1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày hôm nay (version 2.0)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Tequila, 09/11/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm nay (version 2.0)

    Topic Ngày hôm nay 1.0 đã quá dài, chiếm diện tích khá lớn trên trang nhất, ảnh hưởng tới vị trí của các topic khác. Vì vậy, tôi xin phép mở phiên bản 2.0, mời các bạn tiếp tục vào chơi.

    Topic cũ sẽ được đưa vào Mục lục, để tiện cho bạn nào muốn lục lại đồ cũ. Thân ái.
  2. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0

    Tôi về nhà sớm hơn mọi ngày. Về tới nhà là 10h tối, có 3 tiếng để làm gì tùy ý. Chợt nhớ hôm nay có người bạn gửi mess nói rằng vừa đọc lại bài tôi viết đầu tiên trong topic Ngày hôm nay, giờ đã 3 năm rồi. 3 năm thì người ta khác đi những gì nhỉ?
    ***
    Ngày hôm nay là ngày thứ hai, một ngày làm việc như mọi ngày làm việc khác.
    Tôi thức dậy vào lúc 6h30 sáng, sau ba đợt chuông báo thức reo. Tôi đặt 3 lần báo thức, mỗi lần cách nhau 10 phút. Ngày nào phải trực sớm, tôi dậy ngay từ lần chuông thứ nhất, vào các ngày khác đợi đến lần chuông thứ 3. Hôm nay không phải phiên trực, tôi dậy lúc 6h30 và như mọi khi bước ra khỏi cửa nhà lúc 6h50.
    Mở cửa ra hít một hơi dài hưởng làn gió buổi sớm đượm mùi cỏ, mùi gỗ tươi, mùi trâu bò, mùi sương còn chưa tan hết. Những đóa hoa hồng đã tàn hết, chẳng hiểu chúng chui từ đâu lên giữa đám cỏ dại và nở được đúng 3 bông. Để lớn tiếp và nở hoa tiếp, chúng cần sự chăm sóc nhưng biết lấy đâu thời gian để nhặt cỏ xung quanh, tỉa cành và vun gốc cho chúng. Tuy nhiên, thay thế vào đó là hai dây tigôn mới mọc lên, đang leo dần qua tường và bắt đầu bám được vào dàn dây thép. Trước sân bừa ra một đống bẹ lá cau khô, cứ bảo phải đốt đi mà ngày nào cũng về muộn chưa dọn được. Ngay trước thềm nhà, dưới bể cá nhỏ, rêu mọc đầy ngập một đống cũng chưa tìm được cách nào diệt được, giống rêu này sức sống phi thường. Giờ này đã là giờ người ta đi làm, xe công nông nổ máy, tiếng trẻ con gọi nhau đi học, tiếng chó sủa đổng, ? trước đó hơn nửa tiếng khi tôi còn trên giường, thì tất cả còn im lặng chỉ có tiếng chim hót lích chích reo vui trên nền loa phóng thanh xã.
    Tôi phóng xe men theo triền đê. Từ nhà đến chân cầu Chương Dương tổng cộng tròn 10km, trừ một đoạn bụi bặm xe tải dài 1km, còn lại cứ một bên là đồng ruộng một bên là sông. Hơn mười phút chạy trên đoạn đường đê ấy, hít thở không khí trong lành, giữa một không gian ***g lộng toàn trời và gió, thế là đủ dưỡng khí cho cả một ngày dài toàn khí điều hòa và khói xe. Người ta bảo: Sao anh dở hơi thế, sao tự dưng ra chỗ xa lắc xa lơ mà ở đi lại mất thời gian. Tôi bảo: Sao anh dở hơi thế, sao cứ giam mình ngày này qua ngày khác giữa phố phường chật chội toàn khói bụi, sáng không nhìn thấy mặt trời cả năm không nhìn thấy trăng sao. Kể cũng lạ thật, tại sao vì tiếc 15 phút phóng xe mà người ta bỏ phí nhiều thứ thế mà không biết. Quanh năm chen chúc, làm việc chen chúc, uống cà phê chen chúc, yêu nhau cũng chen chúc, đến kỳ nghỉ cũng lại chen nhau ra bãi biển đến cái ghế ngồi hóng mát cũng phải chen.
    Tôi tới gần chỗ làm, ăn bát phở rồi tới nơi có mặt đúng giờ. Bắt đầu một ngày làm việc.
    ***
    Điện thoại. Biên bản. Con dấu. Server. Router. Đường truyền. ATM. Các phần mềm giao dịch của tellers. Dữ liệu thô. Dữ liệu tinh. Account. Tham số hàng ngày. Report. Virus. Thông báo. Công văn. Hợp đồng. Bảo hành. Phát triển ứng dụng riêng. Tổ chức làm riêng việc ngoài? Linh tinh đủ thứ đốt cháy 10 tiếng mỗi ngày.
