1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngàn năm ai nhớ một lần mây bay...Cùng nói về nỗi nhớ

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi whitewinter, 22/04/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài của bạn lại nhớ đến một chiều mưa lướt thướt chạy qua Sủng Là. Mấy đứa trẻ lê la bên đường thu hút sự chú ý của chúng tôi. Cô bạn đồng hành rút gói kẹo ra cho lũ trẻ. Gần như ngay lập tức, lũ trẻ xúm lại vây quanh. Hình như cô bạn tôi lúng túng nên đưa cả gói kẹo cho cô bé lớn nhất trong nhóm. Bất giác tôi để ý tới một bàn tay đang nắm lấy gấu áo của cô bé giật giật. Ngước mắt lên tôi bắt gặp một đôi mắt đen, to tròn và trong. Đôi mắt ấy bừng sáng lên một nét gì đó không tên. Cậu bé cuống quýt giật giật gấu áo chị nó và đôi mắt nhấp nháy không chớp. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đó và bất chợt,... ngoảnh đi.
    Dường như... , có điều gì đó...,
    ..!
    [nick]
    Được greenline sửa chữa / chuyển vào 22:31 ngày 24/05/2009
  2. whitewinter

    whitewinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    @ bạn Giang a1: Tớ chưa từng phân định rõ những cảm giác mà mình có là do khoảnh khắc, do địa điểm hay bất kì cái gì, đơn giản đó là cảm xúc mà. Nhưng quả thực, có đi đến những miền xa, nơi mình dường như lắng hơn, thoát ra khỏi đời thường, dù chỉ một chút đi chăng nữa, thì mới dễ có những dấu ấn sâu đậm.
    Không thể phủ nhận cảnh đẹp và cảm giác tự do là những chất xúc tác mạnh nhất kích thích mình có những cảm xúc dạt dào với bản thân và cuộc sống như thế. Mà, những lúc đã được kích lên rồi, thì dù chỉ là ánh mắt của một người bạn đã quen, một cốc cafe chuyền tay nhau thôi cũng trở thành những kỉ niệm khó phai rồi.
    @ bạn greenline: cám ơn đã nhiều lần cùng chia sẻ.
    Mình cũng đã từng có lúc sững lại như thế, cũng trong lần cho kẹo mấy đứa nhỏ. Cái cách chúng nhìn mình, đôi mắt ấy, trong vô cùng, nhưng cũng ẩn chứa cả một vùng bóng tối. Ánh mắt khiến mình trong thoáng chốc thấy như có dao cứa, như bất lực, và sợ tiếp tục nhìn.
  3. whitewinter

    whitewinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    Trưa nay,
    bỗng nhiên
    nhớ điên cuồng cảm giác đứng trên Ô Quy Hồ, buổi trưa hôm ấy.
    Trời xanh như chưa bao giờ xanh như thế. Mây lải rải trên đầu. Núi sáng loà. Nắng đuổi theo người. Trước mặt tràn đầy gió lạnh. Sau lưng hừng hực nắng. Gió quay quắt trên tóc. Nắng rừng rực trên má. Và trước mắt là bao la xanh.
    Tôi nằm xuống. Thân chảy mềm trên nền đất. Đắp khăn rằn lên mặt, nhìn từng sợi mây trôi qua từng sợi vải đen trắng. Q. nằm cách đấy nửa cánh tay. Nói chuyện vu vơ. Nghe Khánh Ly ca. Và hát theo. Nắng vẫn nung đốt từng mảnh da, và gió vẫn phần phật reo cười.
    Trời ơi tôi nhớ cái buổi trưa đấy.
    Bình yên thênh thang thế.
    Buồn như gió mới lang thang
    Ngồi nghe cây cỏ hát vang mặt trời
    Buồn như tim chẳng có lời
    Nói ra những nỗi yêu đời diết da

