1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghe, thấy và ngẫm nghĩ

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi tican_saigon, 24/03/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Lời chào của người câm

    Xe buýt số 27 khá đông người. Đến bến xe số 2 trên đường Nguyễn Chí Thanh, xe dừng lại trả khách. ?oƠ... ơ... ớ... ơ!? - âm thanh lạ, thứ âm thanh phát ra từ cuống họng không thành tiếng khiến tôi đang ngồi ghế trên giật mình quay lại.
    Một thanh niên độ 25 tuổi, chân tay đều bị khoèo vừa bước xuống. Xe tiếp tục chạy. Bác phụ xe cười buồn nói: ?oNgười ta vừa câm vừa điếc nhưng trước khi xuống xe vẫn cố nói lời chào, lời cảm ơn vì cho đi nhờ xe không lấy tiền vé. Đám thanh niên bây giờ, cứ bước lên xe, chìa vé tháng áp sát mặt người bán vé, vênh mặt lên. Buồn thật!?.
    Tôi ngồi lặng im, không dám nói câu gì. Chính tôi hình như cũng chưa lần nào lên xe buýt mà chào bác lái hay người bán vé dù chỉ bằng một nụ cười thân thiện.
    PHẠM MAI
    (K48 báo chí - ĐH KHXH&NV Hà Nội)
  2. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Thấy bài này cũng hay nên đưa lên đây, nếu thấy không phù hợp với chủ đề thì đề nghị xoá.
    Thân mến - Phúc

    Một số tính cách đáng báo động của giới trẻ
    Với bản tính năng động và tuôn đổi mới, giới trẻ Việt Nam ngày nay nhanh chóng hòa nhập và bắt kịp với lối sống hiện đại. Tuy nhiên, trong hành trang vào đời của họ có không ít những tính cách xấu, làm cản trở sức vươn lên và cống hiến của họ.
    Hình thức, trọng hư danh
    Coi trọng hình thức không có gì là xấu, thậm chí là cần thiết, nhưng hình thức không phải là tất cả. Chỉ chạy theo cái danh mà quên cái thực thì đó là cái đẹp của đồ hàng mã. Kiểu học amateur trong sinh viên hiện nay phổ biến lắm. Đó là cách học nhếch nháng, chẳng thèm đọc sách vở gì, nhưng khi thi thì dùng đủ các cách để có được điểm cao. Nhiều bạn ra trướng, cầm tấm bằng khá, giỏi trong tay nhưng không khỏi lo lắng: chẳng biết mình có thể làm được gì? Gần đây, nhiều tờ báo lên tiếng về tình trạng học "giả" bằng thật, luận án kém chất lượng, nhiều đề tài không giá trị, thậm chí có cả hiện tượng mua bán luận án... Mặc dầu vậy, phong trào làm Thạc sĩ, Tiến sĩ vẫn diễn ra rầm rộ. Họ đổ xô đi kiếm cái bằng cho đẹp hồ sơ, cho oai với thiên hạ và tìm kiếm cơ hội thăng tiến. Việc đề cao những tấm gương hiếu học một cách thái quá mà không cần biết đến động cơ học, khả năng cống hiến cho xã hội như hiện nay vô hình trung đã cổ vũ cho thói hiếu danh, bệnh hình thức đang có nguy cơ lan rộng.
    Hội hè đình đám
    Khoảng chục năm trở lại đây, khi cuộc sống có đôi chút no đủ tức thì hàng loạt hình thức tổ chức hội hè mọc lên như nấm, đặc biệt ờ nông thôn. Mất thời gian và tốn tiền bạc đã đành, thói quen hội hè còn làm mất tác phong công nghiệp và kéo theo những hậu quả xấu khác, như tình trạng nhậu nhẹt say khướt rồi cà khịa, đánh lộn lẫn nhau, cờ bạc sát phạt nhau... không phải ai cũng thích hội hè, nhưng nó đã trở thành "trào lưu?, lôi cuốn nhiều người tham gia một cách bất đắc dĩ. Đáng báo động là bệnh hội hè đình đám diễn ra khá phổ biến trong lứa tuổi thanh niên.
    Dĩ hòa vi quý
    Hòa là một chuẩn mực sống, một triết lý sống của người Việt Nam nói riêng, người Á Đông nói chung. Hòa là tốt, nhưng hòa đến mức chẳng dám đấu tranh với thói hư tật xấu, đấu tranh vì sự công bằng thì thật chẳng hay ho chút nào. Học sinh, sinh viên hiện nay rất ít người dám đứng lên tố cáo bạn quay cóp bài với thầy cô giáo. Các bạn cho rằng làm như thế mình có được hơn điểm nào đâu mà lại gây thù chuốc oán. Hầu hết các bạn trẻ trong các cơ quan nhà nước không dám tỏ quan điểm cá nhân trước những vấn đề phải động chạm đến người này người kia. Dĩ hòa vi quý dễ sinh ra thói vô trách nhiệm, ích kỷ, sống chết mặc bay. Thêm vào đó, quan niệm sống trăm cái lý không bằng tí cái tình sẽ dẫn đến hệ quả là giải quyết công việc theo tình cảm, cảm tính chủ quan mà không dựa vào lý trí. Làm việc theo cảm tính có thể dẫn đến những sai lầm nghiêm trọng, đặc biệt trong lĩnh vực quản lý, kinh doanh.
    Khôn lỏi
    Đây là một biến thái của thói vị kỷ, chỉ biết và về cái lợi cho bản thân mà không nghĩ đến cộng đồng, thậm chí sẵn sàng chà đạp lên lợi ích của người khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến tình trạng thiếu khả năng hợp tác - điều quan trọng trong nền sản xuất công nghiệp. Tính khôn lỏi cản trở việc thực thi những kế hoạch lớn và là nguyên nhân dẫn đến sự mất đoàn kết.
    Thiếu tính kỷ luật
    Hiện tượng như đi muộn, không tôn trọng giờ giấc khá phổ biên. Các chỉ tiêu mà mình đặt ra ít khi được tiến hành đúng. Sinh viên không nghiêm túc thực hiện nhũng yêu cầu của giáo viên và hay nói chuyện riêng trong lớp...
    Có lẽ, người Việt Nam vốn tính nông dân, không quá cần đến một lối sống có kỷ luật cao. Thói quen đó đến nay vẫn tồn tại trong lớp trẻ. Nhà trường và nhiều cơ quan chưa thục sự đề cao tính kỷ luật, thậm chí đã thỏa hiệp với thói vô kỷ luật. Cộng với khả năng tổ chức kém nên nhiều bạn trẻ không thể làm việc theo nhóm.
    A dua, ỷ lại, vô trách nhiệm
    Dễ vừa lòng với bản thân mình, với những gì mình đã có, nên sức ỳ rất lớn. Trong tập thể, tính ỷ lại cao, ai cũng nghĩ, mình không làm thì đã có người khác làm rồi. Cái cá nhân không được đề cao, nên nhiều người thiếu tự tin với lối sống, lối suy nghĩ riêng của mình. Họ hay a dua theo số đông, người ta làm thế nào thì mình cũng làm thế. Con đường mình chọn nếu có người đi trước đã thất bại thì tránh đi, thôi thì cứ làm cái gì dễ thành công hơn cho chắc. Kiểu sống đó có người gọi là "bản năng bầy đàn" quá cao.
    Thiếu tự tin
    So với các nước phương Tây, con người cá nhân của mình vốn không cao. Trong các buổi thảo luận, số người đứng lên nói: theo tôi thế này theo tôi thế kia rất ít, mà đa số mọi người thích nói: tôi cũng nghĩ như người này tôi đồng quan điểm với người kia. Chẳng riêng gì sinh viên, ngay các tác giả viết sách cũng vậy. Có tác phẩm do một người viết nhưng khi đưa ra nhận định gì mới thì tác giả thường viết: theo chúng tôi hay chúng tôi cho rằng. Chân lý hay bị đồng nhất với số đông. Cái gì nhiều người cho là đúng thì đương nhiên nó đúng, không cần nghĩ ngợi gì nữa. Một số người biết ý kiến của mình đúng nhưng lại không tự tin đối mặt với số đông. Số đông thực sự là một thứ áp lực.
    Thiếu khả năng làm việc theo nhóm
    Cái mà bây giờ giới trẻ thiếu là khả năng làm việc theo nhóm. Có ông Giám đốc một Công ty nước ngoài kể lại, khi tuyển nhân sự họ hỏi các ứng viên: Bạn làm việc theo nhóm thế nào? Các sinh viên mới ra trường của ta thường trả lời: Tôi có thể làm mọi việc một cách độc lập. Tất nhiên vị giám đốc nọ trả lời: Nếu vậy bạn hãy xin làm ớ công ty khác. Bây giờ nhiều bạn trẻ thất nghiệp chỉ vì không biết việc theo nhóm, theo cộng đồng. Mỗi người cái hay hay riêng, có sở trường riêng, nếu biết kết hợp lại với nhau mới có thể thành công được. Trong phòng thí nghiệm, một người thực hiện công việc thì độ chính xác đạt được 40 - 45%, còn nhiều người thực thì có thể đạt tới 80%.
    Dám nghĩ mà chẳng giám làm
    Một điểm hạn chế nữa trong giới trẻ là nghĩ mà không dám làm. Mang căn tính nông dân người ta chỉ muốn hướng lời nhanh chóng mà không dám đầu tư lâu dài và chấp nhận rủi ro. Nếu có 5 triệu đồng trong túi, mà có ai rủ đầu tư vào vụ làm ăn nào đó thì chắc là nhiều người từ chối. Họ sẽ đi gửi ngân hàng để lấy lãi suất, tuy ít nhưng chắc chắn, không mạo hiểm. ấy vậy nhưng, nhiều người Việt Nam lại rất thích đánh đề, vì có thể "sáng gieo chiều gặt". Họ không có đầu óc làm ăn lớn, lâu dài mà chỉ thích ăn xổi thôi. Để vượt lên chính mình thanh niên cần có đức tính dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm.
    Khoe khoang
    Đa số thanh niên bây giờ thích khoe khoang. Nghe người ta nói thì "hoành tráng" lắm, nhất là mấy ông làm việc ở thành phố về quê họp lớp thì phải biết. Cái tính xấu này một phần bắt nguồn từ việc giáo dục của gia đình. Ngay từ bé, bọn trẻ đã bị nhồi sọ tư tưởng sự thành đạt của mình mang lại niềm tự hào cho cha mẹ. Một nguyên nhân nữa là tính sĩ diện vốn có của người Việt. Ngày xưa các cụ chế giễu: Ngoài đường ra dáng ông đồ/ Về nhà chẳng có hột ngô đút mồm.
    Trên đây là một số "căn tính" có nguy cơ ăn sâu vào lối sống, trở thành những thói quen cố hữu, một nét văn hóa truyền thống trong tính cách người Việt Nam. Cho dù vậy, thanh niên ta ngày nay nên có những điều chỉnh cho phù hợp, nên dung hòa lối sống hiện đại với các quan niệm truyền thống tự ngàn xưa để chứng tỏ sự nhanh nhạy, bản lĩnh của thế hệ trẻ, chứng tỏ khả năng đón đầu và làm chủ vận mệnh của mình cũng như xây dựng một Việt Nam cường thịnh về vật chất, văn minh về tinh thần.

