1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nga`y tan the - truyen dich Dino Buzzati

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Angelique, 24/05/2001.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Angelique

    Angelique Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/04/2001
    Bài viết:
    940
    Đã được thích:
    0
    Ngaáy TaÔn TheĂ cuằa Dino Buzzati (1906-1972)
    NguyeÊn 'ảạc Thanh Quang dòch

    MoÔt buoƠi saạng khoaằng mảôái giôá moÔt naâm
    ñaĂm khoƠng loà xuaĂt hieÔn treÂn baàu trôái
    thaánh phoĂ. Roài tảá tảá môằ ra vaá giảà nguyeÂn
    nhả vaÔy, khoÂng di chuyeƠn, nhả laá moÔt caại voám
    khoƠng loà cuằa sảï huằy hoaïò TroÂng gioĂng nhả
    ñaạ, nhảng khoÂng phaằi laá ñaạ; troÂng gioĂng nhả
    thòt nhảng khoÂng phaằò 'oạ laá Thảôïng ñeĂ, vaá
    laá ngaáy taÔn theĂ. MoÔt tieĂng rơ raàm, maá ôằ
    ñaÂy trôằ thaánh reÂn rƯ, ôằ kia nghe nhả la heạt,
    lan truyeàn trong nhảàng khu cuằa thaánh phoĂ, cho
    ñeĂn khi lôạn daàn thaánh moÔt gioïng ñoÔc nhaĂt,
    hoaá hôïp vaá deÊ sôï, daÂng cao the theạ nhả tieĂng
    keán trompet.

    Luisa vaá Pietro ñang ôằ trong moÔt quaằng trảôáng
    nhoằ, sảôằi aĂm bôằi aạnh naâng sôạm, bao boïc
    bôằi khung caằnh laï vaá moÔt phaàn laá nhảàng khu
    vảôán. Nhảng treÂn baàu trôái, ôằ moÔt ñoÔ
    cao khoạ lảôáng, baán tay treo lô lảằng. Cảằa soƠ
    ñảôïc môằ tung giảàa nhảàng tieĂng keÂu khoạc
    sôï haài, trong khi nhảàng tieĂng la heạt ban ñaàu
    cuằa thaánh phoĂ daàn chơm xuoĂng, vaá nhảàng
    ngảôái phuï nảà nảằa kưn nảằa hôằ nhơn ra ñeƠ
    xem sảï khaằi huyeàn. Ngảôái ta rôái nhaá, raĂt
    nhieàu trong soĂ hoï vuáng chaïđ Hoï caằm thaĂy
    sảï caàn thieĂt phaằi di ñoÔng, phaằi laám gơ
    ñoạ, baĂt cảạ thảạ gơ, nhảng hoï khoÂng bieĂt
    hảôạng veà ñaÂuï Luisa baÔt khoạc nảạc nôằ
    khoÂng kơm ñảôïc: "Em bieĂt maá," co laâp baâp
    giảàa tieĂng thoƠn thảạc, "Em bieĂt laá moïi sảï
    seà phaằi keĂt thuạc nhả theĂ naáy khoÂng phaằi khi
    maá ta ñang ôằ nhaá thôá, khoÂng phaằi khi ta ñang
    caàu nguyeÔn em khoÂng caàn bieĂt, khoÂng caàn ñeƠ
    yạ, vaá baÂy giôá Em caằm thaĂy moïi sảï seà phaằi
    dieÊn ra nhả theĂ naáy!" Pietro phaằi laám gơ ñeƠ
    an uằi coÂ? ThaÔm chư anh cuàng ñang khoạc nhả
    moÔt ñảạa nhoằ. Phaàn lôạn moïi ngảôái maât
    ñeàu giaán duïa, ñaôc bieÔt laá phuï nảà. ChƯ
    coạ hai thaày doáng, hai ngảôái ñaán oÂng nhoằ beạ
    lanh leïn, ñi ngang vui veằ nhả laá nhả hoï ñang
    treÂn ñảôáng ñeĂn dảï tieÔc. "Giôá laá roài
    ñôái nhảàng ngảôái thoÂng thaại!" hoï vui sảôạng
    caằm thaạn, raằo bảôạc tieĂp thaÔt nhanh, hảôạng
    veà nhảàng khaạch boÔ haánh coạ danh voïng nhaĂt.
    "Caạc oÂng chaúng coán thoÂng thaại nảàa, nhƯ ?
    Giôá boïn toÂi laá ngảôái thoÂng thaại!" hoï leÂn
    gioïng chaÂm choïc. "LuoÂn bò nhaïo baạng, luoÂn bò
    xem laá ngu ñoÔn -- giôá ñeƠ xem ai laá ngảôái
    thoÂng thaại cho bieĂt.!" Vui veằ nhả luà hoïc troá,
    hoï ñi ngang qua giảàa moÔt ñaạm ñoÂng ñang lôạn
    daàn, nhảàng ngảôái nhơn hoï trảáng trảáng nhảng
    khoÂng daạm laám moÔt cảằ chƯ caằn trôằ. Ít phuạt
    sau khi hoï ñaà maĂt huạt vaáo moÔt ngoà heïp, moÔt
    ngảôái ñaán oÂng nhaáo theo tơm hoï moÔt caạch
    ñaày baằn naêng, nhả laá moÔt cô hoÔi ñaà bò
    ñeƠ cho vuoÔt maĂt. "Laïy Chuạa!" anh ta gaáo
    leÂn, tảï ñaĂm vaáo traạn mơnh, "queÂn nghó laá hoï
    coạ theƠ rảằa toÔi cho boïn taï" "Tảạc thaÔt!" ai
    ñoạ tieĂp lôái thaÔt nhanh, "Boïn ta thaÔt laá ngu!
    Hoï hieÔn ra ngay trảôạc muài mơnh maá laïi ñeƠ
    cho hoï ñi maĂt!" Maá ai coạ theƠ ñuoƠi kòp
    vôạt nhảàng thaày doáng nhanh nhaằu ?

