1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngăn riêng cho tuỳ bút và tự cảm vớ vẩn (phần 2)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi haiquy_hn, 17/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Bởi vì em đã mặc chiếc váy trắng ấy bước lên đồi Faber nên tôi không thể không nhớ tới đất nước nhỏ bé kia vào lúc này. Tôi ngồi trước món salad và không thể dối lòng là đang nghĩ về em, nhiều quá. Màu mayonaise trắng sữa phủ lên những hạt đậu xanh nhỏ bé, giống như chiếc váy của em đã dẫn đường tôi đi từ đông sang tây, từ nam tới bắc của hòn đảo sư tử kia...
    Bắt đầu là một ngày mưa, đổ xuống vào ngày thứ hai của cuộc hành trình. Em đưa những ngón tay nhẹ nhàng nâng nếp váy khỏi ướt khi bước lên chiếc xe bus cồng kềnh. Những dãy nhà trải dài trong thứ lộc đất trời bất ngờ trao tặng, xanh, đỏ, tím, vàng...Và từ những bát hương treo lơ lửng ngoài balcon những dãy chung cư ít tiền, khói từ đâu âm ẩm lan...
    Biết nói gì về những chiếc lá bóng láng không vết bụi? Về những quầy Mc Donald đang thời gian giảm giá với những chiếc kem tuyệt ngon mùi vani thơm phức? Về những đôi tình nhân tóc nhiều màu ôm nhau trên đường Orchard lúc 2 giờ sáng? Về dòng sông sẽ không bao giờ đẹp nếu màn đêm không xuống và đèn không thắp? Về những bước chân của em - đôi lúc nặng nề và phân vân - giữa tự do và hạnh phúc?
    Tôi nhét chai Grants cùng hai bộ quần áo vào chiếc túi 6 năm về trước đã mang từ nơi đó về, muốn một mình, ích kỷ, tham lam, và cô độc, nhấm nháp nó suốt cuộc hành trình. Đã là như thế, nếu không có em...
    ...Và chúng ta đã hát, vào lúc 3h sáng, đi qua những nhà thổ mùi son phấn nồng lên tận đỉnh đầu, sau chuyến taxi đẫm bóng tối...Và chúng ta đã hát, vì chiếc váy trắng của em, vì những giờ phút tự do cuối cùng của em...
    ...Và chúng ta đã hát...Boulevard chìm trong yên lặng...Ván bài lúc 4 giờ khiến chúng ta gà gật...Chiếc áo ngủ rộng thùng thình một nửa người em chìm trong nệm...Chai rượu bỏ dở...Rốt cuộc, tôi đã thắng...
    ...Tôi đã thắng ván bài cuối cùng ấy...
  2. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Con đường mưa răng rắc như bụi trấu bay sau cơn sát gạo. Lạnh này là lạnh cuối?
    Những chiếc xe dính vào nhau như bị hút bởi một lực vô hình nào đó. Không hiểu sao, mỗi khi đứng đợi ở Ngã tư khổ Sở ấy, tôi lại cứ nhớ đến "Đàn bò vào thành phố" của Trịnh. Cả đoàn người, đang bò, chậm chạp, len lách, hít thở, khó chịu, mệt mỏi,...Đoàn người bò...
    ...Khi cô ấy cười là cô ấy đang khóc đấy. Ok. Nước xả vải nay đã có Downy đậm đặc. Sẽ thơm và xốp và nhẹ và bền...Ý nghĩ xô đuổi ý nghĩ...
    ...Chiếc áo mưa lưng anh chàng đi trước đỏ rực: "Siêu bền, mua hai tặng một". À há, thật thế không nhỉ? Phá lên cười trong cái bụm miệng ý tứ vô thức...
    ...ù...ù...ù...mỏi...mòn...mỏi...mòn...mỏi...ù...ù...phù...phù...đoàn người...bò...
  3. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Con đường mưa răng rắc như bụi trấu bay sau cơn sát gạo. Lạnh này là lạnh cuối?
