1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngăn riêng dành cho tuỳ bút và tự cảm....

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi Nguyet-ca, 13/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. linhvutcs

    linhvutcs Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0

    Tôi đến với nhạc Trịnh khi ông đã về bên kia núi, nhưng thật nhanh chóng,tôi đã yêu nhạc của ông bằng cả tâm hồn mình.Có 1 thầy giáo nói với tôi nhạc Trịnh là thứ mỹ học *********,là thứ nhạc uỷ mỵ ko hợp với giới trẻ bây giờ.Tôi ko hiểu thày quan niệm thế nào là thứ mỹ học *********,tôi ko hiểu thày biết gì về thị hiếu cuẩ giới trẻ bây giờ.
    Tôi đã học được tù trong những bài hát của ông những điều chưa 1người thầy nào truyền đạt.Đó là sụ bao dung,là triết lí về lẽ vô thường.Tôi đã thấy trong những bài hát đó hình ảnh 1 con người đích thực,1 nghệ sĩ đích thực.Tôi đã thấy trong những bài hát đó hình ảnh của 1 con người cô đơn,nhạy cảm và thấu hiểu.
    Ông đã sống,đã yêu,đã tin và đã viết.
    Chúng ta đang sống,đang yêu,đang tin và đang nhớ về ông.
    Cuối cùng thì ông cũng như áng mây kia lãng đãng trôi về nơi cuối trời.Nhưng dù cho "những hẹn hò từ nay khép lại,thân nhẹ nhàng như mây" thì mãi mãi vẫn có những người luôn tưởng nhớ về 1 người đã về bên kia núi.
    Tôi yêu nhạc TCS.
  2. lang_ly_bach_dieu

    lang_ly_bach_dieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/07/2004
    Bài viết:
    391
    Đã được thích:
    0
    Ái chà, sao lại có ông thầy nào đưa ra cái khái niệm "mỹ học *********" ngộ quá hén?
    mỹ học mà còn *********, là sao hở trời? tui thề là tui không hiểu gì cả. Mỹ học, theo tui được dạy, là "khoa học nghiên cứu về cái đẹp". vậy mà, cái đẹp lại có thể... ********* sao? Ôi trời.
    Còn quan điểm của tui là: "phản của động là tịnh; thế thôi, he he he
    u?c tigerlily s?a vo 11:56 ngy 19/08/2004
  3. vothuongca

    vothuongca Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/11/2002
    Bài viết:
    571
    Đã được thích:
    0
    Những ngày này thấy lòng hân hoan lạ... Cuộc sống đang phơi mở với những tiết tấu sinh động mới. Thời gian này đang thai nghén một tác phẩm trác tuyệt để dành tặng tất cả các thành viên box Trịnh. Ngồi một mình nghe "Đoá hoa vô thường" của Nguyệt Ca hát và như chờ đợi....
    Từ đó em là sương... rụng mát trong bình minh... từ đó ta là đêm... nở đoá hoa vô thường ....
    Sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ tặng các bạn một tác phẩm với cả nỗi lòng của tôi. Sẽ giữ điều bí mật đến phút cuối cùng vì muốn một lần ... tạ ơn với đời.. cõi đời hương vị ngào ngạt.. vô thường.
  4. vothuong2612

