1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghĩ gì khi bạn 29 tuổi

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Chieu_cuoi_thu, 21/09/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bagiadanhda

    bagiadanhda Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2006
    Bài viết:
    2.090
    Đã được thích:
    1
    Em không biết khi 29 tuổi em sẽ thế nào đây? Không biết còn cô đơn lẻ loi như này ko !!. Nghe các bác nói đến mùa đông ở hà nội nhưng em hình như không có nhiều cảm nhận về nó. Bọn bạn thường nói mùa đông đi chơi thật lãng mạn còn với em thì kô có gì khác cả, mùa hè cũng như mùa đông cũng 1 mình lang thang các phố hà nội mỗi khi có chuyện buồn hoặc phải nghĩ về 1 vấn đề gì. Cõ lẽ vì vậy mới luôn bị chúng kêu là bà già chăng , thôi thì cứ cho là mình già đi dù sao cũng còn ngót nghét gần trục năm nữa mới đến 29 mà
  2. Chieu_cuoi_thu

    Chieu_cuoi_thu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Mỗi khi đọc những bài thơ hay, thấy trong lòng thật thảnh thơi, thỏai mái và khoan khóai :

    Cỏ May
    Thi sĩ : Thanh Trắc Nguyễn Văn
    Cỏ may may cỏ trên đồi
    Một chiều gỡ cỏ anh ngồi bên em
    Anh gần, em nhích xa thêm
    Trên trời mây trắng êm đềm... trôi qua!
    Bây giờ anh đã đi xa
    Cỏ may em gỡ lệ nhòa... ướt tay! (Ai bảo lúc gỡ cho thì cứ làm cao )
    Trưa hè
    Quang Dũng
    Trưa hè bỗng nhớ sông quê
    Nước xa không bóng thuyền đi đôi dòng
    Thóc nhà ai có phơi không ?
    Chói chang lửa thóc sân trông bóng người
    Vại mưa in dáng mây trời
    Em soi bóng có nhớ người xa em ?
    Bờ tre gió đánh lả mềm
    Thoảng say mùi nái bên thềm ai giăng

    Xa quê dầu chẳng võ vàng
    Trông mây núi nhớ mây làng về trưa
    MƯA XUÂN
    Nguyễn Bính
    Em là con gái trong khung cửi
    Dệt lụa quanh năm với mẹ già
    Lòng trẻ còn như cây luạ trắng
    Mẹ già chưa bán chợ làng xa
    Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
    Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
    Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
    Mẹ bảo: "Thôn Ðoài hát tối nay"
    Lòng thấy giăng tơ một mối tình
    Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
    Hình như hai má em bừng đỏ
    Có lẽ là em nghĩ đến anh
    Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
    Em ngửa bàn tay trước mái hiên
    Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
    Thế nào anh ấy chả sang xem!
    Em xin phép mẹ, vội vàng đi
    Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
    Mưa bụi nên em không ướt áo
    Thôn Ðoài cách có một thôi đê
    Thôn Ðoài vào đám hát thâu đêm
    Em mải tìm anh chả thiết xem
    Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
    Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em
    Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
    Thế mà hôm nọ hát bên làng
    Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
    Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!
    Mình em lầm lũi trên đường về
    Có ngắn gì đâu môt dải đê!
    A¨o mỏng che đầu mưa nặng hạt
    Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya
    Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
    Hoa xoan đã nát dưới chân giày
    Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ
    Mẹ bảo: "Mùa xuân đã cạn ngày"
    Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
    Bao giờ em mới gặp anh đây?
    Bao giờ hội Ðặng đi ngang ngõ
    Ðể mẹ em rằng hát tối nay?
    Nguyễn Bính (1936)
    Các bạn để ý nhé .Lúc đi thì sao ấy nhỉ :
    Em xin phép mẹ, vội vàng đi
    Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
    Mưa bụi nên em không ướt áo
    Thôn Ðoài cách có một thôi đê
    Đến lúc vào hội, người yêu không sang.Tâm trạng :
    Mình em lầm lũi trên đường về
    Có ngắn gì đâu môt dải đê!
    A¨o mỏng che đầu mưa nặng hạt
    Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya
    Cái hay của bài thơ, cũng là cái đẹp của duyên con gái, sự đằm thắm trog tình yêu là ở chỗ :Giận anh đấy, trách anh đấy nhưng vẫn bao dung, vẫn tin vào tình yêu :

    Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
    Bao giờ em mới gặp anh đây?
    Bao giờ hội Ðặng đi ngang ngõ
    Ðể mẹ em rằng hát tối nay?
    TỐNG BIỆT HÀNH
    Thâm Tâm
    Ðưa người ta không đưa qua sông
    Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
    Bóng chiều không thắm không vàngvọt
    Sao đầy hồn hoang trong mắt trong?

