1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày 30/4/1975 ở Sài Gòn

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi mytam81, 28/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    Huey của Air American đón người di tản.
    http://www.liveleak.com/view?i=7d48af8f9a
  2. cadic94

    cadic94 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/09/2003
    Bài viết:
    66
    Đã được thích:
    11
    Chẳng bít bác nào post chưa !
    Tank nào vào trước?
    http://video.google.com/videoplay?docid=-3543060046731551771&sourceid=searchfeed
    nghe cả thấy tiếng tank húc đổ cổng Dinh!!!!
  3. cudzoom

    cudzoom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/03/2007
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Đọc để biết nhiều hơn về tình cảnh của những người lính VNCH và sự sụp đỏ ở những tỉnh địa đầu Nam VN
    THÁNG BA GÃY SÚNG-cao Xuan Huy
    lờ nói đầu :
    Tôi không phải là một nhà văn, mà tôi chỉ là một người lính, lính tác chiến đúng nghĩa của danh từ, và những điều tôi viết trong quyển sách này chỉ là một câu chuyện, câu chuyện thật một trăm phần trăm được kể lại bằng chữ. Tôi viết những điều mà những thằng lính chúng tôi đã trực tiếp tham dự nhưng không ai viết lại, trong khi nhiều người đã viết về những chuyện chiến trường thì hình như chẳng có ai dự.
    Trong lứa tuổi của tôi, lứa tuổi dưới mười khi theo gia đình di cư từ Bắc vào Nam, ngoại trừ những người có thân nhân ruột thịt bị giết bởi *********, còn hầu hết, có bao nhiêu người thực sự căm thù ********* đâu, vì rõ rệt một điều là từ lứa tuổi tôi trở xuống, có đứa nào biết ********* là cái gì đâu. Cũng y như lứa tuổi dưới mười khi theo cha mẹ qua Mỹ từ năm 1975 ở đây bây giờ. Cũng thù ghét ********* vậy, nhưng chỉ là cái thù gia truyền, cha mẹ thù ghét thì mình cũng thù ghét theo thế thôi, chứ chẳng có gì là sâu đậm cả. Cho đến khi lớn lên, đầu óc đã tạm đủ để suy xét thì khổ một nỗi, hệ thống tuyên truyền của Việt Nam Cộng Hòa lại có giá trị phản tuyên truyền nhiều hơn là tuyên truyền. Cho nên khi vào quân đội, tôi tình nguyện vào đơn vị tác chiến thứ thiệt vì căm thù kẻ địch thì ít mà vì cái máu ngông nghênh của tuổi trẻ, vì bị kích thích bởi những cảm giác mạnh của chiến trường thì nhiều.
    Tuy nhiên, vì ở một đơn vị thường xuyên tác chiến, cùng gian nguy, cùng sống chết với nhau nên tôi đã gắn bó với bạn bè, đồng đội trong đơn vị như với anh em ruột thịt. Tôi yêu đơn vị tôi, tôi yêu màu mũ, màu áo tôi, tôi yêu thuộc cấp tôi và tôi kính trọng thượng cấp tôi. Tôi bình thản chấp nhận mọi thói hư tật xấu của thượng cấp và thuộc cấp, và chính tôi cũng có quá nhiều thói hư tật xấu.
    Nhưng, khi hai ông xếp lớn của tôi là đại tá Lữ đoàn trưởng và trung tá Lữ đoàn phó bỏ Lữ đoàn gồm bốn Tiểu đoàn tác chiến và các đơn vị phụ thuộc tổng cộng vào khoảng trên dưới bốn ngàn người trong cơn quẫn bách để chạy lấy thân thì lòng căm hận của tôi đột nhiên bùng dậy. Tôi giết ********* không gớm tay nhưng không bởi lòng căm thù vì giữa chúng tôi và ********* đã có lằn ranh rõ rệt, hai bên chiến tuyến hẳn hòi, hễ cứ thấy mặt nhau là giết, dùng mọi mưu mọi cách để giết nhau. Còn đằng này, vừa mất niềm tin vừa tủi nhục vì những người mình vừa kính trọng vừa phải tuân lệnh một cách tuyệt đối.
    Làm thuyền trưởng thì phải sống chết theo tàu, làm đơn vị trưởng thì phải sống chết theo đơn vị. Tôi muốn nói đến tinh thần trách nhiệm của người chỉ huy. Người có quyền hành mà không có trách nhiệm nào có khác gì kẻ phản bội. Chúng ta thua không phải vì kẻ địch mạnh mà vì trong hàng ngũ chúng ta có quá nhiều kẻ phản bội và hèn nhát. Chính vì lòng thù hận sự hèn nhát và vô trách nhiệm của cấp chỉ huy nên hình ảnh và diễn tiến những ngày cuối cùng trước khi cả Lữ đoàn tan rã và bị bắt bởi khoảng hơn một đại đội du kích ********* vào nửa cuối tháng Ba năm 1975 đã như một cuốn phim nằm in trong trí nhớ của tôi, chỉ cần một cái ấn nút là được chiếu lại một cách rõ nét với đầy đủ những suy nghĩ và phản ứng của tôi, với từng diễn tiến nhỏ mà tôi đã phải trải qua.