    Theo Tạp chí Người đọc sách
  3. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Khi bạn đi với 1 cô gái, đó là bán lẻ. Khi bạn đi với nhiều cô gái, đó là bán sỉ. Khi cô gái chỉ đi với mình bạn, đó là độc quyền kinh doanh. Khi cô gái đi với nhiều người, đó là thị trường tự do. Khi có người khác cũng đến tán cô gái, đó là cạnh tranh lành mạnh. Khi bạn thuê xã hội đen thanh toán anh ta, đó là cạnh tranh không lành mạnh. Khi bạn làm cho cô gái sung sướng, đó là làm hài lòng người tiêu dùng. khi bạn hết xí quách, đó là phá sản.
  4. oceanman

    oceanman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2005
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Những đứa con bị bỏ rơi (kỳ 1):
    Tiếng khóc ?ocon hoang?
    [​IMG]

    Đứa trẻ bị bỏ bơ vơ làm bạn với lũ côn trùng bên bãi rác, bờ sông. Đứa khác bị bỏ thoi thóp trước hành lang bệnh viện. Mới lọt lòng, nhiều đứa con bị chối bỏ phũ phàng. Vì nhiều lý do, người mang nặng đẻ đau đã bỏ số phận các em lênh đênh. Một thực trạng nhức nhối đang diễn ra làm dư luận xót xa.
    Chưa hết bàng hoàng về đứa con của một nữ sinh được phát hiện sau vườn, những ngày qua nhiều người lại thảng thốt trước chuyện cô giáo vứt con trong nhà vệ sinh. Đó chỉ là hai trong hàng vạn số phận sơ sinh bị chính mẹ ruột từ chối. Phần lớn các em là ?osản phẩm? của cuộc tình ngoài giá thú, những người mẹ là các cô gái còn rất trẻ.
    ?oTrái đắng? tuổi học trò
    11g trưa, phòng chăm sóc đặc biệt của khoa điều trị sơ sinh Bệnh viện (BV) Hùng Vương (TP.HCM), những chiếc ***g trắng toát xếp liền kề, thẳng hàng. Nữ hộ sinh Nguyễn Thị Thu Hồng đang cho một bé gái bú bình. Nhìn bề ngoài, em bé không khác gì các em nơi này.
    Điều khiến em khác các bạn trong căn phòng này mà chính em cũng chưa biết, đó là từ lúc ra đời em chưa một lần được hưởng hơi ấm từ vòng tay mẹ.
    Mẹ của em đã bỏ em lại BV sau khi sinh. Phía trên ***g có dán một tấm giấy nhỏ ghi ngày em chào đời và tên người mẹ: N.T.N.H.. ?oTên người mẹ là manh mối duy nhất mà người mẹ vừa học hết lớp 11 này để lại cho con.
    Những người mẹ tuổi vị thành niên không còn là chuyện hiếm thấy tại các BV phụ sản. Giám đốc BV Hùng Vương Vũ Thị Nhung cho biết: ?oĐa số những người mẹ bỏ con còn trẻ. Có em làm mẹ khi còn cắp sách đến trường, có bà mẹ chỉ mới 13-14 tuổi. Các em thường không biết mình có thai. Một số hoảng sợ gia đình và thầy cô nên len lén đẻ con rồi len lén bỏ con. Một số khác gia đình biết và bắt tuyệt tình. Sinh xong rồi trốn đi ?ogửi? con trong BV còn đỡ, thương tâm nhất là những trẻ bị bỏ ở ngoài đường. Khi được phát hiện đem vào BV, trẻ tím tái vì lạnh, có khi bị kiến bu đầy người. Nhiều bé không qua nổi và từ giã cuộc đời?.
    Tại BV Hùng Vương, mỗi năm có 60-70 trẻ bị bỏ rơi. Tại BV Từ Dũ, trung bình cứ ba ngày có hai trẻ bị bỏ rơi. Tại BV Nhi Đồng 1 và Nhi Đồng 2, mỗi năm có gần 80 trẻ. Theo BS Cam Ngọc Phượng - BV Nhi Đồng 1: ?oTheo thời gian, chẳng những số trẻ bị bỏ rơi không giảm mà còn có dấu hiệu gia tăng?.