    Diện tích hạn chế nên mỗi phòng ban chỉ ngăn thành từng cabin lửng đến ngực, ai nói gì nghe thấy hết. Dạo mới đi làm ở đây, tôi thường nhếch mép cười nhạt mỗi khi nghe tiếng alo điện thoại: ?odạ, alô ạ!?, thà rằng ?obẩm vâng con nghe? cho nó đàng hoàng. Thế mà cũng có lúc giật mình vì không hiểu vô thức từ đâu mà chính mình lúc ấy cầm điện thoại lên cũng ?odạ, alô ạ!?. Thế mới biết ảnh hưởng của môi trường lớn đến mức nào, không tự biết tự ý thức mình thì rồi cũng sẽ nhiễm theo như con vẹt nói leo hay trẻ con học chửi tục. Hóa ra không đơn giản, mỗi lần chào hỏi vẫn phải tự nhắc mình sao cho đủ kính trọng mà không mất tự tôn, bắt tay sao cho nghiêng mình vừa phải và đừng có theo người ta mà thò cả hai tay, chạm cốc đừng có theo người mà hạ miệng cốc của mình xuống dưới gần đáy cốc sếp, nhắc mình đừng có kẻ cả với những kẻ vì công việc đang cần mình, nhắc mình chào bà dọn vệ sinh đáng tuổi mẹ, nhắc mình cảm ơn những anh bảo vệ ở quỹ tiết kiệm mở cửa cho mình mỗi khi có việc chạy tới. Đơn giản có vậy thôi mà vẫn phải tự nhắc nhở mình mỗi lúc. Thói xu nịnh hóa ra là một bệnh lây nhiễm rất kinh, cứ êm ái và lặng lẽ ngấm thế mà nhanh lắm. Hỡi các ông sếp to sếp bé, các ông không phải là bố tôi dù thực sự tôi rất cần các ông để ý và tín nhiệm.
    Buổi trưa, tôi về nhà ăn cơm với bố mẹ. Tôi cố gắng để mỗi ngày về nhà ăn một bữa cơm với gia đình, không bữa trưa thì bữa tối. Tôi muốn về buổi trưa hơn. Gần tới giờ cơm bố thường ra quán nước gần nhà, làm một cốc bia và tôi muốn có mặt lúc đó. Khi chưa về hưu, bố tôi chẳng bao giờ ngồi quán nước và cho những quán nước vỉa hè là biểu hiện của một xã hội rỗi việc. Giờ đây một ngày ông ngồi quán nước ấy vài lần, toàn các ông sếp về hưu với nhau ngồi tán phét với cánh xe ôm và những người khác thật sự rỗi việc. Tôi biết là ông chờ tôi ở đó mỗi buổi trưa. Tôi luôn về trừ khi không thể, mặc dù ở lại ăn trưa ở cơ quan và ngủ một giấc ngắn sẽ khỏe hơn nhiều, chỉ được nghỉ trưa có hơn một tiếng. Từ dạo tôi xin phép ra khỏi gia đình ở riêng, bố tôi không vui. Có lần khi nói chuyện, hoàn toàn không cáu ghắt, ông nói rằng tôi sống hơi bạc. Tôi chỉ im lặng thôi, không đồng ý không phản đối. Tôi hiểu những suy nghĩ và tình cảm của ông, giống như của mọi ông bố bà mẹ trên thế giới này. Chính tôi cũng không hẳn là vui sướng khi mình không ở nhà cùng bố mẹ nữa, tôi nhớ họ mỗi bữa cơm tôi không ăn ở nhà. Cũng không phải vì gần ba năm lang thang xứ người khiến tôi quen ở một mình. Có một điều gì đó kéo tôi ra khỏi ngôi nhà mình lớn lên, điều đó có thể chính là điều khiến ông nội, bố, và mọi người đàn ông thế hệ đi trước tôi rời khỏi gia đình. Không đi bộ đội thì cũng đi thuyền ngoài biển, đi làm ăn xa. Bố tôi buồn rầu khi tôi nhất quyết rời khỏi ông và sống nơi khác, thậm chí ông quên mất rằng tôi ra khỏi gia đình chậm hơn ông tới 8 năm, ông rời nhà từ khi mới 16 tuổi.
