1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghệ thuật sống

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi solop, 16/12/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Chạm tới một người khác
    Khi làm bác sĩ tâm lí ở Anh, tôi có một khách hàng bé nhỏ. Khi nhìn thấy cậu ta lần đầu, tôi thấy cậu bé đang đi đi lại lại không ngừng trong phòng.
    Khi tôi nói:" Cháu ngồi xuống đi!",David, tên cậu bé, ngần ngừ mãi mới chịu ngồi. Cậu bé mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khuy cài đến tận cổ. Khuôn mặt nhợt nhạt. David cứ nhìn chằm chằm xuống chân, còn hai bàn tay thì liên tục xoa vào nhau một cách lo lắng.
    David mất cả cha lẫn mẹ từ nhỏ và sống với bà. Nhưng năm cậu bé 13 tuổi, bà cậu bé cũng qua đời. Bây giờ cậu bé 14 tuổi và sống tạm trong trại trẻ mồ côi.
    David đến phòng khám của tôi với giấy giới thiệu của thầy hiệu trưởng:" David luôn căng thẳng và buồn bã, không chịu nói chuyện với ai, và làm tôi rất lo lắng. Mong bác sĩ giúp đỡ".
    Tôi nhìn David và lường trước một thất bại nghề nghiệp. Làm sao tôi giúp được cậu bé? Có những bi kịch của con người mà môn tâm lí học không có đủ câu trả lời, và cũng không có đủ từ ngữ để miêu tả.
    Ở lần gặp thứ hai, David không nói một lời nào. Cậu bé ngồi co ro trên ghế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn những bức tranh của các em nhỏ vẽ được treo khắp nơi trong phòng tôi. Khi kết thúc cuộc gặp thứ hai, trước khi David bước ra khỏi cửa, tôi đặt tay lên vai cậu bé. Cậu bé không tỏ thái độ gì, không phản đối, nhưng cũng không ngẩng lên nhìn tôi.
    -Tuần sau cháu cứ trở lại, nhé!
    Tuần sau đó, David trở lại. Tôi rủ cậu chơi cờ và cậu bé gật đầu. Sau đó, thứ tư tuần nào David cũng tới và chúng tôi đều chơi cờ, hoàn toàn im lặng, thậm chí không hề nhìn vào mắt nhau. Chơi cờ rất khó ăn gian, nhưng tôi cũng luôn cố gắng thỉnh thoảng để David thắng.
    Về sau, David đến sớm hơn lệ thường một chút, lấy bàn cờ ra và sắp sẵn các quân cờ, im lặng chờ tôi xong việc. Có vẻ như cậu bé thích chơi cờ. Nhưng vẫn không bao giờ nhìn tôi. Có lẽ cậu chỉ cần ai đó ở bên mình. Một buổi chiều, David cởi chiếc áo khoác đen mọi ngày, khoác nó lên thành ghế rồi mới chơi cờ. Trông cậu bé nhanh nhẹn hơn mọi khi.
    Vài tuần sau, trong khi tôi đang quan sát David lúc cậu bé nghĩ thêm một nước cờ, bất chợt David ngẩng lên nhìn tôi:
    - Đến lượt chú rồi đấy!
    Kể từ ngày hôm đó, David bắt đầu nói chuyện. Cậu bé đã có bạn bè ở trường và tham gia cả một câu lạc bộ đi xe đạp. Cậu không tới phòng khám nữa, nhưng vẫn viết thư cho tôi vài lần, về việc cậu đang học hành ra sao để cố gắng vào đai học. Rồi những lá thư cũng ngừng. Đó là lúc cậu bé tự sống cuộc sống của mình.
    David đã cho tôi thấy, một người có thể chạm tới một người khác bằng cách nào. Bằng một cái chạm nhẹ, bằng sự cảm thông, bằng sự lắng nghe, bằng cách chia sẻ thời gian... Và bằng cả trái tim nữa!
    Bàn tay nguyện cầu
    Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ gần Nuremberg có một gia đình rất đông con. 18 đứa! Để kiếm đủ thức ăn đem về hằng ngày cho lũ trẻ, ông bố - một người thợ kim hoàn ?" đã phải làm việc vất vả gần 18 tiếng mỗi ngày và chẳng từ một bất kỳ công việc gì mà người trong làng thuê ông.
    Mặc dù sống trong cảnh cùng quẫn, hai người con lớn Albrecht và Albert vẫn ấp ủ một ước mơ đẹp đẽ: cả hai đều muốn theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật, nhưng thật đáng buồn vì người cha sẽ chẳng bao giờ kiếm đủ tiền để gửi họ đến học viện ở Nuremberg. Sau nhiều đêm dài cùng bàn bạc trên chiếc giường chật chội, hai anh em nghĩ ra được một cách: họ sẽ gieo đồng xu, người thua sẽ xuống làm việc trong hầm mỏ gần nhà kiếm tiền nuôi người kia suốt thời gian ở học viện, và sau 4 năm người được học trước sẽ phải lo tiền học cho người còn lại, cho dù đó là tiền lời bán tranh, hay nếu cần là tiền lương của công nhân hầm mỏ.
    Họ cùng nhau gieo đồng xu. Albrecht thắng và lên đường đến Nuremberg. Albert bắt đầu chuỗi ngày làm việc vất vả nhọc nhằn trong hầm mỏ và suốt bốn năm đều đặn gửi cho anh khoản tiền lương ít ỏi. Tại học viện, tranh của Albrecht được đánh giá như một bước đột phá. Những bức khắc, gỗ chạm, sơn dầu của anh vượt xa các giáo sư lâu năm. Đến lúc tốt nghiệp, Albrecht đã có thể kiếm được những món tiền lớn nhờ bán tranh.
    Khi Albrecht trở về làng, gia đình Durer tổ chức một bữa tiệc lớn ăn mừng sự thành công của chàng họa sĩ trẻ. Sau bữa ăn dài thịnh soạn đầy tiếng cười và tiếng nhạc, Albrecht đứng lên nâng cốc về phía người em trai ở cuối bàn bày tỏ lòng biết ơn những năm tháng hy sinh thầm lặng để anh vun đắp cho hoài bão nghệ thuật: ?oVà bây giờ, Albert, em trai yêu quý của anh ?" Albrecht trìu mến nói ?" đã đến lúc em biến ước mơ của mình thành hiện thực. Hãy đến Nuremberg, anh sẽ lo tiền học cho em?.
    Tất cả mọi người đều quay về phía cuối bàn nơi góc phòng. Albert ngồi đó, nước mắt ràn rụa trên gương mặt gầy gò xanh xao, chỉ có thể nghẹn ngào: ?oKhông? không? không??.
    Cuối cùng Albert lau nước mắt đứng dậy, nhìn khắp lượt những người anh yêu thương rồi đưa tay ôm mặt khẽ nói:
    - Ôi không anh ơi, đã muộn mất rồi. Em không thể đến Nuremberg được nữa. Hãy nhìn xem, những tháng năm dưới hầm mỏ đã tàn phá đôi tay em. Mỗi ngón tay đều đã dập nát không dưới một lần, và gần đây tay phải em lại bị chứng thấp khớp hành hạ, đến nỗi không thể cầm ly chúc mừng anh thì làm sao có thể cầm cọ vẽ những đường nét tinh tế trên khung vải trắng. Anh ơi, đã quá muộn rồi?
    Lịch sử đã lùi vào quá khứ hơn 450 năm. Giờ đây, hàng trăm tác phẩm của Albrecht Durer được trưng bày trong nhiều viện bảo tàng lớn trên thế giới, nhưng điều lạ lùng là phần lớn người ta biết đến tranh ông, thậm chí treo trong nhà bản sao của chỉ một tác phẩm duy nhất.
    Người ta kể lại rằng vào một ngày nọ, để tỏ lòng biết ơn đức hy sinh cao cả của người em trai, Albrecht đã kiên trì tái hiện từng đường nét của đôi bàn tay không còn lành lặn áp vào nhau, với những ngón tay xương gầy hướng lên trời. Ông gọi bức tranh của mình đơn giản chỉ là ?oHands?, nhưng cả thế giới ngay lập tức đón nhận kiệt tác nghệ thuật này và đặt tên cho món quà tình yêu ấy là ?oThe praying hands?. Nếu có dịp bạn được thấy bản sao của tác phẩm xúc động này, hãy dành ít phút lắng hồn mình để tự nhủ rằng: tác phẩm nghệ thuật ấy được kết tinh từ bàn tay không phải chỉ của một người họa sĩ.
    Sức mạnh của người mẹ
    Ngày xưa có hai bộ lạc xung khắc với nhau cùng sống trong dãy Andes, một bộ lạc sống ở ngọn núi thấp còn bộ lạc kia sống trên ngọn núi cao. Một ngày nọ, bộ lạc ở trên núi cao xuống xâm lược bộ lạc ở ngọn núi thấp và họ đã bắt cóc một đứa bé đem về lãnh địa của mình. Những cư dân ở vùng núi thấp không biết làm thế nào để leo lên núi cao. Họ không biết đường đi nào mà người trên núi cao thường dùng, không biết làm thế nào để lùng ra được những người của bộ lạc vùng núi cao trong địa hình đồi dốc như thế.
    Họ cố gắng dùng hết cách này đến cách khác để leo lên núi cũng như cố gắng tìm đường lên núi để tìm đem đứa bé trở về... Sau vài ngày nỗ lực tìm kiếm, họ chỉ lên được vài trăm mét. Cảm thấy vô vọng và không thể lo liệu được, những người trong bộ lạc dưới núi thấp xem như vô phương tìm kiếm, và họ bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để trở về làng.
    Đúng lúc ấy, họ nhìn thấy mẹ của đứa bé đang đi về phía họ. Họ nhận ra cô đang địu đứa bé trên lưng đi xuống từ một ngọn núi mà bọn họ đã không tìm ra đường để leo lên.
    Một người đàn ông không khỏi ngạc nhiên : "Nhờ đâu mà cô có thể làm được như thế khi ngay cả chúng tôi - những người đàn ông tài ba và mạnh mẽ nhất làng - cũng không thể làm đựơc?"
    Cô từ tốn trả lời : "Bởi vì nó là con của tôi !"
  2. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Quyển sách của Brook
    Khi tôi mới lên sáu tuổi thì cô em họ Julian năm tuổi của tôi bị bệnh nặng. Lúc tôi và đứa em trai đang ngồi xem ti vi trong phòng khách thì mẹ về và báo cho chúng tôi hay tin dữ đó. Tôi cũng không rõ ?oung thư? có nghĩa là gì, chỉ biết rằng nó là một căn bệnh, mà đã là bệnh thì chẳng tốt lành gì. Sự lo âu và những giọt nước mắt trên khuôn mặt của ba mẹ khiến tôi không hiểu gì cũng khóc theo.
    Tôi hỏi: ?oCó chuyện gì với Juliana vậy mẹ? Ung thư là gì vậy mẹ??. Mẹ cho biết bác sĩ chẩn đoán em họ tôi bị bệnh bạch cầu, căn bệnh ung thư máu có thể dẫn đến chết người.
    Khi chúng tôi đến thăm Juliana trong bệnh viện, nó nằm trên giường, khắp người đầy những dây nhợ và ống dẫn, tôi thấy bối rối và sợ hãi.
    Tuy các bác sĩ vẫn tiếp tục chữa trị cho Juliana, nhưng trông nó ngày càng bệnh nặng hơn. Mỗi lần tôi đến thăm, là một lần tôi gặp một Juliana hoàn toàn khác. Những toa thuốc làm cho nó ngày càng mập ra và mái tóc dài tuyệt đẹp của nó cứ rụng dần đi. Tôi cũng không hiểu nổi là mấy ông bác sĩ đó đang làm cái gì nữa, có vẻ như họ làm cho em tôi ngày càng tồi tệ hơn chứ chẳng khỏe lên tí ti nào.
    Nhìn thấy những cơn đau đớn của Juliana khiến tôi thật đau lòng. Tôi phải làm gì đó. Tôi biết, mình muốn làm mọi việc để em họ tôi nhanh chóng khỏe lại, nhưng ở cái tuổi lên sáu, tôi cũng không chắc là mình có thể thay đổi được gì hay không, chỉ biết là mình nên làm điều gì đó để giúp Juliana.
    Một đêm nọ, sau khi đi thăm Juliana về, tôi không nguôi nghĩ về nó. Bệnh viện quả là một nơi lạnh lẽo và đáng sợ. Tôi nghĩ đến cảm giác cô đơn của Juliana khi nó phải nằm ở đó một mình suốt đêm.
    Như thường lệ, tôi ngồi xuống chiếc bàn trong nhà bếp, nơi tôi thường ngồi viết truyện và vẽ tranh mỗi tối. Nhưng tối nay thì ngoại lệ, tôi chỉ mãi nghĩ về Juliana. Tôi nghĩ, sao mình không đem bán mấy bức vẽ của mình, rồi đưa tiền cho bác sĩ chữa bệnh cho Juliana để nó sớm được về nhà nhỉ.
    Khi tôi nói chuyện này với ba mẹ, họ tán thành ngay, nhưng sau đó chúng tôi còn nghĩ ra một ý kiến tuyệt vời hơn. Chúng tôi sẽ cho ra đời một quyển sách dạy nấu ăn. Ngoài viết truyện và vẽ ra tôi cũng rất thích nấu nướng ?" vì thế cuốn sách nấu ăn sẽ là một tập hợp của tất cả những sở thích của tôi.
    Những ngày sau đó, tôi nhờ gia đình và tất cả bạn bè gởi cho tôi những công thức nấu nướng mà họ yêu thích nhất. Điều khiến tôi ngạc nhiên là tất cả mọi người đều rất nhiệt tình tham gia. Mẹ giúp sắp xếp các thứ lại với nhau. Bà phân loại các công thức trong khi đó tôi ngồi vẽ tranh để sự dụng cho quyển sách.
    Ý tưởng cho ra đời một quyển sách dạy nấu ăn nhỏ của tôi nhanh chóng dày lên đến hơn một trăm trang.
    Câu lạc bộ trựơt băng địa phương đã chi tiền cho lần xuất bản đầu tiên. Chỉ trong một tuần đầu ra mắt chúng tôi đã bán hơn ba trăm quyển. Thật không thể tin được. Tôi cảm thấy rất vui, một niềm vui mà từ trước tới giờ tôi chưa từng có được.