    (NTHL)
    Buồn...và nhớ...
  4. whitewinter

    whitewinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    Fansipan
    Gót chân mòn trên phiếm du?
    Từ ngày đôi chân tôi được đặt lên đỉnh Fansipan đến hôm nay là tròn năm mươi ngày. Trong suốt khoảng thời gian ấy tôi không hề viết lấy một câu về hành trình vô cùng đáng nhớ này. Không phải bởi vì trái tim đã thôi không rạo rực, tâm hồn không còn vương vấn con đường xuyên mây xuyên gió xuyên mưa. Không phải tôi đã quên. Tôi dừng mình lại, cố giữ nỗi nhớ, để sau những cuộc vui sôi nổi với nhóm bạn đồng hành, sau những khuấy động ồn ào mà những người cùng leo Fan thời gian ấy đốt bùng lên trên các diễn đàn, tôi còn giữ lại hình ảnh hành trình ấy, cho riêng mình, lắng đọng, thanh trong.
    Fansipan, có lẽ đã trở thành tiếng gọi đam mê với nhiều người, và cũng là đích đến hấp dẫn của rất nhiều người khác, với muôn vàn lí do. Mấy năm gần đây, ?oleo Fan? như thành mốt. Số lượng người leo đông đến khó tin, và sẽ còn tiếp tục đông hơn nữa. Có điều gì đặc biệt ở chuyến đi hành xác ấy khiến người ta cứ lao vào như những con thiêu thân vùi mình trong lửa? Quay lại cách đây gần ba năm, cái hồi tôi mới bước chân vào thế giới mà giờ mọi người vẫn gọi là ?ophượt?, tôi bắt đầu lẩn mẩn dõi theo những bài viết của những người đi trước, rộn ràng ước ao được đến những vùng đất hoang sơ, đắm chìm trong những bức ảnh thiên nhiên tươi đẹp, những sắc màu đời sống hồn hậu ấm nồng, những bước chân phiêu lãng? Và một cách tự nhiên, tôi cũng được biết đến một đỉnh Fansipan ?" không chỉ là đỉnh núi cao nhất Việt Nam, từ những bài học địa lí vỡ lòng ?" mà còn là nơi thỏa mãn khao khát chinh phục, là hành trình trải nghiệm, và với những người yêu mây: một thiên đường.
    Mong muốn chinh phục đỉnh cao ấy từ lúc nào ngấm dần trong tôi tích thành một sự thôi thúc kì lạ. Nhưng sau khi từ đỉnh Fan trở về, tôi mới hiểu, hạnh phúc đậm đà nhất của tôi trên hành trình ấy, không phải là khi tôi ôm lấy đỉnh chóp khắc tên nóc nhà Đông Dương trong màu áo đỏ sao vàng, mà là khi tôi và bạn bè mình chìa tay níu lấy nhau leo qua những đoạn suối lạnh cóng, xối xả mưa, đôi chân tê cứng ngại ngần bước tiếp, nhưng tinh thần vẫn tràn đầy quyết tâm, là khi tôi một mình lặng ngắm những dải mây xa ửng lên giữa một trời mịt mùng sương gió, đồi cháy chìm lặng trong chiều, và những cánh hoa bé xíu lẫn mình trong rêu đá mơ màng.
    Năm mươi ngày đã qua. Những ngày này Hà Nội nắng cháy, cái nóng thiêu đốt da thịt, linh hồn mỏi mệt càng thêm khô kiệt, tôi nhớ ngày hôm ấy biết bao. Mưa trắng trời. Lạnh. Chúng tôi chỉ biết tới con đường dưới chân mình và tiến lên. Mỗi lúc dừng nghỉ, tôi nghe cái lạnh thấm trong mình, với cảm giác yên bình hiếm gặp. Tôi vốn là một đứa thể lực rất kém cỏi. Để có đủ tự tin leo lên Đỉnh với trạng thái tốt, không trở thành gánh nặng của mọi người, tôi phải tập luyện trước đó gần ba tháng. Thế nhưng quả thực có những lúc tôi cảm thấy đôi chân mình không muốn nghe lời, hơi thở quá nặng nhọc. Tôi dừng lại hít thở thật sâu, cười thật tươi với bạn bè, thật may mắn sau mỗi lúc như thế tôi thấy mình khá hơn. Tôi thấy hạnh phúc dạt dào khi mình ở trong tốp đầu tiên, giữa những người cố gắng nhất, có thể động viên mọi người và nói rằng tôi ổn cả, có thể đôi khi mỉm cười dừng ngắm những bông hoa dại bên đường, có thể tiếp tục hát khi dồn sinh lực trèo lên những tảng đá trơn, tăng tốc, tăng tốc, cố gắng, cố gắng. Tôi thấy mình thực sự sống, bằng tất cả thể xác và tâm hồn. Cảm giác ấy rất đặc biệt. Chỉ còn thấy cơ thể lao đi, chân bước, tay với, miệng hát không ngừng, đầu óc nhẹ bẫng, tim nhảy rộn ràng. Ngày hôm ấy đã cho tôi cảm giác tự tin và phấp phới hi vọng ?" một cách quá đỗi màu hồng- về khả năng vượt qua mọi khó khăn. Dù biết cảm giác ngọt ngào ấy chỉ là do những phấn khích trên đường, rồi sẽ tan dần khi đỉnh núi mù sương phai dần trong kí ức, tôi vẫn rất trân trọng. Đó có lẽ giống như một món quà tôi dành tặng cho chính mình, để mỗi lúc sa sút tinh thần, lôi ra chiêm ngưỡng, và bình tâm mà cố vượt qua.
    Tôi cũng yêu vô cùng cảm giác lững thững một mình trên đường xuống điểm 2200 hôm ấy. Ánh chiều nháng lên trên những viền núi xa xôi. Mây lải rải trôi, bồng bềnh sương khói. Bầu trời nhuộm màu kì lạ, vừa lộng lẫy huy hoàng, vừa phong trần phai bạc. Tôi đi một mình, thong thả ngắm mây bay. Hiếm có lúc nào có cảm giác vừa bình yên vừa phóng khoáng vừa dữ dội như thế, mình gần gũi với chính mình hơn bao giờ hết, trải hết những ước ao thầm lặng với gió, lặng cười và khóc một mình. Tôi những muốn dừng ở đó mãi.
    Gần hai tháng sau ngày trở về, xúc cảm mạnh mẽ của những ngày đầu tiên đã lắng thành nỗi nhớ. Tôi muốn quay trở lại. Fansipan - nơi đất trời vời vợi, gió mây mưa nắng giao hoan, tôi thả mình trôi?
    Tôi vẫn nhìn thấy em giữa đám đông xa lạ
    Vì em mang trong mắt nỗi yêu đời thiết tha?

