1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngăn riêng cho tuỳ bút và tự cảm vớ vẩn (phần 2)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi haiquy_hn, 17/11/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. fonzzi

    fonzzi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2006
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0

    Mày để yên... Tao ứ thèm ân huệ thế. Trận chiến này sẽ âm ỉ và lâu dài vì chỉ một bên biết lý do. He he....Hương, hoa sẽ còn nhiều
    Fonzi
  2. huanglong

    huanglong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2005
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0

    truyện ko phải của mình
    Cây, lá và gió
    Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó..đầu tiên hãy yêu người đó trước đã.
    Cây
    Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây. Một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngoại hình nổi bật. Cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
    Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ.
    Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thực sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phảI từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và? tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó?
    Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói ?ocứ tự nhiên? trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ? và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.
    Ngưòi bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai ngườI đã cãi nhau. Tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt bàng hoàng thực sự. Tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi vớI bạn gái của mình.
    Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết rằng tôi cũng đau như cô ấy.
    Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ năm, tôi đã hẹn hò với cô ấy. Sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy. Cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về chuyện tôi chia tay với bạn gái và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen ngườI con trai khác. Tôi biết người ấy là ai. NgườI đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngườI con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
    Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông và cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy ?
    Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói ?olá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại????

    Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư ? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một ngườI con trai, không phải là bạn trai đâu? chỉ là bạn bè thôi.
    Khi anh ấy có người ban gái đầu tiên, tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có-sự ganh tị. NỗI cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó hai tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác.


    Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện ? Tại sao anh ấy thích tôi mà lai không chịu bắt đầu trước ? Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.
    Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì sao lại đối xử tốt vớI tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
    Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình? Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. Ba năm khó khăn cũng trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu có nên tiếp tục chờ đợi hay không ? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt ba năm.
    Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. MỗI ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm vớI tôi, anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm. Ban đầu tôi thấy hơi khó chiu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuố cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn? cho nên tôi đã quyết định rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
    Lá lìa cành là vì gió thổi lá đi hay vì cây không giữ lá ở lại ?
    Gió
    Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng.
    Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy. Khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô. Nhìn cô ấy đã trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
    Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vắng. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó, cảm giác khó chịu lắm. Bữa đó đội trưởng cũng không tới, tôi tới lớp của hai người, đứng ở ngoài và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồI đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cười rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiên, đưa tôi mảnh giấy rồi đi.
    ?oTrái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu?
    ?oKhông phảI tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề mà bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây?
    Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và những cuộc điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi.Trong vòng bốn tháng, tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vây, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuôc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
    Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy
    "Em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy ??
    ? Đầu của em đau lắm?
    ?oHả ??
    ?oĐầu em đau lắm?
    Cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy. Khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng? Và từ hôm đó? chúng tôi là một đôi.

    st
  3. nguoiduca

    nguoiduca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2005
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Hãy buộc một dải duy băng vàng lên cây sồi già
    Nước Mỹ,năm 1972, tại một tỉnh vùng núi xa xôi , trong một thị trấn nhỏ vô danh có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh có tội và 3 năm là một thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai thì không thể tin điều đó. Ngày mở phiên toà, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
    Tước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất phía sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi. ?oAnh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hi vọng em sẽ còn yêu em sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh, hãy buộc một dải duy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải duy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa.
    Trong suốt ba năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên anh tự nhủ rằng có lẽ cô chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là một người phạm tội. Năm thứ hai, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong thanh rằng cô ấy đã đi xa, xa lắm và chẳng biết khi nào mới quay trở về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ gì tới dải duy băng vàng nữa. Nhớ về cô gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, chàng traiquyết định nhảy lên chuyến xe buýt đi thẳng ra thành phố chứ không ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
    Nhưng rồi một chuyến, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải duy băng.
  4. fonzzi

    fonzzi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2006
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    Bài này bạn viết à? Nếu không thì tên tác giả đâu? Hoặc trích từ đâu? Tớ đọc bài này trên một trang báo cũng gần 2 năm trước rồi. Ứ nhớ của ai nữa....
    Fonzi
  5. nguoiduca

    nguoiduca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2005
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    mình cũng không nhớ là đọc ở đâu nữa, lâu lắm rồi!!!
  6. Sugar_ray