    Nhưng cũng không rõ tên thật hay tên giả. Nghe nói cô bé là con ông chủ, lỡ mang thai với người làm công. Sau khi đóng viện phí, gia đình đã để lại bé và bỏ trốn?, chị Hồng ngậm ngùi.
    Đây không phải trường hợp hi hữu. Mới đây, một phụ huynh còn đến ?oăn vạ? tại Trung tâm Y tế Q. Phú Nhuận đòi ?obỏ? cháu ngoại. Bà đã chia tay chồng và sống với con gái. Tối ngày bà vùi đầu vào buôn bán, mong muốn kiếm thật nhiều tiền cho con, nhưng đứa con mới học lớp 12 của bà đã trao thân cho một người hàng xóm lúc nào bà chẳng hay.
    Đến khi thấy bụng cô bé đã to, người mẹ mới hoảng hồn dắt con đi khám: cô bé đã có thai con trai chín tháng. Không nén nổi tức giận và xấu hổ, bà yêu cầu các bác sĩ phải ?othanh toán?, các bác sĩ không làm. Đứa bé ra đời nặng 3,2kg, rất khôi ngô. Nhìn con, cô nữ sinh bật khóc. Em tâm sự với các bác sĩ là muốn ôm con, muốn hôn con.
    Nhưng khi bầu sữa mẹ đang căng cứng thì bà ngoại lại ra ?otối hậu thư?: cấm cho con bú! Bà sợ sợi dây mẫu tử thiêng liêng sẽ siết chặt đời con gái và đứa cháu oan nghiệt, hơn hết là bà muốn con gái cắt đứt quan hệ với cha đứa bé, muốn con gái xinh đẹp của mình cưới một người chồng khác để có tương lai hơn. Dù khóc lóc van xin nhưng người mẹ trẻ ấy vẫn không được phép nuôi con.
    Nhiều bà mẹ đã bật khóc khi nhắc về trường hợp thương tâm của bé trai ở Quảng Nam được phát hiện sau vườn ngày 16-7-2006. Nếu mẹ em không phải là một nữ sinh chưa chồng, nếu mẹ em không phải giấu giếm ra sau vườn sinh con, nếu định kiến với những cô gái lỡ dại đừng quá nặng nề... thì có lẽ đứa bé sơ sinh kia đã không bị súc vật cắn mất một chân và bộ phận sinh dục, bị thương tật vĩnh viễn 75%.
    Số phận ?osản phẩm? ngoài giá thú
    Trong khi tại các khoa hiếm muộn, nhiều cặp vợ chồng nhọc nhằn lắm mới kiếm được mụn con, thì ở nhiều BV có những bà mẹ không chồng len lén ?ovượt cạn? một mình, rồi sau đó dấm dúi bỏ con ở lề đường, cổng chùa, thậm chí ở nhà vệ sinh. Mới đây nhất là trường hợp bỏ con của giáo viên tiểu học tên V.T.H.T. ở Tuyên Quang.
    Chị T. từng có hai đứa con, chồng đi xuất khẩu lao động ở Malaysia. Trong thời gian xa chồng, chị không giữ được lòng chung thủy và mang thai với một người khác. Sau khi sinh con, chị T. đã bọc con trong tấm giẻ lót và thả vào nhà vệ sinh công cộng ở trường.
    Hình ảnh em bé được nhặt từ nhà vệ sinh cứ ám ảnh chị điều dưỡng Nguyễn Thị Rảnh (BV Nhi Đồng 2) gần ba năm nay. Chị P.T.H. - công nhân nông trường cao su xã Long Đức, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai - nhặt được bé trai ở nhà vệ sinh, người bé đầy phân và lúc nhúc dòi, đàn kiến cũng đã gặm nát hết mấy ngón chân bé. Thấy tình trạng nguy kịch, chị H. bồng bé đến BV trong tình trạng dây rốn lòng thòng. Cũng may sau đó BV giữ được mạng sống cho bé, nhưng những ngón chân bị kiến cắn buộc lòng phải bỏ đi. Không rõ mẹ bé là ai, cũng không biết tên bé là gì.
    ?oKhông chồng mà chửa?, người mẹ 20 tuổi khác phải một mình lê đến một trung tâm y tế ở nội thành trong tình trạng vỡ ối, người đầy máu. May mắn là em bé chào đời khỏe mạnh. Người mẹ trẻ đã khẩn cầu các bác sĩ hãy giấu biệt cháu đi để ?ogiữ danh giá? vì cô chưa có chồng. Gia đình đến thăm cứ nghĩ cô bị bệnh đường kinh nguyệt. Vài ngày sau, người mẹ xuất viện với mong ước tìm một tương lai mới, trong khi đứa con được âm thầm chuyển cho trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi.
    Không bỏ con ở xó chợ đầu đường, không cho trại trẻ mồ côi, nhưng có một bà ngoại đã rắp tâm bán cháu. Vài tháng trước, khi biết con gái 18 tuổi mang thai với người yêu, bà T.N.K. - tạm trú tại Q.7, TP.HCM - đã tính chuyện quy đổi cái hoang thai ra tiền. Khi đứa con gái xinh xắn chào đời, người mẹ trẻ khóc mướt đòi nuôi con. Sợ hai mẹ con quyến luyến, bà ngoại không cho bé bú, tách hai mẹ con xa ra.
    Với lý lẽ chưa chồng có con sẽ bị họ hàng chê cười, bà không ngần ngại ra giá 10 triệu đồng, một phụ nữ hiếm muộn mua con với điều kiện giấy chứng sinh của bé phải để bà đứng tên là mẹ ruột. Tuy nhiên, BV không được phép thay đổi tên mẹ ruột. Vì vậy, sau vài lần kỳ kèo, bà ngoại đồng ý ?ohạ giá? đứa cháu sơ sinh còn 3 triệu đồng.
    Những câu chuyện xót xa như vậy lại cứ xảy ra gần như hằng ngày...
    YẾN TRINH
  5. tican_saigon