    Trong luạc ñoạ thơ ñaán baá vaá nhảàng ngảôái ñaán
    oÂng ñoÔc aạc, nhảàng ngảôái trảôạc kia toằ ra
    ngaïo maïn, giôá ñang trôằ veà tảá nhaá thôá,
    chảôằi ruằa, thaĂt voïng vaá ñaày chaạn naằn.
    Nhảàng ngảôái giaạo só nghe xảng toÔi thoÂng minh
    hôn ñaà bieĂn maĂt - ngảôái ta cho hay - coạ leà
    bò mua bôằi nhảàng ngảôái coạ theĂ lảïc vaá
    nhảàng tay ñaïi tả baằn coÂng nghieÔp. ThaÔt laá
    laï, nhảng maá tieàn baïc kyá dieÔu thay baằo toaán
    ñảôïc uy tưn cuằa noạ cho duá ñaÂy laá ngaáy ngaáy
    taÔn theĂ; ngảôái ta ñoaạn chảáng raăng coạ theƠ
    vaái phuạt, vaái giôá, hay vaái ngaáy coán soạt laïi,
    nhảng laám sao bieĂt ñảôïc. Veà nhảàng giaạo só
    coán soạt laïi, moÔt ñaạm ñoÂng chaÔt nưch deÊ sôï
    taïo thaánh trong nhaá thôá neÂn coạ hoï cuàng nhả
    khoÂng. Ngảôái ta noại raăng nhảàng vuï xo xaạt
    nghieÂm troïng thảôáng xaằy ra gaÂy bôằi nhảàng ñaạm
    ngảôái quaạ ñoÂng, vaá raăng nhảàng teÂn lảôáng
    gaït maôc aạo thaày tu coán ñeà nghò goïi ñieÔn
    thoaïi ñeĂn taÔn nhaá ñeƠ nghe xảng toÔi vôại
    giaạ caât coƠ. Maôt khaạc thơ nhảàng caôp coán
    treằ hoĂi haằ ñaâm mơnh laám tơnh laàn cuoĂi
    cuáng, duoÊi daái treÂn coằ trong vảôán, khoÂng heà
    toằ ra moÔt chuạt yạ ñònh giaằ vôá kieàm cheĂ
    naáoï Baán tay, luạc ñoạ, ñaà ñoƠi sang maáu tro,
    cho duá maôt trôái vaÊn coán chieĂu saạng, vaá nhả
    laá moÔt keĂt quaằ, coán ñaạng sôï hôn nảàaï
    TieĂng ñoàn raăng thaằm hoïa saâp xaằy ra baât
    ñaàu lan nhanh; moÔt vaái ngảôái tin chaâc hoï seà
    chaúng thaĂy buoƠi trảa.