    Bây giờ, quyển sách ?oNấu ăn trong nhà bếp của Brook? đã tái bản đến lần thứ tư. Và theo yêu cầu, sắp tới tôi sẽ cho ra mắt quyển sách thứ hai của mình. Ướ c muốn giúp đỡ cho em họ của tôi rốt cuộc lại giúp đỡ cho rất nhiều người. Toàn bộ số tiền kiếm được từ quyển sách đều được tặng cho Quỹ Nghiên Cứu Bệnh Bạch Cầu. Tôi rất may mắn gặp đựơc những bệnh nhân bị ung thư máu đã khỏi bệnh và được họ chia sẽ những câu chuyện của chính họ. Nghe xong những câu chuyện đó, tôi cảm thấy mình đã làm việc có ích và tin rằng mình có thể làm thay đổi số phận.
    Juliana vừa tròn tám tuổi cách đây không lâu và sức khỏe của nó đang có chiều hướng tốt lên. Căn bệnh của Julian đã được chữa khỏi và cả của tôi cũng vậy. Nỗi đau buồn của tôi chính là một phần tình cảm yêu thương mà tôi dành cho gia đình mình. Tôi vui vì mình không chỉ xóa tan đi nỗi đau của gia đình mình mà còn giúp được cho rất nhiều gia đình khác. Tôi nghĩ cuộc đời là một sự pha trộn của những điều tốt đẹp ?" đó chính là tình yêu thương và nỗ lực làm nên những điều tốt đẹp và có ích cho mọi người.
    Tấm bùa may mắn?o
    Này, cô nàng tóc đỏ, cô thiếu tôi 5 xu đó nha!?.
    Susan vô ý va phải Frank trong lúc anh đang chơi Pinball trong quán bar nơi cô đang làm việc. Ánh đèn đỏ chiếu sáng TILT báo hiệu trò chơi đã kết thúc. Thế là, Susan phải lấy từ trong túi áo của mình một đồng 5 xu, thảy cho Frank, rồi quay trở về công việc của mình.
    Frank tự tin nói với người phục vụ ở quầy rượu: ?oMột ngày nào đó tôi sẽ lấy cô ấy?.
    ?oAnh có chắc không đó?, người phục vụ cười lớn. ?oCô ấy làm việc ở đây lâu rồi, thế nhưng theo tôi được biết thì cô ấy chưa bao giờ hẹn hò với ai cả. Chúc anh may mắn nha!?. Frank xoay đồng xu giữa hai ngón tay, biết rằng nó chính là tấm bùa may mắn của mình.
    Từ lâu, Susan đã sống cuộc đời của một quả phụ trẻ và của một người mẹ độc thân. Có nhiều chuyện để cô ấy bận tâm hơn là làm phức tạp thêm cuộc sống của mình bằng cách hẹn hò với một gã đàn ông khác.
    Cuối cùng, thần may mắn cũng mỉm cười với Frank khi anh có được một cuộc hẹn hò với Susan. Sau cuộc hẹn đó, Frank đã hoàn toàn gục ngã trước Susan và cô đã chiếm trọn trái tim anh. Ít lâu sau, không những Frank có được tình yêu của Susan mà còn giành được cảm tình của cô con gái nhỏ của cô.
    Họ đã trải qua những tháng ngày khó khăn, vất vả sau ngày cưới. Frank gia nhập hải quân và thực thi nhiệm vụ ở nước ngoài, Susan một lần nữa trở thành một người mẹ độc thân. Một bé gái nữa chào đời, khiến cô ngày càng trở nên vất vả hơn, cả hai đứa con gái đều rất yêu thương cha chúng. Rồi thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
    Frank rất thích kể câu chuyện đồng năm xu may mắn cho bất kỳ ai muốn nghe. Đôi mắt anh rạng ngời khi nói về tình yêu sâu sắc mà anh đã dành cho Susan.
    Vậy là họ đã cưới nhau được 50 năm. Đó thực sự là một ngày thật đặc biệt. Lễ kỷ niệm ngày cưới thật tuyệt vời làm sao! Chúng tôi thật vinh dự khi được làm khách mời của họ.
    Không lâu sau đó, Frank lâm bệnh. Nhưng, anh luôn giữ nét mặt tươi cười với tất cả mọi người và vẫn dành cho Susan một tình yêu sâu sắc. Frank chưa bao giờ than phiền điều gì với bất kỳ ai. Anh có một niềm tin mãnh liệt và biết mình sớm muộn gì cũng sẽ về với Chúa. Sau vài tháng đấu tranh gian khổ với bênh tật, Frank đã qua đời.
    Tất cả chỗ ngồi tại nhà tang lễ đều chật ních người vì ai cũng muốn đến để tường niệm người bạn thân thương này. Mỗi người trong chúng tôi đều tưởng nhớ đến anh theo cách riêng của mình. Những lời nói mà vị mục sư đã dành tặng Frank tất cả đều tràn đầy tình yêu thương và sự trân trọng. Chúng tôi đã cười, trái tim như được sưởi ấm trở lại khi vị mục sư đã chia sẻ những kỷ niệm về người đàn ông đặc biệt này. Và rồi vị mục sư kể câu chuyện đồng xu. Ông nói rằng Frank đã gọi điện và xin được gặp ông khoảng một tuần trước khi anh qua đời. Trong chuyến thăm đó, Frank đã đưa cho ông tấm bùa may mắn mà anh đã cất giữ nó trong suốt nhiều năm qua.
    Ông lấy đồng xu từ trong túi mình ra, đến bên cạnh Susan, và nói. ?oFrank nhờ tôi giữ hộ anh ấy đồng năm xu này và đưa nó lại cho cô trong ngày tang lễ của anh ấy. Anh ấy muốn cô tiếp tục cất giữ nó và sẽ chờ cô ở bàn chơi Pinball?.
    Viết cho tình bạn
    - What is a friend ? A single soul in two bodies.
    Một người bạn là gì ? Là một tâm hồn trong hai cơ thể
    - No matter how a best friend is, they''re going to hurt you every once in a while and you must forgive them for that.
    Cho dù một người bạn tốt đến thế nào, đôi khi người đó vẫn sẽ làm bạn đau lòng, và bạn cần phải tha thứ cho điều đó.
    - True friendship continues to grow, even over the longest distance. Same goes for true love.
    Tình bạn thật sự vẫn tiếp tục phát triển, dù qua khoảng cách xa nhất. Tình yêu thật sự cũng thế.
    - You should always leave loved ones with loving words. It may be the last time you see them.
    Bạn nên luôn nói với những người bạn yêu thương bằng những từ bạn yêu thương. Vì có thể đó là lần cuối cùng bạn được nhìn thấy họ.
    - I believe you can kepp going long after you can''t.
    Tôi tin rằng bạn có thể tiến đi rất xa sau khi bạn nghĩ rằng bạn không thể.
    - Because you''re my best friend, and I can do anything or nothing and we have the best time together.
    Vì bạn là người bạn tốt nhất của tôi, nên cho dù tôi có thể làm bất kỳ cái gì, hay là không làm gì cả thì chúng ta đều luôn vui vẻ khi ở cạnh nhau.
    - Sometimes the people you expect to kick you when you''re down, will be the ones who help you get back up.
    Đôi khi những người mà bạn nghĩ là sẽ đá bạn khi bạn ngã, lại chính là người sẽ giúp bạn đứng dậy.
    - You should know that just because someone doesn''t love you the way you want them to doesn''t mean they don''t love you with all they have.
    Bạn nên biết rằng chỉ vì một người không yêu bạn theo đúng cách mà bạn muốn thì không có nghĩa là họ không yêu bạn với tất cả những gì họ có.
  3. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Ngày Hallowen khó quên
    Khi lên bảy, tôi và Sarah cùng nhau đi đến trường đua để xem các vận động viên tranh tài trong một cuộc đua ngựa đầy ngọan mục. Và chính tại nơi đây cả hai đứa tôi đã gặp anh Caleb. Mẹ của anh Caleb là một tay đua ngựa cừ khôi đồng thời cô ấy cũng là người huấn luyện ngựa giỏi. Tại cuộc thi, anh Caleb đang giúp mẹ chuẩn bị các đồ dùng cần thiết cho lượt thi đấu sắp tới của mẹ mình.
    Dù anh ấy lớn tuổi hơn chúng tôi, nhưng cả tôi và Sarah đều thấy anh Caleb rất dễ thương và vui tính. Ai cũng thích anh ấy. Hai đứa tôi cũng vậy, rồi chúng tôi trở thành những người bạn tốt của nhau và mỗi lần gặp nhau cả ba lại cùng nhau đi chơi.
    Một năm sau ngày tôi gặp anh Caleb, chúng tôi tổ chức tiệc Halloween tại nhà tôi. Sáng hôm sau, khi ba mẹ tôi đang nghe tin tức thì nghe được tin vào tối hôm qua, có một cậu bé đã chết do bị treo cổ. Lúc đầu thì tôi không quan tâm nhiều đến chuyện này cho đến khi tôi biết được người bị nạn hôm đó là ai. Đó chính là Caleb.
    Một trong những trại nuôi ngựa trong khu vực chúng tôi có một nơi mà ờ đó thường có những chiếc xe kéo chất đầy cỏ khô được dùng để nhát mọi người trong ngày Halloween. Anh Caleb làm việc ở đó cùng với muời bốn đứa trẻ khác được thuê để hù dọa những ai đi ngang qua. Chẳng hạn như, sẽ có một thằng nhóc chuyên mở và đóng nắp quan tài, và rồi một đứa con gái từ trong quan tài nhảy ra và nhào về phía người ta. Công việc của anh Caleb là nhảy ra khỏi khu rừng khi chiếc xe kéo chất đầy rơm đi ngang qua chỗ anh ấy.
    Tôi đoán là anh Caleb chỉ việc nhảy ra khỏi khu rừng và nói: ?oHù!? nhưng dường như đối với anh như thế vẫn chưa đủ. Anh luôn thích làm cho mọi người giật nẩy cả mình. Ở ngay bên phải nơi Caleb trốn có một bộ xương đựơc treo lơ lửng trên cây. Chỉ trước khi chiếc xe ngựa đi đến chỗ mình, anh Caleb đã lấy sợ dây được quấn quanh cổ của bộ xương đem quấn vào cổ mình vì anh ấy nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến mọi người khiếp sợ hơn nhiều. Có một điều mà Caleb thực sự không nhận ra chính là dù bàn chân anh có đang chạm đất đi chăng nữa thì anh vẫn không đủ nặng để giữ cành cây đang buộc sợi dây trĩu xuống, và chỉ cần như thế cũng đủ để làm anh ấy nghẹt thở. Khi anh ấy bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, những đứa trẻ khác nghĩ rằng anh ấy chỉ đùa như mọi khi, rằng anh ấy đang biểu diễn một trò ngọan mục gì đó. Thế nhưng, anh Caleb đã không thể nào tự tháo được sợ dây ra khỏi cổ mình vì nó đã bị buộc chặt đến hai vòng. Chỉ đến khi mọi người nhận ra rằng hình như không phải anh Caleb đang đùa, thì đã quá muộn. Mặc dù họ đã cố tìm đủ mọi cách để cứu anh ấy, nhưng Caleb đã chết. Anh ấy chỉ mới mười bốn tuổi.
    Khi nghe được tin này tôi thật không thể nào tin nổi. Anh Caleb đã đánh mất cuộc sống của chính mình khi tuổi còn quá nhỏ. Cả thị trấn của chúng tôi đều bị sốc và ai cũng đau buồn. Phải mất vài tháng sau, mọi người mới dần dần không nhắc đến chuyện đó nữa. Tôi và Sarah thường nói chuyện với nhau về những khỏang thời gian mà cả ba chúng tôi cùng chơi đùa bên nhau và lấy đó làm niềm an ủi. Nhưng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy mình hoàn toàn không thể nào quên được chuyện đau buồn đó.
    Tôi nghĩ về anh Caleb và nghĩ rằng tất cả mọi việc sẽ trở nên khác đi giá như anh ấy đừng buộc sợi dây thòng lọng đó vào cổ mình. Tôi đoán rằng anh Caleb đã không nghĩ làm như vậy là vô cùng nguy hiểm, nhưng bây giờ tất cả chúng tôi ai cũng nhận ra trò đùa dại dột đó. Giờ đây, hơn lúc nào hết, tôi nhận ra rằng bạn phải suy nghĩ kỹ về những gì bạn làm, trước khi thực hiện chúng. Cho dù bạn có nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với mình, nhưng tốt nhất hãy suy nghĩ đến những hậu quả xấu nhất có thể xảy ra, như vậy bạn có thể tránh được những tai nạn trước khi chúng xảy ra một cách dễ dàng. Tôi hy vọng rằng tất cả mọi người, bất kỳ ai đọc về câu chuyện của Caleb sẽ nghĩ kỹ trước khi hành động và hãy suy nghĩ chín chắn trước khi đặt bất kỳ vật gì vào cổ của mình
    Trên đường đi
    Đó là một buổi sáng thứ bảy ấm áp tại thành phố Montpelier tiểu bang Ihado. Tôi đã làm việc suốt tuần và chỉ nghĩ đến việc hòan tất công việc ở xưởng càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho chuyến đi câu sắp tới. Trước giờ, tôi chưa từng đặt chân đến cái hồ chứa nước nhân tạo này, nhưng tôi luôn mơ ước một ngày nào đó mình sẽ đến nơi đó. Một số người khách ở cửa tiệm của tôi đã hướng dẫn cho tôi đường đi đến đó, thế nhưng chuyến đi này không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ.
    Sáng hôm đó, tôi làm việc trong xưởng mãi cho đến 2 giờ chiều, cuối cùng thì tôi cũng thuyết phục được bản thân mình tạm ngưng mọi việc để đi đến hồ câu cá. Tôi gọi điện cho anh rể, anh Ron, và rủ anh ấy đi cùng. Tôi cũng không thèm nói trước với anh ấy về nơi mà chúng tôi sẽ đến cho đến khi tôi đến đón anh ấy. Anh ấy đã nhận lời mời đột xuất của tôi, thế là, tôi đã bỏ tất cả dụng cụ cần thiết của tôi vào trong chiếc xe Jeep cũ màu xanh và lên đường đến chỗ anh Ron.
