1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngăn riêng cho tuỳ bút và tự cảm vớ vẩn (phần 2)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi haiquy_hn, 17/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. den_dom_dom

    den_dom_dom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2006
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    ước gì trời mưa ngay lập tức
  2. bluesky85

    bluesky85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2003
    Bài viết:
    376
    Đã được thích:
    0
    Bình yên một thoáng cho tim mềm...
    Mưa nữa rồi đó, chán thiệt. Saigon sáng nắng chiều mưa, mà mưa Saigon đỏng đảnh như con gái mới lớn ấy...
    Ngồi viết những điều vớ vẩn, lung tung và ngó mưa rơi bên cửa sổ. Giờ này lại nhớ nồi canh chua cá ngọt lịm của mẹ ở quê. Chắc CN này phải về mới được...
    Không hiểu sao thích gọi Saigon là Saigon, ko thích tên TP. Hồ Chí Minh chút nào....
  3. greenlily2505

    greenlily2505 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/08/2005
    Bài viết:
    854
    Đã được thích:
    0
    Có vẻ trời không nắng, nhìn ra ngoài cửa kính chỉ thấy một phần của tòa nhà bên cạnh, nếu có nắng thì một nửa chéo phía trên của ô cửa hình vuông sẽ có màu đỏ sáng , nửa còn lại thẫm. Bây giờ thì cả ô cửa đều đang âm u.
    Đau đầu vì những con số, buồn ngủ và mệt mỏi, tâm trạng lộn xộn đầy ý nghĩ, nụ cười nhăn nheo của tấm lịch và váng vất mùi socola từ tấm thảm bị đổ ra một ít sữa - tác phẩm của con chuột chui lủi trong văn phòng đã cắn bịch sữa của mình.
    Bơi.
  4. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0
    Cô đơn thật là đau khổ.
  5. dauxua252

    dauxua252 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/08/2006
    Bài viết:
    652
    Đã được thích:
    0
    mưa dứt....
    cơn gió cũng như nhẹ nhàng và con người sao thanh thoát đến thế. phía chân trời mặt trời như cố lấn láp , vượt lên khỏi những đám mấy đen xì trở thành những màu rất lạ...rất đẹp.
    phía ấy, nơi ko có mưa, mặt trời cũng đã tắt, anh đang làm gì?
  6. em_hat_hay_lam

    em_hat_hay_lam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    2.108
    Đã được thích:
    0
    đây là truyện bạn viết à ? he he, ngày xưa tôi có đọc một truyện ngắn trong Hoa Học Trò là : ''giọt thứ năm hạnh phúc" , ko nhớ tên tác giả (hình như là của Lê Hương) nhưng tôi nhớ rõ nội dung. Có nhân vật Nhi & Vinh là bạn thân. Nhi sống xa bố mẹ, ở với bà. Nhi thầm yêu Vinh, và ngộ nhận Vinh cũng có tình cảm với mình. Nhưng sau khi nhận ra hình ảnh cô gái tóc dài trong bức tranh Vinh vẽ thì Nhi hiểu. Nhi tóc ngắn.
    Mọi người bảo: ai đón được giọt mưa thứ 5 thì sẽ có được niềm hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng không ai có thể được giọt thứ 5 hạnh phúc, Nhi ko còn tin vào điều đó, khi hiểu ra tình cảm của Vinh, và nghe tin vui mẹ sẽ về.
    Tôi nhớ rõ vì tôi rất thích 1 câu trong đó, là bà ngoại Nhi bảo: "Khi người phụ nữ xót xa cho ai đó, thì người đó hẳn vô cùng quan trọng" & cảm hứng để viết vài bài thơ về cái tít "giọt thứ 5 hạnh fúc" này ko fải ít
    Không biết bạn có đọc truyện đó hay chưa? tôi nghi ngờ về xuất xứ truyện bạn viết
  7. rapchieubongthienduong