    Tôi cảm thấy mình hạnh phúc hơn từ khi chuyển ra nơi khác ở. Mỗi khi đi quá muộn, chẳng hạn vui bạn uống bia tới 1-2h, ngày mai lại phải làm sớm, tôi vẫn về nhà của bố mẹ (cũng là của tôi chứ) để ngủ tránh trường hợp đường xa đi làm muộn. Khi ấy tôi rất vui sướng vì lại nằm trên chiếc giường cũ của mình, mở tung cửa sổ đón lấy làn gió mang mùi vị quen thuộc của cái sân vận động cạnh nhà, phòng bên là thằng em dưới nhà là bố mẹ. Những ngày thường khác dù khá khuya tôi vẫn chạy 15km về tới nhà của riêng mình (dù là thuê thôi) để tận hưởng không gian chỉ của mình. Ngôi nhà đẹp lắm và chỉ cần nhìn nó thôi là đủ thấy yêu đời rồi. Xa quá mẹ chưa tới xem. Mẹ hỏi: Nhà con ở thế nào? Trả lời: Nhà đẹp lắm mẹ. Mẹ hỏi: Đẹp nhưng vẫn là nhà đi thuê thôi con. Trả lời: Bao giờ thì con mới đủ tiền mua nhà như mình muốn, tại sao không sống theo ý của mình ngay ngày hôm nay.
    Ngày hôm nay là ngày đáng quý dù nó có thế nào đi nữa.
    Ngày hôm nay tôi nhận được một thư ngắn của một người bạn không thân lắm. Khi còn ở bên kia, tầm tháng này là tôi và hắn thể nào cũng ngồi với nhau đánh hết vài két bia để nghĩ ra kịch bản cho buổi liên hoan đầu năm của sinh viên VN trong trường. Năm nay không có tôi, hắn chưa nghĩ ra được hết nên thử hỏi tôi có ý tưởng nào không. Tự biết mình chẳng giúp được gì cả, vì mình không thuộc về nơi ấy nữa, nhưng tôi vui lắm. Dường như tuyết lại bay vòng vòng đậu trên đầu trên vai, dường như khí lạnh lại buốt đôi bàn tay dường như băng lại vỡ rộp rộp dưới gót giày. Dường như điếu vina đang hút là điều L&M đỏ, dường như cốc bia hơi Hà Nội lại là chai Baltika số 3. Nhìn người yêu ngồi bên cạnh mà nhớ em dường như vẫn đang cách em vài ngàn cây số. Nhắm mắt lại là thấy từng góc phố, con đường quen, mũi thậm chí còn ngửi thấy mùi mùa đông.
    Bất giác vì người bạn cũ ấy, tôi nhớ tới các bạn bè của mình. Tôi có nhiều bạn tốt. Nhưng giờ đây tôi chỉ thường gặp vài người, đếm không quá bàn tay. Đơn giản đó là những người bạn sống từ nhỏ ở gần nhà, thường xuyên gặp nhau vì lúc nào làm về cũng ngồi ở quán chè đá ấy, hay thể thao về lại gọi nhau ra quán bia ấy. Tôi không còn sống ở đó nhưng vẫn về uống chè đá uống bia tuần vài lần. Còn lại hầu như tôi chẳng gặp ai cả. Nhiều, nhiều những người bạn khác của tôi, tôi biết rằng họ nghĩ tôi quên họ hay là tình bạn đã trở nên nhạt nhẽo. Có thể có những người nghĩ rằng tôi khác trước nhiều lắm rồi và như cách nói của bố tôi là ?obạc?. Thôi thì bạc vậy, có nhiều lý do khiến cho người ta tự thấy cần phải dồn sức sống cho chính mình và chỉ cho mình mà thôi. Tôi rất nhớ các bạn của mình. Mấy tháng rồi, bạn đã sinh con chưa nhỉ? Còn bạn, công việc của bạn có gì tiến triển không? Bạn nữa, bạn đón vợ sang bên ấy sống thế nào? Bạn, tôi biết bạn đang từng phút một vượt qua nỗi buồn đau. Và bạn, tóc bạn còn để quăn không hay đã duỗi thẳng? Hay là tôi gọi điện cho bạn và hẹn mời bạn một ly café? Bây giờ muộn rồi thôi để mai. Rồi thì ngày mai cũng như bao ngày khác chỉ có 24 tiếng và tôi bị kéo tuột một lèo từ sáng sớm đến tối khuya. Tôi đang phải dồn tất cả sức lực để mong bù lại những khoảng thời gian hoài phí. Song, đó có phải là lý do đúng hay không? Tôi không biết. Mỗi người đều có lý do cả, chẳng ai quên ai và ai cũng tốt, hãy cứ sống cuộc sống của mình và chúng ta cứ thế xa dần nhau.
    Thế nhưng hôm trước quả thật là tôi xúc động đến gai cả lưng. Gặp trên yahoo một cậu bạn từng dặt dẹo với tôi ở Moscow. Không thể nói chuyện lâu và sau vài phút có việc tôi phải dừng lại. Câu cuối cùng hắn ta nói, thật hồn nhiên và tình cảm đúng cách của hắn. ?oOk, bb, tao nhớ mày lắm lắm!?.
    ***
    Hôm nay tôi lại về nhà sớm. Lại ngồi vào máy mính, rót một ly bia, viết tiếp, cứ như mới chỉ một phút trôi qua. Thế nhưng hôm nay lại hơi khác những ngày khác.
