1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghệ thuật sống

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi solop, 16/12/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Theo một truyện cổ , Nasruddin là hiện thân của những người độc thân khó tính . Trong một buổi trà dư tửu hậu, khi được hỏi lí do vì sao ông không lập gia đình, Nasruddin giải thích như sau :
    Suốt thời thanh niên, tôi đã dành trọn thời gian để tìm kiếm người đàn bà hoàn hảo . Tại Cairo, thủ đô của Ai Cập , tôi đã gặp người đàn bà vừa đẹp, vừa thông minh , với đôi mắt đen ngời như hạt ô-liu, nhưng người đàn bà này lại không dịu dàng chút nào . Tôi đành bỏ Cairo để đi Baghdad , thủ đô Iraq , tôi tìm thấy người phụ nữ vừa đẹp , vừa thông minh, vừa dịu dàng, độ lượng song nàng và tôi không bao giờ đồng quan điểm về bất cứ chuyện gì .
    Hết người này đến người khác , người được điều này lại thiếu điều kia . Tôi đã từng tưởng mình sẽ không bao giờ tìm được người phụ nữ lí tưởng cho cuộc đời mình . Thế rồi , một hôm , tôi gặp được nàng , người phụ nữ cuối cùng trong cuộc tìm kiếm của tôi . Nàng kết hợp tất cả những đức tính mà tôi hằng mong muốn . Nàng đúng là người hoàn hảo , nhưng cuối cùng tôi đành phải sống độc thân suốt đời vì người phụ nữ ấy cũng đang đi tìm một người đàn ông lí tưởng mà dưới mắt nàng , tôi là người đàn ông còn quá nhiều thiếu sót "
    Người đàn ông độc thân trong câu chuyên trên đây đã quên một trong những quy luật cơ bản của cuộc sống là luật thích nghi . Thay vì bắt người khác và cuộc sống phải thích nghi với chúng ta , chính chúng ta phải tìm cách thích nghi với cuộc sống và người khác .
    Tâm lí thông thường của con người là đòi hỏi người khác hơn là đòi hỏi chính bản thân mình . Chúng ta đòi hỏi người khác phải thế này , thế kia nhưng chính chúng ta quên rằng chúng ta chưa làm được những điều mà người khác trông chờ nơi chúng ta.
  2. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    MỖI CHÚNG TA LÀ MỘT BẢN CHÍNH ​
    Đã bao giờ bạn nghĩ mình thật quá mờ nhạt trong con mắt mọi người xung quanh hay thậm chí ông trời thật quá bất công khi chẳng ban cho bạn một gương mặt xinh đẹp dù chỉ một tí. Nếu thế hãy cùng tôi đọc câu chuyện dưới đây để cùng tôi phát hiện ra vẻ đẹp bí ẩn của bạn nhé
    Nơi hoang mạc kia có một gia đình xương rồng nọ gồm xương rồng bố mẹ và một cô "xương rồng bé nhỏ " rất đáng yêu. Một hôm đang tấm táp cho bộ gai của mình dưới con nắng rực rỡ bỗng cơn gió bay qua và dừng lại chỗ "xương rồng nhỏ".
    - Chào xương rồng !
    - Chào gió ! Chị vừa đi đâu về thế ?
    - Ta vừa thổi qua một thảo nguyên nơi phương Bắc xa xôi. Nơi ấy có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Những bông hồng lộng lẫy vơí bộ cánh đỏ rực thơm dịu nhẹ , những đóa hoa cúc mảnh mai và ngây thơ như những cô bé mới lớn , cả những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi lá to như cái quạt. Thôi ta đi đây , còn rất nhiều thứ ta muốn ngắm nhìn !
    Thế rồi làn gió bay đi để lại sau lưng xương rồng nhỏ đang trầm ngâm suy nghĩ:
    - Ôi ta ước gì mình cũng trở nên xinh đẹp như những bông hoa kia. Mình cũng là cây nhưng nhìn xem những gì mình có chỉ là một thân hình mọng nước và những cái gai xấu xí.
    Rồi cô bé cứ rầu rĩ mãi và ngày càng gầy đi khiến cho bố mẹ xương rồng vô cùng lo lắng.Thấy thế Mặt Trời liền xuống hỏi:
    - Này xương rồng nhỏ ! Sao con lại buồn như thế ?
    Cô bé kể chuyện của mình cho Mặt Trời nghe và cầu xin:
    - Ông ơi cháu hãy giúp cháu có được sắc đẹp như những loài hoa kia, cháu không thích mình xấu xí như thế này.
    - Nhưng cháu sẽ phải trả giá rất đắt đấy bởi ta biết chúng không hợp với cháu ở nơi sa mạc này đâu.
    Nhưng xương rồng cứ một mực cầu xin . Thế là Mặt Trời phải đồng ý . Một ánh sáng chói lọi loé lên khiến thân hình xương rồng bé lại như hoa cúc , những cái gai biến mất thay vào đó là những chiếc lá to như lá cổ thụ , trên ngọn mọc ra một bông hoa đỏ rực như hoa hồng. Xương rồng nhỏ sung sướng cảm ơn ông Mặt Trời , vẫy những cành lá mới của mình.
    Từ đó cô bé trở thành sinh vật rực rỡ nhất trong sa mạc khiến những cơn gió bay ngang phải dừng lại để ngắm nhìn.
    Nhưng rồi ngày qua ngày những cánh hoa xinh đẹp bắt đầu héo úa, những chiếc lá vàng vọt đi , thân cây bé nhỏ rũ xuống. Dưới cái nắng thiêu đốt của sa mạc khiến cô bé thấy khát cháy. Cô bé nhận ra sự sống đang cạn dần . Với những hơi thở cuối cùng cô bé thì thào gọi ông Mặt Trời . Ông Mặt Trời đỏ gay gắt hiện ra:
    - Giờ thì cháu đã nhận ra sai lầm của mình chưa nào.T ạo hóa đã ban cho cháu một hình hài giúp cháu có thể sinh tồn và đây là cái giá mà cháu phải trả khi trái lại tạo hóa.
    Khi Mặt Trời vừa dứt lời cũng là lúc cô bé trút hơi thở cuối cùng trong nỗi ân hận muộn màng...
    Thật ra Xương rồng bé nhỏ không hề xấu xí như cô bé nghĩ, thậm chí cô còn có những vẻ đẹp riêng mà không một sinh vật nào có được. Đó là sức sống bền bỉ nơi hoang mạc nóng bỏng kia. Vẻ đẹp ấy không bộc lộ ra ngoài mà ẩn sâu bên trong cô bé.
    Vậy còn chúng ta ? Cũng thế thôi. Có lẽ bạn không xinh đẹp hay quá thông minh nhưng mọi người có thể yêu quí bạn bởi cách bạn sống và tin hay dù chỉ là một nụ cười của bạn mà thôi. Đừng bao giờ quên mỗi chúng ta là một bản chính chứ không phải một bản sao của ai cả.
  3. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    TÀI PHÚ VÀ KHOÁI LẠC
    ________________________________________

    Tác dụng của dục vọng và tài phú trên một người, giống như giấm và nước. Nước thêm chút giấm vào nhất định sẽ chua; có dục vọng và tài sản vào, một người nhất định sẽ biến ngay.
