1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

nghi gi ve cau nay: con trai luon biet ro nhung gi ho muon, con gai luon biet nhung gi ho can?

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi bibobibo, 24/07/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bibobibo

    bibobibo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/07/2002
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    he he he
    cau nay do nho ban tui no sang tac de nghi ba con binh giai ho
    cam on nhieu nhieu <img src='images/emotion/smlove2.gif' border=0 align=middle>



    Được Terminator3 sửa chữa / chuyển vào 27/12/2002 ngày 11:13
  2. KINGFISHER

    KINGFISHER Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2002
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Đó là nói phét vì khi cần thì biết đâu là cái mình cần, khi mốn biết thì thế nào là đủ, phải không bà con. Trai gái thì cũng thế thôi, cái chính là do tính cánh thôi.

    kingfisher
  3. anh_nho_em_nhieu007

    anh_nho_em_nhieu007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2002
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    hê hê hê hê hê đấy là câu trả lời đấy
    dinh
  4. tinh_yeu_tre_con

    tinh_yeu_tre_con Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.529
    Đã được thích:
    0
    Muốn và cần ? Đúng!
    Nhưng để đạt được mong muốn và sự cần đó lại là cả 1 vấn đề đấy!
    Who Can Give Me The True Love?
  5. hoangcung

    hoangcung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2002
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Vớ vẩn,cái gì là muốn,là cần........tầm thường quá.
    Nên vừa lòng với những cái mình có đi,đừng mơ mộng quá
    Được hoangcung sửa chữa / chuyển vào 19:04 ngày 19/11/2002
  6. tinh_yeu_tre_con

    tinh_yeu_tre_con Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.529
    Đã được thích:
    0
    những người luôn tự hài lòng với cái mình có mà ko biết mơ ước, mong muốn thì sẽ chẳng bao tiến hóa được!
    Who Can Give Me The True Love?
  7. hoangcung

    hoangcung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2002
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Dĩ nhiên là bạn nói đúng nhưng hãy nhớ rằng,giá trị cuộc đời giống như một phân số,trong đó tử số là những cái mà mình đã có ,đã đạt được còn mẫu số là những tham vọng mà nói theo cách của bạn là những mơ uớc đấy.Bạn đã học toán học chưa nhỉ??? chắc là rồi đúng không,vậy thì thử nói xem mẫu số và giá trị phân số tỉ lệ thuận hay nghịch nào,đừng để cho giá trị cuộc đời mình tiến dần về "không" vì những mơ ước ngu xuẩn như thế.
    than mến!
  8. Sky_Walker

    Sky_Walker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/11/2002
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
    (sorry vì đã bắt đầu lạc đề so với ý của bạn bibobibo khi khởi xướng topic này)
    Mẫu số tiến đến vô cùng thì phân số đạt được tiến đến gần không, nhưng nếu mẫu số bằng không thì cái mà chúng ta có được lại là một phân số vô nghĩa, hay nói cách khác đó không còn là một phân số nữa.
    Phần lý luận của bạn hoangcung thực sự rất thú vị , nhưng SW không nghĩ rằng càng nhiều mơ ước thì giá trị cuộc đời của con người càng giảm, vì ước mơ cũng có nhiều loại lắm, liệu chúng ta chỉ dùng những khái niệm về một phân số để mô phỏng một khía cạnh của cuộc sống vốn rất đa dạng này thì có đầy đủ và chính xác không.
    Nếu như có những thứ được chia thật đồng đều cho tất cả mọi người trên thế giới này, dù là nghèo hay giàu, dù đang sống yên lành hay mỗi ngày đều phải lo sợ mất đi người thân vì chiến tranh,... thì có lẽ một trong những thứ đó là những khát vọng, những ước mơ. SW chưa trải nghiệm nhiều trong cuộc sống nên không biết được rằng ước mơ đối với một người nào đó sẽ là cần thiết đến mức nào, nhưng SW nghĩ là nó rất cần thiết, thậm chí biết đâu trong một hoàn cảnh nhất định nào đó nó có thể trở thành yếu tố sống còn để người ta dựa vào đó mà vượt qua, hoặc đơn giản là chỉ để chịu đựng được những điều khủng khiếp đến với mình. Dù cho đó có thể là những mơ ước viễn vông nhất, bị xem là "ngốc nghếch" nhất.
    To love or not to love...
    Được Sky_Walker sửa chữa / chuyển vào 08:44 ngày 20/12/2002
  9. Happy_rainbow

