1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày 30/4/1975 ở Sài Gòn

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi mytam81, 28/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. lamkhoc

    lamkhoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/08/2005
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Xin cám ơn nhiều!Trước đây tôi vẫn tưởng đây là do ta bắn cháy khi nó còn đang sống.
    Còn khi nó chứa mìn,đạn pháo ...rồi tự thiêu,thì tiêu diệt tiếp theo kiểu gì?bắn nó nát vụn ra hay cứu hoả ?
    -xe jeep mà bị 1 mìn hay quả đạn pháo (cỡ 105li)phát nổ trong xe thì nó sẽ thổi bay những thứ còn lại ra khỏi đám cháy.nó chỉ gây hoạ trong khoảnh khắc ấy và vài giây tiếp theo.còn khi nó vừa cháy vừa nổ bùng bục,thì chỉ là đạn súng tay.
    -đối với xe tải,hoặc M113 chứa đầy đạn pháo bị cháy thì có thể khác,một quả đạn phát nổ không hất văng xa hết các quả đạn còn lại(vì quá nhiều)nó sẽ nổ lai rai.
    -Nhưng như vậy,nếu nó đã tự tử thì chỉ là những chướng ngại trên đường tiến quân.
    -Còn mìn mo thì không thể vừa chạy xe vừa rải được(nếu có được thì cũng vô nghĩa),muốn diệt bộ binh thì nó phải đứng trên chân,quay mặt chứa bi về hướng địch.Kích nổ bằng kịp điện từ xa nhưng cũng chắc vài chục mét(mỗi cuộn dây dã chiến chắc cũng chỉ 30m,có thể nối vào vài cuộn ,nhưng không quá dài vì không đủ dòng điện kích nổ),vừa chạy xe vừa rải mìn (claymore) rồi kích nổ thì chỉ giết được địch đang bay trên trời hoặc đang bò dưới âm phủ thôi.
  2. rongxanhpmu

    rongxanhpmu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    2.079
    Đã được thích:
    1
    VỤ này em sẽ cố tìm ra tài liệu nói về mấy con xe bị biến thành chuớng ngại đưa lên để các bác xem.
    u?c chiangshan s?a vo 11:53 ngy 19/01/2007
  3. rongxanhpmu

