1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày pha lê

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi amyso, 05/11/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    Tại sao tôi lại nghĩ rằng tôi có thể chấm dứt trò viết lách và xoay sự chú tâm của mình vào một mục tiêu cao hơn, đó là hoàn thành nốt những ý tưởng, những câu truyện dở dang? Tôi không đi tiếp được con đường đó. Vì có khá nhiều thứ đang luẩn quẩn quanh tôi. Tôi bận nghĩ. Và thế thì làm sao có thể chấm dứt?
    Tôi thích vẽ. Và những cái title đến rất ngẫu nhiên. Đôi khi chỉ là những từ ngớ ngẩn. Có điều lúc đó tôi thích. Và tính ngẫu hứng. Sau đó thì có thể suy nghĩ lại chút ít nhưng không hề thay đổi, chẳng muốn thay đổi và chẳng cảm thấy sẽ có gì hay ho hơn thế. Tính ngẫu hứng rất quan trọng. Và nó độc đáo.
    Tôi có thể hét ầm lên chỉ vì đọc được một đoạn, một câu hoặc một từ rất hay (theo tôi) trong một truyện ngắn nào đó, trong một bài thơ nào đó. Và lại nung nấu một số điều, những điều này tôi đã đặt vấn đề với chính bản thân rất nhiều lần, thế nhưng - Tôi - hình như thiếu tính nhất quán trong suy nghĩ, hoặc trong ý chí - nên chẳng bao giờ đầu tư được một cách êm đẹp những cái bản thân mong muốn. Đó có phải là một kiểu của việc thiếu đam mê? Không phải thế chứ?
    Tôi từng nghĩ rằng mình đúng là một đứa con gái lạnh lùng và hơi hời hợt đối với chuyện yêu đương, Ô hô, buồn cười thay ! thế mà khi tôi cho phép mình được nhớ nhung, được suy nghĩ về một người thì luôn luôn sống trong trạng thái "đầy ắp". Tin rằng mình thừa đức tính chung thuỷ, mà thực ra có phải tôi là một đứa rất hay làm liều, rất hay phiêu lưu (?)
    Tôi làm phép thử.
    Tôi đã chờ mong.
    Tôi đã hiểu là tôi nhớ anh.
    Tôi đã hiểu là tôi không thể quay ngược lại con đường mà tôi đã chọn.
    Tôi sợ vết đau. Sợ chứ ! Nhưng lúc này tôi đã quyết định sẽ chấp nhận, nếu có xảy ra.
    Hôm qua một ngày mưa... Tôi đứng chờ dưới ánh đèn mờ... áo mưa bùng nhùng... trông đúng dáng vẻ của một đứa con gái đang chờ mong một điều vui vẻ, dù đã biết trước... mà thực ra cũng không hẳn là vui vẻ.... vì khi tự nhận thức thấy điều gì đó, ta thấy lo lắng... nhưng mà vì nỗi chờ mong... nên cứ thế đi..
    Đi...
    Và ngày có bình yên?
  2. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    Thôi thì muốn viết. Thôi thì muốn về. Thôi thì muốn nằm. Nằm yên một giấc rồi thôi. Chẳng còn vướng bận.
    Tôi đọc em viết về một con mèo, hứa hẹn sẽ không làm nó đau đớn một lần nào nữa. Thấy còn những điều bình yên mà giản dị ở rất gần bên mình.
    Nhưng mà không chịu được. Tôi cứ cảm thấy có nỗi đau.
    Nằm yên đi những bàn chân
    Cựa khẽ trên đám cỏ nhàu
    Màu thời gian thấm dần trong mắt
    Nhấn chìm không nỗi thương đau?
    Nằm yên đi những ngón tay
    Đừng lướt thêm những phím đàn
    Nhạc thổi vào hồn tăm tối
    Nhấn chìm thêm những mênh mang
    Ngủ yên đi sợi tóc mai
    Bạc phai trên cả tháng ngày
    Đơn sơ một ngày lạnh mãi
    Héo hon một mùa cỏ may
    Ngủ yên đi đôi mắt em
    Hàng cây lá đã rụng rồi
    Gió đã chết dần biếc xám
    Nắng đã tắt mãi trên đồi
    Ngủ yên đi mãi xa xôi...
  3. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    3/1/06
    Rồi cái chết sẽ đến gần đây
    Đến và đứng lặng lẽ với heo may
    Đến và gieo hoang vu vào đất
    Đến và hát khúc hát chia tay
    Rồi cái chết sẽ đến gần đây
    Rắc rải đến nơi ẩn chứa yên bình
    Dắt bàn tay em vào nơi xa vắng
    Khi hồn người gục chết dưới bình minh
    Rồi cái chết sẽ biến thành lặng im
    Dù chẳng âm thanh nào còn ồn ào hơn thế
    Im lặng bởi chẳng nỗi đau nào khe khẽ
    Len vào nụ cười như cái chết em tôi
    Rồi cái chết sẽ hoá thành mây trôi
    Có nắng xanh có mưa xám giữa trời
    Có đỏ màu hoa cùng xanh màu lá
    Và cái chết sẽ nuôi lớn em tôi.......
  4. amyso

    amyso Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    Có những khi chiều về nghe
    Nỗi nhớ xưa nay cũng nhạt mờ

