1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày ấy ... Bây giờ... Tình yêu ... Cuộc sống ...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi cannanesta, 01/08/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Chán quá, ko biết có kịp ko nhỉ . A di đà Phật phù hộ độ trì
  2. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Trời ơi, mắc một sai lầm quá sơ đẳng Ko hiểu đầu óc đi đâu nữa, tồi tệ quá Căm ghét chính bản thân mình, nếu mà có chuyện gì xảy ra thì chẳng trách ai đựơc Thật quá sức tưởng tượng Sao mình lơ đễnh thế ko biết
    Số tôi sao quá ... ko may hu hu hu hu
  3. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Bạn ơi, đến lượt ĐT tớ hết tiền YM thì đơ đơ, danh sách friend 0/0 Nick lạ thì tự dưng hiện lên, nick quen thì bỗng đâu biến mất, add lại người ta lại chả thèm nữa, deny luôn Hôm qua thì mắc fải một sai lầm sơ đẳng Công việc thì bi bét 2/9 tới chắc là lại alone Số tớ sao quá ko may, fải lên reply bạn trên này Tớ cô đơn quá Tớ chán quá Tớ muốn ... sống tốt cơ Làm thế nào bây giờ
    Đúng là chán chả buồn chết nữa hu hu
  4. ishinohana

    ishinohana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2005
    Bài viết:
    2.005
    Đã được thích:
    0
    Thỉnh thoảng có những thời gian thế đấy, mọi thứ đều không thuận lợi, nhưng rồi sẽ lại đâu vào đấy ý mà
    Bạn đâu có cô đơn đâu, ít nhất có tớ đây nè
  5. huyenthanh83

    huyenthanh83 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Tự nhiên lâu rùi ko vào mạng TTVN, bữa nay tự nhiên lại muốn vào đọc tin thấy Topic này hợp với tâm trạng của mình nên muốn viết đôi dòng, có thể ko đúng mạch của ng viết trước nhưng hy vọng được chia sẻ chút nỗi lòng của mình
    Hôm nay là ngày Quốc Khánh đấy, thế mà mình lại ngồi đây giết chết time bằng cách lên mạng, thế rồi...chẳng biết ntn lại vào Blog của a ấy, có lẽ đây là lần đầu tiên mình vào. Tự nhiên nhìn thấy tên của a ấy, rồi đọc những message của a ấy mình lại thấy buồn. Vào photo hy vọng....là sẽ thấy một điều j đó liên quan đến mình nhưng...ko hề...mặc dù mình biết rất rõ những bức ảnh đấy là từ đâu và mình cũng có mặt trong chuyến đi đó.Chẳng hiểu sao mình đã cố che đậy cảm xúc của mình mà...nước mắt cứ trào ra, mình... thực sự muốn wên đi tất cả..nhưng ko thể, mình đã nhủ lòng phải sống khác..vậy mà sao mình lại buồn vậy?
    Ngày ấy...bây giờ...tình yêu...cuộc sống, mình sẽ sống khác ngày hôm qua, có thể bây giờ cuộc sống của mình sẽ ko thể là những quỹ đạo của ngày xưa nữa nhưng mình sẽ cố gắng vượt qua.Cánh cửa này đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở rộng ra đón mình phải ko, mình sẽ sống với niềm tin nthế Thanh nhé
  6. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Bay lên nào em bay lên nào ...
  7. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ....được nghỉ lễ 3 ngày... 2 ngày đi chơi... 1 hôm đi khoang xanh, 1 hôm đi ao vua... điên thật...nhưng mà vui...đi khoang xanh cùng bọn bạn ...đã mệt lử cả người...thế mà hôm sau mấy thằng kháclại bắt đi Ao vua...cũng may là mình máu đi chơi...được nghỉ ngơi 1 ngày cũng lấy lại được sức...hôm nay lại đi làm... lại một ngày mới bắt đầu....
    ......Những cơn gió heo hút thổi làm rơi những chiếc lá cuối cùng. không ồn ào, dữ dội như cơn giông đầu hạ, nhưng chính nó chứ không phải trận cuồng phọng kia đã thổi tan đi những ngày đông lạnh giá, hiu hắt buồn.