    rapchieubongthienduong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    599
    Đã được thích:
    0
    Rất ngu
    Trong đời, hình như ai cũng có lần bị bố mẹ, bạn bè, anh em, đồng nghiệp và thiên hạ chê là ngu, rất ngu...Khi bạn tìm bạn, khi bạn chọn nghề, khi bạn quyết định theo đuổi công việc gì, khi bạn yêu ai đó, gắn bó một phần đời với ai đó, khi bạn nương mình theo một tôn giáo, học thuyết nào đó, khi bạn muốn tìm chỗ đứng, chỗ nằm, chỗ nghỉ...trong cuộc sống này.
    2. Có những lúc, đứng trước bờ sông mênh mông ngút mắt, tự nhiên muốn ngả mình xuống, trôi, trôi, trôi mãi. Dạt vào bến Hiệp quê nhà. Dựng mình dậy, về.
    Có những lúc, đứng trên ban công tòa nhà cao mấy chục tầng, nhin xa xa, thấy cảnh vật, con người như những đám mây, bóng kiến lang thang trên mặt đất. Không biết mình buông mình xuống chỗ thăm thẳm và ù ù gió thổi ấy thì sao nhỉ? Thành một đống bầy nhầy hay lại bị vướng vào chỗ nào đó, không nát bét được?
    Có những lúc, đi làm về muộn, phóng xe khá nhanh. Tới đoạn hồ Thủ Lệ, tự dưng nghĩ, nếu phóng thẳng xuống đáy hồ thì sao nhỉ? Chìm hun hút hay lại kêu toáng lên kíu kíu?
    Có những lúc, đứng trên một ngọn đèo chất ngất, phía dưới là hun hút vực thẳm, dập dềnh thung lũng mờ sương, cứ muốn là mãi mãi.
    Có những lúc, đọc báo những vụ giết người thảm khốc, nghĩ tới con dao nhọn. Nếu thử vung lên, hạ xuống liên tục, liên tục hàng chục, hàng trăm lần thì sao nhỉ?
    Ai cũng kể (nghe kể và báo chí lu loa) đã là người đều sợ chết. Kể cả kẻ tử tù giết người không cùn dao, khi bị bịt dải băng đen, dựa cột, cũng còn ướt đẫm đũng quần. Nhưng cũng có nhiều người sẵn sàng chết. Cái chết không đáng sợ. Họ biết vì sao họ nên chết. Sợ chết lắm, nhất là khi còn quá trẻ. Nhưng chẳng ai chết lần hai.
    Có những lúc, trò chuyện với ông chú làm cùng cơ quan cũ - một người khá tham vọng và sống khôn khéo, nhưng cũng không dứt nổi cái miếng da dính dáng nhà nước để làm riêng. Ông bảo: hình như mỗi phận người đều gắn với một vì sao. Có vì sao sáng xanh, có vì sao tối, có vì sao không ai biết. Không ai cần biết. Ra đời, tồn tại, mất đi, như chưa bao giờ hiện diện. Vậy tại sao lại ra đời?
    3. Có những người bị mọi người chê là rất ngu, rất điên, chết trăm lần cũng chưa hả. Những tín đồ Thập tự chinh; những võ sĩ đạo, cảm tử quân Thiên hoàng Nhật Bản; những tín đồ trong quân đội Đức của Hitle; những tín đồ Hồi giáo đánh bom liều chết (à, bọn khủng bố/ ồ, cảm tử quân); những quân ly khai của Bắc Ireland, Hổ Tamin, Đông Timo; những lính Mỹ với sứ mệnh mang lại hòa bình, tự do, dân chủ, nhân quyền cho những quốc gia mà họ cho rằng, họ nên làm như thế; những chiến sĩ biệt động cộng sản; những luật sư, nhà đấu tranh vì cần được nói theo ý họ (à, nhân quyền, tự do ngôn luận),nhất là một số người trẻ vừa qua được khoác áo choàng nhà đấu tranh vì nhân quyền hoặc bị "đeo cùm": kẻ chống đối, *********...Chúng ta đều cho rằng họ ngu, họ điên. Nhưng chúng ta đâu phải là họ. Có thể là họ tin rằng họ không ngu, có thể là họ ngu nhưng không thấy mình ngu?
    4. Đã trôi mãi trong vùng sương. Vùng sương hồi trẻ dại, vùng sương học hành, vùng sương tôn giáo, vùng sương tình cảm, vùng sương công việc, vùng sương chính trị, vùng sương gia đình...Cứ mong như ngày xưa.
    Hồi ấy, hầu hết đều ngu, nhưng cái hay là không biết mình ngu....
    Ngu là tối (là vui - tôi mới chỉ biết hai nghĩa này trong tiếng Hán Việt thôi). Đối lập với ngu là thông minh (sáng sủa, hiểu biết nhiều). Trong một bộ phim Việt Nam, cảnh kết có câu thoại: "Bóng tối đồng nghĩa với địa ngục. Nhưng ánh sáng cũng không đồng nghĩa với thiên đường". Trong sự tiến hóa của xã hội, ai cũng hướng tới khoảng sáng. Khoảng sáng chung cua cộng đồng. Nhưng vẫn có những khoảng tối. Khoảng tối riêng và khoảng tối chung. Sáng và tối. Đen và trắng. Đêm và ngày....Mãi mãi...
    Người ta thường tìm đường từ vùng tối ra khoảng sáng. Nhưng cũng có người đi từ vùng sáng vào miền tối.
    Bóng tối có là địa ngục không? Và bạn sẽ ngu theo cách của bạn?
    Vì không thể có thêm một cuộc đời nữa. Không ai có thể sống hộ bạn, kể cả những người sinh thành, nuôi nấng bạn khi còn đỏ hỏn, kể cả những người yêu bạn nhất.
    Kệ, bạn cứ ngu đi
  8. rapchieubongthienduong