    tican_saigon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2005
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0
    Chiều nay nó về nhà rất sớm, nằm nghe nhạc, rùi mẹ nó bảo nó chở qua nhà bác. Vừa qua bên ấy nó định chạy vào chơi với thằng em, thì nó chợt thấy chị ngồi dạy cho vài đứa bé. Đến 8g thì tất cả đều được đón về trừ bé Duy. Nó lân la lại gần bé và cố tình nói chuyện để cho bé vui.
    Duy có khuôn mặt rất sáng, hai mắt to tròn, và cái miệng rất đáng yêu. Nhưng sao Duy lại có cái tính rất là trầm cảm. Ngồi nói chuyện với Duy một hồi rùi nó thấy thẩn thờ.
    Nhìn bề ngoài của chú bé có thể nói là một đứa con được chăm sóc rất kỹ càng, và dạy dổ rất đàn hoàn. Nhưng hỏi ra mới biết cha mẹ Duy thường xuyên đánh nhau, và mỗi lần như thế em rất buồn.
    Nó bạo dạn hỏi Duy " Cha me em còn đánh nhau nữa không"
    Duy " không ạ, vì mẹ nói ba mẹ đã ly dị" và hình như thấy mình lỡ lời, Duy im lặng và không nói gì tiếp.
    Nó bàng hoàng khi nghe Duy nói như thế. Chỉ là một đứa bé chưa đến 5 tuổi mà phải chịu cái cảnh như thế rồi.
    Chị nó nói, trong lớp chị dạy còn có một cặp song sinh rất dễ thương nhưng khi cha mẹ chúng ly dị thì chúng học hai lớp và xem nhau như hai người xa lạ.
    Thật tình nó cũng không hiểu những người được xem là người lớn, họ đang nghĩ và đang làm gì? Họ có biết những việc họ làm như thế thì tốt cho họ nhưng còn những mái đầu thơ ngây kia thì có tội gì chứ.
    Không biết rồi tương lai của các em sẽ đi về đâu?
    Lá rụng là bởi vì gió hay vì cây không giữ lại
  6. oceanman

    oceanman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2005
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Những đứa con bị bỏ rơi (kỳ 2):
    Tình mẫu tử mong manh
    [​IMG]

    Giận chồng: bỏ con! Nghèo khổ: bỏ con! Con dị tật nhẹ: cũng bỏ! Nhiều trẻ thơ vô tội gánh chịu bao oan nghiệt do người lớn gây ra.
    Muốn bỏ là bỏ!
    17 tuổi, N.N.M. mang thai với bạn trai cũng chỉ mới 18 tuổi. Khi phát hiện, gia đình đành lòng chấp nhận tổ chức một lễ hỏi. Lúc thai bảy tháng, có lần hai vợ chồng trẻ gây gổ to tiếng, M. quyết định ?ogiết? con từ trong bụng để hù dọa chồng. Trong khi gia đình không hề hay biết, cô đi phá thai. Phá ra, đứa bé không chết! Quá hoảng sợ, M. trốn biệt xứ. Em bé sinh non tháng được chuyển đến BV Nhi Đồng 1 (TP.HCM) trong tình trạng sức khỏe yếu.
    Những câu chuyện ?othúc? sinh sớm, sinh non mới nghe ai cũng cảm thấy nhức nhối. Nguyên nhân thường do người mẹ không chồng biết có thai khi đã quá muộn hoặc vì mâu thuẫn gia đình. Mới đây, BV Nhi Đồng 1 tiếp nhận điều trị một trẻ sinh non tháng là kết quả của một mối tình vụng trộm. Khi thai được tám tháng, người mẹ vì giận chồng nên đã tự mua thuốc về uống để ?othúc? thai ra nhanh với ý nghĩ nó sẽ chết sau đó. Nhưng đứa bé ấy đã là một con người oe oe cất tiếng khóc chào đời. Không đủ can đảm nhìn nhận con, người mẹ bỏ xứ ra đi.
    BS Ngô Minh Xuân - trưởng khoa sơ sinh BV Từ Dũ - nói: ?oKhi chưa muốn có con, tốt nhất người mẹ nên dùng các biện pháp tránh thai. Khi có thai, người mẹ nên khám thai thường xuyên để khi phát hiện thai bị dị tật, bất thường thì có hướng xử lý sớm, tránh tình trạng sinh non hoặc sinh xong rồi bỏ. Dù không khuyến khích việc mang thai ngoài hôn nhân nhưng gia đình và dư luận cũng nên mở rộng vòng tay khi người phụ nữ trẻ lỡ lầm?.

