1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngăn riêng cho tuỳ bút và tự cảm vớ vẩn (phần 2)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi haiquy_hn, 17/11/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Chị ơi, em đang ở Sapa rồi. Say cái lạnh, say rượu ngô, say chợ tình, say...mình!
    Khu resort sang trọng và tuyệt vời đến nỗi không có gì để ngán ngẩm và hiểu thế nào là sướng khi có tiền.
    Ngày mai qua Trung Quốc, sẽ gắng say trận nữa trước khi hồi Hà Nội.
    Định nhắn tin cho chị nhưng sợ chị buồn, thây kệ. Em đã xin nghỉ việc rồi. Chán mọi thứ đến tận cổ. Giá mà em chịu được cái mùi tanh của dân xứ này, em sẽ nán lại lâu hơn.
    Tháng sau mà em thất nghiệp thì chị lại đỡ bị "quấy rối". Mai vui nhé chị!
  2. Snickers

    Snickers Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    694
    Đã được thích:
    0
    Một tuần rồi đấy bạn à. Hôm qua tôi mới có một giấc ngủ ngon như thế, dường như càng những ngày cuối càng thấm mệt. Ra khỏi nhà lúc 7h sáng và về nhà lúc trời đã khuya. Nhưng tôi thấy mình sống thực sự cho công việc. Đúng là khi ta đã bỏ công sức vào đó, đã dồn tâm trí vào đó thì mọi cái xung quanh đều bị bỏ qua, không hiểu tôi đã bỏ qua nhiều thứ chưa. Tôi biết khi bạn nhắn cho tôi bạn đang ở trạng thái chông chênh, rất cần một người sẻ chia...Tôi cũng thế, bây giờ tôi chẳng dám làm phiền ai vì những phút yếu lòng của mình cả, chỉ một mình mình đương đầu và "bỏ qua" để tiếp tục yêu đời mà thôi. Và tôi đã quen như vậy, chẳng ai có trái tim đủ rộng phải không nhỉ? Một tuần qua, tôi đắm mình trong công việc và tôi cảm thấy vui, chẳng còn thời gian mà nghĩ ngợi lung tung, để dành cho những sở thích vốn có nữa. Có lẽ cuộc sống cứ cuốn ta đi như thế bạn nhỉ....
    Tôi chẳng muốn gì thêm nữa, bạn sẽ cho tôi là lắm điều, là cứng nhắc....Hãy chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, đôi khi bạn không thấy mình sống phóng túng sao?
  3. Snickers

    Snickers Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    694
    Đã được thích:
    0
    Một tuần rồi đấy bạn à. Hôm qua tôi mới có một giấc ngủ ngon như thế, dường như càng những ngày cuối càng thấm mệt. Ra khỏi nhà lúc 7h sáng và về nhà lúc trời đã khuya. Nhưng tôi thấy mình sống thực sự cho công việc. Đúng là khi ta đã bỏ công sức vào đó, đã dồn tâm trí vào đó thì mọi cái xung quanh đều bị bỏ qua, không hiểu tôi đã bỏ qua nhiều thứ chưa. Tôi biết khi bạn nhắn cho tôi bạn đang ở trạng thái chông chênh, rất cần một người sẻ chia...Tôi cũng thế, bây giờ tôi chẳng dám làm phiền ai vì những phút yếu lòng của mình cả, chỉ một mình mình đương đầu và "bỏ qua" để tiếp tục yêu đời mà thôi. Và tôi đã quen như vậy, chẳng ai có trái tim đủ rộng phải không nhỉ? Một tuần qua, tôi đắm mình trong công việc và tôi cảm thấy vui, chẳng còn thời gian mà nghĩ ngợi lung tung, để dành cho những sở thích vốn có nữa. Có lẽ cuộc sống cứ cuốn ta đi như thế bạn nhỉ....
    Tôi chẳng muốn gì thêm nữa, bạn sẽ cho tôi là lắm điều, là cứng nhắc....Hãy chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, đôi khi bạn không thấy mình sống phóng túng sao?
  4. codet

    codet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.130
    Đã được thích:
    0
    Em à, vớ vẩn thật. Tất cả chờ em về mà, chị ko làm gì hết, chờ em về, mới tiến hành nhậu nhẹt. Chính vì thế mà em về nhanh lên, và giữ sức khoẻ để chiến đấu nhé. Chỉ chờ em về thôi mà!!!
    Biết ko? Sáng đi dạy, trưa đi dự lễ cưới. Cô bạn cuối cùng đã đi lấy chồng, Cả lớp nhìn chị, bảo: Biết cô bao nhiêu tuổi chưa? sao đến h này ko tính gì thế? Ôi cha, chị chỉ biết cười thôi, Và chả hiểu tại sao, đi ăn cưới mà bụng lại đói y như hồi đi ăn cưới bác NCC ấy, tệ thế.
