1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngăn riêng cho tuỳ bút và tự cảm vớ vẩn (phần 2)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi haiquy_hn, 17/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CaSaudl

    CaSaudl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2012
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Cái toppic này là từ ngày nào rôi ấy nhỉ? Nhưng thôi kệ, tôi là một người khá đam mê về văn -thơ. Dưới đây là một tác phẩm mà mình mới viết , hic, đăng lên cho mọi người đọc chơi vậy, ai thấy hay thì like mạnh tay vào nhé :
    Gió gào thét , gầm gừ như muốn xé tan những thứ đang cản đường mình , rồi gió như được giải tỏa cơn giận dữ của nó khi bắt gặp một ô cửa sổ đang mở toang , nửa như mời mọc , nửa như thách thức trước trận cuồng phong .
    Mưa , những hạt mưa nặng trĩu , không đợi mời mà đồng loạt theo gió táp vào khung cửa sổ trống . Một người con gái nhào đến thật nhanh , định đưa tay đóng cửa sổ , nhưng không , cô ta khựng lại khi cảm nhận được cái lạnh của những hạt mưa đang chạm vào da thịt mình . Cô gái đứng yên , không một hành động , cô ta như muốn hứng hết cơn mưa vào nơi cơ thể xanh xao , yếu ớt ấy của mình . Và cô ta cứ đứng yên như thế , mặc cho gió thổi , mặc cho mưa rào , mặc kệ tấm màn cửa đang bay phấp phới theo từng đợt gió , mặc kệ tất cả , cô ta vẫn đứng .
    Nước ! Nước theo ô cửa tràn vào khắp căn phòng trống ấy , nước mỗi lúc mỗi nhiều , giống như là có ai đó xách cả xô nước mà tạt cả vào phòng . Nước làm ướt màn , nước làm ướt bộ ghế có cái bàn mặt kính nâu xinh xinh kê gần cửa sổ , nước tạt ướt cả kệ sách có những chú chó bông , gấu bông , hay những cuốn sách được xếp ngay ngắn , nước ướt luôn những bộ quần áo đang treo . Mặc kệ , cô gái vẫn đứng .
    Nước mỗi lúc mỗi nhiều , nước theo những đường lằn của những viên gạch ốp sàn , nước len lỏi theo những đường lằn ấy ra khỏi phòng , tràn ra hành lang , rồi cứ thế nước tuôn trào xuống tầng dưới , nước chạm vào những đồ vật phát ra những tiếng tong tong , càng lúc càng nhiều .
    Mặc kệ cho nuớc đang phá hoại mọi vật dụng trong nhà , cô gái vẫn đứng nơi ô cửa sổ , hứng gió ,hứng mưa , hứng luôn cả sự giận dữ của thiên nhiên . Có phải cô ta đang khóc ? Nuớc tạt vào mặt , vào mũi , vào miệng , nước mưa chảy xuống cằm , lan xuống ngực , thấm ướt chiếc áo đang mặc , ướt đẫm cả gương mặt , nên không biết cô ta có khóc không ? Mà không , bờ vai cô gái không run , chứng tỏ cô không khóc ,vì khóc thì vai tất phải run , cằm cũng phải khẽ giật . À , mà không . Hình như cô ta đang khóc , hình như thôi , vì trên guơng mặt hằn rõ những giọt nước mắt chảy thành đường dài ,rồi rơi xuống áo , thấm vào ngực ; có những giọt chảy vào môi , thấm vào miệng , nhưng có lẽ do mưa nên cô gái không thấy vị mặn , hay là vì quá mặn nên không cảm nhận đuợc một cách rõ ràng . Không ai biết được cô đang nghĩ gì ? Mà cũng có lẽ cô không cảm nhận đuợc là mình đang khóc , bởi vì vậy những giọt nước mắt ấy rơi trong một trạng thái vô thức , mà ngay cả chính bản thân cô cũng không thể ngăn được . Cô đang xúc động vì điều gì ? Không ai biết . Chỉ biết một điều rằng cô vẫn đứng đó , bất động nãy giờ .
    Guơng mặt cô không một cảm xúc , ánh mắt cô nhìn trân trân về phía trước ; mà phía trước ấy thì có gì đâu mà phải nhìn , chỉ là một màn mưa trắng đục cùng những tòa nhà cao che kín con hẻm . Vậy mà cô vẫn nhìn ; cô nhìn gì nhỉ ? Cái nhìn của cô hun hút , xa xăm , tối tăm và đầy dịu vợi . Như thể cô đang nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong màn mưa !?
    Không ! Hình như cô không phải thấy chỉ một mình bản thân mình , mà còn nhìn thấy thêm một người con trai đang ở bên cạnh cô nữa , hình như thôi . Cái nhìn chấp chới , lòe nhòe , mờ nhạt một cách không rõ ràng . Như thể cô đang nhìn về quá khứ của mình mà không cách gì để thấy được con người cô ở hiện tại , không cách gì có thể hướng đến tương lai mà không phải một lần nhìn lại quá khứ , một quá khứ của những tiếng cười với những viên kẹo bi ngọt ngào được bán nơi căn tin trường , của những đĩa xắp xắp cay nồng mà một người con trai vẫn thường mua cho cô , của bánh kem ... , bỗng những thứ hạnh phúc giản đơn ấy sụp đổ , tan vỡ như những bọt biển , rồi bị hút lấy vào một khoảng không tối tăm , lạnh lẽo , u uất , buồn khổ ; một nơi mà không thể có bất cứ mầm sống nào có thể tồn tại .
    Trong màn mưa đục mờ ấy , cô như thấy đuợc hết tất cả những hình ảnh xưa cũ đang len lõi , trồi lên từ mớ ký ức lộn xộn , rêu phong . Cô thấy một căn phòng trắng như căn phòng mà cô đang sống . Ở đó , thứ gì cũng trắng , giuờng trắng , mền trắng , gối trắng , ra trắng , tuờng trắng , màn trắng , trắng một màu trắng lạnh lẽo ,u buồn . Trong căn phòng ấy có nhiều nguời , tất cả bọn họ đều nhìn về một phía , nơi có chiếc giuờng duy nhất trong phòng . Có một nguời con trai ốm yếu , gầy gò , xanh xao , nhưng vẫn rất đẹp , một vẻ đẹp thánh thiện , tuy nhiên người ấy không còn tồn tại một sức sống nào . Bên cạnh là một nguời con gái , đầu gục vào ngực người bệnh , hai tay cô bám chặt lấy người của anh ta , như muốn , như cố gắng để ôm lấy trọn vẹn cơ thể không còn hơi thở ấy ... Vừa bám víu vào cơ thể gần nguội lạnh ấy , nước mắt của cô gái không ngừng rơi , cô nức lên , giọng nghẹn ngào , cô đau đớn trước sự mất mát quá lớn này ...

