1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngăn riêng cho tuỳ bút và tự cảm vớ vẩn (phần 2)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi haiquy_hn, 17/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. xiwang

    xiwang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Tại "Và một ngày dài hơn thế kỷ" mới biết tình trạng ấy gọi là lênh đênh trên mặt biển.Tôi đã trở về từ biển cả, sau một chuyến đi ngắn ngủi. Tôi đã từng làm mọi cách để mình không phải ra biển, nhưng rồi tôi vẫn ra đó. Không hề hối tiếc, tôi đã trở về như thế nhưng cũng thấy thanh thản vì được trở lại.
    Ở ngoài biển, tôi đã có những giây phút hạnh phúc, tìm được tất cả những gì còn thiếu hụt trong cuộc đời mình trước đó, tất cả. Tôi sẽ không bao giờ quên được những giây phút lênh đênh trên mặt nước ấy, và thực sự đã có lúc tôi không muốn trở về. Tôi đã nghĩ tới một hòn đảo, một nơi có thể ở lại suốt đời, và chắc tôi đã đánh đắm con thuyền để ở lại mãi mãi trên đảo nếu như được thế. Nhưng không được, tôi không thể chạy trốn thế một mình. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ mình sẽ không hối hận, mình sẽ hạnh phúc nếu làm thế, mặc dù điều đó, theo cách nhìn thông thường là không đúng, thậm chí chính tôi cũng không cho là đúng. Nhưng những đại dương mang lại cho tôi tuyệt vời đến mức tôi sẵn sàng bỏ qua những thứ đó. Nhưng tôi vẫn trở về.
    Đúng, ?oNgười ta chỉ ra biển để làm một việc gì đó?, khi xong việc đó họ sẽ trở về. ?oBiển là nhất thời, đất liền là mãi mãi?. Sao ông ấy có thể nghĩ ra sự so sánh như vậy cho cái trạng thái tình cảm đó nhỉ. Tôi cũng không thể ở lại ngoài biển suốt đời được. Và tôi đã trở về. Trên bờ, một cuộc sống khác, dù muốn dù không vẫn đang chờ tôi, dù đã biết trước vẫn không tránh được. Đó là cuộc sống thực, cuộc sống mà chính tôi cũng không biết có thể ở lại bình yên không, hay sẽ lại có những chuyến đi mới. Dù sao thì mặt đất là nơi cư trú của con người. Ta có thể từ bỏ biển cả, trốn khỏi bầu trời, nhưng không thể thoát khỏi mặt đất. Đó là số mệnh của hầu hết loài người. Nhưng tôi cũng không áy náy gì khi trở về. Đó là một việc đúng đắn, đó là việc tôi phải làm vì không có chỗ cho tôi trên mặt nước.
    Tôi vào bờ với đôi mắt ướt mèm, cơ thể mệt mỏi, tâm trạng thê thảm, đó có lẽ là vì tôi say sóng hay chính là vì không muốn lên bờ, tôi cũng không biết nữa. Không thể phàn nàn gì khi ta trở lại với nhịp sống bình thường, với cuộc sống mà ta còn có thể cảm nhận đựơc nó, mà ta có thể làm gì đó cho những người thân còn ở bên ta. Và nhất là không thể lênh đênh bất định và thiếu tự trọng mãi trên mặt biển được, đó không phải cuộc sống của loài người. Nhưng tôi sẽ mang theo mình những gì tôi nhận được ngoài đại dương. Giống như gió, giống như sóng, như ánh mặt trời lấp lánh trên mặt biển, như những giọt mưa đã tan biến vào xanh thẳm, tôi không thể gói ghém mang về, nhưng cũng không bao giờ mất đi cảm giác về chúng. Chỉ cần tồn tại với người cho, chúng sẽ tồn tại với người nhận.
    Được xiwang sửa chữa / chuyển vào 21:02 ngày 25/02/2005
  2. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    khi Ran nói ra điều đó, cô không tin tuyệt đối sẽ có người cảm thông. sẽ có người hiểu theo cách khác, tất nhiên. nhưng không ngờ có khi sự việc lại xảy ra tàn nhẫn đến thế!
    đó là điều cô không nghĩ đến. chỉ là mấy câu nói qua lại, thế mà nó gợi lại cả quá khứ kia. mà cô không hề muốn nhớ đến, không hề muốn biết đến những tháng ngày đó nữa. thế nhưng kẻ kia đã khơi lại nối đau ấy, với một giọng thản nhiên và mỉa mai, điều đó thật tồi tệ.
    Khóc. Ồ, Ran đã khóc. Từ lâu rồi làm gì có nước mắt. Ran cho rằng những điều lãng xẹt kia chẳng thể nào làm cô khóc được nữa, thế mà cô đã. Đã.
  3. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    khi Ran nói ra điều đó, cô không tin tuyệt đối sẽ có người cảm thông. sẽ có người hiểu theo cách khác, tất nhiên. nhưng không ngờ có khi sự việc lại xảy ra tàn nhẫn đến thế!
    đó là điều cô không nghĩ đến. chỉ là mấy câu nói qua lại, thế mà nó gợi lại cả quá khứ kia. mà cô không hề muốn nhớ đến, không hề muốn biết đến những tháng ngày đó nữa. thế nhưng kẻ kia đã khơi lại nối đau ấy, với một giọng thản nhiên và mỉa mai, điều đó thật tồi tệ.
    Khóc. Ồ, Ran đã khóc. Từ lâu rồi làm gì có nước mắt. Ran cho rằng những điều lãng xẹt kia chẳng thể nào làm cô khóc được nữa, thế mà cô đã. Đã.
  4. In_Joy_And_Sorrow

