1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày nay còn nhiều đàn ông như thế này không?

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi demtranghk, 20/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoangthuylinh

    hoangthuylinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2004
    Bài viết:
    3.135
    Đã được thích:
    0
    Mình dám làm thì dám chịu thôi . Phải khẳng định là , xã hội mình đang sống có rất nhiều người đàn ông không chịu được chuyện đó . Cũng không thể nói xấu hay tốt ... nhiều khi càng yêu càng khó chấp nhận chuyện này .
  2. anthaisonco

    anthaisonco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Mình mà là anh chồng của bạn anhdenmau thì có lẽ tự tử đi cho rồi, đáng thương thay anh chàng!
  3. mhtn

    mhtn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2004
    Bài viết:
    2.494
    Đã được thích:
    0
    Không thể chấp nhận nổi cách nói năng của bạn này.
    Bạn chê bai các cô gái quan hệ trước hôn nhân, nhưng bạn thử vào box GDGT xem tỷ lệ các boys khai đã từng quan hệ như vậy là bao nhiêu %. Các cô gái nếu nhớ tới ex thì chắc chắn các boys cũng vậy thôi, chẳng có sự phân biệt nào cả. Còn để lừa dối nhau trong xã hội bây giờ thì đơn giản lắm, vấn đề là mọi người hầu hết đều không muốn lừa dối người mình yêu. Chính vì những người có tư tưởng như bạn nên những người lỡ yêu bạn đương nhiên chỉ có 2 con đường lựa chọn: chia tay hoặc lừa bạn mà thôi. Vì thế nếu ai yêu bạn thì có lẽ bạn cũng nên thận trọng thì hơn.
    Xin phép bạn Pompier tớ copy chuyện này của bạn:
    VĨNH VIỄN KHÔNG THỂ CẤT TIẾNG
    Người kể: Chung Cẩm, nữ, hai mươi bảy tuổi, Bắc Kinh, nhân viên cao cấp của một doanh nghiệp nước ngoài
    Nhật ký phỏng vấn: Ngay đêm thứ hai sau khi tôi tuyên bố với đám bạn bè về kế hoạch viết cuốn sách này, cô ấy đã gọi điện cho tôi, nói có chuyện muốn kể. Đây là người phụ nữ duy nhất chủ động đề nghị tôi phỏng vấn
    Người yêu đầu tiên của tôi là bạn cùng đại học. Ngoại hình tuy không xuất sắc lắm nhưng tôi rất ngưỡng mộ tài hoa trí tuệ của anh. Chúng tôi bắt đầu yê nhau từ năm thứ hai. Giống như đa số các đôi khác trong trường, tình yêu của chúng tôi vô cùng ngọt ngào và đầy lãng mạn Rất nhiều lần anh thề với tôi dưới ánh trăng rằng sẽ trọn đời trọn kiếp không phụ tình tôi, rằng sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng nhất định không rời xa tôi? Lúc đó tôi đâu có thể ngờ đời mình lại có ngày rơi vào tình cảnh thống khổ này. Thê thảm nhất là tôi cứ ngỡ anh sẽ trở thành chồng mình, rồi vợ chồng tôi vẫn sẽ ngọt ngào và lãng mạn cho tới tận đầu bạc răng long. Suốt ba năm đại học đó, chúng tôi luôn là cặp đẹp đôi nhất trong mắt bạn bè. Thêm cái may mắn nữa là sau khi tốt nghiệp, cả hai chúng tôi đều tìm được việc làm ở Bắc Kinh. Ai chẳng biết rằng cái tột cùng đau khổ chính là sự chia cắt một cặp uyên ương. Nhìn thấy tình yêu từng bước thuận buồm xuôi gió, chúng tôi không khỏi ngập tràn niềm tin vào tương lai và hăng hái bàn chuyện hôn nhân. Lúc đó, chúng tôi giao hẹn với nhau sẽ cùng nỗ lực làm việc, trong ba năm phải kiếm được đủ tiền mua nhà, và mua được nhà là phải kết hôn ngay. Những ngày tháng đó, cả hai chúng tôi đều cực kỳ tiết kiệm. Đi làm nửa năm trời rồi mà tôi vẫn không dám mua một bộ quần áo mới. Thậm chí khi đi chợ mua rau cũng học được cách mặc cả, chi ly từng xu. Và tôi thấy tất cả những chịu đựng đó đều xứng đáng.