    Những chiếc xe dính vào nhau như bị hút bởi một lực vô hình nào đó. Không hiểu sao, mỗi khi đứng đợi ở Ngã tư khổ Sở ấy, tôi lại cứ nhớ đến "Đàn bò vào thành phố" của Trịnh. Cả đoàn người, đang bò, chậm chạp, len lách, hít thở, khó chịu, mệt mỏi,...Đoàn người bò...
    ...Khi cô ấy cười là cô ấy đang khóc đấy. Ok. Nước xả vải nay đã có Downy đậm đặc. Sẽ thơm và xốp và nhẹ và bền...Ý nghĩ xô đuổi ý nghĩ...
    ...Chiếc áo mưa lưng anh chàng đi trước đỏ rực: "Siêu bền, mua hai tặng một". À há, thật thế không nhỉ? Phá lên cười trong cái bụm miệng ý tứ vô thức...
    ...ù...ù...ù...mỏi...mòn...mỏi...mòn...mỏi...ù...ù...phù...phù...đoàn người...bò...
  4. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Dưới một hiên nhà tạm trú mưa, sẽ thấy những thì thầm khe khẽ. Mưa bão không còn lớn như những ngày ta nhỏ. Mưa bão xuất hiện dưới những mơ mộng và một cái nhìn "quen-thấy-mọi-việc-khác-đi-rồi". Thấy hơi nước từ phía xa lên như một lớp sương mù - như khói...
    Dưới một hiên nhà mà nhìn nắng. Nắng men theo những mảng tường rêu đi lên. Một đôi chỗ vôi tường thấm nước dần khô, tạo thành những vệt đậm nhạt như một miếng vải còn dệt dở. Không có gì đẹp hơn nắng lên sau mưa. Cũng không có gì buồn bã hơn thế. Bạn gửi cho một tin nhắn, mà nói rằng, những giọt nắng chính là nước mắt của mặt trời. Ngẫm cũng đúng - Mặt trời tự thiêu mình trong sức nóng ấy, thế thì những gì tan chảy rơi xuống trái đất kia - chẳng phải là nước mắt sao?
    Dưới một hiên nhà nhâm nhi tách trà mạn. Câu chuyện xoay quanh vành chén đã dăm ba chỗ không còn phẳng lặng. Chén trà ngày mưa có hơi nóng ngày nắng - Chén trà ngày nắng có hơi lạnh ngày mưa. Mưa mưa, nắng nắng, thay đổi, đổi thay...cũng chỉ từ mái hiên này...
    ...Rồi một lần, từ mái hiên ấy, có người ra đi...mãi mãi...
  5. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Dưới một hiên nhà tạm trú mưa, sẽ thấy những thì thầm khe khẽ. Mưa bão không còn lớn như những ngày ta nhỏ. Mưa bão xuất hiện dưới những mơ mộng và một cái nhìn "quen-thấy-mọi-việc-khác-đi-rồi". Thấy hơi nước từ phía xa lên như một lớp sương mù - như khói...
    Dưới một hiên nhà mà nhìn nắng. Nắng men theo những mảng tường rêu đi lên. Một đôi chỗ vôi tường thấm nước dần khô, tạo thành những vệt đậm nhạt như một miếng vải còn dệt dở. Không có gì đẹp hơn nắng lên sau mưa. Cũng không có gì buồn bã hơn thế. Bạn gửi cho một tin nhắn, mà nói rằng, những giọt nắng chính là nước mắt của mặt trời. Ngẫm cũng đúng - Mặt trời tự thiêu mình trong sức nóng ấy, thế thì những gì tan chảy rơi xuống trái đất kia - chẳng phải là nước mắt sao?
    Dưới một hiên nhà nhâm nhi tách trà mạn. Câu chuyện xoay quanh vành chén đã dăm ba chỗ không còn phẳng lặng. Chén trà ngày mưa có hơi nóng ngày nắng - Chén trà ngày nắng có hơi lạnh ngày mưa. Mưa mưa, nắng nắng, thay đổi, đổi thay...cũng chỉ từ mái hiên này...