  5. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Những đứa trẻ, nụ cười và ánh mắt chúng....
    Không hiểu sao lần gặp đứa trẻ con ở nơi cực Nam của Tổ Quốc lại gây ấn tượng nhiều như thế với bạn, mỗi khi nhớ đến nó bạn lại có cảm giác gai gai nổi da gà. Đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu, hồn nhiên nhưng lại nhếch nhác đáng thương. Chúng chạy theo bạn, cười nói, dẫn bạn đi đến những điểm bạn ko biết như những hướng dẫn viên DL thực thụ. Ko xin ăn, bán đồ lưu niệm vòi tiền khách như những đứa trẻ ở SaPa mà chỉ có sự hồn nhiên trong đó. Bạn có cảm giác chúng bị cách biệt với thế giới văn minh không được học hành, thi thoảng những đám khách DL nơi xa đến là những niềm vui nho nhỏ. điều đó khiến bạn liên tưởng đến câu truyện Hai đứa trẻ của Thạch Lam và niềm vui để trên những chuyến tàu chạy qua nơi phố huyện tối tăm và tù túng. Tiếc là trong cuộc hành trình dài bạn đã không có một chiếc kẹo nhỏ để dành cho chúng.
    Trong những chuyến đi sau này hình ảnh những đứa trẻ lem luốc đứng bên đường ngơ ngác, lạ lẫm nhìn bạn cũng làm bạn nhớ. Chúng giơ những bàn tay nhỏ xíu lên vẫy bạn vừa thân thiện lại quá đỗi ngây thơ. Và những nụ cười trẻ thơ ấy sẽ theo bạn đi mãi trong những cuộc hành trình.
    Nụ cười cho hồn ta một đôi cánh mềm vút cao
    Nụ cười quây quần bên mái nhà ấm êm
    Đàn trẻ nhỏ vui đùa khiến cho mọi người nụ hôn nụ cười thấm tươi.
    Cười lên cùng với núi đồi
    Cười lên cùng với biển khơi
    Niềm hạnh phúc tràn đầy, cười lên Việt Nam ơi.
    Cười lên cùng những nẻo đường
    Cười lên cùng những phố phường
    Niềm tin mới tự hào, cười lên Viện Nam ơi
    Niềm tin mới tự hào, cười lên cười lên Việt Nam ơi.

