1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày ấy ... Bây giờ... Tình yêu ... Cuộc sống ...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi cannanesta, 01/08/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Ngày ấy ... em ngu ngơ và khờ dại... Bây giờ ... em vẫn ngu ngơ và khờ dại... Chờ một tình yêu đến... Một tình yêu thật sự, ko chia lìa, một tình yêu là một bờ vai cho em ngả vào mỗi lúc khó khăn, mỗi lúc nản lòng, mỗi lúc thấy cuộc đời lắm trở ngại... Một trái tim cùng nhịp đập với trái tim em, cùng chia sẻ với em những niềm vui, nỗi buồn, những trăn trở, nghĩ suy... Một bàn tay ấm áp cho bàn tay em đỡ fần lạnh giá... Một nụ cười dịu dàng cho em bớt lạnh lùng và cô độc...
    Một tình yêu ko lung linh, ko màu mè, ko mơ màng... Chỉ cần nó là một tình yêu với tất cả ý nghĩa của nó... Em sẽ sống hết mình, vì tình yêu và vì người em yêu...
    Nhưng liệu anh có đến? Liệu tình yêu thật sự đó có đến? Và liệu số fận có cho em được nở nụ cười hạnh fúc ấy?
    Ngoài kia, nắng đã lên. Một ngày mới lại đã đến. Em dang tay chào đón... Và chờ đợi anh... Người em chưa biết mặt...
    Hãy là sự khác biệt giữa ngày ấy và bây giờ của em, anh nhé
  2. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Biển Nhớ
    Nhạc và lời : Trịnh Công Sơn
    Ca sĩ trình bày : Khánh Ly
    Ngày mai em đi
    biển nhớ tên em gọi về
    gọi hồn liễu rũ lê thê
    gọi bờ cát trắng đêm khuya
    Ngày mai em đi
    đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
    sỏi đá trông em từng giờ
    nghe buồn nhịp chân bơ vơ
    Ngày mai em đi
    biển nhớ em quay về nguồn
    gọi trùng dương gió ngập hồn
    bàn tay chắn gió mưa sang
    Ngày mai em đi
    thành phố mắt đêm đèn mờ
    hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn
    nghe ngoài biển động buồn hơn
    Hôm nào em về
    bàn tay buông lối ngỏ
    đàn lên cung phím chờ
    sầu lên đây hoang vu
    Ngày mai em đi
    biển nhớ tên em gọi về
    triều sương ướt đẫm cơn mê
    trời cao níu bước sơn khê
    Ngày mai em đi
    cồn đá rêu phong rủ buồn
    đèn phố nghe mưa tủi hờn
    nghe ngoài trời giăng mây tuôn
    Ngày mai em đi
    biển có bâng khuâng gọi thầm
    ngày mưa tháng nắng còn buồn
    bàn tay nghe ngóng tin sang
    Ngày mai em đi
    thành phố mắt đêm đèn vàng
    nửa bóng xuân qua ngập ngừng
    nghe trời gió lộng mà thương .
    Đêm mùa hạ cao xa: Ngoài kia biển đen bao la chập chùng, và bên kia dãy núi xanh mờ là thành phố hoa đèn rạng rỡ . Gió từ khơi xa đưa những con sóng vỗ vào những kẽ đá xám lạnh cái điệp khúc quen quen nghe hoang vắng buồn buồn..
    Ngày ấy tôi và anh đi lang thang khắp thành phố, đi qua những con đường, những quán nước ven bờ biển (nơi chúng tôi đã từng đến), như muốn nhìn ngắm, thu giữ đầy đủ trọn vẹn những chứng tích cho một lần sau cuối. Chúng tôi đã cùng im lặng bên nhau nghe tiếng sóng rì rào ru dỗ, tiếng sóng tiếng gió ngoài kia đã chợt im câm cùng tôi nuốt từng lời, từng tiếng ca ấm thì thầm của anh. Một bản nhạc quen - có biển xanh làm nền - có kẻ ở người đi, có chia ly và tiễn biệt có trông mong và đợi chờ..
    Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya .
    Ngày mai em đi , đồi núi ngiêng nghiêng đợi chờ, sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
    Tiếng hát Khánh Ly trầm xuống nghẹn lại. Hồn tôi như bay bổng chơi vơi..