    Tôi ôm cái kỷ niệm đau đớn và tủi nhục này cả chục năm nay, qua những năm tù đày, qua những ngày tháng lang thang ở trại tỵ nạn, qua đến Mỹ, tôi đọc được lời tuyên bố của một ông tướng cũ nào đó trên báo đại khái ?oÐể mất nước là tội chung của mọi người, làm lớn thì tội lớn, làm bé thì tội bé?. Tôi nghĩ ngay đến một điều là những thằng đâm sau lưng chiến sĩ có tội, và những thằng chiến sĩ đưa lưng cho xếp của mình đâm cũng có tội luôn. Ðiều này đã là cái ấn nút để tôi kể lại câu chuyện này.
    Ðiều tôi muốn nói trong quyển sách này là không ai là không quay lại nhìn chỗ mình vừa ngã, và cũng không ai là không quay lại nhìn đống phân mình vừa thải. Ngã là lỗi của chính mình, và phân có thối cũng là phân của mình, vậy mà tại sao cả chục năm nay vẫn không thấy ai dám quay nhìn lại cái lỗi đã làm cho mình ngã lên ngay trên đống phân của mình, mà chỉ có toàn những lời chửi bới và đổ lỗi cho người khác, can đảm lắm cũng chỉ dám nhận một cái lỗi chung chung ?olớn lỗi lớn, bé lỗi bé? đúng theo cái kiểu ?oQuốc gia hưng vong thất phu hữu trách?. Thằng thất phu còn có lỗi thì còn ai mà không có lỗi, tôi cũng đành có lỗi vậy.
    Tôi không nhớ câu này của ai: ?oCái đám quân thần của triều đình cũ chẳng có gì phải ngại cả, vì khi có quân có quyền trong tay họ còn chẳng làm được trò trống gì, thì bây giờ, chỉ còn trơ lại có mỗi cái thân giá áo túi cơm, hỏi rằng họ sẽ làm được gì hơn ngoài cái giá và cái túi?.
    Ðâu phải đất nước ta là một bàn cờ để hễ đánh thua ván này, xóa đi xếp quân làm lại bàn khác mà tướng vẫn là tướng, quân vẫn là quân. Ðâu phải những con xe, con mã, con chốt đã chết đi đều có thể dựng đầu dậy để làm lại một trận mới.
    Trí đã không mà dũng cũng không, chỉ có mỗi cái tài dở dở ương ương là sử dụng một cách bừa bãi cái dũng của người khác đến nỗi phải bỏ cả đất nước mà chạy, đánh lừa để bỏ hàng triệu thằng dám chiến đấu tới cùng vào trong những trại tù đỏ, vậy mà vẫn còn dám chường mặt ra đòi tiếp tục làm cha mẹ dân thì quả là quá lắm lắm. Cái dĩ vãng thối tha và hèn nhát thì dù cho người đương thời có thể bỏ qua, nhưng lịch sử đâu có tha thứ. Vẫn cái chính danh là chống Cộng nhưng cái ngôn của các ông trước kia làm xếp lớn đã không thuận rồi, bây giờ phải để cho lớp người mới. Với tư thế mới, họ mới là những người thuận ngôn. Danh chính ngôn thuận mới có thể thắng được *********, khôi phục lại được đất nước. Những con chốt thấp cổ bé miệng, những thằng bị đè đầu sai khiến ngày xưa và những người mới lớn bây giờ mới có quyền nói và mới là người có tư cách làm.
    Quyển sách này không hề là một tiểu thuyết mà là một hồi ký. Bởi vì tôi chưa từng là một người cầm bút và tôi cũng không biết cách sắp xếp câu chuyện như thế nào. Tháng Ba thì mọi người đã rõ, còn Gãy Súng, tôi muốn nói lên một điều đau lòng cho những thằng lính cầm súng, khẩu súng mà không có đạn thì giá trị không bằng một khúc củi mục, chính tôi đã dẫn đại đội xung phong lên chiếm mục tiêu mà chỉ bắn bằng mồm. Súng của chúng tôi có phải là đã bị bẻ gãy không khi mà vẫn có thể tiếp tế đạn cho chúng tôi để chúng tôi chiến đấu? Ai đã bẻ gãy súng của chúng tôi? Tôi đặt chữ Gãy Súng cho quyển sách này là như vậy.
    Và tôi gọi Tháng Ba Gãy Súng là hồi ký vì tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm về những điều tôi viết, tất cả những địa danh, những tên người, tên đơn vị, tất cả những diễn tiến đều là thật, thật một trăm phần trăm. Tôi không ***g vào đấy bất cứ một hư cấu nhỏ nào, chắc chắn là tôi đã quên khá nhiều chi tiết, và với cấp bậc và chức vụ thấp kém của tôi, chắc chắn là có rất nhiều dữ kiện mà tôi đã không được biết. Tôi viết lại hoàn toàn sự thật những điều mắt thấy, tai nghe, những điều tôi đã nhận lệnh và đã thi hành.
    Nếu Tháng Ba Gãy Súng là tiểu thuyết thì tôi lại phải thêm một câu màu mè đại khái ?onhững nhân vật và những sự việc đều do sự tưởng tượng của tác giả, mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên ngoài ý muốn...?, trong khi tôi chỉ có một điều ngoài ý muốn là tôi đã không đủ khả năng để viết tất cả những điều tôi phải viết.
    Bút
    Cao Xuân Huy
  4. tranvudan

