên của Vĩnh Đông đã tập trung ở sảnh chính để nghênh đón Từ Dịch Phàm. Ở bên ngoài cửa có 3 chiếc xe màu đen dừng lại, Từ Dịch Phàm bước xuống từ chiếc xe giữa, anh tuấn sải bước từ thẳng vào bên trong, đằng sau anh cũng có đến chục người đi theo.

    Lương Vũ Tranh đứng ngay ở hàng đầu, đầu hơi cúi xuống chào theo yêu cầu của Giám đốc công ty.

    Từ Dịch Phàm bỗng dừng lại ở chỗ của Lương Vũ Tranh, lên tiếng:

    - Lương Vũ Tranh?

    - Dạ?

    Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn Từ Dịch Phàm. Người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, thu hút vô cùng.

    - Trông cũng được đấy.

    Nói xong câu đấy, Từ Dịch Phàm nhanh chóng tiến đến chỗ thang máy để đi lên trên. Lương Vũ Tranh ngẩn người ra chẳng hiểu cái gì. Câu nói “Trông cũng được đấy” kia của Từ Dịch Phàm là có ý gì đây? So với loạt nhân viên nữ ở Vĩnh Đông này, Lương Vũ Tranh không nổi bật bằng. Không son phấn cũng chẳng có quần áo hàng hiệu.

    Và đương nhiên, tất cả mọi người đều nhìn Lương Vũ Tranh với ánh mắt kỳ lạ. Cô cũng chẳng dám đứng ở đại sảnh lâu, vội vội vàng vàng trở về phòng làm việc.

    ………………………………

    - Vũ Tranh, cô với Từ Dịch Phàm có quan hệ gì thế?

    - Phải đấy. Nếu như cô chỉ là một nhân viên bình thường thì sao Từ Dịch Phàm lại biết tên cô?

    - Chuyện này thật lạ.

    Lương Vũ Tranh ngồi ở bàn làm việc phải nghe toàn bộ những câu hỏi thắc mắc kia của nhân viên cùng phòng. Bọn họ thắc mắc, chẳng lẽ cô không thắc mắc à? Cô và Từ Dịch Phàm kia không quen không biết, sao anh ta lại biết tên của cô chứ?

    - Nói đi chứ Vũ Tranh, chuyện là như thế nào vậy?

    - Cô và Từ Tổng giám đốc thật sự quen nhau sao?

    - Mối quan hệ giữa hai người, liệu có bình thường không vậy? Nghe có vẻ hơi…

    Im lặng mãi, cuối cùng Lương Vũ Tranh cũng lên tiếng:

    - Tôi cũng không biết chuyện gì cả. Tôi và Từ Dịch Phàm vốn có quen biết gì đâu. Còn tại sao anh ta lại biết tên của tôi, chuyện này tôi cũng muốn biết lắm chứ.

    - Đang bàn tán chuyện gì thế? Còn không đi làm việc đi à?

    Vừa đúng lúc, Kiều Lương bước vào.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 82: Nghi Vấn

    Những nhân viên trong phòng đều chẳng nói gì nữa, lẳng lặng đi làm việc của mình. Kiều Lương lúc này quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, trong ánh mắt anh ta cũng có sự tò mò như người khác.

    - Vũ Tranh, cô vào phòng tôi một lát.

    - Vâng.

    Lương Vũ Tranh đi theo Kiều Lương đến phòng của anh ta. Kiều Lương ngồi xuống ghế rồi bảo:

    - Cô cũng ngồi đi.

    - Dạ.

    Lương Vũ Tranh chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lương. Chuyện ngày hôm nay, Kiều Lương cũng nhìn thấy.

    - Vũ Tranh, rốt cuộc cô với Tổng giám đốc là có quan hệ gì vậy? Trông cô vốn rất bình thường.

    - Quản lý Kiều, tôi cũng đang muốn hỏi như vậy đây.

    - Hả?

    Câu nói của Lương Vũ Tranh khiến cho Kiều Lương kinh ngạc mà chẳng nói thêm được gì.

    - Quản lý Kiều, như anh nói, tôi là một người rất bình thường. Chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao Từ Tổng giám đốc lại biết tên tôi, làm ra vẻ như thân quen lắm. Có thể anh không tin nhưng tôi và vị Từ tổng này chưa gặp nhau bao giờ.

    - Sếp trên vừa gọi điện cho tôi, bảo Tổng giám đốc hạ lệnh, mọi người cần phải quan tâm cô nhiều hơn nữa, giúp đỡ cô mọi mặt trong công việc. Thế là thế nào?

    - Dạ?

    Lương Vũ Tranh không ngờ lại có chuyện này. Cô vốn định nói rằng, Từ Dịch Phàm thấy cô trông khá thú vị nên mới nói hai câu, chứ họ chẳng có quan hệ gì. Nhưng nào ngờ người tên Từ Dịch Phàm này còn có thể bảo các sếp trong công ty “quan tâm” cô nữa.

    - Thôi đi Vũ Tranh, nếu hai người có mối quan hệ thì cô cứ nói thẳng ra, không cần phải bao che nữa đâu. Tổng giám đốc nay đã hạ lệnh xuống, cô chẳng khác gì người to nhất ở Vĩnh Đông lúc này đâu. Cứ nói ra đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.

    Lương Vũ Tranh không ngờ, mọi chuyện tưởng như bình thường lại thành ra thế này.

    - Vậy tôi sẽ nói cho anh biết, quản lý.

    - Ừ, nói đi.

    - Thật sự là tôi không quen Từ Dịch Phàm, tôi và anh ta không có mối quan hệ gì hết.

    Thấy Kiều Lương cứ đơ mặt ra không nói gì, Lương Vũ Tranh vội đứng dậy nói:

    - Quản lý à, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi làm việc đây. Tôi phải nhập nhiều tài liệu vào máy lắm.

    - Ơ…

    Kiều Lương chưa kịp nói gì thêm thì Lương Vũ Tranh đã đi vội ra bên ngoài.

