1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày Hôm Nay (bài tháng 2 từ trang 45)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Tequila, 23/07/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    OK, Let It Be!
    Cái câu này của thằng John cũng giống như một chai vodka, khi cần thì dùng nó để cười khẩy được một chốc lát. Chứ Let it be thế nào được. Ngày mai trời lại sáng. Trời sáng thì đi lo tiếp việc hôm nay còn chưa xong. Đôi khi đột nhiên mọi thứ đều trở nên tồi tệ, tồi tệ trên mọi lĩnh vực. Mà cũng đúng thôi, tất cả đều có liên quan đến nhau, kéo một mắt xích thì các mắt xích khác cũng sẽ căng ra, thít lại. Nhìn quanh quẩn chả thấy có chỗ nào rộng rãi thoáng mát để trú chân. Nhưng nếu giải quyết được một mắt xích, thì các mắt xích kia cũng sẽ dễ dàng. Cũng may còn có bạn bè.
    Nhưng thôi, khi chưa qua đi thì thấy ghê gớm, qua rồi nhìn lại, sẽ thấy vớ vẩn. Nhường chỗ cho những câu Let It Be tương lai sẽ phải nói. Đến khi nào cuộc chơi thật sự kết thúc, thì không Let It Be cũng không được. Một buổi chiều đẹp đẽ bình yên nào đó, ngồi uống cốc café nhìn trời, tự hỏi rằng tất cả những thứ này là để làm gì? Cái thực sự mà mình cần đâu phải thế? Thế không phải thế, thì là thế nào? Chả biết thế là thế nào cả, cứ thế thôi.
    Tuy nhiên trong hành trình làm những việc vô nghĩa để đi tìm kiếm một cái cũng vô nghĩa, mình cũng có thể thấy nhiều thứ hay ho. Chẳng hạn như cái gàn tạt thuốc lá đầy ắp mà tí nữa tôi sẽ lại chui vào. Hồi tôi mới đặt chân lên mảnh đất này, đến nhìn cái gạt tàn lần đầu tiên, tôi không thể nào chịu nổi. Tất cả đều không chịu nổi, từ những hành lang xấu xí, những căn phòng chật chội diện tích đủ mỗi người 2m2 là cùng, đến những cái bếp đầy rác, những phògn toalet bẩn thỉu,.. cho đến những khuôn mặt người, những khuôn mặt bế tắc, tù túng, tẻ nhạt. Tôi không thể nào chịu nổi. Thế nhưng giờ đây, tôi hầu như là một người trong số họ, là một thành phần của cái gạt tàn. Tôi hiểu tại sao họ vẫn sống, ranh giới giữa hèn nhục và can đảm rất mong manh. Những người ở đây có cái can đảm đáng kính phục để họ có thể sống như vậy triền miên nhiều năm trời, chỉ với một mẩu nhỏ của niềm hy vọng luôn luôn bị lung lay.
    Tôi là một trong những người cuối cùng ra khỏi tòa nhà. Hiếm khi được tận mắt chứng kiến những hình ảnh thường chỉ thấy trên chương trình thời sự. Đâu phải khi nào cũng được đứng giữa dãy hành lang ngổn ngang, tối om, mấy tay đặc nhiệm cầm đèn pin lia qua lia lại, dưới ánh đèn pin có thể nhận thấy vài vết máu. Tôi còn mò vào bếp và toalet xem sao. Trong toalet, cửa sổ rụng xuống, sàn vương vãi đầy mảnh kính. Giữa đống kính vỡ là một chiếc dép. Chắc có đồng chí nào đang ngồi toalet thì bom nổ, sợ quá chạy luôn, đúng là chạy mất dép! Tất cả mọi người đều đã vừa kêu khóc vừa chạy trốn ra ngoài hết cả, nhưng còn một bà chị hàng xóm vẫn chưa chịu đi (gọi là chị nhưng đáng tuổi mẹ mình). Bà ấy cứ cuống lên không biết phải mang cái gì đi. ?oHộ chiếu và tiền!?, tôi bảo. Cứ rối lên chẳng đâu vào đâu. Lát sau tôi cảm thấy ghê răng khi nghe loa thông báo là đang có mùi gaz dò rỉ. Bom nổ thì qua rồi, chứ bây giờ gaz lại nổ tiếp phát nữa thì tèo đẹp. Tôi nói gần như sẵng giọng để giục bà chị hàng xóm nhanh chóng lên. Cuối cùng bà ấy cũng xong, mang theo được một cái quạt máy nhỏ. Trong cái quạt ấy là cả gia tài, gồm có 1000$. Nhiều quá, tích cóp được tận một nghìn đô sau bao năm đất khách quê người. Tiền ấy về nhà mua được hẳn một cái xe máy cũ? Xuống đến dưới sân rồi bà ấy mới nói là vẫn còn quên hộ chiếu. Tôi cáu quá nhưng nhìn bà ấy bấn loạn nên chẳng dám quát. ?oThôi để em đi cùng với chị quay lên lấy vậy?. Nhưng không lên được nữa, lính cứu hỏa và đặc nhiệm đã phong tỏa hết?
