1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày 30/4/1975 ở Sài Gòn

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi mytam81, 28/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Excocet

    Excocet Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    05/01/2005
    Bài viết:
    4.450
    Đã được thích:
    79
    Hế hế, dạo này gạo hiếm, các bác hải ngoại thiếu gạo ăn nên cắn bậy bạ, sủa nhặng xị lên.
    Cần thì nói, anh em bên này gửi cho ít mà ăn. Vì dù sao cũng nhờ các tư liệu mà các bác cung cấp, có thể lật mặt thêm 1 số tên bán nước, và cũng là chỗ anh em xả xì trét sau giờ làm, như xả ở wc vậy
  2. selene0802

    selene0802 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    688
    Đã được thích:
    0
    Cái hạng phản bội còn bày đặt " then I took pictures with my comrades". Cho cái ảnh, ghi chú bên dưới lời của bác Thệ rồi vơ là của mình, lão này khá, phóng viên mà đòi tíêp quản ...
    Được selene0802 sửa chữa / chuyển vào 14:30 ngày 01/06/2008
  3. CNC_madeViet

    CNC_madeViet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2006
    Bài viết:
    690
    Đã được thích:
    0
    Khổ? ông Tín này chưa bao giờ dám công nhận là Big Minh đầu hàng Tín và cũng ko dám công nhận là nhận sự đầu hàng của Big Minh, chỉ nói là lúc đó theo cấp bậc thì tôi là sĩ quan cao nhất, nhưng tôi là nhà báo nên ko có quyền tiếp nhận đầu hàng của chính quyền SG. Lời nói này tôi đc nghe chính từ miệng của Tín nhé, thế mà có kẻ vì bị gông xiềng tư tưởng, làm 9 quen rồi nên anh Tín nhà ta loè bịp cũng dễ thôi, hay do bản chất là quân " Giả tạo" nên xuyên tạc ngay cả lời nói của Tín? Mà nghĩ thấy Tín kiếm đc đồng tiền ngày cũng khổ nhỉ, tưởng rằng đến thế giới Tự do là đc trọng dụng, đc nhiều tiền, ai ngờ lại đi bán thân cho mấy cái diễn đàn Paltalk với cái giá rẻ mạt, mà thỉnh thoảng con cháu 9 vẫn chửi cho nghe như hát hay. Ôi tiếc thương thay. Ở đời có những kẻ vì cái nhỏ nhoi của cái chữ CON đấy mà bất tâm chịu nhục.
  4. fddinh

    fddinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    1
    Ông Phãi Vân hãy đọc cái này, coi các anh hùng mũ đỏ mũ đen của ông "chiến đấu" "OAI HÙNG" ra răng!!!
    30/4 : Chuyện những người tháo chạy - Kim Linh http://www.quansuvn.net/index.php?topic=590.0

    Được fddinh sửa chữa / chuyển vào 19:08 ngày 07/07/2008
    Được fddinh sửa chữa / chuyển vào 19:10 ngày 07/07/2008
  5. hungsheva2004

    hungsheva2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/01/2004
    Bài viết:
    2.415
    Đã được thích:
    0
    Đây là sách của Chính trị viên, bạn PV Nhandan nhà mình không chịu đọc đâu!
  6. fddinh

    fddinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    1
    Cuộc chiến 30 năm qua góc nhìn của VVAW
    VVAW là viết tắt của Vietnam Veteran Against the War, một tổ chức như tên gọi là của những cựu chiến binh chống chiến tranh. Tổ chức này được thành lập tại thành phố New York năm 1967, hai năm sau khi Thủy Quân Lục Chiến Mỹ đổ bộ lên cảng Đà Nẵng. Khởi đầu với sáu thành viên, tổ chức này đã nhanh chóng lớn mạnh với số thành viên lên đến 30,000 người trong thập niên 1970. Đây là tiếng nói của những người Mỹ có lương tâm. Họ đã góp phần chấm dứt cuộc chiến phi nhân phi nghĩa của chính quyền Mỹ. Họ là những người bạn của nhân dân Việt Nam.
    Dưới đây là tóm lược về cuộc chiến Việt Nam dưới góc nhìn của tổ chức trên. Tôi nghĩ tất cả những ai có đầu óc suy nghĩ khách quan đều có thể nhận ra rằng đó là cuộc chiến giành độc lập và thống nhất đất nước của nhân dân Việt Nam chống lại hai lực lượng đế quốc cản trở sự nghiệp đó.
    Cả những người Mỹ cũng có thể nhận ra rõ ràng điều đó, nên họ đã không muốn nhúng tay vào cuộc chiến bẩn thỉu đó để làm giàu cho một số công ty trục lợi nhờ chiến tranh.
    Chúng ta để ý, trong giai đoạn Nhật chiếm Việt Nam. Nhật và Pháp bắt tay nhau để cai trị người Việt Nam, số người Việt phục vụ cho Pháp thì cũng phục vụ cho Nhật. ********* cùng với Mỹ chống Nhật.
    Nhưng khi Thế Chiến II kết thúc, Mỹ đã vắt chanh bỏ vỏ. Coi người Việt là thứ nô lệ nên đã ủng hộ Pháp trở lại, bất kể các lời tuyên bố và Hiến Chương Quốc Tế. Những người Việt làm tay sai cho Pháp và Nhật, kẻ thù ngày xưa của Mỹ, lại tiếp tục theo Mỹ khi Pháp thua. Điều này có nghĩa là có loại người Việt Nam thà cho bất cứ nước ngoài nào vào nắm đầu chứ nhất định không để người Việt Nam nắm đầu họ.
    Những kẻ có đầu óc thích làm nô lệ ngoại bang này sẽ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để làm giàu, ngay cả chống lại nguyện vọng độc lập của cả dân tộc.
    Qua bài tóm lược này, nói chung chúng ta thấy không thể gọi là nội chiến hay cuộc chiến giữa hai miền Nam Bắc được vì chúng ta phải kể đến hai lực lượng chính đối đầu với nhau. Hai lực lượng chính là nguyên nhân tạo ra cuộc chiến. Đó là đại đa số nhân dân chống lại sự xâm lược của Pháp và Mỹ.
    Chính quyền Sài Gòn hoàn toàn bị động và không có thực lực vì họ không có được sự ủng hộ của dân, họ do quân xâm lược nước ngoài đẻ ra và nuôi dưỡng chỉ với mục đích hợp thức hóa sự xâm lược và can thiệp của nước ngoài. Họ chỉ muốn tiền, không muốn đánh nhau. Không có quân xâm lược thì không có họ.
    Dưới đây là bản đồ miền Nam năm 1966, nói về diện tích thì Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam kiểm soát nhiều hơn Mỹ và chính quyền Ngụy, và cuộc chiến giành giật đất đai là diễn ra ở đây chứ không phải giữa hai miền Nam Bắc, nên không thể gọi là cuộc chiến giữa hai miền Nam Bắc được. Và không có Mỹ ở đó thì chính quyền Ngụy không qua nổi một con trăng! Cho nên Mỹ là vai chính, và nếu Mỹ là vai chính thì không thể gọi là "nội" chiến được.