    Và một điều đương nhiên, cả ngày làm việc, Lương Vũ Tranh bị mọi người nhìn với ánh mắt đầy soi mói.

    …………………………………….

    Khi Lương Vũ Tranh trở về nhà Vương Nhã Đồng cũng gần 7 giờ tối. Vừa đúng lúc Vương Nhã Đồng nấu xong bữa tối.

    - Vũ Tranh, cậu về rồi đấy à? Mau mau đi rửa mặt rồi vào ăn cơm, hôm nay mình trổ tài nấu nướng.

    - Ừ.

    Một lúc sau, Lương Vũ Tranh thẫn thờ từ trong phòng tắm đi ra, ngồi xuống ghế. Vương Nhã Đồng hỏi:

    - Hôm nay có chuyện gì mà mặt xị ra như thế? Công việc không thuận lợi à, hay là có chuyện gì khác?

    - Quả thật hôm nay rất xui xẻo.

    - Nói thử mình nghe.

    - Thật ra sáng nay, toàn bộ nhân viên của Vĩnh Đông được huy động tập trung ở đại sảnh đón Tổng giám đốc của Từ Thị Từ Dịch Phàm…

    - Từ Dịch Phàm… ôi ôi… đại soái ca đấy…

    Bị Vương Nhã Đồng ngắt lời, Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, gương mặt không vui mấy.

    - Cậu nói tiếp đi.

    - Lúc Từ Dịch Phàm đi vào, đột nhiên anh ta gọi tên mình khiến mình rất ngạc nhiên. Rồi anh ta còn bao nhân viên của Vĩnh Đông nên chăm sóc, chỉ bảo cho mình nữa. Nhã Đồng, cậu không biết sau chuyện này, cả Vĩnh Đông đều nhìn mình như nhìn người ngoài hành tinh ấy. Rõ ràng mình và Từ Dịch Phàm không quen không biết, tại sao anh ta lại hành xử như kiểu đã quen mình từ lâu ấy.

    - Thật à?

    - Thật đấy.

    - Từ Dịch Phàm ở thành phố A, còn cậu ở thành phố B, sao lại quen biết nhỉ?

    - Mình cũng đang tò mò đây.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 83: Không Thể Nào

    Lương Vũ Tranh thở dài. Bữa cơm này của Vương Nhã Đồng trông thật sự rất ngon nhưng cô nuốt không nổi.

    - Thôi Vũ Tranh, chuyện đã thành như thế rồi thì suy nghĩ được gì. Cậu có giải thích thì cũng chẳng ai tin.

    - Mình biết.

    - Được rồi, ăn cơm đi.

    - Ừ.

    Vương Nhã Đồng ăn rất ngon miệng. Thấy Lương Vũ Tranh mãi không động đũa, cô bèn hỏi:

    - Sao vậy, mấy món mình làm không ngon à?

    - Không phải. Chẳng hiểu sao dạo này mình không có cảm giác ngon miệng nữa.

    - Vậy à.

    Vương Nhã Đồng chạy vội vào phòng, lấy ra một lọ thuốc rồi đưa cho Lương Vũ Tranh:

    - Trước mình cũng giống cậu, biếng ăn và cũng hay mất ngủ lắm. Lần đó mình đi mua thuốc, người bán hàng đưa mình loại vitamin này. Uống vài viên thấy có công hiệu lắm. Cậu cũng uống thử xem.

    - Ừ.

    Bất giác, Lương Vũ Tranh mở lọ vitamin mà Vương Nhã Đồng đưa cho, kinh ngạc vô cùng.

    - Sao vậy?

    - À, không có gì. Nhưng mà Nhã Đồng này, cậu…

    Vương Nhã Đồng cứ nhìn Lương Vũ Tranh, muốn nghe nốt vế tiếp theo trong câu nói của cô.

    - Thôi, cậu ăn cơm đi, mình đi nghỉ một chút. Có gì lát nữa mình xuống ăn cơm sau.

    - Ừ, nhớ ăn đầy đủ đấy, mình sẽ phần cơm cho cậu.

    - Mình biết rồi.

    Lương Vũ Tranh cầm theo lọ thuốc đi về phòng. Nhìn đi nhìn lại lọ thuốc, cuối cùng cô cũng lấy ra một viên rồi cho vào chiếc túi nhỏ, cầm theo túi xách đi ra ngoài.

    ……………………………………….

    Đứng trước một cửa hiệu bán thuốc, Lương Vũ Tranh nhìn chiếc túi nhỏ trên tay rồi quyết định đi vào.

    - Chào quý khách, cô muốn mua gì à?

    Lương Vũ Tranh đưa chiếc túi nhỏ cho nhân viên bán thuốc, hỏi:

    - Tôi có thể hỏi chị một chút không? Chị có biết thuốc này là thuốc gì không ạ?

    Nhân viên bán thuốc lấy viên thuốc ra ngửi rồi xem xét cẩn thận, mãi một hồi mới lên tiếng:

    - Đây là một loại vitamin mới được tung ra thị trường, công dụng chữa chứng biếng ăn và mất ngủ.

    - Vậy à?

    - Nhưng mà nhìn bề ngoài, thuốc này với thuốc tránh thai trông rất giống nhau, nhiều người không thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai loại thuốc. Tuy nhiên, vitamin này có màu đậm hơn thuốc tránh thai một chút, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngay thôi.

    Lương Vũ Tranh đứng trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:

    - Cảm ơn cô.

    - Không có gì.

    Cô cầm lấy viên thuốc kia, nhanh chóng rời khỏi hiệu thuốc rồi đi về nhà Vương Nhã Đồng.

    ……………………………………..

    Lần trước lúc Lương Vũ Tranh rời khỏi Minh viên, cô còn cầm nhầm cả lọ thuốc tránh thai kia theo. Lúc này Lương Vũ Tranh lại mở lọ thuốc ấy ra, lấy viên thuốc đem so sánh với vitamin mà Vương Nhã Đồng đưa cho. Quả nhiên, hai viên thuốc giống y chang nhau.