    rapchieubongthienduong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    599
    Đã được thích:
    0

  9. rapchieubongthienduong

    rapchieubongthienduong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    599
    Đã được thích:
    0

    Khi nắng xanh về
    Đã hết những cơn mưa ri rỉ, kéo bầu trời sũng nước sát gần mặt đất. Đã cạn những giọt mưa bay bay xoay xoay vương trên vai áo như những hạt sương mai. Đã kiệt những bông hoa xoan tim tím chao liệng trong gió se se. Đã thưa những bông gạo thắm, tung cánh rực trời, liệng xuống rợp đất. Đã vắng những đàn chào mào, sáo sậu, chích chòe...cãi nhau ỏm tỏi trên cành cây gạo muôn hồng nghìn tía....
    Nắng đã xanh cành, mướt lá. Đã đẩy óng ả bầu trời bay lên. Đã dâm dấp mồ hôi trong lớp áo mỏng manh. Tự nhiên, thấy đường phố bức bối, thấy dòng người cồm cộp, thấy mặt mình dầy lên những lớp khói xe, bụi băm. Tự nhiên, "một ngày trong veo, một mùa nghiêng nghiêng, cánh đồng xa mờ, cánh cò nghiêng cuối trời" ùa tới. Muốn được rong ruổi ra vùng ngoại thành, nơi có những triền đê bát ngát cỏ, sông bắt đầu đỏ lựng phù sa, để thấy "có những chân trời xanh thế, mây xa vời, tia nắng xa vời, con sông sao lững lờ trôi". Không hiểu sao, khi ngân nga giai điệu Tháng tư về, Giấc mơ trưa, lại thấy hiển hiện lên bờ đê sông Đuống, vùng núi đồi Phật Tích đất Kinh Bắc? Và người như chầm chậm trôi từ bến phà Đen về ngã ba sông Luộc - sông Hồng, rồi về bến Hiệp. Những người lớn tuổi kể, thời bao cấp, có ca nô từ phà Đen (Hà Nội) về tận bến Hiệp (Thái Bình). Không biết bao lần mơ được nằm bồng bềnh trên thuyền. Có lẽ nắng đã ửng lên lấp loáng khắp mặt sông. Xa xa bờ có bóng người giặt giũ, bóng trẻ con tắm truồng dưới những lũy tre, bóng cây xanh mướt mát. Có màu nắng "Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu" trong Đường thi không nhỉ?Cứ trôi về bến ấy. Là về tới nhà rồi...Cứ mơ đi. Mơ tới khi lọm khọm có chiếc du thuyền, chắc sẽ treo xuôi dòng về quê nhà. Cũng như có thể ngang dọc trên sóng nước trong những đêm trăng sáng hay mưa dầm gió Bấc...
    Đã lâu lắm, không đi đường 1A, rẽ vào đường 10 qua Nam Định, thành phố Thái Bình về nhà. Đường ấy vừa xa, vừa ồn ào. Thỉnh thoảng đi quốc lộ 5, rẽ vào đường 39 A, qua phố Hiến, cầu Triều Dương, qua những con đường xanh mát và ngọt dịu hương nhãn cổ thụ ở Hưng Hà là cũng tới nhà. Ngắn nhất và thường xuyên đi là theo quốc lộ 5, rẽ vào Quán Gỏi, qua Bình Giang, Thanh Miện, Ninh Giang, thấy phà Hiệp là chẳng mấy chốc tới nhà. Hồi còn sinh viên, chưa biết đường này và cũng ít người đi, nên toàn đi