    Ngay sáng hôm sau chung cư mở cửa trở lại. Những người chạy trốn đầu tiên chính là những người quay lại đầu tiên để dọn dẹp nhà cửa, dọn xong thì tức là không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là một chút giật gân nho nhỏ. Như thế thì gọi là can đảm hay gọi là cam chịu? Đúng ra thì chẳng cần gọi là gì hết, họ vẫn phải sống và không có sự lựa chọn nào cả.
    Đó là cuộc sống trong gạt tàn. Âm nhạc đỉnh cao có nghĩa là Mỹ Tâm hay Đàm Vĩnh Hưng Ưng Hoàng Phúc? Điện ảnh đỉnh cao nghĩa là phim truyền hình Hàn Quốc hoặc chưởng bộ, điện ảnh giải trí có nghĩa là phim Hải Phòng. Bóng đá không phải là những chiến thuật hay hoặc những pha tinh tế, mà là tỉ lệ cá cược. Khoa học kỹ thuật có nghĩa là điện thoại đời mới có thể chụp ảnh hay quay phim 15 phút. Cằn cỗi và chật chội quá. Sống như vậy thì sống để làm gì?
    Sống như thế thì sống để làm gì? Thực ra đó là một câu hỏi ngu ngốc, bởi sẽ không tìm nổi câu trả lời. Đúng ra thì không bao giờ tôi có đủ can đảm để đi đến cùng. Dù cố gắng mấy thì tôi cũng phải dừng lại ở một thỏa hiệp nào đó với chính mình. Nếu đi quá đi một chút, thì sẽ chỉ còn lại sự bất lực và nỗi cô đơn khủng khiếp của một Bênđya và những con cá vàng lạc lõng với thế giới.
    Tôi đứng dậy, đi sang bên kia đường, mua một chai bia, định bụng quay trở lại ghế ngồi tiếp. Nhưng tôi cảm thấy lạnh, và nhảy luôn lên xe buýt. Tôi ngồi cạnh một lão già nát rượu hôi rình. Sau khi đấu tranh tư tưởng 5 phút, thì lão hỏi xin tôi ngụm bia. Uống xong lão đưa trả lại tôi chai bia, liến láu nói về bia và về lòng tốt. Để lão cảm thấy tôi thực sự tốt đẹp, tôi đưa luôn cả chai bia của tôi cho lão. Lão bắt tay tôi thật chặt, rất chân thành. Lão không nhận thấy là tôi không thể nào uống tiếp được chai bia của tôi, khi miệng lão đã gắn vào nó.
    Về đến gạt tàn, tôi đi xuyên qua vườn hoa. Nhìn từ bên ngoài thì nó đâu có đến nỗi nào. Trên một cửa sổ của tầng thứ 9, tầng trên cùng, có một cô gái. (Người Việt sống từ tầng 1 đến tầng 8, tầng 9 là của sinh viên tây). Cô ta đang ngồi trên bậu cửa sổ, chỉ mặc bộ đồ lót, đọc sách phơi nắng. Một dáng vẻ thật thiên thần với đôi chân dài. Cuộc sống tươi đẹp là vì thế.
  2. IronWill

    IronWill Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2003
    Bài viết:
    795
    Đã được thích:
    0
    Tôi thấy mình dao động. Dao động theo chiều dọc, chứ ko phải chiều ngang, nghĩa là cứ đi lên, đi xuống, theo một quy luật khỉ gió nào đó mà cái thằng gọi là tôi tự nhảy bổ vào. Ko đo được, ko vẽ đồ thị được, chẳng làm gì được.
    Giấc mơ hôm nay cũng chỉ là một phần của chuỗi đồ thị đó; ko biết nó ở vị trí nào. Có thể là thấp hơn nữa, hoặc cao hơn nữa: ai biết đâu được đấy. Nhưng hiện giờ thì nó đang đi ngang, bò lệt sệt theo một chiều ngang rất chính xác. Mà, khỉ gió, đã ngang thì chẳng có gì để mà nói. Sự ngang bằng mơ hồ, tất cả đều vô nghĩa, và chồng chất đầy ý nghĩa.