    Vảáa luạc ñoạ moÔt tu só coán treằ ñảôïc phaạt
    hieÔn treÂn moÔt ban coÂng nhoằ, duyeÂn daạng cuằa
    moÔt bieÔt thảï, cao hôn maôt ñảôáng moÔt chuạt
    (ban coÂng ñảôïc leÂn tôại bôằi hai daày taàng
    caĂp hơnh nan quaït). Vôại ñaàu thu giảàa hai vai,
    anh ta chaïy nhả laá sôï bò thaĂy ñi ra tảá ñoạ.
    ThaÔt laá laï khi thaĂy moÔt tu só vaáo giôá naáy,
    trong caên nhaá xa xƯ ñoạ cả nguï bôằi nhảàng gaại
    laáng chôi haïng sang. "MoÔt tu só! MoÔt tu só!"
    ñảôïc nghe la leÂn khaâp moïi nôò Vôại toĂc
    ñoÔ cuằa aạnh saạng, ñaạm ñoÂng thaánh coÂng trong
    vieÔc chaÔn anh ta laïi trảôạc khi vò tu só ñi
    maĂt. "Haày rảằa toÔi cho chuạng toÂi! Haày rảằa
    toÔi cho chuạng toÂi!" hoï keÂu khoạc vôại anh taï
    Anh chaáng taại maôt, bò loÂi keạo ñeĂn moÔt choÊ
    xinh xaân nho ra tảá ban coÂng nhả laá moÔt buïc
    giaằng ñảôïc che phuằ; coạ veằ nhả laá ñảôïc xaÂy
    neÂn cho muïc ñưch naáđ Haáng taạ ñaán oÂng ñaán
    baá laÔp tảạc hoïp laïi vôại nhau, taïo thaánh tieĂng
    hoá heạt, traán leÂn tảá phưa dảôại, treáo leÂn
    nhảàng choÊ trang trư nho ra, baạm vaáo nhảàng caÂy
    coÔt, vaá gôá cuằa lan can; maá sau heĂt coạ veằ
    khoÂng cao laâm.

    Vò tu só baât ñaàu nghe xảng toÂò RaĂt nhanh
    anh laâng nghe nhảàng lôái bư maÔt khoÂng kòp thôằ
    tảá nhảàng ngảôái xa laï (nhảàng ngảôái maá vaáo
    luạc naáy khoÂng coán quan taÂm ñeĂn vieÔc ngảôái
    khaạc coạ nghe hoï hay khoÂng). Trảôạc khi hoï keĂt
    thuạc anh laám daĂu thaạnh giaạ nho nhoằ baăng tay
    phaằi, giaằi toÔi cho hoï, vaá laÔp tảạc quay sang
    ngảôái coạ toÔi keĂ tieĂp. Nhảng coạ nhieàu
    ngảôái quaạ. Vò tu só nhơn quanh, choạng maôt,
    coĂ ảôạc lảôïng caại bieƠn toÔi loÊi ñang daÂng
    caàn ñảôïc taƠy saïch. Baăng coĂ gaâng heĂt
    sảạc, Luisa vaá Pietro cuàng ñeĂn ñảôïc dảôại
    chaÂn anh ta, chôá tôại phieÂn mơnh, vaá ñảôïc nghe
    xảng toÔò "Con khoÂng heà ñi leÊ, con noại doĂi,"
    co gaại treằ gaáo thaÔt nhanh trong moÔt côn ñieÂn
    bò sƯ nhuïc, sôï raăng co seà khoÂng kòp giôá,
    " vaá sau ñoạ laá taĂt caằ nhảàng toÔi loÊi gơ cha
    muoĂn coÔng heĂt cuàng ñảôïc, thaÔt ñaĂy, vaá
    con khoÂng phaằi noại ñieàu naáy bôằi vơ con sôï
    nhảàng ngảôái ôằ ñaÂy, haày tin con, chƯ vơ con
    ao ảôạc ñảôïc ôằ gaàn Chuạa, con theà vôại
    cha," vaá vò tu só bò thuyeĂt phuïc bôằi loáng
    thaánh cuằa coÔ "Ego te absolvo," anh ta thơ thaàm,
    vaá quay sang laâng nghe Pietro.