lối Thái Bình và Hưng Yên. Khi nghe cô bạn nói nhiều bạn bè hồi PTTH toàn đi xe đạp về nhà cuối tuần, bèn đi thử. Thong dong đạp xe nửa ngày cũng về đến nhà. Có lần, tận 4 - 5 h chiều mới về. Tới bến phà gần 10 h đêm. Thất thểu trên đường đê gần 5 - 7 km (từ bến Trại về đò gốc Mít hay phà Hiệp). Tối om om. Về bố mẹ cứ cằn nhằn. Nhưng từ đó, chuyện đi xe đạp từ Hà Nội về nhà được viết tiếp và sau này là xe máy. Nhiều khi gặp mưa lạnh, mong mỏi có ô tô riêng để về (đường này chưa có ô tô khách về tận thị trấn). Nhưng chưa biết đến bao giờ?
    Chán nhất là đoạn đường từ ngã ba đường liên huyện Thanh Miện - Ninh Giang về phà Hiệp. Chỉ có chừng 3 km nhưng chính quyền không chịu làm. Vẫn để đường cấp phối. Nắng còn đỡ, mưa thì khốn khổ. Đứa bạn bảo khu vực này tuy nằm bên kia sông, nhưng thuộc Thái Bình, nên chẳng ai thèm quan tâm tu sửa. Bao lần về là bấy lần càu nhàu chỉ vì mấy km đường này.
    Không hiểu sao, qua sông Luộc sang bờ này bến Hiệp, đã cảm thấy rộn rã. Chỉ còn 4-5 km nữa là tới nhà. Ấy vậy mà ngồi ở phía Ninh Giang, Hải Dương, cách mỗi con sông, mùa cạn chỉ chừng 200 - 300 m, mà lòng hoang vắng, cồn cào thế?
    Thoáng chốc đã thấy thị trấn Quỳnh Côi với lớp lớp hoa dâu da trắng xóa như mây. Chạy chầm chậm để nghe hương dâu da nồng nàn, ngòn ngọt. Để nghe bầy ong líu ríu cánh....
    Cây đa Ba kia rồi. Ngạo nghễ vươn lên giữa khu đồng nội và đồng chiều. Nắng rát đầu rồi đấy nhỉ. Vẫn còn một vài bóng nón chập chờn trên ruộng. Không biết bố mẹ đã về nghỉ chưa hay còn cố làm xong việc?
    So với khá nhiều làng quê khác, buổi trưa, đường làng An Phú không tĩnh lặng để nghe thấy tiếng gà gọi trưa, tiếng võng kẽo kẹt, tiếng bà ru cháu hay thấy mùi rạ rơm nồng nồng xộc vào mũi. Chợ đầu mối rau quả họp từ 10 h sáng tới 12 h trưa ở đường trung tâm làng khá náo nhiệt. Cũng hình thành tự phát chừng 10 năm nay rồi. Mùa nào thức ấy, nào rau hành, ớt tỏi, xu hào, bắp cải, dưa hấu, dưa chuột, mía, dứa, vải, nhãn...Một phần từ đồng ruộng của làng, nhưng phần lớn do dân làng đi mua từ Hải Dương, Hải Phòng, Hưng Yên...mang về bán buôn cho dân làng và dân buôn bán các nơi khác đến. Những người này sẽ tiếp tục mang đi các chợ khắp Thái Bình, Hải Phòng, Hưng Yên, Hải Dương, Nam Định... bán lại. Bao lần, chính quyền đẩy chợ vào sân chùa họp, nhưng được vài hôm, mọi người lại tràn ra đường chính. Cứ bần thần, nếu mình có tiền, chỉ vài trăm triệu thôi, sẽ hô hào những người buôn bán mạnh nhất của làng hợp lại mở một chợ đầu mối hoa quả cung cấp cho toàn vùng, tìm tới các công ty chế biến hàng nông sản và mối sang