1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày Hôm Nay (bài tháng 2 từ trang 45)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Tequila, 23/07/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thalagiotmua

    thalagiotmua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/09/2004
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay một mình uống vài chai beer... hix... buồn quá... say quá... đầu cứ quay quay... chẳng muốn nói chuyện với ai cả, chỉ muốn im lặng...im lặng... Bây giờ mới nhớ ra là từ tối hôm qua lúc mình nhận được những tin ấy cho đến bây giờ mình vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào... chỉ có điều là hôm qua mình thức trắng cả đêm... không tài nào ngủ được... sáng vào công ty mệt mỏi quá... may là không phải giao đồ cho thợ làm, nên mình gục trên bàn suốt nhưng cũng chẳng ngủ được... gần cuối giờ cố gắng check hàng cho xong..hix... về đến nhà cũng chẳng ngủ được.. ra Bar nốc vài chai beer ... cố nghĩ ra một điều gì đó để cho nước mắt nó rơi ra, chỉ cần như thế thôi là mình đã co thể bình thường trở lại rồi... vậy mà vẫn không tài nào khóc được... Khóc đi chứ! khóc đi !....
  2. thalagiotmua

    thalagiotmua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/09/2004
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay một mình uống vài chai beer... hix... buồn quá... say quá... đầu cứ quay quay... chẳng muốn nói chuyện với ai cả, chỉ muốn im lặng...im lặng... Bây giờ mới nhớ ra là từ tối hôm qua lúc mình nhận được những tin ấy cho đến bây giờ mình vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào... chỉ có điều là hôm qua mình thức trắng cả đêm... không tài nào ngủ được... sáng vào công ty mệt mỏi quá... may là không phải giao đồ cho thợ làm, nên mình gục trên bàn suốt nhưng cũng chẳng ngủ được... gần cuối giờ cố gắng check hàng cho xong..hix... về đến nhà cũng chẳng ngủ được.. ra Bar nốc vài chai beer ... cố nghĩ ra một điều gì đó để cho nước mắt nó rơi ra, chỉ cần như thế thôi là mình đã co thể bình thường trở lại rồi... vậy mà vẫn không tài nào khóc được... Khóc đi chứ! khóc đi !....
  3. tiop

    tiop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0

    Hôm nay thấy nhục nhã và đau đớn, những cái nhìn ngang , những nụ cười méo ,những câu nói xiên , thế nhưng tôi vẫn phải nhìn ,phải nghe ,và im lặng ...vẫn chưa thể xong...bố mẹ hay cho con thời gian để sửa cái nhục này , vì chỉ có nghĩ tới bố mẹ con mới thấy muốn chiến đấu và chiến thắng !
    Còn cái đau dai dẳng và lãnh lẽo trong não bộ thì vẫn thường trực nhói lên khi thi thoảng không được sưởi ấm bởi niềm tin .
    To Codet :
    Cụng một phát để hôm đó (31/12/****) cụng thêm phát nữa nhé ! Chúc may mắn & thành công .
  4. tiop

    tiop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2004
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0

    Hôm nay thấy nhục nhã và đau đớn, những cái nhìn ngang , những nụ cười méo ,những câu nói xiên , thế nhưng tôi vẫn phải nhìn ,phải nghe ,và im lặng ...vẫn chưa thể xong...bố mẹ hay cho con thời gian để sửa cái nhục này , vì chỉ có nghĩ tới bố mẹ con mới thấy muốn chiến đấu và chiến thắng !
    Còn cái đau dai dẳng và lãnh lẽo trong não bộ thì vẫn thường trực nhói lên khi thi thoảng không được sưởi ấm bởi niềm tin .
    To Codet :
    Cụng một phát để hôm đó (31/12/****) cụng thêm phát nữa nhé ! Chúc may mắn & thành công .
  5. artox1812