    Tháng thứ ba sau khi đi làm, chúng tôi cùng thuê căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ và bắt đầu cuộc sống chung. Tôi không ham hố chuyện chăn gối lắm mặc dù vẫn biết đó là một phần không thể thiếu, chưa nói còn rất quan trọng, trong cuộc sống vợ chồng. Do chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện này nên tôi không hề đòi hỏi. Nhưng ngay từ hôm đầu tiên của cuộc sống chung, nguời yêu tôi đã lăm le lột sách quần áo tôi ra. Tôi cự tuyệt, bảo rằng sợ đau. Anh ấy bèn an ủi rằng sớm muộn gì cũng phải đau một lần, thà ?ođau? luôn đi cho xong, khỏi bị ?onó? ám ảnh, đằng nào thì chả mấy lâu nữa cũng là vợ là chồng, vân vân? Tôi nghe mà thấy cũng có lý.
    Song tôi không ngờ cái đau của đêm đầu tiên đó lại tạo ra nỗi đau cho cả cuộc đời mình. Vĩnh viễn tôi chẳng thể quên nổi vẻ ngỡ ngàng, rồi sau đó là tột cùng đau khổ của anh ấy sau khi qua cơn mây mưa không nhìn thấy ?odấu ấn? nào. Dù tôi có giải thích ra sao anh cũng chẳng thèm nghe, cứ một mực cho rằng tôi không còn trinh trắng nữa, một mực dồn hỏi tôi đã đem cái lần đầu tiên ấy cho ai? Do quá oan ức, tôi chỉ những muốn cho anh biết trước khi quen nhau mình vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không có cách nào chứng minh nổi. Vì thế tôi chỉ còn biết nhẫn nhìn trước sự ghen tức của anh. Song từ đó, quan hệ của chúng tôi thay đổi hẳn, bạ chuyện gì là cãi nhau chuyện đó, còn anh thì chẳng buồn quan tâm chăm sóc gì đến tôi nữa dù tôi biết, thâm tâm anh vẫn yêu tôi. Nghĩa là mọi rắc rối chỉ vì cái đêm đầu tiên tôi không ?otrình ra? nổi cho anh xem cái dấu hiệu trinh nữ đó.
    Dù vẫn tiếp tục lằng nhằng với nhau, nhưng rút cuộc, chúng tôi cũng không thể bước lên được lâu đài hôn nhân. Người yêu tôi tuy miệng thì vẫn nói tôi tuyệt đối không phải dạng con gái dễ dãi, nhưng đối với cái ?osự cố lần đầu tiên? đó thì anh không thể nào cho qua nổi, nghĩa là trước sau nó cũng phá hỏng tình nghĩa vợ chồng, cũng gây đau khổ cho cả hai bên, chi bằng kết thúc luôn ở đây cho xong.
    Một buổi sáng sớm, người đàn ông từng thề bồi yêu tôi mãi mãi, cuối cùng đã ra khỏi cuộc đời tôi, để tôi sống trong cô đơn, oán hạn và cay đắng. Cách suy nghĩ của anh ta thực ích kỷ, và cũng thực tức cười. Cho dù trước khi yêu anh tôi dã không còn trong trắng nữa song cũng đâu phải tôi là một đứa con gái hư hỏng? Sau đó, tôi học được cách tự an ủi là may mắn chưa làm đám cưới. Một người đàn ông có tâm hồn hạn hẹp, tư tưởng cổ hủ như vậy thì có đáng gì để tôi yêu thương và tin cậy giao phó cả cuộc đời mình? Nhưng điều mà tôi không thể giải thích nổi là anh ta có trình độ văn hoá cao, lúc thường nhật còn tỏ ra rất tân tiến trong mọi chuyện, sao chuyện này lại có quan niệm lạc hậu đến thế?