    ...Rồi một lần, từ mái hiên ấy, có người ra đi...mãi mãi...
  6. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Tường loang lổ ngày mưa
    Tường rêu xanh ngày nắng
  7. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Tường loang lổ ngày mưa
    Tường rêu xanh ngày nắng
  8. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Chui mình vào một chiếc áo thùng thình - Thế nào?
    Thoải mái lắm! Như thể một đứa bé gái muốn mặc chiếc váy của mẹ. Thế là hai tay sẽ nằm trong hai ống tay áo dài ngoằng ngoẵng. Thế là hai vạt áo sẽ sà xuống, có thể chạm đất lúc ngồi trước cửa nhà. Thế là tự dưng trở nên co ro. Thế là tự dưng trở nên bé nhỏ. Thế là tự dưng...
    ...không còn muốn vươn vai đứng dậy nữa. Muốn thế mãi. Giấu mình trong đó. Lọt thỏm mãi trong đó. Yên lặng mãi trong đó...
    ...Lúc nào mỏi mệt, nhớ tìm một chiếc áo rộng, để thấy mình trẻ dại và không bao giờ phải vươn vai, không bao giờ phải gánh nặng...
    ...không bao giờ nữa...
  9. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Chui mình vào một chiếc áo thùng thình - Thế nào?
    Thoải mái lắm! Như thể một đứa bé gái muốn mặc chiếc váy của mẹ. Thế là hai tay sẽ nằm trong hai ống tay áo dài ngoằng ngoẵng. Thế là hai vạt áo sẽ sà xuống, có thể chạm đất lúc ngồi trước cửa nhà. Thế là tự dưng trở nên co ro. Thế là tự dưng trở nên bé nhỏ. Thế là tự dưng...
    ...không còn muốn vươn vai đứng dậy nữa. Muốn thế mãi. Giấu mình trong đó. Lọt thỏm mãi trong đó. Yên lặng mãi trong đó...
    ...Lúc nào mỏi mệt, nhớ tìm một chiếc áo rộng, để thấy mình trẻ dại và không bao giờ phải vươn vai, không bao giờ phải gánh nặng...
    ...không bao giờ nữa...
  10. vecchia_signo

    vecchia_signo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    1.854
    Đã được thích:
    0
    tôi ko nhớ tôi đaf đọc Bên kia sông Đuống bao nhiêu lâ?n đê? rô?i cứ môfi bơ? đê, môfi triê?n sông tôi lại hi?nh dung thấy nó. chiê?u nay cũng thế....khi một mi?nh a? không hai mi?nh chứ nhưng tâm hô?n va? suy ngâfm chi? ích ky? cho một mi?nh thôi đứng trên bafi cát mu?a sông cạn ma? nhi?n vê? phía xa xăm lại thấy đâu đó thấp thóang cái dáng mẹ nghiêng nghiêng trong buô?i sớm đê? rô?i ma? ....the?m, the?m cái cánh co? trắng bay vu?n vụt, the?m những cái chợ la?ng đậm chất quê hương va? nhiê?u hơn la? the?m cái yên a? mo?ng manh tựa như tơ cu?a cái nhịp sống khung cư?i thơ?i gian nơi đô tha?nh...chă?ng bao giơ? sông cạn đến thế va? cufng chă?ng bao giơ? ta ca?m nhận cái tha?nh phố yên a? đến thế trong cái buo?i chiê?u ta?...sông vâfn trôi, đôi con thuyê?n máy vâfn chạy va? đâu đó vâfn tiếng nhạc xập xi?nh...ấy thế ma? ta thấy chúng chi? như nhưfng âm vọng ma? thôi....có lef va? có lef tâm hô?n ta im lặng, con ngươ?i ta im lặng đê? có một va? chi? một trong số không nhiê?u nhưfng giây phút hiếm hoi ta thấy cuộc đơ?i ngư?ng trôi....

Chia sẻ trang này