1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghe, thấy và ngẫm nghĩ

Chủ đề trong 'Miền Tây' bởi boysaigon, 24/06/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. whoarechamp

    whoarechamp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/08/2007
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    0
    up
  2. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Xe đêm...

    TT - Má dặn đi xe nhớ đừng ngồi trước, phía trước nguy hiểm lắm, nhưng cũng đừng ngồi mị đằng sau, cũng... ghê.
    Có người buồn cười, những vụ tai nạn nghiêm trọng gần đây, trước sau gì cũng tan nát. Trời kêu ai nấy dạ. Má nổi quạu, mình phải tránh cái chỗ ông trời hay kêu chớ.
    Vậy thì ngồi giữa. Có một chỗ núp ông trời nên chịu cực tí, chân không duỗi thẳng được, băng ghế chưa đến một sải tay nhưng chen chúc đến bốn người. Một bà già, một chị phụ nữ dẫn theo đứa con chừng 10 tuổi dồn người thứ tư ép sát vào thành xe. Mỗi khi muốn xoay trở, người thứ tư xếp vai mình ra đằng trước. Chị ta ghét cái chỗ ngồi này như ghét những chuyến xe đêm, ghét trạng thái mụ mị, vật vờ, tối tăm của nó.
    Ngó ra những ngọn đèn mê mỏi bên đường, người thứ tư xem đồng hồ. Đoạn đường tỉnh lẻ - Sài Gòn xa khủng khiếp. Đứa bé tựa vào vai mẹ, ngủ ngon lành. Phía sau lặng ngắt, không phải vì tất cả đã ngủ mà họ đang vật vã với cơn say xe. Trong cái vũng đêm chênh chao, nghe tiếng mấy cái túi nilông cứ sột soạt, mùi nôn oẹ chua khẳm, mùi dầu gió hăng nồng, và khói thuốc lá bắt đầu trộn lẫn các thứ mùi với nhau, sánh đặc. Anh tài xế chống lại cơn buồn ngủ bằng một thứ được gọi là nhạc trẻ, kiểu như: ?oKhông yêu đừng nói lời cay đắng?... Loại này chống buồn ngủ hiệu quả, vì không gây tức anh ách cũng khiến người ta phì cười.
    Nhưng hai người phụ nữ ngồi bên cạnh thì chẳng tức, chẳng cười, cũng chẳng quan tâm không khí quặn mùi. Họ đang nói, và lúc này đây nói cũng là một cách thiền, bỏ sự đời qua một bên. Giọng bà già giòn tan, chị phụ nữ thì ngập ngừng, day diết. Trong những câu nói qua nói lại, lúc nhát gừng, ngắn ngủn, lúc chảy tràn, họ nhắc tới bệnh viện và bệnh ung thư. Chị phụ nữ lo lắng, giọng nói đôi khi hụt đi khi nhắc tới những từ như ?oxét nghiệm?, ?ođơn thuốc?, ?ohóa trị?. Bà già gạt đi, tay cứ xua xua như có con muỗi vo ve trước mặt, cuối mỗi câu bà già hay đệm mấy chữ: ?oHổng sao. Đừng lo. Dễ ợt...?. Bà nói bà ra vô bệnh viện như cơm bữa, bà rành sáu câu, bà nuôi bệnh ung thư trong mình nè, nhưng sống phẻ re, bà đi hóa trị như đi du lịch. Nhưng giọng chị phụ nữ cứ như tái dại đi, yếu ớt, nghe như tuyệt vọng, con cái còn nhỏ quá, dì Sáu à, con sợ...
    Đâu đó nghe tiếng thở dài. Xe đêm thường chở theo nó những tiếng thở dài, những người sắp, đã và đang đối đầu với bệnh tật. ?oCô bác xuống bệnh viện nào?? luôn là câu hỏi của nhiều tài xế chạy đêm, họ biết con đường nào ngắn nhất, tiện nhất để đưa khách đến đó. Thường, khách có nhu cầu khám và chữa bệnh nhiều khi chiếm hơn một nửa chuyến xe, còn lại là những người buôn bán, về quê hay đi học... Ít có ai đi công cán mà chung chạ xe đêm. Chỉ những con bệnh tỉnh lẻ tối tối chảy trôi về thành phố, để sớm hôm sau họ có mặt ở các bệnh viện, phòng khám thật sớm, vạ vật chờ mở cửa, vạ vật chờ lấy được toa thuốc, kịp về chuyến xe tối, ở thêm một bữa là thêm gánh nặng tiền trọ, tiền ăn...
