1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày Hôm Nay (bài tháng 2 từ trang 45)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Tequila, 23/07/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    Mụ Gem hâm!
    Tôi đang bực mình với bạn đấy, nhưng tôi sẽ ko giận bạn làm gì. Đừng hỏi lí do.
    Mọi thứ đã qua rồi. Nhiều khi tôi không hiểu tôi đang sống như thế nào nữa. Nhưng có những chuyện đôi khi ta phải chấp nhận. Và giờ tôi biết tôi phải chấp nhận vì cuộc sống của tôi là thế. Rồi có một ngày, tôi sẽ đủ sức thay đổi nó!
    Cuộc sống của ai chả có những buồn phiền, fải không? tôi biết bạn cũng đủ chuyện chán chường rồi nên tôi sẽ ko kể lể những chuyện của tôi - những chuyện mà tôi cũng ko bao giờ có ý định kể! Có những điều tôi muốn giấu đi, muốn quên đi.
    Có khi tôi đã làm được điều đó bằng cách sắm cho mình một vẻ mặt " vô cảm" , một thái độ hời hợt, hờ hững nhưng có lẽ những cái đấy cũng ko giúp tôi vượt qua được cái cảm giác bất an. Làm sao thanh thản được khi còn quá nhiều điều phiền muộn xảy đến với những người tôi yêu?
    Đã thi xong. Tôi sẽ được về nhà sớm. Nhưng mọi chuyện vẫn vỡ vụn trong tôi. Tôi không vui được. Điều này bạn không thể hiểu đâu.
    Đã từng kiêu hãnh lắm lắm với cảm giác yên tâm về mình, nhưng quả thực giờ đây dường như tôi đánh mất hết rồi. Vẫn cái vẻ ngạo nghễ giả tạo, nhưng trong lòng tôi là khoảng trống.
    Bạn đừng viết trả lời tôi, bởi những điều khuyên nhủ tôi đâu cần, bởi những lời an ủi tôi không thích. Không phải vì chúng là của bạn, mà bởi tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi sẽ vẫn phải đứng lên và nhìn về phía trước. Dù nó thế nào thì nó đã, đang và sẽ là cuộc sống của tôi. Mãi mãi.
    Thân mến!
  2. rock_hate

    rock_hate Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2004
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Mỗi ngày là một ngày mới nên hiển nhiên ngày hôm qua của em cũng là một ngày mới. Anh sẽ không tưởng tượng được đâu, khi em đi bên cạnh người đó, chiếc váy hoa nhỏ li ti, tóc buông xoã và xăng đan kết đầy những hạt cườm... dịu dàng và mỏng mảnh như em chưa từng bao giờ là con bé ngộc nghệch đi bên anh.
    Hồ Tây, buổi tối thứ 2 còn đông hơn cả những tối thứ 7 mà mình thường đi qua. Có lẽ tại nóng quá, thiên hạ đổ xô ra con đường này để hóng một chút gió, nhưng giờ thì chỉ còn hóng bụi xe mà thôi.
    Hồ Tây, mỗi lần đi cùng anh trên con đường Thanh Niên này em vẫn thường ngượng nghịu không dám nhìn sang hai bên đường, chỉ giục anh đi cho thật nhanh qua con đường này và chưa bao giờ dám dừng chân lại. Nhưng hôm nay em đi bên cạnh người ấy, tự nhiên như không, họ dừng lại trên cái lan can bên cạnh hồ, mà xung quanh, người ta .... Em thấy thật lạ lùng, tại sao yêu anh chẳng bao giờ dám ngồi trên con đường cạnh Hồ Tây như những người yêu nhau kia, vậy mà giờ đây em ngồi bên cạnh một người, chưa phải là người yêu em, ngồi và thản nhiên nói những câu chuyện về quá khứ, về tương lai...
    Ừ nhỉ, thì đường Thanh Niên đâu là con đường chỉ dành cho những người yêu nhau đâu. Mà trời nắng nóng thế này đâu phải chỉ những người yêu nhau mới được phép cùng nhau đi hóng gió....
    Anh biết không, từ ngày xa anh, mỗi ngày của em thực sự là một ngày mới. Anh đừng buồn khi nghe em nói điều ấy nhé! Có thể, chúng ta đã quá quen thuộc với nhau để không còn tìm thấy những điểm mới ở nhau nữa, nên mỗi ngày, chúng ta lại gặp lại một cái cũ, một hình ảnh cũ. Còn giờ đây, mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, em lại biết mình đang có một ngày mới chờ đợi...