    Mình muốn kiếm nhiều tiền, phải tiêu cho nhiều vào, chỉ có người biết tiêu tiền mới kiếm được tiền.
    Trên đời này nếu có một thứ tiếng nghe còn kêu hơn cả một đỉnh vàng, đó là hai đỉnh vàng.
    Một người luôn luôn làm cho mình cười được, dĩ nhiên là không dễ dàng gì, nếu còn làm cho ngườikhác cười được, mới chân chính là vĩ đại.
    Cười, cũng như nước hoa, không những làm cho mình thơm tho, còn làm cho người khác dễ chịu. Nếu ta có thể làm cho người khác cười một tiếng, dù có làm chuyện ngu xuẩn thì có sao đâu ?
    Trên đời này, đa số người vốn sống là vì cho người khác ... có người sống vì những người mình yêu, có người vì những người mình hận ... hai hạng người này đều thống khổ như nhau. Trên đời này, vốn không có được bao nhiêu người chân chính khoái lạc.
    Con người ta lúc gặp phải khốn nạn và bất hạnh, nước mắt không giải quyết được vấn đề. Chỉ có tiếng cười mới là vũ khí tốt nhất để đối phó với khốn nạn và bất hạnh.
    Cười, thường thường là một thứ vũ khí, thậm chí còn sắc bén nhất nữa.
    Thì ra được đau khổ vì người mình thương, cũng là một thứ sung sướng, chỉ phải là trên đời này, có mấy người hưởng thụ được cái thứ sung sướng đó ?
    Sung sướng vốn là thứ gì rất kỳ quái, không hề vì mình chia cho người khác mà bị ít đi. Có lúc ta chia nó cho mọi người càng nhiều chừng nào, mình được lại càng nhiều chừng đó.
    Nếu sung sướng là một người "bình phàm", thì nhất định đã quá hạnh phúc sung sướng rồi. "Bình phàm" từ thuở nào đến giờ, thượng đế đã ban cho ta cái quyền lợi đó, nhưng chúng ta lại bỏ bê nó, không muốn nó.
    Sung sướng nhất trên đời này, chính là người ngu muội. Bởi vì y không phải chịu đựng cái tịch mịch mà người thông minh phải trải qua, với lại, dù y thường bị người ta đùa cợt, nhưng y không vì vậy mà mất đi gì cả, cũng như người đi trêu đùa người khác thật ra cũng sẽ không lấy được gì về cho mình vậy.
  4. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    SÁCH LƯỢC
    Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
    Ráng sức tìm cách làm cho người ta khi dễ mình, nhưng tuyệt đối đừng khi dễ kẻ địch.
    Cao thủ tương tranh chỉ đánh cú đầu mới chân chính là cú trí mệnh. Đánh một cú xong, khí thế đã suy, lòng tin tưởng nhất định giảm đi, muốn thanh thêm cũng khó.
    Bất cứ người nào dù thông minh đến đâu, trong lòng thấy sợ sẽ biến thành ngu xuẫn. Vì vậy nếu ta muốn đánh ngã người nào, cách tốt nhất là làm cho y tự mình cảm thấy sợ hãi trước, như vậy chẳng cần mình ra tay, y đã tự đánh ngã mình rồi.
    Nếu một người ngay cả chính mình còn khinh thị mình, thì làm sao còn mong người khác xem trọng mình được.
    Vũ khí có đáng sợ hay không, chủ yếu còn xem nó nằm trong tay ai. Cao thủ tỷ thí chiêu thức, vũ công hơn thua dĩ nhiên là mấu chốt của thắng bại, nhưng lúc xuất thủ, phán đoán có chính xác hay không, lại càng là nguyên tố trí mệnh hơn.
    Lấy răng đền răng, lấy máu đền máu, đấy vốn là quy luật cổ lão nhất trong giang hồ.
    Kế hoạch ty bỉ, thường thường cũng dễ thành công nhất.
    Có thể "hậu phát chế nhân", nhất định là đáng sợ hơn "tiên phát chế nhân"
  5. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Giọt Nước Tương Tư ​
    [​IMG]
    Những giọt nước bơ vơ rơi xuống từ trời, ngẫu nhiên chọn lòng chảo thiên nhiên trên núi cao làm điểm hẹn. Không còn là từng gịot nước mong manh, mà đã cùng vỡ ra để thành một sinh linh mới: chiếc hồ.
    Chiếc hồ tưởng như một nơi trú ngụ bình yên - như những con sóng lăn tăn chạy theo từng vạt gió ngàn. Nhưng trong lòng hồ, là linh hồn của cả triệu triệu giọt nước, bị giam hãm trong một sinh linh. Mỗi mùa mưa qua, mây làm thuyền đưa nước từ muôn phương về hội tụ nhiều hơn. Chiếc hồ bỗng trở thành một nhà tù chật chội của những linh hồn khao khát tự do.
    Rồi vào cuối mùa mưa nọ, như cơn mộng đã chín, nước tràn qua hồ, ngã xấp xuống vực, thành thác.
    Nước lại bắt đầu một cuộc hành trình mới. Nước chảy, nước đi. Nước trầy trật qua khe núi, bầm dập trên các ghềnh đá, hạ mình len lỏi qua những tàng cây trong rừng. Nước biến dạng, biến hình thành những thực thể khác: ao, đìa, vũng, lạch, suối, sông...
    Giọt nước chịu thương tích, mất mát, đồng hóa, biến dạng... chỉ vì một điều lớn lao hơn chính nó. Lớn đến đến nỗi một giọt nước dù hóa thân mười kiếp cũng không thể một mình làm được.
    Trong cuộc hành trình ấy, chúng đi tìm một thực thể mơ ước: Biển.
    Để rồi như một vòng luân hồi nghiệt ngã, các giọt nước đào tẩu khỏi sự cầm giữ của gã khổng lồ là Biển. Nhẹ nhàng thanh thoát thành hơi, thành mây. Và chúng lại lên đường đi tìm - một thực thể khác vừa xa, vừa gần. Như một mối tương tư ngàn đời không nguôi.
  6. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    UỐNG RƯỢU
    Rượu ngon hay dở, không phải ở chính nó, mà là do bạn có tâm tình gì lúc uống.
    Một người ôm nổi thống khổ, dù rượu ngon bậc nhất thiên hạ, uống vào cũng đắng.
    Một người đàn ông khi mời người khác uống rượu mừng (hôn lễ), chính là biểu thần đời y đã bắt đầu từ từ trả nợ.
    Rượu là thứ thật kỳ diệu, lúc mình càng không muốn bị uống say, mình càng bị say lẹ, đến lúc muốn say, ngược lại say không được.
    Sống chết chuyện nhỏ, uống rượu chuyện lớn.
    Đời sống con người bao nhiêu là chuyện bất bình, chỉ muốn say sưa không tỉnh dậy, tôi hận quá đi là hận!
    Mỗi người chiến thắng xong rồi, có lúc cũng cảm thấy như ly rượu không. Rượu trong ly đã hết, người chiến thắng rồi, bao nhiêu đấu chí và dục vọng trong người, cũng như rượu trong ly, bỗng hết sạch.