    Ngày mai tôi sẽ ra di , xa anh xa thành phố biển hiền hòa này - có thể mãi mãi - đến một nơi chốn nào khác mà tôi vẫn chưa hình dung được. Ngoài anh ra tôi không có không còn một tình thâm nào hệ lụy ràng buộc nơi đây.
    Ngày mai tôi đi xa, hành trang gói ghém mang theo nhẹ hẫng trên tay nhưng lại đầy nặng trĩu kỷ niệm nồng nàn tình yêu của anh.
    Cám ơn anh, cám ơn biển và cám ơn cả những vì sao rưng rức buồn đêm ấy.
    Ngày mai , ít nhất trong khoảng không gian cách chia vời vợi này, em vẫn ấp ủ niềm tin rằng mình còn nhớ nhau hoài phải không anh?
    Tôi đã trở về anh ơi, biển ơi! chỉ là sự tình cờ, không mảy may tìm kiếm mong đợi một điều gì. Có chăng chỉ là chút hoài niệm bâng khuâng về qúa khứ.
    Hơn mười năm rồi còn gì. Khoảng thời gian biền biệt đủ dể thay đổi một đời người, đủ làm phai nhòa dấu tích, xanh rêu bao kỷ niệm.
    Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, người viết bài tình ca bất hủ đó, cũng đã không còn nữa. Bây giờ tôi cũng không còn có anh nữa, mọi thứ cũng đã xa, mọi người cũng đã lạ, nhưng mọi điều chưa thể đã lãng quên.
    Hơn mười năm tâm hồn tôi đã vỗ hoài những con sóng tình mêng mang nhung nhớ, nhưng tiếng hát thì thầm của anh ngày ấy và bây giờ với Khánh Ly như còn mơ hồ vấn vương đâu đó:
    Ngày mai em đi thành phố mắc đêm đèn vàng, nửa bóng xuân qua ngập ngừng nghe trời gió lộng mà thương.
  3. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Từ sáng đến giờ thấy sao mà đau ê ẩm hết cả người Kết quả của bài tập aerobic tối qua hic hic, công nhận bài tập đó thật là tiêu tốn năng lượng, tập xong mồ hôi ra đầm đìa như tắm, toàn thân rã rời, có lẽ đã lâu quá rồi mình ko tập các bài thể dục về mặt thể chất, đó là lý do vì sao dạo này sức khỏe của mình có fần yếu đi và dấu hiệu của tuổi già dường như đã xuất hiện
    Lại nói về liveshow vừa rồi của Tuấn Ngọc, chưa bao giờ mình mong được có mặt ở Sài Gòn như thế, để được nghe trực tiếp một giọng hát mà mình đã quá yêu mến. Dường như ko có bài hát nào của Tuấn Ngọc mà mình ko thích, từ Bản tình cuối, Riêng một góc trời, Bỏ quên con tim, Rồi mai tôi đưa em, Hoa vàng mấy độ... Đã lâu rồi nhạc chuông của mình mang thương hiệu Tuấn Ngọc, cứ những tiếng nhạc trầm buồn vang lên "Người yêu dấu người yêu dấu hỡi, khi mùa đông vội qua chốn nơi đây, nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay nay còn đâu. Tìm đâu thấy tìm đâu thấy nữa khi mùa đông về theo cánh chim bay, là chia cắt đôi nơi là hạnh fúc rã rời, người ơi..." là lại thấy lòng man mác. Mình yêu những bản nhạc như thế, hơi buồn một chút, nhưng là nỗi buồn nhẹ nhàng, giúp mình có những giây fút trầm lặng hơn, nhưng sâu sắc hơn. Liveshow đã qua rồi, chỉ biết hy vọng có ngày nào đó Tuấn Ngọc ra HN hát, khi ấy chắc chắn mình sẽ đi nghe...
    Mưa có rơi và nắng có fai trên cuộc tình yêu em ngày nào. Ta đã yêu và ta đã mơ, mơ trăng sao đưa đến bên người....