    Và bà già tươi giòn kia chắc chắn bà không kịp về chuyến xe tối mai, vì phải nằm lại trong căn phòng trắng toát, vật vã, héo rũ sau đợt hóa trị. Người thứ tư nhìn bà đã bắt đầu thiu thiu ngủ, nghĩ thầm. Nghe có chút đau nhói. Chị ta ghét đi xe đêm, ghét sự thao thức, ghét người bạn đường đang sắp ngả đầu vào vai mình, tóc bà rủ vào cổ mình, nhồn nhột. Một mái tóc kỳ lạ, đen rợn, lúc ghé quán ăn khuya bên đường, đi ngang qua chỗ bà ngồi, người thứ tư không thể gỡ cái nhìn của mình ra khỏi màu tóc đó. Tự hỏi ở tuổi này, người ta còn gì để nắm níu, để tha thiết mà phải dùng tóc giả che giấu đi mái đầu đã xác xơ vì chống chọi cùng căn bệnh hiểm?
    Bà không muốn nhớ tới tình trạng bệnh tật của mình khi mỗi ngày nhìn tóc rơi xuống đất. Hay bà mặc cảm xấu xí, người thứ tư nghĩ tới điều đó khi mớ tóc giả của bà già trong cơn gà gật đã tuột xuống tay chị ta. Những ánh đèn bên đường quét qua khuôn mặt mệt mỏi xanh xao, lướt nhanh trên mái đầu hiu hắt chỉ còn dăm ba sợi tóc của bà. Người thứ tư xếp vai mình, xoay người, trùm lại tóc cho người bạn đường. Vô tình chạm tay, bà già giật mình, thảng thốt, ngồi thẳng dậy, người thứ tư nói khẽ: ?oTóc của dì tuột ra, con sửa...?. Bà gật đầu, không còn chút ngái ngủ nào, ngó qua người phụ nữ đang thở đều, bà thì thầm ?ocon nhỏ có thấy... không??. Người thứ tư lắc đầu, không đâu. Rồi tự hỏi chuyện tóc tai quan trọng đến thế sao!? Bà già cười một cái xào, tuồng như nhẹ nhõm lắm: ?oSợ con nhỏ thấy rồi nó lo. Tội nghiệp, ở cùng xóm với dì mà, hiền lắm. Cô coi, bệnh tật nó đâu có chừa ai. Con nhỏ trẻ vậy...?.
    Người thứ tư nghe một cơn lạnh buốt phà vào mặt, chị ta dựng cái áo khoác ngang mày. Nhưng tối như vầy có rưng nước mắt thì cũng đâu ai thấy, che chi mất công.
    Chị ta so vai lại. Chỗ ngồi bỗng rộng thênh thang bởi có người thấy mình nhỏ bé.
    NGUYỄN NGỌC TƯ
  3. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Không chỉ vị ngọt vị ngon
    TT - Trong một chuyến đi phủ xanh đồi trọc, tôi tình cờ gặp một cô gái Singapore. Rất tự tin và hòa đồng, cô gái giới thiệu: ?oTớ tên Jasmine!?.
    Jasmine sang VN để làm giám đốc nhân sự cho một tập đoàn đa quốc gia, đơn vị bỏ tiền cho đợt trồng rừng này. Trong bữa cơm, Jasmine không ăn được cá, tôi hỏi: ?oBạn không quen món ăn Việt Nam à??. Jasmine trả lời: ?oKhông, tớ rất thích món ăn VN!?. Cảm thấy tôi có đôi chút nghi ngờ, Jasmine nói: ?oTớ thích bánh xèo!? và mở ngay điện thoại di động cho tôi xem địa chỉ: ?o49 ĐCT?. Tôi vừa à lên, Jasmine tiếp: ?oTớ cũng thích bún bò Huế!? và lại chìa ra cái màn hình điện thoại di động có địa chỉ ?o18 NTM?. Đó là hai địa chỉ ẩm thực tương đối thu hút đông người tại TP.HCM. Chỉ hai lần Jasmine đưa điện thoại di động ra, tôi bỗng thấy thành phố mình đang sống đáng yêu hơn. Đâu chỉ là vị ngon vị ngọt, món ăn còn mang hồn vía văn hóa của mỗi vùng đất! Ngày thường, mình ăn cho qua cơn đói hoặc giải tỏa cơn ghiền, chứ nào biết có những người nước ngoài vào quán để khám phá vẻ đẹp VN!