    Thật ra, mọi người cứ hỏi định thế nào, mà chị ko biết làm gì, cái đó thực tình chị ko nghĩ đến, vì chị ỷ lại vào em. Chị cho là em sẽ tổ chức hộ chị, nên chị ko nghĩ gì hết. Bây h, ách tắc lại, và chờ em về. Nhanh lên ( số lượng có hạn )
    Đi Sapa sướng nhá, mình vừa ghen tị, vừa ghét, cô Z à!!!
  5. codet

    codet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.130
    Đã được thích:
    0
    Em à, vớ vẩn thật. Tất cả chờ em về mà, chị ko làm gì hết, chờ em về, mới tiến hành nhậu nhẹt. Chính vì thế mà em về nhanh lên, và giữ sức khoẻ để chiến đấu nhé. Chỉ chờ em về thôi mà!!!
    Biết ko? Sáng đi dạy, trưa đi dự lễ cưới. Cô bạn cuối cùng đã đi lấy chồng, Cả lớp nhìn chị, bảo: Biết cô bao nhiêu tuổi chưa? sao đến h này ko tính gì thế? Ôi cha, chị chỉ biết cười thôi, Và chả hiểu tại sao, đi ăn cưới mà bụng lại đói y như hồi đi ăn cưới bác NCC ấy, tệ thế.
    Thật ra, mọi người cứ hỏi định thế nào, mà chị ko biết làm gì, cái đó thực tình chị ko nghĩ đến, vì chị ỷ lại vào em. Chị cho là em sẽ tổ chức hộ chị, nên chị ko nghĩ gì hết. Bây h, ách tắc lại, và chờ em về. Nhanh lên ( số lượng có hạn )
    Đi Sapa sướng nhá, mình vừa ghen tị, vừa ghét, cô Z à!!!
  6. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Cái lạnh và sự cô đơn khiến người ta dễ sa ngã. Lúc ngồi bên bếp than củi nóng rực ấy, lúc lang thang trong vườn hồng ấy, lúc chòng chành trên đò ấy, lúc ... khuya khuya quá ấy...Tiếng gió, ***g lộng suốt cả thung dài. Thung hoa, đỏ rừng rực. Cồn cào cơn nhớ, phát điên phát rồ, vội vã lao khỏi chiếc nệm trắng toát để mà úp mặt vào nước lạnh, vội vã bật thật to âm thanh từ màn hình TV, vội vã bật sáng toàn bộ các ngọn đèn có thể, vội vã...
    Những chiếc điện thoại trở thành cục sắt vô nghĩa một cách đằng thẳng đến lạnh lùng. Giờ thì đừng nói đến chuyện sợ nghe tiếng tít tít nữa; nhưng anh đã hẹn, làm sao bây giờ? làm sao?
    Chạy, những con đường lát đá xẻ chỉ muốn bầm dập. Chạy, con đường rải sỏi càng bước càng chuội xuống. Chạy, những con đường đất bé xíu xiu len giữa những luống hồng. Chạy, triền thung đầy cỏ tím. Làm gì có sóng? Mà thèm, thèm, thèm lăm lắm, lăm lắm tiếng anh...
    Cái lúc mà bước chân định trượt xuống thì trí óc tỉnh táo đã kịp gìm giữ lại. Như thấy anh ở đó, ngay trước mặt. Anh bằng xương bằng thịt, anh cười, anh nói, anh gọi tên,...Cái lúc định để tóc xõa gần mặt người con trai kia hơn thì may mà sương xuống. Cái lúc người ta cầm tay thì may đã rút lại. Cái lúc người ta định nói thì kịp đã quay đi.
    "Anh ghen lắm rồi đây này!" - Người yêu của em! Sao mà càng thương anh hơn thế, rồi tự trách mình, dẫu rằng tất cả những xao động cũng chỉ thoáng qua như cơn gió cuối ngày...
    ...Xa rồi sương. Xa rồi nắng. Xa rồi đêm sao dày đặc lấp lánh. Xa rồi ngàn vạn hoa hồng. Xa rồi những bước chân một mình. Xa rồi những quán ăn bụi bặm với tách nâu nóng chưa kịp nguội tay cầm. Xa rồi...mùa đông...
    ...Em về lại phố, ngóng anh, chờ anh. Em đợi anh!