    - Không thể nào.

    Lương Vũ Tranh kinh ngạc nhìn hai viên thuốc giống y chang nhau kia. Cô không ngờ lại có chuyện như vậy.

    - Rõ ràng ban đầu mình mua thuốc tránh thai, sao bây giờ lại thành ra vitamin. Không lẽ… Hạ Quân Dật?

    Lương Vũ Tranh bỗng nhớ đến Hạ Quân Dật. Ở Minh viên, ngoài Hạ Quân Dật ra thì chẳng có ai có thể động vào lọ thuốc tránh thai. Khả năng người ta bán nhầm thuốc là không có, bởi ngoài lọ đều dán nhãn, nắp vỏ lọ cũng chưa từng được bóc ra.

    - Tại sao lại như vậy? Chính bản thân Hạ Quân Dật ngay từ đầu đã bảo mình phải tự uống thuốc tránh thai. Bây giờ thuốc này… Hạ Quân Dật, anh ta rốt cuộc là có suy tính gì?

    Chính bản thân Lương Vũ Tranh cũng không hiểu, Hạ Quân Dật đến hiện tại là người có khả năng cao nhất đổi thuốc của cô. Nhưng lý do gì khiến anh phải làm như vậy chứ?

    Cả một đêm, Lương Vũ Tranh trằn chọc không ngủ được, cũng quên luôn cả bữa tối. Cô thật sự suy nghĩ không ra nguyên nhân gì khiến Hạ Quân Dật phải làm như vậy.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 84: Lo Sợ

    Lương Vũ Tranh ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc, những chuyện ngày hôm qua cứ hiện lên trong đầu cô. Cô không thể nào nghĩ ra nguyên nhân thật sự của sự việc.

    Sáng nay khi xuống ăn sáng, Vương Nhã Đồng đã giật mình khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt hơi sưng lên của Lương Vũ Tranh. Nhưng cô lại nói với Vương Nhã Đồng rằng dạo này công việc hơi bận nên phải làm đêm. Quả thật, Vương Nhã Đồng tin ngay.

    - Vũ Tranh, Vũ Tranh…

    - Hả?

    Quách Tinh Tinh phải gọi mấy lần Lương Vũ Tranh mới nghe ra.

    - Vũ Tranh, quản lý đang tìm cô đấy.

    - À ừ, tôi biết rồi.

    Lương Vũ Tranh gấp lại tài liệu trên bàn rồi đi đến phòng làm việc của Kiều Lương.

    ………………………………

    - Vũ Tranh, lần trước cô nói là muốn được chuyển đến chung cư dành cho nhân viên, cấp trên đã chấp nhận rồi. Khi nào thì cô sẽ chuyển đến chung cư thế?

    Lần trước, Lương Vũ Tranh biết được Vĩnh Đông còn có cả chung cư dành cho nhân viên nên cô quyết định xin chuyển đến đó, tiền thuê hàng tháng cũng rẻ hơn nhiều so với bên ngoài. Hôm nay Kiều Lương gọi cô đến cũng là vì chuyện này.

    - Vũ Tranh!

    Thấy Lương Vũ Tranh đứng thừ người ra, Kiều Lương, nhíu mày, hắng giọng gọi.

    - Dạ?

    - Vũ Tranh, tôi đang nói chuyện với cô mà cô cứ nghĩ đi đâu thế?

    - Xin lỗi quản lý.

    - Cấp trên đã duyệt đơn xin được chuyển đến chung cư dành cho nhân viên của cô rồi. Khi nào cô chuyển đến đó?

    Lần này thì Lương Vũ Tranh đã nghe rõ, cô nói:

    - Như vậy thì tốt quá rồi ạ. Trong vòng 2 ngày nữa tôi sẽ chuyển qua đó ở ạ. Cảm ơn anh.

    - Ừ. Cô ra ngoài làm việc đi.

    - Vâng.

    Đóng cửa phòng quản lý lại, Lương Vũ Tranh vô thức đặt tay lên bụng, thở dài mệt mỏi.

    ………………………………………

    Phòng làm việc của Hạ Quân Dật ở DCL.

    Trước khi đến sân bay để trở về thành phố A, Từ Dịch Phàm đến DCL tìm Hạ Quân Dật.

    - Thật không ngờ Lương Vũ Tranh lại là nhân viên của Vĩnh Đông, công ty con mà Từ Thị mới thu mua.

    Nghe nhắc đến Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật bất ngờ quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

    - Chuyện của cậu, mình cũng đã nghe Minh Viễn nói rồi. Chính bản thân mình cũng bất ngờ.

    - Bất ngờ thì làm được gì. Chuyện cậu và Phùng Lộ Phi cũng khiến bọn mình bất ngờ một thời gian đấy.

    - Nhưng chuyện của cậu khác của mình.

    Hạ Quân Dật không nói gì nữa, chỉ cầm ly rượu lên rồi uống một ngụm khá lớn.

    - Cậu yêu Lương Vũ Tranh không?

    - Minh Viễn cũng đã từng hỏi mình câu này rồi.

    - Đừng có lảng chuyện. Cậu không yêu Lương Vũ Tranh thế mà chịu bỏ qua mọi chuyện hay sao?

    - Vậy cậu nghĩ thế nào?

    Từ Dịch Phàm đặt ly rượu xuống bàn, nhìn thẳng vào gương mặt trầm tĩnh kia của Hạ Quân Dật:

    - Nếu nói đúng ra thì mọi chuyện cũng được giải quyết xong rồi. Thật sự nếu như cậu yêu Lương Vũ Tranh, cũng không phải là không thể. Đừng có lôi mấy chuyện trước kia ra làm lý do nữa. Cậu không thấy những hành động của cậu rất bất thường à?

    - Nghe giống như, cậu còn hiểu mình hơn cả chính bản thân mình nữa đấy nhỉ?

    - Đừng có cố chấp quá, không đến lúc cậu mất thứ đó rồi mới hối hận thì đã còn không kịp nữa. Được rồi, suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện đi, bây giờ mình phải ra sân bay rồi.

