1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghệ thuật sống (chicken soup for the soul)

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Quí Đôn' bởi ak47dn, 02/08/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Thời điểm đẹp nhất trong cuộc sống
    Chỉ trong hai ngày nữa, tôi sẽ tròn 18 tuổi. Tôi rất vui vì sắp bước sang tuổi mới, sắp thành người lớn. Nhưng tôi cũng cảm thấy ?olàm sao ấy? vì tôi sợ những tháng năm đẹp nhất, vui nhất đang lùi dần lại sau lưng tôi.
    Thói quen hàng ngày của tôi là tới phòng tập thể dục trước khi đến lớp. Sáng nào tôi gặp ông Nicholas - người bạn lớn tuổi ở đó. Ông Nicholas đã hơn 70 tuổi, thế mà trông ông khỏe mạnh cường tráng cực kỳ. Khi tôi chào ông Nicholas, ông ấy để ý ngay là tôi không được vui vẻ như ngày thường. Ông hỏi tôi có chuyện gì. Tôi đáp tôi đang lo lắng vì sắp hết tuổi ?ongây thơ? và những năm tháng đẹp nhất sắp trôi qua. Tôi tự hỏi đến khi tôi bằng tuổi ông Nicholas, tôi sẽ cảm thấy thế nào. Tôi hỏi ông: ?oThời điểm nào là đẹp nhất trong cuộc đời của ông??. Không ngần ngại, ông Nicholas đáp:
    - Ông sinh ra ở nước Áo, nơi mọi người đều quan tâm đến ông, mọi thứ đều đẹp và bố mẹ nuôi dưỡng chăm sóc từng ngày. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.
    Khi ông đi học và học hỏi được nhiều điều thú vị. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.
    Khi ông tìm được việc làm đầu tiên, có trách nhiệm và được trả lương cho những cố gắng của mình. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.
    Khi ông gặp bà - vợ ông bây giờ - và ông rất yêu thương bà. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của ông.
    Khi thế chiến thứ hai xảy ra, ông và bà phải rời nước Áo. Sau đó ông và bà lên tàu an toàn để tới Bắc Mỹ. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của ông.
    Khi ông bà tới Canada và xây dựng lại nhà cửa, gia đình. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của ông.
    Khi ông được làm cha, nhìn ngắm con cái mình lớn lên. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của ông.
    Và bây giờ, cháu ạ, khi ông ngoài 70 tuổi mà vẫn có sức khỏe, vẫn cảm thấy yêu đời, vẩn yêu bà như khi ông gặp bà lần đầu. Đây là thời điểm đẹp trong cuộc đời ông.
    BC
    When the children cry ... Somewhere in my broken heart ... Only love ...
    Сой,и с fма ...!!!
  2. vndnland

    vndnland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0

    Nổi sợ hãi ghìm chặt trái tim anh lính trẻ trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ nhất khi anh chứng kiến người bạn thân chí cốt của mình ngã trên chiến trường. Bị mắc kẹt ở dưới hầm và những làn đạn bay vèo vèo ngang đầu, anh lính trẻ hỏi viên đại uý liệu anh có thể chạy ra khỏi chiến hào để mang xác đồng đội trở về.
    "Anh có thể", viên đại uý đáp, "nhưng tôi nghĩ không đáng làm điều đó. Bạn của anh có thể đã chết và anh có thể hi sinh tính mạng". Nhưng anh lính trẻ không quan tâm đến lời của viên đại uý, anh xông ra chiến trận. Thật thần kì anh đã tiến sát được đến bạn của mình và xốc bạn của anh lên vai chạy về chiến hào.
    Khi cả hai ngã xuống cuối hầm, viên đại uý kiểm tra anh lính bị thương và nhìn anh lính trẻ trìu mến " tôi đã bảo với anh là không đáng làm điều này mà, bạn của anh đã chết và anh xém nữa đã bỏ mạng".
    Anh lính trẻ đáp " Đáng làm điều đó lắm thưa ngài đại uý".
    Viên đại uý phản ứng ngay " Anh nói gì, đáng làm ư? Bạn của anh đã chết rồi mà".
    "Vâng thưa ngài..bạn của tôi đã chết. Nhưng rất đáng làm điều đó bởi khi tôi tiến đến anh ấy, anh ấy vẫn còn sống và tôi thật sự cảm thấy mãn nguyện khi được nghe câu nói cuối cùng của bạn tôi..JIM, tôi biết bạn sẽ đến bên tôi.."