    Sáng tác : Lê Xuân Vũ​
    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 12:57 ngày 26/06/2009
  6. whitewinter

    whitewinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    Mây hồng loang chiều hoang vắng
    Hoàng hôn tím đỏ núi đồi
    Gió dịu dàng ôm em thật khẽ
    Mộc Châu hiền như mắt người thương.

    Nao nao nhớ Mộc Châu.
    Mặt trời đỏ ối sau lưng người, mùi cỏ ngái, cà phê thơm dìu dịu, chiều dần buông.
    Rồi một sớm, nắng lên trong vắt, những sợi chỉ vàng xâu từng khoảnh sân nâu mềm, dấu chân trẻ rộn ràng, những con đường thêm xanh bao la.
    Một ngày sương dày mơ màng mộng mị, bóng người lẫn vào mưa, còn lại tiếng bạn bè, thương nhau âu yếm làm sao. Ai đã hát Phôi Pha trong đêm sương?
    -------------
    Mộc Châu mùa sương
    Từ Mộc Châu về đã ba ngày, thế mà những màn sương đậm đặc đó, nỗi cô đơn lạnh buốt đó vẫn bám lấy tôi như những màng tơ. Không thể nào rũ sạch cái cảm giác đắm chìm trong nỗi buồn mênh mông, cảm giác bức bối như bị dồn chặt trong một cái ***g đen tối.
    Mộc Châu mưa lạnh. Mộc Châu sương khói. Mộc Châu mộng mị gió. Một Mộc Châu u buồn chưa từng thấy gieo vào tôi những trống vắng cồn cào không sao lấp đầy. Thế giới mong manh từ từ khép lại loãng ra thành những màn sương và lất phất mưa bụi không đủ siết chặt lấy bàn tay. Thế giới hoang hoải lặng lờ không bay bổng không trĩu nặng cứ như một bàn tay vô hình từ từ siết lấy trái tim.
    Đêm hôm ấy, trong màn mưa ấy, tiếng hát tách rời cơ thể, trôi về một nơi xa lắm, sự chờ đợi kéo dài dằng dặc, hơi thở gấp gáp, cơ thể bung ra sau mỗi bước chạy. Tôi đã thở hồng hộc dưới màn mưa ấy. Thở hồng hộc, ***g ngực nhối nhức. Và một cảm giác vỡ oà.
    Buổi trưa ở Dải Yếm, cái thảm lá đầy gió ấy, tôi nghe cơ thể chảy dài trên nền đất, trên những lớp lá khô giòn xôn xao. Buổi trưa ấy đọng lại như một khoảnh thanh bình và trong trẻo hiếm có. Khi trở về tôi cứ mãi nhớ cái cảm giác từng chiếc lá cựa quậy dưới lưng và nắng gió ve vuốt khắp cơ thể khi đó.
    Trở về khi Hà Nội đã tìm về mùa đông một lần nữa. Những cơn mưa nối tiếp nhau. Mỗi buổi tối bước chầm chậm dưới những màn mưa phảng phất đèn vàng, mỗi buổi trưa nhìn bầu trời ủ ê phai bạc, thấy nỗi cô đơn và hoang mang vẫn giăng đầy, tôi biết mình đã mắc lại trong tầng tầng lớp lớp sương mù trên con đường xa ngái ấy.