    Cái lần đầu tien ấy đã giáng cho tôi một đòn nặng nề, nhưng không thể khiến tôi mất tự tin. Tôi cho rằng, đã bước sang thế kỷ XXI, sẽ không có nhiều đàn ông, như người yêu đầu tiên của tôi quá coi trọng chuyện đó.
    Có điều, tôi không biết là mình nhầm. Nửa năm sau, bạn đồng nghiệp giới thiệu cho tôi một người. Anh ta cùng độ tuổi tôi, công việc tốt, tiếng Anh lưu loát, đang được khá nhiều cô gái trong công ty nước ngoài mà anh ta đang làm việc theo đuổi. Tôi nghĩ, một người đàn ông từng đi du học nước ngoài nay lại làm việc ở công ty nước ngoài, hẳn không tính toán so đo gì về chuyện trinh tiết của người yêu mình còn hay mất, do vậy, trước khi quyết định yêu anh, tôi thành thực thổ lộ mình không còn trong trắng nữa. Thật hài hước là gã đàn ông mang vẻ ngoài Tây phương từ đầu đến chân đó, vừa nghe xong, lập tức thu lại tình yêu. Anh ta nói ?odứt khoát?T phải có một người phụ nữ còn trinh trắng làm vợ, để tránh ?osự cố? về sau. Tôi cật vấn anh ta, lẽ nào không còn ********** cũng đồng nghĩa với việc không trong trắng? Anh ta cười lạnh lùng, lại còn nhún vai rất Tây. ?oXác suất của sự trong trắng lớn hơn nhiều so với những cô gái đã mất đi cái đó?. Xác suất? Trời ạ! Tôi không biết anh ta học hỏi được cái thứ khoa học đó ở đâu mà dám hùng hổ áp dụng nó vào chuyện này, và hiểu là mình không thể chung sống với người đàn ông ?oxác suất? như vậy. Nhưng vì muốn giễu cợt anh ta cho hả giận nên tôi hỏi, ?oVậy anh định đi dâu để tìm được cô dâu đảm bảo còn trinh, tới trường mẫu giáo hay nhà trẻ? Anh ta biến sắc mặt, ?oĐó là việc của tôi, dù sao tôi cũng không lấy làm vợ những phụ nữ không còn trong trắng như cô?. Tôi rủa ?oCái thứ khốn nạn như anh thì chết đi vẫn là trai tân mà thôi!?
    Đối với gã đàn ông bề ngoài tỏ ra sành sỏi và thời thượng nhưng bên trong lại lạc hậu hôi thối như vậy, tôi thấy vừa tức giận, lại vừa thương hại. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là những người như anh ta hoá ra không hiếm trong thế kỉ XXI này. Trong hơn ba năm cô độc, tôi đã gặp tổng cộng bốn kẻ tỏ tình và đều thẳng thắn cho họ biết cái ?osự thực? mà theo tôi chẳng đáng kể gì đó. Có hai kẻ phất áo bỏ đi ngay, hai kẻ khác thì thái độ tỏ ra xem thường điều đó, nhưng khi bàn đến hôn nhân thì đều mượn cớ thoái lui. Tức cười nhất là một trong hai kẻ sau lại vừa ly hôn. Còn gã kia thì vô lại đến mức tuyên bố chỉ chơi đùa với tôi để giúp nhau thoả mãn ******** mà thôi, còn người hắn cưới nhất định phải là một cô gái trinh trắng.