    Hãy giành một chút thời gian quý báu của bạn để suy ngẫm về câu chuyện này..
    Nhiều khi trong cuộc sống, một điều gì đó có đáng làm hay không thật sự phụ thuộc rất nhiều vào cách bạn nhìn nhận vấn đề đó. Hãy lấy hết can đảm của mình và làm những gì mà trái tim bạn mách bảo và rằng sau này bạn sẽ chẳng bao giờ sẽ hối hận vì đã không làm điều đó trong cuộc sống...
    Chúng ta hãy cầu chúc cho bản thân và những người bạn chúng ta có được tình bạn đẹp..
    Một người bạn chân thật là một người sẵn sàng ở cạnh bạn khi cả thế giới đều quay đầu lại với bạn..
    "Cuộc sống là những chất liệu thô và chúng ta là những người nghệ sỹ. Nhào nặn chúng thành một tuyệt tác hay biến chúng thành một tác phẩm thô kệch đều tuỳ thuộc vào...CHÚNG TA"
  3. nakalove

    nakalove Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    309
    Đã được thích:
    0
    Đang học năm thứ hai trường Y, tôi được gởi tới bệnh viện nhi thực tập. Ở đấy tôi gặp Jimmy.
    Đôi mắt tròn lóng lánh như hai giọt nước, mái tóc vàng loăn xoăn, má đỏ hồng như hai trái dâu tây, bé xinh đẹp như một thiên thần nhỏ trong các bức tranh thời trung cổ. Thế nhưng, Jimmy là một đứa trẻ mồ côi 15 tháng tuổi. Bị lên sởi và viêm phổi, Jimmy phải thở bằng ống cấp oxy. Hễ thức giấc, Jimmy lại khóc oe oe như một con mèo hen. Tôi thường tranh thủ đến bên Jimmy, đu đưa chiếc nôi, ầu ơ những bài hát ru và thì thào với bé: "Jimmy... cô hứa hễ tốt nghiệp là cô sẽ làm mẹ của cháu".
    Ở bệnh viện, tôi được giao đi tua theo dõi bệnh tình của các bệnh nhân tí hon. Công việc nhiều, có lúc mệt muốn đứt hơi nên tôi thường chỉ lướt qua các giường bệnh khác để dành thời gian cho Jimmy. Người hướng dẫn thực tập của tôi là một người phụ nữ đã gần 40 tuổi, dáng cao gầy, gương mặt khắc khổ. Tên thật của chị là Stickleby nhưng tôi đặt cho chị biệt hiệu "Tim đá". Cứ căn cứ theo lối xét nét và vẻ mặt không hài lòng của Stickleby mỗi khi thấy tôi xoắn xuýt bên Jimmy, có thể nghĩ rằng chị ta đang ghen với tôi. Mỗi lần tôi chạy vạy xin đổi ca trực để ở lại với Jimmy, đôi lông mày của chị ta nhíu lại và lắc đầu. Tình thực tôi không hiểu nổi người phụ nữ này. Việc tôi yêu Jimmy hơn các bé khác thì có gì là sai? Hẳn chị ta là loại người không yêu trẻ con và làm việc tại bệnh viện nhi này chỉ là một sự miễn cưỡng?
    Tôi phải về trường 2 tuần để nghe giảng. Nhân đi qua mấy cửa hàng đồ chơi, tôi tạt vào chọn cho Jimmy một vài thứ. Việc đầu tiên khi trở lại bệnh viện là tôi chạy ào vào phòng săn sóc đặc biệt. Chiếc nôi của Jimmy trống trơn.
    "Jimmy chuyển phòng đi đâu rồi?", tôi hỏi một cô y tá.
    "Cô chưa biết sao? Nó chết từ đêm hôm thứ bảy kìa".
    Tôi ngồi phịch xuống ghế, tay nắm chặt gói đồ chơi dành cho Jimmy, hai dòng lệ chảy dài trên má. Đúng lúc đó, chị Stickleby xuất hiện: "Lau nước mắt đi rồi còn đi làm nữa. Mau đi!". Nghe tới đây, tôi nổi cơn điên gào lên: "Tôi không đi đâu hết. Tôi khóc kệ tôi. Các người là những kẻ vô tình. Trái tim các người là đá. Jimmy không có mẹ, vậy mà các người không chăm sóc nó để nó chết...". Tôi ngồi gục mặt than khóc, bỏ làm, bỏ ăn trưa. Các cô y tá lặng lẽ choàng gánh công việc hộ tôi.