    Là phiên trực nên tôi đến sớm, làm những việc cần thiết đầu ngày như mọi khi, như đã được lập trình. Thế rồi khi ngẩng đầu lên, bỗng dưng không hiểu từ đâu mà nhớ đến kỳ lạ, nhớ nao cả người. Tôi phải bỏ ra ngòai đường, tự cho mình vài chục phút uống café bên vỉa hè Nguyễn Du. Dù là tôi đã từng mong người ta quên tôi đi hẳn, nhưng khi ấy nếu người ta hiện ra mà phớt lờ tôi, tôi sẽ buồn lắm.
    Mùa thu đang đi qua đấy bạn ạ. Dạo này bạn sống ra sao? Có hạnh phúc không có cười nhiều không? Tôi thì đang hạnh phúc, và bình yên, và kiêu hãnh. Tôi được như thế này là nhờ có bạn giúp. Bạn giúp tôi lấy lại niềm tin khi trước mắt tôi toàn sóng gió, khi tôi hoang mang. Bạn tưới lên tâm hồn tôi một nguồn nước mát khi nó đang khô cằn và nghiệt ngã. Bạn làm cho tôi lại thấy mình là một thằng đàn ông, vì thằng đàn ông chả là cái gì cả nếu như không có ánh mắt nhìn khích lệ và công nhận của người đàn bà. Con thuyền tả tơi rách rưới sắp đắm chìm bỗng tìm được cho mình một bến cảng yên lành, nơi người ta trám lại những vết thủng và căng lại buồm cho nó, rồi nó phải ra đi.
    Bạn có buồn cười không nếu như tôi nói cho bạn nghe những điều này. Bạn có cười nhạt không. Bạn có nhếch mép nửa miệng không. Bạn có bao dung không. Bạn có còn yêu mến tôi không. Bạn có căm ghét tôi không. Dù thế nào mặc lòng, bạn cứ nghĩ về tôi như những gì bạn thực sự cảm thấy. Trong đời mình, tôi chưa từng giả dối với ai đừng nói là với bạn. Nếu bạn căm ghét và khinh rẻ tôi, thì tôi quả là như thế đấy và bạn có đầy đủ lý do đừng nghi ngại. Nếu bạn yêu mến tôi, thì chắc hẳn bạn hiểu, một vết xăm trên vai nếu muốn còn có thể xóa đi nhưng vết xăm trong lòng thì không bao giờ xóa được.
    ***
    Hai tiếng trước, tôi dựng xe đứng trên triền đê trước ngã rẽ vào nhà. Trăng lưỡi liềm nằm nghiêng nghiêng trên đám mây màu bạc. Con đường đất quanh co như rắn uốn từ triền đê kéo về mãi đến bờ sông, hai bên là đầm nước lấp loáng trắng dưới ánh trăng. Không có trăng thì thôi, hễ có là tôi không thể không rẽ vào đây, đứng chừng dăm phút. Thường thì dưới chân vương vãi rơm rạ cỏ khô, và ít nhất cũng có một hai bãi phân bò. Mùi phân bò và rơm cỏ khô quyện vào nhau thành một thứ mùi mà ai trong chúng ta cũng thấy quen thuộc từ trong tiềm thức.
    Buổi sáng, đi khỏi triền đê này vòng lên cầu Đuống, nhìn sang hai bên sẽ thấy những xà lan chở cát vàng và nhất là, đôi khi vẫn thấy những chiếc thuyền câu độc mộc thả trôi với nước với gió với những người lái thuyền gày gò đen cháy. So với chúng thì những chiếc Mẹc, BMW lò dò lê lết hai ba chục cây số giờ trên phố đông người quả thực lố bịch vô cùng. Bạn có thể nói tôi lãng mạn dở hơi hồng hồng tím tím. Quả có vậy, mà có khi không phải vậy. Tôi cũng như các bạn làm việc quần quật để mong tới một ngôi biệt thự giữa vườn cây xén tỉa, một chiếc xe đẹp, một tài khoản nhiều con số, một tấm danh thiếp ngon lành, vợ đẹp con khôn, dăm chục năm nữa là một tấm bia mộ nhiều từ hán-việt. Nhưng trong những giấc mơ của mình, tôi mơ tới một lúc nào đó, khi chưa già, được ngồi trên con thuyền gỗ mái nan, thả trôi từ thượng nguồn cho tới biển, cùng với người đàn bà mình yêu thương, một can rượu gạo một cây guitar, hát ông ổng thả tiếng giữa trời xanh và làm thơ con cóc thả xuống phù sa màu đỏ. Đơn giản thế mà có dễ làm được đâu.
  3. Michelle83