    Cánh đàn ông luôn đòi hỏi phụ nữ chúng tôi phải trong trắng khi về nhà chồng, còn học thì dùng cái gì để chứng minh sự trong trắng của mình? Tôi thường nghĩ vậy để rồi hận ông trời bất công. Và suốt ba năm đó tôi không yêu ai cả, song không khỏi lo buồn cho tương lại, thậm chí còn nghĩ sống một mình suốt đời là tốt nhất. Nhưng sống một mình quả thực khó. Tôi chỉ có thể dùng công việc để xoa dịu nỗi khát khao đối với chuyện tình cảm riêng tư. Và tôi đã thay đổi rất nhiều, tự ti hơn nhiều so với thời sinh viên. Buồn hơn, không chỉ mất tự tin trước cánh đàn ông, mà ngay cả trước các cô gái còn trong trắng tôi cũng có cảm giác thất bại. Nhiều lúc tôi rát ngưỡng mộ các nữ sinh trẻ trung, trong sáng và thường tự nhủ, giá được quay lại cái thời học trò đó, nhất định phải quan tâm hơn cho tương lai hôn nhân, tuyệt đối không được quan hệ ******** trước khi cưới dù cho tình cảm có phát triển sâu sắc đến đâu. Có một thời gian tôi còn thấy mình, sau khi trở thành đàn bà, cũng giống như nhân vật nữ chính trong bộ phim Chữ A màu đỏ. Nhân vật này đã bị thích chữ A lên mặt khi bị phát hiện yêu đương vụng trộm. Chỉ có điều vết thích của tôi tuy không ai thấy nhưng nó hằn sâu mãi trong tim
    Những ngày tháng âm u trôi qua rất dài và rất chậm, cho tới khi tôi quên được với một người sau này tôi được gọi là chồng. Hồi đầu, do là khách hàng của tôi, anh thường lui tới giao dịch công việc. Sau đó một hôm qua điện thoại, anh bày tỏ tình yêu với tôi. Ngoại hình và phong cách của anh đều khiến tôi hài lòng. Và trong quá trình bạn bè, tôi thấy anh chân thành quan tâm và chăm sóc tôi một cách chu đáo, tế nhị. Sự dịu dàng và ấm cúng đó lâu nay không hề được hưởng khiến tim tôi ngây ngất. Nhưng tôi vẫn chưa nhận lời, vì trong ngôn từ của anh, tôi mơ hồ thấy được quan niệm về gái trinh vẫn đượm mùi truyền thống. Tôi sợ rằng, một khi biết tôi không còn trinh trắng nữa, liệu anh có hành xử gì khiến tôi thương tổn như mấy kẻ kia không?
    Đắn đo mãi, để rồi tháng Mười một năm ngoái, tôi quyết định tìm tới một bệnh viện chuyên ngành cỡ lớn để làm phẫu thuật vá **********, thấy rất oan ức, như là mình đang phải giấu giếm tội lỗi gì. Hoặc cũng có thể do bị một vết thương nào đó trong quá trình phẫu thuật, tôi thấy trái tim mình như bị ai đó đâm mạnh vào. Tôi nghi ngờ, không biết có phục hồi được nguyên vẹn nó không. Rồi tôi nghi ngờ cả những gã đàn ông kia, rốt cục là họ yêu tôi hay chỉ mượn tôi để yêu cái ********** mỏng dính của tôi kia kia?
    Nhưng rồi tôi cũng thấy được an ủi phần nào vì cuối cùng, tháng Giêng vừa rồi, chúng tôi đã có một lễ cưới đơn giản nhưng ấm cúng ở Bắc Kinh. Vài ngày trước đêm tân hôn, tôi bứt rứt không yên vì nghe cái vụ phẫu thuật vá víu này không phải lúc nào cũng trăm phần trăm thành công. Tôi lo sợ mình dính vào cái xác suất (lại xác suất???) không may đó vào đêm tân hôn. Sự căng thẳng khiến anh tưởng rằng tôi không được khoẻ, lài càng chăm chút yêu thương hơn.
    Nhưng cô vợ dù là xấu xí hay sợ hãi đến đâu cuối cùng cũng phải gặp mặt chồng. Tôi lấy lại được bình tĩnh, tự nhủ mặc kệ cho đêm tân hôn phán quyết, nếu lần này cũng lại vì chuyện này mà phải chịu giày vò thì suốt đời sẽ không lấy chồng, thậm chí không bao giờ yêu ai nữa.