    Từ Dịch Phàm đứng lên định đi, nhưng lại quay lại nói tiếp:

    - Tính cách của cậu, chúng mình đều biết rõ, nếu không thì làm sao có thể làm bạn của cậu trong bao nhiêu năm chứ? Hãy làm những việc mà cậu muốn làm, đừng để sau này bản thân phải hối hận.

    - Mình sẽ ghi nhớ những lời dặn dò này của cậu. Được rồi, bây giờ cậu đã có thể ra sân bay chưa?

    - Không cần phải đuổi đâu.

    Từ Dịch Phàm nhanh chóng đẩy cửa rời đi. Hạ Quân Dật rút lấy điếu thuốc rồi châm lửa. Đã khá lâu anh không hút thuốc rồi.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 85: Ép Buộc

    Tối hôm ấy, Hạ Quân Dật lái xe đến một biệt thự sang trọng nằm ở gần ngoại ô. Người bước ra mở cửa không ai khác chính là nữ diễn viên nổi tiếng Lý Bội Linh.

    - Quân Dật, cuối cùng anh cũng đã đến rồi.

    Hạ Quân Dật bình thản đi vào trong, rất tự nhiên ngồi xuống sofa, hành động giống như chủ nhà vậy.

    Lý Bội Linh đi vào bên trong, đứng trước mặt Hạ Quân Dật. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn hơi rộng bụng. Mang thai 2 tháng, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra bụng có phần hơi lớn.

    - Lần trước em đã nói…

    - Tôi biết rồi.

    Không để cho Lý Bội Linh nói hết câu, Hạ Quân Dật đã nhanh chóng ngắt lời cô ta.

    - Lý Bội Linh, tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô phải trả lời thật cho tôi, đứa bé, thật sự là con của tôi?

    - Quân Dật, anh nói gì vậy chứ? Hai tháng trước không phải em vẫn ở bên anh hay sao? Đứa bé là con của ai, anh phải là người biết rõ nhất. Anh hỏi em câu như vậy, là không tin em sao?

    - Phải, tôi không tin cô. Những người hoạt động trong làng giải trí như cô, muốn biến một lời nói dối thành sự thật và sự thật thành lời nói dối là vô cùng đơn giản.

    Khóe mắt của Lý Bội Linh lúc này hơi đỏ lên, như sắp khóc đến nơi. Giọng cô ta hơi lạc đi:

    - Quân Dật, em phải làm gì thì anh mới tin em đây? Em đã nói rất rõ ràng rồi mà anh không tin tưởng.

    - Muốn tôi tin sao? Cũng đơn giản lắm.

    Câu nói này của Hạ Quân Dật khiến Lý Bội Linh cảm thấy có hy vọng hơn. Cô ta vội hỏi:

    - Em phải làm gì để anh tin em?

    - Cái thai của cô mới 2 tháng đúng không? Vậy khi nào đủ 3 tháng, tôi sẽ đưa cô đi để xét nghiệm DNA.

    - Xét nghiệm DNA sao?

    - Phải.

    Hạ Quân Dật lúc này có thể thấy rõ vẻ mặt bối rối và lo lắng của Lý Bội Linh. Anh lại nở nụ cười như có như không quen thuộc kia, nhìn thẳng Lý Bội Linh, hỏi tiếp:

    - Sao vậy? Giống như cô đang chột dạ, phải không? Lo rằng đứa bé không phải con của tôi?

    - Không, đứa bé vốn là con của anh.

    - Vậy chúng ta cùng thỏa thuận.

    - Thỏa thuận, thỏa thuận cái gì?

    Hạ Quân Dật đứng lên, vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài một lúc rồi lại quay lại nhìn Lý Bội Linh:

    - Nếu như đứa bé trong bụng cô thật sự là con của tôi, đương nhiên tôi sẽ phải chịu trách nhiệm nuôi đứa bé. Nhưng mà Lý Bội Linh, tôi chỉ cần đứa bé, không cần cô. Đừng có lợi dụng đứa bé để ép tôi kết hôn với cô, đừng mơ bước chân vào Hạ gia nửa bước.

    - Hạ Quân Dật, anh nói thế là có ý gì?

    - Ý gì sao? Ý tứ rất rõ ràng, cô không hiểu à? Cô giao con cho tôi, tôi sẽ tự nuôi nó. Còn cô, cô được tự do, muốn kết hôn với anh thì cứ việc kết hôn, muốn sinh con cho ai thì tùy cô.

    Lý Bội Linh đứng bật dậy, nước mắt chảy xuống:

    - Không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ giao đứa bé cho anh đâu Hạ Quân Dật. Đứa bé là con tôi.

    - Nếu như Hạ Quân Dật tôi muốn cướp đứa bé từ tay tôi, chuyện này đơn giản như trở bàn tay vậy.

    - Anh…

    - Nhưng mà… Nếu như đứa bé không phải là con của tôi thì Lý Bội Linh, tôi sẽ không tha cho cô đâu.

    Nghe những câu nói này của Hạ Quân Dật, Lý Bội Linh hết sức tức giận, hỏi:

    - Rốt cuộc anh muốn gì?

    - Cô cũng biết mà. Tốt nhất nên an phận một chút, chắc cô hiểu rõ hơn ai hết, tôi độc ác như thế nào.

    - Anh…

    Nói xong, Hạ Quân Dật nhanh chóng rời đi. Lý Bội Linh tuy tức giận nhưng chẳng làm được gì.

    …………………………………….

    Trên đường về, Hạ Quân Dật bỗng nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang thẫn thờ đi ngoài đường. Dáng vẻ cô đơn kia của cô, anh nhìn thấy là có thể nhận ra ngay.

    Hạ Quân Dật không thể phủ nhận, sau khi Lương Vũ Tranh đi, anh rất nhớ cô. Nhưng tất cả mọi chuyện không đơn giản như mọi người nghĩ. Chuyện vốn rất phức tạp.