  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    .....Đêm nay buồn quá.Sao cái cảm giác này thật là đáng sợ.Mọi khi buồn ta đâu có cái cảm giác này?mà sao giờ nó lại rõ thế này?Trời đã khuya, lạnh,gió thổi?sao ta cảm thấy mình cô đơn,lạc lõng đến vậy.Chẳng có ai?xung quanh chỉ một màn đêm với cái PC bật sáng.Ta cảm giác như một mình giữa bao nhiêu cô đơn?bao nhiêu câu hỏi trong đầu ta?sau này ta sẽ đi đâu,làm gì??Sao chưa bao giờ ta thấy tương lai mịt mùng thế này?sao đây??????.Sắp ra trường,làm gì với tấm bằng trên tay????Tìm một công việc ư?sao tự nhiên ta thấy ta mơ hồ quá?Ta đang sống hay đang tồn tại ??Sao nhiều dấu hỏi quá,ta biết phải gỡ từ đâu đây???? Cuộc sống phải chăng quá vô vị, quá nhàm chán,hay ta quá đơn độc?hay chỉ là do ta nghĩ ngợi linh tinh nhiều quá?đau đầu quá?Sao không để cái gì đến sẽ đến?,nếu như thế có phải là sống vô trách nhiệm quá hay không?,có phải như thế là quá buông thả với bản thân hay không,như thế thì rồi đây tất cả sẽ ra sao,chả nhẽ tất cả chỉ là một dấu chấm hỏi hay sao.Tương lai trong tay ta nhưng sao ta mịt mùng quá?Cảm giác đơn độc?Online,chát chít,viết bài chỉ mong sao có thể giải toả bớt nỗi buồn nhưng sao ta thấy trong lòng hình như càng buồn hơn?đêm đã khuya,thật khuya?hình như ngoài kia có tiếng mưa rơi??.
  5. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Cũng không hiểu vì sao ta rất thích bầu trời đêm. Màn đêm khiến cho ta cảm thấy tâm hồn luôn được thanh thản. Đêm không ồn ào, không vội vã, chỉ có lất phất những hạt mưa phùn, một cảm giác rất bình yên. Tất cả yên ắng và nó cho ta nhiều thời gian hơn ban ngày rất nhiều, để ngồi viết, để mà suy tư....
    ...........Hôm vừa rồi về quê cũng chẳng có gì thay đổi lắm. Bây giờ ta không còn thấy hào hứng về quê như hồi bé nữa rồi- nghĩ đến thấy mình vô tình quá. Nhưng dù sao ông bà cũng đã mất cả rồi. Ông bà là người yêu quý ta nhất- buồn lắm.Hồi ta còn bé- mỗi lần được về quê là ta thích lắm. Quê ta là một ngôi làng nhỏ ở ven sông Đà. Có những năm mùa nước lên, thì nhà nhà bị ngập nước- nhưng bây giờ thì hết rồi. Quê ta nghèo nhưng ở đó người dân mộc mạc và hiếu khách lắm, ở đó cũng có nhiều cái hay lắm. Nhất là khi chưa có cầu bắc qua sông, muốn sang sông thì phải đi đò hoặc đi phà-thích lắm. Cái cảm giác được lướt trên sóng nước thật tuyệt. Ta Còn nhớ nhất là hồi tôi học lớp 7. Hè năm đó bố mẹ cho về quê chơi. Ta thích nhất là được ra sông tắm mặc dù hồi đó chưa biết bơi đâu. Nhưng bố đã chặt cho một cây chuối, cứ thế mà ôm, mà vùng vẫy, tuyệt lắm. Rồi những buổi chiều đi thả diều cùng ông anh họ, rồi đi chăn trâu cùng lũ trẻ, giờ nghĩ lại như mọi chuyện mới chỉ ngày hôm qua?..
    ?. Ta hay ngồi một mình, cho đêm dài vây quanh ?.. Mình còn nhớ có người nói ?oCô đơn là cho đi mà không có người nhận muốn nhận mà chẳng có ai cho, cô đơn là chờ đợi mà cái mình chờ chẳng bao giờ đến. Như hai bờ sông gần nhau mà vẫn nghìn trùng xa cách. Nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà cách biệt của cõi lòng....? Nên khi biết rằng có một người khiến ta bớt đi cảm giác cô đơn, ta cảm thấy thật sự hạnh phúc và vui mừng. Những bận bịu ngày thương, những giờ lên lớp, những bài giảng đau đầu, điều đó chỉ làm ta bớt cảm thấy cô độc mà thôi, còn nỗi cô đơn thì ta vẫn luôn giữ cho riêng mình..........