    vothuong2612 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2004
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    "Mệt quá thân ta này
    Tìm lấy cái ghế nghỉ ngơi
    Mệt quá thân ta này...
    Nằm xuống với đất muôn đời..."
    Ta mệt , chưa đến nỗi phải nằm xuóng với đất muôn đời nhưng có lẽ phải tìm lấy một chiếc ghế để nghỉ ngơi...Ta muốn viết nó thành nghĩ ngơi chứ không phải nghỉ ngơi bởi dường như ta chỉ nghĩ mà không ngơi... Những cuộc kiếm _tìm, đựơc_ mất, gặp gỡ _đợi chờ ...ta mệt mỏi..." Một người ngồi trong im lặng thật ra đang ngồi thảnh thơi" Ta không có ai quấy rầy , ta cũng đang "im lặng" nhưng mà...ta chẳng thảnh thơi...Một ngày sống tới_ thêm một ngày đợi chờ...Sự đợi chờ đôi khi khiến cho ta lo lắng và mệt mỏi...Ta đã nghĩ nhiều ...Bạn bè? Gia Đình? Tình yêu???
    Vừa đọc lại một bài viết của ông về TY...Từ "Cuộc sống không thể thiếu TY "đến" Đành vậy với TY" Có chăng _Ta cũng đang "Đành vậy với TY"...???
    Đành vậy với tình yêu
    Trịnh Công Sơn
    Cho đến cuối thế kỷ này, khi mà những khám phá khoa học đã bóc trần mọi lớp vỏ huyễn hoặc của thế giới quanh ta thì con người vẫn tiếp tục hồn nhiên chất vấn mình và chất vấn nhau: Tình yêu là gì? Tình yêu có thật hay không ?
    Bao nhiêu thế kỷ qua đi và tình yêu cũng thay hình đổi dạng. Đắm chìm vào những cuộc vong thân ngoạn mục, tình yêu đã hoá thân và theo từng thời kỳ, mang những khuôn mặt khác.
    Tình yêu cuối thế kỷ này không còn mộng mị nữa. Những giấc mơ hão huyền đã ra đi. Con người đến với tình yêu bằng một ngôn ngữ khác. Có một thứ hình bóng của mộng du len lỏi vào giữa cái điều mà người ta gọi là tình yêu. Và cứ thế người ta lao vào cái điều "tưởng như" ấy một cách đồng bóng và đánh mất dần cái hồn phách thơ mông của những ngày đã xa xưa.
    Đừng bao giờ nói một lời có tính cách khẳng định về tình yêụ Mới ngày hôm qua là như thế hôm nay đã khác rồi. Tình yêu tưởng vĩnh viễn ra đi mà không ra đi. Tình yêu vờ như ở lại mà không ở lại. Kể lại một chuyện tình thường khi là kể lại một cái gì đã mất. Nhưng cũng không hiếm những trái tim lạc hướng bỗng một hôm lại ngoạn mục quay về. Không thể nói nhiều về tình yêu mà không mắc lỗi lầm. Cứ để nó yên ở một vị trí nào đó và nhìn ngắm, quan sát hoặc chờ đợi. Tình yêu là bất khả tư nghì.
    Không ai điên gì mà tự xưng mình là kẻ biết rõ về tình yêu nhất. Đau khổ cả trăm lần vẫn cứ là một đứa trẻ thơ trong tình yêu. Tình yêu có lẽ là lời nói dối uyên thâm nhất của trái tim. Một trái tim kim cương không tì vết, không thách thức nhưng ngạo nghễ và thích đùa. Một thứ đùa cợt làm bằng bi hài kịch và trên sân khấu của cuôc hành trình đã làm nổ tung ra những cơn thịnh nộ của núi lửa hoặc của những mùa băng rã tuyết tan.
    Dù thế nào cũng đừng phỉ báng tình yêu bởi nghĩ cho cùng nó vẫn là nguồn an ủi duy nhất. Nó là trò chơi dối trá cần thiết và qua nó chỉ có con ngưòi mới hiểu được thế nào là đau khổ để rồi có lúc phải thốt lên: Tôi buồn quá....
    Tình yêu là không khoan nhượng. Cái khía cạnh ác độc của tình yêu không ai có thể đo lường được. Khi cần dập chết một cuộc tình nó sẽ không cần biết nương taỵ Nó lạnh lùng thản nhiên trước cơn hấp hối của "con bệnh tình". Vì thế xin các hoàng tử, quí công nương hãy biết kềm giữ mình khi đứng bên mép bờ hiu hắt và luôn luôn chuẩn bị sẵn cho mình một bài kinh thiền định để giữ được cõi lòng bình an, tĩnh lặng. Mọi cơn bão sẽ qua đi và trên các bờ bãi, biển đã để lại bao nhiêu là sinh vật biển cho một bữa tiệc dù muộn màng, phù du, nhưng cũng đủ để làm hồi sinh một nỗi khát sống và xoá đi những thương tích tuồng như không đáng có.
    Tình yêu không có thắng bại. Ở đây không phải đấu trường mặc dù vẫn có những vết thương. Thậm chí đôi khi còn mang đến những cái chết, những cái chết không báo trước nhưng cũng nhuốm đầy đủ màu sắc tai ương, của một kiếp nạn. Những cái chết như thế không còn mới mẻ gì nữa, chỉ đủ gây ngạc nhiên thoáng qua để có dịp nhắc nhở lại một thời kỳ vàng son của triều đại lãng mạn. Thế nhưng ở đâu đó trên các vỉa hè trong lòng các đô thị, nhất là dưới ánh đèn mờ tỏ ở các ngoại ô, tiếng xì xào vẫn cứ vang lên như một ngọn gió xót thương qua các đền thờ của ảo giác. Đó cũng là lời tôn vinh phù phiếm nhằm làm thăng hoa tình yêu hầu khôi phục lại một thứ lòng tin đã bị đánh mất.
    Nếu có dịp chạm vào tình yêu thì hãy thử mượn một cỗ xe chở lòng bất kính đến trước. Có thể không hẳn là lòng bất kính mà một cái gì đó gần với sự thờ ơ, lãnh đạm hoặc một phương cách lịch sự bóng bẩy phường tuồng. Đó là lá chắn cần thiết, một thứ bùa hộ mạng để chống đỡ những mũi dao vô đạo có thể gây thương tích bất ngờ trên lòng tự trọng.
    Tình yêu hình như không di chuyển trên một mặt phẳng. Nó thường dẫn người trong cuộc đi qua những nơi chốn không hề dự phòng trước. Thế rồi một hôm bỗng dưng mọi chuyện cứ lệch lạc hẳn đi và người trong cuộc thấy mình không còn là mình nữạ Như trong mùa biển động, những con sóng dữ tha hồ nhảy múa và nó rút dần tinh lực của con người.
    Có những kẻ thấy được thiên đường. Có những kẻ thấy được địa ngục. Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu. Những giấc mơ hồng, những ác mộng đen. Đôi khi có những cái bóng vô hồn ngoan ngoãn tới lui trong không gian vô hình của những câu thần chú. Khi nhóm lửa đốt lòng mình trên những mê hoặc của lời thề nguyền thì lúc ấy chỉ còn âm binh nói chuyện với âm binh. Giấy vàng bạc bay lả tả phủ hết con đường tỉnh thức để mở ra một cõi đời son phấn ngào ngạt hương hoa mơ mơ, tỉnh tỉnh, muội muội, mê mê nhưng đầy một thứ lạc thú riêng tư, một cõi trời bay bổng.
    Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa đùa, thật thật. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nàọ Thôi thì đành có nó vậy.
  5. lang_ly_bach_dieu