    rongxanhpmu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    2.079
    Đã được thích:
    1
    Còn đây là không khí ở SG ngày 30/4/75 qua hồi ký của bác HC
    -------------
    Tôi và sở chỉ huy cơ bản Quân đoàn từ bắc Trảng Bom cũng di chuyển xuôi về Sài Gòn sau Sư đoàn 7. Vậy mà phải 13 giờ 30 phút cùng ngày tôi và các đồng chí trong Bộ tư lệnh mới tới được điểm hẹn lịch sử. Vì dọc đường không phải dừng lại chiến đấu mà là trước sự đón tiếp, cổ vũ đầy nhiệt tình của đồng bào.
    Đoàn xe không thể tiến nhanh được, buộc phải giảm tốc độ như người đi bộ. Đồng bào vây xung quanh, tiếng hoan hô vang dậy.
    Chúng tôi bị nhân dân và cả binh sĩ địch đầu hàng vây chặt không biết mấy chục lần, nhất định không cho đi. Họ muốn nhìn mặt, đòi bắt tay, đòi nói chuyện, bắt nhận quà, ăn cơm.
    Kỳ lạ thật! Vẫn đang trong thời điểm tiến quân vào tung thâm, tiếp tục tiến công tiêu diệt các ổ đề kháng, tàn quân ngoan cố đang rình rập bắn lén mà lại bắt gặp cảnh này, cảnh như ca khúc khải hoàn đoàn quân thắng trận trở về được tình cảm đằm thắm hậu phương sười ấm!
    Khi tôi tới dinh "Độc lập" thì đã gặp Võ Văn Dần tư lệnh Sư doàn 9 có mặt tại đây. Nắm tay tôi tư lệnh Dần rạng rỡ niềm vui và cả xúc động:
    - Chúc sức khỏe Tư lệnh quân đoàn!
    - Mình vẫn khỏe! - Tôi đáp và hỏi tiếp - Dần vào đây lúc nào?
    - Báo cáo Tư lệnh, lúc 10 giờ 30 phút, hoàn thành đánh chiếm biệt khu thủ đô và cũng là lúc Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng là tôi cho một tổ xe tăng dẫn đầu bộ binh hội chiến tại dinh "Độc lập" và xin được trở về đội hình Quân đoàn đúng lúc xe tăng Quân đoàn 2 tiến vào dinh "Độc lập".
    - Một chiến thắng thật đẹp và một ý thức tổ chức rất đáng được biểu dương!
    Chỉ nói được có thế, nhưng trong tôi chứa bao kỷ niệm muốn nói. Vì tôi và Sư đoàn 9 gắn bó từ đầu, đã qua tất cả các trận chiến đấu ở miền Đông, đã lập nhiều thành tích xuất sắc. Sau khi chiến thắng Dầu Tiếng tháng 3 năm 1975, Sư đoàn 9 được lệnh tách khỏi đội hình quân đoàn, chuyển về Đoàn 232 chiến đấu ở phía tây-nam Sài Gòn. Lúc đó cả tôi và anh em Sư đoàn 9 như có cái gì sững lại. Tình cảm tôi không muốn Sư đoàn 9 vắng mặt ở chiến trường Đông Nam Bộ và anh em Sư đoàn 9 cũng thấy phải xa Quân đoàn vào thời điểm này cũng không thật thoải mái.
    Nhưng biết làm thế nào, đó là nhiệm vụ, yêu cầu, đó là mệnh lệnh của cấp trên. Niềm tự hào của tôi về Sư đoàn 9 lại được bồi đắp và nhân lên. Tách khỏi đội hình Quân đoàn, nhưng sư đoàn 9 vẫn giữ được vai trò nòng cốt của mình trong đội hình chiến đấu mới. Đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đánh chiếm một trong năm mục tiêu trọng điểm trong nội đô.
    Để đi được tới đích cuối cùng, Sư đoàn 9 đã vượt qua không ít khó khăn, đưa đội hình binh chủng hợp thành vượt sông Vàm Cỏ, qua bao nhiêu bưng sình (8).
    Còn bao điều muốn nói, hao chuyện muốn trao đổi, tâm sự, nhưng lúc này còn nhiều việc phải làm, cần làm, cũng nghiêm túc và khẩn trương trong điều kiện chiến tranh đã đi qua mà vẫn gian khổ, nguy hiểm, nếu không chắc bản lĩnh, có thể bị đạn "bọc đường" tiến công.
    Hai chúng tôi chia tay nhau trong lưu luyến mặc dầu thời gian tới, đều có điều kiện thường xuyên gặp nhau.
    Lúc này tôi mới có phút xả hơi, được nhìn quang cảnh một cái "dinh", một địa danh quen thuộc với tất cả cán bộ, chiến sĩ có mặt trên chiến trường, nhất là chiến trường Đông Nam Bộ - vì trước đó lúc 10 giờ ngày 30 tháng 4 nó vẫn là sào huyệt cuối cùng của quân thù. Điều dễ thấy căn dinh mang dáng dấp một đồn binh, một trại lính. Có tới ba hàng rào và công sự ngăn cách với bên ngoài; trong vườn dinh vẫn còn lều lán của binh sĩ địch canh phòng, xe bọc thép và súng phòng không chĩa ra tứ phía.
    Được biết Dương Văn Minh và nội các của ông ta từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng, nhưng vẫn lấm lét sợ hãi không dám ngỏ lời.
    Tôi chủ động nói với họ:
    - Các ông có thể báo người nhà đem cơm tới, từ sáng đến giờ, đói chịu sao được.
    Họ lễ phép cuối đầu, hai tay chắp cám ơn, đưa mắt nhìn trộm tôi. Tất cả đều cung kính, thưa bẩm vì thấy tôi tóc ngả hoa râm họ cho là tướng chỉ huy (khi gặp bất cứ chiến sĩ nào của ta họ đều hỏi như thế).
    Đêm ấy tôi cùng cán bộ, chiến sĩ nằm ngoài hiên căn dinh, trên nền gạch lát hoa thật mát. Lo toan chiến tranh đã qua đi, thành phố về khuya yên tĩnh, không gian thoáng mát. Vậy mà cứ thao thức hoài mặc dầu những ngày dài vừa qua kể từ chiến dịch Đường 14 - Phước Long, chẳng đêm nào tôi được ngủ trọn vẹn. Gần đây, kể từ 26-4-1975 đều đói ngủ, mà vẫn cứ chong mắt với những suy nghĩ miên man. Nằm tại dinh "Độc lập" thật rồi mà cứ thấy ngỡ ngàng như mơ. Khi được tin chiến dịch mang tên Bác, cái vui mừng, cái xúc động rộ lên, tiếp sức mạnh để đi vào nhiệm vụ rồi tan nhanh vào trong công việc. Từ cảng Nhà Rồng Bác ra đi tìm đường cứu nước đến khi trở về, thành phố đã bị quân xâm lược trở lại chiếm đóng lần thứ hai, cái không khí "Không có gì quý hơn độc lập tự do" mà thành phố được hưởng chẳng là bao. "Bác nhớ miền Nam nỗi nhớ nhà", tâm huyết Bác dành phần nửa cho miền Nam. "Nam Bộ là lãnh thổ của Việt Nam, là thịt của thịt chúng tôi, là máu của máu chúng tôi" (9). Hai lần từ miền Nam ra tôi đều được gặp Bác, được Bác hỏi nhiều chuyện. Bác dặn dò các công việc khi trở lại miền Nam, thì tôi cứ tiếc Bác đã đi xa! Tiếc là "Miền Nam mong Bác nỗi mong Cha", mà Bác không về được.
  4. rongcoithit