    Khi tôi cho anh ấy biết nơi mà chúng tôi sẽ đến thì anh ấy bảo: ?oGiờ này nếu đến nơi thì cũng quá trễ rồi?. Nhưng dù sao thì anh ấy cũng vẫn chịu đi cùng tôi đến đó.
    Chúng tôi lái xe lên đường mà không cần đến bản đồ hay bất kỳ một sự chỉ dẫn chính xác nào cả. Chạy mãi dọc theo con đường cao tốc cho đến khi tới một con đường đất thì tôi rẽ, sau khi đi thêm được khỏang mười dặm nữa chúng tôi gặp một ngã ba, tôi quẹo qua một trong hai con đường mà không chút do dự.
    Anh Ron hỏi: ?oLàm sao mà cậu biết được chúng ta phải rẽ sang hướng này??.
    Tôi đáp: ?oEm cũng không chắc nữa?.
    Điều đó càng khiến anh Ron thêm tin rằng chúng tôi sẽ không còn thời gian để câu được bất kỳ con cá nào. Đi thêm năm dặm nữa, lại đến một ngã ba khác và đến lúc này, việc tôi lại tiếp tục rẽ sang hướng khác nữa vẫn không giúp tôi lấy được lòng tin của anh Ron. Anh ấy vẫn tin rằng nếu chúng tôi tiếp tục đi thì chúng tôi sẽ bị lạc đường.
    Cuối cùng, vào lúc mặt trời lặn, chúng tôi đã lên đến đỉnh đồi nhỏ, khung cảnh bờ hồ tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt chúng tôi. Ngọai trừ một chiếc xe Jeep nhỏ, mui trần đậu ở gần chỗ mép nước, thì xung quanh đến vài dặm cũng không hề có một bóng người. Tòan bộ quang cảnh xung quanh bờ hồ này là thuộc về chúng tôi.
    Khi chúng tôi đến gần chiếc xe Jeep nọ, một chàng thanh niên vui vẻ chào chúng tôi. Anh ta ở đó với vợ và đứa con mới sinh, bình acquy trong xe của họ đã hỏng. Họ không có diêm để nhóm lửa, không có lấy một chiếc áo khoác, chỉ có duy nhất một chiếc chăn mỏng để dành cho em bé. Anh ta đang rất lo lắng, biết rằng vợ con mình không thể nào ở đây qua đêm trong lúc chờ anh ta đi tìm một ai đó nhờ giúp đỡ. Còn một lý do nữa là khi trời bắt đầu tối, chắc chắn anh ta sẽ bị lạc đường.
    Chàng thanh niên nói với chúng tôi rằng anh ta đã cho kiểm tra tòan bộ chiếc xe Jeep của mình trước khi đưa cả nhà đi chơi. Sau khi bình ắc quy bị hỏng, anh đã quyết định ở lại với vợ con mình với một hy vọng mong manh là sẽ có ai đó đi ngang qua đây.
    Tôi và anh Ron lấy cáp bình ắc quy của chúng tôi ra và giúp anh ta khởi động chiếc xe. Xe nổ máy, anh ấy cảm ơn chúng tôi hết lời, và rồi họ rời khỏi.
    Đứng nhìn vợ chồng họ lái xe đi khỏi, anh Ron quay sang hỏi tôi: ?oCậu có còn muốn tiếp tục bắt cá nữa không??.
    Tôi nói một tiếng cụt ngủn: ?oKhông?. Chúng tôi quay trở lại xe của mình rồi nhanh chóng theo sau họ để đảm bảo họ không gặp thêm rắc rối nào trên đừơng về nhà.
    Chuyện đó đã xảy ra cách đây hơn ba mươi năm. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng quay trở lại cái hồ đó. Và thậm chí tôi cũng không dám chắn rằng cái hồ có còn tồn tại ở đó hay không. Nhưng có một điều mà tôi chắn chắn là: qua niềm đam mê câu cá của tôi, Chúa đã đáp lại lời cầu xin của một người cha.
    Thiên thần mang áo lính
    Gia đình tôi có một giai thoại mà cha tôi thường hay kể cho chúng tôi nghe. Đó là câu chuyện về bà nội tôi.
    Năm 1949, cha tôi trở về nhà sau chiến tranh. Trên mọi nẻo đường khắp nước Mỹ, bạn có thể thấy những người lính đang xin đi nhờ xe để trở về với gia đình mình. Chuyện đó đã trở thành chuyện bình thường ở Mỹ lúc bấy giờ.
    Không may là, niềm vui sướng được trở về đoàn tụ với gia đình của cha tôi nhanh chóng lụi tàn. Bà nội tôi bị bệnh rất nặng phải đưa vào bệnh viện. Thận của bà có vấn đề. Bác sĩ nói, bà phải được truyền máu ngay nếu không sẽ không qua khỏi đêm nay. Vấn đề là ở chỗ, máu của bà nội thuộc nhóm AB-, một lọai máu cho đến ngày nay vẫn còn rất hiếm chứ đừng nói gì đến thời đó, cái thời mà chưa có các ngân hàng máu hay các chuyến bay phục vụ cho công tác y tế. Tất cả mọi người trong gia đình đều đến làm xét nghiệm, nhưng chẳng ai có nhóm máu giống bà. Không còn hy vọng gì nữa, bà nội đang hấp hối.
    Cha tôi rời bệnh viện mà nước mắt ròng ròng. Ông phải đi đón mọi người trong gia đình đến để nói lời chia tay với bà nội. Đang đi trên đường, cha tôi gặp một người lính đang vẫy tay xin đi quá giang về nhà. Đang buồn như thế, cha tôi chẳng còn tâm trí đâu mà đi giúp người khác. Nhưng, dường như có một sức mạnh nào đó khiến ông dừng xe lại cho người lạ mặt đó bước lên xe.
    Trong lúc tâm trạng rối bời, cha cũng chẳng thèm hỏi xem người lính đó tên là gì, nhưng khi vừa lên xe ông ta đã nhìn thấy những giọt nước mắt của cha và hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Qua dòng nước mắt, cha tôi kể cho người đàn ông xa lạ nghe chuyện mẹ mình đang nằm chờ chết trong bệnh viện vì bác sĩ không thể nào tìm ra người có nhóm máu AB- giống như bà. Và nếu họ không tìm được trứơc đêm nay, bà chắc chắn sẽ chết.
    Không khí trong xe chợt chùng xuống. Rồi người lính xa lạ đưa tay mình cho cha tôi, lòng bàn tay xòe ra. Nằm gọn trong lòng bàn tay ông là một chiếc thẻ bài ông vừa tháo trên cổ mình xuống, trên đó ghi: nhóm máu AB-. Rồi người lính nọ bảo cha tôi quành xe trở lại, đưa ông đến bệnh viện.
    Bà nội tôi sống thêm đến 47 năm nữa. Thế nhưng, cho đến tận bây giờ, cả gia đình tôi không một ai biết tên người lính đó. Cha tôi vẫn thường tự hỏi, liệu người đàn ông đó có phải là một quân nhân hay chính là một thiên thần trong trang phục người lính?
  4. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Món quà của ông già Noel
    Thường thì khi còn nhỏ chúng ta tin vào ông già Noel, rồi khi lớn lên một chút chúng ta sẽ nhận ra rằng ông già Noel thực ra chỉ là ông nội hay ông ngoại của chúng ta khoác thêm vào người bộ đồ màu đỏ. Ngay bản thân tôi cũng sớm nhận ra sự thật này. Tuy mới mười một tuổi, nhưng tôi hiểu ông già Noel chỉ là một trò chơi mà người lớn vẽ ra mà thôi và bất cứ ai cũng hiểu được điều này. Vấn đề ở chỗ, ở lứa tuổi lớn hơn, tôi và chị tôi phải cố thuyết phục để các em nhỏ hơn mình tin rằng ông già Noel là có thực. Và câu cửa miệng là: ?oEm hãy nói bất cứ điều gì mình muốn, ông già Noel sẽ tặng em món quà đó.?
    Nhưng chính bản thân tôi cũng không tin vào điều đó. Cuộc sống đâu có đơn giản như vậy. Bạn không bao giờ có được thứ mình muốn, còn thứ mình chẳng cần thì lại đầy ra. Cứ trông gia đình chúng tôi thì rõ. Cha tôi qua đời, nên bây giờ, sau mười ba năm ở nhà làm nội trợ, mẹ tôi lại phải đi tìm việc làm. Điều đó vô cùng khó khăn vì mẹ tôi chẳng có bất kỳ thứ bằng cấp gì. Bà sinh ra trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế, khi còn nhỏ đã phải nghỉ học để phụ giúp gia đình. Chẳng những học vấn thấp, mẹ tôi còn chẳng có nghề nghiệp chuyên môn gì.
    Nhiều tháng trôi qua, mẹ vẫn không tìm được việc nên gia đình chúng tôi ngày càng sa sút hơn. Mẹ không thể giữ lại ngôi nhà mà cha đã xây được nữa và chúng tôi phải dọn đến ở tạm trong một căn phòng phía sau ở nhà một người bà con. Rồi đến cả xe cũng bán, bây giờ thì sự lựa chọn việc làm của mẹ càng hạn chế hơn vì không còn phương tiện đi lại nữa.
    Ở nơi ở mới này có rất nhiều quán bar có thể đi bộ đến được, nhưng mẹ lại nghĩ làm việc ở quán bar sẽ ảnh hưởng xấu đến con cái.
    Rồi ngày Giáng sinh đến, mẹ dẫn chúng tôi đến lễ hội Giáng sinh của trường vì ở đó được vào cửa miễn phí và cũng tiện vì chúng tôi có thể cuốc bộ đến. Đi vòng quanh một lúc, mẹ bảo chúng tôi đứng xếp hàng để được gặp ông già Noel ?" một việc làm mà tôi cho là vô bổ. Nhưng tôi cũng ngoan ngoãn đứng vào hàng chỉ để làm vui lòng mẹ.
    Sau khi ông già Noel bế tôi ngồi vào lòng liền hỏi ước nguyện đêm Giáng sinh của tôi là gì. Tôi nói hay không nói thì cũng chẳng nhằm nhò gì vì tôi biết rõ ông già Noel này chỉ là ông nội hay ông ngoại của một ai đó trong bộ đồ màu đỏ mà thôi. Nếu tôi nói mình muốn một món đồ chơi nào đó thì chỉ làm mẹ tôi buồn thêm vì bà làm gì có tiền để mua. Thế nên tôi quyết định nói sự thật: ?oƯớc mơ của con là mẹ con sẽ kiếm được việc làm để có tiền đi chợ.? Tôi nói rõ ràng từng chữ một.
    ?oThế mẹ của cháu đâu?? ông già Noel hỏi. Tôi chỉ tay về phía mẹ đang đứng. ?oHo, ho, ho,? ông già Noel nói: ?oTa biết phải làm gì rồi!?
    Tôi nghĩ: Sao lúc nào họ cũng nói ho, ho, ho chứ?
    Vài ngày sau Giáng sinh, mẹ nhận được một cú điện thoại. Câu chuyện rất ngắn gọn: ?oVâng, vâng... Tôi rất thích... Dạ. được. Tạm biệt.?
    Rồi mẹ quay sang cười với hai chị em tôi ?" một nụ cười mà từ rất lâu rồi vắng bóng trên khuôn mặt mẹ.
    ?oMẹ nhận được một công việc ở trường.? Mẹ nói, giọng vui sướng. ?oCông việc tại nhà ăn. Bây giờ thì gia đình mình ổn rồi.? Rồi mẹ ôm chặt lấy hai chị em: ?oMẹ tự hỏi sao họ lại biết mẹ đang kiếm việc làm nhỉ??
    Sau đó, tôi hiểu ra một điều dù ông già Noel có là ông nội của bạn trong bộ đồ màu đỏ hay là một giám thị của trường đóng giả trong ngày lễ Giáng sinh thì đó hoàn toàn không chỉ là một trò giúp vui.
    Và những mùa Giáng sinh sau đó, tôi luôn bảo với lũ trẻ rằng nếu chúng không tin vào ông già Noel thì chúng đã mất đi một cơ hội lớn trong đời.
    Vụ mùa vô giá
    Tháng 6 năm 1989, vào một ngày nóng như thiêu đốt ở cái thành phố Missisipi đầy bụi bặm này, tôi đến nhà cha tôi ở Meridian để đi tìm một điều gì đó ?" nhưng tôi cũng không biết chính xác là mình đang tìm kiếm cái gì. Bồn chồn lo lắng, tôi bước ngang qua những căn nhà kiên cố tiến về phía ngôi nhà có cái cổng nhỏ màu đỏ, tự hỏi cuộc viếng thăm cha lần này có thực sự là một điều tốt đẹp hay không. Nhưng, tôi lại nghĩ rằng, sau ba mươi chín năm không liên lạc với nhau, chắc hẳn là chúng tôi phải cố gắng tìm hiểu xem giữa hai cha con có còn lại điều gì hay không, bất cứ thứ gì cũng được. Xét cho cùng thì cũng không còn nhiều thời gian nữa, vì nay cha tôi đã tám mươi tuổi rồi, còn tôi cũng đã bước vào tuổi bốn mươi tám.
    Vì thế mà tôi buộc mình phải cứng rắn lên, hồi tưởng lại những năm tháng thời thơ ấu của mình tại ngôi nhà này, nơi tôi đã từng sống trước khi bố mẹ ly dị nhau, rồi sau đó mẹ và tôi cùng chuyển đến Illinois sống với người chồng mới của mẹ. Bố dượng tôi cũng là một người cha tốt. Nhưng người đàn ông hiện đang đứng trước cổng kia chính là cha đẻ của tôi. Tôi muốn hiểu rõ hơn vế ông.
    Tôi đứng nhìn Ples Mae (tên cha tôi), ngạc nhiên khi cha giờ đây trông gầy gò làm sao, yếu ớt làm sao. Bộ đồ còn khá mới mà cha đang mặc trên người khiến thân hình ông trông lòng khòng, yếu ớt, nhưng cái bắt tay và giọng nói của cha vẫn rất mạnh mẽ khi ông ra hiệu bảo tôi vào trong nhà, trong lúc người vợ sau của cha đang chuẩn bị một bữa cơm đạm bạc để chiêu đãi tôi. Ở đó, chúng tôi cùng nhau ngồi trên hai chiếc ghế bằng kim lọai màu xanh lá cây, loại ghế có thể lắc lư lui tới. Rồi hai cha con vừa đong đưa vừa hỏi những câu hỏi mà những người xa lạ thường hay hỏi khi họ đang tìm cách làm quen với nhau.