Trung Quốc. Bao lần về trao đổi với mấy vị bí thư, chủ tịch xã, thì bảo: đang đợi chủ trương của tỉnh, huyện. Vị bí thư trẻ lại kể: phải đợi họp đảng ủy xã, rồi đưa ra hội đồng nhân dân bàn bạc, rồi chuyển xuống các thôn, sớm nhất cũng mất 1-2 năm. Ôi, trời ơi...Vừa rồi, về lại nói chuyện với một số người. Lại kể: tỉnh có chủ trương rồi, tới cuối....năm 2008 sẽ xây dựng. Mới chat với đứa bạn làm ở Sở giao thông vận tải tỉnh, nó cũng bảo: chủ trương rồi, ta cứ chờ thôi, tự làm làm gì...
    Chạy xe chậm chậm trên đường làng. Mùi rơm rạ tươi òa lên. Làng mình mỗi năm làm 3 vụ, 2 vụ lúa, 1 vụ rau màu cuối năm, nên thường cấy và thu hoạch lúa sớm hơn làng khác. Khi các cánh đồng xung quanh còn rườm rượp lúa vàng, thì thóc làng Đó đã vào bao, rạ rơm đã thành đống lù lù hoặc ngả ngớn trên đường.
    Cũng phải đến gần 10 năm nay, làng không trồng thuốc lào. Bây giờ hình như ở quê cũng chẳng còn mấy người "nhớ ai như nhớ thuốc lào" nữa. Hồi trước, tới thời điểm này, gần như cả làng rợp trong màu xanh của thuốc lào non, rộn ràng trong tiếng dao cầu thái thuốc. Vụ chiêm, ở khu đồng nội (đồng cao), nếu không cấy lúa thì trồng thuốc lào. Bố bảo: một sào thuốc lào bằng ba sào lúa. Tới vụ thu hoạch thuốc lào, vừa thích vừa ngán. Ngán vì be bé thì bẻ thuốc, rọc thuốc đen tay, rửa mãi mới sạch. Lớn lên một chút thì lòng thuốc (quấn thuốc thành cuộn để thái). Lớn lên tí nữa, nếu khéo tay thì thái thuốc (việc này đàn ông độc quyền nhưng không phải ai cũng thái được), rồi phơi thuốc (vụ này đàn bà độc quyền), chạy thuốc...Thích vì tới vụ thu hoạch thuốc lào, bữa cơm có thêm bát canh cua rau đay, cà pháo. Vục mặt vào nước mưa đựng trong chậu nhôm dưới bóng cây bòng, rồi chan canh cua rau đay vào bát cơm, gắp quả cà pháo, cắn cái rụp, ngon ơi là ngon. Và xụp một cái là hết bát cơm. Hồi ấy, có lẽ chẳng ai mơ được ăn bữa cơm ngon hơn thế giữa trưa hè ve bắt đầu ồn ã, nắng bắt đầu xanh lá, mồ hôi xâm xấp da thịt và quạt nan, quạt mo bắt đầu giãy phành phạch?
    Bây giờ...không biết nắng đã xanh chưa? Ve đã bắt đầu rền rĩ chưa? Mùi rơm rạ tươi còn nồng nồng? Nước mưa có còn ngọt mát không? Canh cua, cà pháo có còn giòn tan, lìm lịm không?
    Ảnh: Bến Hiệp bên sông Luộc. Ảnh: Đặng Lam Điền
    [​IMG]
  10. vukhuc_thangba

    vukhuc_thangba Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2006
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Tắt đèn. Nằm dài trên phản. Nghe Rachmaninov. Người rã rời như muốn tan thành nước. Một ngõ vắng, một bóng mát, một mảnh sân đẫm nắng, một sự cô đơn may mắn.

Chia sẻ trang này