    Mưa vẫn nặng hạt , gió vẫn thốc , tấm màn đã ướt sũng nước nên cũng không còn bay phấp phới nữa . Cô vẫn đứng . Chợt , cô khẽ cử động cần cổ , khẽ thôi , rất khẽ . Cô như nghe thấy ở tiềm thức của mình những tiếng cô gào thét , khóc lóc rồi ngã khụy . Ánh mắt của cô gái di chuyển , không còn nhìn trân trân về phía trước nữa , mà cô nhìn hẳn về phía bên phải ; ở phía ấy cô thấy một người con trai vận trên mình một bộ đồ trắng tinh khôi , mái tóc nâu bềnh bồng , đôi mắt người ấy hướng về phía cô , cô chợt run bắn người lên khi nhìn thấy rõ ràng hình bóng của mình trong đôi mắt sâu thẳm của người thanh niên . Anh ta dang hai tay đưa về phía cô như muốn bảo : Hãy đến bên anh . Người con gái bắt đầu di chuyển , cô đi về phía cửa chính , nơi có sự xuất hiện của người con trai , bước chân cô nhẹ đặt lên hành lang , tay cô tỳ mạnh lên thành lan can , ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía trước , Chợt , cô cười , nụ cười đẹp nhưng buồn héo hắt . Và kìa , cô lại khóc , lần này thì chắc chắn là cô đang khóc , bờ vai run run , những giọt nước mắt của cô không ngừng rơi khi nhìn thấy bóng dáng của người con trai . Có lẽ là rất lâu rồi cô đã chôn chặt ký ức của mình , chôn cả sự nhớ nhung da diết , sự đau khổ đến khốn cùng ; để rồi ngày hôm nay những cảm xúc ấy không thể kiềm nén được nữa , cô khóc , khóc thành tiếng , khóc một cách ngon lành như đứa trẻ thơ không tìm thấy mẹ . Cô gái dang rộng hai tay về phía người con trai , môi cô mấp máy , cô hét lên : Em nhớ anh khổ sở lắm , anh có biết không ? Tiếng hét của cô rất to , nhưng gió , mưa đã át đi hết , nghe không rõ ràng , trở thành một thứ âm thanh ai oán , nhức nhối . Cô dợm chân bước đến trước , chợt cô thấy cơ thể mình nhẹ bổng , cô đang rơi , rơi xuống , rơi xuống ...

