1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày... tháng... năm... (Nhật kí II)

Chủ đề trong '1980 - Hội Khỉ Sài Gòn' bởi 24h, 10/04/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. unruly_vn

    unruly_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/08/2004
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0
    10.8
    Nhận được tin vợ tụt huyết áp xỉu ở nhà sốt ruột quá,ước gì được ở bên cạnh vợ lúc này.Chẳng biết làm gì hơn là mong vợ cố gắng mau hết bệnh.Yêu vợ nhiều.
  2. qandt4ever

    qandt4ever Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2003
    Bài viết:
    135
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay, 10-8
    Cả ngày hôm qua không làm gì, ngồi đọc Lộc Đỉnh Ký mà mắc cười muốn chết đi được. Vậy là một ngày đọc được cả trăm hồi, khiếp thật.
    Chiều tối, vẫn tiếp tục ngồi đọc thì T kêu. Tự nhiên mình nghĩ ra việc tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, kêu mọi người đến chơi. Nhà mình thì hơi nhỏ, ko biết có đủ chỗ không nữa. Mặc kệ, mình có lòng, vui vẻ là chính thôi. Hôm nay phải dọn dẹp nhà cửa cho ngày mai rồi. Lại còn phải đi chợ nữa chứ, ko biết là phải mua bao nhiêu đây nữa !
    Đến tối, ăn cơm xong đang định đọc truyện tiếp thì chi L kêu, rủ đi dạo một vòng. Mình chỉ muốn ngồi nhà đọc truyện tiếp nhưng chị L kêu thì ko từ chối được. Thêm vào đó, ngồi nhà cả ngày rồi, bây giờ đi một vòng thì cũng tốt chứ sao. Hai chị em đi vòng vòng làm mình nhớ em quá đi mất. Cũng con đường ấy, cũng bờ sông ấy lần cuối mình và em đã ngồi nói chuyện với nhau, rồi em và mình hôn nhau những nụ hôn cuối, vẫn ngọt ngào và say đắm, hic, nhớ lại càng thêm nhớ. Đi một lát rồi hai chị em cùng về.
    Chạy xuống nhà a Th để mượn mấy cái đĩa đặng thứ Tư mở tiệc. Phải làm sao cho chu đáo, ko ai chê trách gì mới được. Hic, khổ thân mình, lúc nào cũng là người đứng ra nấu nướng, ai cũng biết là mình có khả năng nấu và cả tổ chức. Khổ dài dài rùi !
    5h sáng mới đi ngủ, vậy mà 10h tự nhiên thức dậy. Ko hiểu sao mình lại có cái thói quen đúng giờ như thế nữa. Mệt dã man !
  3. qandt4ever

    qandt4ever Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2003
    Bài viết:
    135
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay, 10-8
    Cả ngày hôm qua không làm gì, ngồi đọc Lộc Đỉnh Ký mà mắc cười muốn chết đi được. Vậy là một ngày đọc được cả trăm hồi, khiếp thật.
    Chiều tối, vẫn tiếp tục ngồi đọc thì T kêu. Tự nhiên mình nghĩ ra việc tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, kêu mọi người đến chơi. Nhà mình thì hơi nhỏ, ko biết có đủ chỗ không nữa. Mặc kệ, mình có lòng, vui vẻ là chính thôi. Hôm nay phải dọn dẹp nhà cửa cho ngày mai rồi. Lại còn phải đi chợ nữa chứ, ko biết là phải mua bao nhiêu đây nữa !
    Đến tối, ăn cơm xong đang định đọc truyện tiếp thì chi L kêu, rủ đi dạo một vòng. Mình chỉ muốn ngồi nhà đọc truyện tiếp nhưng chị L kêu thì ko từ chối được. Thêm vào đó, ngồi nhà cả ngày rồi, bây giờ đi một vòng thì cũng tốt chứ sao. Hai chị em đi vòng vòng làm mình nhớ em quá đi mất. Cũng con đường ấy, cũng bờ sông ấy lần cuối mình và em đã ngồi nói chuyện với nhau, rồi em và mình hôn nhau những nụ hôn cuối, vẫn ngọt ngào và say đắm, hic, nhớ lại càng thêm nhớ. Đi một lát rồi hai chị em cùng về.
    Chạy xuống nhà a Th để mượn mấy cái đĩa đặng thứ Tư mở tiệc. Phải làm sao cho chu đáo, ko ai chê trách gì mới được. Hic, khổ thân mình, lúc nào cũng là người đứng ra nấu nướng, ai cũng biết là mình có khả năng nấu và cả tổ chức. Khổ dài dài rùi !
    5h sáng mới đi ngủ, vậy mà 10h tự nhiên thức dậy. Ko hiểu sao mình lại có cái thói quen đúng giờ như thế nữa. Mệt dã man !
  4. thobong_soma