    Được whitewinter sửa chữa / chuyển vào 23:51 ngày 29/06/2009
  7. whitewinter

    whitewinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    Xương Điền một ngày mưa.
    Đã mười tháng tôi không đặt chân đến một vùng biển nào. Khi đến Xương Điền, cảm xúc có phần lẫn lộn. Biển miền Bắc vốn hoàn toàn khác các vùng biển từ miền Trung trở vào, không có những bãi cát trắng mềm mịn, không có màu xanh trong trẻo và mặt biển chẳng êm đềm. Ngày tôi đến Xương Điền, trời mưa trôi đất trôi cát, trôi cả cái nhiệt tình hăm hở lẫn những bức bí muốn nổ tung giải phóng một ngày mùa hè. Vùng biển mở ra ào ạt sóng hồng dưới mưa, như một cửa sông kéo rộng, những cồn cát và phế tích lần trong nhau, đất trời dồn về đơn sắc. Tháp cổ phủ dầy dấu tích thời gian, nghiêng mình dưới mưa, thứ nguyên vẹn cuối cùng trong cả vùng đổ nát ấy có lẽ cũng sắp ngã xuống dưới sức tàn phá của tự nhiên.
    Ở nơi ấy, dường như các khối thời gian đã chạm vào nhau, lẫn trong cảm giác của con người, nhanh ?" chậm ?" chậm ?" nhanh. Thật kì lạ, tất cả những thứ ấy, cả cái tháp cổ xiêu vẹo với rêu đá, cả những mảng tường đổ vỡ còn nằm lại trên nền cát, cả những dải nước mênh mang uốn mình bên cát như những dòng sông nhỏ, cả những thân cây tàn tạ trong gió biển, cả những phế tích ở phía xa, mờ mờ trong mưa, cả những lớp sóng giận dữ xô bờ, cả con đê chắn sóng đang xây dựng ngập trong bùn?tất cả đều như nằm ngoài thời gian, ở một điểm thời gian hoàn toàn ngừng lại, cách cuộc sống bằng một tấm kính lớn, trong suốt, tồn tại đấy, mà không tồn tại, và tất cả cũng như đang bị cuốn vào một cơn lốc, nơi thời gian ra đi vội vã không ngừng.
    Tôi bước chân trần trên nền cát, trên gạch đá. Có đôi lúc tôi đã thấy tất cả ấn tượng về vùng biển ấy đã nằm lại dưới gan bàn chân, cảm giác về từng lớp cát mềm trong nước biển, từng lớp sỏi lổn nhổn, từng mảng gạch vỡ, những tảng đá lớn, những lớp bùn lún xuống và xác những loài sinh vật biển còn đọng lại sau mỗi lớp triều dâng. Cảm giác ấy gắn bó với tôi cụ thể hơn hết thảy những giác quan khác.
    Mưa bay xốn xang. Sóng biển mỗi lúc một dữ dội lao sâu vào bờ. Khi tôi tìm đường về đê chắn sóng, nước biển đã dâng cao, nhấn chìm những lối cũ. Tôi có cảm giác mình đang lội qua một dòng sông. Đến Xương Điền không phải để tắm biển, và lúc sáng vẫn còn lội qua những đoạn sâu chỉ đến bắp chân, tôi chưa chuẩn bị tinh thần sẽ nhấn mình trong mênh mang nước ngập ngang thân để trở về. Nhưng đó cũng là một kỉ niệm đáng nhớ. Có lẽ chính lúc bước qua làn nước xiết, chân dò dẫm để khỏi bước hụt, tôi tìm thấy cảm giác phấn khích thú vị nhất trong chuyến đi ấy.
    Đường về Hà Nội mưa ào ạt. Mưa táp rát mặt. Mưa mưa mưa mãi. Nhưng không một phút nào tôi tiếc vì đã lên đường trong ngày mưa như thế. Về đến phố phường thân quen, trời quang hơn, Hà Nội ướt sũng, long lanh một vẻ đẹp dịu dàng khó tả. Thấy yêu Hà Nội vô ngần.
  8. whitewinter

    whitewinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội ngày mưa bão. Tháng bảy, thật hiếm có khi nào không khí lại trở nên mát lạnh trong lành đến vậy. Những cơn gió lùa từng đợt ào ạt qua khung cửa, rồi bất chợt dịu dàng, đưa bàn tay mang đầy hơi nước vuốt nhẹ lấy da cổ khiến người ta ngỡ như trong chớp mắt đã được về với lúc cuối thu đầu đông se se lạnh yêu kiều nhất của Hà Nội. Cái cảm giác ấy cũng làm tôi nhớ nhiều thứ.
    Đêm đặc quánh tịch mịch, giọng Billie Holiday như trôi về nơi nào xa lắm, tôi đọc lại những dòng cảm xúc về những chuyến đi viết trong những khoảng thời gian khác nhau, đọc lại hợp tuyển Đi và Viết, lòng thấy nao nao. Như chợt thấy mình trôi giữa những đám mây dã quỳ, như thấy mình đứng trước biển mây Hoàng Liên, như thấy mình lao vùn vụt qua những bản làng đầy mặt trời sơ sinh má đỏ, như thấy khói đốt đồng nhòe mắt? Đọc, và thấy mình trong ấy. Tôi lại ngập trong nhớ nhung về những ngày đã xa, những khoảnh khắc đã đi qua trong niềm phấn khích hoang dại hay buồn vương mênh mang.
    Tôi vừa đọc lại những thứ mình viết trên blog sau chuyến đi Tây Bắc hồi đầu năm. Nỗi nhớ quả thực chẳng bao giờ chỉ có một màu duy nhất. Cùng một chuyến đi, cùng một hình ảnh mà mỗi lúc ghi lại nỗi nhớ, cảm xúc lại đổi thay vài phần. Nhưng dù thế nào thì cũng tràn đầy tình yêu. Cũng như lúc này đây, tôi lại muốn chạm tay mình vào không gian đó, lãng quên những muộn phiền trong cuộc sống này, và đi đến tận cùng những xúc cảm trong mình.
    Trái tim tôi có lẽ đã để lại trên những con đường ấy?
    Ngày thứ hai của chuyến đi, từ Sơn La đến Tuần Giáo, một ngày mùa xuân ?
    ?
    Ngày hôm nay tôi cảm thấy một phần hồn của những con đường ấy, những đồi đất đỏ, những lớp bụi vàng, dã quỳ vàng rực và trạng nguyên thắm đỏ cả đất trời. Con đường ấy không mướt xanh như Hà Giang, nó quện một màu vàng hoang sơ khó tả. Tất cả mọi thứ nhuộm sắc không gian vàng như một ngày cuối hạ đầu thu, ta lang thang giữa những đồng lau cháy nắng và mặt trời đỏ rực, cây lá ngân lên những bài ca màu đỏ, một thoáng u buồn, một chút cuồng dại, nhiều khát vọng lẫn trầm tư.
    ?