    artox1812 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    2. Minh ốm. Không nặng, nhưng đủ để cô phải nghỉ một buổi học. Thế mà 6h sáng nay cô đã thức dậy, mang ghế ra ngồi ở trước ban công nhìn xuống đường. Cánh đồng trước mặt vẫn còn đang phủ mờ sương trắng, ướt át và đầy tươi mát. Trong cô chợt hiện lên hình ảnh cánh đồng bắp cải ở quê vào những buổi sáng giáp Tết. Đã 15 năm trôi qua rồi. Bao nhiêu thứ đã đổi thay. Bà nội cũng đã mất được 4 năm, mùa đông năm nay sẽ thay áo cho bà. Những cánh đồng bắp cải cũng bị thu hẹp lại, dọc hai bên quốc lộ mọc lên những ngôi nhà ống mặt tiền 3m san sát nhau. Dòng sông chảy qua làng mà ngày xưa Minh đã từng được anh Thành nhà bác Dũng hàng xóm bế cho ngồi cưỡi trâu vượt qua cũng chỉ còn là một lạch nước tù đọng không đủ tưới mấy thửa ruộng ven bờ mỗi khi đến mùa khô. Cả anh Thành cũng đổi khác nhiều lắm rồi. Tết năm ngoái, khi Minh về quê, cô chợt gặp anh đang đạp xe trên đường làng. Nhìn thấy Minh, anh có vẻ lúng túng, đầu gật gật dường như không biết nên dừng lại chào hay đi luôn. Đến khi nghe Minh gọi nhỏ " Anh Thành..." thì anh mới lóng ngóng đỗ xe lại, nhìn cô bằng ánh mắt rất khó hiểu. " Minh về chơi Tết à? Có ở lại chơi lâu không?". " Dạ, đến chiều là em đi luôn. Cũng chẳng còn ai nữa mà anh. Con gái anh đấy à?". " Ừ, 4 tuổi rồi. Con chào cô Minh đi". Sau vài câu hỏi thăm nữa, anh chào Minh " Thôi, chắc bên ngoại đang đợi. Anh đưa cháu sang đấy ăn Tết đây. Nếu em chưa đi ngay thì đến nhà anh chơi một cái nhé". Minh gật đầu và đưa tay vẫy anh. Khi anh đi khuất, Minh khẽ thở dài và những bước chân của cô bỗng nặng trĩu. Không còn đâu cậu thiếu niên 15 tuổi vô tư, hay cười có đôi mắt sáng như sao và vòng tay rộng đầy che chở ngày xưa. Đứng trước Minh vừa nãy là một người đàn ông, một người chồng, một người cha 30 tuổi mà những gánh nặng cơm áo đã khiến đôi vai anh trĩu xuống, khiến nụ cười anh có phần ngậm ngùi. Và đôi mắt không bao giờ còn sáng như ngày xưa, như cái thời đối với Minh, anh lúc nào cũng như một người anh trai lớn. Hoàn cảnh sống hiện giờ giữa cô và anh quá khác biệt, một cái hố sâu ngăn cách quá rộng và sẽ còn rộng nữa theo thời gian. 10 năm nữa, Minh 30 tuổi, cô sẽ có một gia đình mà cô tin là êm đẹp, một địa vị xã hội, và những điều kiện vật chất không tồi. Mỗi mùa hè, cả gia đình cô sẽ đi du lịch ở một nơi nào đó... Còn anh, 10 năm nữa, anh đã là một người đàn ông trung niên 40 tuổi. Quá nửa cuộc đời của anh đã trôi qua trong cái làng Đan Tảo ấy một cách êm đềm. Quá êm đềm!
    Khi người ta bị ốm, và nằm một mình ở nhà, thì thời gian dường như không bao giờ trôi đi. Quanh quẩn, quẩn quanh từ phòng ngủ ra phòng khách. Bật TV lên xem Tể tướng lưu gù một lúc, rồi lại tắt TV và về phòng ngủ. Vớ lấy một quyển sách, lật lật vài trang rồi ném bừa xuống đuôi giường. Vén rèm cửa lên để ánh nắng tràn vào, nhưng thấy chói mắt quá, lại buông rèm xuống. Khi nào cơn sốt lên cao, khát nước quá thì ra phòng bếp, mở tủ lạnh và tu ừng ực như kẻ chết khát trên sa mạc. Khi ngửa cổ uống dòng nước mát lạnh ấy, Minh đột nhiên thấy tối sầm cả mặt mũi. Hai chân cô nhũn ra, toàn thân gần như không còn chút sức lực nào nữa. Cô buông chai nước và ngồi bệt xuống nền bếp, mắt nhắm nghiền lại. Cô tưởng mình sắp ngất xỉu... Nhưng không phải, sau vài phút, cảm giác ấy trôi qua. Chỉ là một cơn choáng nhẹ. Khi đã có thể đứng dậy và đi lại bình thường, Minh lôi một quả táo ra gặm, và bật bếp ga nấu mì tôm ăn.
  6. artox1812