    Gió vẫn thét , mưa vẫn gào ...
    Từ nay cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn , lạnh lẽo trước mưa - bão cuộc đời nữa ...
  2. CaSaudl

    CaSaudl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2012
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Gió gào thét , gầm gừ như muốn xé tan những thứ đang cản đường mình , rồi gió như được giải tỏa cơn giận dữ của nó khi bắt gặp một ô cửa sổ đang mở toang , nửa như mời mọc , nửa như thách thức trước trận cuồng phong .
    Mưa , những hạt mưa nặng trĩu , không đợi mời mà đồng loạt theo gió táp vào khung cửa sổ trống . Một người con gái nhào đến thật nhanh , định đưa tay đóng cửa sổ , nhưng không , cô ta khựng lại khi cảm nhận được cái lạnh của những hạt mưa đang chạm vào da thịt mình . Cô gái đứng yên , không một hành động , cô ta như muốn hứng hết cơn mưa vào nơi cơ thể xanh xao , yếu ớt ấy của mình . Và cô ta cứ đứng yên như thế , mặc cho gió thổi , mặc cho mưa rào , mặc kệ tấm màn cửa đang bay phấp phới theo từng đợt gió , mặc kệ tất cả , cô ta vẫn đứng . ( còn phần II )
  3. phonglinh_buon

    phonglinh_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2012
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Đêm tháng 2. thức thật muộn để nghe rõ tiếng gió khẽ đan vào trong lá. rầm rì ... tỉ tê.... thỏ thẻ những nỗi lòng chả thể nói cùng ai. Chẳng ai nghe rõ chẳng ai kịp để ý, chỉ rì rào một âm thanh đã quen thuộc tự bao giờ.
    ... Rồi cơn mưa đêm, thật khẽ cũng đến. Mưa đến vội vàng và chẳng ở lại lâu, như muốn bay đi cùng lời gió vi vu... Giá rằng đất đừng kịp ướt, lá đừng kịp xanh ... để đừng ai biết mưa từng xuất hiện. Thức muộn hơn để xòe bàn tay nhỏ, đón những làn mưa bay bay không đủ lớn 1 chút để đọng thành hạt. thấy tay mình ươn ướt, thấy da mình man mát nhưng tim mình bỗng da diết thấy lạ.
    Có phải bởi mưa là nước mắt nhân gian khóc thầm?
    Có phải bởi mưa thì thầm vào tai những tâm sự chẳng thể nói với ai, em bỗng thấy mắt mình vương những hạt mưa bay?
    Có phải bởi muôn đời mưa luôn mang cảm giác buồn... chếnh vếnh như lòng em ko điểm tựa....
    Anh ah, rồi đêm mai mưa có lẽ vẫn bay, rồi gió vẫn thủ thỉ nỗi lòng xót xa, và lòng em bỗng hoang mang, bỗng xa xăm ...và bỗng thấy mệt mỏi.
    Anh có tin mưa và gió đều là con gái như em?