    Tôi vừa lau trán, vừa nói: ?oNgày hôm nay quả là một ngày nóng bức. Chắc là mấy hôm rồi trời không có mưa phải không cha??.
    Cha đáp lại: ?oỪ, nên cha phải tưới cây mỗi ngày?.
    Rồi tôi nói: ?oCon cũng vậy, ở nhà, ngày nào con cũng phải tưới?.
    Quay sang nhìn tôi, cha nói: ?oTưới? Mà tưới cái gì??.
    ?oKhu vườn của con?. Cả hai cha con đều ngừng lắc lư ghế.
    ?oÝ anh là? anh cũng người làm vườn à?.
    Cả hai cha con tôi không ai nói ra điều này, vì cả hai chúng tôi điều biết quá rõ. Không những chúng tôi có quan hệ thân thuộc với nhau và cả hai cha con tôi còn tâm đầu ý hợp với nhau.
    Trong lần thăm viếng đầu tiên đó, tôi và cha đã đến khu vườn của ông. Và cả những chuyến thăm sau này, chúng tôi vẫn làm vậy. Lúc đầu, chúng tôi chỉ tâm sự với nhau những chuyện vui buồn về cuộc sống của nghề làm vườn, khi hai cha con bắt đầu hiểu nhau nhiều hơn, chúng tôi nói chuyện với nhau đủ mọi chuyện trên đời từ những vấn đề chính trị đến các mối quan hệ xã hội và cả chuyện lịch sử.
    Trong một lần đến thăm cha những ngày đầu, tôi đã rất ngưỡng mộ các loại cây trồng của ông: tất cả các cây trồng ở sân sau đếu khiến tôi thèm thuồng, nào là đậu Hà Lan, mướp tây, những quả ớt cayenne, bắp, hạt đậu phơi khô, và cả những cây đậu phộng và những dây dưa hấu xoắn quanh những lốp ô tô cũ.
    Biết tôi ngưỡng mộ, cha càng tỏ ra hãnh diện, ông dừng lại, quay sang tôi và hỏi: ?oThế anh trồng gì trong khu vườn của mình??.
    Tôi bắt đầu kể cho cha nghe về những cây đỗ quyên của tôi, những cây thông đen Nhật Bản, cây gỗ thích nhật bản, cây tre?. chợt cha tôi cắt ngang: ?oVậy anh trồng gì để ăn??.
    ?oÀ, thực phẩm hả cha, dạ? có hương thảo, cây xạ hương, xô thơm?". Chợt cha cười nắc nẻ, lắc đầu rồi bước đi, với tay lấy cái cuốc để nhổ cỏ dại xung quanh gốc cây ngô, một loại cây trồng thực sự. Tôi biết trong đầu cha đang nghĩ gì, chắc hẳn ông nghĩ rằng con trai mình đang lãng phí đất đai.
    Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại giây phút ấy là tôi lại bật cười. Nhưng, những gì đã xảy ra sau đó đã khiến tôi thực sự cảm động. Cha đi vào nhà kho của mình, rồi quay trở lại trên tay cầm chiếc hộp nhỏ màu nho khô. Lắc lắc chiếc hộp, giúi nó vào tay tôi và nói: ?oĐây này! Giờ thì anh có thể trồng một ít cây để làm thực phẩm rồi đó?. Đó là một chiếc hộp các tông nhỏ đựng các loại hạt giống ?" tất nhiên là tiêu, mướp tây, cà chua, cà tím, cả những hạt bắp và vài hạt đậu phộng.
    Chẳng thèm bận tâm đến chuyện các loại cây trồng này sẽ lấn chiếm khu vườn nhỏ như cái lỗ mũi của mình, tôi mang chiếc hộp quay trở về thành phố. Tôi trồng một vài loại cây, và đặt tên cho khoảnh đất trồng tiêu và mướp tây là: ?oKhu Ples Mae?.
    Và truyền thống đó vẫn tiếp tục. Cứ mỗi năm, trong số các cây đỗ quyên, cây gỗ thông đen Nhật Bản, và tất cả những giống cây khác, luôn luôn có một vài thứ gì đó có thể ăn được. Có một sự thật không thể chối cãi được là: bất luận khu vườn của chúng tôi trồng các loại cây khác nhau như thế nào, hai cha con tôi vẫn có một mối liên hệ đến đất đai và xa hơn nữa là mối liên hệ đến nhau.
    Đó là một trong nhiều lý do khiến tôi không thể rời bỏ khu vườn của mình. Tôi biết ơn vì không có bất cứ thứ gì ?" tính tự phụ, nỗi sợ hãi, sự hắt hủi hay thậm chí là ba mươi chín năm trời xa cách ?" có thể khiến tôi không đến gặp cha vào cái ngày tháng Sáu năm đó. Vụ thu hoạch của tôi trở nên vô giá.
    Rạp xiếc
    Có một lần, hồi tôi còn là một cậu thiếu niên, hai cha con tôi đang đứng xếp hàng để chờ mua vé vào xem xiếc. Cuối cùng, chỉ còn lại một gia đình nữa thì đến lượt chúng tôi. Gia đình họ rất gây ấn tượng. Họ có tới tám đứa con mà chắc chắn tất cả đều dưới mười hai tuổi. Ai cũng thấy là họ không giàu có gì. Áo quần họ mặc không thuộc loại đắt tiền nhưng lại rất tinh tươm. Bọn trẻ thì cư xử rất lễ độ, tất cả đều đứng xếp thành hàng đôi, nắm tay nhau, đứng sau lưng cha mẹ chúng. Chúng hào hứng huyên thuyên về những chú hề, những chú voi và các màn biểu diễn mà chúng sẽ được xem tối nay. Bấy nhiêu cũng đủ thấy chúng chưa bao giờ được đi xem xiếc. Đêm nay chắc chắn sẽ là một buổi tối khó quên trong suốt cuộc đời tuổi thơ của chúng.
    Cha mẹ chúng đứng ở đầu hàng có vẻ như rất tự hào. Mẹ bọn trẻ nắm lấy tay chồng mình, nhìn ông ấy ngưỡng mộ như muốn nói: ?oAnh là chàng hiệp sĩ của lòng em?. Người chồng cũng cười, lòng ngập tràn niềm tự hào, nhìn vợ như đáp lại: ?oEm biết là đúng vậy mà?. Cô bán vé hỏi xem cha bọn trẻ muốn mua bao nhiêu vé. Ông ấy tự hào trả lời, ?oCho tôi mua 8 vé trẻ em và 2 vé người lớn để tôi dẫn cả nhà vào xem xiếc?.
    Cô bán vé nói giá tiền.
    Người vợ liền buông tay chồng ra, đầu bà ấy gục xuống, môi người chồng bắt đầu run run. Ông ấy khẽ nghiêng người tới trước một chút và hỏi: ?oCô nói bao nhiêu??
    Cô bán vé nói lại giá tiền.
    Ông ấy không có đủ tiền.
    Làm sao ông ấy có thể quay lại và nói với tám đứa con mình rằng ông ấy không có đủ tiền để dẫn chúng vào xem xiếc đây?
    Chứng kiến những gì đang xảy ra, cha tôi đút tay vào túi, rút ra một tờ giấy bạc 20 đô và thả xuống đất (Chúng tôi cũng không thuộc hàng giàu có gì so với mọi người!). Rồi cha tôi cúi xuống, lượm tờ giấy bạc lên, bước tới vỗ vai người đàn ông và nói, ?oXin lỗi anh, tôi thấy cái này rơi ra từ túi anh?.
    Người đàn ông cũng biết được điều gì đang diễn ra. Ông không cầu xin sự bố thí nhưng chắc chắn sẽ rất cảm kích một sự giúp đỡ trong một tình huống thảm thương, đau lòng và bối rối như thế này. Ông ấy nhìn thẳng vào mắt cha tôi rồi cầm lấy tay cha tôi bằng cả hai tay của mình, nắm chặt tờ 20 đô la, bờ môi run rẩy, hàng nước mắt lăn dài xuống gò má, ông đáp: ?oCám ơn, xin cảm ơn ông. Nó thực sự rất có ý nghĩa với tôi và gia đình tôi lúc này?.
    Hai cha con tôi quay trở lại xe và đi về nhà. Chúng tôi đã không vào xem xiếc buổi tối hôm ấy, nhưng chúng tôi đã không ra về tay không.
  5. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Những kỷ niệm ngọt ngào
    Sau bữa điểm tâm, cô con gái bé bỏng của tôi nũng nịu: ?oMẹ ơi, mẹ xem chương trình này với con nha mẹ??. Tôi nhìn đống chén dĩa sau bữa sáng vẫn còn y nguyên trong bồn rửa chén rồi lại quay sang nhìn vào đôi mắt nâu đang mở to của con gái mình.
    Tôi nói: ?oĐược rồi, con gái?, rồi hai mẹ con tôi ngồi sát bên nhau trên chiếc ghế sofa dài cùng xem chương trình mà con gái tôi ưa thích.
    Sau khi xem xong, hai mẹ con lại còn cùng nhau ngồi chơi ráp hình. Ráp hình xong, tôi định đứng dậy đi dọn dẹp đống chén lúc sang thì đúng lúc điện thoại reo lên: ?oXin chào? bạn tôi nói: ?oCậu đang làm gì đó??.
    Tôi trả lời: ?oÀ, mình đang cùng con gái xem chương trình mà nó ưa thích rồi hai mẹ con cùng nhau chơi ráp hình?.
    ?oỒ, xem ra cậu chẳng bận rộn gì mấy nhỉ.? Bạn tôi nói.
    Đúng vậy, tôi tự nghĩ về bản thân mình, mình chỉ bận tạo ra những kỉ niệm mà thôi.
    Sau khi ăn trưa, Erica nói: ?oMẹ ơi, mẹ chơi trò chơi với con nha mẹ.? Bây giờ, tôi đang nhìn không những vào mấy cái chén đĩa chưa rửa hồi sáng mà còn nhìn vào những cái chén lúc trưa mới chất lên thêm trong bồn rửa chén. Nhưng một lần nữa, tôi lại nhìn vào đôi mắt nâu to tròn của con gái, và tôi cảm thấy nhớ làm sao cái cái cảm giác sung sướng của mình khi mẹ cùng chơi với tôi hồi tôi còn nhỏ.
    Tôi trả lời: ?oỪ, được đó, nhưng chỉ một trò thôi nha!? Rồi chúng tôi cùng chơi trò mà con gái tôi yêu thích, tôi có thể cảm nhận sự vui sướng của con bé trong từng giây từng phút.
    Khi trò chơi kết thúc, cô con gái nhỏ bé của tôi lại nài nỉ: ?oMẹ đọc truyện cho con nghe đi mẹ?.
    Tôi nói: ?oThôi được! Nhưng chỉ một truyện thôi đó?.
    Sau khi đọc truyện cho con gái nghe, tôi đi vào nhà bếp để giải quyết đống chén dơ. Lúc thanh toán xong toàn bộ chén đĩa cũng là lúc tôi phải chuẩn bị bữa ăn tối. Cô phụ bếp nhỏ bé nhiệt tình của tôi cũng háo hức vào nhà bếp để giúp tôi chuẩn bị bữa ăn. Tôi đang trễ giờ và nghĩ mình sẽ có thế làm mọi thứ nhanh hơn bao nhiêu nếu như cô con gái bé bỏng của tôi chạy đi chơi điện tử hay xem phim gì đó, nhưng mà lòng nhiệt tình giúp đỡ cùng với lòng say mê muốn học cách làm những gì mà mẹ nó đang làm của con bé đã khiến tôi siêu lòng: ?oĐược rồi, con có thể giúp mẹ,? dù biết rằng chắc chắn là tôi phải mất gấp đôi thời gian.
    Khi bữa tối đã sẵn sàng, chồng tôi từ sở làm trở về, hỏi: ?oHôm nay hai mẹ con em đã làm những gì??
    Tôi trả lời: ?oĐể xem, em và con đã xem chương trình mà con gái mình ưa thích, chơi trò chơi và đọc sách. Em đã rửa bát đĩa, hút bụi, và chuẩn bị bữa tối cùng cô phụ bếp nhỏ bé này.?
    ?oTuyệt thật!? chồng tôi nói: ?oAnh rất vui vì ngày hôm nay em đã không phải bận quá nhiều việc.?
    Nhưng mình có bận rộn mà, tôi thầm nghĩ, bận tạo ra những kỉ niệm.
    Sau khi ăn tối, Erica nói: ?oMình nướng bánh nha mẹ!?
    Tôi nói: ?oỪ, thì cùng làm!?
    Sau khi nướng bánh, một lần nữa tôi lại ngao ngán nhìn chồng bát đĩa chất cao như núi. Nhưng đổi lại mùi bánh nướng thơm ngon đang lan tỏa khắp nhà, tôi chuẩn bị cho cả nhà mỗi người một ly sữa cùng với một đĩa bánh ngọt và mang ra để trên bàn. Cả gia đình chúng tôi cùng nhau ngồi quanh bàn, ăn bánh, uống sữa, trò chuyện và cùng tạo ra những kỉ niệm.
    Khi tôi vừa xử lý xong đống bát đĩa dơ lúc nãy thì cô con gái yêu dấu của tôi lại giật giật áo tôi và nói: ?oMẹ con mình đi dạo được không mẹ??
    Tôi trả lời: ?oỪ, thì đi?. Đi đến vòng thứ hai chung quanh khu nhà thì đầu óc tôi bắt đầu nghĩ đến đống quần áo phải giặt và ngôi nhà còn chưa quét dọn. Nhưng hơi ấm từ bàn tay con gái trong bàn tay tôi và những câu chuyện ngọt ngào mà hai mẹ con đang nói khiến tôi không do dự khi quyết định dạo thêm một vòng nữa.
    Khi chúng tôi trở về nhà, chồng tôi hỏi: ?oHai mẹ con vừa đi đâu về đấy??
    Tôi nói: ?oEm và con đang cùng nhau tạo nên những kỉ niệm.?
    Sau khi giặt giũ xong xuôi và cô con gái nhỏ của tôi cũng đã tắm rửa sạch sẽ cũng là lúc sự mệt mỏi đã bắt đầu len lỏi đến, tôi ngán ngẩm khi nhe con bé nói: ?oMẹ ơi, chúng ta cùng chải tóc cho nhau nha mẹ?