    lang_ly_bach_dieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/07/2004
    Bài viết:
    391
    Đã được thích:
    0
    Nếu dùng chữ "đành vậy" cho tình yêu thì e rằng mình đã nhìn đời bi quan quá chăng? Tại sao lại buông một tiếng chấp nhận xuôi xị để nói về tình yêu như vậy? Thực ra tình yêu, tự thân nó đâu có lỗi gì, có chăng là con người ngộ nhận về tình yêu, lạm dụng danh nghĩa tình yêu, sống hoang phí tình yêu, thành ra thấy cái cảm giác khi yêu nó bi kịch. Nhưng, khi yêu có bi kịch, thì cũng đâu thể vì thế mà nói khi đó tình yêu có vấn đề!
    Người đang yêu, tự thân anh ta cảm nhận tình yêu, tự anh ta biết rằng cái loại tình cảm anh ta đang có, đang sở hữu, đang hưởng thụ... ấy đấy, là tình yêu. Khi anh ta yêu, anh ta có tình yêu, khi anh ta không yêu, anh ta không có tình yêu nữa (tình yêu nam nữ theo nghĩa hẹp). Vậy thôi, và khi ai đó buông một tiếng thở dài "đành vậy với tình yêu" thì tôi cho đó là bắt đầu của một sự ngộ nhận. Tình yêu nó đâu có để cho anh "đành vậy"? Tình yêu, nó phát sinh và tồn tại tự nhiên khi đôi nam nữ hội đủ điều kiện. Và, người trong cuộc yêu kia, nếu đánh mất các điều kiện cần có để tình yêu tồn tại, thì tình yêu ra đi. Tình yêu ra đi, nghĩa là giữa đôi nam nữa kia không còn hiện diện một loại tình cảm gọi là tình yêu nữa.
    Thế thôi. Câu nói "đành vậy" đó, thật ra, chỉ là câu nói thốt lên với đối tác trong khi yêu, cóc phải lời nói hay nhận xét gì về tình yêu cả. Mà khi yêu, khi một người buông câu "đành vậy" thì hẳn là bi kịch tới nơi rồi. Tình yêu khi đó chắc hẳn sẽ lung lay, đó là chưa kể, trong từng trường hợp, tình yêu sẽ chẳng thể tồn tại một khi giữa hai người có một câu "đành vậy" bật ra!
  6. ukbox