    ...........Ta biết rằng trong cuộc sống sẽ còn phải gặp nhiều điều trắc trở, có con đường nào trải đầy hoa hồng mà không có gai đâu?.....Không biết 5 hay 10 năm nữa? hay gần hơn là 1 hay 2 năm nữa, ta có còn giống như bây giờ nữa chăng? Chắc là không rồi, chỉ là không biết sẽ thế nào mà thôi. Có thể ta sẽ sống tốt hơn, vui vẻ hơn hay buồn hơn đây... Hãy để thời gian trả lời vậy..... .....Trước đây đi học chỉ muốn được nghỉ hay về sớm để đi lang thang hoặc đi chơi game, giờ không phải đi học lại muốn có thể đi học, gặp gỡ bất cứ ai nói dăm ba câu chuyện hoặc chỉ đơn giản là đi lang thang đâu đó, chơi game cùng bạn bè, đúng là con người đôi lúc mâu thuẫn thật...
    ...Chán quá, chả hiểu thế nào mà tự nhiên lại ốm.....
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 23:44 ngày 22/08/2006
  6. cannanesta

    cannanesta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    684
    Đã được thích:
    0
    Đã có những đêm thức trắng, nghĩ suy về cuộc đời mình Cố gắng lý giải nguyên do của từng sự kiện, từng diễn biến, nhưng rồi nhiều khi cũng chẳng hiểu nổi nữa. Có nhiều khi mọi việc quá fức tạp, có nhiều khi mọi việc lại quá đơn giản. Cái gì quá cũng là không tốt. Fức tạp quá ko hiểu nổi nguyên nhân. Đơn giản quá lại chẳng hiểu tại sao đơn giản thế mà nó cũng xảy ra. Tóm lại là ko hiểu hết được.
    Nhưng có những lúc hiểu và rất hiểu. Hiểu lòng người, hiểu sự đời, hiểu thói thường, hiểu tập quán... Hiểu sự yêu thương cảm thông, cũng hiểu sự đố kỵ ganh ghét... Hiểu sự thẳng thắn nghĩa khí, cũng hiểu sự quanh co giả dối... Càng hiểu càng thấy yêu đời hơn, vì sự tốt đẹp mà nó mang lại. Càng hiểu càng thấy chán nản hơn, vì sự xấu xa mà nó có... Càng ngẫm càng cay... Càng nghĩ càng hy vọng...
    Tất cả mọi tương fản, mọi so sánh, mọi fép tính toán... đều là vô nghĩa hết. Cuộc đời đã có những khía cạnh riêng của nó rồi
    Và đôi khi, ta muốn cảm ơn cuộc đời, vì sau những nỗi buồn đau, nó lại mang cho ta niềm vui sống và những bàn tay ... ấm áp ... sẻ chia ... làm bàn tay ta bớt fần lạnh giá ...
  7. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ............Sao bỗng dưng tôi cảm thấy mình lạc lõng một cách đáng sợ, hãy cố lên tôi ơi, đừng để lại mắc vào những chuỗi ngày như cũ, chợt muốn vứt bỏ tất cả. Chợt thấy những điều mình làm trở nên vô ích, cảm thấy những gì mình đã dành bao công sức chợt chỉ là muối tan vào biển cả bao la mà chẳng ai quan tam hạt muối đó đã góp gì cho vị mặn mòi của biển cả.
