1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngẫu hứng

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi BuonTanThu, 29/12/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. BuonTanThu

    BuonTanThu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    401
    Đã được thích:
    0
    Ngẫu hứng

    Mới vào dây, Buồn Tàn Thu rất mong nhận được sự góp ý từ các anh chị em trong forum, và sau đay xin đóng góp vào niềm vui chung của cả forum một bài viết nho nhỏ :

    Ngày xưa có một con khỉ cái . Nó ao ước được trờ thành con người , vì loài khỉ không biết khóc. Nó bảo , thân hình ta thật giống loài nguòi với tứ chi, chỉ có điều , ta không thể khóc. Nó đến tìm cú già thông minh :

    -"Cú ơi nói ta biết , làm cách nào để ta trở thành người?"

    Cú bảo , "người hãy đi vào thành phố, tìm đến nơi có con người để mà sống !"

    Theo lời cú, nó tìm đến chốn đô thị phồn hoa. Tại đó, vì nó biết chiều lòng ông chủ, nên nó được ăn ngon ngủ yên, được hậu đãi. Nhưng lúc nào cũng không nguôi một nỗi niềm, đó là học khóc giống như con người.

    Một lần chủ nó đi xa. Ông chủ nó quyết định cho nó đi cùng, vì nó thật trung thành và biết làm chiều lòng chủ. Trên đường đi , một ông lão ăn mày đến xin ông chủ giàu có một miếng cơm. Nơi ông lảo sống, bị vỡ đê, mùa màng thất bát. Cực chẳng đã ông lão đi ăn xin. ông chủ không những không cho , mà còn đánh đập ông lão. Ông lão đói nên lả đi...

    Tự dưng con khỉ cái khi trông thấy cảnh đáng thương của ông lão , thì chảy dài nước mắt rồi lặng lẽ bỏ vô rừng. Về đến nơi đầu rừng nơi năm xưa nó đến hỏi con cú, cú già trông thấy nó ngạc nhiên.


    -"Ngươi đã biết khóc , vậy mà sao người lại còn bỏ về rừng? sao không ở lại với loài người?"

    +"Ta tuy đã biết khóc , đã có cảm xúc của con người , nhưng khi nhìn thấy những cảnh đời trái ngang của con người , thì ta không đành lòng ở lại. Thà ta làm con vật nhưng có tình thuong , còn hơn là làm người mà không có tình người. "-Con khỉ trả lời rồi lặng lẽ nhập vào bầy đàn cũ của nó.
  2. ca_dao

    ca_dao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/08/2003
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    Tôi thích bài viết của bạn.
    Chúc phát huy.
  3. hitims

    hitims Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2003
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
    Chào Buon Tan Thu!
    Bài viết của bạn mình rất thích, rất mong được đọc nhiều bài của bạn trên diễn đàn.
  4. hungdo3d

    hungdo3d Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    1.358
    Đã được thích:
    0
    Đây là một trong số ít những truyện rất hay mà tôi đã được đọc. Cũng như câu truyện về một người đàn ông già với trái tim đầy sẹo. Đây cũng là một truyện để lại cho mọi người những suy nghĩ về thái độ cư xử của con người. Và nhắc người ta vươn tới những giá trị tốt đẹp của cuộc sống. Những ý nghĩa nhân văn của câu truyện cũng không chỉ dừng lại ở việc đối xử giữa người và người, mà nó bao chùm hơn cả tình yêu nhân loại, đó là tình yêu thiên nhiên, tình yêu tất cả những gì chúng ta có được trong cuộc sống.
    - Những giọt nước mắt chính là một phần thể hiện của những cảm xúc, có thể là vui có thể là buồn. Nhưng nó luôn đọng lại trong con người ta một vị gì đó mằn mặn khiến người ta không thể quên được.
    Chúng ta hãy sống và làm cho cuộc sống quanh ta nhiều màu sắc và ý nghĩa hơn
    hungdo
  5. BuonTanThu