    [​IMG]
    Map: South Vietnam in early 1966
    ---------------------------------------------------------
    Diehard Cathttp://360.yahoo.com/profile-LSley.09fqIlpmgebITWaA--?cq=1 lược dịch:
    Hơn bất cứ cuộc chiến nào kể từ cuộc Nội Chiến, Việt Nam đã chia rẽ đất nước chúng ta và bắt buộc chúng ta đánh giá lại xã hội này. Tiền bạc, bom đạn, và người được cho vào cái máy xay thịt mà mục đích dường như được thay đổi mỗi lần có một cuộc họp báo của Tổng Thống.
    Nước Mỹ dính dáng tới Việt Nam không phải bắt đầu từ thập niên 60, hay 40, mà từ năm 1845. Vào năm đó người Đà Nẵng bắt giữ một giám mục người Pháp vì phạm luật địa phương. Chỉ huy của tàu chiến "Old Ironsides" (U.S.S Constitution) đã cho Hải Quân và Thủy Quân Lục Chiến đổ bộ để giúp đỡ người Pháp giải thoát nhà truyền giáo đó. Mad Jack Percival, thuyền trưởng của tàu, đã nã pháo vào thành phố Đà Nẵng, giết chết hơn 30 người Việt Nam, làm bị thương một số khác, và bắt vài quan lại địa phương làm con tin. Sau đó ông ta đòi trả tự do cho Giám Mục Công Giáo đó để đổi lấy con tin. Người Việt Nam không nao núng. Họ từ chối và chờ đợi. "Mad Jack" mệt mỏi vì chờ đợi, đã thả con tin ra, và giong buồm đi, bỏ lại Giám mục đó. 130 năm sau, người Mỹ cũng cảm thấy mệt mỏi và phải rời bỏ Việt Nam. Đáng tiếc là lần này chúng ta đã bỏ lại không chỉ là hơn 30 mạng người.
    Thời Thế Chiến II, người Việt là đồng minh của chúng ta. Một nhóm nhân viên OSS (sau này là CIA) đã tiếp xúc với những nhóm du kích chống Nhật ở Đông Nam Á. Người Pháp cầm quyền lúc đó bắt tay với Nhật. Trong những nhóm người theo chủ nghĩa dân tộc Việt Nam, chỉ có ********* của Hồ Chí Minh là có một mạng lưới những tổ chức du kích bí mật chống Nhật.
    Hồ Chí Minh và người Mỹ đã hợp tác chống Nhật. Năm 1945, khi nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ra đời với chủ tịch đầu tiên là Hồ Chí Minh, máy bay Mỹ đã bay ngang qua bầu trời Hà Nội để chúc mừng sự kiện này. Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Việt Nam có những dòng trích từ Tuyên Ngôn Độc Lập của Mỹ.
    Hồ Chí Minh yêu cầu Mỹ thực hiện cam kết về độc lập cho thuộc địa, nhắc đến Hiến Chương Đại Tây Dương và Hiến Chương LHQ về quyền tự quyết. Tuy nhiên, đến cuối cuộc chiến, chính quyền Mỹ đã thay đổi chính sách từ mục tiêu giải phóng thuộc địa trở thành một cuộc thánh chiến chống cộng, trở thành Chiến Tranh Lạnh.
    Ở Pháp, nơi lực lượng cộng sản đã lãnh đạo cuộc chiến chống Đức Quốc Xã, Mỹ đã chọn chính sách ủng hộ Tướng Charles de Gaulle và "nước Pháp Tự Do" chống cộng của ông ta. De Gaulle nhắm tới việc phục hồi hào quang của nước Pháp, có nghĩa là lấy lại toàn bộ những thuộc địa trước kia của Pháp. Quan hệ giữa Mỹ và Việt Nam từ đó trở thành khó khăn. Tổng Thống Truman từ chối nhiều lá thư và điện tín từ ông Hồ. Thay vào đó, Mỹ bắt đầu vận chuyển viện trợ quân sự cho lực lượng quân sự Pháp ở Đông Dương.
    Người Pháp trở lại thuộc địa cũ của họ không phải dễ dàng. Trước tiên, họ phải dùng tù binh Nhật để tạo một bàn đạp. Họ chỉ lấy lại được thành phố, thị trấn. Năm 1950, Tướng Giáp thắng trận, 6.000 quân Pháp bị tiêu diệt hoặc bị bắt. 1954, Pháp bị thất trận ở Điện Biên Phủ.
    Theo thỏa thuận đa quốc gia, Việt Nam được tạm thời chia làm hai phần, với tổng tuyển cử tự do sẽ được tổ chức trên cả nước năm 1956. Ngay cả trước khi Pháp rút đi, Mỹ đã nhảy vào. Trước ngày thất bại ở Điện Biên Phủ của Pháp, Mỹ đã tổ chức MAAG (Military Assistance and Advisory Group) bao gồm 350 nhân viên Mỹ làm việc ở Saigon phục vụ người Pháp. Giữa 1950 và 1954, Mỹ đã đóng góp trên 3 tỉ để giúp đỡ đồng minh Pháp trong cuộc chiến giành Việt Nam. Đến 1954, đóng góp của Mỹ đã lên đến 80% chiến phí. Tổ chức MAGG bắt đầu huấn luyện lực lượng người Việt "quốc gia" lên đến con số 250.000 người. Lực lượng này phần lớn bao gồm những người Việt đã chiến đấu cho Pháp.