    tranvudan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
  5. architecto

    architecto Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    269
    Đã được thích:
    0
    Vấn đề là Tháng ba gãy súng chắc rất nhiều anh em ở đây đọc qua rồi, cu zum không cần phải cho anh mở rộng tầm mắt nữa đâu.
  6. cudzoom

    cudzoom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/03/2007
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    thế hả,sorry mấy bác,vậy mấy bác đọc DẢU KHĂN SÔ CHO HUẾ chưa?nói diđể tui còn bóp,hehee
  7. cudzoom

    cudzoom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/03/2007
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    cần gì bác hằn học vói tui như thế!Chưa biết ai hơn ai dâu bác à!
  8. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    He he he trả lời cút zum một phát. Đến bây giờ mà bạn còn hỏi về TBGS hay DKSCH thì bạn hơi thiếu úp đát . Thông tin của bạn chậm khoảng 2 năm so với những người bình thường ở trên đây và khoảng 5 - 7 năm so với phần lớn những người còn lại!
  9. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    30 năm rồi vẫn còn những ông nguỵ ngớ ngẩn.
    Bây giờ thanh nien lớn lên ai còn đọc sách nguỵ, viết đúng kiểu chí. Một là rên rỉ tỉ tê. Hai là hò hét như điên. Mấy ông nguỵ già lại còn lập ra "quân sử". Đi đâu cũng kể chiến công. Toàn chiến công tháo chạy. HP nhớ, đọc quân sử của các ông nguỵ già, có đoạn trận đánh diệt 22 tăng T55 VC ở đường 9, sĩ quan Mỹ cố vấn oẹ ra cả mật vàng.
    Đánh trận đường 9 thì có mục đích: " đến Sê pôn một tí rồi về", thé là một nửa số quân ra đi không về. Những người không vè mục xương 32 năm nay, những người hô "đánh tí rồi về" ngần ấy năm vẫn ca ngợi chiến công.
    Hay như Xuân Lộc, tập trung toàn bộ quân vào một trị trấn bé tẹo, vô tích sự về mặt quân sự, thậm chí bỏ cả phía sau cho địch, dể đổi lấy mọt trận đánh ra đánh, để 30 năm vẫn tỷ tê đien khùng. Thé hoá ra quân nguỵ nướng bao nhiêu mạng người không hè vì mục tieu quân sự, chỉ để tỷ tê dien cuồng.
  10. kemetmoi