    Một đôi bàn tay đặt lên vai tôi. Một giọt nước rớt trúng giày của tôi. Tôi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt chị Stickleby đầm đìa nước mắt đang nhìn tôi! Chị nói qua tiếng nấc: "Chị hiểu em. Nhưng em nên nhớ còn biết bao nhiêu sinh linh bé nhỏ đang chờ chúng ta. Chị và em không thể để trái tim làm tan nát nghị lực. Em nên biết rằng chị đã thức trắng đêm thứ bảy để cố giành giật Jimmy khỏi bàn tay tử thần. Nhưng, chị đã bất lực, bất lực như nhiều năm trước chị đã từng bất lực nhìn đứa con ruột của mình chết dần chết mòn. Cũng từ ngày đó, chị xin vào làm ở đây, vừa học vừa làm. Chị cố sức để những đứa trẻ không phải chịu số phận như con chị nhưng không phải bao giờ cũng thành công. Nếu trái tim đá giúp ích được cho lũ trẻ thì chị xin nhận biệt danh mà em tặng cho chị".
    Men get and forget, women give and forgive...how come??? it's not fair!!!
  4. vndnland

    vndnland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện kể về bốn người tên AI ĐÓ, MỌI NGƯỜI, BẤT CỨ AI và KHÔNG AI CẢ. Có một công việc rất quan trọng cần phải giải quyết.
    MỌI NGƯỜI tin rằng AI ĐÓ sẽ giải quyết công việc đó nhưng KHÔNG AI CẢ làm việc. AI ĐÓ rất giận dữ bởi đó là công việc chung của MỌI NGƯỜI. MỌI NGƯỜI thì lại cho rằng đó là công việc mà BẤT CỨ AI cũng có thể làm được. KHÔNG AI CẢ nhận ra rằng MỌI NGƯỜI sẽ không làm việc.
    Kết cục là MỌI NGƯỜI trách AI ĐÓ khi KHÔNG AI CẢ làm công việc mà BẤT CỨ AI cũng có thể chung sức để giải quyết được.
    Mẫu chuyện nhỏ nhưng dạy ta tinh thần trách nhiệm trong cuộc sống. Nếu như ai cũng có tư tưởng "Cha chung không ai khóc" thì chẳng bao giờ cùng nhau hoàn thành và làm tốt các công việc tập thể được phải không các bạn?
    Together we make the difference for a better future..:-)
    Hon Sui Sen Lib
    29/11/2003

  5. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu và lý trí
    Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, chúng tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.
    Thông minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý trí la lớn "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!"
    Lý trí tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm :"Một, hai, ba...", Đức hạnh và Thói xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ để nấp. Dịu dàng nấp sau mặt trăng. Phản bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất. Nói dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn. Tham lam trốn trong một bao tải... Và Lý trí đã đếm đến bảy mươi, tám mươi... chín mươi. Lúc này tất cả đều tìm được chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình yêu trong trái tim mình.
    Khi Lý trí đếm tới một trăm, Tình yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hoa hồng ...
    Lý trí bắt đầu tìm kiếm. Lười biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu dàng, Nói dối, Nồng nàn, Yêu mến... cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình yêu. Ghen ghét với Tình yêu, Ghen tỵ đã thì thầm vào tai Lý trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu ******** yêu đấy".
    Lý trí bước lại gần và bắt đầu tìm kiếm. Lý trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm và dừng lại khi trái tim của Lý trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình yêu. Lý trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
    Tình yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý trí.
    BC
    Сой,и с fма ...!!!
  6. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Sưu tầm được một bài viết về tình yêu và cuộc sống ... cũng hay hay nên post lên mọi người xem ... hì hì ...
    Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
    Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.
    Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó.
    Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
    Người bạn tốt nhất là người mà bạn có thể ngồi cùng ở bất cứ đâu, cùng đung đưa mà không nói một lời, để khi bước đi, bạn lại cảm thấy như đã nói hết mọi điều.
    Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết bạn đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.
    Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
    Có một vài thứ mà bạn rất thích nghe nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng nếu có cơ hội, hãy lắng nghe chúng từ người nói với bạn bằng cả trái tim.
    Ðừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. Ðừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được. Ðừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ.
    Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vọng, với những người luôn tin tưởng dù rằng đã bị lừa dối, và hãy yêu những người luôn yêu bạn dù bạn đã từng tổn thương họ.
    Chỉ cần một phút để phải lòng một ai đó, một giờ để thích, một ngày để yêu, nhưng bạn phải mất cả đời để quên một ai đó, vì thế hãy luôn trân trọng những gì mình có.
    Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười là tồn tại mãi. Hy vọng rằng bạn sẽ tìm ra người đó.
    Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ.
    Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời.
    Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.
    Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác.
    Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên.
    Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.
    Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ.
    Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.
    Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.
    Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.
    Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười
    BC
    Сой,и с fма ...!!!
  7. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Còn đây là một câu chuyện về 3 người ... , cũng không biết có nên post lên trong topic này không nữa ... , nhưng dù sao ... để hiểu thêm về tình bạn cao quý như thế nào thì chúng ta hãy cùng xem câu chuyện sau ...
    Valodia, Sasha và Tanhia là bộ 3 của trường trung học phổ thông của một thành phố nhỏ Xmolenxco chơi với nhau rất thân. Tuy 3 người học khác lớp nhau nhưng cùng trường, Valodia là chàng thanh niên mạnh khoẻ, tế nhị và nhã nhặn với mọi người. Còn Sasha học dưới một lớp, nhỏ con, nhanh nhẹn và học giỏi. Đôi bạn trai này gần nhà nhau và chơi với nhau từ hồi còn nhỏ. Họ đã từng bên nhau trong mọi xó xỉnh của thành phố khi còn ấu thơ. Khi lên trung học họ quen với Tanhia, một cô gái mới lớn được xếp vào hàng hoa khôi của trường. Tanhia có đôi mắt xám cùng mái tóc màu hạt dẻ rất nhí nhảnh. Ba người chơi với nhau thân thiết đến nỗi các bạn học của cả trường đều biết. Bọn lơn lớn ở trường thường hay bàn tán về quan hệ của bộ 3 này. Có người thì cho là Valodia và Tanhia là một cặp, có người thì cho là Tanhia yêu Sasha? Cuối cùng thì mọi người chỉ biết là ba người này chơi thân với nhau còn hơn cả ruột thịt.
    Nói thẳng ra trong trái tim của Valodia lẫn Sasha đều muốn cất giữ hình ảnh của người bạn gái thân thương Tanhia cho riêng mình. Nhưng tình bạn giữa đôi bạn trai mạnh mẽ đến mức không bao giờ hai người dám nghĩ đến chuyện thổ lộ tình yêu với Tanhia. Họ không muốn tình bạn giữa 3 người phải tan vỡ. Tanhia cũng vậy, cô biết rằng cả 2 người bạn trai đều rất yêu mình, nhưng chưa một lần nào cô thiên vị ai, vì cả Valodia và Sasha đều tốt và đáng trân trọng như nhau, hơn nữa 2 người bạn trai lại quá thân thiết và gần gũi.
    Thời gian rồi cũng trôi đi mau, 2 người bạn trai ra trường và công tác ngay tại thành phố, còn Tanhia thì đang học năm cuối của trung học. Họ vẫn gặp nhau hàng tuần, đi xem và thường đi khiêu vũ cùng nhau vào những ngày cuối tuần. Tình cảm vẫn mặn nồng như khi còn học trong trường, chỉ có điều là họ gặp gỡ nhau ít hơn.
    Rồi chiến tranh xẩy ra, cả Valodia va Sasha đều được gọi nhập ngũ cùng ngày, Tanhia thì tham gia vào đội cứu thương của quận đoàn. Ngày hôm sau là ngày lên đường ra mặt trận, cả 3 hẹn gặp nhau tại nhà của Tanhia. Tối hôm đó như những lần gặp trước, họ có mặt rất đúng giờ. Nhưng ai cũng trầm lặng và ít nói hơn. May mà Tanhia còn chạy qua chạy lại chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Khi cả 3 đã cùng ngồi bên nhau, im lặng, thì Sasha cất tiếng:
    - Ngày mai là ngày bọn mình lên đường rồi mà ngày về thì không biết trước, có điều mà có lẽ không phải riêng mình mà chắc là cả Valodia nữa muốn nói với Tanhia rằng bọn anh rất yêu em.