    Người đã uống rượu rồi, giọng nói đặc biệt lớn hơn một tý. Bọn họ cứ ngỡ mình hạ thấp giọng lắm, nhưng người khác thì bị bọn họ la thét muốn chết luôn.
    Nghe nói rượu còn thêm đàn bà vào nữa, sẽ làm cho hạng người nào đó quên mất đi những thứ thông khổ nào đó.
    Rượu không thể giải quyết đưỢc thống khổ của người ta, nhưng làm cho người ta tự lừa gạt được mình.
    Trong phòng một người đàn ông nếu không có rượu, người đàn ông đó là thứ đàn ông gì ? Không uống rượu không thê/ là đàn ông! Dù chính y không uống, cũNg phải nên để đó cho người khác uống.
    Một người uống rượu một mình vô vị hết sức. Một người biết uống rượu và một người uống một ly là say, uống rượu với nhau cũng vô vị như vậy. Một người lẩm bẩm một mình vô vị làm sao, nhưng nói chuyện với một người ăn nói vô duyên mặt mày vô vị lại càng vô thú. Trên đời này có bao nhiêu chuyện như vậy.
    Bất kể uống rượu tỉnh lại rồi sẽ chán nản tiêu trầm ra sao, lúc uống rượu vẫn cứ khoái lạc.
    Uống rượu với một người uống không say thật là nhạt nhẻo làm sao, bởi vì một người thích uống rượu hy vọng người khác sẽ say trước mình, như vậy mới có chuyện cười để xem, cũNg khoe tài mình tửu lượng như biển.
    Đàn ông uống rượu có đàn bà bên cạnh, hình như say nhanh hơn sao đó, nhất là đàn bà đẹp.
    Một người lúc muốn say thật, sẽ say rất nhanh, bởi vì y không say cũng làm bộ say. Diệu nhất là, một người nếu muốn say, thì một hồi thu=ờng thường ngay cả y cũNg không rõ mình đang giả say hay là say thật.
    Rượu tuy có thể làm người ta sinh ra hào khí, cũng có thể làm người ta mất đi kình khí.
    Rượu là cái vỏ, như cái vỏ trên người con ốc sên, có thể để mình chui vào đó trốn. Rồi thì dù người khác có đạp lên, mình cũNg chẳng phải thấy.
    Lời nói say thường thường là lời nói thật, chỉ tiếc là người đời không thích nghe lời nói thật.
    Đánh bạc, đàn bà, rượu! Ba chuyện đó bỏ vào một nơi, còn ai có thể giữ cho đầu óc tĩnh táo ?
    Ngàn vàng dễ có, tướng giỏi khó cầu. Người uống rượu tuy nhiều, chân chính có thể tự xưng là đại tướng, không có bao nhiêu người.
    Tôi thường cho rằng, một người còn ăn được, uống được, là người có phúc khí.
    Không uống rượu, cũNg chẳng sao, chỉ bất quá thấy ngày tháng thành ra dài hơn một chút, bạn bè hình như ít hơn đi một chút.
    Trên đời này chỉ có một thứ chất lỏng trân quý, đó là rượu. Chỉ có rượu mới làm người ta quên những chuyện không nên nghĩ tới. Mà cái bi ai nhất của con người là, cứ đi nghĩ những chuyện không nên nghĩ. Trừ "chết" ra, chỉ có rượu mới làm cho người ta quên được những chuyện đó.
    Nếu một người có thể đem cái xúc cảm và bạn bè của mình cùng cộng hưởng, dù không có rượu cũng hứng trí lắm.
    Trời nếu không thích rượu, tửu tinh không ở trên trời, đất nếu không thích rượu, đất không có tửu tuyền. Trời đất đã thích rươ,u, thì thích rượu không xấu hổ trời.
  7. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Hiệp
    Chỉ có máu tươi mới làm khích phát lên cái dã tính nguyên thủy trong con người ... ******** và cừu hận, những thứ khác hoặc cũng có thể, nhưng không trực tiếp như máu tươi.
    Mỗi con người luyện võ, vũ công luyện đến mức đăng phong rồi, đều cảm thấy rất tịch mịch, bởi vì đến lúc đó, y khó mà tìm ra được đối thủ. Vì vậy, có người không tiếc cầu cho mình thua, bởi vì y cảm thấy, chỉ cần mình gặp được một kẻ đối thủ chân chính, dù có bị thua đi chăng nữa, cũng là khoan khái lắm.
    Muốn trong tay không có vòng, trong lòng cũng không có vòng, đến mức độ vòng tức là ta, ta tức là vòng, đã không còn xa lắm. Vũ học chân chính đến mức đăng phong, là có thể hiểu được tạo hóa, đến mức không có vòng, không có ta, vòng và ta đều quên cả, đấy mới thật là vô sở bất chí, vô kiên bất tồi (không đâu là không tới, không có gì cứng mà không phá vỡ được)!
    Ai quy định rằng tiểu thuyết vũ hiệp phải viết ra như vậy như vậy, mới coi là tiểu thuyết vũ hiệp chính tông ? Tiểu thuyết vũ hiệp cũng như các loại tiểu thuyết khác vậy thôi, chỉ cần mình hấp dẫn được độc giả, làm cho độc giả bị nhân vật câu chuyện làm cảm động, thì coi như ta đã thành công rồi.
    Người không sợ chết, chính là người đáng sợ nhất, vũ công không sợ chết, chính là thứ vũ công đáng sợ nhất.
    Từ xưa đến giờ, cao thủ vũ lâm chân chính, đều qua lại một mình, không bị ảnh hưởng một ai, một người nếu không có tính cách gì độc đáo, thì làm sao luyện được vũ công độc đáo nổi ?
    Hiểu cách dùng đao giết người, cũng không có gì khó, muốn hiểu làm sao dùng đao cứu người, mới là chuyện khó.
    Giá trị chân chính của một thứ binh khí, không phải ở chính bản thân nó, mà là ở chuyện nó làm được.
    Đao nhìn không thấy, mới là thứ đao đáng sợ. Làm cho người khác không thấy được chân chính diện mục mình ra sao, mới là kẻ đáng sợ.
    Thanh đao dọa được người ta, thường thường là thứ không thấy được. Bởi vì đợi đến lúc mình thấy nó, thì đã quá muộn.
    Vũ công chân chính vĩ đại, không phải là chỉ lấy cái thông minh và chịu khó ra mà luyện được. Ta phải nhất định có một tấm lòng vĩ đại, mới luyện được vũ công chân chính vĩ đại.
    Thanh danh của những tay vũ lâm đại hào, vốn là dùng máu và nước mắt đổi lấy.
    Kiếm, cũng giống như đàn bà vậy, mình muốn nó phục tùng mình, mình phải nhất định toàn tâm toàn ý với nó, nếu không nó sẽ bán đứng mình. Một người bị đàn bà bán đứng hai trăm lần rồi, còn có thể tìm người đàn bà thứ hai trăm lẻ một, nhưng y bị kiếm bán đứng một lần, là chỉ có nước chết!
    Tình tiết biến hóa ly kỳ, không còn có cái hấp dẫn trong tiểu thuyết vũ hiệp. Nhưng cái xung đột giữa tính tình con người vĩnh viễn có sức hấp dẫn.