    kemetmoi Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/09/2003
    Bài viết:
    648
    Đã được thích:
    393
    Nhân bác HP nói về Xuân Lộc, các bác cho em hỏi một phát!
    Em vừa rồi xem lại một số thông tin về 30-4 thì thấy một điều khá lạ, đặc biệt có liên quan đến trận này.
    A) Về tác chiến của ta
    1) XL là một vị trí quan trọng, đúng, nhưng chưa đến mức cần phải nhổ, bằng chứng là quân ta đi vòng qua nó không khó lắm. Thế nhưng quân ta lại đánh nó vỗ mặt.
    2) Chủ lực tiến công đợt 1 của XL là F341, trong cuốn LS của sư này cũng nói nó vừa được thành lập lại cuối năm 1974, tức là kinh nghiệm tác chiến chưa cao (cả ở cấp chỉ huy và chiến sỹ, chưa từng có kinh nghiệm tác chiến đô thị) nhưng nó lại có tiếng.
    B) Tình hình địch:
    1) XL lúc đầu được coi là một phần của tuyến phòng thủ vòng ngoài, nhưng sau đó thì được đưa lên tận mây xanh, coi là trận đánh then chốt để ghìm chân chủ lực ta lại hòng thương lượng.
    2) Hầu như các đơn vị chủ lực CÓ SỨC CHIẾN ĐẤU CAO NHẤT (sư 18 QD3, lữ dù1 và lữ dù 3 SĐ dù, lữ thiết kỵ 1) của địch được dồn vào trận này, sau XL hành lang phía đông SG hầu như không có đơn vị ra hồn nào thì phải.
    3) Trong khi XL diễn ra, các hoạt động ngoại giao tìm cách thương lượng cực kỳ tích cực.
    Suy luận của em
    Năm 75, ta sợ nhất là địch co cụm trong thành phố lớn, đánh được cũng tổn thất lớn.
    Qua nhiều kênh khác nhau, sau khi phá phòng tuyến Phan Rang, ta vẫn tìm cách nuôi cho địch một ảo tưởng là có thể thương lượng nếu ghìm chân quân ta ngoài Sài Gòn . (Chú ý là chỉ cần thêm vài ngày nữa là có thể đến mùa mưa, địch hy vọng ta sẽ không hoạt động mạnh trong mùa này)
    Trận XL, việc sư 341 đánh phủ đầu có thể là do tính toán, 341 có đánh cũng chưa thể dứt điểm được, do đó tăng cường ảo tưởng và tạo một thế trận giằng co, hút chủ lực địch lại tại khu vực này. Sau khi đã hút đủ chủ lực, ta đi vòng qua và vô hiệu hoá chúng, chọc thẳng vào SG.
    Trên đây chỉ đơn thuần là suy luận của em, không biết các bác có thêm thông tin nào về các hoạt động quân sự và ngoại giao xung quanh thời gian này không?
    Theo em nếu đây thực sự là một đòn nghi binh để thu hút địch thì đây là một trong những đòn nghi binh xuất sắc nhất.
    Được kemetmoi sửa chữa / chuyển vào 20:08 ngày 21/05/2007

Chia sẻ trang này