    BaÂy giôá thơ moÔt sảï mong chôá khoÂng dieÊn taằ
    ñảôïc daÂng leÂn trong boïn ñaán oÂng. MoÔt
    ngảôái hoằi: "Coán bao laÂu nảàa thơ ñeĂn giôá
    phaạn xảằ cuoĂi cuáng?" MoÔt ngảôái khaạc, coạ veằ
    hieƠu bieĂt, nhơn ñoàng hoà. "Coán mảôái phuạt,"
    oÂng ta noại gioïng ñaày quyeĂt ñoaạn. Vò tu só
    nghe ngảôái ñaán oÂng vaá thơnh lơnh coĂ rôái
    bảôạc. Nhảng, chảa thoằa maàn, ñaạm ñoÂng giảà
    anh ta laïò TroÂng anh ta nhả ñang leÂn côn soĂt.
    Roà raáng laán soạng lôái xảng toÔi ñeĂn vôại anh
    ta khoÂng khaạc hôn lôái thơ thaáo vo nghóa lyạ; anh
    ta laám daĂu thaạnh giaạ caại naáy tieĂp theo caại kia,
    laôp laïi caÂu Ego te absovo ñaày maạy moạc.

    "Coán taạm phuạt!" moÔt gioïng ñaán oÂng trong ñaạm
    ñoÂng caĂt leÂn. Vò giaạo só run raƠy thaÔt sảï,
    anh ta giaÔm chaÂn leÂn maôt ñaạ caƠm thaïch nhả laá
    moÔt dảạa treằ ñang laám nuàng. "Coán toÂƯ Coán
    toÂi thơ saoằ" anh ta baât ñaàu khaƠn naái, tuyeÔt
    voïng. Hoï ñaà lảôáng gaït anh sảï cảạu roÊi
    taÂm hoàn anh, nhảàng ngảôái ñaạng nguyeàn ruằa;
    quyằ sảạ baât heĂt hoï ñi, khoÂng caàn bieĂt bao
    nhieÂu. Nhảng laám sao tảï anh coạ theƠ giaằi
    thoaạt cho anh ñảôïc ? Anh ta gaàn khoạc. "Coán
    toÂi? ToÂi ? " anh ta hoằi moÔt ngaán tưn ñoà,
    tham lam ñảôïc vaáo thieÂng ñảôáng. Nhảng khoÂng
    coạ ai ñeƠ yạ ñeĂn anh ta caằ.

    Trưch trong cuoĂn
    The World of Short Story
    A 20th Century Collection
    Selected and e***ed by Clifton Fadiman
    NguyeÊn 'ảạc Thanh Quang dòch.