    Ðưa người ta chỉ đưa người ấy
    Môt giã gia đình, môt dửng dưng.
    Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
    Chí lớn không về, bàn tay không
    Thì không bao giờ nói trở lại
    Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
    Ta biết người buồn chiều hôm trước
    Bây giờ muà hạ sen nở nốt
    Môt chị, hai chị đều như sen
    Khuyên nốt em trai giòng lê sót
    Ta biết người buồn sáng hôm nay
    Trời chưa là thu tươi lắm thay
    Em nhỏ thơ ngây đôi mắt biếc
    Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay..
    Người đi? Ừ nhỉ, người đi thât
    Mẹ thà coi như chiếc lá bay
    Chị thà coi như là hạt bụi
    Em thà coi như hơi rượu cay
    Thâm Tâm

    Vạn lý tình

    _________________________
    Người ở bên trời, ta ở đây;
    Chờ mong phương nọ, ngóng phương nầy.
    Tương tư đôi chốn, tình ngàn dặm,
    Vạn lý sầu lên núi tiếp mây.
    Nắng đã xế về bên xứ bạn;
    Chiều mưa trên bãi, nước sông đầy.
    Trông về bốn phía không nguôi nhớ,
    Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.
    Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt,
    Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày.
    Chiếu chăn không ấm người nằm một
    Thương bạn chiều hôm, sầu gối tay.
    Huy Cận
    Những bóng người trên sân ga
    Những cuộc chia lìa khởi tự đây
    Cây đàn sum họp đứt từng dây
    Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc
    Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.
    Có lần tôi thấy hai cô gái
    Áp má vào nhau khóc sụt sùi
    Hai bóng chung lưng thành một bóng
    "Đường về nhà chị chắc xa xôi?"
    Có lần tôi thấy một người yêu
    Tiễn một người yêu một buổi chiều
    Ở một ga nào xa vắng lắm
    Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu.
    Hai người bạn cũ tiễn chân nhau
    Kẻ ở trên toa kẻ dưới tàu
    Họ giục nhau về ba bốn bận
    Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.
    Có lần tôi thấy vợ chồng ai
    Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài
    Chị mở khăn giầu anh thắt lại:
    "Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi."
    Có lần tôi thấy một bà già
    Đưa tiễn con đi trấn ải xa
    Tầu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
    Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
    Một mình làm cả cuộc phân li.
    Những chiếc khăn màu thổn thức bay
    Những bàn tay vẫy những bàn tay
    Những đôi mắt ướt tìm đôi mắt
    Buồn ở đâu hơn ở chốn này?
    Hà Nội 1937
    Tương tư
    Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
    Một người chín nhớ mười mong một người.
    Gió mưa là bệnh của trời,
    Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
    Hai thôn chung lại một làng,
    Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
    Ngày qua ngày lại qua ngày,
    Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.
    Bảo rằng cách trở đò giang,
    Không sang là chẳng đường sang đã đành;
    Nhưng đây cách một đầu đình,
    Có xa xôi mấy mà tình xa xôi.
    Tương tư thức mấy đêm rồi,
    Biết cho ai biết, ai người biết cho.
    Bao giờ bến mới gặp đò,
    Hoa khuê các, **** giang hồ gặp nhau.
    Nhà em có một giàn giầu,
    Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
    Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,
    Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?
    Mùa xuân xanh
    Mùa xuân là cả một mùa xanh
    Giời ở trên cao, lá ở cành
    Lúa ở đồng tôi và lúa ở
    Đồng nàng và lúa ở đồng anh
    Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh
    Tôi đợi người yêu đến tự tình
    Khỏi lũy tre làng tôi nhận thấy
    Bắt đầu là cái thắt lưng xanh
    Duyên tình con gái Bắc
    Nguyễn tất Nhiên
    Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
    Thương lại bóng hình người năm năm trước...
    Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
    Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
    Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
    Nhớ duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt !
    .......................................................................
    Được chieu_cuoi_thu sửa chữa / chuyển vào 01:40 ngày 09/12/2006
  3. Chieu_cuoi_thu