    Người ấy không còn giống anh nữa đối với em, anh ạ. Ừ, có thể anh ấy lớn hơn nên em đã có thể cảm nhận được sự khác biệt. Mái tóc dài của anh ấy cũng trở nên quen thuộc với em, không còn là sự khó chịu như ban đầu nữa. Cả cái dáng gày gò mà em nhầm lẫn với anh cũng trở nên vững chãi hơn, ... Cả ánh mắt anh ấy nhìn em cũng khác, không rụt rè như ngày xưa anh nhìn em, không bình thản hoặc đau đáu như giờ đây anh nhìn em, phải, trong cái nhìn của anh ấy em cảm nhận được sự đam mê nồng nàn, cả cái nhiệt huyết của anh ấy cũng như muốn tràn sang em qua mỗi cái nhìn đó...
    Em chưa yêu anh ấy đâu, vì với em anh vẫn còn quan trọng lắm, nhưng giờ đây em đang tự hỏi, giá một ngày, không còn cái giọng miền Nam là lạ qua điện thoại đánh thức em, không còn gương mặt lạ lùng với mái tóc dài loăn xoăn cố làm em cười mỗi lúc em buồn nhớ anh... Không còn những offline của anh ấy hàng ngày ... thì em cũng không biết, mỗi ngày sẽ đến của em có phải là một ngày mới hay không, anh ạ.
    Hãy hiểu cho em nhé!
  3. rock_hate

    rock_hate Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2004
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Mỗi ngày là một ngày mới nên hiển nhiên ngày hôm qua của em cũng là một ngày mới. Anh sẽ không tưởng tượng được đâu, khi em đi bên cạnh người đó, chiếc váy hoa nhỏ li ti, tóc buông xoã và xăng đan kết đầy những hạt cườm... dịu dàng và mỏng mảnh như em chưa từng bao giờ là con bé ngộc nghệch đi bên anh.
    Hồ Tây, buổi tối thứ 2 còn đông hơn cả những tối thứ 7 mà mình thường đi qua. Có lẽ tại nóng quá, thiên hạ đổ xô ra con đường này để hóng một chút gió, nhưng giờ thì chỉ còn hóng bụi xe mà thôi.
    Hồ Tây, mỗi lần đi cùng anh trên con đường Thanh Niên này em vẫn thường ngượng nghịu không dám nhìn sang hai bên đường, chỉ giục anh đi cho thật nhanh qua con đường này và chưa bao giờ dám dừng chân lại. Nhưng hôm nay em đi bên cạnh người ấy, tự nhiên như không, họ dừng lại trên cái lan can bên cạnh hồ, mà xung quanh, người ta .... Em thấy thật lạ lùng, tại sao yêu anh chẳng bao giờ dám ngồi trên con đường cạnh Hồ Tây như những người yêu nhau kia, vậy mà giờ đây em ngồi bên cạnh một người, chưa phải là người yêu em, ngồi và thản nhiên nói những câu chuyện về quá khứ, về tương lai...
    Ừ nhỉ, thì đường Thanh Niên đâu là con đường chỉ dành cho những người yêu nhau đâu. Mà trời nắng nóng thế này đâu phải chỉ những người yêu nhau mới được phép cùng nhau đi hóng gió....
    Anh biết không, từ ngày xa anh, mỗi ngày của em thực sự là một ngày mới. Anh đừng buồn khi nghe em nói điều ấy nhé! Có thể, chúng ta đã quá quen thuộc với nhau để không còn tìm thấy những điểm mới ở nhau nữa, nên mỗi ngày, chúng ta lại gặp lại một cái cũ, một hình ảnh cũ. Còn giờ đây, mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, em lại biết mình đang có một ngày mới chờ đợi...