    Jasmine sắp kết thúc thời gian công tác tại VN. Cô ấy sẽ được tập đoàn thuyên chuyển sang một quốc gia khác. Tôi tin hai cái địa chỉ nhỏ xíu trong điện thoại di động sẽ nhắc cô nhớ về một quốc gia vẫn còn nghèo nhưng để lại cho cô nhiều kỷ niệm!
    Chào Jasmine, tôi chỉ kịp nói: ?oCảm ơn!?. Chắc cô ấy nghĩ tôi cảm ơn thiện chí của chương trình phủ xanh đồi trọc, vì chúng ta không biết cách bảo vệ rừng mà họ phải cho tiền chúng ta trồng lại rừng. Nhưng không chỉ thế, tôi còn cảm ơn vì cô đã yêu thích hai món ăn bánh xèo và bún bò Huế!
    LÊ THIẾU NHƠN
  4. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Thứ Năm, 27/09/2007, 04:17 (GMT+7)
    Câu chuyện giáo dục
    Lời con trẻ
    TT - Câu chuyện do một đồng nghiệp của tôi kể lại...
    Khác với mọi ngày, hôm nay đi học về cu Tí không bi bô luôn miệng kể chuyện trường, chuyện lớp cho mẹ nghe mà ngồi im re sau lưng mẹ.
    Thấy thế, mẹ hỏi: ?oHôm nay ăn sinh nhật cô giáo có vui không con??. Giọng cu Tí uể oải: ?oCon thấy bình thường thôi. Mà mẹ ơi, ai cho mình cái gì, sau khi nhận mình đều phải nói cảm ơn hả mẹ??. ?oĐúng rồi! Nói như thế tức là mình biết ơn người cho quà, mình là người đàng hoàng, người ngoan đó. Giống như bà Tám trong xóm hay hái ổi cho cu Tí, khi cu Tí nói ?ocảm ơn bà? thì bà thường khen cháu ngoan quá?.
    ?oÀ, thế thì cô giáo không ngoan rồi. Con lên tặng quà sinh nhật (cả buổi chiều chủ nhật tuần trước cu Tí và mẹ đã đi lòng vòng trong siêu thị và Tí ?ogiành quyền? chọn quà tặng cô giáo), cô chỉ ?oừ? mà không nói cảm ơn?. ?oChắc tại lớp cu Tí đông quá, cô không kịp nói cảm ơn đó thôi?. ?oKhông phải đâu, cả lớp 1A, bạn nào cũng có quà tặng cô. Nhưng cô không cảm ơn bạn nào hết, con ngồi ngay bàn đầu con biết mà?.
    Mẹ bất ngờ quá, chưa biết nói sao thì cu Tí tiếp lời: ?oCô không ngoan nên không xứng đáng nhận quà. Lần sau mình không mua quà tặng cô nữa mẹ nhỉ??.
    H.HG.
  5. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Chủ Nhật, 07/10/2007, 08:21 (GMT+7)
    Còn ai nữa dưới đống đổ nát?
    TT - Cho đến chiều tối qua 6-10, sau chín ngày đêm tìm kiếm, số công nhân tử nạn trong vụ sập cầu Cần Thơ đã lên đến 53 người (trong đó một người chết tại bệnh viện), và một người được báo còn mất tích vẫn chưa tìm thấy.
    Công bố này một lần nữa đã làm dư luận băn khoăn khi mà vài hôm trước thông báo với báo giới, chính những người có trách nhiệm ở Bộ GTVT khẳng định số người chết và mất tích trong vụ này chỉ dừng lại 52 người (tính luôn cả người còn mất tích).
    Liệu thực tế số người tử nạn đã dừng lại ở con số 53?