    thobong_soma Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2003
    Bài viết:
    559
    Đã được thích:
    0
    11.8
    Đang thất vọng về một người bạn quá. Họ kô như mình tưởng. Mình nghĩ rằng họ khác cơ. Nhưng rốt cuộc thì kô phải vậy. Những gì mà họ đang làm khác xa với những gì họ nói. Nói cái gì mà trơn tuột vậy. Đã có lúc tin. tin sái cả cổ. Nghĩ đơn giản rằng họ đang nói thật với mình...Nên sẽ thật với cả những người khác. Nhưng xem ra suy nghĩ của mình mới là điên.....Điên thật...Họ giả tạo với tất cả mọi người..Mỗi người họ lại có cách nói khéo khác nhau...Nên mình thấy tức điên lên...Sao thế nhỉ. Tại sao họ lại phải như thế.Sống mà kô phải là chính mình thì thà chết đi còn hơn. Bạn có biết mình rất thât vọng về bạn kô...Có thể, mình sống tình cảm quá.nên kô thể đạp đổ mọi thứ như bạn...Có thể...Nhưng bạn kô nghĩ rằng sẽ đến một lúc bạn nhìn lại và thấy tiếc nuối sao? Bạn lại cười mình ư...Bạn bảo bạn kô phải là người sống để nhìn lại quá khứ...Ừh. Có thể.Nhưng ai mà chẳng có một quá khứ. bạn có muốn chôn vùi nó thì cũng kô được đâu..Tại sao ngay từ lúc này bạn kô cố mà sống tốt hơn.....Sao lại thế...Bạn thay đổi từ bao giờ..Hay chính mình mới là người đang thay đổi...Sao bạn khó hiểu thế. Bạn có nghĩ cho người mà bạn vừa nói những lời phũ phàng kô. HỌ rất quan tâm đến bạn. Thế mà bạn ném vào mặt họ cái câu: Rách việc. sao? Trợn tròn mắt kô tin được. Người ta đang khóc vì bạn kìa...Bạn thật vô tình. xem ra đàn ông con trai ai cũng thế.....Sao bạn nói với tôi kiểu khác...Sao bạn bảo là với bạn họ quan trọng? hoá ra là kô phải à..Tôi hiểu lầm câu nói của bạn chăng? Ở chỗ nào nhỉ? Thất vọng về bạn lắm biết kô.
    Rồi, mình lại nói nhiều rồi...Đó có phải chuyện của mình đâu nhỉ...Nói nhiều quá lại có người khó chịu. Buồn thật...Cái chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình quá..Mong bạn thay đổi. Đừng thế nữa...
  5. thobong_soma