    Người ấy không còn giống anh nữa đối với em, anh ạ. Ừ, có thể anh ấy lớn hơn nên em đã có thể cảm nhận được sự khác biệt. Mái tóc dài của anh ấy cũng trở nên quen thuộc với em, không còn là sự khó chịu như ban đầu nữa. Cả cái dáng gày gò mà em nhầm lẫn với anh cũng trở nên vững chãi hơn, ... Cả ánh mắt anh ấy nhìn em cũng khác, không rụt rè như ngày xưa anh nhìn em, không bình thản hoặc đau đáu như giờ đây anh nhìn em, phải, trong cái nhìn của anh ấy em cảm nhận được sự đam mê nồng nàn, cả cái nhiệt huyết của anh ấy cũng như muốn tràn sang em qua mỗi cái nhìn đó...
    Em chưa yêu anh ấy đâu, vì với em anh vẫn còn quan trọng lắm, nhưng giờ đây em đang tự hỏi, giá một ngày, không còn cái giọng miền Nam là lạ qua điện thoại đánh thức em, không còn gương mặt lạ lùng với mái tóc dài loăn xoăn cố làm em cười mỗi lúc em buồn nhớ anh... Không còn những offline của anh ấy hàng ngày ... thì em cũng không biết, mỗi ngày sẽ đến của em có phải là một ngày mới hay không, anh ạ.
    Hãy hiểu cho em nhé!
  4. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Anh hiểu rồi, chua chát quá.
    Đùa chứ đọc bài này của rock hate tớ thấy thấm thía một số cái. Không những chỉ có thằng tóc dài loăn xoăn, mà còn có rất nhiều thứ khác làm nên cái gọi là ngày mới (trong những thứ khác ấy thậm chí có cả chính bản thân mình nữa).
    Hôm nay thèm đi chơi lang thang quá. Giá mà rảnh để ra sông uống bia hóng gió. Có khi phải đến cả năm rồi chưa ra ngồi ở cái bến quen thuộc bên bờ sông Matxcova, ngắm hoàng hôn buông trên nóc cung điện lão Putin.
    Không khéo mùa hè ngắn cụt ngủn này sẽ trôi qua mất mà chưa kịp thưởng thức nó.
  5. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Anh hiểu rồi, chua chát quá.
    Đùa chứ đọc bài này của rock hate tớ thấy thấm thía một số cái. Không những chỉ có thằng tóc dài loăn xoăn, mà còn có rất nhiều thứ khác làm nên cái gọi là ngày mới (trong những thứ khác ấy thậm chí có cả chính bản thân mình nữa).
    Hôm nay thèm đi chơi lang thang quá. Giá mà rảnh để ra sông uống bia hóng gió. Có khi phải đến cả năm rồi chưa ra ngồi ở cái bến quen thuộc bên bờ sông Matxcova, ngắm hoàng hôn buông trên nóc cung điện lão Putin.
    Không khéo mùa hè ngắn cụt ngủn này sẽ trôi qua mất mà chưa kịp thưởng thức nó.
  6. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Ước gì bây giờ được nằm ngủ dưới đáy biển, trong vịnh Galway.
  7. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Ước gì bây giờ được nằm ngủ dưới đáy biển, trong vịnh Galway.
  8. artox1812

    artox1812 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    Khi tôi đứng lên, trên mặt bàn chi chít những bông hoa năm cánh màu đỏ xếp bằng vỏ hạt dưa. Tôi đã ngồi ở quán đó 1 tiếng đồng hồ, ngắm hồ Trúc Bạch và cắn hạt dưa một mình. Tôi đợi một người bạn, trong khi người bạn ấy lại đợi tôi ở Rockbụi... Khi tôi đoán ra được sự lầm lẫn đó thì cũng đã muộn rồi. Vì thế, tôi tiếp tục ngồi một mình trên tầng 3 của quán, và lặng lẽ quan sát người ta kéo lưới trên hồ. Mọi lần, khi tôi ngồi đây, hoa phượng đỏ rực đường Thanh Niên. Từ cái nơi cao cao, xa xa này nhìn xuống chỉ thấy những vòm hoa đỏ rực, điểm những chấm trắng, phấp phới từng đàn **** non. Thế mà giờ đây chỉ còn lại vài bông hoa nở muộn, lạc lõng giữa màu xanh của lá.