    Liệu mọi chuyện sẽ ra sao, sẽ đi đến đâu, sẽ tìm thấy gì, tôi vẫn cố gắng mang cho mình một trọng trách phải gánh vác, của một người con, của một người anh lớn, của một người sinh ra trên đời như bao người khác, vẫn luôn nghĩ đến còn bao người phải vất vả trong cuộc sống hơn mình. Vẫn biết mình quá hạnh phúc so với bao nhiều người khác, vẫn biết mình sống chưa đủ đầy......vậy mà tại sao vẫn sống một cách vô trách nhiệm. Tại sao vậy hả tôi ? Một dấu hỏi to tướng luôn lơ lửng. Tôi vẫn tự hỏi mình sống vì gì, ngoài những trách nhiệm, ngoài tình yêu với cuộc sống mà tôi không có quyền vứt bỏ vì bố mẹ đã cho tôi, chắt chiu, vậy mà tôi còn đòi hỏi gì hơn thế nữa, gì nữa vậy..... tôi cứ tìm, tìm để thấy bế tắc những khi không thể tìm được một ai đó thật đáng tin, để ngồi nói, nói hết chuyện, nói tất cả những gì muốn nói, nói mà ko lo bị phán xét, nói mà người đó sẽ ko thất vọng về một cái tôi quá khác với thực tế họ được tiếp xúc. Tham lam quá không nhỉ, ồ không, chẳng tham, vì tôi đã có được thế đâu. Giờ mà ước mong có ai đó ở bên để tân sự , để giận dữ, thế nào mọi người cũng nghĩ, đang yêu ai, đang giận ai, tôi thấy buồn cười với những hiểu lầm đó. Chẳng lẽ trong cuộc đời cái người ta cảm thấy khi vui khi buồn ngoài gia đình, ngoài những cảm xúc bình thường còn lại chỉ có thể là tình yêu sao ? Chỉ được phép như vậy sao ?
    ...........Quen biết bao người, người quý mến, người thân người sơ, cảm giác để lại cho họ, tôi tự quá biết. Ai cũng nghĩ người khác có cái tốt cái xấu, nhưng họ đâu thấy hết được và ai cũng như ai, đều muốn thấy điều tốt ở người khác. Tôi cũng vậy. Tôi cũng chỉ nhìn ưu điểm của người khác còn nhược điểm của họ thì bỏ qua để người và người có thể cảm thông, thấu hiểu nhau. Nhưng nhược điểm ở mọi người chẳng ai muốn có cả, vậy mà vẫn phải có nên cảm thông là chuyện cần làm. Ko hiểu có phải do tôi tự thấy mình nhiều nhược điểm nên dễ thông cảm với ng` khác ko ? vì tôi biết, nhiều ng` ko thể chấp nhận những gì ko hợp với họ còn riêng tôi lại ko nghĩ vậy ............
    .........Biển, tôi yêu biển một phần vì tuổi thơ, một phần là để nhắc nhở mình chỉ là một cái gì đó thật nhỏ bé so với cả một biển cả rộng lớn. Ước chi có thể đi mãi trên biển, có thể ngắm trời sao, có thể thấy cái mặn mòi, lành lạnh , mưa biển cũng lạ, sóng biển lại càng đặc biệt . Mỗi vùng biển lại có một cảm giác khác nhau, mỗi nơi lại cho ta những điều cảm nhận thật riêng biệt như từng con người ta quen trong cuộc sống vậy. BIển về mùa đông mới thật khác lạ, nó xám xịt, ầm ào....vọng lại những luồng gió lạnh của mùa heo may..........
    ..... Biển..........nhớ những lần nhảy qua ngọn sóng cao vào các chiều chớm đông, cảm giác mãi đọng lại mà không thể tìm thấy lần thứ hai ở đâu. Cảm giác tan vào những con sóng trên biển. Chỉ muốn có thể ở mãi đó, chẳng phải suy nghĩ, nhìn lên bầu trời cao xanh kia và những cánh chim bay qua bay lại. Thư thả, chẳng phải nghĩ suy như khi còn nhỏ dại, vô lo vô nghĩ.........
    Ươc mong cũng chỉ là mong ước, tôi biết sẽ nhận được nhiều lời khuyên, nhưng tôi đã quá sợ những lời khuyên và nhắc nhở rồi. Tôi sẽ phải xin lỗi và cảm ơn nhiều người trong suốt cuộc đời vì sự lo lắng, yêu quý họ dành cho tôi. Nhưng không một ai hiểu là lời khuyên và nhắc nhở thể hiện tình cảm nhưng chẳng thể giúp được tôi khi này, khi mà tôi bất cần những lời nói đó, chỉ cần họ im lặng và đừng phán xét việc tôi đang làm. Tôi quá biết mọi người thân sẽ lên án thế nào, sẽ nói gì, sẽ khuyên nhủ gì, sẽ buồn thế nào. Tôi chỉ cần một khoảng không thôi, để có thể chiến thắng chính mình, để lại là một con bé chỉ lo những chuyện học hành, chuyện gia đình , chuyện bạn bè vô tư.......Tôi ơi, tôi hãy nghe chính mình, hãy vượt qua tất cả nào, hãy để mình là mình chứ đừng nghĩ quá, đừng lo những gì ko thuộc về mình..........được không nhỉ ?