    Tôi quá mệt mỏi! Tâm trí tôi lên tiếng, nhưng miệng tôi lại bảo: ?oĐược thôi?. Sau khi chải tóc xong, nó nhảy cẫng lên sung sướng: ?oMẹ ơi, mình sơn móng tay cho nhau nữa nha mẹ!? Thế là con bé sơn móng chân cho tôi còn tôi thì sơn móng tay cho nó. Xong xuôi, chúng tôi lại cùng nhau đọc sách trong khi đợi móng tay nó khô. Tất nhiên là tôi phải là người lật những trang sách, bởi vì móng tay của con gái tôi vẫn chưa khô hẳn.
    Hai mẹ con tôi để quyển sách sang một bên và cầu nguyện. Chồng tôi len lén thò đầu vào trong cửa, hỏi: ?oCác cô gái của tôi đang làm gì đó??
    Tôi trả lời: ?oEm và con đang tạo ra những kỉ niệm".
    Con gái tôi lại nói: ?oMẹ ơi, mẹ sẽ nằm cạnh con cho tới khi con ngủ nha mẹ??.
    ?oĐược rồi!? tôi nói nhưng trong bụng lại nghĩ: Mong sao con bé đi vào giấc ngủ thật nhanh vì tôi còn có rất nhiều việc phải làm.
    Vừa đúng lúc, hai cách tay nhỏ bé đáng yêu của con bé vòng qua cổ tôi, miệng nó thì thầm: ?oCon yêu mẹ nhất trên đời?. Tôi cảm thấy từng giọt nước mắt của mình đang lăn xuống gò má, tôi thầm cảm ơn Chúa vì đã cho tôi một ngày mà chúng tôi đã làm nên thật nhiều kỉ niệm.
    Ngôi nhà của người thợ mộc
    Một người thợ mộc đã già và muốn về hưu. Ông nói với người chủ thầu về dự định rời bỏ công việc tại công ty xây dựng để về sống một cuộc sống an nhàn với gia đình vợ con lúc cuối đời.
    Mặc dù từ nay sẽ không còn nguồn thu nhập chính nữa, nhưng đã đến lúc ông phải nghỉ ngơi. Vả lại, vợ chồng ông có thể thu xếp được. Người chủ thầu rất tiếc khi phải để cho một người thợ giỏi như ông ra đi nên đã yêu cầu ông hãy làm cho ông ta một căn nhà cuối cùng xem như là một đặc ân. Người thợ đồng ý, nhưng có thể nhận ra là ông không hết lòng vì việc làm cuối cùng này. Ông làm việc qua loa và sử dụng những vật liệu kém phẩm chất. Quả thật là đáng tiếc khi ông chọn kết thúc sự nghiệp của mình như thế.
    Sau khi công trình hoàn thành, ông chủ thầu đến kiểm tra rồi đưa chìa khóa của ngôi nhà cho người thợ mộc, nói: ?oĐây là căn nhà của ông. Món quà cuối cùng của tôi dành tặng cho ông.?
    Thật bất ngờ và cũng thật xấu hổ. Nếu biết mình đang xây ngôi nhà cho chính mình, thì có lẽ người thợ mộc đã làm khác đi. Bây giờ thì ông phải sống trong ngôi nhà do chính mình xây lên một cách cẩu thả.
    Hãy nghĩ bạn cũng là một người thợ mộc. Cuộc đời bạn chính là ngôi nhà của bạn. Mỗi ngày bạn sẽ đóng thêm một cây đinh, dựng thêm một tấm ván, xây lên một bức tường. Hãy làm việc chăm chỉ và khôn ngoan. Bạn chỉ có một cuộc đời duy nhất để sống. Cho dù cuộc đời bạn chỉ có vỏn vẹn một ngày đi chăng nữa thì ngày hôm đó cũng nên được sống tử tế và có ý nghĩa. ?oCuộc đời là một công trình do chính tay bạn tạo nên.? Cuộc sống của bạn ngày mai sẽ là kết quả của những chọn lựa của bạn ngày hôm nay.
    Hãy nhớ đến tôi như thế!
    Rồi cũng có một ngày, bác sĩ sẽ nói với tôi rằng bộ não của anh không còn khả năng hoạt động nữa, hay nói cách khác là cuộc đời tôi hầu như đã chấm dứt.
    Khi điều đó xảy ra, xin đừng cố gán ghép một cuộc sống nhân tạo vào trong cơ thể tôi bằng tất cả những thứ máy móc đó. Xin đừng gọi đó là ?ogiây phút lâm chung? của cuộc đời tôi, mà hãy gọi đó là một khởi đầu của sự sống mới vì tôi sẽ góp tấm thân này để giúp những người khác có được một cuộc sống lành lặn hơn.
    Hãy đem ánh sáng của tôi dâng tặng cho một người đàn ông chưa từng một lần nhìn thấy ánh nắng mặt trời, chưa bao giờ được thấy gương mặt dễ thương của trẻ thơ và chưa từng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt của một người phụ nữ.
    Hãy tặng trái tim của tôi cho một người luôn bị trái tim mình hành hạ bằng những cơn đau đớn triền miên.
    Hãy truyền những giọt máu của tôi cho cậu bé đang thương tích đầy mình sau tai nạn giao thông kia để nó có thể sống cho tới ngày được nhìn thấy cháu chắt của mình.
    Tôi sẽ hiến hai quả thận của mình cho những ai phải sống lần hồi qua ngày bằng chiếc máy chạy thận nhân tạo.
    Hãy lấy xương của tôi, từng thớ thịt của tôi, và tất cả những sợi dây thần kinh này nữa nếu điều đó giúp cho những đứa trẻ tật nguyền có thể đi lại được.
    Hãy nghiên cứu từng ngóc ngách trong bộ não của tôi. Nếu cần thiết, hãy lấy cả các tế bào, đem phát triển chúng, thí nghiệm chúng để một ngày nào đó chúng có thể giúp cho một cậu bé câm có thể bật lên tiếng nói hay để một cô bé bị điếc có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
    Nếu tôi có còn lại gì thì hãy đem thiêu tất cả rồi thả tro vào trong gió, biết đâu nhờ gió mang đi chúng cũng giúp ích được gì cho những bông hoa xinh đẹp kia.
    Nếu buộc phải đem chôn thứ gì đó của tôi, xin hãy chôn đi tất cả những tội lỗi, yếu kém hay những định kiến mà tôi đã dành cho bạn bè.
    Hãy đem tội lỗi của tôi đến cho quỷ dữ. Đem linh hồn tôi đến cho Chúa trời. Nếu như, dù chỉ tình cờ thôi, bạn muốn nhớ đến tôi, thì hãy thay tôi làm những điều tốt hay nói những lời yêu thương với những ai đang cần đến bạn. Nếu bạn làm đúng tất cả những điều tôi đã dặn, thì tôi sẽ không bao giờ chết.
  6. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Ông lão đánh cá
    Nhà chúng tôi nằm đối diện ngay lối vào của bệnh viện John Hopkins. Cả gia đình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các bệnh nhân thuê ở trọ.
    Vào một buổi tối nọ, tôi đang nấu súp cho bữa chiều thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi bước ra và nhìn thấy một người đàn ông vô cùng xấu xí đứng trước nhà mình. Với thân hình co quắp và nhăn nheo của mình, ông ta hầu như chẳng cao hơn đứa con trai lên tám của tôi là bao. Nhưng khuôn mặt ông ta mới thực sự là đáng sợ, nó tấy đỏ và méo xệch.
    Nhưng giọng nói của ông lại rất dễ mến: ?oXin chào, tôi đến để hỏi xem bà có còn phòng trống nào để nghỉ hay không, chỉ một đêm nay thôi. Tôi từ vùng biển phía đông đến đây điều trị và phải đến sáng mai mới có chuyến xe về?. Rồi ông kể rằng ông đã đi tìm phòng suốt từ trưa đến giờ nhưng ai cũng bảo không phòng trống nào cả. ?oTôi nghĩ đó là do gương mặt của tôi? tôi biết trông nó thật đáng sợ? nhưng bác sĩ bảo rằng chỉ cần thêm vài lần điều trị nữa??. Tôi thoáng chút do dự, nhưng câu nói tiếp theo của ông ấy đã thuyết phục tôi: ?oTôi ngủ trên ghế ở ngoài sảnh cũng được, vì xe buýt sẽ chạy rất sớm mà?.
    Tôi bảo rằng sẽ tìm cho ông một cái giường đàng hoàng chứ không thể để ông ngủ trên ghế được. Tôi quay trở lại bếp để hoàn thành bữa tối của mình, và sau đó mời ông cùng ăn với chúng tôi.
    ?oỒ, không cần đâu. Tôi có nhiều thức ăn lắm?. Ông nói và giơ lên một chiếc túi giấy màu nâu. Nấu ăn xong, tôi đến chỗ hành lang và nói chuyện với ông rồi nhanh chóng nhận ra trong cơ thể nhỏ bé này là cả một tấm lòng thật bao la. Ông bảo mình làm công việc đánh cá để chu cấp cho con gái, năm đứa cháu ngoại và anh con rể đã hoàn toàn tàn phế sau một tai nạn. Trong giọng nói của ông chẳng hề có chút gì gọi là oán than, mà dường như lại ẩn chứa lòng biết ơn. Ông biết ơn vì căn bệnh của mình không hề gây đau đớn và cảm ơn vì thượng đế đã cho ông thêm lòng tin để tiếp tục cuộc sống.
    Đến giờ đi ngủ, tôi đặt một chiếc giường xếp vào phòng của bọn trẻ cho ông. Sáng hôm sau, khi thức dậy, chúng tôi thấy khăn trải giường đã được xếp lại gọn gang, còn ông lão thì đã ở ngoài sảnh.
    Ông từ chối bữa sáng, và trông có vẻ hơi do dự, ông nói: ?oTôi có thể trở lại đây vào lần điều trị tới được không. Tôi sẽ không gây phiền hà gì cho anh chị đâu. Tôi có thể ngủ trên ghế được mà?. Ông dừng lại một chút rồi tiếp lời: ?oCác cháu của anh chị làm cho tôi có cảm giác như đang ở nhà. Người lớn thì khó chịu với gương mặt của tôi nhưng bọn trẻ thì dường như chẳng bận tâm gì đến chuyện đó?. Tôi bảo, ông luôn được chào đón trở lại ngôi nhà này.
    Lần thứ hai, ông trở lại vào buổi sang, mang theo quà cho chúng tôi là một con cá thiệt bự và một bình đựng đầy những con hàu to nhất mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Ông bảo mình chỉ mới vừa lột vỏ chúng sáng nay trước khi đi vì như thế chúng sẽ tươi hơn. Chuyến xe của ông chạy từ hồi 4 giờ sáng vậy mà không biết ông đã thức dậy lúc mấy giờ để làm tất cả những việc này.
    Trong suốt những năm ông đến ngụ tại nhà chúng tôi chưa bao giờ ông đến mà không mang đến cho chúng tôi một thứ gì đó.
    Thỉnh thoảng, tôi còn nhận được những món quà đó qua đường bưu điện. Từ nhà ông đến bưu điện phải đi một đoạn khá xa, và ông lại còn phải tốn rất nhiều tiền để gởi những thứ tươi sống như vậy cho chúng tôi, thành thử những món quà của ông còn giá trị gấp đôi.
    Có lần người hàng xóm của chúng tôi nói: ?oChị đã cho ông già gớm ghiếc đó trọ qua đêm phải không? Còn tôi thì đã từ chối ông ta. Chị có thể mất khách nếu để cho những người như vậy ở trọ trong nhà mình?.
    Cũng có thể chúng tôi đã để mất khách một hay hai lần gì đó. Nhưng một khi họ đã hiểu về ông thì chắc chắn những suy nghĩ đó sẽ không còn.
    Cả gia đình tôi luôn biết ơn vì đã may mắn được quen biết ông. Chúng tôi đã học được một điều rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng gặp được những điều may mắn. Cái quan trọng là chúng ta phải biết sống lạc quan và sẵn sàng đón nhận mọi điều rủi ro xảy đến chứ không phải chỉ biết than thân trách phận.
    Bước ngoặt
    Sau hai mươi lăm năm sống chung, cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi tan vỡ, và anh ấy đã dọn đi khỏi căn nhà nơi con gái của chúng tôi được sinh ra và lớn lên. Dù sao thì mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn nhiều khi mà con gái tôi đã bước sang tuổi 20, hoặc ít ra là do tôi nghĩ vậy. Bởi vì con bé không còn là một đứa trẻ vị thành niên nữa, nên chúng tôi không phải bàn bạc về chuyện chăm sóc hay trợ cấp cho con, tôi không phải chịu đựng việc anh ấy lui tới thăm nó, và cũng không phải cố tìm cách để giải thích một chuyện không tài nào giải thích nổi cho bọn trẻ con. Song, một điều khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm là mọi chuyện đến với con tôi sẽ đơn giản hơn nhiều ở lứa tuổi của nó. Nó đang học đại học xa nhà, nó đã là một người lớn, không phải đối mặt với những chuyện vặt vãnh khó chịu thường nhật ở nhà hay những rối loạn tình cảm khi cha mẹ nó chia tay nhau.
    Tôi cố hết sức để đảm bảo nỗi đau riêng của mình không làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai cha con, tôi đã nói với hai cha con rằng kể từ thời khắc đó, mọi chuyện quan hệ giữa họ hoàn toàn không liên quan gì đến tôi và tôi sẽ không bận tâm đến chuyện can thiệp vào. Tôi đã cố gắng tỏ ra bình thường khi thấy số điện thoại của anh ấy có trong hóa đơn điện thoại của con gái tôi do trường nó gửi về, nhưng tôi cũng phải thú nhận rằng mình đã rất tức giận. Vào những lúc như vậy, tôi cố luyện cho mình sự vui vẻ và thanh thản và cố gắng kềm nén nỗi đau và cả cơn thịnh nộ.
    Trong những năm kế tiếp, tôi lẳng lặng dõi theo từng bước đi của con gái, đôi khi tự hỏi cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ có ảnh hưởng gì đến nó hay không. Nhưng những gì tôi thấy được là sự mạnh mẽ, tính độc lập, sự tự tin, óc hài hước và niềm lạc quan yêu đời của con bé. Và cuối cùng là tôi tự chúc mừng mình vì đã giải quyết tốt mọi việc mà không làm tổn thương đến con gái.