    Sugar_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    615
    Đã được thích:
    0
    Mình biết ngay thể nào bạn cũng bảo thế !
  7. croco

    croco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Cũng nói về dải băng vàng:
    Dải băng vàng
    Trần Lê Sơn Ý
    Và cây sồi đã úa vàng
    Thị trấn buồn như một ngày không mây trắng
    Tôi, người trở về chẳng bao giờ dám mong có một ai chờ đợi
    Bên đường hạnh phúc chở nhau đi
    Tôi như cây sau mưa trụi trần sũng ướt
    Lớp bụi đã bay đi, chỉ còn màu da xanh tái bơ vơ giữa quảng trường
    Chợt bắt gặp một tia hi vọng ngời ngời như mới nở
    Chẳng có nghĩa gì nữa đâu, cả dòng xe đang trôi nghìn nghịt trôi về
    Chẳng còn ý nghĩa gì !
    Chẳng còn muốn đi, muốn về, muốn ở
    Chẳng cần bờ nọ bờ kia
    Tôi sẽ cúi đầu hóa thành dây ruy băng nhỏ vắt ngang cây sồi héo khô
    Làm chút niềm tin cuối cùng cho người lầm lỗi.
    Được croco sửa chữa / chuyển vào 10:22 ngày 23/07/2006
  8. croco

    croco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Một người tự trọng có bao giờ ngửa tay xin tiền một người qua đường không ?Không đời nào ! Không bao giờ ! Dù cho anh ta chỉ thiếu có năm xu mua vé tàu điện.
    Khi một người có lòng tự trọng đang buồn phiền ,có khi nào anh ta san sẻ nỗi lòng mình với những người xạ lạ không ? Không ! Tất nhiên là không rồi.
    Nhưng liệu có ai trong số những người hút thuốc lại không một lần xin diêm hay xin lửa của những người xa lạ.Bất cứ ở đâu ,luôn có người hỏi ai đó :"Xin lỗi,bạn làm ơn cho tôi xin tí lửa".
    Và người ta rút bao diêm ra,quẹt lửa,đưa que diêm đang cháy dở cho bạn.Trong một giây phút nào đó,bàn tay hai người xa lạ chạm vào nhau,truyền cho nhau ngọn lửa nhỏ.
    Sau đó,lại có một người đến xin châm nhờ thuốc bạn,bạn sẽ đưa cho anh ta điếu thuốc đang cháy dở.Trong một khoảnh khắc nào đó,hai bàn tay xa lạ chạm vào nhau,truyền cho nhau chút hơi ấm.
    Và cứ như vậy, ngọn lửa nhỏ li ti được truyền tay nhau đi khắp mọi nơi trên hành tinh này.Bởi vì luôn có những người hút thuốc dù ở bất kì lúc nào,dù ở Châu Âu,Châu Á,Châu Phi,Châu Úc hay Châu Mĩ...
    Những bàn tay xa lạ chạm vào nhau,truyền cho nhau ngọn lửa nhỏ,truyền cho nhau hơi ấm.Bởi thế hành tinh này chắc sẽ bớt đi được phần nào sự xấu xa.
    Đấy có lẽ là lí do duy nhất tôi không bỏ thuốc.Bởi biết đâu đấy,một lúc nào đó sẽ có một người đến hỏi tôi rằng " Xin lỗi ! Anh làm ơn cho tôi xin chút lửa".
    Vì sao tôi hút thuốc _ S.Antov.
  9. croco

    croco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Chàng thanh niên có thân hình đẹp đẽ đã ngồi gần 3 tiếng đồng hồ trên phiến đá để làm mẫu cho nhà điêu khắc Rodin.Hai mắt chàng phải căng ra để làm ra vẻ đang nhìn về một nơi thật xa xôi,chân tay rã rời và đôi mông thì dường như không còn cảm giác gì nữa. Đã vậy,theo yêu cầu của nhà điêu khắc,đầu óc chàng phải luôn nghĩ đến các ý tưởng cao xa.Cái đó thì chàng trai chịu thôi,trong đầu óc chàng giờ chỉ có bữa ăn tối với rượu vang,những chiếc đùi gà, và một cô gái đẹp với đôi môi nóng bỏng và cặp giò thon thả...
    Những ý nghĩ đó cứ trôi qua như vậy,nó đã giúp cho chàng trai chịu đựng được cho đến khi bức tượng hoàn thành.Rodin nhìn tác phẩm mình vừa điêu khắc xong ,không giấu nổi vẻ hài lòng,ông nói:
    - Vậy là đã xong,nó thật hoàn hảo !
    Chàn trai từ từ ngồi dậy,mặc áo khoác vào,rồi liếc qua bức tượng,chàng hỏi:
    - Ngài định đặt tên cho bức tương này là gì ?
    - Nó sẽ có tên là "Triết Gia" _Rodin đáp_ .
    Triết Gia _ S.Antov
    Ps:Vũ Đình Bình dịch !
  10. croco

    croco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0

    Một chủ nhật đang chầm chậm trôi qua.Trời đẹp,nắng dìu dịu hắt qua ô cửa,bầu trời lại xanh trong như thế và mây trắng cũng lại mỏng mềm như vậy...Trời đẹp và một vài thứ khác cũng đẹp như người ta hay bảo vậy.

Chia sẻ trang này