    Chieu_cuoi_thu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    ĐIỀU ANH KHÔNG BIẾT
    Riêng điều ấy không bao giờ anh biết
    Có một lần em lỡ hẹn với anh
    Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh
    Em đến gần cánh cửa xanh hé mở?
    Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ
    Đôi chân em sao khó bước qua
    Chỉ một bước thôi là hết cách xa
    Anh gần lắm? phía bên kia đôi guốc
    Chẳng biết vì sao chân em lui bước
    Chiều đương xanh bên cánh cửa xanh
    Có lẽ nào em lỡ hẹn cùng anh
    Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới?
    Những Phút Xao Lòng
    May 26th, 2006

    Có thể vợ mình ngày xưa cũng có một người yêu
    (Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
    Cũng như mình thôi , mình ngày xưa cũng thế
    Yêu một cô , giờ cô ấy có chồng
    Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
    Nên giấu kín những điều suy tư, không kể về giấc mộng
    Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được
    Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
    Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
    Khi gặp người yêu xưu với những điều vợ mình không có được
    Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc
    Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn ??.
    Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
    Và cảm thấy mình như người có lỗi
    (Chắc vợ mình hiểu điều không nói
    Cô ấy cũng thương và chăm chút mình hơn )
    Mà có trách chi những phút xao lòng
    Ai cũng có một thời để yêu và để nhớ
    Ai cũng có những phút giây ngoài vợ ngoài chồng
    Đừng có trách chi những xao lòng ??..
    Thuận Hữu
    Hát về đôi chân mỏi
    Phố đã tàn phai những nhọc nhằn
    Ơ hờ chân mỏi những tháng năm
    Rồi đi chẳng biết nơi nào đến
    Cho tôi một dòng suối khi nằm
    Đá mòn tình nghĩa có mòn không
    Yêu nhau đã cạn hết men nồng
    Tôi đi sao mà hiu quạnh thế
    Đời tôi hắt bóng xuống dòng sông
    Đôi khi mệt mỏi quá tôi quỳ gối
    Mơ dáng người xưa trên lá cành vàng
    Đôi khi mẹt mỏi quá tôi nhìn phố
    Trôi những loài hoa sắc dở dang
    Tôi thương đôi bàn chân lang thang
    Mười năm không đến nơi cần đến
    Người đi lối cũ thuyền đỗ bến
    Trước mặt, đường ơi, ngút ngát dài
    Hãy suy nghĩ cho kỹ.Hạnh phúc và sự nghiệp.Đừng để mỗi bước chân qua phải nhìn lại
    Phố Huyện
    Bình Nguyên Trang
    Em có về phố huyện mùa đông
    Bàng khoác áo của mùa thu sót lại
    Gió lùa tóc mây con đường xa ngái
    Cha còng lưng tan ca đêm trở về
    Đó là những ngày gió hú lê thê
    Phố huyện nghèo vùi trong mưa ướt át
    Cây bồ đề suốt mùa đông rải nhạc
    Những giọt buồn rơi theo lá vàng rơi
    Mẹ thắt lòng suốt mùa đông em ơi
    Chiếc đòn gánh oằn vai thành dấu hỏi
    Đường trơn tuột rét luồn qua manh áo
    Nôn nao buồn nghe tiếng vạc kêu sương
    Và cô nhỏ bứơc chân cuối nẻo đường
    Rao khản giọng bánh mì trên phố vắng
    Phố huyện mình đêm mùa đông rất đắng
    Lam lũ những cuộc đời hằn vết bánh xe
    Phố huyện mình không có một hàng me
    Nỗi buồn thì thẳm sâu mà rất khẽ
    Ta như họa sĩ tồi yêu quê hương ngồi vẽ
    Dòng âm thanh lặng lẽ chảy qua mùa
    Hà nội bây giờ rét đã ngọt chưa
    Phố huyện buồn tênh đợi em về may áo.
    Cho em về mùa thu
    Bình Nguyên Trang
    Cho em về mùa thu
    Gom lá vàng cuối ngõ
    Bắc chiếc cầu nho nhỏ
    Nối hai bờ thương nhau
    Em chẳng thể làm đau
    Khi chạm vào xác lá
    Xin đừng đi vội vã
    Nép vào mùa đi anh!
    Lá mùa thu không xanh
    Mắt em buồn như lá
    Phải, mùa đang trả giá
    Cho cơn đau sinh thành.
    Nếu mà em không anh
    Hẳn lá thu rất đắng
    Em như loài mây trắng
    Nhớ thu nên bạc đầu...
    Nếu mà ta có nhau
    Hẳn mùa thu đầm ấm
    Lối đi thì nhiều lắm
    Xin đừng dẫm lên mùa!
    Em nằm nghe tiếng mưa
    Đổ ào ào xác lá
    Làm sao cho khỏi ngã
    Để gặp nhau một bờ?