    Kiếm là thứ ưu nhã, thuộc về hạng quý tộc, đao thì phổ biến, được bình dân hóa. Những thứ liên quan về kiếm có thể là trong cung đình, trong thâm sơn, trên đám mây trắng. Nhưng đao thì có liên hệ thân thiết với đời sống con người. Kỳ quái là, trong lòng mọi người, đao lại tàn bạo thảm liệt hung hãn dã man cương dũng hơn kiêm.
    Chiêu thức người ta không thấy được, dù gì cũng làm cho người ta không thể không bội phục.
    Trong các nghề nghiệp đã từng có trong loài người, cái nghề lâu nhất miễn cưỡng nhất là nghề giết người, cũng là một nghề nguyên thủy nhất của đàn ông. Thậm chí còn cổ lão hơn cả chuyện sinh đẻ của đàn bà.
    Tiền giết mướn tuy kiếm nhiều, nhưng đa số người giết mướn phải chịu nhiều bi kịch, bởi vì lúc bọn họ "làm nhiệm vụ", tùy thời tùy lúc đều có thể bị giết chết, không những vậy, còn phải chịu sống sinh họat kiểu chôn dấu tên tuổi. Có lúc gặp phải nhiệm vụ đi giết thân nhân của mình, lúc đó không những phải giết không chút ngần ngại, mà còn ngay cả lông mày cũng không chau lại một cái nữa.
    Giết mướn không những phải "lục thân bất nhận" mà còn phải lãnh đạm tàn bạo vô tình. Lại càng phải tuyệt tình, không thể nào có một chút nhi nữ tư tình, cũNg không thể có tình cảm thiên luân. Tuyệt tình tuyệt nghĩa, tàn bạo ác độc máu lạnh ... những thứ đó là điều kiện phải có của kẻ giết mướn, càng trọng yếu hơn là, phải không có "ta". Không có "ta" thì không có tứ lợi, không có cừu oán ơn nghĩa, không có yêu không có hận, bao nhiêu thứ gì thuộc về "ta" đều phải đoạn tuyệt. Càng trọng yếu là cái nghề giết mướn không có chỗ kết cuộc, chỉ cần bước chân vào là, đến chết mới thôi.
    Vũ công kí kíp là vật chết, thử hỏi thế gian này có mấy người vũ công từ trong những bộ bí kíp ấy học ra. Trí tuệ, nghị lực, kinh nghiệm, thêm vào đó thời cơ, mới là yếu tố chân chính để luyện thành tuyệt nghệ, chỉ bât quá người đời không biết, thường thường hay bị những thứ truyền thuyết về vũ công bí kíp làm mê hoặc thế thôi.
    Giang hồ hung hiểm thế, nhưng rất công bình, chỉ cần có tài năng, là nhất định công bình.
    Một người cần thành danh được, là có thể lấy được những gì mơ ước, đời sống của y sẽ hoàn toàn thay đổi, bie6''n thành huy hoàng rực rỡ, đa sắc đa dạng, huy hoàng rực rỡ, chỉ tiếc là đời sống của y thường thường ngắn như sao xẹt.
    Bởi vì y là người trong giang hồ.
    Chính là người đang giét người, không phải kiếm, cũng không phải thương. Tại sao người lại muốn đi giết người ?Thế giới của loài cá còn sạch sẽ hơn loài người.
    Vũ công và danh khí, có lúc tuyệt đối là hai chuyện. Người có danh khí trong giang hồ, vũ công chắc gì cao hơn người không có danh khí.
    Mỗi người trên thế gian này đều có cái nhược điểm của y, mỗi thứ vũ công đều có nhược điểm của nó.
    Cao thủ qua lại chiêu thức với nhau, thường thường còn tàn bạo hơn kẻ tầm thường đánh nhau nhiều. Tầm thường đánh nhau, kẻ bại dù có bị thương, không chắc là chết; nhưng cao thủ qua lại mấy chiêu, kẻ bại đa số là chết. Thắng thụ của cao thủ, cũNg như quyết định giữa sống chết.
    Người trong giang hồ có vũ nghệ trong người, không nhất định là sống lâu hơn kẻ bách tính tầm thường. Ngược lại là khác, người cũ công càng cao chừng nào, thường thường chết nhanh chừng đó.
  8. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Thống khổ và tử vong
    Nếu mình không thể không nghi ngờ người gần mình nhất, mình tin tưởng nhất, đấy thật là một chuyện thống khổ.
    Thống khổ vốn có thể kích thích thần kinh con người, làm cho phản ứng của họ thêm nhạy bén, cũng có thể phát huy tiềm năng của họ ... dù là một con ngựa, lúc mình gia roi vào nó, làm cho nó đau đớn, nó cũng biết chạy cho nhanh hơn một chút. Dã thú bị thương cũng thông thường đều hung mãnh hơn lúc bình thường!
    Cái thống khổ lớn nhất của con người, không chừng cũng chính là chuyện không thể khống chế được tư tưởng của mình. Mình ráng hết sức đi nghĩ đến những kỷ niệm thú vị một chút xíu, nhưng thay vì vậy cứ nghĩ đến những chuyện chua cay thống khổ, lúc đó, mình sẽ thấy trong lòng như đang có cây kim đâm vào thật nhức nhối.
    Nếu một người thấy người khác còn thống khổ hơn mình, cái thống khổ của họ sẽ giảm đi.
    Một người hoàn toàn không có thống khổ, làm sao chân chính thưởng thức được cái mùi vị của sung sướng.
    Một người lúc chân chính thống khổ, không những họ không còn cái lực lượng và tôn nghiêm để từ chối, họ còn mất đi cái dũng khí để từ chối.
    Cái thống khổ lớn nhất của con người, là cứ đi nghĩ những chuyện mình không nên nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
    Chỉ có những người chân chính vô tình, mới không có thống khổ.
    Lúc không có biểu tình gì có nghĩa là một thứ biểu tình đầy thống khổ.
    Chỉ lúc mình chân chính yêu một người nào đó rồi, mình mới chân chính thống khổ.
    Mình không muốn chết, thông thường cũng không muốn người khác chết.
    Câu này nếu nói ở một phương diện khác cũng chính xác.
    Nếu mình muốn giết người ta, phải chuẩn bị sẽ bị người ta giết.
    Tử vong, rất công bình. Trước mặt tử vong, người có vĩ đại bao nhiêu cũng đều biến thành bình phàm.
    Những chuyện người chết có thể nói cho mình nghe được, không chừng còn nhiều hơn cả người còn sống, không những vậy còn tin cậy hơn.
    Mỗi người ai ai sớm muộn gì cũng sẽ có lúc nằm xuống. Bất kể lúc trước y hiển hách ra sao, đợi đến lúc y nằm xuống rồi, xem ra cũng giống người khác.
    Một người lúc đã kinh nghiệm hết bao nhiêu đó "sống" và "chết", tâm tính biến đổi ra sao nhất định không thể ai cũng tưởng tượng được ra.
    Sinh mệnh mỹ hảo như vậy, một người chỉ cần còn sống đó, đã là chuyện đáng ăn mừng rồi.
    Người không muốn chết, cũng sẽ chết. Người càng không muốn chết, có lúc lại ngược lại chết càng nhanh.
    Chỉ cần mình chân chính yêu rồi, thống khổ cũng là đáng để chịu.