    Tôi lại nghĩ về D, nghĩ về những cú điện thoại lúc 12h đêm, và cả cú điện thoại lúc 6h sáng nay. Tôi tưởng tượng đến những cái vỏ chai bia lăn lóc trong căn phòng mờ tối, với những bông hoa tàn úa trong chiếc bình thuỷ tinh đã cạn nước. Tôi tưởng tượng đến bầu trời Tolouse màu táo xanh, đến cái thời tiết se lạnh như đầu mùa đông ở Việt nam, đến dòng kênh mà D nói là dài nhất nước Pháp chảy phía trước nhà... Tôi tưởng tượng thấy D của tôi trong căn phòng ấy, vừa uống bia xong, đang ngồi trên bậu cửa sổ đốt thuốc lá, và phải cố lắm mới không nảy ra ý nghĩ điên khùng là nhảy xuống từ tầng 2. Tôi biết có lẽ D sẽ có ý nghĩ ấy, bởi vì nếu tôi ngồi đó tôi cũng sẽ nảy ra ý định ấy. Không thể nào ngủ được với một tâm trạng tồi tệ như thế, D nhấc máy điện thoại gọi cho tôi. Lúc đó là 1h đêm ở Tolouse, và 6h sáng ở Việt nam. " Pen à, đang ngủ phải không?"
    Khoảng cách hàng ngàn cây số làm D không bao giờ thấy được rằng, rút cuộc thì tôi đã khóc như thế nào khi nghe thấy giọng nói ấy. Tôi không khóc bằng nước mắt, không khóc bằng âm thanh mà khóc bằng cả con tim mình. Tôi khóc vì nỗi đau không phải của tôi. Tôi khóc bởi vì D không thể nào khóc được. Đáng lẽ ra tôi nên im lặng để nghe D nói, nói hết những điều chất chứa trong lòng, thay vì khoả lấp đi tất cả bằng những câu chuyện nhí nhố vớ vẩn. Đáng lẽ ra khi D nói " Pen ơi, chỉ còn 20 giây nữa thôi. Nói gì đi..." thì tôi phải nói một cái gì đó có ý nghĩa hơn là lời khuyên bảo nhạt nhẽo: " Cậu hãy cố ngủ đi. Nhưng đừng tắt đèn trong phòng, và nhớ đặt chuông báo thức nhé..." Để đến khi những tiếng tút... tút... vang lên thì tôi lại thẫn thờ.
    Trước khi lên quán, tôi đến chùa Trấn Quốc. Nhắm mắt, và mở mắt ra:
    Món nợ lớn nhất đời người là tình cảm.
    Rút cuộc thì ai đã nợ ai? D đã nợ tôi những năm tháng vô tư, nợ tôi cả một trái tim nóng bỏng mê say, hay chính tôi đã nợ D những tháng ngày mà từng giờ, từng phút đều ngọt ngào như cổ tích. D nợ gì cô gái ấy, nợ gì thành phố Tolouse ảm đạm mà phải chịu những đêm dài dằn vặt trong căn phòng ấy. Những đêm ngồi bên khung cửa sổ hút thuốc lá một mình, thèm đến nao lòng được trở về Việt nam, trở về Vũng tàu, trở về Hà nội... mà vẫn biết không thể... và không để làm gì? Tôi nợ gì D mà cứ phải trải lòng mình ra để đau đớn như vậy? Tôi nợ gì lời hẹn ước ở Khải hoàn môn. Phải xốc lại niềm tin thôi, xốc lại cả những điều đã từng là lẽ sống của tôi, mà giờ đây sao quá nhạt phai.
  9. artox1812

    artox1812 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    Khi tôi đứng lên, trên mặt bàn chi chít những bông hoa năm cánh màu đỏ xếp bằng vỏ hạt dưa. Tôi đã ngồi ở quán đó 1 tiếng đồng hồ, ngắm hồ Trúc Bạch và cắn hạt dưa một mình. Tôi đợi một người bạn, trong khi người bạn ấy lại đợi tôi ở Rockbụi... Khi tôi đoán ra được sự lầm lẫn đó thì cũng đã muộn rồi. Vì thế, tôi tiếp tục ngồi một mình trên tầng 3 của quán, và lặng lẽ quan sát người ta kéo lưới trên hồ. Mọi lần, khi tôi ngồi đây, hoa phượng đỏ rực đường Thanh Niên. Từ cái nơi cao cao, xa xa này nhìn xuống chỉ thấy những vòm hoa đỏ rực, điểm những chấm trắng, phấp phới từng đàn **** non. Thế mà giờ đây chỉ còn lại vài bông hoa nở muộn, lạc lõng giữa màu xanh của lá.