    BuonTanThu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    401
    Đã được thích:
    0
    thực ra các bạn ạ, tôi chỉ được một người thày gợi lại, và bịa thêm ra câu chuyện. Theo thày tôi kẻ, đây là một câu chuyện của người chăm . Tôi biết một tác phẩm khác cũng rất hay, đó là vở chèo Hồ Ly Tinh hóa cáo.
    Con hồ ly tinh tuy là con cáo thành tinh như vậy mà sống lại rất có tình, biết yêu thuơng. Nhân vật chàng trai, ngược lại là con người, mà lại sống vô tình. Anh ta lỡi dụng , lường gạt con hồ ly tinh đó để lấy viên ngọc dù con cáo thảm thiết van xin chàng trai.
    Tôi còn nhớ một câu ca dao người ta thủa nhỏ hay ru tôi là
    ầu ơ ,
    trăm năm trong cõi hồng trần
    làm người phải lấy chữ nhân làm dầu
    lâu lâu mới quay lại, rất vui vì chủ đề được hưởng ứng.

    Xin giới thiệu, mình sống tại germany , giới tính nữ, yêu văn học nhưng lại cũng yêu cả các môn khoa học tự nhiên nữa
     [​IMG] Hàng bạch dương thân mến kia ơi ! Nói đi em lời nói ân tình ..
  6. Ga`_CoN