    rongcoithit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2006
    Bài viết:
    256
    Đã được thích:
    0
     
    Được rongcoithit sửa chữa / chuyển vào 15:26 ngày 19/01/2007
  5. rongcoithit

    rongcoithit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2006
    Bài viết:
    256
    Đã được thích:
    0
    Trích bài của bác Freesky gửi lúc 22:38, 18/10/06:
    ?oNgoài ra cũng không thấy tài liệu nói nhiều về lực lượng Biệt Động Thành trong ngày SG giải phóng. Phải chăng sự phối hợp không có??
    ___________________________________________
    Có chứ bác!
    Thời gian này, biệt động được tổ chức thành các đơn vị độc lập hoặc phối thuộc với các đơn vị đặc công, ở đây không tính đến 60 tổ biệt động nội thành:
    - Tiểu đoàn 195 Biệt động (B12): tăng cường cho Trung đoàn 1 Gia Định trên hướng Hóc Môn ?" Ngã tư Bảy Hiền, truy kích lực lượng địch thoát về Tây Ninh;
    - Tiểu đoàn 197 Biệt động: phối hợp tiểu đoàn 23 Đặc công (thuộc trung đoàn 429 Đặc công) đánh đài ra-đa Phú Lâm (đêm 19/4); tấn công Tân Kiên, lộ 4 trên hướng Nam - Tây Nam, phát triển vào nội thành về dinh ĐL, chiếm Hạ nghị viện và bót CS gần đấy, Công ty ĐL;
    - Tiểu đoàn 198 Biệt động (phối thuộc cho Trung đoàn 429 Đặc công): chiếm Bình Hưng, đường số 5; đánh địch phản kích ở khu vực cầu Nhị Thiên Đường; phát triển sang quận 7, quận 5;
    - 04 đại đội Biệt động phối hợp Tiểu đoàn 80 (lực lượng này do Nguyễn Văn Tăng chỉ huy) đánh Thành 61, trại lính Đại Hàn, về quận 1 và ĐSQ Mỹ;
    - Trong thành phần của Lữ 316 Đặc công - Biệt động:
    + Z28, Z31 phối hợp đánh trại Phù Đổng (thiết giáp), dinh ĐL, Bộ TTM;
    + Z22, Z23 phối hợp đánh chiếm, giữ cầu Rạch Chiếc, cầu Sài Gòn.
    Phối hợp với Đặc công, Biệt động đã đánh, giữ 12 cầu cho đến khi các đơn vị đi trước của các quân đoàn quân chủ lực tiến đến. Ác liệt nhất là tại cầu Rạch Chiếc và cầu Nhị Thiên Đường (lạ là ít có thông tin về trận đánh phản kích ở đây: giằng co cho đến chiều 30/4).
    Nêu không thể hết được, nên mong các bác bổ sung.
  6. lamkhoc

    lamkhoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/08/2005
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    VỤ này em sẽ cố tìm ra tài liệu nói về mấy con xe bị biến thành chuớng ngại đưa lên để các bác xem.
    е?c chiangshan s?a v௠11:53 ng๠19/01/2007
    [/quote]
    Cám ơn bạn rongxanh !vụ này chỉ nên bàn đến thế thôi,vì như vậy là tôi cũng đã hiểu được phần nào (vì đọc bài viết trên báo tường thuật như vậy rất khó hiểu và khó hình dung bản chất của sự việc)
    Nếu bạn sưu tầm đưọc bản đồ của Hố nai và hay sơ đồ diễn biến chiến sự của nó (từ 27-29/4)thì hay biết mấy!
  7. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Có đấy bác ạ, mìn mo chỉ cần hướng lên trời là được rồi, như thế dù chống bộ binh không được tốt lắm nhưng nó lại nguy hiểm đối với xe cộ khi đi ngang ở trên, nhất là khi quả mìn được gói chung vào với vài cục thuốc nổ.
    Em nghĩ đến chuyện này là do 2 chuyện :
    1- Vào cuối thế chiến thứ 2 để làm chậm lại các mũi xe tăng đồng minh tấn công, bọn Đức hay dùng những chiếc xe nhỏ, chạy nhanh (khó bị bắn trúng) ngay trước đội hình xe tăng đồng minh và thả xuống đường những quả mìn chống tăng, bắt đoàn xe tăng phải mất thì giờ né tránh hoặc dừng lại gọi bộ binh đi lên phía trước.
    2- Thời 75, hình như bọn ngụy không có mìn chống tăng cho nên chắc không chơi được kiểu này, nhưng em cũng hay nghe kể chuyện hồi trước, bọn biệt kích Mẽo và Ngụy hay chơi kiểu này khi bị đuổi theo : bọn nó vừa chạy vừa để lại đằng sau mấy quả mìn mo hoặc kích nổ từ xa bằng vô tuyến hoặc nổ chậm gì đó, nó nổ khi người đuổi theo đi qua, mấy thứ này cũng rất nguy hiêm nếu không được chú ý đến.
    Hai thứ này trộn lại, thêm tí mắm tí muối là thành cái suy đoán trên
  8. Mig19Farmer

    Mig19Farmer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2004
    Bài viết:
    1.465
    Đã được thích:
    1
    Cái này e có vấn đề ạ, cái của này thì phe nào chả có. Mấy loại mìn chống tăng này rẻ bèo, công nghệ có gì cao cấp đâu mà VNCH lại không có chứ.
  9. P20

    P20 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    5.619
    Đã được thích:
    203
    Ở đây đây được nói chuyện hậu 1975 kô các bác?
  10. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    Nếu có thì cứ nói, đừng nhảm là được.

Chia sẻ trang này