    Mùa này, vẫn ít mưa, làn gió nhẹ thổi những hạt nước li ti như muốn ngăn nó thành giọt nước lớn. Từng ngày, từng giờ những hạt nhỏ ấy làm bật ra những mầm sống mới.
    Chỉ giữ lại của quá khứ những gì tốt đẹp nhất, xoá đi những nỗi buồn nhớ, tiếc nuối và hãy lau khô dòng lệ.
    Người quên ta, quên kỷ niệm. Ta không cố quên người. Ta sẽ nhớ người thật nhiều để rồi một ngày ta sẽ quên được tất cả về người đáng để trong ta phải nhớ mãi, trong ta sẽ luôn là những kỷ niệm đẹp còn không đáng nhớ thì đó là sự tầm thường nhất mà vô tình trong quá khứ ta đã phải gặp, phải quên.............
  8. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    .................Chiều...ta lại ghé qua chốn cũ..và rồi ghé thăn ngôi trường xưa...một nơi ta găn bó biết bao kỷ niệm,kỷ niệm một thời cắp sách đến trương...vô tư...hồn nhiên...
    ...Ngày đang tàn...Ta đến muộn bởi vì ta không muốn ai nhìn thấy ta,ta không muốn ai bắt gặp ta và ngôi trường giáp mặt nhau...Bởi vì ngày mai,ta phải rời xa...một chuyến đi về một vùng đất xa xôi để tìm cho mình một cuộc sống mới.Có lẽ ta không còn dịp nào hơn để gần gũi với những dì vốn rất thân thương đối với mình...Ở mọi người...lẽ thường,những lần chia tay thường diễn ra trong một khung cảnh ồn ào,nhộn nhịp với bao lời tiễn biệt cùng những cái bắt tay thắm thiết...và những giọt nước mắt chia xa...Nhưng đối với ta,một con người vốn sống nội tâm nhiều hơn là thể hiện thực chất cái tôi cho mọi người nhin thấy...thì ta thích thả mình trong tâm trạng,trong cái thế giới sâu sa của tâm hồn.Ta không thích những cảnh xô bồ,náo nhiệt của đời thường.Ta thường chìm trong những phút giay bình lặng của riêng ta...
    ...Chiều im ắng...Giớ và mây cuộn về u ám cả một khoảng trời.Consố 9.02 trước của phòng học không hề thay đổi.Không biết đây là lân thứ mấy con số ấy in vào mắt ta? Ta không biết và cũng không bao giờ lại đếm tỷ mỷ cả thảy bao nhiêu lần ta nhìn lên con số đó.Ta chỉ cảm nhận được rằng nó rất quyen thuộc đối với ta...Ta khẽ mở cửa phòng học...hai cánh cửa kêu lên ken két tà từ từ mở sang hai bên.Phòng học vắng vẻ,một sự vắng vẻ đến rợn người.Nhưng trong giờ phút này,ta không cảm thấy sợ sự vắng vẻ đó...
    Bất chợt...ta thốt lên khe khẽ không thành tiếng..và rồi ta nhìn khắp phòng học.Trước mắt ta hiện ra những khuôn mặt bạn bè ngày xưa...
    Ta bước từ từ từng bước về phía cuối phòng học.Cái bàn mà ta đã từng ngồi học ngày xưa vẫn còn đó.Nó quen thuộc với ta quá đỗi.Quen đến nỗi nhắm mắt ta có thể hình dung ra những nét rạn nứt của nó.Nhũng rạn nứt mà không biết bao nhiêu lần ta tì tay lên và không biết bao nhiêu lần ta dùng cây bút vẽ chằng chịt rồi ký những chữ ký lằng nhằng lên đó..Ta lặng ngồi xuống ghế và tìm kiếm...giữa hàng ngàn vết mục,hàng ngàn vết bút của biết bao con người đãn từng ngồi học nơi đây,ta vẫn tìm thấy nét viết của ta hôm nào."Mãi không quên"...Nét chữ xỉn màu và xũ như màu thời gian...Tự nhiên ta thấy một nỗi cô đơn dâng trong lòng...lòng ta đầy ưu tư...Rồi ta bước ra khỏi phòng học...Trời chiều bắt đầu ảm đạm.Ta bước về.."Đê cùng cha khác ông nội" của bọn ta ngày xưa...nơi có một vườn bạch đàn...nơi mà chúng ta thường lên chơi những khi tan học.Rồi tắm chung một dòng sông...rồi trốn học lên đê để viết...Lưu bút...Ta lặng người đi...Trên những thân cây bạch đàn ngày nào vẫn còn in dấu vết,dấu vết của những dòng chữ,những vết khắc thời học trò..mờ dần...mờ dần...