    Trong những nơi hoan lạc, tại sao không có những chuyện quá khứ thống khổ ?
    Nếu không có hoan lạc, làm sao có thống khổ được ?
    Khoảng cách giữa thống khổ và hoan lạc, không phải chỉ là một đường chỉ hay sao ?
    Dù là Thần là Phật, chỉ e không khỏi có cái thống khổ của riêng họ, khuôn mặt tươi cười của bọn họ, không chừng chỉ bất quá là cố ý đưa ra cho thế nhân thấy đó thôi.
    Thống khổ trong lòng người, có lúc cũng như miệng vết thương đang làm mủ, mình càng không đi đụng vào nó, nó càng ung thối sâu thêm, nếu mình hằn học cho nó một đao, nó sẽ chảy máu chảy mủ, không chừng ngược lại nó sẽ lành.
    Thống khổ chân chính, ngược lại không cho người ta có cảm giác là có thống khổ.
    Trên đời này trừ thù hận ra, còn có một thứ tình cảm còn đáng sợ hơn ... thống khổ. Thù hận làm cho ta muốn hủy diệt chỉ bất quá là kẻ thù, nhưng cái thứ tình cảm này, làm cho ta muốn hủy diệt chính mình, muốn hủy diệt cả toàn thế giới.
    Ngươi ta sở dĩ có thống khổ, mà vì người ta là động vật có tình cảm. Mình chỉ có ở lúc yêu người nào đó chân chính mới bị chân chính thống khổ. Đấy vốn là một trong những điều bi ai nhất của loài người.
    Trong lòng mình tuy có bi ai, nhưng mình không muốn cho người khác lại chịu dùm cái bi ai và thống khổ của mình ... bi ai, vĩnh viễn chỉ thích hợp cho một mình mình tự gậm nhấm lấy.
    Chết, thường thường dễ dàng hơn là sống nhiều.
    Chết, không phải thống khổ, thống khổ là cái khoảng thời gian phải chờ chết.
    Có những người không chừng không hề biết mình sống để làm gì thật, nhưng còn có người khác đáng thương hơn, bọn họ thậm chí còn không biết mình vì sao mà chết.
    Nếu một người chuyện gì cũng ở trong ý liệu của mình, không phải y sống không khác gì đã chết rồi không ?
    Một người bệnh nặng, sống hay không sống nổi, ít nhất có một nửa là phải xem chính y có muốn sống nữa nay không.
    Y không để mắt vào thành bại, y mạo thị tử vong, lại càng khinh bỉ cái hư danh tài phú trên đời, nhưng y không cách nào chạy trốn được cái tình cảm ẩn tàng tự đáy lòng mình. Y có dũng khí, đối diện bất cứ chuyện gì, y có thành trường kiếm bén nhọn của mình, y tung hoành thiên hạ, nhưng y chặt không đứt tơ tình trong lòng mình.
    Kẻ thù thần bí nhất tàn bạo nhất không những vậy còn không tránh né được của loài người ... tử vong.
    Đối với lịch sử của sinh mệnh con người mà nói, không phải tử vong là một thứ du hí thần bí không ai suy đoán nổi. Người ta chỉ biết sơ luyến có một lần, cũng chính như tử vong cũng chỉ có một lần.
    Chết, không đáng sợ, cũng không đáng bi ai. Đáng sợ đáng bi ai là những người sống trong cái thế giới "sống cũng như chết".
    Trên trời dưới đất, không có chuyện gì chân thực hơn chết.
    Một người sống không phải vì chính mình, thế giới này có rất nhiều người sống vì người khác. Nếu mình đã quảy gánh nặng lên, thì không nên tùy tiện bỏ nó xuống.
    Chết, quý giá làm sao, chỉ có một lần, không có hai lần.
    Giá trị sinh mệnh bản thân, tuyệt đối bình đẵng. Không ai có quyền cho rằng sinh mệnh của mình đáng giá để sống hơn người khác, không ai có quyền cho rằng sinh mệnh của mình quý giá hơn.
    Lời nói không kinh người, chi bằng đừng nói; người không khoái hoạt, chi bằng chết quách.
    Người đang sống, có lúc còn đáng thương hơn người đã chết nhiều lắm đấy.
  9. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    NHÂN TÍNH ​
    Người làm chuyện xấu, lúc nào cũng có chút giật mình, mà kẻ ác trên đời này cũng đều là tự tố cáo mình. Bởi vì bọn họ tính lấy những lý do không phải là lý do ra, để phân tán sự chú ý của người khác, để che dấu cái ý đồ chân chính của mình. Nếu kẻ ác này mà lại là đàn bà nữa, thì cô ta sẽ nhỏ thêm vài giọt nước mắt, hiệu quả có thể là càng có hiệu quả hơn.
    Một người hại người khác và cũng chịu bị hại, mới là có bản sự, cũng giống như vũ công vậy, đánh người ta được cũng phải chịu nổi người ta đánh mình mới là công phu thật.
    Đợi chờ là một thứ hành hạ, nhất là chờ đợi mà không biết chừng nào mới xong.
    Từ lúc có loài người đến giờ, là đã có cờ bạc. Chọi đá đánh cuộc lấy đồ ăn, tỷ thí vũ lực lấy đàn bà. Phát minh ra tiền xong, tiền trở thành đơn vị tiện lợi để đánh cá. Nhưng đánh cuộc lớn nhất vẫn là đánh cuộc vào sinh mạng.
    Biểu tình trên gương mặt người ta lúc đánh bạc trong sòng bài, có thể nói là hoàn toàn lộ hẳn ra: tham lam, gian trá, ích kỷ, tiếc rẻ, hối hận, thống khổ.
    Những chuyến càng thú vị chừng nào càng không nên làm nhiều quá, nếu không sẽ biến thành mất hết thú vị.
    Tập quán của một người, thường thường ai cũng biết, nhưng chính mình lại là người duy nhất không biết.
    "Tái kiến" cái ý thường thường là tốt nhất là đừng "tái kiến".
    Chỉ có những người đàn bà ngu xuẩn nhất, mới công kích người đàn bà khác trước mặt chồng mình.
    Lúc nào một người không chịu nhận mình đang sợ, là lúc y sợ muốn chết đi được.
    Một người nếu có bí mật trong lòng không thể nói cho ai biết được, nó sẽ biến thành một thứ thống khổ, biến thành một thứ áp lực.
    Một người chỉ lúc cảm thấy trong lòng mình già lão rồi, mới thật là đã già lão.
    Đời người đã có hết một phần ba thời gian là lãng phí trên giường. Vậy thì hai phần ba cuộc đời còn lại làm gì ?
    Trên đời này có những chuyện xem ra rất phức tạp huyền diệu, câu trả lời thường thường lại rất đơn giản.
    Ánh sáng cũng giống như bóng tối vậy, bỗng sực đến, không ai biết nó đến lúc nào, nhưng mình nhất định phải có lòng tin, nhất định phải tin là sớm muộn gì nó cũng đến.
    Làm một người bình thường cũng chẳng phải là chuyện đáng bi thương hay xấu hổ. Một người đang bình phàm, nhất định phải đi làm những chuyện y không nên làm, mới là đáng bi ai.