    Thỉnh thoảng người ta vẫn tìm thấy những xác thai nhi chết lạnh ở cầu thang, góc đường, trong nhà vệ sinh, dưới ống cống... Cô Bảo - chùa Diệu Giác (Q.2) - vẫn còn xúc động khi kể lại hình ảnh một đứa bé chơ vơ trong buổi sớm lạnh trước cổng chùa: ?oTôi cứ tưởng đó là ổ chó, vì người ta vẫn thường bỏ chó, mèo dị tật trước cổng chùa. Nhưng không. Khi đến gần mới phát hiện đó là một em bé. Nó không khóc nổi. Toàn thân tím tái, run bần bật. Hơi thở yếu lắm. Nếu phát hiện chậm 15 phút nữa là nó không sống nổi?.
    Mới đây, người ta đã tìm thấy một bé gái bên bờ kênh Tẻ. Khi đó nước đang mấp mé lưng bé, chỉ cần vài mươi phút nữa là dòng nước lớn dâng lên sẽ cuốn theo một đứa trẻ vô tội. Không biết mẹ bé là ai, chỉ biết bé được sinh chưa lâu, dây rốn lòng thòng chảy máu, kiến bu đầy người và bê bết đất. Người ta chỉ đoán mẹ bé là một công nhân vì khu vực này nhiều công nhân tạm cư sinh sống. Dấu vết duy nhất của người mẹ để lại cho con chỉ là những vết ?ogây? còn bám trên làn da non nớt của bé. Bé gái này đã may mắn được Trung tâm Y tế Q.7 cứu sống.
    Nhưng trường hợp trẻ em được cứu sống khi cha mẹ đã cố tình ?oxóa? sự sống của đứa con không phải là nhiều. Nhiều đứa trẻ ra đời ngoài ý muốn của cha mẹ trẻ, vì một lý do nào đó, vẫn phải gánh chịu số phận oan nghiệt mà kết thúc là cái chết. Trong cuốn sổ dày cộp ghi danh sách những đứa trẻ bị bỏ rơi của điều dưỡng Nguyễn Thị Rảnh ở BV Nhi Đồng 2 có một bé trai vô danh vừa chết. Không cha mẹ, không người thân, bé nằm năm ngày lạnh lẽo trong nhà đại thể.
    Những đứa con lạc loài
    ?oTrên cửa Phật con đã làm điều ác nhân. Cuối đời con bắt phải lầm lỗi, nhưng có lẽ trời Phật cũng hiểu bước đường cùng con đã làm, xin thầy cưu mang bé. Con ra đi không ngày trở lại. Đây là giấy khai sinh của cháu. Mong thầy tha thứ cho người mẹ ác tâm này??, những dòng chữ nguệch ngoạc trên một tờ giấy bìa này là vật mà sư Thích Thiện Chiếu - trụ trì chùa Kỳ Quang 2 (Q.Gò Vấp) - nhặt được trước chùa.
    Đó là một buổi sớm lạnh căm, khi vừa mở cổng chùa, thầy nghe tiếng khóc yếu ớt vọng lại. Nhìn về hướng tiếng trẻ khóc, thầy phát hiện một đứa bé nằm gọn trong chiếc khăn. Bên cạnh bé là túi quần áo, giấy khai sinh và ?obức tâm thư? trên.
    Có giấy khai sinh, có tên mẹ ruột, em bé này may mắn hơn hàng trăm em khác ở đây. Cổng chùa này cũng là nơi chứng kiến rất nhiều cuộc đoạn tuyệt tình mẫu tử. Có em được mẹ sắp vào hộp cùng bình sữa, kèm tờ giấy nhàu nhè đẫm nước mắt: ?ocon nghèo khổ quá không nuôi nổi cháu?, ?ocon là một người mẹ tội lỗi nhưng con không thể chịu được đòn roi dư luận?, ?ocon là một người mẹ đau khổ, chưa kịp khai sinh cho con, mong thầy thương nuôi bé nên người?... Có bé chỉ nằm trơ trọi trên đất, không tông tích người thân. Có bé khi được phát hiện đã nhiễm lạnh, cổ cứng đờ. Thương tâm nhất là trường hợp một bé trai bị bỏ bên bãi rác trong tình trạng sắp qua đời.
    Nhiều người bỏ một lúc cả hai đứa con song sinh. Riêng tại chùa Kỳ Quang 2 hiện đang nuôi dưỡng ba cặp, tất cả đều bị bỏ trước cổng chùa, trong đó hai cặp hoàn toàn khỏe mạnh. Gần mười năm nhận nuôi các cháu bị bỏ rơi, sư Thích Thiện Chiếu không thể nhớ hết đã gặp bao nhiêu trẻ nằm bơ vơ trước cổng chùa. Chỉ biết con số ấy vẫn không hề giảm đi. Bệnh tật, tâm thần gì thầy cũng nuôi, tổng cộng thầy đã nuôi sống trên 200 đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi. Trong đó đến phân nửa trẻ bị mù, 75 trẻ mắc các tật đủ loại: Down, não úng thủy, tâm thần.
    BS Ngô Minh Xuân - trưởng khoa sơ sinh BV Từ Dũ - cho biết: ?oCách nay mười ngày có một cô gái giọng rất trẻ gọi cho tôi nói là muốn cho con. Cô kể hoàn cảnh chưa chồng và đang chung sống với người yêu. Nhưng người yêu cô cũng không phải tác giả bào thai. Vì vậy, cô đành cho con khi nó chào đời?. Theo BS, ngoài những thai đa dị tật phát hiện quá trễ không phá được, còn có những nguyên nhân do người mẹ mang thai hoang ngoài ý muốn, vừa mang tâm lý sợ sệt, vừa phải bó, nịt bụng nên thai phát triển không bình thường. Vậy nên nhiều trẻ bị bỏ rơi là trẻ dị tật, non tháng.
    Những năm gần đây, số trẻ có cha mẹ bị nhiễm HIV, trẻ có những bệnh lý về thần kinh, não úng thủy... bị bỏ rơi ngày càng nhiều. Nhưng xót xa nhất có lẽ là những gia đình hoàn toàn có đủ khả năng kinh tế nhưng vẫn bỏ con, dù trẻ bị bệnh tật rất nhẹ và hoàn toàn có thể chữa khỏi.
    Những trẻ bị sứt môi, không hậu môn thường bị cha mẹ chối bỏ như chạy trốn một món nợ từ ?otiền kiếp?. BS Cam Ngọc Phượng cho biết những bà mẹ này tâm sự rằng điều mà họ sợ nhất không phải sự vất vả, tốn kém mà chính là sự ác miệng của người đời. Họ vẫn tin những người sinh con dị tật là ?oquả báo? của những người ăn ở ác nhân, nhưng điều đáng nói là họ lại không hề tin rằng có tình mẫu tử thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn trên đời.
    YẾN TRINH
  7. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    (Đổi món, cho cuộc sống thêm hương vị, con người sống là để yêu nhau. Chúng ta luôn luôn nói đến tình yêu bởi vì nó là bắt nguồn của mọi hạnh phúc...và dĩ nhiên là nguyên nhân của mọi đau khổ. Dù gì đi nữa thì chúng ta phải "hằng yêu", ý tứ của "hằng yêu" nghĩa là đã từng yêu và luôn luôn yêu.
    From the metal we true: I LOVE YOU.
    Chúng ta khám phá bản chất tình yêu dưới góc độ y học, cái này gọi là "lý trí thuần tuý - Emmanuel Kant", mấy ai từng sống mà không yêu. Tôi hằng (từng và luôn luôn) sống - Phúc.