    Giấc mơ của tôi chuyển dần sang đống củi, hay chính xác hơn là đống những thanh gỗ chất lộn xộn cao quá đầu. Bài toán là làm thế nào gỡ xuống. Gỡ đi! Những thanh gỗ đẹp như nhau, và hữu dụng như nhau. Những thanh gỗ sần sùi như nhau, và dễ dàng làm toạc máu những ngón tay mềm mại như nhau. Gỡ đi. Bài toán thật dễ dàng. Đạp một phát, tất cả đổ. Toé ra. Tung toé. Vụn. Dằm. Gai. Hình con ngựa. Hình cây đàn. Hình bàn tay. Hình cơ thể trần trụi.
    Những ngón tay vẫn còn luôn mềm mại. Nhỏ nhắn. Dễ rướm máu. Dù sao!
  3. IronWill

    IronWill Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2003
    Bài viết:
    795
    Đã được thích:
    0
    Tôi thấy mình dao động. Dao động theo chiều dọc, chứ ko phải chiều ngang, nghĩa là cứ đi lên, đi xuống, theo một quy luật khỉ gió nào đó mà cái thằng gọi là tôi tự nhảy bổ vào. Ko đo được, ko vẽ đồ thị được, chẳng làm gì được.
    Giấc mơ hôm nay cũng chỉ là một phần của chuỗi đồ thị đó; ko biết nó ở vị trí nào. Có thể là thấp hơn nữa, hoặc cao hơn nữa: ai biết đâu được đấy. Nhưng hiện giờ thì nó đang đi ngang, bò lệt sệt theo một chiều ngang rất chính xác. Mà, khỉ gió, đã ngang thì chẳng có gì để mà nói. Sự ngang bằng mơ hồ, tất cả đều vô nghĩa, và chồng chất đầy ý nghĩa.
    Giấc mơ của tôi chuyển dần sang đống củi, hay chính xác hơn là đống những thanh gỗ chất lộn xộn cao quá đầu. Bài toán là làm thế nào gỡ xuống. Gỡ đi! Những thanh gỗ đẹp như nhau, và hữu dụng như nhau. Những thanh gỗ sần sùi như nhau, và dễ dàng làm toạc máu những ngón tay mềm mại như nhau. Gỡ đi. Bài toán thật dễ dàng. Đạp một phát, tất cả đổ. Toé ra. Tung toé. Vụn. Dằm. Gai. Hình con ngựa. Hình cây đàn. Hình bàn tay. Hình cơ thể trần trụi.
    Những ngón tay vẫn còn luôn mềm mại. Nhỏ nhắn. Dễ rướm máu. Dù sao!
  4. em_hat_hay_lam

    em_hat_hay_lam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    2.108
    Đã được thích:
    0
    " Mấy hôm nay em là kẻ chán đời và rất hay lên mạng"
    Mới đọc được câu này của ai đó trên một topic nào đó trên ttvn, thấy hơi hơi giống mình.
    Mình thì cũng chả fải chán đời, nhưng mà cứ thấy buồn buồn trong lòng và muốn phá phách cái gì đấy, ngồi net một lèo mấy tiếng đồng hồ, mở các loại web ra tý toáy, chat thì chả muốn, vì cứ nghĩ đến những câu chuyện nhạt toẹt, chả đâu vào đâu là mình chán ngấy.
    Let it be? hừm , đúng là nhiều khi muốn kệ xừ đời nhưng mà bao nhiêu điều xung quanh không thể khiến mình làm ngơ được, đó là một cái chán!
    nếu mình làm ngơ thì sẽ làm bao nhiêu người buồn và thất vọng? mà mình thì sợ nước mắt lắm rồi, nhất là những giọt nước mắt của những người bên mình.
    sống với nhau đã 3 năm - tưởng sẽ hiểu nhau nhưng mà lại nảy sinh ra những vấn đề làm mình không tin được, cuộc sống thật khó lường.
    đã từ lâu, mình bỏ được cái tính uỷ mị, hay khóc, hay nghĩ vơ vẩn, sắm cho mình được cái vẻ mặt lạnh lùng cóc thèm bận tâm đến cái gì, quyết ko khóc vì một chuyện vớ vẩn nào đó, thế mà hôm trước....mới bị nói một câu mà nước mắt đã rơm rớm rồi, tự dưng thấy tủi thân và thất vọng quá.