    Ngày thứ ba của chuyến đi,
    Sớm nay không có nắng. Mặt trời ủ ê trong chăn ấm. Đường đi Tam Đường phủ dầy sương.
    Con đường mềm mại và tĩnh lặng giữa hai hàng cây lá vàng bàng bạc trong sương gợi nhớ đến tranh của Levitan. Nhưng sắc vàng trên con đường Tây Bắc của tôi không phải như thế, nó mỏng manh và hoang liêu hơn nhiều.
    Tôi đi giữa con đường mùa đông ấy với tất cả sự bình thản và yên tĩnh trong lòng, tựa như chạm tới đáy sâu của tâm hồn, nơi tất cả trong veo và phẳng lặng như mặt hồ ngày thu. Con đường ấy khiến tôi cảm nhận về mọi thứ một cách dịu dàng và trong trẻo. Cuối cùng thì tôi vẫn yêu nhất cảm giác của mùa đông, khi đất trời đều lặng im trong những làn khói bạc và gió khẽ reo lên những khúc ca buốt giá ngọt ngào.
    ?

    Cùng là đi trong sương, mà cảm xúc khác nhau đến lạ. Cảm giác bình yên trong trẻo đấy không giống cảm giác tĩnh lặng mà tôi có khi đi qua Pha Long hai ngày sau đó, cũng khác với cảm giác chơi vơi trên đường đến Bắc Hà, lại càng khác nỗi buồn giăng mắc trong một ngày sương gió Mộc Châu giữa tháng ba. Vì thế mà tôi nhớ mỗi nơi bằng những niềm riêng.
    Ô Quy Hồ
    Lên Ô Quy Hồ lần này cho tôi cảm giác gần như hoàn toàn khác trước. Lần trước tôi qua đây, đi xuyên qua mây, sương giăng ngập lối, con đường kì ảo không biết bến bờ, không biết đến trời. Lần này, nắng thấm đẫm mọi nơi, nhuộm núi đèo vàng rực, nhảy nhót và ve vuốt bàn tay ấm nóng lên tất cả những con đường. Tôi nhìn xuống khoảng nắng ngập đầy thung lũng một cách lạ lẫm. Nhưng tôi vẫn hét lên. Hét lên giải phóng hết niềm tin, hạnh phúc, lẫn bế tắc cô đơn trong mình. Tôi yêu con đường ấy.
    Chúng tôi nhóm lửa, mang thức ăn ra nhấm ngon lành và nằm dài sưởi nắng. Tôi nhìn mặt trời chói gắt qua những thớ vải đen trắng đắp trên mặt. Nắng đỏ rực má. Tiếng Trịnh Vĩnh Trinh đã cất lên.
    ?oMặt trời như trái cây tuyệt vọng
    Rơi trong đêm rơi trong đời nàng
    Và từ đó có em thì thầm
    Lời quạnh hiu suốt con đường tình.?
    Tôi lim dim ngủ trong tiếng Khánh Ly. Buổi trưa trôi êm trên đỉnh núi. Cơ thể tôi, tâm hồn tôi tan ra chầm chậm, để gió thổi qua mát rượi, để mặt trời nung nóng, rồi cuốn tôi lên những từng không. Giữa bát ngát mênh mông, tôi nằm im, và lắng nghe tiếng mình. Tôi đang thở, tôi đang sống, tôi đang yêu, tôi đang hi vọng, tôi đang kiên cường. Những giờ phút ấy có lẽ sẽ còn đê lại những dư âm vang vọng hồn tôi rất lâu nữa, để tôi sống bằng trọn vẹn con tim này, và yêu đời nhiều hơn.