    Cô gái tóc ngắn ngoảnh nhìn tôi
    Khi thấy mắt tôi nhoẻn nụ cười
    Khi thấy vai tôi buồn một thoáng
    Khi thấy tóc mai những chiều phai
    Cô gái tóc ngắn ngước nhìn tôi
    Khi thấy trên cây lá rụng dần
    Khi thấy mây trời trôi cuối biển
    Khi thấy ngập ngừng những bàn chân
    Cô gái tóc ngắn dắt tay tôi
    Khi thấy tôi chạy một dải đường
    Khi thấy tôi buông màu áo xám
    Khi thấy tôi ngồi chết yêu thương
    Cô gái tóc ngắn nắm tay tôi
    Giữ lại trong tim chút ít này
    Giữ lại trong mùa dâng sương gió
    Một chút nhớ rồi một thoáng
    bay...
  5. em_hat_hay_lam

    em_hat_hay_lam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    2.108
    Đã được thích:
    0
    Nhạt mờ rồi nhé một điều tin.​
  6. em_hat_hay_lam

    em_hat_hay_lam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    2.108
    Đã được thích:
    0
    Em ngủ
    Mưa bụi nhịn rơi
    Và tôi nhịn nghĩ
    (trời ơi yên bình)
    Thế mà em cũng giật mình...

    - tại sao vậy? bạn đang cô đơn?
    -tớ lúc nào cũng cô đơn mà. chuyện đó bình thường thôi.
    - sống như thế nào được. tớ khó nghĩ ra được. đó là 1 điều khó bth với cha mẹ.
    - tớ ko biết sẽ sống thế nào nữa. có những thời điểm thật khó khăn để vượt qua một mình. Nhưng nghĩ lại, để đánh đổi những thứ lớn hơn, thì phải chấp nhận những thời điểm như thế.
    - đến khi nào? bạn có tin tớ cũng là một kẻ cô đơn?
    - ừ. ai cũng có sự cô đơn của riêng mình thôi. ai cũng thế.
    - nhưng tại sao bạn lại chọn con đường đấy?

    - tớ đơn giản là không dễ dàng mở lòng.

    - x? bạn ấy trước đây thế nào?
    - he''s great. tớ vẫn quí hấn. đến tận giờ. hấn yêu tớ trọn vẹn vì con người tớ. nhưng để đi cùng tớ trên con đường sau này thì hấn không thể. hấn còn những việc khác. tớ biết là hấn sẵn sàng theo tớ, hỗ trợ tớ nhưng tớ ko thể kéo hấn theo, vì tớ sẽ kéo hấn ra khỏi con đường yên ổn. Và hấn sẽ làm chậm bước chân của tớ.
    - bạn có phải là một cô gái tham vọng quá không?
    - ừ, cũng đúng. tớ cần một người yêu tớ vì những ước mơ của tớ. chứ ko fải yêu tớ vì một giấc mơ gia đình hạnh phúc của họ. bạn có hiểu ý tớ ko?
    - tớ tin. bạn có tin sẽ có một người như thế ko?
    - tớ tin là đâu đó trong cuộc sống này, sẽ có.sẽ chỉ có khi người ta có cùng những giấc mơ giống tớ. và bọn tớ sẽ là bạn đồng hành suốt đời...
    - somewhere in time...
    - bạn ko view được Webcam của tớ à?
    - this serve is busy :(
    - :)
    - bạn đang tóc xoăn hay tóc thẳng?
    - tóc thẳng rồi. tóc tớ mềm, nên duỗi nhanh lắm.
    - chính ra bạn để tóc dài là cũng phù hợp.
    - :))
    -... bạn có bài hát nào ko? cho bạn nghe với.
    - không bạn ạ. tớ bây h ko có tâm trạng nào cả.... à, lúc nãy vừa nghe Travelling Soldier. tự nhiên thấy buồn buồn. mình ước gì có một tình yêu đơn giản và trong sáng như thế.
    - 26 tớ về. tớ nói với bạn rồi thì phải.
    - ko. bạn chỉ nói là sẽ về quê thôi. bạn à, tớ căng thẳng quá.
    - bạn làm sao vậy? :(
    - căng thẳng.... muốn ngủ, mà ko fải lo nghĩ gì.
    - bạn đừng suy nghĩ quá.
    - thực sự. là tớ chỉ thèm ngủ. ngủ yên bình thôi
    - có ngủ được ko?
    - tớ cứ đặt mình xuống. là tớ bắt đầu nghĩ. tớ lơ mơ ngủ. và tớ gặp ác mộng. chưa ngủ hẳn đâu nhé. tớ vẫn biết là cơ thể tớ chìm dần. chìm dần. chưa bao h tớ biết cái cảm giác đi dần vào giấc ngủ rõ như thế. thường là Thức - Ngủ. chứ còn đoạn giữa thì rất ngắn đúng ko? thế mà đoạn giữa của tớ dài. tớ thấy người mình nặng trĩu.
    - bạn ơi !
    - tớ nghe thấy những tiếng động ma quái. tớ cố bắt mình phải mở mắt ra. bằng mọi cách phải mở mắt ra. phải đánh thức trí não mình dậy. để thoát khỏi cái tiếng động đấy. và khi tớ đã ngủ đến 90% rồi. cái phần kia trong tớ vẫn đủ để bắt tớ mở mắt dậy. vì không thể chịu nổi cảm giác ấy nữa. rồi cái đầu tiên khi tớ mở mắt dậy, toàn những hình ma quái.
    - vì sao chứ? vì áp lực? vì cô đơn? vì một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó? vì cái gì chứ?