    Mẹ ơi, mùa mưa

    Những ngày mưa con rất buồn mẹ ạ
    Mơ xa xôi bóng dáng một mái nhà
    Thềm rêu cũ cỏ vườn lên xanh biếc
    Mắt mẹ yên lành như tiếng mùa thu.
    Thành phố mưa và trời đã tháng tư
    Và con sợ đến mùa giông bão
    Làng quê hắt hiu nỗi buồn như hoa gạo
    Rụng âm thầm xuống bến một dòng kênh.
    Mẹ lái con đò vớt cánh bèo nổi lênh
    Nghe thấm thía lời khẩn cầu con gái
    Ngôi nhà nhỏ qua tháng năm dầu dãi
    Sang mùa mưa thương mẹ trắng đầu."
    Mùa bâng quơ
    Lạc lõng con đường lá phủ dấu chân
    Mùa đến và đi, mùa không có tuổi
    Đã bốn năm rồi giảng đường tóc rối
    Em làm thơ yêu ....
    Xin cho cô đơn nồng ấm trời chiều
    Em ngồi viết điều không phải trong bài học
    Xin ai đó trước cổng trường đứng khóc
    Cho những ngày qua trong trẻo đến dại khờ
    Em đã bắt đầu bằng hai tiếng ''''''''ngày xưa''''''''
    Nào ai biết điều gì trong trái bàng goá bụa
    Ngay cả nỗi buồn cũng cháy lên như lửa
    Như cái thời không son phấn: hai mươi
    Thời gian bảo em hãy yêu nỗi ngậm ngùi
    Nó hiện hữu ngay trong nụ cười ngày anh đến
    Em hoài nghi như cánh buồm trước biển
    Có bến bờ nào che chở bão bùng em
    Nghe chăng lòng em ngơ ngác ngoài thềm
    Bề bộn nói lời trầm tư của lá
    Ngày hai mươi em đi cây bàng treo chùm quả
    Xanh một mùa bâng quơ ...
    __________________
    Lại đã đông rồi, kỉ niệm vẫn lang thang
    Như đi trong mơ trên những con đường dài hơn nỗi nhớ
    Lối về nhà sao mà xa, xa thế!
    Bàn tay lạnh cóng rồi, anh có biết không anh?

    LỜI CUỐI CHO ANH
    Ấy thế mà em đã quên anh
    Điều không thể bỗng trở thành có thể
    Ở nơi nào trong tim em ko biết
    Vết thương anh năm tháng đã phai dần
    Gom hết hao gầy gom hết nhớ thương
    Gom nước mắt tiếng cười gom ngọt ngào cay dắng
    Gom cả những đêm dài thức trắng
    Đốt thành tro thanh thản đến vô cùng
    Đêm yên bình nở nụ trên môi xinh
    Em lắng nghe giọt bình minh thức giấc
    Chẳng còn đợi anh hoàng hôn giờ xa lắc
    Ngôi sao cuối trời thôi cũng hết cô đơn
    Bỗng ước gì em được gặp lại anh
    Chẳng để níu kéo van xin mảnh tình anh rơi rớt
    Chỉ để nhìn vào mắt anh nghe tim mình thôi lỗi nhịp
    Và tặng anh trong vắt một tiếng cười
    Hoài Tưởng
    có những chiều như buổi chiều nay
    tôi một mình lang thang trên phố
    cô đơn buồn giữa dòng người hối hả
    phố thì đông sao lại thấy lẻ loi
    có khi nào anh chợt nhớ đến tôi
    nhớ cô bé, nhớ một người xa lạ
    trong trẻo quá nỗi lòng yên ả
    chút muộn phiền tôi gửi lại phố đông...
    ai chợt qua có phải là anh không ?
    sao giống quá lại hình như không giống
    niềm vui chợt đến bỗng vỡ thành bọt sóng
    mắt ai nhìn đăm đắm phía không anh !
    tôi vẫn đi trên phố một mình
    người vẫn đông và phố thì ồn ã
    chỉ thiếu anh và thế là tất cả
    biến hồn tôi thành cát bụi hư không
    Trương Huệ Chi
    MÙA HOA CẢI BÊN SÔNG
    (Nghiêm Thị Hằng)