    Cái đêm đầu tiên (sao tôi nhiều đêm đầu tiên thế nhỉ?) đó, chồng tôi uống khá nhiều rươu. Cả hai chúng tôi chạy ngược chạy xuôi lo cho đám cưới nên đều rã rời. Nhưng anh vẫn sốt ruột được động phòng. Khi chồng tôi nhẹ nhàng đi vào cơ thể tôi không hề cảm thấy đau đớn nhưng vì để ra vẻ như thật, tôi kêu la giẫy giụa và nhận thấy, dù những âm thanh giả tạo đó có thể đánh động hàng xóm nhưng anh chẳng những không bực mình hoặc xấu hổ mà nét mặt lại còn đượm vẻ hân hoan, hạnh phúc. Vì sao đàn ông lại ích kỷ như vậy nhỉ? Sao họ có thể tìm ra được khoái lạc bằng sự đau đớn của người mình yêu? Cũng may mà tôi chỉ là giả vờ, chứ nếu đau thật, hẳn lúc đó tôi phải kinh hãi trước thái độ ấy của chồng tôi. Tôi kêu đau được một lúc thì anh ngừng lại. Khi thấy anh ấy sốt ruột tìm kiếm trên tấm vải giường dấu vết trinh nữ hằng chờ đợi, tôi thấy khuôn mặt đang căng thẳng của anh bỗng trở nên đắc chí. Anh nhìn tôi với vẻ cảm kích rồi ôm ghì lấy tôi, thề thốt yêu thương tôi trọn đời trọn kiếp. Lúc đó tôi vừa mừng vừa giận. Mừng vì mọi sợ hãi tan biết còn giận vì không ngờ thực sự anh cũng coi trọng cái thứ đó đến vậy, nghĩa là cũng rất tầm thường. Dám chắc rằng, nếu tôi không ?ová? lại cái đó thì mặt mũi và thái độ anh sẽ trái ngược hẳn. Còn thực bụng thì tôi đâu vui vẻ gì, còn rất áy náy vì đã lừa dối người mà tôi yêu thương.
    Chồng tôi vẫn chăm sóc tôi chu đáo như những ngày chưa cưới. Nhưng càng như thế lòng tôi càng trĩu nặng ưu phiền. Nhiều khi, thậm chí tôi thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh. Rất nhiều lần, tôi định nói thật tất cả cho anh nghe, nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã bị nuốt vội trở lại. Một người bạn thân đã thành thực khuyên rằng chuyện như vậy không bao giờ nên thành thật, nếu không muốn gia đình tan vỡ.
    Nhưng tôi vẫn quyết định nói thật, nói hết với chồng. Dù sao đây cũng là chuyện xảy ra trước khi chúng tôi quen nhau, huống hồ chồng tôi lại yêu tôi như vậy, nhất định anh sẽ hiểu và sẽ tha thứ cho tôi. Tôi tin thế.
    Song phản ứng của đức ông chồng nằm ngoài tưởng tượng dù là bay bổng nhất của tôi. Một người vốn nho nhã dịu dàng như anh mà bỗng nổi giận đùng, thậm chí còn đánh tôi, chửi tôi đồ gái rẻ tiền. Tôi kinh ngạc và đau đớn, nhưng cũng vì thế mà trở nên bình tĩnh lại, thản nhiên: ?oKhông phải nhiều lời, ta chia tay?
    Thế là kết hôn chưa đầy một năm tôi đã ly hôn. Hôm làm xong thủ tục, chồng tôi đau khổ bảo, ?oSau cô không giấu tôi cả đời luôn cho xong?? Tôi không buồn nói năng gì, giống như lần đầu tiên được nhìn rõ một thứ độc hại mình cần tránh xa.