  8. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    õ?Ưõ?ƯLòng chỏằÊt thỏƠy bÂng khuÂng lỏĂ, có phỏÊi vơ viỏt nhỏằng lỏằi nhỏn gỏằưi 'ỏằf lòng chỏằÊt trạng xuỏằ'ng hay là vơ ta luôn buỏằ"n, nỏằ-i buỏằ"n mà cỏằâ dỏƠy lên rỏằ"i lỏĂi kỏt thúc...........ta hỏằi ta, ta hỏằi ngày hôm qua, hỏằi hôm nay và có lỏẵ muỏằ'n hỏằi cỏÊ ngày mai. Ta hỏằi vơ ta chỏng trỏÊ lỏằi, ta hỏằi vơ ta ngàn lỏĐn rỏc rỏằ'i. CĂi mỏằ> bòng bong ta tỏằ trói mơnh trong suy nghâ, có lỏẵ cỏÊ cuỏằTc 'ỏằi câng chỏng tỏằ giỏÊi thoĂt nỏằ.i mơnh. Ta là ta hay là ai nhỏằ? ? ta sỏẵ mÊi chỏng thỏằf hiỏằfu hỏt mơnh. Và mỏằTt ngày 'ỏằ'i diỏằ?n vỏằ>i chưnh ta, 'ỏằf thỏƠy mơnh 'ang muỏằ'n vặặĂn nỏằa, vặặĂn mÊi, vặặĂn tỏằ>i nhỏằng tỏưn cạng. Ta câng nhặ ai thôi, ta muỏằ'n hoàn thiỏằ?n hặĂn, ta muỏằ'n có 'ặỏằÊc nhỏằng gơ ngặỏằi khĂc câng có, ta muỏằ'n là nặĂi gỏằÊi nhiỏằu chú ẵ, ta câng muỏằ'n ỏân nỏƠp khi cỏĐn nhỏằng phút giÂy cho riêng mơnh. Và dạ thỏ chỏằ? cho thỏƠy rỏng, ta 'ặĂn giỏÊn là ta.
    õ?Ư.Hôm nay bỏĂn viỏt mail, hỏằi rỏng dỏĂo này 'ang buỏằ"n, hơ, thỏƠy nhỏằ> bỏĂn rỏƠt nhiỏằu, nhỏằ> cỏÊ nhiỏằu ng` khĂc nỏằa, nhỏằ> thêm vỏằ kỏằã niỏằ?m, chỏằ? là không thỏằf kỏằf thành lỏằi, mỏằ-i khi nhỏằ> mơnh lỏĂi nhặ viỏt vfn trong trư óc vỏưy, viỏt bỏng mĂu và suy nghâ, viỏt chỏằ? 'ỏằf hơnh ỏÊnh chỏằÊt hiỏằ?n vỏằ rà nât trong tÂm khỏÊm, phỏÊn chiỏu trong nỏằƠ cặỏằi và cỏÊ nỏằ-i buỏằ"n nhói lên trong lòng. Mơnh nhỏưn ra khi nào buỏằ"n thặỏằng viỏt nhiỏằu hặĂn khi vui, khi vui thơ còn bỏưn vỏằ>i niỏằm vui và tơm ngặỏằi sỏằ chia 'Âu còn thỏằi gian nghâ rỏng mơnh phỏÊi viỏt cỏÊ ra nỏằa 'Âu và thặỏằng khi vui thơ mơnh lỏĂi không thỏằf tơm cÂu chỏằ 'ỏằf viỏt, 'ỏằf ng` khĂc hiỏằfu thỏƠu lòng. Nhặng khi buỏằ"n thơ bao nhiêu cÂu chỏằ câng không 'ỏằĐ, viỏt câng không 'ỏằĂ buỏằ"n mà là chỏằ? trút lòng và hiỏằfu rỏng mơnh phỏÊi vặỏằÊt qua nỏằ-i buỏằ"n cho nhiỏằu viỏằ?c còn chỏằ 'ỏằÊiõ?Ưõ?Ưõ?Ưõ?Ư.