    Rồi chuyện đó xảy ra vào một buổi tối nhân dịp nghỉ Giáng sinh của con gái tôi và chỉ còn 6 tháng nữa là nó tốt nghiệp. Tối hôm đó, hai mẹ còn ngồi bên bàn ăn trong căn hộ mới mua, con bé thú nhận với tôi rằng nó rất sợ buổi lễ tốt nghiệp sắp tới. Khi đó, con bé đã giúp tôi nhận ra một điều quan trọng là tất cả những cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ đều có ảnh hưởng ít nhiều đến con cái, cho dù nó bao nhiêu tuổi hay hoàn cảnh sống của nó có tốt đến thế nào đi chăng nữa.
    ?oGia đình của bạn bè con đều sẽ đến dự đông đủ, và trong suốt một tuần lễ sẽ có rất nhiều bữa tiệc chiêu đãi. Con rất buồn khi mỗi lần mẹ gặp cha hoặc nghe nói chuyện về cha là mẹ lại khóc. Con không thể bảo một trong hai người đừng đến vì hai người một người là cha còn người kia là mẹ của con. Điều đó khiến con chẳng muốn tốt nghiệp chút nào?.
    Tôi cảm giác như mình vừa bị giáng một đòn thật đau và thật nặng.
    Tôi tưởng như mình không thở nổi, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối. Tôi cảm thấy sững sờ, lòng đau nhói ?" sững sờ vì những giọt nước mắt đau thương của mình đã vô tình khắc sâu vào tâm hồn bé bỏng của con gái, còn đau lòng khi biết chỉ vì tôi mà con bé không muốn đón nhận một cột mốc quan trọng trong cuộc đời của nó.
    Tôi là vốn người nghĩ sao làm vậy nên tôi cố lấy hết sức để nói với con: ?oMẹ biết, thật khó để nói ra điều này?, tôi dừng lại một lát rồi tiếp tục: ?oCòn sáu tháng nữa con mới tốt nghiệp. Cha mẹ chỉ có mình con và đều rất yêu thương con. Chúng ta không ai muốn buổi lễ tốt nghiệp hay bất cứ sự kiện quan trọng nào trong đời con sau này phải chịu ảnh hưởng vì chuyện của cha mẹ. Mẹ hứa mẹ sẽ không khóc nữa. Cha mẹ sẽ cố hết sức vì con?.
    Và chúng tôi đã làm được như thế bằng tất cả sự nổ lực của cả hai, của gia đình, và cả bạn bè của chúng tôi nữa. Ngày lễ tốt nghiệp hôm đó nước mắt đã rơi, nhưng đó là của cả hai chúng tôi đứng khi nhìn con gái bước lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp. Khi đó tôi chợt nhận ra rằng lựa chọn của mình từ sau bữa ăn tối với con gái hôm đó thật là đáng giá. Bằng cách cố gắng nói chuyện thân mật với cha con bé, cùng nhau ăn tối, nói ra hết những suy nghĩ của mình, tôi đã trút đi được gánh nặng bấy lâu. Tôi nhận ra rằng, sự tha thứ đã len lỏi vào sâu trong trái tim tôi, và đã xóa đi mọi cơn giận dữ và cả những nỗi đau trong lòng.
    Đó đúng là một bước ngoặt quan trọng ?" không chỉ riêng cho gia đình ba người của tôi ?" mà còn cho cả đại gia đình và tất cả bạn bè của chúng tôi nữa. Bây giờ chúng tôi lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị cho một cột mốc quan trọng khác ?" đám cưới của con gái. Đến mùa thu này, tôi và chồng cũ lại một lần nữa ngồi cạnh bên nhau, lần này là trên hàng ghế đầu tiên trong nhà thờ, và có lẽ sẽ lại cùng nhau rơi nước mắt vì hạnh phúc của con gái mình.
    Tôi còn nhớ có một cô giáo mà tôi rất quý đã nói với tôi rằng: ?oSự tha thứ sẽ giúp ích cho người biết tha thứ nhiều hơn là cho người được tha thứ?. Và cô ấy đã rất đúng.
    Đồng mười xu
    ?oNày cô ơi, ở đây nè!?.
    ?oCô ơi, các món tôi gọi đã có chưa??.
    ?oLàm ơn mang cho con tôi ít sữa!?.
    Tôi thở dài đưa tay hất mái tóc lòa xòa trước mắt ra sau. Buổi trưa tháng Hai, bầu trời xám xịt và cái nhà hàng nơi tôi làm việc đầy nghẹt những vị khách đang tìm nơi trốn cái lạnh buốt giá ngoài kia. Thậm chí còn cả một hàng dài khách đang đứng chờ bàn trống. Còn tôi thì đã hoàn toàn kiệt sức. Đầu tôi đau như búa bổ và bây giờ thì đã 12 giờ rưỡi. Không biết tôi có trụ nổi đến hết ngày không nữa.
    Tôi đã từng rất sung sướng khi nhận được công việc này hồi năm ngoái. Là một người mẹ độc thân với hai đứa con nhỏ phải chu cấp, lại ít học và chẳng có nghề ngỗng gì thì việc có được một công việc ở một nhà hàng trên trung bình nằm cạnh một bệnh viện nổi tiếng trong thành phố quả đúng là một món quà trời cho.
    Vì là người mới, nên tôi phải chịu làm việc ở chỗ tệ nhất trong nhà hàng ?" một phòng nhỏ ở phía sau của tòa nhà, nó vừa xa cửa chính vừa cách nhà bếp khá xa, vì thế việc phục vụ chắc chắn là sẽ chậm trễ hơn phòng ăn ở phía trước. Ở đây, có hai chiếc bàn lớn và nhiều bàn nhỏ đặt gần các cửa sổ. Theo lệ thường, những khách hàng bị đẩy xuống tuốt phòng sau này thì hoặc là những phụ nữ độc thân đi ăn một mình hoặc là cả một đại gia đình lố nhố đầy trẻ con gây ồn ào náo loạn.
    Sau gần hai năm phục vụ, tuy đã có thêm nhiều người mới, nhưng tôi vẫn ?~mắc kẹt?T với cái xó xỉnh này. Thường thì điều đó chẳng làm tôi bận tâm mấy vì khung cảnh bên ngoài nhìn từ đây tuyệt đẹp. Cửa sổ nhìn ra một hẻm núi dốc, đứng hai bên cây cối mọc um tùm và ở chính giữa bên dưới là một con suối nhỏ. Nó là một khung cảnh tuyệt đẹp đến kinh ngạc ở giữa lòng thành phố này. Và nó giúp tôi thư giãn rất nhiều vào những giờ nghỉ giải lao, nó mang lại cho tôi một cảm giác thanh bình thư thái.
    Nhưng hôm nay lại là một ngày mà tôi ước gì mình có một chỗ phục vụ ở phòng trước của nhà hàng. Dù tôi đã cố hết sức đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng vẫn không thể nào đáp ứng kịp vì cái khoảng cách quá xa giữa nhà bếp và các bàn ăn của khách trong thời điểm khách khứa đông đúc như thế này. Tình hình càng tệ hơn khi hai chiếc bàn lớn nhất chật kín với những chiếc ghế phụ và ghế cao dành cho trẻ con đến bít cả lối đi.
    Tôi dừng lại một chút đưa mắt nhìn chung quanh xem vị khách nào cần phục vụ trước tiên.
    Đó là lúc tôi nhìn thấy bà, ngồi tít trong góc phòng, chỗ xa nhất, đang lơ đãng ngó ra ngoài cửa sổ mặc kệ trên bàn đầy những chén dĩa dơ do khách ăn trước để lại. Tôi đoán bà chừng 70 tuổi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hằn những vết nhăn, đôi tay mang dấu vết của những năm tháng lao động vất vả. Bà ngồi lặng lẽ, gương mặt lộ rõ một nỗi buồn sâu sắc.
    Tôi vội bước đến, nhanh chóng dọn bàn miệng thì lẩm bẩm trách người quản lý không cho tôi biết về người phụ nữ đang đợi.
    Bà quay sang mỉm cười với tôi, nhưng rõ ràng đó chỉ là một nụ cười đáp lễ.
    Bà nói: ?oKhông sao đâu. Tôi sống ở nông trại và được ngồi nhìn khung cảnh ngoài kia thì cũng giống như là đang được về nhà vậy?.
    ?oCháu cũng thích sống ở những nơi có cảnh đẹp?, tôi đáp. Nhưng dường như bà chẳng muốn tiếp tục câu chuyện.
    Bà chỉ kêu có một tách trà. Tôi mang cho bà một tách trà thật nóng và bảo rằng tôi mong bà sẽ lại đến vào một dịp mà nhà hàng ít bận rộn hơn. Và rồi những tiếng réo gọi chung quanh lại dìm tôi vào trong chuỗi công việc tất bật.
    ?oCô ơi, cà phê của tôi đâu??.
    ?oỞ đây nè! Tôi đã đợi hai mươi phút rồi đó!?.
    Khi tôi quay nhìn lại góc phòng thì người phụ nữ đã đi khỏi. Tôi cứ thắc mắc không biết chuyện gì làm cho bà buồn đến vậy.
    Vài phút sau tôi nghe tiếng ai gọi tên mình, tôi quay lại thấy bà đang cố len lỏi qua lối đi đông đúc để đến chỗ tôi. ?oTôi có cái này cho cô?, bà nói trong tay đang cầm vật gì. Tôi bỏ chiếc dĩa đang cầm xuống, lau tay vào tạp dề và nhận từ bà một đồng mười xu.
    Với món tiền tip này thì chắc chắn bà sẽ bị các nhân viên ở đây cười nhạo cho xem. Bất chợt tôi nghĩ, không biết bà đã đi bao xa rồi mà còn quay lại để đưa cho tôi đồng tiền này.
    Tôi mỉm cười nói: ?oBà không cần phải làm thế đâu ạ!?
    Bà trả lời: ?oTôi biết, số tiền này chẳng nhiều nhặn gì, nhưng cô đã rất tử tế với tôi. Và tôi muốn cô biết là tôi rất cảm kích chuyện đó?.
    Có vẻ như câu nói ?~cảm ơn?T sẽ rất tầm thường, thế là tôi nói: ?oCầu Chúa phù hộ cho bà!?
    Phản ứng của bà thật bất ngờ, bà cầm lấy tay tôi và bắt đầu thổn thức. Tôi để mặc đống chén dĩa trên bàn, rồi đưa bà đến một chiếc ghế trống và nói: ?oCho cháu biết chuyện gì, biết đâu cháu có thể giúp được gì thì sao?.
    Bà gật đầu vội nói: ?oChuyện này chẳng ai có thể giúp được. Chồng tôi sắp sửa phải phẫu thuật. Ban đầu họ nói đó là chứng sa ruột, nhưng giờ họ lại bảo ông ấy bị ung thư, tôi không biết ông ấy có qua khỏi sau khi phẫu thuật không nữa. Ông ấy đã 72 tuổi và chúng tôi đã có hơn 50 năm chung sống. Tôi không biết nói chuyện cùng ai ở cái thành phố xa lạ và đầy những con người lạnh nhạt này?.
    Bà cố kềm những dòng nước mắt: ?oTôi không có ý định vào đây vì xem ra nó có vẻ đắt tiền. Nhưng tôi phải ra khỏi cái bệnh viện đó một chút. Khi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ kia tôi đã cầu nguyện xin Ngài hãy ban cho tôi một người để tôi biết mình không cô đơn và Ngài đã nghe thấy lời cầu xin của tôi?.
    Nắm chặt tay bà trong tay mình, tôi nói: ?oCho cháu biết tên ông cụ, cháu sẽ cầu nguyện cho cả hai người?.
    Bà mỉm cười và nói: ?oHãy làm ơn, tên ông ấy là Henry?.
    Rồi bà đứng dậy và rời khỏi nhà hàng. Tôi trở lại công việc của mình với một nguồn sinh lực hoàn toàn mới. Bằng cách nào đó tôi không còn cảm thấy mệt mỏi. Và dường như tôi chẳng còn nghe thấy tiếng phàn nàn vì chậm trễ của khách hàng. Rồi bỗng chốc ngày hôm nay trở thành một ngày tuyệt đẹp.
  7. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Báo Thù Là Hèn
    Sách Quốc Văn Giáo Khoa Thư, lớp sơ đẳng kể chuyện: Một hôm, một người thợ hào phú có chuyện lôi thôi với một người thợ. Đang cơn tức giận, người hào phú lấy hòn đá ném người thợ. Người thợ nhặt hòn đá cất đi một chỗ, nghĩ bụng rằng: "Thế nào cũng có lúc tao lấy hòn đá này ném được vào đầu mầy''''.
    Cách ít lâu, người hào phú chẳng may cửa nhà sa sút, tiền của sạch không, phải ddi ăn xin. Một hôm, người thợ trông thấy người ấy ăn mặc rách rưới, đi qua trước cửa, vội vàng chạy đi lấy hòn đá, anh ta lại nghĩ rằng: "Người ấy lúc còn giàu sang mà anh ta báo thù là dại, bây giờ người ấy khổ sở mà ta báo thù là hèn. Thôi, ta không nên báo thù" Rồi quăng hòn đá xuống ao.
    Cách Sống Đẹp
    Bạn muốn được yêu thương thì hãy thương yêu. Con người rất nhạy cảm với tình yêu chân thành. Ngay cả khi một em bé lên hai cũng biết ai là người yêu nó nhất, huống chi là những người đã từng tra?i, trưởng thành. Chớ bao giờ hỏi người ta có yêu thương mình hay không mà nên tự hỏi " Mình có đáng được yêu hay không?".
    Không ai có thể quay ngược thời gian để tạo nên một sự khởi đầu mới mẻ. Những ai có thể bắt đầu ngay hôm nay sẽ có kết thúc tốt đẹp. Sự thất vọng giống như một con đường ghồ ghề. Nó sẽ làm cho bạn đi chậm lại một chút, nhưng bạn sẽ có cả 1 con đường bằng phẳng phía sau. Hãy nhớ rằng đừng ở trên con đường ghồ ghề quá lâu. Hãy mạnh dạn tiến về con đường bằng phẳng khi có chuyện gì đó xảy đến với bạn dù tốt hay xấu, hãy ngồi xuống và xem xét điều đó có ý nghĩa gì? Mỗi sự kiện của cuộc sống đều có ý nghĩa của nó. Nó dạy bạn cười nhiều hơn hay khóc ít hơn.
