1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày hôm nay

Chủ đề trong 'Văn học' bởi aphrodite, 13/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Sáng nay trời ? Ok! đẹp và nắng nhẹ, hơi se se một chút, bốc mờ mờ hơi nước qua cửa kính.
    Ngồi trên upstairs làm một bài thơ kiểu nhạc Blues cổ :
    Sáng rồi blah! blah! blah!....
    Ngồi trong nhà
    Nắng rồi la la la ......
    và vỗ tay cười.
    và đi tới con đường đất đỏ.
    Trưa Coner mở dù che ngồi dưới nắng ,nóng . Nghe nhạc mở đầu của best ( hay collection gì đấy) of country có SPNFR ( viết đúng không nhỉ) với kiss me và một loạt hoà tấu mandolin cả Que sera sera cả love story . Uống sữa chua thêm cafe .
    Trời ít gió, đường bụi , tóc két.
  2. caunem

    caunem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    1.262
    Đã được thích:
    0
    _ một ngày rất buồn chán , ảm đạm và thất thoát ít xiền cuối cùng
    đời thuở nhà ai oánh lô 3 con lộn cả 3 :-< nhấc cả nguời !
    và hiện thì có nhu cầu cần được " trình bày hoàn cảnh " , mà lại không dám trình bày chỗ quen quen , mang tiêng đen chưa từng thấy
    thôi nhờ cái vào đây ,biết đâu giải đen , mai chuyển vía
  3. vibot

    vibot Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/12/2004
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay là một ngày đẹp trời , đi làm trong tâm trạng phơi phới , đến nơi thì thấy mọi người đang bật một bài hát theo mình là rất hay , vậy mà bây giờ mới được nghe lần đầu :
    Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại và một ngày mai như hai người bạn
    Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau cùng năm tháng còn ấu thơ
    Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ của ngày hôm qua xa xôi tìm về
    Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh như chính cô gái đến từ hôm qua
    Tình yêu dầu trôi xa dư âm để lại và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại
    Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa tươi thắm những con đường
    Dường như là vẫn thế em không trở lại và mãi là như thế anh không trẻ lại
    Dòng thời gian trôi như ánh sao băng trong khoảng khắc của chúng ta
    Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
    Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài
    Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại như ngày hôm qua.
  4. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay em chơi bóng đá đổ gạch bị thua 0-2
    Em cao 1m62
    Số đo 3 vòng: ( áng chừng ) : 82-82-82
    Các bác nghiên cứu đánh con đề nhỉ?
    Nhưng hình như muộn mất rồi.
  5. nut_chai

    nut_chai Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    747
    Đã được thích:
    0
    Lại phải làm việc roài. Tiếc những ngày nghỉ quá cơ.
    Này, sang Trung Quốc chơi nhé. Trả thù dân tộc bằng cách tè một bãi thật to... hehe... bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sảng khoái. Kể cho Talo nghe, cậu chàng cười sặc cả nước bọt.
    Này, đi ngắm mặt trời mọc trên bãi Trà Cổ nhé. Ôi, bãi biển trải rộng và êm mịn. Trời xanh, mây trắng và cát thì mát lạnh dưới chân. Người yêu nhìn ta cười, ta cũng cười... những nụ cười đẹp như những giấc mơ.
    Thế mà hôm nay ngồi đây. Mắt lại mỏi nhừ vì màn hình máy tính.
  6. IronWill

    IronWill Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2003
    Bài viết:
    795
    Đã được thích:
    0
    chủ nghĩa lãng mạn đã bị thay thế bởi fastfood, ready meals, diet coke và chick flick magazines rồi bác. tớ thì tớ đặt tên mới cho bình luôn chứ khỏi nhầm nó với bình cũ rượu mới.
    tớ cũng nhớ thơ chị Z với chị sutsit
  7. Talorossi

    Talorossi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2005
    Bài viết:
    363
    Đã được thích:
    0
    Nét chùa, thời gian tạm thời nhản tản mà lại ko bôi được cái gì.
    Nút Chai đâu rồi? Dạo này ko bán nước trà nữa à?...thèm qúa
  8. caunem

    caunem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    1.262
    Đã được thích:
    0
    nói sớm thì tốt
    Nam tiến Nữ lùi
    30-4 đề về 81 , Lô 82 cũng có
    đau hết mình mẩy !
    ------------------------------
    Nhớ hôm 29-4 về quê con chick xui 4 con về cả 4 .Nếu oánh xiên 4 thì khả năng ở thế giới khác rồi
    Ngày Hôm Nay ,giờ mới đọc thấy , 82 vẫn cứ đẹp !
  9. codet