    Ga`_CoN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    4.059
    Đã được thích:
    0
    Món quà vô giá:​
    Paul là một trong những học sinh tôi quý nhất, nhưng lại không phải là một trong những học trò giỏi của tôi. Một ngày nọ, Paul bước vào phòng tôi và hỏi:
    "Thưa thầy, câu nói mà thầy ghi trên bảng tin có đúng hay không ạ? Hay thầy viết ra chỉ vì nó nghe có vẻ bóng bẩy".
    "Câu nói nào?", tôi hỏi lại mà không rời mắt khỏi chiếc bàn giấy của mình.
    "Thưa thầy, đó là câu: Nếu chúng ta nhận thức được và tin tưởng vào một điều gì đó, chúng ta sẽ đạt được nó."
    Tôi ngẩng mặt lên nhìn Paul rồi trả lời: "Tác giả của câu danh ngôn này, ông Napoleon Hill, đã viết ra nó sau nhiều năm tìm hiểu cuộc sống của những bậc vĩ nhân và phát hiện ra rằng chính niềm tin vào câu châm ngôn trên là điểm chung của tất cả họ".
    "Ý của thầy là nếu như em có ý tưởng và tin vào nó thì em có thể thực hiện được ý tưởng đó?", Paul hỏi tôi với một xúc cảm mãnh liệt khiến tôi hoàn toàn bị cuốn hút.
    "Theo những gì mà thầy đã chứng kiến và đọc qua thì đó không phải là câu nói suông mà là một qui luật đã được lịch sử kiểm nghiệm".
    Paul đi chậm rãi quanh căn phòng. Đột nhiên em quay lại nhìn tôi với một quyết tâm mà trước đây tôi chưa từng thấy ở em và nói: "Thưa thầy Schaltter, trước đây em luôn là một học sinh kém và em biết là em sẽ phải trả giá cho điều này. Tuy nhiên nếu như em nghĩ mình là một học sinh giỏi và tin vào điều đó thì liệu em có thể trở thành một học sinh giỏi được không?"
    "Tất nhiên là được rồi, Paul. Tuy nhiên em nên biết điều này: nếu như em thật sự tin vào một điều gì đó, em phải nỗ lực hết mình để đạt được nó. Thầy tin là sức mạnh của ý chí sẽ giúp em rất nhiều một khi em có quyết tâm."
    Sau một lúc im lặng, Paul lên tiếng: "Vâng, thưa thầy, đến cuối học kỳ này em sẽ trở thành một học sinh giỏi."
    "Đó là một thử thách thật sự đấy Paul, nhưng thầy tin là em sẽ đạt được điều mà em vừa mới nhận thức ra."
    Những tuần sau đó, Paul đã tự hình thành cho mình một sự ham hiểu biết mãnh liệt khi luôn đưa ra những câu hỏi thông minh và thể hiện một ý thức kỷ luật cao qua cách ăn mặc và tác phong chỉnh tề của mình. Điểm học của em bắt đầu tăng dần lên và lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh của mình, bạn bè em đã bắt đầu nhờ em giúp đỡ. Và kèm theo đó Paul cũng dần dần trở thành một học sinh thân thiện và hòa nhã với bạn bè.
    Thế rồi cuối cùng thành công cũng đến với em. Vào một buổi chiều ngày thứ sáu, tôi ngồi vào bàn và bắt đầu chấm điểm cho bài kiểm tra quan trọng về Hiến pháp nước Mỹ của lớp Paul. Tới bài của Paul tôi đã phải đọc kỹ nhiều lần bài làm của em trước khi quyết định cầm cây bút đỏ lên và ghi điểm A cộng vào bài. Đây là một bài làm xuất sắc và cũng là điểm A cộng đầu tiên của Paul. Sau đó tôi tính điểm trung bình của Paul và vui mừng nhận ra rằng em đã đạt được điểm giỏi như mong muốn. Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước xuống xe, thì Kathy, một trong những người bạn thân nhất của Paul, nước mắt giàn giụa chạy đến và báo cho tôi biết về thảm kịch vừa mới xảy ra: trong khi đang tập kịch với các bạn, một học sinh nghịch ngợm đã chĩa một khẩu súng "không có đạn" vào đầu Paul và bóp cò. Paul đã ngã xuống vì bị một viên đạn xuyên qua não.
    Vài ngày sau, giám thị đưa cho tôi một thông báo về Paul. Ngay kế bên ô ghi điểm của Paul xuất hiện dòng chữ "không cần thiết". Dù vậy, tôi vẫn ghi điểm A cộng của Paul vào ô đó- điểm số mà em đã nỗ lực không ngừng để đạt được nó mà không sao cầm được nước mất. Đột nhiên tôi ngừng khóc và bắt đầu mỉm cười khi hình dung ra ở đâu đó Paul vẫn không ngừng nhận thức, tin tưởng và đạt được những gì em muốn, nhờ đó đã hình thành cho mình đức tính ham học hỏi, ý thức kỷ luật, và lòng tự trọng- những đức tính mà những người thầy phải vun trồng cho các học sinh của mình. Đó chính là món quà vô giá mà Paul đã mang đến cho cuộc đời làm giáo viên của tôi trước khi đi xa.
    Sưu Tầm
    Tình bạn tươi thắm như hoa. Tình bạn là một bài ca yêu đời. Friendship means 4ever
  7. Ga`_CoN

    Ga`_CoN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    4.059
    Đã được thích:
    0
    CHuyện này cũng hay nè, share với mọi người
    Tôi có trong tay hai chiếc hộp mà Thượng đế đã trao cho tôi cất giữ. Ngài nói với tôi:" Hãy bỏ tất cả nỗi buồn của con vào chiếc hộp màu đen, còn những niềm vui con hãy bỏ vào chiếc hộp màu vàng".
    Tôi ghi nhớ lời dặn dò của Thượng đế, về hai chiếc hộp sẽ chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn của tôi trong cuộc sống. Thời gian trôi qua, chiếc hộp màu vàng ngày càng nặng, còn chiếc hộp màu đen không hiểu sao vẫn nhẹ tênh như trước. Một hôm do tò mò, tôi bèn mở nắp chiếc hộp màu đen để tìm hiểu lý do vì sao chiếc hộp lại nhẹ như vậy. Và tôi nhìn thấy dưới đáy hộp là một lỗ thủng nhỏ, mà từ đó nỗi buồn của tôi đã chảy đi. Tôi đưa cho Thượng đế xem chiếc hộp bị thủng và bối rối nói:" Thưa Thượng đế, con thắc mắc không biết những nỗi buồn của con lọt đi đâu?" Thượng đế mỉm cười và nói:" Cô bé của ta, tất cả những nỗi buồn của con đã chảy đến với ta!". Tôi hỏi Thượng đế tại sao ngài lại đưa cho tôi hai chiếc hộp và tại sao chiếc hộp màu đen lại có lỗ thủng? Ngài trả lời:" Con gái của ta, chiếc hộp màu vàng để con mong chờ và cất giữ những niềm vui, hạnh phúc, còn chiếc hộp màu đen làm vơi đi những nỗi buồn của con!".
    Bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể trao tặng những người bạn, người thân yêu của mình hai chiếc hộp để mang lại cho họ những hy vọng về niềm vui, chia sẻ những nỗi buồn nếu chúng ta yêu và thật sự quan tâm đến người khác.
    sưu tầm
    Tình bạn tươi thắm như hoa. Tình bạn là một bài ca yêu đời. Friendship means 4ever
  8. meo_sieu_ngoc