    Như đã chuẩn bị cho câu nói từ lâu lắm rồi, Tanhia không hề bối rối ngắt lời:
    - Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý trọng tình bạn của các anh, tình bạn của 3 đứa chúng mình. Em không muốn làm tổn thương một ai cả.
    Valodia nói cuối cùng:
    - Tanhia, thú thật anh rất muốn có em trong đời, nhưng anh không muốn mất đi tình bạn đã có giữa chúng ta. Thật khó, nhưng cũng đến lúc chúng mình phải đối diện với sự thật rồi.
    Họ lại im lặng, không khí trầm hẳn xuống. Chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ phải chia tay. Tanhia đi vào bếp, làm một chiếc bánh ngọt và để vào lò, sau đó đi ra và nói với hai người:
    - Em đã làm một chiếc bánh ngọt để chúng ta cùng ăn trước lúc chia tay.Trong chiếc bánh đó em có đặt một đồng xu nhỏ, nếu anh nào ăn bánh mà trong đấy có đồng xu thì em sẽ yêu người may mắn đó, còn nếu em nhận được đồng xu thì có nghĩa mãi mãi chúng ta chỉ là bạn của nhau như bây giờ, các anh thấy được không?
    Chẳng còn cách nào hay hơn, thế là mọi người đồng ý. Khi Tanhia mang bánh vào phòng, thì thấy Valodia và Sasha đã đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời tối đen nói chuyện với nhau rất thân mật, có lẽ họ tìm cách để làm giảm nỗi hồi hộp trong lòng mình. Sau khi Tanhia cắt chiếc bánh ra làm ba , cô mời 2 anh vào bàn. Họ lại im lặng nhìn vào chiếc đĩa đựng bánh đã để sẵn ở giữa bàn. Một phút trôi qua, rồi hai phút? Cuối cùng thì Tanhia nói:
    - Bây giờ em sẽ quay chiếc đĩa thật mạnh nhé. Khi nào đĩa dừng thì từng người sẽ nhận lấy phần bánh trước mặt nhé.
    Như để phá tan sự im lặng đáng sợ này, Tanhia quay đĩa thật nhanh. Trái tim trong ***g ngực của Valodia và Sasha như muốn vỡ tung vì hồi hộp. Chiếc đĩa từ từ dừng lại. Vẫn với cá tính quyết đoán của mình Sasha nhận lấy phần bánh trước mặt mình đầu tiên và từ từ cho vào mồm. Rồi đến lượt Valodia và Tanhia lấy phần tiếp theo? Họ nhai từng lần một chậm. thật chậm. Bỗng Sasha reo lên thật to và lấy từ miệng mình ra một đồng xu, anh lao vào ôm lấy Valodia và sau đó bế bổng Tanhia lên. Trong lúc Sasha đang vui sướng đến tột độ thì Valodia lặng lẽ vào phòng vệ sinh rửa mặt, một lúc sau anh quay ra và bắt tay chúc mừng Sasha. Valodia xin về sớm để 2 người ở lại tâm sự. Tiễn anh ra cửa mà nước mắt Tanhia giàn giụa hai hàng, cô ôm Valodia và bỗng oà lên khóc nức nở?
    Thời gian 3 năm trôi đi cũng thật là nhanh, Valodia trở về thành phố thân yêu của mình với nỗi buồn vô tận vì Sasha người bạn từ ấu thơ của mình đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường. Tanhia đã biết tin này, trái tím của người con gái như sắt lại. Ngay sáng hôm sau khi về Xmolenxco, Valodia đếnthăm lại cô bạn gái Tanhia hồi học sinh của mình. Vẫn căn phòng này, năm xưa có tiếng cười nói của cả 3 người mà giờ đây chỉ còn 2. Valodia kể cho Tanhia về những ngày gian khổ của mình ở chiến trường, kể về sự hy sinh dũng cảm của Sasha trong cùng tiểu đội chiến đấu với mình. Valodia kể trước lúc tắt thở Sasha đã lấy từ túi ngực mình ra đồng xu năm nào và trao cho Valodia, sasha ra đi và chỉ muốn trao lại tình yêu của mình với Tanhia cho Valodia mà thôi. Tanhia lặng lẽ đi ra phía cửa sổ, nơi mà Valodia va Sasha lần cuối đã đứng đó. Valodia đứng dậy, anh lại gần Tanhia, đặt một tay lên vai Tanhia, còn tay kia anh cho vào túi và lấy ra hai đồng xu nhỏ giống nhau đưa cho Tanhia. Và cũng chính lúc đó Tanhia xoè lòng bàn tay trái của mình ra, trong đó cũng có một đồng xu y trang như thế. Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, nước mắt Tanhia lại chảy dài như đêm nào đó tiến Valodia về trong khi Sasha vui mừng vì nhận được đồng xu may mắn của mình. Sau này Valodia và Tanhia trở thành vợ chồng của nhau, và hàng năm cứ đến ngày mất của Sasha họ lại cùng nhau ra nghĩa trang thăm lại bạn cũ của mình cùng với 3 đồng xu luôn trong tay.