    Bạn không thể bắt người khác phải yêu thương bạn. Tất cả những gì bạn có thể làm là trở thành một người xứng đáng được yêu thương. Phần còn lại phụ thuộc vào người khác, để xem họ có nhận ra được giá trị của bạn hay không ?
    Tình ở đâu cũng có nhưng chân tình khó kiếm. Một tình yêu chân chính là một tình yêu không hề có tính toán. Trong cuộc sống, rất khó khăn để gặp một người mình thương yêu và thương yêu lại mình. Một khi đã gặp người ấy, đừng bao giờ để cơ hội ấy vụt bay vì khó có thể bạn được gặp cơ hội ấy lần nữa. Chúng ta thường mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm những người mình yêu thường và để tìm kiếm lỗi lầm của những người chúng ta đã yêu thương, thay vì cố gắng làm cho tình yêu ấy trở nên đẹp đẽ hơn.
    Khi bạn thật sự quan tâm đến người nào đó, bạn không tìm kiếm lỗi lầm của họ, không tìm kiếm câu trả lời, không tìm kiếm khuyết điểm. Thay vào đó, bạn tha thứ những khuyết điểm, chấp nhận những lỗi lầm và nhẹ nhàng lướt qua những câu hỏi.
    Cho và nhận: có một bài hát tiếng Anh từng được nhiều người yêu thích ?oYou get what you give? ?o Bạn sẽ nhận được những gì đã cho?.
    Lời nhắn của một người mẹ
    Trong cuộc sống luôn có những niềm vui, nỗi buồn, sự đau khổ hay thất vọng mà chúng ta cần phải vượt qua, với những lời khuyên và sự động viên của người mẹ sẽ giúp ta có thêm nghị lực trong cuộc sống, để trở thành một người có ích trong xã hội. Sau đây là lời nhắn của một người mẹ gửi đến con mà tôi đã đọc được và thấy rất ý nghĩa, mời các bạn cùng đọc và suy nghĩ.
    - Mẹ có thể cho con cuộc sống, nhưng mẹ không thể sống mãi với con.
    - Mẹ có thể chỉ đường cho con, nhưng mẹ không thể luôn ở bên cạnh để dẫn con đi.
    - Mẹ có thể dạy con về cưộc sống, nhưng mẹ không thể làm cho con luôn có lòng tin.
    - Mẹ có thể mua cho con quần áo đẹp, nhưng mẹ không thể làm cho con luôn giữ được tâm hồn đẹp.
    - Mẹ có thể cho con sự yêu thương, nhưng mẹ không thể bắt con phải yêu thương tất cả mọi người.
    - Mẹ có thể dạy con chia sẻ, nhưng mẹ không thể làm cho con không có một chút ích kỷ.
    - Mẹ có thể dạy con sự tự trọng, nhưng mẹ không thể bắt con phải tôn trọng người khác.
    - Mẹ có thể khuyên con về bạn bè, nhưng mẹ không thể cho bạn cho con.
    - Mẹ có thể dạy con về những điều không tốt trong cuộc sống, nhưng mẹ không thể nói " không" thay cho con.
    - Mẹ có thể nói cho con về những ước mơ và mục đích sống, nhưng mẹ không thể đạt được chúng giúp con.
    - Mẹ có thể dạy con về sự tử tế, nhưng mẹ không thể bắt con phải cư xử đúng trong mọi trường hợp.
    Nhưng mẹ có thể yêu thương con vô điều kiện trong suốt cuộc đời... và mẹ sẽ luôn như thế.
  8. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Muốn Làm Một Ân Nhân Ẩn Danh
    Ông chủ hãng của xuất nhập cảng cảng rất lớn là người rất tính toán, tính toán đến nỗi trở thành bần tiện. Ông không để cho ai bước vào văn phòng làm việc, vì sợ người ta xin xỏ. Một hôm có mọot phái đoàn Hồng thập tự, với các phu nhân đẹp đẽ tới để xin ông giúp cho những nạn nhân chiến cuộc tại Liban. Ông đành phải đón tiếp tử tế vì sợ tai tiếng với quốc tế. Ông trao tấm ngân phiếu cho bà trưởng phái đoàn, nói:
    - Đây, tôi xin giúp cho Hồng thập tự 10.000 quan.
    Nhìn tấm ngân phiếu một hồi, bà trưởng phái đoàn ấp úng nói:
    - Thưa ông giám đốc, ông quên ký tên dưới tấm ngân phiếu nầy ạ!
    Ông giám đốc bình tĩnh trả lời:
    - Mối khi làm việc thiện, tôi đều muốn giấu tên không cho ai biết hết.
    Tôi không thể ký tên vào tấm ngân phiếu nầy, vì tôi chỉ muốn làm một vị ân nhân ẩn danh mà thôi.
    Vòng tay yêu thương
    Có một gia đình nọ sống giữa đồng không mông quạnh. Vào đêm kia, nhà bốc cháy dữ dội. Cha mẹ, con cái vội vã chạy ra ngoài sân và đứng bất lực nhìn ngọn lửa thiêu rụi tổ ấm gia đình họ. Bỗng mọi người chợt nhận ra thiếu đứa con bé nhất. Thì ra cậu bé cũng chạy với mọi người, những chưa ra tới cửa, thấy lửa cháy dữ quá, cậu sợ hãi chạy trở lên lầu. Trong lúc cả gia đình hốt hoảng không biết phải làm sao để cứu cậu bé năm tuổi, vì lửa cao ngút tứ phía, bỗng trên lầu mở toang và cậu bé kêu khóc inh ỏi. Cha cậu bé gọi lớn tên con, rồi nói:
    - Con nhảy xuống đây!
    Cậu bé nhìn xuống dưới chỉ thấy khói mù và lửa, nhưng nghe tiếng cha kêu mình, liền trả lời:
    - Ba ơi, con không thấy ba đâu hết!
    Người cha trả lời giọng cương quyết:
    - Cứ nhảy đi, có ba trông thấy con là đủ rôi!
    Và cậu bé leo lên cửa sổ, rồi nhảy xuống, rơi vào vòng tay yêu thương vạm vỡ của cha mình cách an toàn.
    Dám Nhận Lỗi
    George Washington, tổng thống đầu tiên của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, người có công đưa nước Mỹ đến độc lập, tự do và phồn thịnh. George cũng nổi tiếng là người luôn biết phục thịên và yêu sự thanh liêm.
    Ngày kia, khi còn nhỏ, cậu George ra vườn làm cỏ vô tình chặt đứt cây anh đào mà mẹ cậu rất quý. Khi cha cậu thấy cây anh đào bị chặt, liền hỏi:
    - Con có biết ai là người chặt cây anh đào không?
    George suy nghĩ rồi trả lời:
    - Chính con là người chặt cây anh đào, xin cha cứ phạt con!
    Và George rất ngạc nhiên khi nghe cha nói:
    - Điều con làm là một điều lỗi, nhưng con đã chữa được điều lỗi đó là khi con dám nhận lỗi.
  9. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Chỉ đến có một lần!
    Tôi là 1 đứa con gái rất bướng bỉnh, và dĩ nhiên là tôi khá kì quặc. Nhưng nếu như ai đã là bạn thân của tôi thì sẽ thân đến già! Tôi học trong 1 lớp thuộc chuyên ngành tâm lí tội phạm. Dĩ nhiên trong ngành đó còn bao gồm cả tâm lí thường thức; và tôi cũng quên nói với các bạn là tính tôi khá lạnh lùng với bất-kì-tên-con-trai nào! Chẳng phải vì tôi kênh kiệu mà là vì tôi không đủ tự tin, hơn nữa việc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ tôi đã không cho tôi niềm tin vào tình yêu nữa!!! Bạn có thể hiểu được tại sao người ta luôn gọi tôi là IceQueen (Nữ Hoàng Băng Giá), và có rất nhiều người cá cược xem ai sẽ...."cưa" đổ được tôi. Thế nên tôi càng không dám tin vào tên con trai nào!
    Thế rồi lớp tôi đón nhận 1 thành viên "ngụ cư" (Tức có nghĩa là chỉ ở học tạm 1 thời gian), hắn là 1 tên con trai!!!! Trời ạ, và hắn ngồi cạnh tôi dù tôi ghét con trai không thể tả!!! Xin nói rõ là hắn khá điển với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lơ trong vắt. Và tôi lại càng ác cảm bởi theo tôi, con trai mà đẹp tức là đi cùng "đểu". Hắn học giỏi nhưng luôn cố tình làm bài kiểm tra thấp điểm, hơi tự tin quá mức nhưng kì lạ thay không ai ghét hắn được. Nói chung, từ ngày có hắn, cái lớp 15 mạng vui hẳn lên. Chắc hẳn hắn cũng đã nghe câu chuyện kì lạ về tôi : một đứa con gái gốc Á cực kì ghét con trai, học võ và say mê Khoa điều tra trọng án. Thế đấy! Và mỗi ngày hắn đều bám theo tôi!!! Có lần tôi ngồi trong thư viện suốt bữa trưa đến quên cả mua thức ăn, rồi lù lù thấy hắn xuất hiện với 2 chiếc Hams kèm Pho-mát. Và hắn luôn huyên thuyên cả buổi bên cạnh tôi trên đường tôi đi tới chỗ làm Part-time. Nào là hắn quan niệm về cuộc sống thế nào, về gia đình, về tình yêu, Vv.....Vv.....nói chung là đủ thứ linh tinh cả lên. Tôi rất cáu nhưng không nói gì bởi không hiểu sao chưa từng có tên con trai nào gan như thế!!! Hắn dám cãi tay đôi với tôi, dám đứng cạnh tôi, dám nói chuyện tâm sự với tôi mà không nề hà cái bản mặt "quạ đeo" của tôi!!! Biết tôi chưa biết chạy xe đạp (điểm yếu nhất của tôi), nên hắn tình nguyện dạy cho tôi; và lí do duy nhất để tôi đồng ý là vì....tôi cần PHẢI biết chạy xe mà thôi!!!! Điều tôi không ngờ là hắn thực lòng quan tâm đến tôi và cũng không nhận ra mình đã vui biết bao nhiêu khi có hắn ở bên.
    Rồi một ngày chủ nhật, hắn hẹn tôi đi công viên chơi! Bọn tôi thử chơi đánh nhau (dĩ nhiên là bằng bong bóng chứa nước màu), chơi bắn súng, đi tàu điện, vào nhà kinh dị.....Hôm đó là hôm đầu tiên tôi đi chơi với 1 đứa con trai đấy nhé! Tôi vẫn không quên được khung cảnh buổi chiều hôm ấy khi hắn và tôi ngồi trên 1 bến cảng ngắm biển hoàng hôn. Mặt nước long lanh vành, bầu trời rực sáng màu da cam tuyệt đẹp, mặt trời như 1 hòn ngọc vĩ đại chìm sâu xuống lòng biển; gió thổi tung phần phật tóc chúng tôi. Và có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không quên buổi chiều mùa thu hôm ấy, bởi vì đó là lần đầu tôi và hắn nắm tay nhau!! Hắn đưa tôi 1 quả cầu bằng pha lê tròn vo rồi cười: "Quà tặng đấy. Giữ cho kĩ vào nhé!". Thế nhưng hôm sau, không hiểu sao chuyện đó bị đồn ra khắp trường. Thế là tôi nghĩ hắn cũng là 1 tên con trai đã cá độ với chúng bạn là sẽ "cưa đổ" được tôi. Một phần cũng vì tôi quá "quê" và tức giận, nên tôi đã xỉ vả hắn bằng tất cả những gì tồi tệ nhất! Tôi còn tát hắn 1 cái rõ mạnh trước mặt mọi người và hét lên: "Tôi không bao giờ muốn thấy mặt cậu nữa!". Dĩ nhiên là sau đó hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng xin lỗi tôi rồi ra khỏi cửa (hôm đó hắn bỏ không học tiết Tâm Lí). Có lẽ lúc đó tôi đã thỏa mãn tự ái, và mọi người bắt đầu gọi tôi là IceQueen trở lại với vẻ thán phục. Tôi cũng tự hào 1 cách ngu ngốc rằng mình vẫn không bị rơi vào tay thần Cupid nhá!!!....Chuyện qua đi thật nhanh, tôi bắt đầu thấy thiếu hắn khi hắn không còn bên cạnh nữa. Hắn vẫn học lớp Tâm Lí nhưng ngồi sau tôi 2 bàn chứ không cạnh tôi nữa. Và vào buổi sáng bắt đầu của mùa đông lạnh, tôi bắt gặp 1 lá thư từ hắn! Hắn viết với tôi rằng hắn không hề tiết lộ cho ai biết về buổi đi chơi, và hắn thực sự quan tâm đến tôi. "Vào 1 buổi chiều thứ Ba, tôi đi dạo trong công viên và thấy 1 cô gái ngồi trên ghế đá. Cô gái đang vừa vẽ những bông hoa vừa hát rất say mê. Tôi rất thích giọng hát ấy! Cô gái có khuôn mặt lúc đó thật dịu dàng và giống với mẹ tôi. Thế là ngày thứ Ba nào tôi cũng đi dạo trong công viên nhìn cô gái ấy. Thế rồi tôi quyết định làm quen với cô ấy, tôi ngỡ ngàng khi gặp cô ấy đang đọc 1 cuốn sách Giáo Khoa của Trường mình. Và tôi đã quyết định học lớp Tâm Lí để có thể làm quen với cô ấy. Càng ngạc nhiên hơn khi người ta lại gọi cô là IceQueen...." Hắn viết rất đơn giản, nhưng tôi đã không cầm được sự hối hận. Đáng lẽ tôi đã có dịp xin lỗi nếu như lòng tự ái của tôi không quá cao đến thế! Tôi cũng thấy hắn đứng trước cửa nhà tôi vào đêm giáng sinh nhưng cũng không ra mở cửa.