    Không suy nghĩ lâu, Hạ Quân Dật lái xe lướt qua chỗ của Lương Vũ Tranh và chính cô cũng không nhận ra xe của anh, bởi cô đang suy nghĩ về lọ thuốc giả do Hạ Quân Dật đổi.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 86: Hoài Nghi

    Tập đoàn DCL.

    Hạ Quân Dật đang làm việc thì Trần Kiên đẩy cửa bước vào. Vẫn tiếp tục xem tài liệu, Hạ Quân Dật không ngẩng đầu lên nhưng vẫn hỏi:

    - Mọi chuyện làm xong rồi chứ?

    - Tôi đã làm xong hết rồi ạ.

    - Ừ.

    Tiếng chuông điện thoại của Hạ Quân Dật đã phá vỡ không gian tĩnh lặng trong phòng làm việc. Sau 3 hồi chuông anh mới nhấc máy lên nghe:

    - “Hạ Quân Dật rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy? Cho người đến đây giám sát em sao?”

    - Lý Bội Linh, chẳng phải cô bảo cô đang mang thai sao? Tôi cho người đến chăm sóc và bảo vệ cho cô còn gì.

    - “Anh làm thế mà cũng được à?”

    Hạ Quân Dật nghe rất rõ giọng tức giận của Lý Bội Linh, nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng và bình thản:

    - Tại sao lại không được? Tôi làm như vậy là chỉ muốn xác nhận rõ ràng mọi chuyện thôi. Lý Bội Linh, tôi nói cho cô biết, ngày hôm qua tôi đã nói như thế nào, cô đã nghe rõ hết rồi. Đắc tội với tôi, cô không có kết cục tốt đẹp gì đâu.

    - “Đừng có uy hiếp tôi.”

    - Tôi không uy hiếp cô, tôi chỉ nhắc nhở cho cô nhớ rõ Hạ Quân Dật tôi vốn là người như thế nào. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết, đứa bé là con của ai?

    - “Con của anh.”

    Lý Bội Linh không cần suy nghĩ nhiều, nói thẳng ra. Hạ Quân Dật lại nở một nụ cười khó hiểu:

    - Đấy là tôi đã cho cô cơ hội nhưng cô lại không tự mà nắm bắt lấy. Tháng sau, kết quả xét nghiệm DNA mà khác biệt thì cô yên tâm, cả thế giới từ nay sẽ quên cô nhanh thôi.

    Không cần đợi Lý Bội Linh nói thêm bất cứ câu gì, Hạ Quân Dật đã nhanh chóng tắt máy. Lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Kiên, vẫn hỏi với giọng trầm tĩnh kia:

    - Tìm thấy Lâm Kiệt chưa?

    - Dạ vẫn chưa ạ. Tên đó cùng mẹ của hắn biến mất nhanh chóng, không biết đã đi đâu.

    - Có mỗi chuyện theo dõi hắn mà cậu cũng không làm được à?

    - Xin lỗi Tổng giám đốc.

    Hạ Quân Dật gập tài liệu trên bàn lại, nói tiếp:

    - Báo với Tống Cường, tăng cường người tìm kiếm Lâm Kiệt, phải tìm cho bằng được hắn thì tôi mới có thể điều tra ra được kẻ đứng đằng sau thao túng mọi việc.

    - Vâng, tôi sẽ làm ngay.

    - Ra ngoài đi.

    Trần Kiên vừa mới đi khỏi, Hạ Quân Dật đã cầm tách café ở bên cạnh lên, đi đến chỗ cửa kính sát đất, ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài.

    ………………………………………..

    Thấy Lương Vũ Tranh cứ thẫn thờ không chú tâm vào công việc, Vương Nhã Đồng thấy rất kỳ lạ. Buổi tối hôm nay Lương Vũ Tranh ăn không nhiều khiến Vương Nhã Đồng rất lo lắng.

    - Vũ Tranh, dạo này cậu sao thế? Chẳng chú tâm được vào việc gì, như đang ở trên mây ấy.

    - Nhã Đồng, mình…

    Chuyện này, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất khó nói. Nhưng không nói ra, một mình cô e rằng không thể tự giải quyết được mọi chuyện. Cuối cùng, Lương Vũ Tranh cũng đã quyết định kể hết sự việc vừa rồi cho Vương Nhã Đồng nghe.

    - Cái gì? Vũ Tranh, cậu nói thật chứ? Cậu đang nghi ngờ việc cậu có thể đang mang thai con của Hạ Quân Dật sao?

    - Ừ. Một tuần rồi mà “ngày” của mình vẫn chưa đến, mình thật sự rất lo những chuyện mình nghĩ sẽ thành sự thật.

    Vương Nhã Đồng nghe vậy thì chỉ có thể thở dài. Cô nắm lấy tay của Lương Vũ Tranh, nói:

    - Vũ Tranh, ngày mai mình với cậu cùng đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn, được không?

    - Mình…

    - Chuyện này không thể xem nhẹ được, cậu cũng hiểu mà. Đi khám đi, nếu thật sự không có chuyện gì thì tốt.

    Lại đến Lương Vũ Tranh thở dài. Cô rất sợ không dám đến bệnh viện, sợ mọi chuyện sẽ thành sự thật.

    - Yên tâm đi. Nhưng nếu cậu thật sự mang thai, cậu cũng có thể phá mà. Cậu và Hạ Quân Dật hiện giờ, tốt nhất nên giữ khoảng cách xa một chút. Trước đây mình nghĩ đơn giản quá, chứ Hạ Quân Dật con người này, thật sự rất nguy hiểm.

    - Ừ. Ngày mai mình sẽ đến bệnh viện kiểm tra.

    - Mình sẽ đi cùng cậu.

    - Cảm ơn cậu.

    Cứ nghĩ đến việc ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, Lương Vũ Tranh lại cảm thấy rất lo lắng. Cả đêm cô không ngủ được.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 87: Sự Việc Không Ngờ Tới (1)

    Sáng nay đến DCL làm việc, Hạ Quân Dật cảm thấy dạ dày không ổn nên Trần Kiên đã đưa anh đến bệnh viện kiểm tra. Sau nửa tiếng ngồi trong phòng khám, cuối cùng Hạ Quân Dật cũng đi ra.