    Có một mùa hoa cải
    Nở vàng bên bến sông
    Em đương thì con gái
    Đợi tôi chưa lấy chồng
    Tôi rụt rè chẳng dám
    Hái một bông cải ngồng
    Sợ làm con **** trắng
    Giật mình bay sang sông
    Qua bao mùa hoa cải
    Chỉ mình tôi biết thôi
    Mình tôi không dám hái
    Hoa cải bay về trời
    Bâng khuâng chiều làng bãi
    Không còn hoa cải ngồng
    Ai xui tôi trở lại
    Ngày em đi lấy chồng
    Tôi lại gieo hạt cải
    Lại âm thầm đợi mong
    Có một người con gái
    Đợi tôi chưa lấy chồng
    Được chieu_cuoi_thu sửa chữa / chuyển vào 02:18 ngày 09/12/2006
  4. Chieu_cuoi_thu

    Chieu_cuoi_thu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Chỉ khác một điều
    Người ấy có nhiều điểm giống anh
    Cũng yêu em bằng những gì có thể
    Cũng lo lắng mỗi lần em ngấn lệ
    Cũng nồng nàn mỗi phút bên nhau
    Không biết người ấy có thấy đau
    Như anh � khi biết em đã yêu người khác
    Chắc người ấy không bao giờ bội bạc
    Để rồi vuột tay hạnh phúc vẫn mong chờ
    Em ám ảnh anh cả trong những giấc mơ
    Những kỷ niệm � thời gian chưa kịp xóa
    Những giây phút sao mà tha thiết quá
    Giờ đây là hiện-thực-của-người-kia
    Kể từ lúc em nói chuyện cách chia
    Anh đã biết người ấy giống anh nhiều lắm
    Cũng đợi chờ, khát khao và say đắm
    Chỉ khác một điều người ấy sẽ có em
    Chỉ khác một điều người ấy sẽ nhớ em
    Như nhớ đến một người yêu bé bỏng
    Không ẩn chứa một nỗi đau lắng đọng
    Như anh bây giờ - khi nhớ về em
    Chỉ khác một điều người ấy sẽ có em
    Có mãi mãi, không bao giờ vuột mất
    Không khờ khạo đi tìm trời dưới đất
    Để rồi mất em như anh đã từng làm
    TỰ KHÚC
    Tôi yêu anh , anh yêu ai?
    Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung
    Gần nhau mà chẳng yêu cùng
    Đơn phương tôi cứ thủy chung một mình
    Còn anh lại đến với người
    Tôi không ghen, chỉ buồn thôi, thật buồn
    Cái bông hoa nở giữa vườn
    Hương thơm nhiều lúc lại thường xa bay
    Mong anh yêu và được yêu
    Đừng như tôi cứ một chiều tương tư..
    Anh đừng khen em
    .
    Lần đầu khi mới làm quen
    Anh khen cái nhìn em đẹp
    Trời mưa òa cơn nắng đến
    Anh khen đôi má em hồng
    Gặp người tàn tật em khóc
    Anh khen em nhậy cảm thông
    Thấy em sợ sét né giông
    Anh khen sao mà hiền thế
    Thấy em nâng niu con trẻ
    Anh khen em thật dịu dàng
    Khi hôn lên câu thơ hay
    Ấp trang sách vào mái ngực
    Em nghe tim mình thổn thức
    Thương người làm thơ đã mất
    Trái tim giờ ở nơi đâu
    Khi đọc một cuộc đời buồn
    Lòng em xót xa ấm ức
    Anh khen em cảm xúc
    Và bao điều nữa...Anh khen
    Em sợ lời khen của anh
    Như sợ đêm về trời tối
    Nhiều khi ngồi buồn một mình
    Trách anh sao mà nông nỗi
    Hãy chỉ cho em cái kém
    Để em nên người tốt lành
    Hãy chỉ nơi anh cái xấu
    Để em chăm chút đời anh
    Anh ơi anh có biết không
    Vì anh em buồn biết mấy
    Tình yêu khắt khe thế đấy
    Anh ơi anh đừng khen em.
    Lâm Thị Mỹ Dạ.
    Em biết rằng...!
    Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
    Nụ hôn ấy là phút giây nông nỗi
    Em dại khờ, em trẻ con, em yếu đuối
    Anh bỗng hoá thành người lớn bao dung.
    Em biết rằng anh chẳng nhớ đến em
    Trái tim anh luôn có thừa người khác
    Những bản tình ca bên em anh hát
    Ai sẽ người diễm phúc sau em ??
    Em biết rằng anh sẽ mãi quên em
    Trái tim em thêm một lần lầm lỡ
    Và tình yêu cũng đôi khi có thể
    Đến bên nhau bằng giây phút dối lừa
    Bài thơ không thể đặt tên
    Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
    Khi anh không thể yêu em hơn nữa
    Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
    Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ...
    Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
    Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
    Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
    Em bồi hồi,em vội vã,em yêu...
    Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
    Em không thể và chúng mình... không thể
    Sao hôm _Sao mai cách xa đến thế
    Câu thơ này có tới được cùng anh
    Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
    Em mãi yêu anhmột tình yêu ...không thể
    Nắng quá chiều đang tìm về chốn ngủ
    Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.
    Núi và Biển
    Em là Biển, còn anh là Núi đá
    Gần nhau nhiều mà chẳng tới được nhau
    Sóng miệt mài xô bãi vàng xa lạ
    Để đá im bao nỗi nhớ bạc màu
    Em là Biển, lòng em cồn sóng cả
    Chẳng bao giờ yên tĩnh được đâu anh
    Anh thầm lặng, nên anh là núi đá
    Gió tình yêu lay động những lá cành
    Em là Biển, còn anh là tất cả
    Bởi vì yêu nên Biển mới màu xanh
    Em gọi thế mà anh xa, xa quá
    Có lời em, anh đứng mãi không đành
    Em là Biển, còn anh là núi đá
    Gần nhau nhiều mà chẳng tới được nhau
    Bờ biển sóng mà sao hoang vắng quá
    Để giọng em bay với nắng trên đầu.