    Thế rồi khi mùa xuân vừa đến thì hắn không còn đến lớp nữa! Hắn đã làm 1 chuyến hành trình qua Ý theo gia đình! Tôi không buồn nghe chúng bạn giải thích bằng cách nào chúng nó đã theo dõi bọn tôi và lan tin ra khắp trường. Tôi cũng không buồn chú ý đến cái danh hiệu IceQueen đó nữa!! Tôi chỉ biết tôi đã đánh mất cơ hội của chính mình! Tôi đã cố gắng trả hắn món quà nhưng hắn nhất quyết không nhận, rồi giờ đây tôi cũng thầm cảm ơn khi hắn không nhận nó lại. Món quà đó tôi để trong ngăn bàn, mỗi tối tôi vẫn hay lấy nó ra và ngắm nghía!! Nó nhắc tôi về sự nông nỗi của mình, về 1 cơ hội mà tôi bỏ lỡ. Tôi đã không mở rộng trái tim mình để tin tưởng 1 ai, và cũng không chịu nhận thức giá trị của 1 ai đó cho riêng mình. Đã 1 năm trôi qua, hắn vẫn ở tại Ý. Còn tôi tuy đã từ bỏ danh hiệu IceQueen, nhưng vẫn không thể có 1 người bạn trai khác được! Tôi không còn ghét con trai, và tôi cũng có vài đứa bạn thân là con trai. Nhưng tôi biết chưa ai có thể thay thế được vị trí của hắn trong tôi!
    Có lẽ bạn không tin, nhưng tôi đang rơi nước mắt. Qua câu chuyện của tôi, tôi khuyên các bạn hãy luôn mở rộng trái tim mình. Đừng như tôi: chỉ nhỏ những giọt nước mắt khi đã muộn màng! Hãy nắm bắt lấy từng cơ hội, bởi có những thứ chỉ đến có một lần!
    Hãy là chính mình!
    Cứ tự nhiên, đừng bắt chước ai hết - Ðạo diễn điện ảnh nổi tiếng người Mỹ, James Gordon thường nhắc nhở các diễn viên của mình như thế - Không ai khổ sở bằng kẻ đánh đổi con người mình để cố gắng biến thành một người khác. Ngay ở kinh đô điện ảnh Hollywood cũng có những tài năng trẻ đầy triển vọng nhưng hình như họ không muốn là chính mình mà chỉ nhăm nhăm bắt chước để may ra có thể thành Sophie Marceau hạng hai hoặc Nicole Kidman hạng ba?
    Cass Darley là một cô gái mơ ước trở thành ca sĩ nhưng mỗi lần nhìn vào gương cô lại thất vọng vì hai hàm răng của mình rõ ràng cứ chìa ra phía trước. Lần đầu ra trước công chúng trên một sân khấu nhỏ ở New Jersey, cô cứ khum khúm bàn tay vừa hát vừa che miệng một cách cực kỳ gò bó, may mà giọng hát tuyệt vời của cô đã cứu cái động tác ngượng ngập, lúng túng đó. Khi vào sau cánh gà, người đạo diễn chương trình nói nhỏ với cô: "Em có giọng hát rất tuyệt nhưng động tác thì rất dở. Tại sao em cứ phải lấy tay che miệng? Em tưởng là hàm răng em xấu à? Em nhầm, đó chính là nét duyên trời cho em đấy". Từ hôm đó mỗi khi ra sàn diễn, Darley quên hẳn cái "mái tây hiên" của mình đi và chỉ nghĩ đến khán giả, cô hát với cả tâm hồn. Hai năm sau, album đầu tay của Darley bán được một triệu bản với hình cô mang gương mặt đầy tự tin, có nụ cươi tươi sáng, hàm răng hơi ngả ra phía trước, càng ngắm càng duyên. Cô không chỉ trở thành ca sĩ nổi danh mà còn là một ngôi sao điện ảnh.
    Hóa ra cái duyên không có chuẩn mực chung. Thử tưởng tượng nếu tất cả chúng ta đều giống hệt Maryline Monroe thì điều đó đáng vui hay buồn? Ngay trong hội họa, các thiếu nữ đẹp cũng có những khiếm khuyết nhỏ và chính cách khiếm khuyết này đã tạo cho bức tranh sức hấp dẫn riêng. Bạn và tôi, cha mẹ sinh ra mỗi người có một dung nhan không giống ai, có tài năng riêng cũng không giống ai, vậy tại sao ta lại buồn phiền vì mình không được giống như người này, người nọ? Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, bao nhiêu tỉ người đi qua trên trái đất này chưa có một ai hoàn toàn giống hệt như ta cả và chắc chắn từ nay cho đến "ngày tận thế" cũng sẽ không có một người thứ hai y như ta nữa. Cho nên ta hãy tự hào vì ta là ta.
    Cách đây mấy chục năm có một cô gái từ vùng quê Missouri nước Mỹ lên thủ đô New York lập nghiệp. Cô vô cùng khâm phục các ca sĩ nổi danh thời ấy, liền mua băng hình của họ về nghiên cứu suốt ngày để xem họ có những "ngón nghề" gì, rồi khổ công luyện cho mình, giống mỗi người một tí với hy vọng sẽ thành "kết tinh" của những tài năng đó. Cuối cùng cô thành một thứ "tả-pí-lù" và đến già vẫn phải tạm bằng lòng với nghề giữ quần áo ở rạp.
    Có thể nói trên đời có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu vẻ duyên dáng khác nhau. Có cô gái có cái duyên "quê mùa", thấm đượm hương đồng gió nội, có cô có cái duyên "quý phái" như sinh ra để làm tiểu thư khuê các, mỗi người có những nét riêng tự nó toát ra từ con người họ. Nếu chúng ta từ bỏ nét duyên của mình, đi bắt chước cái duyên của người khác thì sẽ bị thiệt liền một lúc hai lần: một là đánh mất chính mình, hai là trở thành bản sao vụng về của người ta. Chỉ khi nào ta nhận thức được nét riêng không ai có của ta thì bạn mới tự tin và vượt lên cả chính bản thân mình.
    Khi vua hề người Pháp Charlie Chaplin mới chập chững bước vào trường quay, viên giám đốc hãng phim muốn anh phải bắt chước một vai hề nổi danh người Ðức. Nếu Chaplin cứ ngoan ngoãn làm theo ý ông ta thì có lẽ đến giờ vẫn không ai biết Charlie Chaplin là ai. Mary Margarit bước vào đời nghệ sĩ với vai nữ quý tộc thất bại nhưng khi cô khai thác được những đường nét của một cô gái chân chất quê mùa đúng như mình vốn có, tuy không đẹp nhưng mát tươi tinh khiết như nụ hoa buổi sớm thì bao nhiêu hãng phim chìa hợp đồng mời cô tham gia.
    Và như vậy, bạn thân mến, muốn có duyên bạn hãy là chính mình, đừng bắt chước ai một cách vụng về, có khi sẽ trở thành lố bịch.
    Khóc
    Ai cũng đã một lần khóc, lần đầu tiên khi cất tiếng khóc chào đời.
    Cô giáo khóc khi thấy học trò mình không cố gắng, rồi lại khóc khi thấy học trò mình thành danh bước vào đời.
    Người học trò khóc khi chập chững vào lớp Một, lại khóc khi tạm biệt cô thầy, bạn bè và mái trường.
    Những sỹ tử khóc khi hỏng thi nhưng cũng khóc khi biết tin mình đã đỗ sau quá trình nỗ lực học tập.
    Có những ông bố, bà mẹ khóc vì đứa con hỗn xược, rồi lạ rơi nước mắt khi thấy con mình bấy lâu ham chơi, nay đã biết suy nghĩ nhiều về việc mình cần làm.
    Anh công nhân khóc khi bị sếp trách mắng, rồi lại khóc khi thấy sản phẩm của mình được tung ra trên thị trường.
    Bác nông dân khóc khi thấy lúa của mình bị sâu bệnh, thất mùa, đàn con nheo nhóc, rồi lại khóc khi một đứa rời xóm nghèo lên thành phố ăn học.
    Cô gái khóc khi bị rịn chia tay người yêu lên đường nhập ngũ nhưng cũng vui mừng nhỏ lệ trong ngày đón anh hoàn thành nghĩa vụ trở về.
    Những em bé mồ côi khóc vì chưa một lần biết mặt bố mẹ, rồi em lại khóc khi có gia đình nào đó dang tay đón em rời mái ấm tình thương.
    .....
    Suốt dọc cuộc đời biết bao giọt nước mắt đã rơi, có những giọt nước mắt buồn, có những giọt nước mắt vui...Nhưng dù thế nào thì những ai đó ơi, hãy cố gắng vượt qua tất cả để đích đến cuối cùng là một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc.
  10. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Vặt vãnh và hoàn hảo
    Một người bạn đến thăm Michelangelo khi ông đang tẩn mẩn làm việc trên bức tượng dở dang của mình.
    "Đã một tuần lễ trôi qua từ khi tôi ghé thăm bác lần trước, nhưng sao tôi không thấy có gì khác biệt nơi bức tượng cả! Bác không làm gì suốt tuần lễ vừa rồi sao?" - Người bạn hỏi.
    "Ồ, tôi làm việc liên tục đó chứ! Tôi đã chuốt lại chỗ này nè; tôi đã nắn nót thêm chỗ kia kìa; tôi đã cho bắp thịt này rắn chắc hơn và nạp thêm sức sống cho cánh tay nọ." - Michelangelo trả lời.
    "Nhưng đó là những chi tiết hết sức vặt vãnh thôi!"
    "Đúng! Song chính những cái vặt vãnh đó sẽ làm nên sự hoàn hảo. Và bạn biết đó, sự hoàn hảo thì không bao giờ vặt vãnh."
    Hãy yêu cuộc sống
    Người ta yêu không yêu ta vì: chúng ta không biết chúng ta có cái gì cho đến khi chúng ta mất nó, và chúng ta cũng không biết chúng ta còn thiếu cái gì cho đến khi nó đến.
    Cuộc sống đôi khi quá phẳng lặng, buồn tẻ, đơn điệu vì: đó là những khoảng lặng. Bạn tất bật, bạn vội vã; cuộc sống cho bạn những khoảng lặng để bạn nghỉ ngơi, để bạn có thời gian nhìn lại những gì bạn đã làm, đã trải qua. Để bạn nhận ra rằng: đừng chạy qua cuộc sống nhanh đến mức bạn không chỉ quên mất bạn đang ở đâu, mà còn quên mất bạn đang đi đến đâu.
    Cuộc sống không chỉ có niềm vui mà còn có nỗi đau vì: Bạn là con người. Bản chất cuộc sống là không gì cả. Chính bản thân chúng ta tạo ra cuộc sống. Cảm nhận nỗi đau là do bạn. Vậy sao không nở nụ cười để thấy đời đẹp hơn.
    Con người phải yêu nhau vì: chúng ta sinh ra với một trái tim để sống. Mỗi người có riêng một trái tim. Sao không dùng nó để yêu, để nhận tình yêu từ những trái tim không thuộc về ta mà ta vẫn có.
    Ta phải nhớ những kỉ niệm vì: kỉ niệm la do bạn tạo ra. Nhớ những điều mình tạo ra để biết cách sống cho hôm nay, cho ngày mai mà bạn không phải hối tiếc. Hãy nhớ rằng: bạn nhớ những kỉ niệm không phải để buồn, để tiếc mà để tạo kinh nghiệm cho một tương lai tốt đẹp hơn. Bạn không thể xây tương lai bằng quá khứ.
    Những từ ngọt ngào có thể rất ngắn và dễ nói, nhưng tiếng vọng của nó thật sự không có điểm dừng. Vậy hãy nói "tôi yêu" cho đến khi thời gian ngừng chảy.
    Và điều cuối cùng tôi muốn nói là không có gì là thực sự kết thúc cho đến khi bạn ngừng cố gắng. Chấp nhận những cái bạn đang có không có nghĩa là ngừng đấu tranh.
    Sống để cho và nhận lấy yêu thương.
    Hình Phạt Thích Đáng !
    Trong dịp đi dự trại hè ở trường, cậu bé Billy đã được mẹ gởi cho một hộp bánh bích quy lớn. Cậu bé ăn một ít rồi đặt phần còn lại dưới giường. Ngày hôm sau, sau khi ăn trưa xong, Billy trở về lều để lấy bánh thì phát hiện chiếc hộp đã biến mất.
    Buổi trưa hôm đó, sau khi được cậu bé mách về vụ mất cắp, thầy giáo của Billy nhìn thấy một cậu bé khác đang ngồi ăn những chiếc bánh bích quy lấy cắp được sau gốc cây. Thầy giáo tự nhủ rằng:
    "Cậu bé đó phải được dạy một bài học để đừng lấy cắp nữa."
    Người thầy giáo trở về nhóm học sinh tìm Billy và nói:"Billy, thầy đã biết ai lấy bánh của em rồi. Em có muốn giúp thầy dạy bạn ấy một bài học không?"
    Billy bối rối trả lời:"Vâng, thưa thầy. Nhưng thầy không định phạt bạn ấy sao!"
    "Không đâu, điều đó chỉ làm cho bạn ấy bực tức và trở nên căm ghét em thôi. Thầy muốn em gọi điện cho mẹ và nhờ mẹ gởi cho em một hộp bánh bích quy khác nhé."
    Cậu bé làm đúng như lời thầy dặn và vài ngày sau cậu nhận được một hộp bánh khác của mẹ gởi. Thầy giáo bảo Billy: "Bạn đã lấy cắp bánh của em bây giờ đang ngồi bên bờ hồ đấy. Em hãy đi tới chỗ bạn ấy và mời bạn ấy cùng ăn bánh với em nhé. "Billy nhăn nhó phản đối: "Nhưng nó là kẻ cắp mà thầy."
    "Thầy biết. Em hãy cứ làm như lời thầy bảo rồi sẽ thấy".
    Nửa giờ đồng hồ sau, thầy giáo thấy hai đứa bé cùng nắm tay nhau rất thân thiết đi lên ngọn đồi. Đứa bé đã lấy cắp bánh cố nài nỉ người bạn mình nhận con dao xếp để đền bù cho những cái bánh đã lấy trộm. Còn đứa bé thì một mực từ chối món quà của người bạn mới và nói rằng mấy cái bánh chẳng đáng gì.
    Billy đã nhận được một bài học quý giá về sự tha thứ và lòng yêu thương. Nếu kẻ thù của ta đói, hãy cho kẻ đó ăn, nếu khát, hãy cho kẻ đó uống. Bởi vì sự tha thứ và lòng yêu thương luôn có thể cảm hoá được người khác và đó cũng chính là phương cách trả thù hữu hiệu nhất của mỗi chúng ta.

Chia sẻ trang này