    thobong_soma Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2003
    Bài viết:
    559
    Đã được thích:
    0
    11.8
    Đang thất vọng về một người bạn quá. Họ kô như mình tưởng. Mình nghĩ rằng họ khác cơ. Nhưng rốt cuộc thì kô phải vậy. Những gì mà họ đang làm khác xa với những gì họ nói. Nói cái gì mà trơn tuột vậy. Đã có lúc tin. tin sái cả cổ. Nghĩ đơn giản rằng họ đang nói thật với mình...Nên sẽ thật với cả những người khác. Nhưng xem ra suy nghĩ của mình mới là điên.....Điên thật...Họ giả tạo với tất cả mọi người..Mỗi người họ lại có cách nói khéo khác nhau...Nên mình thấy tức điên lên...Sao thế nhỉ. Tại sao họ lại phải như thế.Sống mà kô phải là chính mình thì thà chết đi còn hơn. Bạn có biết mình rất thât vọng về bạn kô...Có thể, mình sống tình cảm quá.nên kô thể đạp đổ mọi thứ như bạn...Có thể...Nhưng bạn kô nghĩ rằng sẽ đến một lúc bạn nhìn lại và thấy tiếc nuối sao? Bạn lại cười mình ư...Bạn bảo bạn kô phải là người sống để nhìn lại quá khứ...Ừh. Có thể.Nhưng ai mà chẳng có một quá khứ. bạn có muốn chôn vùi nó thì cũng kô được đâu..Tại sao ngay từ lúc này bạn kô cố mà sống tốt hơn.....Sao lại thế...Bạn thay đổi từ bao giờ..Hay chính mình mới là người đang thay đổi...Sao bạn khó hiểu thế. Bạn có nghĩ cho người mà bạn vừa nói những lời phũ phàng kô. HỌ rất quan tâm đến bạn. Thế mà bạn ném vào mặt họ cái câu: Rách việc. sao? Trợn tròn mắt kô tin được. Người ta đang khóc vì bạn kìa...Bạn thật vô tình. xem ra đàn ông con trai ai cũng thế.....Sao bạn nói với tôi kiểu khác...Sao bạn bảo là với bạn họ quan trọng? hoá ra là kô phải à..Tôi hiểu lầm câu nói của bạn chăng? Ở chỗ nào nhỉ? Thất vọng về bạn lắm biết kô.
    Rồi, mình lại nói nhiều rồi...Đó có phải chuyện của mình đâu nhỉ...Nói nhiều quá lại có người khó chịu. Buồn thật...Cái chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình quá..Mong bạn thay đổi. Đừng thế nữa...
  6. vetgia

    vetgia Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/10/2002
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Có đôi khi ngỡ như mình vẫn còn như thế này thế nọ, nhưng rồi khi có một chuyện bất ngờ mới chợt nhận ra những gì mình dành cho ai đó lớn hơn là mình nghĩ, con người cũng thật lạ, tại sao cứ phải có chuyện gì đó mới có thể biết được nhỉ? Phải chăng mình quá khép kín? Hay là mình sợ? Có lẽ là thế, mình không dám làm điều gì vì mình sợ sẽ mất đi một thứ gì đó mà mình cảm thấy thật sự rất quan trọng. Nhưng, lại được biết rằng, chẳng thà dám nói dám làm mà mất đi còn hơn là sau này hối hận vì không dám nói. Thôi thì cố gắng vậy, hy vọng ngày mai đây sẽ tươi sáng hơn.
  7. vetgia

    vetgia Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/10/2002
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Có đôi khi ngỡ như mình vẫn còn như thế này thế nọ, nhưng rồi khi có một chuyện bất ngờ mới chợt nhận ra những gì mình dành cho ai đó lớn hơn là mình nghĩ, con người cũng thật lạ, tại sao cứ phải có chuyện gì đó mới có thể biết được nhỉ? Phải chăng mình quá khép kín? Hay là mình sợ? Có lẽ là thế, mình không dám làm điều gì vì mình sợ sẽ mất đi một thứ gì đó mà mình cảm thấy thật sự rất quan trọng. Nhưng, lại được biết rằng, chẳng thà dám nói dám làm mà mất đi còn hơn là sau này hối hận vì không dám nói. Thôi thì cố gắng vậy, hy vọng ngày mai đây sẽ tươi sáng hơn.
  8. dracular_kid_bum

    dracular_kid_bum Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    540
    Đã được thích:
    0
    cái thành phố này nhỏ thiệt
  9. dracular_kid_bum

    dracular_kid_bum Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    540
    Đã được thích:
    0
    cái thành phố này nhỏ thiệt
  10. be_con_xi_xon

    be_con_xi_xon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2004
    Bài viết:
    1.875
    Đã được thích:
    0
    Giữa nhóc và anh là một cơn mưa
    Rơi tầm tã ướt buổi chiều cớm nắng
    Một phía dửng dưng một phía là lẳng lặng
    Để vô tình cho thương nhớ đi qua ?
    Tình cờ đọc được cái này..ngộ nghĩnh và ..giống mình..
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này