    Chưa ai trả lời chính xác vào lúc này, khi mà rất nhiều dấu hiệu cho thấy không dừng lại ở con số một người còn kẹt dưới đống đổ nát. Trong suốt đêm 5 và 6-10, rất nhiều người dân sống gần khu vực hiện trường cho hay họ bắt đầu cảm nhận phảng phất mùi tử khí xộc lên từ dưới đống đổ nát. Với kinh nghiệm của mình, những lão nông trong vùng cho rằng khả năng sẽ còn nhiều hơn một người như cơ quan chức năng công bố. Dù tất cả mới chỉ là giả thuyết, tuy nhiên điều rất đáng quan tâm là vì sao cơ quan chức năng không nắm được chính xác số lượng công nhân thực tế có mặt thi công trên công trường vào thời điểm xảy ra sự cố?
    Theo dõi diễn biến sự cố sập cầu Cần Thơ trong các ngày qua, hẳn người dân không khỏi cảm thấy lo lắng khi số người tử nạn, bị thương được các phương tiện truyền thông công bố đều bất nhất. Và không chỉ người dân, ngay cả các nhà báo cũng bị hoa mắt bởi những con số người chết, người bị thương liên tục thay đổi.
    Cụ thể sáng 27-9 có báo đưa 50 người tử nạn; lại có báo đưa 57 người tử nạn. Số công nhân tham gia thi công tại công trường cũng không khớp nhau giữa thông báo của nhà thầu TKN và Bộ GTVT. Phía nhà thầu công bố lúc xảy ra sự cố có tất cả 140 công nhân đang làm việc, nhưng đại diện Bộ GTVT lại nói chỉ có 128 công nhân tham gia thi công tại công trường khi sự cố xảy ra. Trong khi đó hiện tại con số người chết, bị thương đã lên đến 133 người (tăng hơn báo cáo của bộ 5 người).
    Với những thảm họa như vụ sập cầu Cần Thơ, không chỉ công tác cứu hộ, cứu nạn mà cả việc xử lý và cung cấp thông tin bị nạn thiết nghĩ cũng cần phải chuyên nghiệp, nhất quán.
    HOÀNG TRÍ DŨNG
  6. octieu101

    octieu101 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    394
    Đã được thích:
    0
    BÀI HỌC TỪ TRẺ CON
    [​IMG]

    Như một thói quen, mỗi khi tôi cảm thấy khó chịu hay chán nản với cuộc sống, điều tôi tìm đến là tiếng cười của trẻ con.
    Tôi sẽ bỏ cả ngày để đùa giỡn với lũ em họ, hay bọn nhóc trong xóm. Giống như có sức mạnh kì diệu, tôi trở nên yêu đời hơn vì tôi biết được rằng : Tôi học được rất nhiều điều từ trẻ con. Từ chúng, tôi nhớ lại kí ức tuổi thơ cũng như những điều kì diệu mà tôi đã làm khi còn bé. Thế nhưng khi lớn lên, vô tình tôi đã đánh mất những điều kì diệu đó.
    Tôi có một đứa em trai. Vì ba mẹ đi làm suốt ngày, nên ngoài giờ học, tôi phải quan tâm dạy dỗ nó nhiều hơn. Ngày trước, tôi luôn coi việc dạy dỗ trẻ con là quá trình diễn ra một chiều, nó phải học từ tôi để trở nên ngoan ngoãn, nó phải nghe theo những lời tôi dạy?Nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình cần tốn nhiều thời gian để học hỏi trẻ con hơn là dạy chúng.

    Tính hồn nhiên vui vẻ :
    Trẻ em biết tận hưởng những giây phút vui vẻ hạnh phúc mà cuộc sống mang lại cho chúng nhiều hơn người lớn. Chúng biết cách đùa giỡn và vui cười. Thậm chí có thể cười ngay cả khi?chẳng có gì để cười cả. Chúng cười rất vô tư.
    Ngày hôm nay, bạn có cái gì để cười như chúng không nào?
    Với quá nhiều lo toan trong cuộc sống, bạn đã không còn cười nói vô tư với bất kì ai. Nụ cười gượng gạo cũng xuất hiện ngày một nhiều, ánh mắt xã giao cũng trở nên không còn khan hiếm. Đó không phải là nụ cười thật sự. Hãy cười một nụ cười thật tươi với những gì giản dị trong cuộc sống, hãy hạnh phúc với những gì bạn có hơn là những gì bạn không có.