    Không đề

    Anh xa em như đất liền cách xa bể
    Nửa đêm sâu nằm lắng sóng phương em
    Em thân thuộc sao thành xa lạ thế
    Tưởng gặp được em rồi sóng lại cuốn xa...!
    Chế Lan Viên
    VỀ VỚI BIỂN
    Em lại muốn về với biển yêu thương
    Bờ cát xưa ,viết tên hai đứa mình ở đó
    Em ngúng nguẩy giận hờn con sóng nhỏ
    Sóng vô tình cuốn mất nửa tên anh
    Em ước một lần bay vào khoảng trời xanh
    Để gọi tên những khung trời kỉ niệm
    Hạnh phúc đơn sơ, suốt đời em tìm kiếm
    Sao anh hững hờ, quay bước giữa tình em
    Biển có lỗi gì khi nắng cứ nhạt thêm
    Dấu vào đại dương những nỗi buồn sâu thẳm
    Lời tỏ tình trong buổi chiều nhạt nắng
    Và cũng buổi chiều ...em nhận tiếng chia tay
    Nếu thật buồn ,anh cứ trở về đây
    Sóng sẽ hát ,lời ru của đá núi
    Bờ cát dịu dàng ,thay lời an ủi
    Biển bao dung ,muôn thuở vẫn hiền lành
    Nguyện một đời chung thuỷ với biển xanh
    Nếu chết đi ,cũng hoá thành sóng nhỏ
    Dẫu mưa giông gió gào ,em chẳng sợ
    Chỉ xin một lần ...
    tan vỡ giữa lòng anh

    TÌNH BIỂN

    Biển hôm nay buồn lắm phải không em?
    Một mình anh lang thang trên bờ cát
    Nhìn con sóng vỗ về và khẽ hát...
    Lời hát buồn cho một thuở yêu thương.
    Em yêu biển như lòng anh yêu biển
    Yêu hoàng hôn đi xuống giữa hư không
    Yêu biển cả mặn nồng trong dịu ngọt...
    Yêu đắm say hơi thở của Đại dương
    Anh yêu biển như lòng em yêu biển
    Yêu khẽ thôi - không sợ biển giận hờn
    Để thầm lặng sóng vỗ về bãi cát
    Biển là anh và sóng sẽ là em...
    Biển hôm nay buồn lắm - Thật em ơi!
    Anh xa xăm nhìn cuối tận chân trời
    Anh yêu biển để rồi anh xa biển
    Xa hôm nay cho đến cả cuộc đời...?