    meo_sieu_ngoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2004
    Bài viết:
    1.420
    Đã được thích:
    0
    Truyện Món quà vô giá cảm động và hay nhỉ. Nhưng mà thương cho Paul quá!
     Á DI PHÒ PHÒ
    TẠI THIÊN TẠI THIÊN
  9. Ga`_CoN

    Ga`_CoN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    4.059
    Đã được thích:
    0
    Ngôn Ngữ của Tình Yêu ​
    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái.Họ cho rằng chàng trai không xứng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục quan hệ với anh ta.
    Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi 2 người gặp nhau, cô luôn hỏi:"anh có yêu em nhiều không?".Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn.Và áp lực của gia đình khiến 2 bọn trẻ bất hòa.Cô thường trút giận lên chàng trai.
    Về phía mình chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng.Sau một năm anh tốt nghiệpva2 quyết định đi du học.Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái:"Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi, nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em.Về phía gia đình,anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý.Em thuận ý làm vợ anh chứ?"
    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai,cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau.Trước khi chàng trai đi du học,2 người làm lễ đính hôn.Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục du học ở nước ngoài.Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại.Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
    Một ngày nọ,cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm.Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình ngồi bên cạnh giường.Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của minh.nhìn thấy mẹ khóc, cô mưốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài.Cô đã mất đi giọng nói.Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã làm tổn thương não của cô và khiến cô không thể nói được nữa.Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều.Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
    Xuất viện về nhà,tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì.Mỗi khi có tiếng chuông điện thoại réo,cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim.Cô không muốn cho anh biết và không mướn trở thành gánh nặng của anh.Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn kiên nhẫn đợi chờ anh nữa.Cô gởi lại cho anh chiếc nhẫn đính hôn.Chàng trai gởi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc.Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà,hi vọng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.
    Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu cuộc sống mới,mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi.Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về.Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô.Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.
    Một năm trôi qua.Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh.Trái tim cô gái tan vỡ.Khi mở thiệp cưới cô thấy tên mình trong tấm thiệp.Ngước lên cô thấy anh đang đứng trước mặt.
    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái:"một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này.Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta.Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em".
    Anh ***g chiếc nhẫn vào tay cô gái.Cuối cùng nụ cười đã trở lai trên môi cô............
    Sưu Tầm
  10. hungdo3d

    hungdo3d Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    1.358
    Đã được thích:
    0
    Trâm ơi. Em làm anh khóc rồi này. Đã bao giờ anh khóc trước ai đó, hay vì chuyện gì chưa nhỉ. Một tình yêu thật chân thành, vĩ đại. Anh khóc bởi có lẽ mình sẽ không được như chàng trai ấy khi ở vào hoàn cảnh của anh ta. Khóc vì cảm động trước tình yêu mãnh liệt ấy.
    Nói thật là dù chưa khóc thật nhưng trong lòng cảm thấy dưng dưng lệ trước tình yêu của chàng trai.

Chia sẻ trang này