    BẢN CHẤT CỦA TÌNH YÊU
    Yêu là chết, vẫn yêu
    Tại sao một đối lượng nào đó dù chỉ là lần gặp gỡ đầu tiên đã "hớp" hồn ta? Tại sao người ta luôn tìm kiếm sự lãng mạn của nhau? Tại sao có người chỉ yêu duy nhất một người đến trọn đời? Muôn vàn câu hỏi tại sao vẫn chưa có lời đáp, vì nếu đã có đáp số thì người ta đã biết tình yêu là gì và sẽ chẳng còn ai lao vào tìm tình yêu nữa!
    Nhà nhân loại thuộc ĐH Rutgers ở New York (Mỹ) - Helen Fisher đã dành thời gian hơn 10 năm để nghiên cứu về những con đường hoá học của tình yêu ở mọi hình thức biểu lộ của nó: thèm khát lẫn nhau, lãng mạn, ôm ấp, giận hờn và ghen tuông.
    ?oNgười nữ thường sử dụng những cảm giác vô thức của mình để quyết định xem liệu anh chàng nào đó có phù hợp vời mình hay không? Nếu anh ta thiếu can đảm và cứng nhắc thì cô ta sẽ không thấy hứng thú vì cho rằng anh chàng này không thể nào là ông chồng tốt trong tương lai. Các nhà khoa học tin rằng chính điều này đã giúp phái nữ biết phân biệt đâu là người tốt và đâu là kẻ sở khanh". Bà cho biết:
    Khi hai người khác giới nhìn thẳng vào người mình yêu, những phần của não bộ liên kết với nhau tạo ra cảm giác hứng thú và thu hút lẫn nhau, hay còn gọi là chất dopamine - được thấy với nồng độ cao trong tuỷ thượng thận và trong não có thể hoạt động như chất dẫn truyền thần kinh. Ở phần não phải, chất dopamine tạo ra năng lượng mạnh, niềm phấn chấn, tập trưng và động cơ thúc đẩy.
    Điều đó giải thích vì sao khi mới bước vào tình trường, bạn có thể thức suốt đêm, ngắm mặt trời mọc, chạy đường trường không biết mệt, dám làm những điều bình thường không dám làm... Chính tình yêu tạo thêm hưng phấn, làm bạn sáng suốt hơn, giúp bạn vượt qua những trở ngại để đạt được điều mơ ước.
    Donatena Marazziu là giáo sư tâm thần học ở ĐH Pisa (Ý) và các đồng nghiệp đã đo nồng độ sero- tonin trong máu (một hợp chất phân bố rộng trong các mô, đặc biệt trong nền cầu máu, thành ruột và hệ thần kinh, có vai trò hoạt động như chất dẫn truyền thần kinh) của 24 đối tượng đã yêu nhau được 6 tháng với những người bị rối loạn xung lực cưỡng bức (OCD) có mức serotonin không cân bằng. Kết quả so sánh cho thấy tình yêu và rối loạn xung lực cưỡng bức đều có mức tác động hoá học não bộ như nhau.
    Tình yêu bắt đầu từ lỗ? mũi
    Các chuyên gia phân tâm học hiện đại cho rằng chúng ta thường mong muốn gặp gỡ những người thật hấp dẫn và do đó khi chọn bạn đời, ta luôn chọn những người trông khoẻ khoắn. Khoẻ mạnh ở người phụ nữ có nghĩa là phải đạt 70% tỷ lệ eo và mông, còn ở nam giới phải có mức testosterone trong máu cao. Tỷ lệ vòng eo và mông đóng vai trò quan trọng trong việc sinh sản của phụ nữ và một hệ miễn dịch khoẻ ở nam giới để cho ra đời con cái khoẻ mạnh.
    Có lẽ sự lựa chọn bạn đời phụ thuộc vào chiếc... mũi! Claus Wedekind ở ĐH Lausaune đã làm một thí nghiệm hấp dẫn với... áo pull!
    Ông yêu cầu 49 phụ nữ thử ngửi những chiếc áo pull được những người đàn ông bí mật mặc trước đó, theo kiểu di truyền khác nhau nhằm tác động đến mùi cơ thể và hệ miễn nhiễm. Sau đó ông yêu cầu họ phân loại áo có mùi tốt nhất và có mùi ghê nhất. Kết quả: phụ nữ thích hương thơm từ chiếc áo được mặc bởi anh chàng có kiểu gien khác với mình.
    Khi nghiên cứu khía cạnh sinh học của ********, đã phát hiện những cơ chế gắn bó khiến con người là một sinh vật mang tính xã hội cao và không thể sống đơn lẻ. Chính phân tử ocytocine tạo ra cảm giác sung sướng khi đạt cực khoái trong giao hợp cũng giúp gắn kết tình cảm mẹ con khi người mẹ cho con bú và là phân tử tạo ra sự chung thuỷ. Khi tiêm ocytocíne vào chuột thích "đa thê" thì chúng trở nên "chung thuỷ" thấy rõ!