    Cựu hoàng Bảo Đại chỉ định Ngô Đình Diệm, một người Công Giáo Việt Nam, làm Thủ Tướng. Mặc dù Việt Nam là một nước đại đa số theo Phật Giáo, ông Diệm đã sớm được xem là lãnh đạo tương lai của Việt Nam bởi CIA và những nhóm tư lợi khác ở Mỹ. Theo lời của Tổng Thống Eisenhower, "Có thể đến 80% dân số sẽ bầu cho ông Hồ Chí Minh hơn là cho Bảo Đại.
    Sự can thiệp của Mỹ tiếp tục với tiền bạc và nhân sự. Hiện diện của Mỹ tăng lên 500 dưới thời Eisenhower và 15.000 dưới thời Kennedy. Nhưng ông Diệm tiếp tục gặp khó khăn: cán bộ ********* đã giúp đỡ hỗ trợ một số nhóm chống lại ông Diệm và thế lực thay thế Pháp -- người Mỹ. Sự giống nhau giữa Pháp và Mỹ ở Việt Nam, theo cách nhìn của người Việt Nam, không chỉ dừng lại ở chỗ cả hai đều là những kẻ ngoại bang áp bức, mà ngay cả đến quân phục của chúng ta, cả chiếc nón beret, cũng giống nhau. Trên thực tế, quân Mỹ được coi là "người Pháp có tiền."
    Bất ổn bởi Phật Giáo tăng lên trong thành phố. Ở vùng quê, MTDTGPMN (National Liberation Front - NLF), giết những tay chân của ông Diệm và thâu tóm quyền lực. Mỹ quyết định hỗ trợ lật đổ ông Diệm. Không những các tướng tá đã lật đổ Diệm mà còn còn giết chết ông ta; sau đó họ tiếp tục lật đổ nhau liên tục và thường xuyên.
    Tình hình trở nên tuyệt vọng. Ngày càng nhiều lính Mỹ được đưa vào để thay thế quân đội Sài Gòn vì họ không thể và không muốn tham gia vào việc tác chiến. Chính quyền Sài Gòn không có chỗ dựa thật sự nào ngoài viện trợ từ Mỹ, và chúng ta nhận được đúng những gì chúng ta đã trả giá, đó là: ma cô, đĩ điếm, những kẻ hèn nhát, dưới cái mặt nạ chính quyền và quân đội.
    Như vậy đã là tệ, nhưng song song đó là sự ngạo mạn của chính quyền và lãnh đạo quân sự Mỹ. Họ không tin là ngýời Á Châu có thể đứng lên đối diện với sức mạnh và kỹ thuật của Mỹ. Trong khi cuộc chiến đang diễn ra, chúng ta đi từ giai đoạn này tới giai đoạn khác mà không có thay đổi thực sự nào cho tình hình. Chương trình ấp chiến lược, Việt Nam hóa chiến tranh, tìm và diệt, bình định. Ngýời Pháp đã thử tất cả những thứ này, nhưng không biết tại sao chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể làm lại và thành công. Chúng đều bị thất bại.
    Nhân dân Mỹ không được thông báo về những kế hoạch và chính sách của chính quyền Mỹ. Mà ngược lại, Lyndon Johnson đã ra tranh cử như một ứng cử viên ủng hộ hòa bình vào năm 1964, ông ta nói rằng, "Tôi sẽ không gửi những đứa con trai Mỹ sang đó để làm cái việc đánh nhau cho ngýời Á Châu". Người dân Mỹ được bảo rằng Việt Nam là hai nước (bỏ qua khoảng 2000 năm lịch sử) và rằng miền Bắc xâm lược miền Nam. Và không có dữ kiện đýợc công khai nào có thể trả lời đýợc câu hỏi tại sao một thanh niên Mỹ 19 tuổi lại phải chiến đấu với du kích ở miền Nam Việt Nam. Lãnh đạo ở Sài Gòn được nhắc đến như những hình tượng Jefferson và Lincoln của Việt Nam, trên thực tế, chúng tôi thấy họ là những kẻ buôn bán ma túy, làm giàu nhờ chợ đen và cai quản những ngục tù tra tấn.
    Không biết tại sao để cứu Việt Nam, chúng ta phải hủy diệt nó. Thương vong cho dân thường tăng từ 100.000 vào 1965 lên 300.000 vào 1968, chỉ bởi bom và pháo. Thêm vào đó, hàng triệu gallon (1gallon = 4 lít) thuốc khai quang được rải trên 6 triệu mẫu Anh đất. Chúng ta bom bệnh viện để cứu trẻ sơ sinh, chúng ta rải chất da cam và tiêu hủy đất đai để cứu cây trồng, chúng ta đốt thôn ấp để cứu làng mạc và biến Việt Nam thành một nhà chứa khổng lồ với mục đích cứu Việt Nam khỏi Cộng Sản.