    codet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.130
    Đã được thích:
    0
    Ấy bạn Vịt Bột ơi, chỉ có mỗi cái bà bị gạch chân gạch vàng ấy mới là đã có chồng nhé.
    Còn lại vưỡn vườn ko nhà trống, hoặc đã có xiềng xích chưa chính thức (tequi), hoặc x. y . z....
    Mình căm thù mấy cái đứa nó biết tin mình rõ là chưa có gì, thế mà bọn chúng chỉ mải tán nhăng tán nhít nhau, chả đính chính cho bà chị giừ của chúng gì cả. Bọn này, ghét thế kko biết.
    Còn phần của cô nàng Z, xin bạn Vịt bột an tâm nghe. Cô í vừa đi lao động xuất khẩu ở Malai mấy ngày, xong lại bị giả về Sài Gòn mấy ngày, chắc đến mai là ra Hà Nội. Xong nghe đâu cô í lại chuẩn bị walking in the... Ai xì Cập. Nghe đâu định chụp mấy xác ướp làm trang bìa thì phải.
    Cảm ơn bạn Vịt Bột đã hoài "cảm" nghe!
  10. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0

    Mười rưỡi tối. Ngồi trong nhà nghe một đĩa nhạc mềm mềm nịnh tai, uống nước lọc và hút thuốc vặt, thấy lòng buồn rầu. Buồn quá mà thực ra nào có lý do gì để buồn như vậy.
    Tôi vừa leo Fansipan một chuyến.
    Giờ lên tàu trở về, nhìn sân ga Lào Cai nghẹt một biển người, tôi bắt đầu thấy buồn rầu. Mấy ngày trước, cả một biển người chen chúc nhau, thực hiện một cuộc chạy trốn khổng lồ. Từ các thành phố lớn, đám người ấy chen nhau chạy về các bãi biển, các cao nguyên, các sông các hồ. Rồi khi tiếng còi cất lên, giống như đàn cừu nghe tiếng gọi về chuồng, biển người ấy lại chen chúc nhau chui vào những toa tàu, những chuyến xe đò, trở về. Một kỳ nghỉ ư, một chuyến du lịch ư, không phải, đó chỉ là một cuộc chạy trốn. Một năm, nếu yêu tự do thì chúng ta có vài lần để chạy trốn khỏi cuộc sống thường ngày cái gì cũng theo công thức. Ngay cả chạy trốn cũng theo công thức, chúng ta quyết định trốn về nơi nào đó, đặt cho mình một căn phòng trọ, xác định cho mình một vài điểm để tham quan chơi bời, chụp dăm ba chục bức ảnh về khoe nhau? Nhìn đám người hỗn độn nực cười ấy, và thấy mình trong đó, tôi bỗng trở nên rầu rĩ và những niềm vui có được từ chuyến đi bỗng mờ đi.
    Xuống khỏi tàu, về nhà tắm rửa xong, tôi đi chơi một vòng cho nốt buổi sáng cuối cùng được nghỉ. Đầu óc vẫn cứ lởn vởn những con đường mòn trên núi, cau có tìm cách gạt đi những lo lắng về công việc đang chờ cứ chốc chốc lại nhói lên một cái trong lòng. Nhắm mắt lại là như thấy mình đứng trên đỉnh núi cao nhọn hoắt đầy nắng và gió, đi trên con đường mòn rộng vừa bước chân hai bên là vực thẳm, ngồi nghỉ trên vạt cỏ mây bay ngang mặt. Đó là những khoảnh khắc mà tôi cảm thấy tự do, hạnh phúc lãng mạn phiêu du. Tôi nhớ cái thở dài nhẹ nhõm khi vượt qua dốc đá trơn cuối cùng, đặt chân xuống nơi an toàn vừa may trời sập tối đen không còn nhìn rõ bàn chân. Tôi nhớ ánh đèn pin của người đàn ông H?TMông lia trên mặt đất soi cho chúng tôi đi qua nốt những khoanh ruộng bậc thang để tới nơi xe đón.
    À, thực tình, khi nhắc tới người đàn ông H?TMông ấy, hình như tôi không thấy buồn rầu nữa. Mọi cái đều có thể tặc lưỡi cho qua, duy có tình người là đáng giữ. Có những lúc, cái tình của người với người, bỗng sáng loé lên khiến chúng ta vui sướng và ấm áp vô cùng.