    Theo Khám phá
  8. tican_saigon

    tican_saigon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2005
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0
    Phim Titanic ở Việt Nam
    Chuyện kể rằng, ban đầu, đoàn làm phim Titanic định quay ở VN.
    Đêm. Đại dương đen ngòm. Bầu trời đầy sao. Trên chòi cao, người hoa tiêu của tàu Titanic chăm chú nhìn về phía trước. Bỗng anh hốt hoảng:
    - Có một núi băng phía trước tàu khoảng 10 km.
    Tin đó lập tức được gửi tới phòng hoa tiêu trưởng. Ông này bận dự lễ cắt băng khánh thành câu lạc bộ bida trên tàu. Nhận được tin, ông lắc đầu:
    - Phải mang ra phường xác nhận xem núi băng đó thuộc về ai thì tôi mới có hướng giải quyết.
    Một bức điện cấp tốc được gửi về phường xin xác nhận ngay,
    nhưng cô văn thư giữ con dấu lại nghỉ vì nhà có đám giỗ,
    còn chủ tịch phường thì hiện đang đi nghỉ mát theo lời mời của Ban quản lý dự án giải phóng mặt bằng.
    - Núi băng còn cách tàu 5 km - Hoa tiêu lại báo xuống.
    Tin được chuyển ngay xuống thuyền phó.
    Ông ta vội vã triệu tập một cuộc hội thảo với chủ đề Băng trôi - Thực trạng và giải pháp.
    Giấy mời hội thảo đề 3AM, nhưng 4AM vẫn chưa đủ số đại biểu vì chưa rõ là có tiền ăn sáng hay không,
    đồng thời nhân viên cũng báo cáo lại là một số đại biểu đang mải chơi tú Strip nên không thèm nhận giấy mời.
    Cuối cùng thì buổi hội thảo cũng vẫn được tổ chức lúc 4.30AM sau khi Chủ tọa tuyên bố có tiệc đứng sau buổi họp.
    Các tham luận đều không đưa ra hướng cụ thể gì, chỉ nhấn mạnh là cần phối hợp giải quyết nhịp nhàng và đây là trách nhiệm của tất cả các ban ngành.
    Cuối buổi, Chủ tọa kết luận dõng dạc:
    - Cuộc họp hôm nay chúng ta đã được nghe nhiều ý kiến phát biểu có giá trị cao về cả lý thuyết lẫn thực tế.
    Các ý kiến đã chỉ ra được tầm nguy hiểm của hiện tượng băng trôi và đưa ra một số giải pháp giải quyết.
    Các giải pháp tuy còn nhiều tính chất "trừu tượng" và đôi chỗ mâu thuẫn với nhau, nhưng thật khó để có thể kết luận ý kiến nào đúng, ý kiến nào sai.
    Đây chính là tiền đề để chúng tôi sẽ tiếp tục tổ chức một buổi Hội thảo nữa vào ngày này năm sau. Xin cám ơn quý vị và mời quý vị dùng tiệc. (Clap clap)
    - Băng còn cách tàu 100m - hoa tiêu hét lên.
    Tin này đến tai thuyền trưởng. Ông vội vã ra lệnh:
    - Lái tàu, lùi lại.
    - Dạ báo cáo anh, em chưa học lái tàu đi lùi ạ.
    - Thế sao bảo có bằng lái tàu thủy???
    - Dạ, thú thiệt là bằng này em... "mua" ạ.
    - Hả???... RẦM!!!
    Sườn tàu va vào núi băng. Nước ào ào chảy vào các phòng.
    Trên giường ngủ, diễn viên nam do DiCaprio thủ vai thức dậy trước tiên. Anh lay những người xung quanh:
    - Dậy mau lên, nước ngập.
    Mọi người ngái ngủ ngó xuống rồi càu nhàu:
    - Mưa thì nước ngập, có chi đâu.
    - Nhưng mà ngập đến đầu gối rồi!
    - Bực quá, khu phố tôi ở mỗi khi mưa dù là mưa nhỏ mà đều ngập đến bụng cơ, thế này nhằm nhò gì - Rồi họ ngủ tiếp.
    Hốt hoảng, DiCaprio rút điện thoại di động gọi cho diễn viên nữ Kate Winslet để báo tin.
    Trong máy vang lên một giọng ngọt ngào: "Thuê báo quí khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, xin vui lòng liên lạc lại sau. The number you''ve called...".
    Kêu trời vì thất vọng, DiCapio chạy ào lên phòng người yêu, kéo cô chạy lên bong.
    Đôi tình nhân dìu nhau lên những bậc thang chật hẹp. Lúc này trong tàu đã nhốn nháo vô cùng.
    Dòng người đang xô đẩy bỗng chựng lại.
    - Kẹt xe.
    DiCaprio cáu:
    - Trong tàu thuỷ làm sau kẹt xe được?
    Bà con giải thích:
    - Được. Xe mấy ông thuỷ thủ nhập lậu giấu kỹ, bây giờ nước ngập ai cũng lôi ra nên kẹt cứng rồi.
    Đôi uyên ương lao tới chỗ để xuồng cấp cứu. Còn rất nhiều chỗ trống. Hai người định nhảy xuống xuồng thì một nhân viên chặn lại:
    - Yêu cầu anh chị mua vé.
    - Chúng tôi mua vé tàu rồi mà? - Winslet kêu to.
    - Vé tàu khác, vé xuồng khác - Anh nhân viên giải thích - Y như ở công viên, vé vào cửa đâu kèm vé trò chơi!
    DiCaprio đành thò tay vào túi, rút ra tờ 100 USD. Người bán vé cầm lấy, điện thoại vào đất liền hỏi tỉ giá chính thức. Cô trực tổng đài cho biết là 8 giờ sáng mới có giá mới, còn nếu tính theo giá hôm qua thì DiCaprio bị thiệt 2 chục ngàn. Đang giằng co thì có một bà béo chạy lại đon đả:
    - Anh giai để em đổi theo giá ngoài, vừa nhanh vừa cao hơn.
    Tính ra theo cái "giá ngoài" đó thì DiCaprio chỉ bị thiệt có 18 ngàn mà thôi.
    Đúng lúc nguy cấp thì điện tắt phụt. Thiên hạ la rầm trời đất. Thuyền trưởng chạy tới quay điện thoại hỏi lý do.
    Suốt tiếng đồng hồ máy bên kia cứ bận liên tục, cuối cùng thuyền trưởng phải cử thuyền phó xuống tận nơi thì được thông báo:
    - Một con chuột chạy lụt mắc kẹt ở đường dây và đã bị nướng chín vàng khiến đường dây chập mạch. Phải tìm ngay một con mèo.
    Lúc này mối nguy hiểm đã cận kề. Tàu Titanic kêu răng rắc như răng bà lão và gãy làm đôi. Tất cả tranh nhau xuống xuồng và tranh nhau phao cấp cứu. Lượng phao ít hơn lượng người nên đôi tình nhân chỉ được có một chiếc. Họ cứ nhường nhau, nước mắt đầm đìa rất cảm động. Âm nhạc nổi lên tha thiết. Hơn một ngàn rưởi hành khách sắp chết đuối vì thiếu phao. Tàu sắp chìm sâu xuống đại dương. Bỗng nhiên thuyền trưởng vụt nhớ lại kỳ thi tốt nghiệp THPT của mình.
    Ông cởi chiếc phao trên thân, đưa vào máy Photocopy nhanh chóng in ra hàng ngàn chiếc. Thế là hành khách ai cũng có đủ, thậm chí một người được dăm bảy loại phao. Một điều lạ là trên các loại phao này lại ghi chi chít những công thức toán học, các bài văn mẫu. Nhưng lúc nước sôi lửa bỏng thế này, có phao là tốt rồi nên cũng không ai để ý mà đều ôm phao nhảy ào xuống biển.
    Titanic chìm xuống. Tất cả mọi người đều nổi lên.
    Pháo bông bắn rực trời. Trên nền trời đêm hiện lên dòng chữ:
    Tỷ lệ "nổi" đạt 100%. Caprio và Winslet ôm nhau hôn thắm thiết!
    Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản
  9. oceanman