    ukbox Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/12/2003
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    Bản thân mỗi người trong chúng ta khi nghe nhạc TCS đều có cảm xúc riêng, tôi vào box này để lắng nghe và chia sẻ nhưng có ít bài quá. Thực ra cũng là điều bình thường thôi, trong bất cứ ngôn ngữ nào khó nhất vẫn là diễn tả cảm xúc ttình cảm. Nhớ lại ngày bé học tiếng nga thấy cái gì cũng khó mà thầy cô lại bảo gì chứ học mấy cái êtơ vô va, êtơ xờ-cô-la thì dễ khôngmà, đến khi lớn lên dùng so so được các ngoại ngữ khác mới hiểu là quả thật diễn tả tình cảm khó thế nào ngay cả tiếng mẹ đẻ.
    Có lẽ thế ngay cả báo chí cũng rất hiếm gặp được mặc dù về nhạc Trịnh thì cũng không ít. Thậm chí tôi còn không có ấn tượng hay gì vì những bài viết loại này thường làm lệch lạc người nghe hay có thể gọi là tung hoả mù. Chẳng hạn ta nghe bài nào đó, câu hát nào đó làm ta rung động, làm ta sởn da gà (chắc các bạn cũng từng gặp), một bác nào đó hứng chí lên vớ được từ "liêu trai" nghe cũng hay hay để gọi giọng ca KL, thế rồi 1 ông khác lại liên tục phát triển để rrồi giọng ca KL nghe "ma quái" , nhạc TCS "ma quái". Ô hay nhỉ, ma mãnh gì ở đây?
    Hay như kiểu bài báo ta rất thường gặp ấy là các bài viết do các bạn của TCS, cũng tốt thôi, họ kể lại tình tiết, nguồn gốc xuất xứ của các bài hát... Nhưng việc này thực ra chỉ để thoả mãn trí tò mò của người hâm mộ và chứng tỏ độ thân mật của người kể với TCS thôi chứ người nghe thì cũng chẳng được gì. Ta đâu cần quan tâm đến "em" của nhạc sĩ là ai, là cô mộng diễm (Diễm xưa) hay cô 2X9 (níu bước SƠN KHÊ - Biển nhớ)nào đó, bởi lẽ "em" của TCS đã trở thành "em" của người nghe, cảm xúc của TCS được hoà trộn với cảm xúc người nghe rồi.
  7. Obelik09

    Obelik09 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/07/2002
    Bài viết:
    534
    Đã được thích:
    0
    Nghe nhạc Trịnh trong đêm...từng giọt nhạc rớt vào trong tâm hồn...buồn hay vui...đau khổ tuyệt vọng hay là hạnh phúc...Tất cả trộn hoà với nhau thành một thứ cảm xúc khó tả...chỉ thấy cô đơn ngập lòng...Vui- cô đơn, buồn -cô đơn.... chỉ là ảo giác trong thoáng chốc để thu mình vào chạy trốn tất cả...bỏ lại thực tại để thăng hoa trong cảm xúc...Để rồi khi quay về với cuộc đời lại thấy mình nhỏ bé và bất lực biết bao...
  8. nhutran

    nhutran Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    777
    Đã được thích:
    0
    Một buổi tối buồn, không có ai quen. Những người quen rồi thì cũng lần lượt rủ nhau đi đâu hết. bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé,....., bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi.
    Bây giờ đi đứng phân vân
    Bây giờ khuya khoắt mấy phần của đêm
    Bây giờ lừa mị nhớ quên
    Trở về gom nhặt chút phiên phiến tình.
  9. Obelik09