    .............'êm khuya...................................
  9. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    õ?Ưõ?Ưõ?Ư..Hôm nay chỏằÊt buỏằ"n, nỏằ-i buỏằ"n len lỏằi và ngỏƠm vào tim, nó cỏằâ ngòn ngỏằt và sỏc sỏc. Tỏằ dặng muỏằ'n làm thặĂ gơ 'ó nhặng cĂi tài nfng 'ó mơnh không có nên chỏng dĂm ngỏằ"i viỏt 'ỏn mỏằTt chỏằ mỏằTt cÂu, nỏu làm chỏc câng 'ặỏằÊc 'ỏƠy nhặng 'ỏằf làm gơ nhỏằ? ? Mơnh nhiỏằu khi là mơnh nhặng mỏƠt 'i cĂi vỏằ sôi nỏằ.i 'ó. Ngay cỏÊ khi viỏt bài và post bài theo mỏằTt cĂch khĂc câng luôn cỏÊm thỏƠy nhặ mơnh cỏằâ chỏƠt chỏằâa cĂi gơ 'ó, không hiỏằfu nỏằ.i mơnh và hơnh nhặ mơnh 'Ê lỏãp lỏĂi rỏƠt nhiỏằu lỏĐn nhỏằng suy nghâ này. Ai hiỏằfu 'ặỏằÊc ai trong cuỏằTc 'ỏằi nhỏằ? ? Tri kỏằã thơ khó lỏm, có mỏƠy ai có 'ặỏằÊc tri kỏằã và thỏằc sỏằ thỏ nào là tri kỏằã, chỏằ? là ngặỏằi bỏĂn hiỏằfu và mơnh muỏằ'n sỏằ chia nhặng chặa chỏc 'Ê cỏÊm nhỏưn 'ặỏằÊc tỏƠt cỏÊ tỏằô mơnh.
    Cỏằâ nhặ có lúc tim mơnh có mỏằTt ai 'ó chỏĂm 'ặỏằÊc vào sÂu thỏm nhặng hỏằ không hỏằ hay biỏt rỏằ"i bỏằ lỏằĂ, mơnh 'ành nghâ vỏưy là có duyên nhặng không có phỏưn. Suy nghâ cỏằĐa mơnh nhiỏằu khi có già lỏm không nhỏằ? ? liỏằ?u có quĂ già so vỏằ>i tuỏằ.i ? mơnh 'Ê tỏằ hỏằi bao lỏĐn 'ỏằf rỏằ"i câng chỏng tơm nỏằ.i cÂu trỏÊ lỏằi. HỏĂnh phúc và dang dỏằY, cĂi gơ câng có giĂ cỏằĐa nó. Đôi khi ặỏằ>c sao lòng mơnh cỏằâ nhặ trang sĂch, mỏằY rỏằTng ra 'ỏằf ai 'ó có thỏằf 'ỏằc và cỏÊm nhỏưn. Vỏưy sỏẵ dỏằ. sỏằ'ng biỏt bao...........không phỏằâc tỏĂp nhặ hiỏằ?n tỏĂi. Ai câng bỏÊo cĂi tuỏằ.i ỏâm ặặĂng này nên nó thỏ mơnh lỏĂi không cho là vỏưy, 'Âu có phỏÊi ngặỏằi ta rỏc rỏằ'i là vơ 'ỏn tuỏằ.i 'Âu. Chỏng phỏÊi....................
    ........................
    ....