    - có thể vì tớ trấn áp tớ nhiều quá. tớ dồn những cái bình thừơng mà người ta muốn chia sẻ vào trong. tớ chẳng biết nữa.

    - bạn có muốn về ko?
    - có . tớ muốn về với bố mẹ.
    -bạn đừng căng thẳng quá nhé. tớ biết bạn căng thẳng từ rất lâu rồi. từ hồi bạn gọi tớ và bảo bạn làm sao ấy.
    - ừ. sẽ qua thôi. còn 1 tuần nữa. hy vọng tớ còn đủ sức.
    - cố lên nhé ! ^_^
  7. em_hat_hay_lam

    em_hat_hay_lam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    2.108
    Đã được thích:
    0
    Tự dưng tôi thấy buồn cười. Và chẳng tin gì vào cái mà những người bạn tôi đang "trình diễn". Dùng từ này lẽ nào hơi quá? Nhưng tôi cảm thấy thế. Trình diễn những đoạn phim rẻ tiền, những vai rớt giá, với kịch bản sáo mòn và ngây ngô không chịu được.
    Không phải họ giả dối. Tôi chắc chắn điều đó. Tôi trân trọng tình cảm của họ. Ít nhiều gì chúng tôi có điểm tương đồng. Đó là cảm xúc dạt dào, chân thành và dễ tổn thương. Nhưng tôi biết, tôi thua họ ở điểm, cái niềm tin của tôi thường dễ dẫn vào trạng thái "tuyệt đối" đối với tình cảm của chính mình. Đó không bao giờ là điểm mạnh. Không bao giờ. Nhất là đối với một đứa con gái.
    Nhưng hôm nay tôi thấy buồn cười. Tình yêu là gì? Chẳng thèm định nghĩa nữa. Vì chẳng ai định nghĩa được, chẳng ai thừa nhận Một định nghĩa duy nhất đúng, hoặc ai cũng nhận thấy ý kiến người khác có phần đúng. Vì mỗi người một cách nhìn, một cách cảm nhận. Một cách yêu.
    Nhưng hôm nay tôi thấy buồn cười. Vì những gì mà tôi đọc được, nhìn thấy được. Một cái thứ gì vậy nhỉ? Đó chẳng nhẽ là một cuộc phiêu lưu?
    Phiêu lưu tình cảm và chấp nhận đau?
    Những cô nàng đa cảm. Những cô nàng dễ tổn thương. Những cô nàng sống luôn luôn dạt dào cảm xúc.
    Chẳng hiểu nữa.
    Thế mà rồi họ vẫn sẽ hạnh phúc đấy. Tôi biết thế.
    Vì sao thế nhỉ.
    Nhưng dù sao thì tôi vẫn đang thấy buồn cười. Và vẫn cho rằng đó là một màn trình diễn dở tệ. Nhưng có điều nhân vật chẳng biết đâu. Tôi đã bảo rồi mà, họ không giả dối.
    Vì sao thế nhỉ.
  8. DE_LA_FERE

    DE_LA_FERE Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    1.825
    Đã được thích:
    0
    Ngày xưa tôi đã mất một người bạn vì cái tương tự như thế này.
  9. hang_gato

    hang_gato Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2004
    Bài viết:
    375
    Đã được thích:
    0
    muốn vote cho chị hát hay vì sự đồng cảm *****
  10. greenlily2505

    greenlily2505 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/08/2005
    Bài viết:
    854
    Đã được thích:
    0
    bạn yêu, nếu họ trình diễn dở tệ thì bạn sẽ không nghĩ thế đâu. Nói chung, tớ nghĩ là nó không dở chút nào, vì bạn nói là " thế rồi họ cũng vẫn hạnh phúc "
    Có lẽ người trong cuộc thì chả bao giờ cảm thấy gì, chỉ có những người ngoài cuộc mới cảm thấy thế thôi thì phải.

Chia sẻ trang này