    Em thì tin anh ạ. Chẳng hiểu vì sao nữa, giống như em tin anh, tin một cách vô định, không nguyên cớ, người con trai em chưa một lần quen biết... Em đã tin để rồi bị dối lừa, đã yêu để rồi bị lãng quên. Và khi ấy mưa ở đây cùng em... Em nghe từ gió từ mưa ấy những tâm tình rất "Nữ" , như chính em, người con gái mỏng manh chỉ biết yêu anh, hôm qua và cả hôm nay
  4. phonglinh_buon

    phonglinh_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2012
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Đêm tháng 2. thức thật muộn để nghe rõ tiếng gió khẽ đan vào trong lá. rầm rì ... tỉ tê.... thỏ thẻ những nỗi lòng chả thể nói cùng ai. Chẳng ai nghe rõ chẳng ai kịp để ý, chỉ rì rào một âm thanh đã quen thuộc tự bao giờ.
    ... Rồi cơn mưa đêm, thật khẽ cũng đến. Mưa đến vội vàng và chẳng ở lại lâu, như muốn bay đi cùng lời gió vi vu... Giá rằng đất đừng kịp ướt, lá đừng kịp xanh ... để đừng ai biết mưa từng xuất hiện. Thức muộn hơn để xòe bàn tay nhỏ, đón những làn mưa bay bay không đủ lớn 1 chút để đọng thành hạt. thấy tay mình ươn ướt, thấy da mình man mát nhưng tim mình bỗng da diết thấy lạ.
    Có phải bởi mưa là nước mắt nhân gian khóc thầm?
    Có phải bởi mưa thì thầm vào tai những tâm sự chẳng thể nói với ai, em bỗng thấy mắt mình vương những hạt mưa bay?
    Có phải bởi muôn đời mưa luôn mang cảm giác buồn... chếnh vếnh như lòng em ko điểm tựa....
    Anh ah, rồi đêm mai mưa có lẽ vẫn bay, rồi gió vẫn thủ thỉ nỗi lòng xót xa, và lòng em bỗng hoang mang, bỗng xa xăm ...và bỗng thấy mệt mỏi.
    Anh có tin mưa và gió đều là con gái như em?
    Em thì tin anh ạ. Chẳng hiểu vì sao nữa, giống như em tin anh, tin một cách vô định, không nguyên cớ, người con trai em chưa một lần quen biết... Em đã tin để rồi bị dối lừa, đã yêu để rồi bị lãng quên. Và khi ấy mưa ở đây cùng em... Em nghe từ gió từ mưa ấy những tâm tình rất "Nữ" , như chính em, người con gái mỏng manh chỉ biết yêu anh, hôm qua và cả hôm nay.
  5. greenlily

    greenlily Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/01/2006
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới đăng nhập vào đây, vào box này, thủ tục lằng nhằng, box thì hoang vắng. Muốn viết cũng chẳng có gì để viết. Ngoại trừ mùa thu lại về và đã 7 năm rồi từ khi mình tham gia ttvn vào một mùa thu.
    Đất trời vẫn vậy và người thì đã khác, rất nhiều.
  6. bonjourtinhyeu

    bonjourtinhyeu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    567
    Đã được thích:
    52
    Viết lách thì phải tìm những cái gì đó mới, nếu sử dụng những gì đã cũ, những thứ mang kiểu màu sắc thời gian, biểu cảm buồn với mưa với gió... thì người đọc sẽ không tìm được thứ họ cần.

    Văn học cách mạng thì phổ biến với đề tài chiến tranh, hết chiến tranh thì gắn với việc đổi mới, đời sống xã hội, thời 8X đời đầu có tí no đủ rồi thì bắt đầu có kiểu ngôn tình, sướt mướt Hàn Quốc. Giờ thì viết văn nó phải cụt lủn nhí nhố kiểu phây búc tí các cụ ạ. Văn thế nó mới đẹp, mới hay.

Chia sẻ trang này