    ............Ta cỏằâ nghâ mơnh là ngặỏằi hoàn hỏÊo,mỏằTt ngặỏằi tuyỏằ?t vỏằi nhỏƠt,mỏằTt ngặỏằi ưt khi phỏĂm sai lỏ**...Ta sỏằ'ng trong mỏằTng tặỏằYng,sỏằ'ng trong mặĂ mỏằTng...ta tàn nhỏôn,ta lỏĂnh lạng...lỏĂnh lạng vỏằ>i ngay cỏÊ ngặỏằi mà ta thặặĂng yêu...ta dỏĐn 'Ănh mỏƠt cỏÊ chưnh ta...ta sỏằ'ng trong cuỏằTc sỏằ'ng "ỏÊo" mà ta tỏằ nghâ ra,ta tỏằ 'ỏằi chưnh mơnh còn hặĂn phỏÊi thỏƠy ngặỏằi khĂc 'au khỏằ. vơ sỏằ lỏĂnh lạng cỏằĐa mơnh...ta 'ỏằ'i mỏãt vỏằ>i ta...vỏằ>i bóng 'êm lỏĂnh lạng và cô 'ỏằTc...ta cỏÊm nhỏưn 'ặỏằÊc sỏằ cô 'ặĂn...cô 'ặĂn trong bóng 'êm...xung quanh ta còn nhỏằng ai...có còn ai...?????
    Ta hỏằ'i hỏưn,ta dày vò...có 'ặỏằÊc lỏằÊi chi,lỏằÊi cho ai...?Ta tỏằ hỏằi ta 'ang "sỏằ'ng" hay 'ang "tỏằ"n tỏĂi"...ta 'ang tỏằ"n tỏĂi chfng...'úng rỏằ"i,nhặng ta câng 'Ê tỏằông có mỏằTt thỏằi gian "sỏằ'ng"...ta giỏằ 'Ây có còn ai tha thỏằâ...còn ai thông cỏÊm...cho ta....
    Trong 'êm...ta có thỏằi gian 'ỏằf suy nghâ,'ỏằf...nhơn lỏĂi...cĂi gỏằi là tuyỏằ?t vỏằi,cĂi gỏằi là hoàn hỏÊo...tỏƠt cỏÊ nhỏằng thỏằâ 'ó 'em lỏĂi gơ cho ta hay chỏằ? là mỏằTt nỏằ-i cô 'ặĂn vÂy kưn trong lòng ta lúc này...Ta 'Ê tỏằông không tin,'Ê tỏằông phỏằĐ nhỏưn,'Ê tỏằông 'au 'ỏằ>n khi biỏt ràng mơnh không phỏÊi nhặ nhỏằng gơ mơnh tặỏằYng tặỏằÊng ra...ta thỏƠt vỏằng,ta 'au buỏằ"n...nhặng mỏằ-i khi 'ỏằ'i mỏãt vỏằ>i bóng 'êm,sao ta thỏƠy lòng thanh thỏÊn thỏ...phỏÊi chfng làm mỏằTt ngặỏằi bơnh thặỏằng thanh thỏÊn thỏ sao,nhỏạ nhàng thỏ sao...thỏ mà sao ta mÊi 'i tơm...'ỏằf rỏằ"i...
  10. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Nhớ mùa đông....
    Trách đi em lời dỗi hờn rất nhẹ
    Giọt sầu rơi vụn vỡ buổi tàn Đông
    Gió bùi ngùi chẳng lay dòng tóc rẽ
    Mà sao nghe tê buốt giá cõi lòng

    Chiều hoang vắng nắng đổ nghiêng vàng vọt
    Từng sợi buồn ráng đỏ tựa màu môi
    Lời âu yếm thì thầm tai anh rót
    Những dấu yêu hạnh phúc mỗi bước đời
    Chia cho anh nửa khung trời hiu quạnh
    Nửa bên em nắng mới đón mừng Xuân
    Dựa cội cây hứng gió Đông lành lạnh
    Dòng yêu thương nồng ấm chảy ngại ngần
    Sợi nắng chiều thầm vương trên ngọn cỏ
    Rớt xuống hồ thành sóng gợn lung linh
    Nhớ nhung đầy trong vòng tay bé nhỏ
    Mặt hồ gương phản chiếu một bóng hình
    Đền em nhé ! tình thắm nồng son sắt
    Mặc thời gian xuôi ngược suốt đêm ngày
    Anh ngây ngất tình em trong khoé mắt
    Giọt lệ sầu nóng bỏng nhỏ mà say
    ........................
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này