    Trong ba người H?TMông làm nhiệm vụ gánh đồ đạc cho chúng tôi trong chuyến chinh phục Fansipan,Vàng A Trư, 31 tuổi 1 vợ 5 con, là thủ lĩnh . Fansipan chẳng có gì ghê gớm, nếu ghê gớm thì đã chẳng thành ra một tour du lịch với những tờ quảng cáo khắp nơi. Song, chúng tôi tới Sapa gặp tiết trời mưa gió. Mưa quá, đêm trước nghĩ là chẳng đi được, nên cả đám ngồi uống bia hát karaoke tới hơn một giờ, chẳng ngờ 5h sáng xe vẫn tới gọi đi như thường. Mưa, rét, thiếu ngủ, đói bụng, đoàn lại có phụ nữ phải giúp đỡ nhiều mới leo được những đoạn khó, thành ra đến trưa thì chúng tôi kiệt sức. Vừa tới cao điểm 2900 trời mưa dày hơn, mưa như trút, ai cũng ướt như chuột, run lẩy bẩy. Giữa rừng già chẳng có chỗ trú. Guide cứ nằng nặc bảo quay về. Đã đi có ai muốn về, vả lại sức đâu để quay lại 10km đường núi khi trời mưa to thế này. Chúng tôi hỏi ba người H?TMông, hỏi Trư. ?oAnh có kiếm được củi đốt không?? ?oCó?. ?oAnh có kiếm được chỗ dựng trại không?. ?oCó?. Trư thành thật và quả quyết. Anh ta nói xong, đứng dậy đi mất hút vào sau trong rừng cây, mười phút sau quay lại, nói là đã tìm được chỗ có thể dựng lán nghỉ chân. Thế là chúng tôi đứng như hoá đá, lạnh cứng người chờ ba người H?TMông dựng trại. Gần như chúng tôi đếm từng giây một, khi mưa rét mỗi lúc một thấm sâu vào người, mặt trắng bệch, bàn tay nhăn nhúm vì ướt và lạnh.
    Với con dao rừng, Trư uốn những cây sặt (một loại tre, không biết có đúng tên là sặt không), vót những dây nan để buộc, căng bạt, chặt thân sặt trải thành nền trên đất, trải nilon? chúng tôi có được một cái lán để chui vào tránh mưa gió rừng già. Rồi, nhanh quá, chúng tôi chưa kịp xem rõ bằng cách nào, thì Trư đã đốt lên được một ngọn lửa trên đám củi ướt sũng nước mưa, chỉ bằng một que diêm và chừng một gang tay dây thừng khô. Trước khi Trư châm lửa, còn nghe Hổ (người H?TMông trẻ nhất, 17 tuổi 1 vợ 1 con) than rằng ?okhông mang theo dầu thì làm sao châm lửa!?. Thế là chúng tôi lại có được một ngọn lửa ấm áp để qua đêm mưa trên núi. Lúc đó mới là 2h chiều, đi không đi được nữa, về không về được nữa, mưa cứ như trút gió cứ tốc mạnh từ đó tới hết đêm. Nếu không có cái lán ấy, không có ngọn lửa mà họ thức đốt suốt đêm để giữ, chúng tôi không chắc mình có qua được một đêm này không. Đàn ông không dám nghĩ là qua được, đừng nói phụ nữ. Đành rằng những người H?TMông chất phác ấy được trả tiền để làm việc, nhưng cách họ chăm lo cho chúng tôi khiến hết thảy ai cũng cảm động biết ơn.
    Rồi sáng hôm sau mưa tạnh, nắng hửng, chúng tôi kịp lên tới đỉnh để phất cờ chụp ảnh, kịp trở về an toàn, thành công trong chuyến chinh phục Fansipan chỉ trong hai ngày. Trên đường về chỉ lo giữ hơi thở, lo kịp thời gian, không có gì đáng nói. Ngoại trừ mấy câu chuyện vui, vài điếu thuốc đem mời nhau, vài lời trêu chọc. Khi anh đối xử với người ta như bạn, người ta cũng đối xử lại với anh như thế. Tôi hiểu những người đàn ông H?TMông ấy quý mến chúng tôi, khi họ sẵn sàng đi chậm hàng cây số cùng những bước chân lề mề mệt mỏi của tôi, trái hẳn với thói quen bước trên những đôi chân mạnh mẽ nhanh nhẹn như sơn dương của họ, trong khi nhiệm vụ của họ đã hết chỉ cần đi thật nhanh xuống núi chờ đợi lấy tiền công. Họ đi bên cạnh nói những lời động viên để người bạn gái đã kiệt sức của tôi có tinh thần mà bước tiếp những bước chân tê dại. Khi trời tối sập xuống dưới chân núi, họ lại dùng đèn pin chầm chậm soi từng viên đá, từng vũng nước để chúng tôi không vấp ngã.
    Lên xe để chạy về khách sạn rồi, mệt mỏi và lo lắng cho những người phụ nữ của mình đã lả đi và đã phải dốc sức quá khả năng của mình, chúng tôi quên mất lời cảm ơn những người H?TMông mạnh mẽ và hiền hậu đó. Sáng ngày hôm sau, có người mới nhớ ra nói chuyện rằng, guide chỉ trả cho mỗi người H?TMông một trăm ngàn, quỵt của họ mỗi người năm mươi ngàn thì phải. Chúng tôi rất buồn và áy náy về chuyện đó, chính những người H?TMông ấy mới là người đưa chúng tôi vượt núi và hầu như đã cứu sống chúng tôi qua đêm mưa rừng.