    ...
    Gió chiều lại cuộn về ào ạt.Cơn gió của những trận mưa mùa hạ.Không gian tối sầm lại và những giọt nước đầu tiên bắt đầu dội xuống...Cơn mưa phá tan cái thanh tịnh,ảm đạm của ngôi trường.Nó gõ xuống những âm thanh chát chúa vào dĩ vãng xa xưa của ta...của một thời xa xôi...của hình bóng bạn bè...thoắt cái,trôi tuột vào màn mưa tối tăm,lạnh buốt của một chiều mùa hạ.Cơn mưa mỗt lúc một to,một mãnh liệt.Nó phũ phàng như nuốt trọn năm tháng xa xưa của ta...
    ...Ta cảm giác như đó là tiếng đời...như sóng,gió,bão giông của cuộc đời đang bắt đầu,đầy thách thức...Ta lao vào cơn mưa...bóng tối bắt đầu buông xuống...Và ta như đang muốn tìm một cái gì đã mất......
    Cà phê đắng bỏ đường thêm vị ngọt
    Cuộc đời đắng biết bỏ gì đây....
    ..
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 07:57 ngày 05/09/2006
  9. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Hoàng hôn thành phố
    [​IMG]
    Trăng non nhìn từ cà fê fố cổ
    [​IMG]
    Và một câu đố vẫn chưa có lời giải
  10. ishinohana

    ishinohana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2005
    Bài viết:
    2.005
    Đã được thích:
    0
    Ngày đầu tiên đi học
    Mẹ dắt tay đến trường
    Em vừa đi vừa khóc
    Mẹ dỗ dành yêu thương
    Ngày đầu tiên đi học
    Em mắt ướt nhạt nhoà
    Cô vỗ về an ủi
    Chao ôi! sao thiết tha
    Ngày đầu như thế đó
    Cô giáo như mẹ hiền
    Em bây giờ cứ ngỡ
    Cô giáo là cô tiên
    Em bây giờ khôn lớn
    Vẫn nhớ về ngày xưa
    Ngày đầu tiên đi học
    Mẹ cô cùng vỗ về
    Sáng nay trên đường đi làm qua trường tiểu học, tôi nhìn thấy những em bé vào lớp 1, mặc những bộ váy xinh xắn, được bố hoặc mẹ đưa tới trường. Lời bài hát trên vang lên trong tâm trí tôi. Và tôi nhớ tới ngày đầu tiên đi học của mình. Đó là ngày không bao giờ tôi có thể quên được, vì nó quá đặc biệt. Vì nó quá bất ngờ đối với tôi, vì nó không chỉ là ngày đầu tiên đi học, mà còn vì đó là lần đầu tiên trong đời, tôi tự quyết định một quyết định trong cuộc đời mình. Khi tôi vừa tròn 5 tuổi. Có lẽ đó là sự mở đầu cho những quyết định của tôi, đôi khi rất dở hơi, mà đến tận bây giờ vẫn không bao giờ tránh khỏi. Một buổi sáng mùa thu, đó là ngày 05/09/1987 bố mẹ đều lên trường dự khai giảng năm học mới, tôi và đứa em tha thẩn chơi ngoài sân. Mấy chị hàng xóm mặc quần áo đẹp đi khai giảng, tự dưng lúc ấy tôi muốn đi cùng, thực ra trong tâm hồn non trẻ của mình, chỉ là được đi chơi mà thôi. Tôi chưa bao giờ đi mẫu giáo hay nhà trẻ, mẹ nói cứ gửi tôi đến trường là tôi khóc từ lúc đến cho tới khi ra về. Và vì xót con nên mẹ để tôi ở nhà, và vì cũng chưa đến tuổi đi học nên mẹ chưa dạy tôi học chữ, và tôi thậm chí cũng không thuộc bất cứ một bài hát nào. Khi tôi đến trường, các chị mỗi người đến