    ĐặỏằÊc sỏằưa chỏằa bỏằYi - Angelique on 30/05/2001 06:33:20
  2. despi

    despi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/04/2001
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1
    Ngày Tận Thế của Dino Buzzati (1906-1972)
    Nguyễn Đức Thanh Quang dịch
    Một buổi sáng khoảng mười giờ một nắm
    đấm khổng lồ xuất hiện trên bầu trời
    thành phố. Rồi từ từ mở ra và giữ nguyên
    như vậy, không di chuyển, như là một cái vòm
    khổng lồ của sự hủy hoạị Trông giống như
    đá, nhưng không phải là đá; trông giống như
    thịt nhưng không phảị Đó là Thượng đế, và
    là ngày tận thế. Một tiếng rì rầm, mà ở
    đây trở thành rên rỉ, ở kia nghe như la hét,
    lan truyền trong những khu của thành phố, cho
    đến khi lớn dần thành một giọng độc nhất,
    hoà hợp và dễ sợ, dâng cao the thé như tiếng
    kèn trompet.
    Luisa và Pietro đang ở trong một quảng trường
    nhỏ, sưởi ấm bởi ánh nắng sớm, bao bọc
    bởi khung cảnh lạ và một phần là những khu
    vườn. Nhưng trên bầu trời, ở một độ
    cao khó lường, bàn tay treo lơ lửng. Cửa sổ
    được mở tung giữa những tiếng kêu khóc
    sợ hãi, trong khi những tiếng la hét ban đầu
    của thành phố dần chìm xuống, và những
    người phụ nữ nửa kín nửa hở nhìn ra để
    xem sự khải huyền. Người ta rời nhà, rất
    nhiều trong số họ vùng chạỵ Họ cảm thấy
    sự cần thiết phải di động, phải làm gì
    đó, bất cứ thứ gì, nhưng họ không biết
    hướng về đâụ Luisa bật khóc nức nở
    không kìm được: "Em biết mà," cô lắp bắp
    giữa tiếng thổn thức, "Em biết là mọi sự
    sẽ phải kết thúc như thế này không phải khi
    mà ta đang ở nhà thờ, không phải khi ta đang
    cầu nguyện em không cần biết, không cần để
    ý, và bây giờ Em cảm thấy mọi sự sẽ phải
    diễn ra như thế này!" Pietro phải làm gì để
    an ủi cô? Thậm chí anh cũng đang khóc như
    một đứa nhỏ. Phần lớn mọi người mắt
    đều giàn dụa, đặc biệt là phụ nữ. Chỉ
    có hai thầy dòng, hai người đàn ông nhỏ bé
    lanh lẹn, đi ngang vui vẻ như là như họ đang
    trên đường đến dự tiệc. "Giờ là rồi
    đời những người thông thái!" họ vui sướng
    cảm thán, rảo bước tiếp thật nhanh, hướng
    về những khách bộ hành có danh vọng nhất.
    "Các ông chẳng còn thông thái nữa, nhỉ ?
    Giờ bọn tôi là người thông thái!" họ lên
    giọng châm chọc. "Luôn bị nhạo báng, luôn bị
    xem là ngu độn -- giờ để xem ai là người
    thông thái cho biết.!" Vui vẻ như lũ học trò,
    họ đi ngang qua giữa một đám đông đang lớn
    dần, những người nhìn họ trừng trừng nhưng
    không dám làm một cử chỉ cản trở. Ít phút
    sau khi họ đã mất hút vào một ngõ hẹp, một
    người đàn ông nhào theo tìm họ một cách
    đầy bản năng, như là một cơ hội đã bị
    để cho vuột mất. "Lạy Chúa!" anh ta gào
    lên, tự đấm vào trán mình, "quên nghĩ là họ
    có thể rửa tội cho bọn tạ" "Tức thật!" ai
    đó tiếp lời thật nhanh, "Bọn ta thật là ngu!
    Họ hiện ra ngay trước mũi mình mà lại để
    cho họ đi mất!" Mà ai có thể đuổi kịp
    vớt những thầy dòng nhanh nhảu ?
    Trong lúc đó thì đàn bà và những người đàn
    ông độc ác, những người trước kia tỏ ra
    ngạo mạn, giờ đang trở về từ nhà thờ,
    chưởi rủa, thất vọng và đầy chán nản.
    Những người giáo sĩ nghe xưng tội thông minh
    hơn đã biến mất - người ta cho hay - có lẽ
    bị mua bởi những người có thế lực và
    những tay đại tư bản công nghiệp. Thật là
    lạ, nhưng mà tiền bạc kỳ diệu thay bảo toàn
    được uy tín của nó cho dù đây là ngày ngày
    tận thế; người ta đoán chừng rằng có thể
    vài phút, vài giờ, hay vài ngày còn sót lại,
    nhưng làm sao biết được. Về những giáo sĩ
    còn sót lại, một đám đông chật ních dễ sợ
    tạo thành trong nhà thờ nên có họ cũng như
    không. Người ta nói rằng những vụ xô xát
    nghiêm trọng thường xảy ra gây bởi những đám
    người quá đông, và rằng những tên lường
    gạt mặc áo thầy tu còn đề nghị gọi điện
    thoại đến tận nhà để nghe xưng tội với