    - Quân Dật, bác sĩ Kiều bảo cậu nên ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa, tạm thời đừng có uống rượu uống café nữa. Kết quả kiểm tra hôm nay còn nhẹ, chứ nếu nặng thì cũng nguy hiểm lắm.

    Người vừa nói chính là Tôn Hạo, bác sĩ khoa tim của bệnh viện, cũng là bạn thân của Hạ Quân Dật. Mặc dù so với Hạ Quân Dật vì Tôn Hạo không đẹp trai bằng nhưng ở bệnh viện này, anh ta cũng được coi như là một nam thần vạn người mê.

    - Này Hạ Quân Dật, cậu có nghe mình nói không đấy.

    - Giọng cậu lớn như vậy, đương nhiên là nghe rõ.

    - Mình trước nay đã bảo với cậu rồi, dạ dày của cậu không tốt thì nên hạn chế uống rượu với uống café đi, ăn uống đầy đủ một chút nhưng có bao giờ cậu nghe đâu. Cậu mà cứ như thế này thì chuẩn bị quan tài và một khu đất ở nghĩa trang đi là vừa.

    Hạ Quân Dật quay sang nhìn Tôn Hạo, bình thản nói:

    - Yên tâm đi, mình chưa chết được đâu.

    Nghe cái giọng tự cao tự đại này của Hạ Quân Dật, Tôn Hạo không chịu nổi quay sang nói với Trần Kiên:

    - Trợ lý Trần, cậu theo tờ đơn này đi lấy thuốc đi. Vể rồi thì nhớ trông chừng cậu ta, bắt cậu ta ăn uống với uống thuốc đúng giờ. Tốt nhất là đừng có mang rượu với café đến cho cậu ta nữa, chuẩn bị cho hẳn một bình nước lọc lớn đặt luôn trong phòng ấy.

    - Vâng.

    - Mình nói này…

    Tôn Hạo nói chưa hết câu thì bỗng dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Hạ Quân Dật thấy thế cũng nhìn theo. Anh nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang đi cùng với Vương Nhã Đồng.

    Đã nửa tháng nay Hạ Quân Dật không gặp Lương Vũ Tranh, trông cô gầy đi, gương mặt cũng tái nhợt. Hôm nay Lương Vũ Tranh xuất hiện ở bệnh việc, phải chăng là cô bị bệnh?

    - Này Quân Dật, em gái Lương nhà cậu nhìn trong ảnh đã đẹp, nhìn ngoài đời còn đẹp hơn. Nhưng mà bị làm sao mà đến bệnh viện thế? Lại còn bước ra từ khoa phụ sản nữa.

    - Khoa phụ sản?

    Hạ Quân Dật quay sang nhìn Tôn Hạo, bỗng chốc chân mày nhíu lại. Tôn Hạo gật đầu nói:

    - Ừ, chỗ đó là khoa phụ sản. Có thể cô ấy bị bệnh gì đó liên quan đến phụ sản, hoặc là… đang mang thai.

    Câu nói của Tôn Hạo khiến Hạ Quân Dật giật mình.

    - Cậu sao vậy?

    - Tôn Hạo, cậu giúp mình kiểm tra xem Lương Vũ Tranh đến bệnh viện để làm gì.

    - Ấy Hạ tổng tài à, hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, bệnh viện không được phép để lộ đâu.

    Gương mặt của Hạ Quân Dật bỗng nhiên trở nên lạnh lùng hơn khiến Tôn Hạo lạnh cả sống lưng.

    - Cậu không phải là cậu chủ của bệnh viện này à? Những chuyện như thế còn không làm được sao?

    - Được rồi được rồi, mình sẽ đi ngay.

    Tôn Hạo vội vã rời đi, Hạ Quân Dật vẫn đứng ở đó nhìn theo bóng lưng của Lương Vũ Tranh.

    ………………………………….

    Ra đến sảnh chính của bệnh viện, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất lo sợ, nắm chặt lấy bàn tay của Vương Nhã Đồng:

    - Nhã Đồng, hiện tại mình thật sự rất sợ, mình không nghĩ là chuyện như thế này có thể xảy ra.

    - Vũ Tranh, mọi chuyện giờ đã thành ra như vậy rồi, cậu phải thật bình tĩnh thì mới có thể giải quyết được.

    Lương Vũ Tranh cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.

    - Mình hỏi cậu này Vũ Tranh, đứa bé này xuất hiện không đúng lúc, nhưng cậu có muốn giữ nó lại hay không?

    - Mình….

    - Vũ Tranh, cậu và Hạ Quân Dật hiện nay không còn bất cứ quan hệ nào hết, hơn nữa, cuộc sống sau này của cậu còn rất dài. Nếu như cậu không muốn giữ đứa bé lại, ngay bây giờ chúng ta có thể vào trong làm phẫu thuật phá thai.

    Lương Vũ Tranh nhìn Vương Nhã Đồng, trên gương mặt cô hiện rõ nỗi buồn.

    - Mình… mình thật sự không thể làm được. Dù đứa bé này xuất hiện không đúng lúc nhưng nó là con của mình. Nhã Đồng, mình không thể trơ mắt nhìn đứa bé xảy ra chuyện gì được. Đúng như cậu nói, mình và Hạ Quân Dật đã không còn liên quan gì nữa, con đường sau này của mình cũng còn rất dài. Nếu như ông trời đã ban cho mình đứa bé này cho mình, mình sẽ cố gắng để đứa bé có thể chào đời và cho nó một cuộc sống hạnh phúc mà nó đáng được hưởng.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 88: Sự Việc Không Ngờ Tới (2)

    Những lời nói của Lương Vũ Tranh thật sự thuyết phục đến nỗi khiến Vương Nhã Đồng chẳng thể nói gì thêm. Nếu như Lương Vũ Tranh đã nghĩ như vậy, cô cũng không thể ngăn cản.