    Là lính ở Việt Nam chúng tôi thường thấy được thực tế phũ phàng và có thể so sánh với "sự thật" mà người Mỹ được chính quyền cho biết. Chúng tôi thấy tướng tá thối nát ở Sài Gòn làm tiền tay này sang tay kia trong khi quân đội không chịu chiến đấu. Chúng tôi nhìn thấy sự căm ghét trong ánh mắt của dân làng địa phương, họ không bao giờ chào đón chúng tôi như "những người giải phóng", tặng chúng tôi những bó hoa như chúng ta thấy trong những cuốn phim truyện về Thế Chiến II. Những người Việt Nam duy nhất muốn chúng ta ở đó là những người muốn đô-la để trao đổi với ma túy, rượu, hay đàn bà, hoặc cả ba thứ cùng lúc. Chúng tôi cũng đã thấy kẻ thù của chúng tôi chiến đấu và phải ngưỡng mộ cả sự dũng cảm và ngoan cường của họ chống lại xe tăng Mỹ, máy bay, trực thăng bằng súng trường và lựu đạn. Chúng ta cho rằng chúng ta quí trọng mạng người trong khi kẻ thù của chúng ta thì không. Nhưng chúng ta trả chủ của những đồn điền cao su, hãng Michelin, 600 đô-la cho một cây cao su bị hư hại, trong khi mạng của một đứa trẻ Việt Nam được bồi thường không quá 120 đô-la.
    Nước Mỹ đã thử mọi thứ để có thể chiến thắng. Chúng ta đã thả hơn gấp ba lần lượng bom được thả bởi cả hai phía trong Thế Chiến II. Chúng ta tiến hành "Chiến Dịch Phượng Hoàng" mà CIA và chính quyền Sài Gòn đã giết khoảng 40.000 người tình nghi là *********. Chúng ta đã khai quang 10% diện tích đất, phần lớn là lâu dài. Chúng ta bom, đút tiền cho tham nhũng, bắn, giết, và đốt trong hõn 10 năm với chi phí là 170 tỉ đô-la (tổn phí trong tương lai sẽ tiếp tục tăng) (số liệu của năm 1966 - người post chú chích). Mặc dù đã làm như vậy, chúng ta vẫn thua.
    Nixon đã rút lui không phải vì nước Mỹ đang thắng mà là vì người Việt Nam đang được. Một vài ông tướng ngày nay nói rằng chúng ta thua cuộc chiến nhưng chưa từng thua một trận đánh -- nhưng chúng ta "thắng" cái gì ở Khe Sanh hay ở Tam Giác Sắt, hay ở Lào, Cam-pu-chia ngoài những cái lỗ được bấm trên chiếc thẻ thăng chức của vài sĩ quan?
    Sự thật đơn giản là cả người dân Mỹ và lính Mỹ chiến đấu ở Việt Nam nghĩ rằng những mục tiêu -- thực hay tưởng tượng -- đều không đáng giá cho số thiệt hại về nhân mạng và tiền bạc bị tiêu tốn. Cuộc chiến đã thất bại trên chiến trường Việt Nam và trong tim óc của người dân Mỹ.Trong thời gian chiến tranh, VVAW đã dẫn dắt hàng chục ngàn cựu binh chiến tranh Việt Nam biểu tình chống lại cuộc chiến đó. Không có một nhóm cựu binh với tầm cỡ tương tự nào từng lên tiếng thách thức VVAW hoặc mục tiêu của chúng tôi. Khi VVAW đem 1500 cựu binh đến biểu tình cuộc tái ứng cử của Nixon, đảng Cộng Hòa chỉ có thể đem ra được 6 cựu binh ủng hộ Nixon. Cựu binh Việt Nam đã chứng kiến trực tiếp cuộc chiến đó, và họ đã chống lại nó.
    Việt Nam không chỉ là một sai lầm. Bất kỳ sự can thiệp nào của nước Mỹ vào một nơi nào trên trái đất sẽ cũng là một sai lầm khi người lính Mỹ tin vào những lời nói láo của chính quyền. Việt Nam không phải là một "mục tiêu cao thượng", trừ những người đã đấu tranh để đem anh em của họ về sau khi họ đã phạm một lỗi lầm là tham gia vào cuộc chiến đó. Về những cuộc xâm lược nước ngoài, hãy nghe lời của chỉ huy Thủy Quân Lục Chiến Smedley Butler, một người đã từng được nhận Huy Chương Danh Dự (huy chương cao quí nhất dành cho một quân nhân Mỹ):
    "Chiến tranh được chỉ đạo để mang lại lợi ích cho một số rất ít người với sự trả giả của số đông quần chúng. Nhờ chiến tranh, một số ít người đã tìm được những mối lợi khổng lồ... nhưng có bao nhiêu triệu phú đã từng vác súng trường ra trận?
    Trong rất nhiều năm làm một người lính, tôi đã có nghi ngờ rằng chiến tranh là một mánh lới làm tiền. Cho đến khi về hưu tôi mới hoàn toàn nhận ra điều đó."
    Nhắc về vai trò của ông ta trong can thiệp ở Trung Mỹ, Butler nói: "Tôi không có gì khác hơn là một tên lưu manh làm việc cho Wall Street.
    -------------------------------------
    History of the U.S. War in Vietnam...2002)http://www.vvaw.org/about/warhistory.php
  7. giangPDP