    Obelik09 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/07/2002
    Bài viết:
    534
    Đã được thích:
    0
    Tôi không dám nhận mình là người am hiểu về nhạc Trịnh. Đơn giản bởi tôi nghĩ rằng tôi chưa tới cái độ tuổi chín muồi, cái độ tuổi đủ trải nghiệm để mà chiêm nghiệm những gì mà Trịnh đã viết ra...
    Tôi đến với Trịnh và Phú Quang hần như cùng một lúc. Thời bấy giờ tôi thấy sợ Trịnh nhiều hơn là yêu. Nhạc Trịnh đối với tôi mà nói, như một bông hồng có nhiều gai. Đẹp nhưng dễ làm người ta chảy máu. Còn Phú Quang... Nhạc của Phú Quang đem cho tôi cái cảm giác thân thuộc và gần gụi, một chút gì như là sự đồng cảm và sẻ chia.Cũng là cái tâm trạng đau đáu và khắc khoải hướng về Hà Nội. Nói cách khác, nhạc của Phú Quang đưa tôi trở về cái cảm giác yên ổn của những ngày đông vùi đầu trong vòng tay chở che của Mẹ ....
    Bẵng đi một thời gian khá dài, bận bịu với cuộc sống xô bồ thường nhật tôi mất thói quen nghe nhạc trước khi đi ngủ. Về đến nhà là lại vùi mình vào trong một giấc ngủ sâu không mộng mị...
    Đến một ngày tôi có được khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Ngồi một mình và với tay bật băng catset. Đấy là một băng nhạc Trịnh! Âm điệu và lời ca bay trong không gian, cuốn tôi vào cái thế giới của Trịnh. Và ngỡ ngàng từ phút ấy tôi nhận ra một phần nhỏ bé của mình trong đó. Cái phần Tôi đang trăn trở và nghĩ suy. Cái phần Tôi tuyệt vọng và đau khổ. Cả cái phần Tôi vui tươi hạnh phúc. Thảng thốt..! Tôi soi minìh thật lâu vào trong dòng nhạc. Cái phần Tôi trong đó cũng nghiêng mắt nhìn tôi. Và từ ấy tôi bắt đàau nghe Trịnh...

  10. Obelik09

    Obelik09 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/07/2002
    Bài viết:
    534
    Đã được thích:
    0
    Cái cảm giác sợ chạm tay vào bông hông nhiều gai ngày xưa mất đi, thay vào đó tôi tìm được sự đồng điệu ở tâm hồn .
    Tôi chỉ nghe nhạc vào ban đêm. Đêm đối với tôi là thời khắc duy nhất trong ngày yên ổn. Lúc ấy tôi trở về thật nhất là mình...Suy tư nhiều nhưng cũng thanh thản....Tâm hồn tôi lúc ấy lặng yên và dễ chịu hơn. Tựa hồ như nó là một mảnh gương yên ổn...
    Càng nghe Trịnh, tôi càng dễ dàng chìm sâu vào thế giới tâm hồn của mình...
    Dần dà tôi không thích nghe hát mà chỉ nghe hoà tấu. Giọng ca của người ca sĩ đôi khi bứt tôi ra khỏi cái thế giới của Trịnh, của Tôi...và một cách vô thức kéo tôi vào cái thế giới đầy xúc cảm của họ. Tôi vốn yêu thích Hồng Nhung. Nhưng rồi đôi lần tôi cảm thấy bực tức với chị. Cái giọng ca mượt mà cùng với những xúc cảm tươi đẹp của chị không giống với tâm trạng cô độc của tôi. Không giống với những khi chị hát nhạc của Phú Quang, tôi tìm thấy sự đồng cảm. Có lẽ bới lúc ấy tôi nghĩ tâm trạng của chị cũng như tôi...

Chia sẻ trang này