    Chúng ta thường phân tích, mổ xẻ, hay suy nghĩ về rất nhiều vấn đề. Còn trẻ con thì không, do đó cái nhìn cuộc sống của chúng đơn giản hơn và không phức tạp như người lớn.
    Thái độ chấp nhận :
    Trẻ con không bao giờ có thành kiến hay phân biệt đối xử. Chúng không cần biết bạn giàu hay nghèo, học giỏi hay dở, xấu hay đẹp. Những điều đó không thành vấn đề và chúng đối xử với tất cả mọi người đều bình đẳng. Qua trực giác chúng biết rằng để duy trì tinh thần sảng khoái, chúng phải vui vẻ chấp nhận những gì đang diễn ra.
    Nếu bạn có nhiều tiền, đến trường bằng SH, mua đồ trong các shop thời trang?Bạn có thể thân với một đứa bạn nhà nghèo, đến trường bằng chiếc xe đạp cộc cạch và mua hàng giảm giá ở chợ? Hầu hết những biểu hiện ngày nay của teen đã trả lời rằng ?oKhông!? Nếu bạn học dở, bạn sẽ nói những đứa bạn đứng nhất lớp rằng ?oMọt sách!?, ?oChảnh chẹ!?, ?oChơi nổi!? Còn những đứa bạn học giỏi sẽ nói bạn ?oLười!? ?oSuốt ngày ăn chơi!? ?oChả ra gì!?..Từ đó hình thành hai thế giới khác nhau và chẳng ai bước vào thế giới của người kia cả.
    Nghị lực và tính kiên trì :
    Nếu để ý, bạn sẽ thấy rằng trẻ em rất kiên quyết. Nếu chúng muốn có cái gì đó, chúng sẽ không bao giờ từ bỏ. Vì thế chúng ta thường nghe ?oMua trái banh cho con đi!?..?Con muốn trái banh đó!???Cho con trái banh!!!? và sau đó bạn sẽ thấy chúng cầm..trái banh trên tay. Hoặc nếu chúng làm rơi một món đồ chơi dưới gầm giường, thay vì bỏ đi, chúng sẽ kiên quyết lấy ra bằng mọi cách.
    Bạn hãy nhìn cách trẻ em tập đi. Mỗi khi vấp ngã, chúng gượng bước dậy và tiếp tục chập chững những bước đi đầu tiên cho đến khi thành thạo. Và ai cũng phải vậy!
    Sự kiên nhẫn và quyết chí là một điều đáng để ta chiêm nghiệm và học hỏi. Nếu 100 người theo học lớp tiếng Hoa thì hết 90% ngưởi bỏ cuộc trong nằm đầu tiên. Các sinh viên có mặt đầy đủ trong giảng đường ngày đầu nhập học và đến cuối năm thì lớp học trở nên trống trải nhiều. Chúng ta thường không có quyết tâm theo đuổi một điều gì lâu dài, chúng ta bị những vấp váp trước mắt cản trở, và vì chúng ta đã không gượng bước dậy và tiếp tục đi như cách mà trẻ con đã làm, cho nên chúng ta thất bại.
    Trí tưởng tượng :
    Như đã biết, trẻ con rất giàu trí tưởng tượng. Chúng có thể nghĩ ra những điều mới lạ, những xứ sở thần tiên của riêng chúng mà không ai biết được. Điều này giúp cho chúng học hỏi, vận dụng và phát triển một cách nhanh chóng.
    Đôi khi chúng ta lại quá thực tế và trí tưởng tượng rất hạn hẹp. Bạn cần có trí tưởng tưởng tốt mới có thể học nhanh và dễ dàng. Ngoài ra, trí tưởng tượng tốt cần thiết cho bạn khi bạn muốn thư giãn trí óc và thân thể. Ví dụ, nếu bạn có thể tập trung tưởng tượng ra một cảnh thiên nhiên nào đó, chẳng hạn cảnh biển, bạn sẽ có khả năng thư giãn tinh thần. Thật là một tài sản quý báu! Mặt khác, ai không có trí tưởng tượng tốt sẽ khó mà thư giãn được.
    Hãy dành thời gian nhiều hơn cho việc đùa giỡn với trẻ con và học hỏi từ chúng. Bạn sẽ tự khám phá ra nhiều bài học đơn giản mà rất bổ ích đấy!
    Thẩm Quỳnh Trân

Chia sẻ trang này