    oceanman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2005
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Con sẽ sống, mẹ ơi!
    [​IMG]
    Đỗ Minh Hội (tác giả) tập đi - Ảnh: Thanh Đạm
    TT - Sinh ra, con đã mang trong người chứng bệnh hiểm nghèo. Khi cầm kết quả chẩn đoán của bác sĩ với hội chứng ?oxương thủy tinh?, tí nữa mẹ đã ngất xỉu.
    Cuối cùng thì mẹ cũng vực dậy với niềm tin rằng sẽ chiến thắng được căn bệnh không có thuốc chữa của con... Con vẫn nhớ như in những ngày sau khi tháo bột và con bắt đầu đứng trước những thử thách khi tập vật lý trị liệu. Ba đã lặn lội đi tìm mua những cây tre thật chắc mà lại phải vừa tầm tay nắm của con để con tập đi. Sau những bước đi đầu tiên con đã khóc thét lên: ?oĐau quá, con không đi nữa!?, và mẹ đã nói những lời như cầu xin: ?oMẹ xin con, con thương mẹ thì con phải cố, cố cho mẹ còn có nơi nương tựa nữa chứ con! Đừng phụ lòng mẹ!...?. Và con lại cắn răng tập từng bước đi...
    Mẹ đã vì con mà hết bán nhà này rồi lại tìm mua nhà khác. Cũng phải cả chục lần dời nhà rồi mẹ nhỉ. Mỗi lần dời, nhà mình lại nhỏ hơn, xa hơn... Và cũng vì thế mà ba đã mất việc làm cả chục bận, còn em con cũng không biết bao lần phải chuyển học. Vậy mà mẹ vẫn lạc quan, không hề buồn giận gì con. Lần sau cùng dời nhà về tận vùng bãi rác Đông Thạnh (Hóc Môn, TP.HCM), mẹ còn bảo: ?oBãi rác nay đã hóa thành công viên cây xanh rồi đấy con ạ. Chiều, hai mẹ con mình lại ra đó dạo chơi, tập thể dục...?. Những lúc ấy sao con thấy nụ cười của mẹ đẹp và hiền dịu biết bao.
    Con chưa hiểu hết được cuộc chiến đấu dữ dội của mẹ để cho con được hòa nhập cuộc sống, được đi học, được vui chơi với mọi người. Với một đứa trẻ mang căn bệnh như con thì giữ được mạng sống đã là khó, vậy mà mẹ vẫn tin là con còn làm nên được nhiều điều tốt đẹp nữa, dẫu có lúc niềm tin của mẹ đã bị ông trời ?ophá đám?. Như năm trước, chỉ còn ba tháng nữa là con thi tốt nghiệp cấp II, vậy mà chỉ sau một cú sượt chân, tất cả đã hóa thành ác mộng: xương đùi con vỡ vụn và bác sĩ đã lạnh lùng tuyên bố: ?oKiểu này thì chỉ bó cho liền chứ không còn cơ may đi lại nữa đâu!...?.
    Sau lần gãy xương thứ 24 ấy, tất nhiên con đã không còn đi lại được nữa. Những sinh hoạt cá nhân của con phải nhờ hết ba rồi đến mẹ, làm con cứ có cảm giác như không còn là mình nữa. Rồi thấy những ánh mắt tò mò của các bạn nhỏ cứ dòm ngó con ngồi thu lu trong nhà, con tức chịu không được! Biết vậy, mẹ đã bán đi đôi bông tai chỉ để tổ chức một bữa họp mặt cho con với đám trẻ con trong xóm, và mẹ cũng hò hét ca hát y như chúng. Con đã rất ngạc nhiên và rơi nước mắt vì điều này.
    Mẹ vẫn ước nguyện cho con được hòa nhập xã hội và mẹ đã âm thầm để dành tiền mua cho con một chiếc xe lăn. Hôm mang xe về mẹ đã nhìn ngắm nó với một niềm hoan hỉ vô cùng. Hình như những điều mẹ làm cho con đều chưa đủ, mà có lẽ không bao giờ đủ: mẹ còn muốn con biết cả thế giới này. Để làm được điều đó, mẹ lại quyết chí (luôn luôn là như thế) sắm cho con một dàn vi tính, nối mạng (thật sự con đã kêu trời khi mẹ quyết định như thế, vì con biết nhà mình chẳng còn gì). Dàn máy cả chục triệu đồng mà nhà mình thì còn quá nhiều thứ phải lo. Ấy vậy nhưng mẹ không dừng lại, mẹ đã chọn giải pháp mua trả góp. Cứ ngày ngày mẹ dọn một cái quán nhỏ bán lặt vặt trước nhà và đến cuối ngày mẹ lại bỏ những đồng keng vào một ống tiền hình Đôrêmon. Cứ mỗi lần như thế mẹ lại nhìn con tủm tỉm cười. Đến cuối tuần mẹ lại khui con Đôrêmon để lấy tiền trả góp...
    Cuối cùng thì con cũng đã được 16 tuổi (nhưng chỉ cao 1,1m!). Cuộc sống nhà mình cũng tạm ổn định và con thì đã an phận là một người tật nguyền, với căn bệnh coi như vô phương cứu chữa. Nhưng mẹ thì vẫn nung nấu một ý chí sắt đá rằng chỉ cần có thứ thuốc chữa được bệnh của con thì dù có phải đốt cháy cả thế gian này (như lời mẹ nói) mẹ cũng sẽ kiếm tìm...
    Có lẽ niềm tin của mẹ cuối cùng rồi cũng được đền đáp. Trong một lần lướt web, con đã tình cờ phát hiện một loại biệt dược có thể giúp tình trạng bệnh của con khá hơn. Tin này làm ?ochấn động? cả nhà mình, giống như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm. Cả nhà tưng bừng hẳn lên. Nhưng... chưa kịp mừng vui thì nhà mình lại đối mặt với thách thức: một hộp với hai lọ thuốc giá tới 3,7 triệu đồng và một đợt điều trị trong năm lên tới hàng chục triệu... Dẫu vậy ba mẹ vẫn không nản chí, ba mẹ đã tính toán, tạm thời đem chủ quyền nhà đi thế chấp để vay được 20 triệu đồng...
    Con thật sự rất lo lắng về khoản chi phí điều trị tiếp theo và số nợ của gia đình nữa, nhưng mẹ đã truyền cho con một niềm tin rằng con sẽ sống, sống để trả ơn ba mẹ, hòa nhập cộng đồng và để cảm ơn cuộc đời vì cuộc đời đã cho gia đình mình niềm tin, nghị lực lạ kỳ...
    ĐỖ MINH HỘI
  10. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Mối quan hệ tốt trong công việc
    Bạn tự hỏi rằng làm thế nào để có được mối quan hệ tốt đẹp với các đồng nghiệp? Một cách cư xử quan tâm sef cho thấy bạn muốn có một tình bạn tốt với mọi người và đang cố gắng để tạo được mối quan hệ này.
    Nhưng không phải ai cũng làm được điều đó. Thường thì chúng ta rất khó bộc lộ những suy nghĩ và cảm xúc của mình, thậm chí có khi còn làm cho mối quan hệ trong công việc diễn tiến theo chiều hướng xấu. Bạn có thể làm một số cách sau để có được mối quan hệ tốt với những đồng nghiệp của mình:
    - Khuyến khích người khác bày tỏ ý kiến của họ. Giao tiếp thoải mái và lành mạnh là bước đầu tiến đến một mối quan hệ tốt.
    - Biết lắng nghe và tôn trọng quan điểm của mọi người.
    - Khen ngợi và giúp đỡ nhau một cách chân thành. Nếu bạn biết cách làm nổi bật điểm mạnh của bạn lẫn người khác, họ sẽ cảm thấy bạn là một người bạn đặc biệt và luôn luôn mong muốn kết bạn với bạn.
    - Tránh việc đánh đố người khác.
    - Đừng lặp lại những sai lầm. Hãy rút ra kinh nghiệm cho bản thân mỗi khi mắc lỗi. Bởi vì không có thời gian cho bạn nắm bắt được những cơ hội. Cần quan sát cử chỉ của người đối diện. Biết được ý nghĩa của những hành động này sẽ giúp bạn hiểu họ hơn.
    - Ai cũng có những điểm yếu. Mỗi khi tranh cãi về một vấn đề nào đó mà bạn cứ tỏ vẻ ?ochuyện bé xé ra to?, mối quan hệ của bạn sẽ dễ dàng xấu đi.
    - Hãy cùng mọi người làm điều gì đó thú vị, hào hứng, chẳng hạn như cùng đi ăn uống... Điều này sẽ mang lại sự vui tươi, giúp cho mối quan hệ của bạn và mọi người càng thân mật hơn.
    - Phái nữ thường lãng mạn và thích nhận được những bó hoa xinh xinh hay những điều bất ngờ.
    - Nên làm cho đồng nghiệp nam nhận thấy rằng nam giới đóng một vai trò quan trọng đối với nữ giới, bằng cách tham khảo, hỏi thăm ý kiến của họ về một vấn đề gì đó.
    - Quan tâm đến sở thích và sẻ chia với người khác về những điều trong cuộc sống và hãy là một người biết rộng lượng.
    - Ghen tị, ích kỉ, nhỏ mọn sẽ làm cho mối quan hệ của bạn không tốt đẹp.
    (Theo Tuổi Trẻ)

Chia sẻ trang này