1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày pha lê

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi amyso, 05/11/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. susungot

    susungot Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2006
    Bài viết:
    1.769
    Đã được thích:
    0
    Uh nhỉ!
    Đọc bài trên xong mới tự hỏi năm nay mình đã làm những gì?
    Xem nào........
    Đi mất dạng,về quê thăm hai cụ đc 3 lần.Gần thôi,HN-NĐ bao xa đâu nhưng ham chơi , ham vui quên cả thầy u!
    Lý do à,con đc nghỉ t7,cn nhưng fải đi học,fải đi dậy ......Vậy mà toàn nghỉ học,bỏ dậy đi để lượn đấy thôi.
    Mấy hôm trước bố gọi điện bảo: "Tháng sau có nhà rồi,bố mẹ nhớ mày chắc fải lên HN hả con ?"....................!
    Gì nữa nhỉ?
    Công việc chả có quái gì tiến triển , học hành thì láng tráng....chỉ có đi chơi là thêm fần xuất sắc thôi !
    Chết thật , tính ra thì thành tựu của cả năm vẫn cứ là "năm nay chơi vượt định mức so với năm ngoái" à?
  2. Snickers

    Snickers Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    694
    Đã được thích:
    0
    19 trang rồi đấy, dài phết.
    Biết bao tâm tư, tình cảm, thời gian dồn trong những câu văn, những câu thơ đôi khi vô cùng ngớ ngẩn...
    Vào lại mà xem hồi xưa chúng mình
  3. Snickers

    Snickers Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    694
    Đã được thích:
    0
    Lại có nhu cầu chia sẻ và dãi bày tâm sự rồi bạn ơi...
    Tôi không hiểu tôi lúc này ntnào nữa. Xúc động, thương cảm... có chứ, sao mà mất đi được. Tựa như nó là cái vỗn dĩ của con người mình, không thể sống khác được...nhưng hình như tôi đang vô tâm với một số thứ, rất gần gũi, gắn bó với tôi... sao chỉ thấy xấu hổ mà không làm gì khác đi, thay đổi hành động chẳng hạn...mẹ tôi, bạn tôi, cả với bản thân tôi nữa, tôi ơi....
  4. Snickers

    Snickers Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    694
    Đã được thích:
    0
    Đạp tuyết tìm mai
    Hôm nay tự dưng xem lại một tập phim Hồng Lâu Mộng, thật ra là vô tình xem được mà thôi? Đang ngồi lụi cụi sửa cái cây máy tính, nghe nhạc mà đoán ra phim. Cũng lâu lắm rồi, nhưng mình vẫn có thể nhớ những bản nhạc trong phim đó, không phải nhớ hết, nhưng cũng nao nao, hồi trước xem phim mình đã từng như vậy? Thèm đọc tiểu thuyết quá, thèm nghe cả nhạc nữa, cái đoạn Lâm Đại Ngọc chôn hoa, thấy mình cũng mang một phần tính cách của con người đó, đa cảm, hay tủi thân, nghĩ ngợi nhiều? âu đó là tính cách mà không thoát ra được, cũng chẳng hiểu vì sao?
    Đợt này hiệu quả làm việc tính theo cách khác, riêng rẽ, đứa cùng phòng cứ làm được món nào là nhập ngay vào bảng số liệu, giấu giấu giếm giếm. Mình quay sang hỏi chị cùng phòng, chị ngó lơ sang chỗ khác lảng tránh, có thể mình đã bị gạt ra khỏi cuộc đua, ừ, đôi khi cũng thấy thiệt thòi. Và mình đã phản ứng lại ntnào, chẳng ra làm sao cả, im lặng và buồn, buồn vì cái gì cũng chẳng biết được? chẳng hiểu sao cả tối nay những hình ảnh đó cứ ám ảnh mãi. Hồi trước tất cả cùng share, đúng là với những người đóng góp nhiều thì hơi thiệt thòi, nhưng quen rồi, thấy chị em gần gũi thân thiết, giờ cơ chế mới chả biết có better không nữa, nhưng lại thấy con người ích kỷ đi, chỉ tính toán cho riêng mình. Dạo này mình chậm chạp quá, mắc lỗi?thấy mình là người thừa?
  5. Open_The_Window

    Open_The_Window Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2005
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Thả lỏng...có những thứ bỗng trôi qua thật nhanh và nhẹ nhàng...
    Mọi thứ đang cố gắng được sáng sủa hơn... Và điều đó hoàn toàn xứng đáng!...
  6. Open_The_Window

    Open_The_Window Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2005
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Một ngày chủ nhật buồn tẻ.
    Như ai đó nói, viết - là một triệu chứng. Biểu hiện của điều gì?
    Cứ mải miết như này, thấy mệt mỏi. Tôi đã đừng lại. Để khỏi phải gõ gõ những điều vô nghĩa, và kéo theo sự chán nản nữa. Chán ngấy. Những icon biểu cảm vô nghĩa nhạt toẹt. Thèm được như trước.
    Những điều nhỏ nhặt cũng khiến lòng thương xót.
  7. Open_The_Window

    Open_The_Window Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2005
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Một ngày chủ nhật buồn tẻ.
    Như ai đó nói, viết - là một triệu chứng. Biểu hiện của điều gì?
    Cứ mải miết như này, thấy mệt mỏi. Tôi đã đừng lại. Để khỏi phải gõ gõ những điều vô nghĩa, và kéo theo sự chán nản nữa. Chán ngấy. Những icon biểu cảm vô nghĩa nhạt toẹt. Thèm được như trước.
    Những điều nhỏ nhặt cũng khiến lòng thương xót.
  8. Open_The_Window

    Open_The_Window Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2005
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Giá mà trời mưa đi được một lúc.
    Ở nhà mưa rả rích.
    Ở đây chỉ có trời chiều xám xịt.
    Ở đâu đó thì không rõ có mưa hay nắng.
    Nghe "9 crimes" mãi. Chỉ đơn giản là nó buồn.
  9. Open_The_Window

    Open_The_Window Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2005
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Oopps! Thử vài password cuối cùng cũng ra được. Vì không nhớ là mình đã để password như thế. Phải hồi tưởng...
    .hãy học cách sữa chữa mọi thứ từ gốc của nó
    .tựa hồ như khi chị đánh máy ấy
    .khi in ra thì bị sai mấy chữ
    .chị sẽ sửa lại như thế nào
    .tẩy xóa trên tờ giấy hay là sửa trong vi tính rồi in lại
    .em thấy chị đang cố gắng tẩy xóa trên tờ giấy đó
    Qúa lâu cho sự thay đổi. Liệu có phải là trượt dốc từ xa xưa rồi không?
    Đôi khi cảm thấy khủng hoảng.

Chia sẻ trang này