    - Nhã Đồng, thật sự cảm ơn cậu.

    - Vũ Tranh, cậu còn nhớ hồi đại học, chúng ta đã nói gì với nhau không? Mình nói với cậu rằng, nếu tương lai cậu sinh con, mình sẽ là mẹ đỡ đầu của nó. Còn nếu mình sinh, cậu sẽ là mẹ đỡ đầu của con mình. Khoảng 8 tháng nữa là đứa bé sẽ ra đời, mình sẽ được lên chức mẹ.

    Lương Vũ Tranh nghe Vương Nhã Đồng nói thế thì bật cười. Lời nói này, cô vẫn nhớ.

    - Được rồi, cậu hiện đang mang thai, đừng chuyển đến chung cư dành cho nhân viên kia nữa, cứ ở nhà mình đi. Con của cậu cũng là con của mình mà. Hơn nữa, bố mẹ mình lại rất thích trẻ con. Hồi đại học cậu cũng biết, bố mẹ mình bắt mình đi xem mắt nhiều lần để sau khi tốt nghiệp lấy chồng, sinh cháu cho họ bế.

    - Dù sao mình cũng thấy hơi ngại.

    - Có gì mà ngại chứ, cậu cũng biết mà, bố mẹ mình từ trước đến nay vẫn luôn coi cậu như con gái.

    - Ừ. Cảm ơn cậu.

    Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng rời khỏi bệnh viện được một lúc thì Hạ Quân Dật cũng đi ra cùng với Trần Kiên.

    …………………………………………

    Minh viên.

    Hạ Quân Dật đã từ chối một bữa tiệc để trở về nhà sớm. Kể từ sau khi Lương Vũ Tranh rời đi, anh về Minh viên rất muộn, có hôm còn không trở về. Nửa tháng nay, Minh viên vẫn trở nên lạnh lẽo như thời gian trước khi Lương Vũ Tranh đến.

    Hạ Quân Dật đứng ở ban công, một tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, một tay cầm tờ giấy khám của Lương Vũ Tranh, nhớ lại cuộc trò chuyện sáng nay với Tôn Hạo.

    - Bác sĩ Dương bên khoa phụ sản nói, Lương Vũ Tranh đã mang thai được hơn 3 tuần rồi, cái thai vẫn rất tốt. Nhưng nghe bác sĩ Dương nói thì hình như Lương Vũ Tranh không hề cảm thấy vui vẻ, sắc mặt rất không tốt, có phần lưỡng lự, e là muốn phá thai.

    - Mang thai?

    - Phải, là mang thai. Nhìn sắc mặt của cậu như vậy, cái thai của Lương Vũ Tranh không phải là của cậu chứ?

    Tôn Hạo lại nhìn chằm chằm váo Hạ Quân Dật nhưng anh không nói gì. Hạ Quân Dật còn nhớ, sát ngày Lương Vũ Tranh rời đi, cô còn bảo đã đến “ngày” của cô nên anh cũng chẳng động chạm gì đến cô cả. Hơn 3 tuần thì cái thai này…

    - Chuyện của cậu và Lương Vũ Tranh, những người bạn như bọn mình đều biết rõ nguyên nhân thật sự. Trong số tất cả những người phụ nữ đã từng ở bên cậu, Lương Vũ Tranh là người duy nhất không thể mang thai con của cậu được. Nhưng mà…

    - Đúng là kể từ khi Lương Vũ Tranh ở bên cạnh mình, cô ấy đều uống thuốc tránh thai, đặc biệt cẩn thận để không phải mang thai. Nhưng từ tháng trước, mình đã thay đổi thuốc của cô ấy sang một loại vitamin rồi. Nên, đứa bé chắc chắn là con của mình.

    - Hạ Quân Dật, cậu… Cậu biết rõ giữa cậu và Lương Vũ Tranh là không thể nào. Phải, hai người bọn cậu không phải là hai đường thẳng song song, tuy cắt nhau nhưng không dừng lại ở nguyên điểm đó đâu. Đường thẳng mang tên Hạ Quân Dật và đường thẳng mang tên Lương Vũ Tranh vẫn tiếp được kéo dài ra và vĩnh viễn sẽ không cắt nhau lần nữa.

    Hạ Quân Dật biết rõ mọi chuyện, cũng biết rõ mối quan hệ không thể đi đến đâu giữa anh và Lương Vũ Tranh.

    - Đừng có cưỡng cầu mọi chuyện, hậu quả cuối cùng cậu sẽ không ngờ đến đâu. Cứ để mọi chuyện yên lặng như vậy đi, Lương Vũ Tranh muốn giữ cái thai hay phá bỏ nó, đó là quyền của cô ấy.

    Cho đến lúc này, Hạ Quân Dật vẫn còn nhớ rất rõ từng câu từng chữ của Tôn Hạo trong bệnh viện sáng nay.

    Anh lại nhìn vào tờ khám có điền tên của Lương Vũ Tranh, có ghi rõ ràng hiện cô đang mang thai. Những hoạt động của Lương Vũ Tranh trong thời gian ở bên cạnh Hạ Quân Dật, anh đều biết rất rõ. Cái thai trong bụng của cô, chắc chắn là của anh.

    Đặt tờ giấy xuống bàn, Hạ Quân Dật cầm điện thoại lên gọi:

    - Tống Cường, hiện nay ngoài việc tìm kiếm Lâm Kiệt ra, anh cũng giúp tôi điều tra xem nhà của Vương Nhã Đồng, người bạn thân của Lương Vũ Tranh ở đâu. Nhân tiện, phái thêm vài người bảo vệ cho Lương Vũ Tranh cho tôi.

    - “Vâng ạ.”

    - Đừng để cho Lương Vũ Tranh phát hiện ra.

    - “Tôi rõ rồi ạ.”