    VIẾT CHO NGÀY SẼ CŨ!

    Mai anh đi rồi!
    Con phố nhỏ chắc sẽ buồn lắm đó
    Ô cửa sổ nhà em sẽ không thôi dõi ngó
    Theo từng bước anh xa...
    Những hẹn hò lần nữa cứ đi qua
    Anh bận rộn để mình em mãi đợi
    Em loay hoay giữa yêu thương, hờn dỗi
    Chút rộn ràng xưa đã dần vơi
    Anh bỏ sau lưng những buổi dạo chơi,
    Em thuần khiết sẽ hồn nhiên trở lại
    Những giằng xé làm sao em giữ mãi
    Khi lòng đầy chồi xanh...
    Ngày mai rồi cũng qua nhanh!
    Em cũng sẽ thuộc về ngày cũ
    Ước mơ chung anh đã thôi ấp ủ
    Em một mình xếp lại chút rưng rưng

    Hà Nội mùa này sấu chín chưa em

    Hà Nội mùa này sấu chín chưa em?
    Hàng me Sài Gòn đang vào mùa thay lá
    Thoang thoảng vị chua khiến lòng anh nhớ quá
    Nhớ mùa sấu rụng phố Tràng Thi
    Nhớ dáng em ngồi, nhớ bước em đi
    Nhớ tiếng em cười, hờn ghen bóng gió
    Yêu em, yêu em vì em là ngọn lửa
    Hơ ấm lòng anh khi tất cả đã xa vời
    Tuổi đang yêu chua chát cũng ngọt bùi
    Trái sấu chia đôi tay và - tay - chấm - muối
    Chỉ có vậy mà lòng mình bối rối
    Để bây giờ thèm sấu nhớ tay ai ?
    Anh muốn tức thì hoá cánh chim bay
    Ra nhặt sấu giữa phố đông Hà Nội
    Cho hai đứa lại xoè tay chấm muối
    Có sao đâu, dù sấu đã trái mùa!...
    Hà Nội vào thu vắng những cơn mưa
    Em hát với Sài Gòn, mưa lâm thâm mái phố
    Thấm vào anh từng hạt thương, hạt nhớ
    Hạt sấu nào chín rụng giữa lòng tay!.

    Xin Đừng Ghen với Quá khứ của em

    Xin đừng ghen với quá khứ của em
    Cái thời đã trở thành kỷ niệm
    Người ấy là ai, hững hờ hay tha thiết
    Bởi vì đâu phải rẽ khác ngả đường
    Xin đừng hỏi khi người ấy yêu em
    Em có hạnh phúc như bên anh hiện tại
    Người ấy và em dạo chơi đâu mỗi chiều thứ bảy
    Lối phố nào thuở ấy vẫn thường qua
    Xin đừng giận hờn, đừng trách móc vu vơ
    Mọi điều xưa cũ đã ngủ yên rồi đấy
    Em giờ là của anh, một điều đơn giản vậy
    Trăn trở làm gì cho nhói xót lòng nhau
    Xin đừng bắt em nhớ lại thuở ban đầu
    Khi chưa có anh em vẫn là kẻ khác
    Phi lý làm sao khi cân đong hạnh phúc
    Với chỉ một điều chỉ còn là xót xa
    Xin hãy quên đi nỗi ám ảnh xưa giờ
    Đừng kết tội cái thời mình vẫn còn xa lạ
    Để trái tim em đừng cồn lên bão tố
    Mà suốt đời thanh thản đập vì anh
    Trốn
    Có thể là em không trốn được đâu
    Cho dù rằng em vẫn thường lẩn trốn
    Bởi lý trí không thể nào sai khiến
    Trái tim người vẫn thường nghĩ về đâu.
    Nghĩ về đâu ta có nghĩ về nhau
    Để nỗi nhớ bớt đi phần mong nhớ
    Để lòng ai bớt đi phần trăn trở
    Và thế là em chẳng trốn nổi anh.
    Đến lúc này vẫn chẳng thế nào quên
    Anh ?" em cứ tưởng là quên dễ lắm
    Em cứ nghĩ xa đi là quên hắn
    Chẳng còn gì để nhắc đến nhau.
    Anh, giờ này anh ở tận nơi đâu
    Có tin rằng bây giờ em vẫn nhớ
    Không thể nói nhớ anh từng hơi thở
    Nhưng lúc buồn em chẳng thể nào quên.
    Anh không là giấc mộng của từng đêm
    Cũng không thể là niềm vui nào cả
    Bởi một lẽ xa anh ?" xa quá
    Biết nghĩ gì khi nhớ về anh.
    Anh ?" anh là cái gì đó rất mong manh
    Có thể tan đi trong lúc em hạnh phúc
    Nhưng người ta không vui trong mọi lúc
    Khi em buồn là lại nhớ về anh.
    Thơ là những gì lắng đọng nhất của cảm xúc.Thật buồn là hình như có rất nhiều bạn chẳng có thời gian để đọc và cảm nhận lấy một bài thơ.Thơ sẽ làm cho mình thấy yêu đời, yêu cuộc sống và cũng hiểu hơn lẽ sống ở đời
  5. luckystar30th