    Michelle83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2005
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    đề nghị anh Teq cắt trang cuối cùng sang đây để em trả lời bạn Blowjob
  4. mocmienvuong

    mocmienvuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/11/2004
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Thi trượt. Cãi nhau với Sếp. Ra đường thì gặp một vụ tai nạn. Thấy mình tàn nhẫn vì quay ngoắt đi. Kinh khủng. Một người nằm đó, vạn người nhìn, còn mình cũng chả dám làm gì. Kinh khủng. Số phận con người. Online. Một người bạn của bạn 37 tuổi vĩnh biệt cuộc đời vì ung thư. Một ngày của một người dễ thần kinh wa. Cuộc sống nặng nề và chao đảo.
    Một ngày, một ngày, mình sẽ ra đi và rời xa Hà Nội, rời xa mùa đông. Cho một giấc mơ hay cho sự đánh đổi người thân, gia đình lấy sự nghiệp?
    Chạy trốn. Hắn, gã. Biết hắn từ khi còn chưa vào công ty. Biết hắn chỉ qua tên tuổi, biết hắn vì cần hắn cho một bài phóng sự. Vậy thôi.
    Gặp hắn khi vào công ty, buột mồm vì duyên do: Vào công ty là vì gã. Cũng chẳng nói gì. Gặp nhau ở Ngày hội công ty, vẫn tưởng hắn là gã đầu trọc (kinh)
    Rồi gặp hắn cho một lần interview. Choáng. Hắn manly, hắn đàn ông, hắn phong cách... Bỗng cau mày chỉ vì một câu nói: "Mỗi người ở một đẳng cấp khác nhau em ạ". Thất vọng. Tự nhủ lòng vì một fan đã tan nát. Tốt nhất là đừng bao giờ gặp để vỡ mộng, để thất vọng và buồn đến thế. Thần tượng, đôi khi dễ quên lắm.............
  5. mps