    **** chiều, cả đoàn đi về Lào Cai, hai chúng tôi ở lại, tôi và bạn gái tôi. Chúng tôi thuê một xe máy, tìm đường đến nhà Trư. Chỉ biết người tên là như thế như thế, bản tên là như thế như thế, chúng tôi lòng vòng mãi. Bản thì rộng mà người trong bản không sõi tiếng Kinh, mãi rồi chúng tôi mới tìm được tới nơi, mải đi tìm quên chẳng mang theo quà. Chúng tôi đi tìm họ bằng tình cảm chân thành của mình, và cũng được đáp lại như thế. Cứ nhớ hình ảnh Hổ chạy ra reo lên mừng như trẻ con ?ochào anh ? chào chị??. Cậu ta vẫn như một đứa trẻ dù đã có vợ con rồi. Bước vào nhà, thấy Trư và những người đàn ông trong gia đình đang ngồi quây bên mâm cơm. Những người đàn ông gọi những người đàn bà, những người đàn bà gọi đám trẻ nhỏ, quây một vòng chào chúng tôi. Họ mời chúng tôi ngồi xuống uống rượu. Lâu lắm tôi mới được uống rượu ngon như vậy, ngon không bởi vì rượu. Uống hai chén, tôi kiếm cớ gọi điện để chạy ra ngoài. Uống hai chén mà say liêng biêng, phóng xe chạy mãi về tới dốc lên Sapa mới kiếm được hàng bán bánh kẹo. Tôi mua một túi quà bánh quay lại nhờ vợ Trư chia cho đám trẻ. Rồi tôi biếu Trư một trăm ngàn, Trư im lặng không nhận không nói năng gì. Tôi phải giải thích rõ rằng tiền này là bọn em biếu các anh vì đã giúp bọn em vượt núi an toàn, không phải là công xá gì cả. Khi ấy Trư mới cười rất tươi, đứng dậy nhận ngay tiền và bắt tay thật chặt. Khi ấy lại ngồi xuống uống rượu tiếp, cạn hết chén này tới chén khác. Khi ấy mới nói chuyện rôm rả hỏi rõ chuyện nhau, mới ngớ người ngạc nhiên khi biết Hổ là con trai của Trư. Trời ơi, đi với nhau hai ngày, ai làm việc nấy, cứ tưởng họ chỉ là người dưng. Người cha 31 tuổi, người con trai 17 tuổi và đã có vợ con!
    Tôi ghi lại địa chỉ bưu điện của gia đình họ, ghi cho họ địa chỉ điện thoại của mình. Định bụng về rửa xong mấy tấm ảnh chụp chung sẽ gửi cho họ và viết thư thăm hỏi. ?oCác anh mà có dịp xuống Hà Nội, cứ tới nhà em chúng ta uống rượu? ?oỪ, bọn mình không xuống được thì bọn mình gọi điện nói chuyện cũng được mà?. Cuộc viếng thăm nhà của cha con Trư chỉ ngắn ngủi vì chúng tôi còn phải lên đường. Chuyện chưa kịp hỏi cho vơi, rượu chưa kịp uống cho say, tên người chưa kịp nhớ cho hết, nhưng tấm lòng chân thành đối đãi với nhau thì nhìn nhau là cảm thấy.
    Kể ra, chúng tôi gia nhập vào đoàn quân du lịch, chạy trốn khỏi cuộc sống thường nhật, lên núi và kết bạn được với cha con Trư-Hổ, kể cũng không phí hoài. Tôi quay trở về với công việc, lại ngồi cả ngày trong phòng điều hoà, chiều lại chen chúc trong những con phố nghẹt người, cuối tuần lại rúc vào quán bia muôn thuở, đầu óc cứ cơm cơm áo áo. Cha con Trư cũng cơm cơm áo áo với ruộng nương, với thảo quả trên rừng, với những chuyến đưa khách du lịch vượt núi. Cũng loanh quanh như nhau thôi. Nhưng trái tim của các anh có cái hùng vĩ của vách đá, cái thẳm sâu của vực, có vạt nắng vàng trên những ruộng bậc thang, có mây bay dưới bước chân vượt núi, có cái ấm áp của bếp lửa, có bao diêm giấu kỹ trong ngực áo và con dao sắc lẹm bên hông. Khi nào tôi cảm thấy lòng mình nhỏ nhặt, khi nào tôi thấy mình khổ sở với những chén rượu những lời nói đãi bôi, khi nào tôi thấy lo lắng run sợ với những được mất bon chen, tôi sẽ lại đến thăm các anh, những người đàn ông quả cảm, bình dị chân thành và hiền hậu.

Chia sẻ trang này