    giangPDP Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    01/01/2008
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    26
    Hôm nay vào Vnthuquan.net đọc " Mẹ Việt Nam ơi! Dân ta có tội tình gì?"có mấy chương nói về 30 / 4 thấy chú dịch giả và lão tác giả này chống cộng kinh mấy cái tội ác rồi hèn nhát chạy trốn của mẽo với VNCH thì cứ tô son trát phấn hoặc là cứ lảng đi, còn CS thì vẽ hươu vẽ vượn thả sức bôi bác giọng văn sặc những chống cộng.Đọc quả này thì mấy ông VN cọng hành chắc đc tiếp thêm sĩ khí vì "rân chủ tự ro"
  8. honglian

    honglian Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/07/2008
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    14
    Cầu đâu mà cầu, Lăng Cha cả đó mấy vị, cái tháp chuông nhà thờ đó, thấy ko ? Giờ nó vẫn còn đấy, cứ vào SG, ra Lăng cha cả, quẹo vào đường Hoàng văn thụ khúc 2 chiều, nhìn sang bên trái là thấy cái nàh thờ này ngay
    [/quote]
    Em tình cờ nhìn tấm hình này cũng chụp ngày 30/4/1975
    Chắc đây là đv tăng dùng để bảo vệ miền Bắc do đó sơn cờ đỏ sao vàng nhưng sao đó "thần tốc" tiến vào Sài gòn
    [​IMG]
  9. tincan

    tincan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2003
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0


    Bu?i Tín lúc ấy co?n dính vụ hu? hóa với một nưf nhân viên cu?ng cơ quan , bị chô?ng cô ta kiện , đa?ng u?y cơ quan đang chơ? Bu?i Tín vê? đê? ky? luật , cho vê? hưu .


    được vo_quoc_tuan_new sửa chữa / chuyển vào 02:16 ngày 06/08/2008
  10. Excocet

    Excocet Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    05/01/2005
    Bài viết:
    4.450
    Đã được thích:
    79
    Cái VNthuquan đó, từ ngày Thainhi đi, nó mới biến thái ra thế

Chia sẻ trang này