1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày không vui

Chủ đề trong 'Vĩnh Phúc' bởi cycling, 30/03/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cycling

    cycling Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/01/2006
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Đã vào đây rồi chẳng lẽ lại không post gì. Chào cả nhà ,sáng nay Cycling đã thi xong môn đầu tiên, chìu nay sẽ tiếp tục ôn tập,Cycling cảm thấy rất khí thế,Cycling hứa sẽ tiếp tục cố gắng,Cycling...,Cycling...
    Xin thông báo ,bây giờ là 10:27...
  2. cycling

    cycling Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/01/2006
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Quên nữa,chào anh Teamohau..
  3. SinhRAChiDEYeu

    SinhRAChiDEYeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2006
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Trời mưa,tuyệt vọng khi em bảo tối em bận,nhưng rồi em nhắn tin cho ta đầy khiêu khích:Có dám đi uống cafê mưa không???Ok,sao lại không nhỉ,ta đang mong chờ điều đó cơ mà,ta không thể kiềm nổi lòng mình vui sướng,cũng có thể mưa quá,những thằng hẹn em trước đấy nằm nhà hết rồi,nhưng có là sao đâu,ta có cơ hội và ta sẽ giành lấy nó,chả là cái chó gì cả,nếu em có bảo ta chạy bộ đến nhà em ta cũng làm cơ mà...
    ...nhưng sau khi thỏa mãn cái tôi,cái hiếu thắng trong bản thân,em lại quay sang sợ hãi cái thằng điên trong tôi,em vội lấy lý do mưa to,papa ko cho đi để quay ra từ chối,một lý do nhẹ nhàng và dễ chấp nhận...
    ...em vờn tôi như con mèo vờn cuộn len,tôi tự cho mình cái quyền được sống thật,tôi nhắn tin hẹn em ở quán,chẳng cần biết em có đến hay không,tôi sẽ chờ em.Ôi,đến lúc đấy tôi vẫn tưởng mình là người mạnh mẽ nhưng sau 2 tiếng nhấm nháp cafê tôi chợt nhận ra cái hèn trong cái thằng tôi,thậm chí tôi có thể đồng ý với em lý do mưa cơ mà,tôi đến cái quán chết tiệt đấy làm gì?Cầu xin sự thương hại từ em?khốn nạn thật,tôi ngồi như một kẻ mộng du trong quán đầy những kẻ đang yêu đương nhau và còn có thừa chút tình thương trong ánh mắt cho những con thú thảm hại như tôi.Tôi yêu em?tôi cũng chẳng biết nữa,quá sớm để nói điều đó,chúng tôi chỉ quen nhau có 2 tuần,có thể tôi chỉ dùng em để thỏa mãn cái nhu cầu được quan tâm và quan tâm,để mong chờ và để nhớ một ai đó,mk nhưng sao lại là em nhở?...
    Hết thật rồi,khốn nạn quá,hèn hạ thật,cho đến phút cuối trước khi quán đóng cửa ta vẫn hy vọng em đến ban phát một vài ân huệ kèm theo lòng thương hại,tôi đốt nốt những điếu thuốc cùng sự lãng mạng còn lai bên ngoài quán nước...
    ...Đêm,ném bộ đồ ướt sũng - bộ đồ mà ta mất công đi mua cả chiều để không quá nhếch nhác trước một cô gái đẹp như em -vào thùng rác cũng như chút lý trí còn lại,ta lang thang trên mạng,chết tiệt thật,có cái chó gì trên này ngoài những câu châm chọc nhỉ???rồi ta sẽ nhận được vài lời nói cảm thông vừa phải của những kẻ đang đi reo rắc lòng trắc ẩn hay những câu khích bác của những kẻ có vẻ trải đời,thậm chí còn vài lời chửi rủa của những kể điên không kém mình,mk,không biết nữa,thậm chí còn không biết mình viết ra để làm gì...viết mà cũng không biết câu trước mình đã viết những gi,cứ thế trào ra thôi,mk,hết thật rồi...
  4. what_if

    what_if Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    387
    Đã được thích:
    0
    Kể ra thì mình láo toét thật. Mất tăm trên box VPhúc, đến khi chán mới chịu mò về. Mong các bác đại xá
    Không có chuyện gì không vui, nhưng mệt mỏi... Sao muốn làm người lương thiện khó thế nhỉ
    Sóng chẳng thể là bài thơ thứ nhất
    Vì biển xanh nhớ gió đến cồn cào...
  5. SinhRAChiDEYeu

    SinhRAChiDEYeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2006
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Chiều...Lại lang thang trên mạng như một thằng điên,lục tìm từng trang WEB để có thêm thông tin về em,để làm cái chó gì cơ chứ?hết thật rồi cơ mà?em nhắn tin với những lời xin lỗi kèm chút hờn ghen,giận dỗi quen thuộc...mình đâu còn trẻ con,đây đâu phải mối tình đầu ngây thơ,trong trắng.Những trang WEB lần lượt hiện lên,kết quả chỉ là con số 0,cũng như bóng những cái nick đang lướt qua,chẳng có gì quen thuộc cả,chẳng có gì thuộc về em cả...
    Nghĩ lại thấy mình điên,điên thật rồi!Tự an ủi bằng câu quen thuộc:Ai mà chả có lúc điên nhỉ,ừ,có ai không điên bao giờ đâu...
    Công việc còn quá nhiều,công ty cần mình trở lại,việc thi cử còn trước mắt,quá nhiều,mọi thứ đều cần mình,trừ em...Chả là cái quái gì cả,tất cả chỉ là một chút điên bất chợt cũng như cái điên khi em gặp mình,việc lựa chọn chỗ dựa cho sự nghiệp thật điên rồ,ta hoàn toàn tự làm được điều đó,sai lầm thế là đủ,con người khi trưởng thành phải biết sống thẳng với những giá trị của mình và biết trả giá,đời đặt ta trước những quyết định,đúng hay sai có là gì đâu,quan trọng là dám quyết định và dám trả giá...

    Gió lướt qua những rặng Hoa Giấy,Hoa Giấy hỏi: "Gió ơi,gió có mầu gì?"...Gió cười ngặt nghẽo:"chúng tôi không có màu,chúng tôi trong suốt" rồi lại tiếp tục đuổi nhau đi lên những ngọn đồi.Hoa Giấy lại hỏi:" Bóng đêm ơi,ông có màu gì? "...Bóng Đêm chậm rãi trả lời : " Ta không có màu,ta trong suốt " rồi vội vã tan ra nhường cho ánh sáng mặt trời...Người thức giấc,nhìn thứ ánh sáng chói loà mà thầm chửi rủa,đêm qua người đã thức rất muộn.Hoa giấy lại hỏi: " Người ơi người có màu gì? ".Người trả lời: Ta có màu gì ư?ta có màu của bút chì trên tay,ta có màu của khói bụi ban ngày chưa tan hết,ta có màu của thời gian...Người lại hỏi Hoa Giấy: " Còn ngươi?ngươi có màu gì? ".Hoa giấy yên lặng nhìn bộ váy áo sặc sỡ mình đang mặc,nó đã úa tàn khi bình minh lên,chẳng còn gì ngoài sự già nua,chẳng ai cắm nó cả,nó không có mùi,nó là một thứ trang sức ngắn hạn,để rồi một cơn gió đi qua,cuốn nó lên cao,tan mãi tan mãi ra...
  6. teamohau

    teamohau Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    537
    Đã được thích:
    0
    định ngủ sớm mấy hôm trắng đêm roài thỉnh thoảng tự dưng thấy nản mọi cái đang theo đuổi chả thấy cái nào có ý nghĩa đọc bài của " sinh rachỉ để yêu em " thấy cái điên điên của mình trong đó ; sống đam mê? thế nào là sống đam mê ? có phải là sống theo kiểu riêng của mình chỉ theo đuổi những gì mình thích làm hết mình vì nó???
    đôi lúc ta chả hiểu ta
    lên đây chỉ rình xem trộm cảm xúc của cycling
    beng beng 2h3''50s chào cyling
  7. SinhRAChiDEYeu

    SinhRAChiDEYeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2006
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Về quê.Chiều.Mây giăng từng khối lớn trên bầu trời.Những hình khối và mảng màu luôn ám ảnh chất điên của một thằng theo nghề Kiến Trúc,có cái gì ám ảnh quá,trôi qua nhanh và hờ hững quá,những đám mây bay thấp mờ ảo,giống như một mớ rẻ rách bùi nhùi màu nâu lướt đi trên cái không gian như bóp nghẹt ta với thứ màu sắc cũng ảm đảm không kém...
    ...mây bay thấp cảm giác như chúng ta có thể nắm giữ được,ông anh cũng là Kiến Trúc Sư ngồi cạnh hờ hững " thấp nhỉ,nhưng chắc cũng cách mặt đất 1 cây","cũng có thể " câu đáp lại cũng hờ hững không kém,tôi biết ông ta cũng bị ám ảnh bởi những khối màu chết tiệt trên,ờ,ai mà chả thế nhỉ,ai mà chả có cái gì ảm ảnh trong bản thân nhỉ,vẫn là câu tự an ủi cũ kĩ như cái thị xã ảm đạm này...
    ...không một giọt mưa cho đến khi về đến căn nhà quen thuộc,sao lại không mưa nhỉ,mình đang mong chờ điều đó cơ mà?mình mong chờ một cảm giác được giải thoát hay muốn dìm chút lý trí còn lại trong thứ tạp âm của mưa?không biết nữa,những cơn mưa chưa bao giờ dứt trong mình kể từ ngày mẹ mất,sao lại thế nhỉ,tuổi thơ luôn là cái gì đau nhói trong mình,quá khứ lại vụt hiện về,hiển hiện...mình đứng trên một cánh đồng,giữa một bầu trời đầy sao và cầu xin một điều gì đó không đến,đó chút ký ức tuổi thơ cuối cùng còn tồn tại,sau lần đó mình không bao giờ còn cầu xin vận mệnh nữa,mình không còn tin vào cái gì gọi là may mắn,bắt đầu dấn thân với cái niềm tin chưa bao giờ chết cho đến ngày hôm nay:sống cho những giá trị mà mình tôn thờ,không bao giờ khoan nhượng,không bao giờ tha thứ cho chính bản thân và không bao giờ được gục ngã,không bao giờ thoả mãn,những mối tình với thời gian ngày càng được rút ngắn theo một phép chia nghiệt ngã,vội vàng như những đám mây kia...
    ...Chiều nay,mây bao trùm lấy ta,chưa bao giờ mây bay thấp đến vậy,chưa bao giờ thấy trời và đất gần nhau đến thế,ký ức và hiện tại là điều gì đó không thực...
  8. teamohau

    teamohau Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    537
    Đã được thích:
    0
    hĩ hĩ bộ bí kíp ''văn'' công của cycling đã lọt vào tay SRCDYE raòi hay sao thế nhỉ?? hĩ hĩ chắc ngày xưa cùng 1 cô giáo dạy văn
    TEAMO này lại có thêm khối bài hay ho để đọc roài
  9. bonie

    bonie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    AAAAAAA... 40.000-39.000 = 10.000!
    Hôm qua nghe bác mắng học sinh :''..anh không bằng đứa học sinh lớp 1..'', giờ nhớ lại mới thấy chột dạ... TRỜI ƠI! ĐẤT ƠI! CÔ GIÁO ƠI!
    Được bonie sửa chữa / chuyển vào 10:32 ngày 11/05/2006
  10. tamhoncuada_spt

    tamhoncuada_spt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    4.513
    Đã được thích:
    0

    Hiểu lầm, tôi mất đi người bạn
    Buồn quá.
    Cả hôm qua tôi đã thức trắng đêm để suy nghĩ. Buồn quá, tôi rất quý mến anh, tôi thất vọng vì anh lại có thể hiểu rằng tôi có thể hành động như thế. Đêm qua, tôi nhắn tin cho 3 người bạn - cả 3 đều trả lời một câu trả lời mà tôi mong đợi, thế mà anh lại có thể hiểu lầm tôi. TRong 03 người ấy có một Nâu Đá - 1 người bạn mà tôi cũng nghĩ là mình đã mất, chẳng hiểu sao đợt này tự nhiên nói chuyện, sở dĩ tôi nhắn tin cho Nâu Đá bởi anh luôn là người khách quan, chín chắn, chững chạc ( trừ cái quyết định cách đây vài tháng của anh đối với mối quan hệ bàn bè của chúng tôi)
    Tôi không thích giải thích vì theo tôi đã là bạn bè thì cần có sự hiểu nhau. Còn kô thì đừng nói đến chuyện bạn bè, tối muộn qua tôi đã nhắn " Nếu anh hiểu thế thì tuỳ anh, đừng nhắn tin cho em nữa, đc không? "
    Vừa check pm, anh nhắn hoen hoẻn một câu: Vĩnh biệt !
    Phần vì mấy đêm thức trắng vì đề tài, giáo án, báo cáo, hoạt động Đoàn, clb tình nguyện ,,,,,, mọi thứ vỗn đã áp lực,, người cứ căng ra, đã thế luôn fải tỏ ra mình thế này, thế kia, lúc nào cũng tạo ra cái hình ảnh vui vẻ, cười như điên, cứ fải che dấu con người yếu đuối, mệt mỏi. Phần vì b]uồn vì anh, sán nay tôi đi còn không vững, mệt thật sự rồi. Sự mệt mỏi kéo dài gần 4 tuần, giờ mất đi một người bạn tốt vì lí do không đâu, buồn nhưng kô biết làm thế nào cả.
    Được tamhoncuada_spt sửa chữa / chuyển vào 12:14 ngày 11/05/2006

Chia sẻ trang này