tập trung tại lớp của mình. Tôi theo chị mà năm đó bước vào lớp 1(chị đã có sự chuẩn bị kỹ càng, danh sách cũng đã có rồi) vào tập trung. Cô giáo hỏi: ?oem kia là ai? đến đăng ký học à?? tôi trả lời: ?oem chưa đến tuổi đi học, chỉ đi cùng chị thôi?. Và tôi cũng không hiểu tại sao ngay lúc đó tôi lại có quyết định là mình sẽ đi học, tôi nói với cô: ?onếu bây giờ em đăng ký học thì có được không ạ?? Cô giáo nói: ?ođược, nhưng ngày mai em phải dẫn mẹ đến, thế họ tên em là gì?? Tôi nói cả họ tên mình ra và kết luận thế này: ?oEm chỉ biết tên em là như thế, còn họ là gì thì em không biết?. Cô giáo cười, các bạn cũng cười. Và tôi thì xấu hổ, tôi đứng vào hàng, đặt tay lên một bạn trai ngay phía trước, tôi vẫn nhớ như in lưng bạn ấy, cả màu áo mà bạn ấy mặc. Nhưng tôi không biết bạn ấy là ai sau đó. Tôi chỉ thấy hồi hộp, và ngày khai trường đầu tiên của tôi là như thế. Khi về nhà, mẹ hỏi ?ohôm nay con đã đi đâu mà bỏ em ở nhà chơi một mình và lúc mẹ về thì không thấy?? tôi nói: ?o con đi khai giảng và con đã đăng ký học rồi? mẹ bất ngờ, nhưng mẹ đồng ý, và ngay sau đó thì mẹ vội vàng đi mua sách vở, quần áo mới cho tôi. Tôi dám chắc rằng, ngày đầu tiên đi học, tôi đã mặc một bộ quần áo vô cùng xấu xí, bộ quần áo ở nhà và có thể còn vá víu. Có lẽ trong suy nghĩ của mẹ, sẽ chỉ cho tôi đi học cho quen và năm sau sẽ cho học lại cho đúng tuổi. Tôi thì không hiểu mình đã nghĩ gì nữa, cứ thế là đi học thôi. Những ngày đầu khó khăn, tôi không thuộc bất cứ bài hát nào mà các bạn hát, cũng chưa quen với bất cứ chữ nào. Nhưng rồi tôi cũng thuộc các bài hát, và cũng nhanh chóng nắm được chữ viết và làm toán. Ngày ấy nhà tôi ở tập thể. Có các cô rất trẻ ở phòng bên, các cô bảo nếu như mỗi lần tôi được 10 điểm, các cô sẽ cho một tờ tranh mà các cô dán trên tường. Chẳng mấy chốc, không còn tờ tranh nào ở phòng các cô nữa, nó đã chuyển hết sang nhà tôi. Và tôi đã kết thúc lớp 1 của mình với một thành tích mà bố mẹ có thể tự hào, và cũng từ đó tôi tiếp tục học lên
    Bây giờ đây tôi đang khóc, có rất nhiều kỷ niệm đã qua, có những quyết định mà tôi đã dám làm ngay từ khi còn rất bé cho đến tận bây giờ, ngang bướng và dũng cảm. Tôi có thể tự hào như thế. Nhưng bây giờ đây, tôi đang đứng trước một quyết định, sao khó khăn đến thế??? Và tôi, bây giờ đây, đang cần có một ai đó động viên mình, tôi sợ quyết định của mình làm người khác buồn, có lẽ vì tôi đã là người lớn, đã biết suy nghĩ hơn chăng?
    Trong một ngày nắng thu, trong một ngày khai trường. Tôi thấy bóng dáng tôi trên con đường tới trường, nhỏ bé nhưng quyết tâm. Và tôi muốn tôi bây giờ, quyết tâm được như thế. Cố gắng lên nhé, tôi ơi
    Được ishinohana sửa chữa / chuyển vào 17:31 ngày 05/09/2006
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này