    Tôi lại nghĩ về D, nghĩ về những cú điện thoại lúc 12h đêm, và cả cú điện thoại lúc 6h sáng nay. Tôi tưởng tượng đến những cái vỏ chai bia lăn lóc trong căn phòng mờ tối, với những bông hoa tàn úa trong chiếc bình thuỷ tinh đã cạn nước. Tôi tưởng tượng đến bầu trời Tolouse màu táo xanh, đến cái thời tiết se lạnh như đầu mùa đông ở Việt nam, đến dòng kênh mà D nói là dài nhất nước Pháp chảy phía trước nhà... Tôi tưởng tượng thấy D của tôi trong căn phòng ấy, vừa uống bia xong, đang ngồi trên bậu cửa sổ đốt thuốc lá, và phải cố lắm mới không nảy ra ý nghĩ điên khùng là nhảy xuống từ tầng 2. Tôi biết có lẽ D sẽ có ý nghĩ ấy, bởi vì nếu tôi ngồi đó tôi cũng sẽ nảy ra ý định ấy. Không thể nào ngủ được với một tâm trạng tồi tệ như thế, D nhấc máy điện thoại gọi cho tôi. Lúc đó là 1h đêm ở Tolouse, và 6h sáng ở Việt nam. " Pen à, đang ngủ phải không?"
    Khoảng cách hàng ngàn cây số làm D không bao giờ thấy được rằng, rút cuộc thì tôi đã khóc như thế nào khi nghe thấy giọng nói ấy. Tôi không khóc bằng nước mắt, không khóc bằng âm thanh mà khóc bằng cả con tim mình. Tôi khóc vì nỗi đau không phải của tôi. Tôi khóc bởi vì D không thể nào khóc được. Đáng lẽ ra tôi nên im lặng để nghe D nói, nói hết những điều chất chứa trong lòng, thay vì khoả lấp đi tất cả bằng những câu chuyện nhí nhố vớ vẩn. Đáng lẽ ra khi D nói " Pen ơi, chỉ còn 20 giây nữa thôi. Nói gì đi..." thì tôi phải nói một cái gì đó có ý nghĩa hơn là lời khuyên bảo nhạt nhẽo: " Cậu hãy cố ngủ đi. Nhưng đừng tắt đèn trong phòng, và nhớ đặt chuông báo thức nhé..." Để đến khi những tiếng tút... tút... vang lên thì tôi lại thẫn thờ.
    Trước khi lên quán, tôi đến chùa Trấn Quốc. Nhắm mắt, và mở mắt ra:
    Món nợ lớn nhất đời người là tình cảm.
    Rút cuộc thì ai đã nợ ai? D đã nợ tôi những năm tháng vô tư, nợ tôi cả một trái tim nóng bỏng mê say, hay chính tôi đã nợ D những tháng ngày mà từng giờ, từng phút đều ngọt ngào như cổ tích. D nợ gì cô gái ấy, nợ gì thành phố Tolouse ảm đạm mà phải chịu những đêm dài dằn vặt trong căn phòng ấy. Những đêm ngồi bên khung cửa sổ hút thuốc lá một mình, thèm đến nao lòng được trở về Việt nam, trở về Vũng tàu, trở về Hà nội... mà vẫn biết không thể... và không để làm gì? Tôi nợ gì D mà cứ phải trải lòng mình ra để đau đớn như vậy? Tôi nợ gì lời hẹn ước ở Khải hoàn môn. Phải xốc lại niềm tin thôi, xốc lại cả những điều đã từng là lẽ sống của tôi, mà giờ đây sao quá nhạt phai.
  10. flatmem

    flatmem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2004
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Bạn thân mến, bạn thật đáng yêu khi cho mình bông hướng dương ấy! Tớ thích lắm, cả bạn nhạc và những cái pic ngộ nghĩnh nữa. :))
    Ừ, đúng rồi:
    Friends are to gossip together on any topic..
    to fight with each other and for each other
    to play pranks together without getting caught
    Friends are those who think and care about u.. when u r far away from them..
    Ừ và cũng lại đúng nữa:
    Friends are those who help u to say CHEEEESE...:)):)):))
    Ngày hôm nay tớ sẽ vượt qua! Cám ơn bạn !!
    Được flatmem sửa chữa / chuyển vào 09:53 ngày 24/06/2004
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này