    Ba đồng xu thật nhỏ nhưng nó lại tượng trưng cho tình bạn và tình yêu cao cả của 3 con người cao đẹp. Tại sao lại có 3 đồng xu nhỉ. Khi kể lại chuyện này cho mọi người Tanhia luôn cầm 3 đồng xu đó trong tay:
    - Hôm đó, tôi đã cố tình chọn 3 đồng xu và đặt vào 3 góc của chiếc bánh, vì tôi không muốn mất người nào cả. Ai cũng nhận được phần của mình với đồng xu trong ấy. Chỉ có Sasha, anh ấy quá chân thành và quá yêu tôi nên khi cắn phải đồng xu thì đã reo lên. Trong lúc đó Valodia lặng lẽ vào nhà vệ sinh để lấy đồng xu ra khỏi miệng mình rồi âm thầm cho vào túi quần. Còn tôi, khi thấy Sasha vui đến tột độ thì không còn đủ can đảm đưa đồng xu của mình ra nữa mà lặng lẽ dấu đi. Nhưng cũng chính hôm đó tôi biết rằng trong đời tôi được chứng kiến một tình bạn thật vĩ đại và lòng cao thượng vô biên của Valodia, vì tôi biết rằng trong túi Valodia lúc đó đang có đồng xu thứ 3.
    BC
    Сой,и с fма ...!!!
  8. Thao2t_lq

    Thao2t_lq Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/01/2003
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    Mọi người ui, vào đây mà xem nè:
    http://www.nghethuatsong.com/story/index.php
    Yêu anh cho đến khi nào... còn có thể! hehe...
  9. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Có người nói rằng " những người hay cười là những người đau khổ, vì nụ cười là nước mắt khô"Nhưng cũng có ý kiến lại nói"những người ko cười là những người đau khổ, vì có niềm vui nào làm họ cười nỗi đâu ".Bạn nghĩ hai câu này đối chọi nhau, phủ định nhau ư ?Ko. Ko phải!
    Giả sử ban có 2 người bạn rất..........Ko, hãy nghĩ là chính bạn đi, bạn là 1 người rất hay cười, bạn thích làm người khác cười, bạn làm cho những người quanh bạn cảm thấy bạn rất vui vẻ, bạn luôn tươi mới,người ta mến bạn vì tính nhí nhảnh ,dể thương của bạn.Nhưng thực sự thì sao?bạn là một người sống nội tâm, bạn luôn sống ko thật với chính nmình, bạn là một người sống giả giối, ko ko fải là giả dối mà chỉ là 1 chút giả tạo, bạn luôn trang bị cho mình 1 "khuôn mặt cười", Bạn luôn che giấu cảm giác, ý nghĩ thật của mình.Có thể vì lý do này hay lý do khác. Người ta nói sao nhỉ:
    Ai cũng có bí mật
    Cũng như anh, như tôi
    Giấu nơi sâu kín nhất
    Điều ko thể hé môi
    Có lẽ khuôn mặt cười của bạn làm bạn cảm thấy tự tin hơn, mạnh mẽ hơn,đã có lúc bạn dám sống thật với lòng mình với "bộ mặt thật", cô độc. nghi ngờ.........Nhưng bạn bè bạn lại vô tình nghĩ rằng, vô tâm nói rằng"mi ko fải là mi, mi đừng làm vậy, hãy trở lại là mi đi, tui ko có một người bạn lạnh lùng như vây, hãy trở lại là mi đi".Thật là buồn cười, khi mà bạn muốn là chính bạn thì mọi người lại vô tình khuyên bạn lại trở về với con người giả dối của bạn.Vô tình hay vô tâm mà nói:Họ làm bạn đau lòng, và buộc bạn phải trỏ về với con người cũ, giả dối...!Với"khuôn mặt cười"......