    Bạn bè....nghĩ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có fải mình quá dễ tin không? mình đã tập sống một mình mà không có nó, nhưng mà nghĩ lại những ngày xưa, lại thấy thương nó và nhớ...nó thì bảo thiếu mình nó khó sống, câu nói làm mình cảm động và lại quên đi hết những gì nó làm....
    Mấy hôm nay thời tiết thất thường quá, nắng mưa bất chợt...
    cứ chiều lại mưa, khiến mình có cảm giác chờ đợi những cơn mưa như thế, trời đất dịu lại và cái mùi nồng nồng của đất và cỏ bụi lại loang loáng...lại thấy buồn.
    định viết tiếp nhưng lại chán quá, hôm nay thế đã....
    nhắn anh Teq: đừng nghe GLOOMY SUNDAY nhiều nhé, kẻo lại không có xiền mua vodka, hì
  5. em_hat_hay_lam

    em_hat_hay_lam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    2.108
    Đã được thích:
    0
    " Mấy hôm nay em là kẻ chán đời và rất hay lên mạng"
    Mới đọc được câu này của ai đó trên một topic nào đó trên ttvn, thấy hơi hơi giống mình.
    Mình thì cũng chả fải chán đời, nhưng mà cứ thấy buồn buồn trong lòng và muốn phá phách cái gì đấy, ngồi net một lèo mấy tiếng đồng hồ, mở các loại web ra tý toáy, chat thì chả muốn, vì cứ nghĩ đến những câu chuyện nhạt toẹt, chả đâu vào đâu là mình chán ngấy.
    Let it be? hừm , đúng là nhiều khi muốn kệ xừ đời nhưng mà bao nhiêu điều xung quanh không thể khiến mình làm ngơ được, đó là một cái chán!
    nếu mình làm ngơ thì sẽ làm bao nhiêu người buồn và thất vọng? mà mình thì sợ nước mắt lắm rồi, nhất là những giọt nước mắt của những người bên mình.
    sống với nhau đã 3 năm - tưởng sẽ hiểu nhau nhưng mà lại nảy sinh ra những vấn đề làm mình không tin được, cuộc sống thật khó lường.
    đã từ lâu, mình bỏ được cái tính uỷ mị, hay khóc, hay nghĩ vơ vẩn, sắm cho mình được cái vẻ mặt lạnh lùng cóc thèm bận tâm đến cái gì, quyết ko khóc vì một chuyện vớ vẩn nào đó, thế mà hôm trước....mới bị nói một câu mà nước mắt đã rơm rớm rồi, tự dưng thấy tủi thân và thất vọng quá.
    Bạn bè....nghĩ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có fải mình quá dễ tin không? mình đã tập sống một mình mà không có nó, nhưng mà nghĩ lại những ngày xưa, lại thấy thương nó và nhớ...nó thì bảo thiếu mình nó khó sống, câu nói làm mình cảm động và lại quên đi hết những gì nó làm....
    Mấy hôm nay thời tiết thất thường quá, nắng mưa bất chợt...
    cứ chiều lại mưa, khiến mình có cảm giác chờ đợi những cơn mưa như thế, trời đất dịu lại và cái mùi nồng nồng của đất và cỏ bụi lại loang loáng...lại thấy buồn.
    định viết tiếp nhưng lại chán quá, hôm nay thế đã....
    nhắn anh Teq: đừng nghe GLOOMY SUNDAY nhiều nhé, kẻo lại không có xiền mua vodka, hì
  6. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Cảm giác ấy, chẳng đủ mạch lạc để biết rõ là mình đang bị làm sao, em nhỉ?
    Gió đêm nay mát lạnh, vẽ lên trong không gian những giấc mơ bằng tiếng kèn... Bức tranh kỳ lạ ấy, chị đang dần cảm nhận, đang dần cảm nhận... Nó thật tuyệt, bóng dáng của thiên thần...
  7. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Cảm giác ấy, chẳng đủ mạch lạc để biết rõ là mình đang bị làm sao, em nhỉ?
    Gió đêm nay mát lạnh, vẽ lên trong không gian những giấc mơ bằng tiếng kèn... Bức tranh kỳ lạ ấy, chị đang dần cảm nhận, đang dần cảm nhận... Nó thật tuyệt, bóng dáng của thiên thần...
  8. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    Làm gì có thiên thần!
  9. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    Làm gì có thiên thần!
  10. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Ít ra thì em thấy... thiên thần hơn em nhiều lắm ạ .
    Càng ngày, càng thấy mình rời xa bóng dáng của những thiên thần
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này