    Ánh sao còn xa xôi hơn cả quê hương, nhưng ánh sao thì còn thấy được, quê hương thì sao ?
    Từ xưa đến giờ, bóng tối không phải là căn nguyên của sợ hãi sao ?
    Mỗi người đều có mệnh vận của mình, nếu huy hoàng quá, thì rất có thể ngắn ngủi; ta nguyện ý làm ánh sao xẹt, hay là làm một con đom đóm ? Ánh sáng của sao xẹt tuy ngắn ngủi, nhưng cái thứ huy hoàng và mỹ lệ đó, có phải là ngàn vạn con đom đóm bì lại được đâu ?
    Một người chỉ cần sao cho lòng mình được quân bình, bất cứ làm chuyện gì, cũng đều thẳng băng cả.
    Nếu một người trong lòng không được bình tĩnh, sống sẽ rất khổ sở.
    Có lúc liên hệ giữa người và người với nhau, cũng giống như con diều vậy, bất kể diều bay lên cao bao nhiêu, xa bao nhiêu, vẫn còn có sợi dây buộc dính.
    Một người rốt cuộc sẽ ra sao, rốt cuộc sẽ làm gì, thông thường đều do chính y quyết định mà ra.
    Bình thời yên lặng như một kẻ xử nữ, lúc động sẽ như con thỏ thoát thân; bình thời làm như không thấy gì, lúc động ắt phải kinh nhân.
    Chỉ cần ta đã làm một kẻ giang hồ, ta sẽ vĩnh viễn là một kẻ giang hồ.
    Anh hùng từ xưa đến nay, có mấy kẻ không tham bôi hiếu sắc ? Chỉ tiếc là những kẻ tham bôi hiếu sắc, hơn quá nửa đều không phải anh hùng hảo hán.
    Một người làm sai chuyện gì đó, lại đem nguyên nhân phát sinh ra sai lầm đẩy qua cho người khác, mình thì chẳng những không có chút gì hối hận, ngược lại còn sinh ra thù hận, muốn đi tìm người khác báo thù. Thứ hành vi đó vốn là một trong những nhược điểm nguyên thủy nhất của con người.
    Một người nếu trong lòng đầy mặc cảm tự ty, thường thường sẽ biến thành một người rất kiêu ngạo.
    Một đóa hoa cũng là một sinh mệnh. Trong khoảnh khắc đóa hoa ấy nở ra, cũng chính là lúc sinh mệnh đang vùng lên. Một sinh mệnh đang vươn lên nuôi dưỡng trong trời đất, trong đó bao nhiêu biến hóa tinh vi kỳ diệu, trên đời này không có thứ gì sánh được hơn.
    Mỗi người đều có một sợi giây cột vào người mình, cả đời y phần lớn thời gian là bị sợi giây ấy buộc chặt cứng. Có những người sợi giây chính là vợ con gia đình, có những người thì là tiền tài sự nghiệp trách nhiệm.
    Có người tin vào mệnh vận, có người không tin. Nhưng đa số đều thừa nhận, trong cõi u minh có thứ lực lượng gì đó lãnh đạm tàn bạo vô tình thần bí. Thế giới này có những chuyện không cách nào giải thích được, nhờ vào cái thứ lực lượng ấy mà phát sinh ra.
    Người ca cứ ca, người múa cứ múa, kiếm của kiếm khách, bút của văn nhân, đấu chí của anh hùng, đều như vậy cả, chỉ cần không chết, là không bỏ đi được.
    Hoài nghi và đố kỵ, chính là con rắn độc trong lòng ta.
    Một người đang chịu dày vặt thống khổ trên thể xác, tư tưởng sẽ ngược lại càng nhạy bén.
    Nếu mình muốn gạt ai, phải nhất định nhớ rằng, lúc nói dối không được hoàn toàn nói dối hết. Ta phải nói mười câu thật, để cho người ta tin rằng mình nói thật, sau đó nói một câu dối, người ta mới chịu tin! Một người muốn làm chuyện lớn, phải không được dối trá trong các chuyện nhỏ.
    Một người chân chính thông minh, nhất định không khi dễ kẻ địch, nhưng hy vọng kẻ địch khi dễ mình.
    Mỗi người đều thường thường vì những người mình thích, đi làm những chuyện mình không thích.
    Một người trong lòng không có gì gian dối, mới đi tin tưởng vào người khác.
    Nếu mình muốn người khác tin mình, mình phải cho người ta biết mình tin người ta.
    Một đứa bé làm chuyện gì xấu, cha mẹ dĩ nhiên phải đánh nó phạt nó, nhưng nếu người khác đánh nó, làm cha mẹ không những đau lòng, không chừng còn sẽ liều mạng với người đó, đấy là "thương", cái mà vĩnh viễn làm người ta không cách nào hiểu được, nhưng không ai chối cãi được nó tồn tại.
    Mộng và thực rốt cuộc phân biệt rõ ràng được, đang lúc một người còn nghĩ được, thì mình đang mộng hay đang tỉnh, tám chín phần mười là không phải mộng.
    Dục vọng của loài người cũng khó nói, có người có nhiều vô cùng, nhưng không bao giờ đủ, có người chỉ được một chút xíu là đủ quá. Loài người thật sự có thỏa mãn hay không, thật là một vấn đề rất chủ quan.
    Bất kỳ người nào, nếu chỉ muốn thỏa mãn chính mình, chắc chắn sẽ đi hại người khác. Bởi vì y thường thường muốn được thỏa mãn, nhất định sẽ làm người khác không thỏa mãn. Có thể thừa nhận được mình không phải là kẻ quân tử, cũNg là một chuyện không dễ dàng gì.
    Tại sao người ta phải đợi đến lúc hạnh phúc mất đi rồi, mới có thể chân chính hiểu rõ hạnh phúc là gì ?
    Một người nếu chịu hy sinh thân mình đi cứu người khác, thì dù cô ta làm chuyện gì hoang đường đến đâu, ấu trĩ đến đâu, đều đáng được tôn kính. Bởi vì sự hy sinh đó mới là chân chính hy sinh, mới là cái mà người ta không chịu làm, cũng không làm được.
    Một người nếu dục vọng nhiều quá, lớn quá, nhất định sẽ già đi nhanh lắm. Dục vọng là cái thống khổ lớn nhất của loài người.
    Nhất thiết trong truyền thuyết, vĩnh viễn đều tốt đẹp hơn sự thật nhiều lắm.
    Trên đời này không có chuyện gì mà không bỏ công ra mới lấy được, nhất là thanh danh, tài phú và quyền lực.
    Trên đời này không có ai có thể bầu bạn với một người khác vĩnh viễn. Bởi vì giữa người và người với nhau, bất kể tương tụ bao lâu, tối hậu kết cuộc đều là biệt ly.
    Không phải là tử biệt thì là sinh ly.
    Có những chuyện mình biết không nên làm, mà cứ không làm không được, ngay cả chính mình cũng không khống chế mình nổi. Bản thân của những chuyện đó hình như vốn có cái thứ gì dụ hoặc không thể kháng cự được. Ngoài ra có những chuyện mình không nên làm mà làm, là những chuyện vì hoàn cảnh bức bách, ngay cả chạy trốn cũng chạy trốn không nổi.