    ?
    Sau chuyến đi, tôi nói với bạn rằng tôi sẽ nhớ mãi khoảnh khắc ấy. Bạn nói tôi sẽ quên. Nhưng không. Giờ này khi đọc lại, ánh nắng ấy vẫn chói chang trong tôi, tất cả những cảm xúc ấy vẫn còn nguyên vẹn.
    Tôi vẫn nhớ, cả nỗi buồn xâm chiếm tôi khi chiều buông, ngày hôm ấy?
    ?
    Cảm giác dịu lại ấy không ngăn được tôi thấy lòng mình thật buồn khi đổ dốc xuống Lào Cai. Đường đi đỏ rực ráng chiều. Những ruộng bậc thang khô cỏ cháy lên và những sườn núi nhuộm đỏ từng dòng dung nham nóng chảy. Khung cảnh ấy choán ngợp hồn tôi. Choán ngợp hồn tôi. Màu đỏ rực rỡ, day dứt và ám ảnh.
    Chúng tôi đi Mường Khương khi trời chiều đã đi gần hết chặng đường. Những dãy núi mờ dần sau những khoảng trời hồng đang ngả dần sang tím. Núi rừng u tịch bóng xế tà. Tôi lặng nhìn màu tím nhạt nhoà buông dần lạnh lẽo. Tôi với Quân không ai nói điều gì. Dường như chiều càng muộn thì Quân càng phóng nhanh. Chúng tôi chạy đua với mặt trời. Đường lên cao mãi.
    ?

    Chuyến đi ấy đã thay đổi rất nhiều thứ trong tôi mà mãi sau này tôi mới nhận ra. Những ấn tượng sâu đậm đã hóa thành nỗi nhớ, đôi khi trở thành điểm tựa tinh thần, mà mỗi lần nhìn lại, như chầm chậm mở ra một món quà quý giá, như nhấm nháp của để dành, thấy yêu sống nồng nàn hơn.
    Trời lại xối xả mưa. Tiếng mưa gió gào thét ngoài cửa sổ thoáng làm tôi gai gai cảm giác của ngày đi qua đèo Khau Phạ, những cơn mưa từ Xương Điền, từ Mộc Châu, từ Mù Căng Chải? nhập vào cơn mưa đêm Hà Nội, làm lòng tôi trào lên ham muốn được lao ra dưới bầu trời kia, mưa táp rát mặt và gió cứa da lạnh buốt, lạnh buốt. Tai sẽ văng vẳng tiếng Khánh Ly.Em đứng lên gọi mưa vào hạ?
    3 giờ sáng rồi. Mai sẽ lại là một ngày mưa.
    (3h/13/7/2009)
    Được whitewinter sửa chữa / chuyển vào 13:11 ngày 13/07/2009
    Được whitewinter sửa chữa / chuyển vào 13:12 ngày 13/07/2009
  9. lubo2811988

    lubo2811988 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2009
    Bài viết:
    188
    Đã được thích:
    0
    lẩn nhẩn đọc bài của Winter trong một buổi chiều có mưa..và hơi lặng lẽ. Thấy kí ức của mình thì chưa đủ mãnh liệt, thấy nỗi nhớ của mình thì chưa đủ cháy bỏng... Ko phải dễ dàng để nói trọn lòng mình như thế. Đọc rồi để muốn đi nữa đi nữa..
    Cảm ơn Winter vì những bài viết tràn đầy cảm xúc quá đẹp quá hay... Em muốn nói nhiều nữa, những ko dám múa rìu qua mắt thợ. hix.. trình văn chương thì còi...và những trải nghiệm còn ít ỏi quá.
    Chắc chắn em sẽ chia sẻ nếu có cơ hội............

Chia sẻ trang này