    Bây giờ nghĩ lại thấy ly hôn cũng tốt. Sẽ chẳng còn ai truy cứu việc tôi có là con gái còn trinh hay không. Nhưng cũng chỉ vì nó mà đời tôi đã phải trả một giá quá đắt.
  4. anthaisonco

    anthaisonco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Xin phép cho mình trao đổi quan điểm nhé: Xã hội Việt nam từ trước đến giờ đã thành thông lệ: đàn ông có thể 5 thê 7 thiếp vẫn là bình thường, còn phụ nữ chỉ có 1 chồng ( hoặc 1 nguời yêu mà thôi). Cho nên bạn gái nào muốn phá luật thì phải chấp nhận búa rìu dư luận. Tôi cũng góp ý thế này : trong gia đình bạn nếu chồng bạn có " lỡ " quan hệ với cô gái khác, thì bạn có thể tha thứ và cho anh ta con đường về, nhưng nếu bạn ngoại tình thì chồng bạn sẽ cấm cửa bạn bước chân vào nhà đấy. bạn có thấy đó là thực tế không? Bạn có thể trao đổi quan điểm này với tất cả bạn bè người thân của bạn, đại đa số là đông ý với tôi thôi. Chúc vui vẻ.
  5. mhtn

    mhtn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2004
    Bài viết:
    2.494
    Đã được thích:
    0
    Mình không nghĩ như bạn. Xã hội Việt Nam ngày xưa như bạn nói thì đúng vì thời đó, người đàn ông là chỗ dựa trong gia đình và xã hội. Còn ngày nay thì khác hẳn, đóng góp của người phụ nữ trong nhà cũng không hề thua kém người đàn ông, thậm chí có nhiều người phụ nữ còn có những thành tựu đáng để người đàn ông phải nể phục. Vì thế, nếu ban nghĩ rằng các bạn nữ có thể dễ dàng bỏ qua, tha thứ cho người đàn ông lầm lỡ thì không hẳn là thế. Hầu hết đang yêu mà 1 trong 2 người có quan hệ ngoài luồng thì gần như chắc chắn đôi đó tan vỡ, còn trong gia đình người vợ nhịn nhục bỏ qua cho chồng là vì họ nghĩ đến con cái chứ không phải là họ chấp nhận chia sẻ chồng họ với người khác. Còn nếu chưa bị ràng buộc với nhau, chuyện cư xử thế nào thực ra là do cá tính, quan điểm mỗi người. Cụ thể vợ chồng tớ nhé. Trước hôn nhân bọn tớ cũng trao đổi thẳng thắn với nhau về vấn đề này. Quan điểm của tớ: khó chấp nhận nổi nếu chồng tớ đã từng quan hệ với người khác, nhưng đã xác định là yêu nhau thì có thẻ bỏ qua. Quan điểm của chồng tớ: Nếu đã có sai lầm thì sẵn sàng bỏ qua, miễn là đừng sai phạm nữa, toàn tâm toàn ý với gia đình. Quá khứ là quá khứ, chẳng ai có thể thay đổi được. Có thể là trong quá trình yêu chúng tớ chưa hề đi quá giới hạn nên cũng chưa phải đối đầu với thực tế đó, nhưng một khi bạn gái bạn đã từng yêu liệu bạn có dám chắc chắn cô ấy chưa hề gần gũi với người đó
    Có một topic thế này, liệu bạn có chấp nhận nổi bạn gái này không nhé . Tớ thì chịu rồi
    http://www4.ttvnol.com/Gioitinh/557118.ttvn
  6. khanh_anthaison

    khanh_anthaison Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm: đàn bà trước khi cưới phải trinh tiết, không QHTD với bất cứ hình thức nào. Xã hội vẫn và sẽ tẩy chay lối sống buông thả của các cô gái. các bạn gái thử về nhà hỏi ý kiến bố mẹ xem có đồng ý cho QHTD trước hôn nhân không nhé, tại sao lai cứ phải đưa lên diễn đàn?