  7. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Cái lạnh và sự cô đơn khiến người ta dễ sa ngã. Lúc ngồi bên bếp than củi nóng rực ấy, lúc lang thang trong vườn hồng ấy, lúc chòng chành trên đò ấy, lúc ... khuya khuya quá ấy...Tiếng gió, ***g lộng suốt cả thung dài. Thung hoa, đỏ rừng rực. Cồn cào cơn nhớ, phát điên phát rồ, vội vã lao khỏi chiếc nệm trắng toát để mà úp mặt vào nước lạnh, vội vã bật thật to âm thanh từ màn hình TV, vội vã bật sáng toàn bộ các ngọn đèn có thể, vội vã...
    Những chiếc điện thoại trở thành cục sắt vô nghĩa một cách đằng thẳng đến lạnh lùng. Giờ thì đừng nói đến chuyện sợ nghe tiếng tít tít nữa; nhưng anh đã hẹn, làm sao bây giờ? làm sao?
    Chạy, những con đường lát đá xẻ chỉ muốn bầm dập. Chạy, con đường rải sỏi càng bước càng chuội xuống. Chạy, những con đường đất bé xíu xiu len giữa những luống hồng. Chạy, triền thung đầy cỏ tím. Làm gì có sóng? Mà thèm, thèm, thèm lăm lắm, lăm lắm tiếng anh...
    Cái lúc mà bước chân định trượt xuống thì trí óc tỉnh táo đã kịp gìm giữ lại. Như thấy anh ở đó, ngay trước mặt. Anh bằng xương bằng thịt, anh cười, anh nói, anh gọi tên,...Cái lúc định để tóc xõa gần mặt người con trai kia hơn thì may mà sương xuống. Cái lúc người ta cầm tay thì may đã rút lại. Cái lúc người ta định nói thì kịp đã quay đi.
    "Anh ghen lắm rồi đây này!" - Người yêu của em! Sao mà càng thương anh hơn thế, rồi tự trách mình, dẫu rằng tất cả những xao động cũng chỉ thoáng qua như cơn gió cuối ngày...
    ...Xa rồi sương. Xa rồi nắng. Xa rồi đêm sao dày đặc lấp lánh. Xa rồi ngàn vạn hoa hồng. Xa rồi những bước chân một mình. Xa rồi những quán ăn bụi bặm với tách nâu nóng chưa kịp nguội tay cầm. Xa rồi...mùa đông...
    ...Em về lại phố, ngóng anh, chờ anh. Em đợi anh!
  8. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    Chúc bạn một buổi chiều tốt lành!
    Những khi online ttvnol, câu tôi đọc đầu tiên là lời chúc ấy. Nó dành cho tất cả mọi thành viên- giống nhau - không khác một chữ. Nó là cái mạng ảo. Nó chỉ như một con robot. Nhưng tôi thích! Vì có mấy khi, một ngày ta nhận được những lời chúc giản dị như thế?
    Buổi chiều nào sẽ có những lang thang? có lẽ sẽ rất ít, kể từ bây giờ trở đi! Về sau này sẽ cũng thiếu những lang thang!
    Những lá vàng? những cơn mưa nhỏ? những đám mây trên kia xanh xao? những khoảng nắng vệt vào tà áo? sẽ cũng không còn những mộng mơ như thế!
    Lâu rồi tôi không viết! Cũng không muốn làm thơ. Lâu rồi tôi không thích ngồi bên cửa sổ. Lạnh lắm. Ngồi thế để làm gì? Gío lắm. Ngồi thế để làm gì? Để nhớ. Để cô đơn. Để tóc bay. Để ước. Để vu vơ. Sẽ cũng không còn những vu vơ!
    Lâu rồi tôi đã không còn giữ cho mình một thói quen như ngày xưa. Là một ngày phải ngước lên nhìn trời một lần. Chỉ một lần thôi. Nhưng phải nhìn được một vì sao. Sao nhỏ nhoi. Sao không đủ sáng. Sao không nhấp nháy. Sao cô đơn. Sao dang vui. Tất cả lại cũng sẽ không còn....
    Lâu rồi không mua một quyển truyện nào. Sách nằm chỏng chơ trên giá. Không ngó ngàng đến nữa....
    Lâu rồi không nói chuyện với Mai. Không còn ríu rít rủ nhau đi ăn cơm trưa. Không còn chăm nhau như ngày xưa nữa. Rồi sẽ cũng không còn....
    Một buổi chiều tốt lành? Tôi quên rồi! Thế nào là tốt lành? thế nào là tốt lành?
    Xin gửi tới nơi xa kia một nụ cười của tôi. Một nỗi nhớ của tôi...
  9. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    Chúc bạn một buổi chiều tốt lành!