    Hạ Quân Dật tắt máy, anh đặt điếu thuốc vào trong gạt tàn đặt trên bàn. Trong lòng anh lúc này đang suy nghĩ rất nhiều việc, có liên quan đến cả Lương Vũ Tranh. Chuyện đã thành ra như vậy rồi, anh có nên tiếp tục hay dừng lại?
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 89: Về Với Tôi (1)

    Một ngày chủ nhật trời âm u như sắp mưa. Lương Vũ Tranh từ cửa sổ phòng nhìn ra bên ngoài. Nhìn bầu trời hôm nay thế này nhưng chưa chắc đã mưa được. Sáng sớm Vương Nhã Đồng đã vội vàng ra ngoài vì bận việc, vội quá nên cũng chẳng mang theo ô đi.

    Lương Vũ Tranh cũng biết rõ về Vương Nhã Đồng, từ trước đến nay cô khá lười mang ô theo vì sợ vướng víu. Đã không ít lần Lương Vũ Tranh thấy Vương Nhã Đồng trở về với vẻ ướt sũng, có lần còn bị cảm nặng phải vào viện. Nhưng dường như Vương Nhã Đồng chẳng bao giờ rút ra kinh nghiệm, cứ thế là quên mang ô theo.

    Lương Vũ Tranh bất ngờ đặt tay lên trên bụng. Cái thai mới có hơn 3 tuần nên chưa nhìn rõ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một sinh linh nhỏ bé đang lớn dần trong bụng của mình. Lương Vũ Tranh chưa từng nghĩ cô sẽ mang thai sớm như vậy, cũng chẳng rõ khi mang thai sẽ như thế nào. Nhưng bây giờ cô đã biết, thì ra mang thai lại là một cảm giác hết sức hạnh phúc và vui sướng.

    Đang ngẩn người ra vì sung sướng, Lương Vũ Tranh bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng chuông cửa. Không rõ là ai đến nhưng có lẽ không phải là Vương Nhã Đồng. Cô ấy mới ra ngoài chưa lâu, giờ này vẫn chưa thể về được.

    Người xuất hiện ở trước cửa khiến Lương Vũ Tranh hết sức kinh ngạc. Sao Hạ Quân Dật lại biết cô ở đây?

    - Em nhìn tôi cái gì mà ghê vậy? Chúng ta mới có nửa tháng chưa gặp thôi mà.

    - Tại sao anh lại ở đây?

    - Không mời tôi vào nhà à?

    Lương Vũ Tranh không nói gì, chỉ tránh đường cho Hạ Quân Dật đi vào bên trong.

    Anh rất tự nhiên ngồi xuống sofa trong phòng khách, đưa mắt nhìn xung quanh. Lương Vũ Tranh cũng ngồi xuống ghế ở đối diện, chẳng rót cho anh một cốc nước nào.

    - Dạo này em vẫn khỏe chứ?

    - Khỏe, rất khỏe, không ở bên cạnh anh tôi cảm thấy khỏe hơn hẳn, rất tự do thoải mái.

    - Chắc là hạnh phúc lắm nhỉ?

    - Tất nhiên.

    Không hiểu sao những câu nói đơn giản kia của Hạ Quân Dật lại khiến cho Lương Vũ Tranh cảm thấy rất sợ hãi. Cô cũng biết, Hạ Quân Dật đến đây sẽ chẳng mang theo ý tốt gì.

    - Anh đến đây làm gì? Với lại tại sao anh lại biết tôi đang ở đây chứ? Anh cho người theo dõi tôi à?

    - Tìm em ở trong thành phố B này thật ra rất dễ dàng, đối với tôi thì lại càng dễ hơn.

    - Hạ tiên sinh, chúng ta vốn đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, anh đến đây làm gì?

    - Về với tôi đi.

    Một câu nói ngắn gọn của Hạ Quân Dật cũng đủ khiến cho Lương Vũ Tranh sợ hãi, lo lắng và cũng rất hoang mang. Về với anh? Ý nghĩa sâu xa trong câu nói này là gì?

    - Theo như những gì tôi biết về anh thì hình như từ trước đến nay Hạ Quân Dật anh không thích nói đùa.

    - Đúng là tôi không thích nói đùa.

    - Mời anh về cho.

    Lương Vũ Tranh hạ lệnh đuổi khách nhưng Hạ Quân Dật vẫn bình thản ngồi ở đó. Anh lấy ra trong túi áo vest một tờ giấy, đó chính là tờ khám thai của Lương Vũ Tranh.

    Lương Vũ Tranh cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy khám kia, nỗi sợ hãi lại tiếp tục dâng trào. Mọi chuyện mới có vài ngày mà anh đã biết, rốt cuộc anh là ai chứ?

    - Em hiện giờ đang mang thai, ở nhà của Vương Nhã Đồng như thế này cũng không tiện đâu. Về Minh viên với tôi.

    - Tôi mang thai thì liên quan gì đến anh? Giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh cũng đừng đến tìm tôi nữa.

    - Tại sao lại không liên quan đến tôi? Lương Vũ Tranh, đứa bé rõ ràng là con của tôi.

    Bỗng dưng Lương Vũ Tranh bật cười, nhìn thẳng vào mắt của Hạ Quân Dật mà nói:

    - Hạ Quân Dật, tôi biết thuốc tránh thai mà tôi dùng là do anh đổi, còn việc anh đổi từ lúc nào thì tôi không rõ. Nhưng anh hãy nhớ rõ một điều, đứa bé trong bụng tôi không phải là con của anh.

    - Mấy lời này, em đem đi lừa người khác còn được, đừng hòng có thể qua mặt được tôi.

    - Sao anh lại chắc chắn đứa bé là con của anh?

    - Tại sao lại không chắc chắn? Khoảng thời gian đó, ngày nào em cũng ở bên tôi, không qua lại gì với những người đàn ông khác. Nếu muốn phủ nhận đứa bé là con của tôi, em nên tìm một lý do gì chính đáng hơn một chút. Nói qua loa đối với tôi không có tác dụng gì đâu.

    Quả nhiên, lừa Hạ Quân Dật đối với Lương Vũ Tranh là một việc khó.

Chia sẻ trang này