    giá cắt cổ. Mặt khác thì những cặp còn
    trẻ hối hả đắm mình ******** lần cuối
    cùng, duỗi dài trên cỏ trong vườn, không hề
    tỏ ra một chút ý định giả vờ kiềm chế
    nàọ Bàn tay, lúc đó, đã đổi sang màu tro,
    cho dù mặt trời vẫn còn chiếu sáng, và như
    là một kết quả, còn đáng sợ hơn nữạ
    Tiếng đồn rằng thảm họa sắp xảy ra bắt
    đầu lan nhanh; một vài người tin chắc họ sẽ
    chẳng thấy buổi trưa.
    Vừa lúc đó một tu sĩ còn trẻ được phát
    hiện trên một ban công nhỏ, duyên dáng của
    một biệt thự, cao hơn mặt đường một chút
    (ban công được lên tới bởi hai dãy tầng
    cấp hình nan quạt). Với đầu thu giữa hai vai,
    anh ta chạy như là sợ bị thấy đi ra từ đó.
    Thật là lạ khi thấy một tu sĩ vào giờ này,
    trong căn nhà xa xỉ đó cư ngụ bởi những gái
    làng chơi hạng sang. "Một tu sĩ! Một tu sĩ!"
    được nghe la lên khắp mọi nơị Với tốc
    độ của ánh sáng, đám đông thành công trong
    việc chận anh ta lại trước khi vị tu sĩ đi
    mất. "Hãy rửa tội cho chúng tôi! Hãy rửa
    tội cho chúng tôi!" họ kêu khóc với anh tạ
    Anh chàng tái mặt, bị lôi kéo đến một chỗ
    xinh xắn nhô ra từ ban công như là một bục
    giảng được che phủ; có vẻ như là được xây
    nên cho mục đích nàỵ Hàng tá đàn ông đàn
    bà lập tức họp lại với nhau, tạo thành tiếng
    hò hét, tràn lên từ phía dưới, trèo lên
    những chỗ trang trí nhô ra, bám vào những cây
    cột, và gờ của lan can; mà sau hết có vẻ
    không cao lắm.
    Vị tu sĩ bắt đầu nghe xưng tôị Rất nhanh
    anh lắng nghe những lời bí mật không kịp thở
    từ những người xa lạ (những người mà vào
    lúc này không còn quan tâm đến việc người
    khác có nghe họ hay không). Trước khi họ kết
    thúc anh làm dấu thánh giá nho nhỏ bằng tay
    phải, giải tội cho họ, và lập tức quay sang
    người có tội kế tiếp. Nhưng có nhiều
    người quá. Vị tu sĩ nhìn quanh, chóng mặt,
    cố ước lượng cái biển tội lỗi đang dâng
    cần được tẩy sạch. Bằng cố gắng hết
    sức, Luisa và Pietro cũng đến được dưới
    chân anh ta, chờ tới phiên mình, và được nghe
    xưng tộị "Con không hề đi lễ, con nói dối,"
    cô gái trẻ gào thật nhanh trong một cơn điên
    bị sỉ nhục, sợ rằng cô sẽ không kịp giờ,
    " và sau đó là tất cả những tội lỗi gì cha
    muốn cộng hết cũng được, thật đấy, và
    con không phải nói điều này bởi vì con sợ
    những người ở đây, hãy tin con, chỉ vì con
    ao ước được ở gần Chúa, con thề với
    cha," và vị tu sĩ bị thuyết phục bởi lòng
    thành của cộ "Ego te absolvo," anh ta thì thầm,
    và quay sang lắng nghe Pietro.
    Bây giờ thì một sự mong chờ không diễn tả
    được dâng lên trong bọn đàn ông. Một
    người hỏi: "Còn bao lâu nữa thì đến giờ
    phán xử cuối cùng?" Một người khác, có vẻ
    hiểu biết, nhìn đồng hồ. "Còn mười phút,"
    ông ta nói giọng đầy quyết đoán. Vị tu sĩ
    nghe người đàn ông và thình lình cố rời
    bước. Nhưng, chưa thỏa mãn, đám đông giữ
    anh ta lạị Trông anh ta như đang lên cơn sốt.
    Rõ ràng làn sóng lời xưng tội đến với anh
    ta không khác hơn lời thì thào vô nghĩa lý; anh
    ta làm dấu thánh giá cái này tiếp theo cái kia,
    lặp lại câu Ego te absovo đầy máy móc.
    "Còn tám phút!" một giọng đàn ông trong đám
    đông cất lên. Vị giáo sĩ run rẩy thật sự,
    anh ta giậm chân lên mặt đá cẩm thạch như là
    một dứa trẻ đang làm nũng. "Còn tôỉ Còn
    tôi thì saỏ" anh ta bắt đầu khẩn nài, tuyệt
    vọng. Họ đã lường gạt anh sự cứu rỗi
    tâm hồn anh, những người đáng nguyền rủa;
    quỷ sứ bắt hết họ đi, không cần biết bao
    nhiêu. Nhưng làm sao tự anh có thể giải
    thoát cho anh được ? Anh ta gần khóc. "Còn
    tôi? Tôi ? " anh ta hỏi một ngàn tín đồ,
    tham lam được vào thiêng đường. Nhưng không
    có ai để ý đến anh ta cả.
    Trích trong cuốn
    The World of Short Story
    A 20th Century Collection
    Selected and e***ed by Clifton Fadiman
    Nguyễn Đức Thanh Quang dịch.
    Despair is not Hopeless!​

Chia sẻ trang này