    artox1812 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    2. Minh ốm. Không nặng, nhưng đủ để cô phải nghỉ một buổi học. Thế mà 6h sáng nay cô đã thức dậy, mang ghế ra ngồi ở trước ban công nhìn xuống đường. Cánh đồng trước mặt vẫn còn đang phủ mờ sương trắng, ướt át và đầy tươi mát. Trong cô chợt hiện lên hình ảnh cánh đồng bắp cải ở quê vào những buổi sáng giáp Tết. Đã 15 năm trôi qua rồi. Bao nhiêu thứ đã đổi thay. Bà nội cũng đã mất được 4 năm, mùa đông năm nay sẽ thay áo cho bà. Những cánh đồng bắp cải cũng bị thu hẹp lại, dọc hai bên quốc lộ mọc lên những ngôi nhà ống mặt tiền 3m san sát nhau. Dòng sông chảy qua làng mà ngày xưa Minh đã từng được anh Thành nhà bác Dũng hàng xóm bế cho ngồi cưỡi trâu vượt qua cũng chỉ còn là một lạch nước tù đọng không đủ tưới mấy thửa ruộng ven bờ mỗi khi đến mùa khô. Cả anh Thành cũng đổi khác nhiều lắm rồi. Tết năm ngoái, khi Minh về quê, cô chợt gặp anh đang đạp xe trên đường làng. Nhìn thấy Minh, anh có vẻ lúng túng, đầu gật gật dường như không biết nên dừng lại chào hay đi luôn. Đến khi nghe Minh gọi nhỏ " Anh Thành..." thì anh mới lóng ngóng đỗ xe lại, nhìn cô bằng ánh mắt rất khó hiểu. " Minh về chơi Tết à? Có ở lại chơi lâu không?". " Dạ, đến chiều là em đi luôn. Cũng chẳng còn ai nữa mà anh. Con gái anh đấy à?". " Ừ, 4 tuổi rồi. Con chào cô Minh đi". Sau vài câu hỏi thăm nữa, anh chào Minh " Thôi, chắc bên ngoại đang đợi. Anh đưa cháu sang đấy ăn Tết đây. Nếu em chưa đi ngay thì đến nhà anh chơi một cái nhé". Minh gật đầu và đưa tay vẫy anh. Khi anh đi khuất, Minh khẽ thở dài và những bước chân của cô bỗng nặng trĩu. Không còn đâu cậu thiếu niên 15 tuổi vô tư, hay cười có đôi mắt sáng như sao và vòng tay rộng đầy che chở ngày xưa. Đứng trước Minh vừa nãy là một người đàn ông, một người chồng, một người cha 30 tuổi mà những gánh nặng cơm áo đã khiến đôi vai anh trĩu xuống, khiến nụ cười anh có phần ngậm ngùi. Và đôi mắt không bao giờ còn sáng như ngày xưa, như cái thời đối với Minh, anh lúc nào cũng như một người anh trai lớn. Hoàn cảnh sống hiện giờ giữa cô và anh quá khác biệt, một cái hố sâu ngăn cách quá rộng và sẽ còn rộng nữa theo thời gian. 10 năm nữa, Minh 30 tuổi, cô sẽ có một gia đình mà cô tin là êm đẹp, một địa vị xã hội, và những điều kiện vật chất không tồi. Mỗi mùa hè, cả gia đình cô sẽ đi du lịch ở một nơi nào đó... Còn anh, 10 năm nữa, anh đã là một người đàn ông trung niên 40 tuổi. Quá nửa cuộc đời của anh đã trôi qua trong cái làng Đan Tảo ấy một cách êm đềm. Quá êm đềm!
    Khi người ta bị ốm, và nằm một mình ở nhà, thì thời gian dường như không bao giờ trôi đi. Quanh quẩn, quẩn quanh từ phòng ngủ ra phòng khách. Bật TV lên xem Tể tướng lưu gù một lúc, rồi lại tắt TV và về phòng ngủ. Vớ lấy một quyển sách, lật lật vài trang rồi ném bừa xuống đuôi giường. Vén rèm cửa lên để ánh nắng tràn vào, nhưng thấy chói mắt quá, lại buông rèm xuống. Khi nào cơn sốt lên cao, khát nước quá thì ra phòng bếp, mở tủ lạnh và tu ừng ực như kẻ chết khát trên sa mạc. Khi ngửa cổ uống dòng nước mát lạnh ấy, Minh đột nhiên thấy tối sầm cả mặt mũi. Hai chân cô nhũn ra, toàn thân gần như không còn chút sức lực nào nữa. Cô buông chai nước và ngồi bệt xuống nền bếp, mắt nhắm nghiền lại. Cô tưởng mình sắp ngất xỉu... Nhưng không phải, sau vài phút, cảm giác ấy trôi qua. Chỉ là một cơn choáng nhẹ. Khi đã có thể đứng dậy và đi lại bình thường, Minh lôi một quả táo ra gặm, và bật bếp ga nấu mì tôm ăn.
  7. Nhi_ngoc_nghech