    luckystar30th Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    Vừa định vào làm mấy dòng thấy ngay 1 trang thơ...hic...chắc 29 ng` ta sẽ giống bác này....em còn lâu mới 29 nên lại đi ra vậy...
  6. mushroom83

    mushroom83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/11/2004
    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    Khi 29 tuoi. Dang co mot CUOC SONG THAT HANH PHUC. CUOC SONG THAT HANH PHUC DO LA: Mot gia dinh hanh phuc voi mot nguoi chong, mot baby boy thong minh, khau khinh, song cung bo me, moi nguoi yeu thuong nhau lam lam. Su nghiep on dinh, co vi tri nhu minh mong muon. Va khong ngung phan dau vuon len hon nua, hon nua cho minh va cho moi nguoi...
    I''II TRY
  7. Chieu_cuoi_thu

    Chieu_cuoi_thu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Những bài thơ anh đưa vào đây là những bài mà anh thấy hay và thú vị.Lâu lâu giở ra đọc lại cũng thấy hay.Viết bài trên Forum, cũng tựa như việc update daily blog.Đến một lúc nào đó sẽ nhìn lại quãng đường đã đi, những cảm xúc đã trải qua ...
  8. Chieu_cuoi_thu

    Chieu_cuoi_thu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Lễ Giáng sinh 2006 đang đến gần.Thả chân theo dọc vỉa hè Sài Gòn, buông mình theo sắc màu của những thức quà Giáng Sinh, sẽ chợt nhận ra đứa bé thơ trong trái tim loài người.Mỗi mùa Noel đem đến giấc mơ cho người lớn - những người lớn vốn ít niềm vui hơn con trẻ bởi bao lo toan đời thực.
    [​IMG]
    Đêm Giáng Sinh. Nhà thờ Đức Bà sẽ vọng tiếng chuông linh . Những hàng người dự lễ đứng trang nghiêm chắp tay nguyện cầu để mong bình an, mong quên đi những ưu phiền, đớn đau, mất mát và ước ao yên lành sẽ về khi một năm mới đến. Tiếng chuông như bao phủ và ***g con người vào thánh thiện. Linh thiêng.
    [​IMG]
    MÙA GIÁNG SINH MÙA CỦA NHỮNG YÊU THƯƠNG
    Có một ánh mắt ngó về Noel xa xưa của miền cổ tích...
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được chieu_cuoi_thu sửa chữa / chuyển vào 11:29 ngày 09/12/2006
  9. Chieu_cuoi_thu

    Chieu_cuoi_thu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0

    Được chieu_cuoi_thu sửa chữa / chuyển vào 11:44 ngày 09/12/2006
  10. Chieu_cuoi_thu

    Chieu_cuoi_thu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2004
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0

    Đợt này mình đi biển, khi mà không khí Noel đang đến thật gần
    Cách đất liền 150 cây số, với hơn nửa tiếng bay là đây:
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]


    MÙA GIÁNG SINH MÙA CỦA NHỮNG YÊU THƯƠNG

    [​IMG]
    Được chieu_cuoi_thu sửa chữa / chuyển vào 11:55 ngày 09/12/2006

Chia sẻ trang này