    Họ chỉ tin rằng bạn là một người vui vẻ, bạn ko bao giờ tự ti như vậy, bạn là một cây cười trong các cuộc vui.Và bạn là một điểm tựa , là những lời khuyên có ích khi ho buồn......Ai mà biết rằng khi mà bạn cười thật cười là bạn đang rất buồn, bạn khóc, những giọt nước mắt khô, vô hình nhưng đau xót, rát buốt cả lòng!
    Còn khi mà người ta nói" Những người không cười là những người đau khổ, vì chả một niềm vui nào làm họ cười đuợc".bạn nghĩ sao nào?
    Dù tốt, dù xấu, đó cũng chính là con ngươì thật của họ,họ với bằng với họ......!Nhưng nghi mà xem, quanh họ còn có bạn bè, người thân...bạn bằng lòng với con người thật của chính bạn nhưng người thân quanh bạn họ luôn suy nghĩ, luôn cố gắng tạo cho bạn một niềm vui để bật lên tiếng cười, kết cục ra sao?
    Họ thất bại????họ ko đạt đuợc mục đích.......!Ở đâu đó trong tim họ, trong thâm tâm, bạn đã tạo cho họ một cảm giác thương hại. Bạn muốn được thương hại ko?
    tất nhiên là ko rồi, cảm giác đau đớn nhất là khi bị người ta thương hại.Liệu lúc đó bạn có báng lòng với tất cả?
    Ở cả 2 trường hợp trên mà tôi nói, có lẽ cò chút gì đó giống hay khác nhau, có lẽ la` người ta ko tin là có thật nữa, nhưng mà có thật đó. C.Sống là một đợt sóng ngầm mà.Luôn kì lạ, muôn màu, muôn vẻ.Người ta chỉ tin những cái mà bạn nói dối, cái ko thật, đến khi nói thật thì chẳng ai tin cả!!!!!!
    BC
    Сой,и с fма ...!!!
  10. phongthuy

    phongthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Thấy cái này hay hay, cho mọi người xem nhé.

    Chuyện chai sữa


    Nó dạy tôi cố gắng đừng làm đổ sữa, nếu có thể; nhưng khi đã lỡ làm đổ thì phải biết cách quên nó đi để làm sang chuyện khác...
    Năm 19 tuổi, tôi thường sống trong tâm trạng lo âu, thấp thỏm. Bài làm có chỗ nào sai sót là tôi tự giày vò mình một cách khổ sở. Trước mỗi kỳ thi, tôi thức thâu đêm để cắn móng tay vì sợ thi rớt.
    Tôi sống với tâm trạng luôn suy nghĩ về những việc mình đã làm, để hối tiếc những sai lầm mà mình đã phạm phải, đắn đo đến cả những câu đã nói để rồi tự trách mình sao chẳng nói thế này, thế kia có hơn không!
    Thế rồi một buổi sáng, khi lớp học tập trung tại phòng thí nghiệm sinh học do giáo sư Brandwine phụ trách, chúng tôi thấy trên bàn, trước mặt giáo sư có một chai sữa. Chúng tôi phân vân không biết chai sữa kia có liên quan gì đến bài thực hành hôm đó.
    Bỗng nhiên giáo sư Brandwine đứng phắt dậy, tay gạt chai sữa làm nó rơi mạnh vào bồn rửa tay. Rồi ông nói to: ?oĐừng than tiếc chỗ sữa đổ?.
    Ông bảo chúng tôi lại gần: ?oHãy nhìn cho kỹ vì tôi muốn các em nhớ bài học này suốt đời. Chỗ sữa kia đang chảy hết xuống ống cống, bây giờ dù các em có bứt tóc, dằn vặt mình đi chăng nữa cũng không thể thu lại được một giọt. Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa kia đã không bị ta làm đổ mất. Bây giờ trễ quá rồi và ta chỉ còn có thể quên phứt nó đi và làm việc khác?.
    Bài học đó cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và trong cuộc sống, nó đã giúp ích nhiều cho tôi hơn bất cứ môn học nào khác. Nó dạy tôi cố gắng đừng làm đổ sữa, nếu có thể; nhưng khi đã lỡ làm đổ thì phải biết cách quên nó đi để làm sang chuyện khác...
    Dale Carnegi

    Được kisskid82 sửa chữa / chuyển vào 14:09 ngày 29/04/2004

Chia sẻ trang này