    Một người nếu biết chân chính hưởng thụ sinh mệnh, thì dù y chỉ sống một ngày, cũng đã quá đủ.
    Một người đến lúc không còn đối thủ, sẽ thậm chí còn tịch mịch hơn cả không có bạn bè.
    Dằn vặt nhìn ra được, không chừng không phải là dằn vặt thật.
    Một chữ hoặc một câu nói, thường thường có thể gạt một người xoay mòng mòng.
    Một ngày của người thông minh, đổi được cả một đời người ngu.
    Người tự phụ gặp phải người cao minh mà không tự phụ, cái mé tự phụ đó sẽ rất dễ dàng quay ngược lại thân mình, làm cho y phát hiện ra cái chỗ sở đoản của mình.
    Tư tưởng loài người sao mà khó khống chế quá, ngày nào đó nghĩ tới rồi, sẽ khó mà vức nó ra khỏi đầu.
    Đại đa số chàng trẻ tuổi lập gia đình chỉ vì cái giờ phút động phòng, chân chính vì cái mục tiêu tiếp tục nối dòng hương hỏa, e rằng một trăm không có một.
    Làm cho người ta tuyệt vọng nhất là mình chán ghét chính mình.
  10. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Nhân tính
    Trên đời này người nào cũng cứu được, chỉ có một hạng người không đụng vào được ... người thù hận chính mình.
    Lúc hai người cách biệt nhau quá xa, ganh tỵ và thù hận thường thường sẽ không phát sinh.
    Người ta chỉ cần trong lòng quang minh, sẽ thản thản đãng đãng, bởi vì cái tôn nghiêm của làoi người và trên người có y phục hay không, không có liên quan gì đến nhau.
    Giữ giùm bí mật cho người ta, vốn chỉ có những người hoàn toàn thành thục mới làm được.
    Lúc người khác đang suy nghĩ để quyết định chuyện gì, mình càng thôi thúc y, ép buộc y, hiệu quả thường thường là ngược lại.
    Tiếng chân cũng giống như giọng nói, mỗi người đều có mỗi cái đặc biệt của riêng mình.
    Chỉ có chờ, vĩnh viễn là sẽ không bị sai lầm.
    Một người chỉ cần nhẫn nại, chờ được, sớm muộn gì y cũng sẽ chờ được cơ hội.
    Một người lúc đang yếu đuối trống lỗng, thường thường sẽ nói ra những thứ ngay cả y cũng không ngờ mình sẽ nói ra.
    Trong nội tâm sâu kín của một người thường thưỡng có những bí mật chính mình cũng không biết ... không chừng không phải là không biết, chỉ bất quá không dám đi moi móc ra thế thôi.
    Một người trong bụng có nhiều bí mật quá, sẽ giống như que củi khô nhúng dầu vậy, lúc nào cũng sẽ dễ dàng bắt lữa vào người.
    Một người nếu đã đi xuống rồi, bất kể là thể xác đang đi xuống hay linh hồn đang đi xuống, có muốn đi lên, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
    Một người chỉ cần hiểu biết chuyện, thì trên đời này vốn không có chuyện gì đáng phiền não phàn nàn.
    Một người lúc chết đến nơi, thường thường sẽ là lúc thanh tĩnh nhất trong đời của y.
    Người chân chính thông minh, vĩnh viễn không bao giờ coi người khác là kẻ ngốc. Bởi vì những người coi kẻ khác là kẻ ngốc, cuối cùng sẽ phát hiện ra, kẻ ngốc chân chính chẳng phải là ai xa lạ, đấy là chính mình.
    Một người trong lòng càng sợ hãi, nói chuyện càng lớn tiếng.
    Giết người không khó, tha được kẻ thù mình có thể giết, mới là chuyện khó khăn.
    Một người muốn giết người, vì thù hận hay tức giận ngược lại ít, mà vì sợ hãi thì nhiều.
    Một người lúc muốn giết người, thường thường không phải là vì người đó hại gì y, mà là vì y muốn hại người ta. Đó cũNg là cái bi kịch lớn nhất của loài người từ xưa đến giờ.
    Chỉ có người chết mới giữ được bí mật, từ xưa đến giờ, đây là một trong những động cơ mãnh liệt nhất thúc đẩu người ta giết người.
    Con người vốn yếu đuối, vốn có nhược điểm, cũNg chính vì vậy, mà con người mới là con người.
    Ông muốn tôi chờ ông, chính ông không phải cũng chờ tôi vậy sao!
    Trên đời này vốn có nhiều chuyện giống như cây kiếm bén hai bên. Mình muốn đi hại người khác, chính mình cũng sẽ bị người khác hại như vậy. Có lúc mình bị tổn thương còn nặng hơn cả đối phương!
    Nhân cách cao quý độc lập, vốn cũng như nghệ thuật độc đáo cao thượng, đáng được người ta tôn trọng như nhau.
    Một người đến lúc bị xui xẻo, thì thế nào cũng có một giây chuyện xui xẻo đang chờ y.
    Danh kỷ cũng giống như danh hiệp, đều là người trong giang hồ. Đều có một cái tính giống nhau, là đều không thể ai ai cũng lấy thường tình lý lẽ ra mà suy đoán. Có những lúc, danh kỷ cũng như danh hiệp, có thể bỏ sống chết vinh nhục ra ngoài không màng tới.
    Muốn làm chân chính một con người đã không dễ rồi, muốn làm chân chính một nam tử hán, lại càng không phải là ba chữ "không dễ dàng" có thể hình dung được.
    Một kẻ phụ thân đối với con mình quan thiết thế nào, vĩnh viễn không phải là đứa con có thể tưởng tượng ra nổi.
    Xưa nay anh hùng đều đa số tịch mịch, một người lúc ở chỗ chấp, sẽ thường thường kiếm chỗ cao để đi lên, nhưng đi càng cao, người đi theo càng ít, đợi đến lúc y phát hiện ra trên cao chỉ có một mình y, muốn quay đầu lại cũng không kịp nữa.
    Người ta nếu có lúc nào đắc ý quá, sẽ bị sơ hở trong chuyện phòng bị tự vệ.
    Chỉ cần mình có quyết tâm, trên đời này sẽ không có chuyện gì mình không thể thật tình chịu đựng nổi.
    Loài người, quả là thứ động vật kỳ quái, trong vạn vật thiên hạ, chỉ có loài người là thống khổ trong tâm linh nặng hơn trên thể xác, cũng chỉ có loài người mới có thể lấy cái thống khổ trên thể xác đi giảm bớt cái thống khổ trong tâm linh.
    Một người nếu đã bị trầm mê trong chuyện gì đó, thì giống như đang làm chuyện mua bán với ma quỹ.
    Một người càng nổi tiếng, người gặp được y càng ít.
    Loài người có rất nhiều nhược điểm, phung phí tiền bạc khoe khoang khoác lác là một trong những nhược điểm. Vì vậy những chỗ đắt tiền, làm ăn thường rất phát đạt.
    Ta có thể không thích người khác, nhưng không cách nào không để người ta thích mình.
    Một người torng đời của y, ít nhất cũng đều có làm qua một hai chuyện hồ đồ mà ngọt ngào. Những thứ chuyện đó không chừng không tốt gì cho y, nhưng ít nhất cũng để cho y một kỷ niệm ấm áp, để lúc già tịch mịch y còn ngồi đó nhớ lại.