    Còn bạn nào để dẽ dãi cho bạn trai đi quá giới hạn thì kiểm điểm lại tư cách của minh đi, không thấy xấu hổ à?
  7. mhtn

    mhtn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2004
    Bài viết:
    2.494
    Đã được thích:
    0
    Cách đây khoảng 2 năm tớ và ông chồng tớ cũng nghĩ trong trẻo như bạn, cho đến một ngày chúng tớ phát hiện ra những người xung quanh đều qh trước hôn nhân. Choáng váng, coi thường... nhưng rồi nghĩ lại + xem sách báo thấy hiện tượng đó quá phổ biến thì thay đổi quan điểm. Tất nhiên những thông tin đó chỉ có các bạn trai là thành thật, còn các bạn gái lúc nào cũng nói họ ngây thơ lắm, vì thế thì tớ chả dám tin lắm các bạn gái khi họ nói họ yêu đương chỉ có cầm tay với đi chơi đâu. Nói cho cùng, mọi người đều phải tự chịu trách nhiệm trước cuộc đời mình thôi mà, việc gì phải lên án họ khi họ đã tự lựa chọn con đường riêng.
  8. amie2701

    amie2701 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    955
    Đã được thích:
    0
    bác này vẫn là anthaison à, xin phép cho em với bác một tí. eo ui em khâm phục suy nghĩ của bác ghê cơ, nhất là cái tư tưởng xã hội VN từ xưa đến nay đã thành thông lệ: đàn ông 5 thê 7 thiếp là chuyện thường, còn phụ nữ thì phải khư khư theo 1 chồng. em là em suýt nữa thì phun ra khắp bàn vì cười đấy bác ạ. bác tự nhận bác là người chứng kiến sự thay đổi của Vn từ thời bao cấp đến bây giờ, nhưng hình như cái suy nghĩ của bác hình như nó vẫn dậm chân tại chỗ ở thời kỳ Đại hội Đảng năm 1986 ấy nhỉ. mọi người ai chả biết là buông thả là không nên, thế nhưng chẳng có ai vơ đũa cả nắm gộp tất cả những người QHTD trước hôn nhân là hư hỏng, là đi ngược lại thuần phong mỹ tục như nhà bác cả. Với cái quan điểm nhất thiết vợ của mình phải là người trinh trắng cho đến đêm cưới như của bác thì chắc là cô Thuý Kiều có sinh ra vào thời đại suy nghĩ tiên tiến hiện nay thì cũng bị bác đem gọt đầu bôi vôi mất thôi. thiện tai thiện tai
  9. Rambo78

    Rambo78 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    488
    Đã được thích:
    0
    Có 1 bác bị khoá nick rùi, kha kha
    Chữ trinh đáng giá ngàn vàng
    Chữ trinh bằng tạ mì chính
    Chẳng nhẽ các cụ nói sai?
  10. luvang

    luvang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2005
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Tôi thấy vấn đề ở đây ko phải còn "**********" hay ko . Dẫn chứng:
    Bạn tôi lấy chồng rồi ly dị, sau đó lại lập gia đình khác, anh chồng sau chưa từng có vợ, lại là con trai một, thế nhưng vẫn sống hạnh phúc, gia đình chồng quý trọng (cô ấy hiện là bác sĩ BV Chợ Rẫy, chồng là dược sĩ, giảng viên ĐH Y Dược TPHCM).
    Tôi có một người cô ruột, chồng mất, có một con nhỏ, sau cô ấy có chồng khác, ông này chưa từng có vợ,hai người có hai con chung đều đã trưởng thành. Giờ cô ấy trên 50 tuổi, rất được chồng và gia đình bên chồng yêu quý. (Cô tôi chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, ít học).
    Còn nhiều những trường hợp tương tự, chắc các bạn cũng có thấy phải không. Vì vậy tôi cho rằng chính là sự đoan chính , giữ mình, ko buông thả của người phụ nữ mới là quan trọng hơn nhiều so với cái "màng" nọ!

Chia sẻ trang này