    Nhi_ngoc_nghech Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Thèm có một cái giường để ngủ quá. Chạy về nhà thì hết giờ nghỉ trưa mất.
    Vừa nãy ngồi ăn với anh bạn cùng phòng, kể liên thiên về Hà Nội cho anh ta nghe. Quán này quán nọ... Ai dè anh ấy cũng đã từng ngồi và rất thích Phố Cổ, Ảnh, Lung, Phố... Thế rồi anh ấy còn kể lại cảm giác được đón cơn gió lạnh đầu tiên tràn về. Trời ạ...
  8. Nhi_ngoc_nghech

    Nhi_ngoc_nghech Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Thèm có một cái giường để ngủ quá. Chạy về nhà thì hết giờ nghỉ trưa mất.
    Vừa nãy ngồi ăn với anh bạn cùng phòng, kể liên thiên về Hà Nội cho anh ta nghe. Quán này quán nọ... Ai dè anh ấy cũng đã từng ngồi và rất thích Phố Cổ, Ảnh, Lung, Phố... Thế rồi anh ấy còn kể lại cảm giác được đón cơn gió lạnh đầu tiên tràn về. Trời ạ...
  9. nguoicuoicung

    nguoicuoicung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    1.459
    Đã được thích:
    0
    Thằng đó bịp bợm, anh của cô đây ở Hà Nội từ bé mà chưa biết cơn gió lạnh đầu tiên tràn về Hà Nội lúc mấy giờ, ngày bao nhiêu, tháng mấy. Chỉ biết ra đường là thấy gió lạnh, nhưng ai mà biết được nó về lúc nào.
    Hồi chưa vợ, anh hay dùng cái giọng ấy để à ơi các em đấy
  10. nguoicuoicung

    nguoicuoicung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    1.459
    Đã được thích:
    0
    Thằng đó bịp bợm, anh của cô đây ở Hà Nội từ bé mà chưa biết cơn gió lạnh đầu tiên tràn về Hà Nội lúc mấy giờ, ngày bao nhiêu, tháng mấy. Chỉ biết ra đường là thấy gió lạnh, nhưng ai mà biết được nó về lúc nào.
    Hồi chưa vợ, anh hay dùng cái giọng ấy để à ơi các em đấy
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này