    Một người nếu muốn nở mày nở mặt trong chốn giang hồ, là phải có mấy thứ khuôn mặt hoàn toàn không giống nhau, ngay cả người thân cận nhất của bọn họ đều khó mà biết mặt thật của họ rốt cuộc ra thế nào.
    Không ai đáng phải chịu nhục, cũng không ai có quyền vu nhục người khác.
    Bất cứ người nào, đều vĩnh viễn dũng cảm trong mộng hơn là lúc tỉnh, lại càng thật thà ngay thẳng hơn nữa.
    Một người nếu đã đến lúc không thể ỷ lại vào được một thứ gì, thường thường y sẽ biến thành kiên cường ra.
    Người mà mỗi người thích nhất, nhất định phải là chính y.
    Ngưỡi ta không phải có lúc cũng dễ dàng đánh mất những thứ mà họ cần thiết lắm sao ? Đợi đến lúc họ mất nó đi rồi, mới biết là cái thứ đó nó trọng yếu với mình tới đâu.
    Một người chân chính đáng được mình bội phục, thì chắc phải đợi đến lúc mình biết y lâu lắm rồi, mình mới biết y là hạng người thế nào.
    Sòng bạc gần địa ngục nhất. Bởi vì những người thường thường đến sòng bài, rất dễ dàng trầm luân vào địa ngục.
    Một người nếu trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng ngủ được, người này phải là tay kiêu ngạo ("thần khí") phi thường.
    Tâm linh của một người dù có bị khống chế, nhưng nếu ta bắt y đi làm một chuyện y không nguyện ý làm, lý trí của y còn đang muốn làm một cuộc phấn đấu cuối cùng.
    Nhừng chuyện tốt đẹp thường thường như cái chợp mắt, vừa hiện ra là biến đi, nếu ai muốn ráng giữ nó lại, thường thưỡng chỉ đổi lấy thống khổ và bất hạnh thôi.
    Chỉ có kỷ niệm mới là chân chính vĩnh hằng. Bởi vì chỉ có cái ngọt ngào của kỷ niệm mới được bảo trì vĩnh viễn.
    Người làm chuyện đắc ý không được người khen thưởng, cũng giống như đàn bà mặc y phục đắc ý nhất của mình đi gặp tình nhân, chàng ta ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần.
    Đẹp, chỉ là cảm giác của khoảnh khắc, chỉ có chân thật mới là vĩnh hằng.
    Đẹp, chỉ bất quá là một thứ cảm giác trong khoảnh khắc, chỉ có chân thực mới là vĩnh hằng.
    Ta chỉ cần có thể giữ được cái đẹp trong khoảnh khắc là quá đủ, chuyện vĩnh hằng để cho vĩnh hằng, ta chẳng cần phải để ý tới.
    Trên đời này khó hiểu nhất là lòng người và tính người. Tính người phức tạp còn trên cả các thứ vũ công trong thiên hạ. Nhưng nếu mình không hiểu tính người, vũ công cũng sẽ vĩnh viễn khó mà đạt đến đăng phong, bởi vì bất cứ chuyện gì, cũNg đều có liên hệ mật thiết với tính người, vũ công cũng không ngoại lệ.
    Có lúc thậm chí mình biết người ta đang gạt mình, nhưng vẫn thà để bị gạt. Bởi vì mình cảm thấy chỉ cần có người nói tiếng chân thật với mình, mình có hy sinh bao nhiêu cũng là đáng.
    Một người nếu thông minh quá, biết chuyện nhiều quá, không chừng sẽ từ từ biến thành người điên.
    Bởi vì đến lúc đó, mình sẽ thấy làm người điên còn sung sướng hơn chút, vì vậy, có những người cái thống khổ lớn nhất của họ là y rõ ràng muốn làm người điên, mà làm không được.
    Trên đời này đa số đều có một cái mặt nạ, bình thời tuy không thấy, nhưng đến lúc tất yếu, sẽ đem cái mặt nạ đó đeo lên. Có người vì muốn che dấu cái bi ai của mình; có người vì muốn che dấu cái phẫn nộ của mình; có người thì bất đắc dĩ, bất đắc dĩ phải đưa bộ mặt cười cợt ra mê người ta; có người vì muốn làm người ta sợ mình. Cũng có người vì muốn che dấu cái sợ hãi trong lòng mình.
    Đại đa số người đều có vài cái mặt nạ không giống nhau, lúc bọn họ muốn thay đổi bộ mặt, sẽ giống như diễn hý trên sân khấu, thậm chí còn đơn giản hơn cả thay mặt nạ. Mặt nạ đổi nhiều quá, từ từ sẽ quên đi mất gương mặt mình vốn ra làm sao. Mặt nạ đeo lâu quá, sẽ không muốn kéo nó xuống. Bởi vì bọn họ phát giác ra, mặt nạ nhiều chừng nào, càng ít nếm phải khổ đau chừng đó.
    Một người nếu không nghĩ cho chính mình, cuộc sống cũng không khỏi có đáng thương. Nhưng nếu một người lúc nào cũng nghĩ cho chính mình, cuộc sống thật tình không có gì là thú vị.
    Một người nếu muốn người ta làm gì đó cho mình, tốt nhất là nên hỏi mình trước mình có thể làm gì được cho họ.
    Một người đang lúc bối rối, không những không muốn cho người khác thấy dáng điệu của mình, cũng không muốn thấy người khác.
    Chạy trốn tuy cũng xấu hỗ, nhưng trên đời này có ai không chạy trốn ? Có người chạy trốn lý tưởng, có người chạy trốn hiện thực, có người chạy trốn người khác, có người chạy trốn chính mình, Thật ra có lúc, chạy trốn chỉ là một thứ nghỉ mệt, để cho mình có thêm dũng khí đối diện với cuộc sống. Vì vậy nếu mình cảm thấy khẩn trương quá, cha/y trốn được một chút, cũng thật tốt, nhưng đừng có chạy trốn lâu quá, bởi vì cái vấn đề mình đang trốn, không hề vì mình chạy trốn mà được giải quyết. Mình chỉ có thể nghỉ mệt lúc chạy trốn, mình không thể "chết" trong cái chỗ mình trốn.
    Nếu người ta hiểu được cách tha thứ cho người khác cũng như mình tha thứ mình, thế giới này nhất định sẽ khả ái hơn nhiều lắm. Người dễ bị kinh ngạc, thường thường gan nhỏ hơn, yếu đuối hơn, cũng thật thà hơn.
    Mỗi người đôi lúc cũng nói ra những câu mình không nên nói, nếu không y không phải là con người rồi.
    Mỗi người đều có đeo trên cổ cái gông của mình, trừ y ra, không ai có cách gì gỡ cho y.
    Bất cứ ai cũng có thể bị gạt được, chỉ có mình là không gạt được thôi.
    Tiểu nhân dưới cặp mắt của thế gian, cố nhiên chắc gì đều là tiểu nhân, quân tử dưới cặp mắt của thế gian, lại có mấy người là quân tử thật ?
    Người biết nói chuyện nhất, thường thường là người không nói gì.

Chia sẻ trang này