    Happy_rainbow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2002
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Đọc 2 bài viết của SW và hoangcung, H_r thấy thú vị lắm, nên sẽ dùng lĩnh vực toán học để bàn về đề tài của bạn Bibobibo: Khi bắt tay vào giải một bài toán phân thức nào, trước tiên ta phải tìm điều kiện cho phân thức đó có nghĩa, đó là điều kiện cần và đủ tối thiểu nhất, nếu không thì các bạn yên tâm, bài đó thầy cô...khỏi phải chấm. Khi hàm số đã xác định trong một khoảng nào đó ta dễ dàng tìm được điểm tới hạn của nó thôi. Con gái cũng vậy, họ luôn biết những gì mình cần và càng_biết_rõ_hơn khi nào phải dừng lại những mong muốn đó....Đấy cũng là một "ẩn số" mà những người con trai luôn biết rõ những gì mình muốn phải "vắt óc" mà giải
    Những điều H_r nói trên cũng có thể dùng để góp phần nào vào ý kiến của SW và hoangcung được đấy, mẫu số tượng trưng cho những mơ ước của con người, nếu như không có "mơ ước" (tức mẫu số) thì không thể làm nên được một " phân thức" vậy thì trên đời này sẽ không hề có cái khái niệm phân thức nào tồn tại cả.....Con người sống phải có mơ ước của riêng mình và nó sẽ trở thành mục tiêu phấn đấu để ta có thể thử được năng lực của bản thân.....Có ước mơ thì cuộc sống của ta sẽ trở nên đẹp và ý nghĩa hơn nhiều, thế giới có vui hay buồn mãi mãi vẫn do tâm hồn. Điều dĩ nhiên ta phải biết được cái giới hạn của nó, từ đó có thể dừng lại đúng lúc để mẫu thức không tiến đến vô cùng (không gần tới 0, phân thức trở nên vô nghĩa), thế là đã trở về đúng với thực tế, hoàn toàn không phải sống trong mơ. Tất cả ở nơi mình mà thôi
    Được happy_rainbow sửa chữa / chuyển vào 17:04 ngày 21/01/2003
  10. Sky_Walker

    Sky_Walker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/11/2002
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
    Hay lắm, Happy_rainbow làm SW nhớ đến một câu đã gặp ở đâu đó: "Cái gì nhiều quá cũng ko tốt, kể cả... tốt quá", hi`hi`. Tất nhiên muốn biết mơ ước của một người như vậy là nhiều hay ít còn phải xem xem người đó làm gì với những mơ ước đó của mình. À SW kể các bạn nghe một câu chuyện về Khát vọng nhe :
    Chủ nhân một trại nuôi ngựa ở San Ysidro, Monty, đã cho phép dùng nhà của anh để tổ chức những buổi gây quỹ nhằm tài trợ các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do thanh niên thực hiện.
    Người bạn thân của anh đã kể cho tôi nghe lý do tại sao Monty đã sử dụng nhà của mình để làm nơi tổ chức gây quỹ. Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện những chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé viết một bài luận văn với đề tài: "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".
    Đêm đó cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt chuồng trại và chỗ nào làm đường chạy cho ngựa.
    Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo. Vài ngày sau cậu bé nhận lại bài làm của mình với điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy: "Đến gặp tôi sau giờ học".
    Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
    - Thưa thầy, tại sao em bị điểm 1?
    - Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền và lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không có một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chứ?
    Hôm đó cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
    - Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
    Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:
    - Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.
    Kể đến đây, người bạn dừng lại và hỏi tôi:
    - Bạn có biết bạn đang ngồi trong một trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé trong câu chuyện mà tôi vừa kể không? Cách đây hai năm, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 đứa học trò của mình đến đây để cắm trại. Thế là thầy trò họ nhận ra nhau. Cầm tay Monty, thầy nói: "Monty này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác. Tôi rất ân hận về điều đó". Nghe thầy nói thế, Monty vội đáp: "Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình".
    To love or not to love...

Chia sẻ trang này