    In_Joy_And_Sorrow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2005
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Tôi chưa từng. Thực sự là tôi chưa từng. Chưa từng gì thì chính tôi cũng dek biết nữa.
    Có quá nhiều thứ tôi chưa từng. Những thứ tôi đã từng thì lại quá ít ỏi so với những thứ tôi chưa từng.
    Một buổi chiều khốn nạn, hoặc do tôi cố tình làm cho nó trở nên khốn nạn. Khi một giọt nước làm tràn cái cốc đầy thì tôi đổ lỗi cho cái giọt nước chết tiệt ấy. Mà thôi, mặc xác tất cả những thứ đó. Mặc xác cốc nước, mặc xác cái ly, mặc xác cả tôi. Và mặc xác các người.
    Cút đi cho tôi nhờ
  5. In_Joy_And_Sorrow

    In_Joy_And_Sorrow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2005
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Tôi chưa từng. Thực sự là tôi chưa từng. Chưa từng gì thì chính tôi cũng dek biết nữa.
    Có quá nhiều thứ tôi chưa từng. Những thứ tôi đã từng thì lại quá ít ỏi so với những thứ tôi chưa từng.
    Một buổi chiều khốn nạn, hoặc do tôi cố tình làm cho nó trở nên khốn nạn. Khi một giọt nước làm tràn cái cốc đầy thì tôi đổ lỗi cho cái giọt nước chết tiệt ấy. Mà thôi, mặc xác tất cả những thứ đó. Mặc xác cốc nước, mặc xác cái ly, mặc xác cả tôi. Và mặc xác các người.
    Cút đi cho tôi nhờ
  6. sutsit

    sutsit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    680
    Đã được thích:
    0
    Vườn hồng ngày sau sẽ úa tàn?
    Đó là dấu chấm hỏi ngắn hạn, chứ xét dài hạn thì tất nhiên là thế.
    Tối qua, 27/2 thuộc năm Ất Dậu đầu tiên trong đời bà sutsit, chúng tôi đã ngồi ở Vườn Hồng tán phét, và xem phim romantic nét như thật với những cặp diễn viên là những tên đầy tớ tuyệt vời của LOVE. Chúng tôi gồm 3 cụ bà và một cụ ông đã khá đăm chiêu và nhức nhối về cái ngày úa tàn của vườn hồng. Nó sẽ úa theo cách nào? cánh hoa ban cuối cùng( tương đối thôi) sẽ rơi vào giờ sửu chứ???vân vân...
    Đám bạn câm líu lo nhờ cụ ông trong đám chúng tôi chụp một pô kỷ niệm. Lần đầu tiên tôi được gặp gỡ "những thiên thần vô ngôn". Trẻ như thế và tươi như thế, chỉ tội không nói được!
    Về mặt nhiệt độ thì phải nói là lạnh dã man, tôi tê tái hết cả 2 chiếc lông mày, đến ruột gan trong bụng mà còn run bần bật huống chi là.
    Vườn hồng ngày sau sẽ úa tàn! Chính thế, và tôi thấy buổi tán phét hôm qua là một điều tuyệt vời ra phết!
  7. sutsit

    sutsit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    680
    Đã được thích:
    0
    Vườn hồng ngày sau sẽ úa tàn?
    Đó là dấu chấm hỏi ngắn hạn, chứ xét dài hạn thì tất nhiên là thế.
    Tối qua, 27/2 thuộc năm Ất Dậu đầu tiên trong đời bà sutsit, chúng tôi đã ngồi ở Vườn Hồng tán phét, và xem phim romantic nét như thật với những cặp diễn viên là những tên đầy tớ tuyệt vời của LOVE. Chúng tôi gồm 3 cụ bà và một cụ ông đã khá đăm chiêu và nhức nhối về cái ngày úa tàn của vườn hồng. Nó sẽ úa theo cách nào? cánh hoa ban cuối cùng( tương đối thôi) sẽ rơi vào giờ sửu chứ???vân vân...
    Đám bạn câm líu lo nhờ cụ ông trong đám chúng tôi chụp một pô kỷ niệm. Lần đầu tiên tôi được gặp gỡ "những thiên thần vô ngôn". Trẻ như thế và tươi như thế, chỉ tội không nói được!
    Về mặt nhiệt độ thì phải nói là lạnh dã man, tôi tê tái hết cả 2 chiếc lông mày, đến ruột gan trong bụng mà còn run bần bật huống chi là.
    Vườn hồng ngày sau sẽ úa tàn! Chính thế, và tôi thấy buổi tán phét hôm qua là một điều tuyệt vời ra phết!
  8. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Chỉ thích vì hôm qua được 1 mình 1 bầu rượu. Nhưng vẫn tiếc, giá mà có thêm vài bầu nữa để...trút. Giá mà ngày xưa mua cái Attila thì giờ có phải đã có chỗ giấu rượu tuyệt vời không nhẻy?
  9. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Chỉ thích vì hôm qua được 1 mình 1 bầu rượu. Nhưng vẫn tiếc, giá mà có thêm vài bầu nữa để...trút. Giá mà ngày xưa mua cái Attila thì giờ có phải đã có chỗ giấu rượu tuyệt vời không nhẻy?
  10. codet

    codet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.130
    Đã được thích:
    0
    Chắc nó đau lòng lắm, khi người bên cạnh chả hiểu gì, cứ sợ nó uống nhiều, nên xin nó hai chén.

Chia sẻ trang này