    Những khi online ttvnol, câu tôi đọc đầu tiên là lời chúc ấy. Nó dành cho tất cả mọi thành viên- giống nhau - không khác một chữ. Nó là cái mạng ảo. Nó chỉ như một con robot. Nhưng tôi thích! Vì có mấy khi, một ngày ta nhận được những lời chúc giản dị như thế?
    Buổi chiều nào sẽ có những lang thang? có lẽ sẽ rất ít, kể từ bây giờ trở đi! Về sau này sẽ cũng thiếu những lang thang!
    Những lá vàng? những cơn mưa nhỏ? những đám mây trên kia xanh xao? những khoảng nắng vệt vào tà áo? sẽ cũng không còn những mộng mơ như thế!
    Lâu rồi tôi không viết! Cũng không muốn làm thơ. Lâu rồi tôi không thích ngồi bên cửa sổ. Lạnh lắm. Ngồi thế để làm gì? Gío lắm. Ngồi thế để làm gì? Để nhớ. Để cô đơn. Để tóc bay. Để ước. Để vu vơ. Sẽ cũng không còn những vu vơ!
    Lâu rồi tôi đã không còn giữ cho mình một thói quen như ngày xưa. Là một ngày phải ngước lên nhìn trời một lần. Chỉ một lần thôi. Nhưng phải nhìn được một vì sao. Sao nhỏ nhoi. Sao không đủ sáng. Sao không nhấp nháy. Sao cô đơn. Sao dang vui. Tất cả lại cũng sẽ không còn....
    Lâu rồi không mua một quyển truyện nào. Sách nằm chỏng chơ trên giá. Không ngó ngàng đến nữa....
    Lâu rồi không nói chuyện với Mai. Không còn ríu rít rủ nhau đi ăn cơm trưa. Không còn chăm nhau như ngày xưa nữa. Rồi sẽ cũng không còn....
    Một buổi chiều tốt lành? Tôi quên rồi! Thế nào là tốt lành? thế nào là tốt lành?
    Xin gửi tới nơi xa kia một nụ cười của tôi. Một nỗi nhớ của tôi...
  10. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Chẳng có cái thú nào bằng thức dậy trong buổi sớm mùa đông với giai điệu lặng trầm Smoke gets in your eyes của B.B.King và một ly lớn vang đỏ. Cũng chẳng có cái thú nào bằng long rong một mình giữa những con phố bé xíu xiu đầy nắng vào lúc 13h30 của mùa đông Hà Nội vắng tiếng chó sủa, thưa thớt tiếng người tán chuyện và dăm ba cô nàng bán chiếu ngồi rỗi chải tóc cho nhau. Cũng chẳng có gì ngon hơn món hạt dưa cắn thật vụn ngâm nga với tách đen nóng không đường ngâm nga với những câu chuyện phiếm bàn bên ngâm nga với tiếng hát của mình giấu ư ư ư ư trong họng.
    Thôi thì đừng nghĩ đến sắp hết một năm để lòng phiền thế. Nhanh như cái gì nhỉ? Nhanh như phóng trên đường lúc 3h sáng, nhanh như tín hiệu SMS lúc không nghẽn mạch (có lẽ thế), nhanh như khi chộp được của rơi trên đường, nhanh vô cùng...
    Mà tóc càng ngày càng đẹp, càng dài càng mượt, càng lúc càng biết học cách tự làm dáng với gió. Thế nên dùng tay vuốt là thừa. Mặc kệ nó, cho mà sáng lóng lánh (sáng hơn nắng), cho mà thơm mùi cà phê vừa rang ươm suốt con đường một chiều Nguyễn Hữu Huân, cho mà khói thuốc của bạn vấn vít...Thế là tóc thành một kiểu, có tên gọi - tóc mùa đông...
    ...Anh bạn hỏi thăm rồi kêu ước chi mà có địa chỉ e-mail của một ông tên Chúa, thấy buồn cười. Ừ thì cứ kêu ca đi, cứ trách móc đi, cứ văng tục đi,...rốt cuộc cũng để thấy được mình là Người thôi. Mình là người, và người đang tồn tại, thực sự đang sống, theo một cách nào đó, chứ thánh thần quái gì đâu mà phải khư khư cố gắng đẹp đẽ, chân thành...
    ...Cứ nghĩ lung tung, may mà đường về không đủ dài. Rồi bước vào nhà, lại bật B.B.King, ngắm những bông loa kèn trắng đang nở bình yên trong lọ (nó nở cho ngày sinh nhật thứ 54 của mẹ) và chiều miệng bằng một ngụm vang đỏ. Đông ở xa, ấm áp lại rất gần...

Chia sẻ trang này