    mps Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    1.107
    Đã được thích:
    0
    những việc bình thường, và cũng là những người với công việc bình thường ngày ngày.
  6. em_hat_hay_lam

    em_hat_hay_lam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    2.108
    Đã được thích:
    0
    sáng nay đi làm. trên đường thấy một em tóc dài dài, buộc cao cao, trông hay hay, nhìn giống giống tóc mình ngày trước, tự dưng thấy tiếc tiếc
  7. nut_chai

    nut_chai Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    747
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm nay của tôi là một ngày đẹp trời, gió, nắng cùng với những cảm xúc mơ hồ - những cảm xúc đến từ những niềm vui nho nhỏ.
    Bạn gửi cho tôi những bức ảnh mà trong đó, từ con chim tới cây cột trong công viên cũng có đôi... Tôi thấy hạnh phúc tràn lên ống kính của bạn, trong những câu nói khi bạn trò chuyện với tôi....và tôi thấy mình dường như cũng đang hạnh phúc vì thấy bạn vui như thế.
    Ngày hôm nay, một ngày bình thường mà đáng nhớ, một ngày tôi bắt đầu muốn nhìn thấy bạn vui như thế trong tất cả những ngày sau.
  8. mps

    mps Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2004
    Bài viết:
    1.107
    Đã được thích:
    0
    mới đọc, và ko wan tâm, những có sự liên hệ đến người khác nên paste.
    http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=106805&ChannelID=98
    Chàng samurai và vị thiền sư
    TTCN - Một ngày nọ, một chàng samurai đầy kiêu hãnh đến xin thỉnh giáo một vị thiền sư. Chàng samurai này vốn rất nổi tiếng, nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp thanh thoát của vị thiền sư, đột nhiên chàng thấy mình trở nên thật nhỏ bé.
    Chàng nói với vị thiền sư: ?oTại sao tôi lại thấy mình trở nên nhỏ bé vậy khi mới đây thôi mọi việc đều bình thường??. Vị thiền sư nói: ?oHãy ra ngoài cùng ta?. Ông chỉ cho chàng samurai hai cái cây. Một cây cao thật cao và một cây nhỏ bé đứng bên cạnh nó. ?oChúng đều sống bên cửa sổ của ta từ bao năm nay rồi và chẳng có vấn đề gì cả. Cái cây nhỏ cũng chưa bao giờ hỏi cây lớn rằng ?oTại sao tôi lại cảm thấy nhỏ bé trước anh??o. Cái cây này nhỏ, còn cái cây kia to - tại sao ta chưa hề nghe bất cứ lời thì thầm nào của nó cả??.
    Chàng samurai nói: ?oBởi vì không thể đem chúng so sánh với nhau được?.
    Vị thiền sư đáp: ?oVậy anh đâu cần hỏi ta nữa. Tự anh đã biết câu trả lời rồi đấy?.
  9. khongcanbiet

    khongcanbiet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2004
    Bài viết:
    857
    Đã được thích:
    0
    mình nghĩ topic này chỉ nên để 1 mình Tequila độc diễn.
  10. blur13

    blur13 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/10/2002
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    bạn Tequila, bạn hơi bị lười đấy
    bạn có thể chọn 1 buổi trăng thanh gió mát tắt hết đèn đóm đi rồi ra sân nhóm lửa đốt những cái lá khô của bạn
    hoặc, chọn 1 buổi khác không trăng không sao nhóm lửa đốt lá để nghe thấy cả tiếng những cái lá khô ôm hôn tạm biệt nhau lần lượt từng cái ra đi về nơi cuối trời không quên vứt lại số di động và địa chỉ email cho bọn ở lại hẹn sau khi hoá kiếp lại đến tìm nhau. và khi đó, bạn sẽ thấy ánh sáng của 1 hành động dọn vệ sinh cũng đẹp chẳng kém gì ánh trăng
    về chuyện rêu của cái bể cá, bạn thử mua 1 đôi Mút rêu Dọn bể gì đấy (tớ cũng chẳng nhớ tên chính xác), thả chúng tung tăng vào đấy bạn có thể mấy ngày cho ăn 1 lần cũng được vì bọn nó ăn rêu không cũng gần đủ rồi (mà nếu rêu nhà bạn nhiều có lẽ cứ thử thả đấy 2 tháng sau ngó lại cho ăn cũng vừa)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này