1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghìn lẻ một câu chuyện về Box Nhạc Cổ Điển

Chủ đề trong 'Nhạc cổ điển' bởi ttdungquantum, 12/01/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ttdungquantum

    ttdungquantum Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    134
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Lại nói về công chúa Mèo Trắng, sau khi từ biệt Cobeo, cô lững thững trở về lâu đài, biết Apo ở đâu bi giờ mà tìm. Ngày qua ngày, cô cứ ngồi ở bậc cửa sổ ngáp ngắn ngáp dài, buồn quá, tất cả chỉ tại lão phù thủy ttdungquantum đáng ghét.
    [​IMG]
    Một hôm, cô bỗng đọc được một thông tin trên vietnamnet, ở vương quốc những đêm trắng, vương quốc mà Apo đang ở, không biết ở đâu ra có một cô gái rất xinh đẹp thường hay tìm cách tán tỉnh các chàng trai, tuy nhiên, cô gái này lại có đặc điểm là thường hay liếm liếm vào tay rồi lại vuốt lên đầu. Từ lâu mình đã nghi Minou không phải là một con mèo bình thường mà, nếu cô gái đó là Minou thì chắc là nó sang đó để tìm Apo, như vậy là có manh mối rồi, phải đi báo cho mọi người mới được.
    [​IMG]
    Ngày 22/1, vương quốc NCĐ sẽ tổ chức ngày lễ Mozart sớm 5 ngày để đánh lạc hướng, tránh sự tấn công của lão phù thủy, mình phải đến đó để triệu tập mọi người bàn kế hoạch cứu vương quốc NCĐ. Nhưng mình chỉ là một con mèo nhí thế này thì còn thần dân nào chịu nghe mình nữa. À, nhớ rồi, cái trang sách phép thuật mà lão phù thủy làm rơi, ?ocách biến thành một hoàng tử đẹp trai?, xem nào : ?ovận khí vào đan điền? đọc câu thần chú : E non ho amato mai tanto la vita ? Sì, Mi chiamano Na9??Bùm !

    Cuối cùng Mèo Trắng đã thành công, bây giờ cô đã có thể biến thành một chàng hoàng tử đẹp trai, tự ngắm mình trong gương mãi mà không thấy chán. Mình sẽ lấy tên là Na9, hi hi, Sì, Mi chiamano Na9 !, Bravo Na9!
    Buổi sáng đẹp giời, Na9 (Mèo Trắng) khăn gói lên đường, chàng lấy làm hãnh diện lắm vì trên đường đi có rất nhiều cô gái cứ nhìn chàng một cách đắm đuối. Mình phải rẽ qua trêu Huệ Tây một tí mới được. Đến chỗ Lys, thì ra Mèo Ngoan đã có ở đó, Na9 thấy vui lắm, mấy cô này lại buôn dưa lê đây, cứ õng ẹo như thế sóng thần ập đến chạy không kịp.
    - Ôi ! Mình có nằm mơ không đây, sao trên đời này lại có người đẹp trai như thế nhỉ ?!
    - Ừ! Đúng là đẹp trai thật ! Chẳng kém gì chàng Vengerov của tớ cả.
    - Ta chính là một hoàng tử đẹp trai giỏi phép thuật, có phải các bạn vốn là các cô gái xinh đẹp bị lão phù thủy ttdungquantum phù phép không?
    Lys lập tức dùng lá cây bịt miệng Mèo Ngoan để tranh nói trước.
    - Đúng thế ! Chàng ơi ! Em vốn là một cô gái xinh đẹp bị phù phép thành huệ tây, chàng cứu em đi, em tình nguyện làm vợ chàng, vợ chồng mình sẽ nhờ các thần dân của vương quốc NCĐ làm chứng !
    Mèo Ngoan bĩu môi :
    - Làm gì mà cứ như phim Hàn quốc thế ! Tớ tưởng cậu có chàng nào rồi cơ mờ.
    - Đừng nhắc đến cái ông Lông khùng da cá sấu ấy nữa ! Chàng ơi ! Chàng đừng nghe cô ấy dèm pha ! Mèo Ngoan chỉ ghen tị với tình yêu của em và chàng thôi.
    - Hứ ! Tớ không tranh với Lys nữa ! Mà chàng hoàng tử ơi ! Nếu chàng cứu cô ấy thì cũng phải cứu cả em nữa, để em còn đi tìm Vengerov của em.
    - Hí hí ! Nhưng tớ chỉ là Mèo Trắng thì làm sao cứu được các bạn đây !? Na9 đọc câu thần chú : Sì, Mi chiamano Blanchechatte, lập tức chàng biến trở lại là cô công chúa Mèo Trắng.
    Lys bỗng ỉu xìu như bông huệ tây không được tưới nước :
    - Thì ra là chị Mèo Trắng, chị toàn làm em mừng hụt, làm thế nào mà chị có phép thuật thế ?
    Tâm trạng của Mèo Ngoan cũng chẳng khác Lys là mấy, nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản :
    - Ngay từ đầu tớ đã thấy nghi nghi về nhân vật Na9 này rồi.
    - Dù sao ba chị em mình gặp nhau ở đây cũng vui, cứ ngồi nói chuyện cái đã.
    Và bọn họ bắt đầu ngồi nói chuyện, những câu chuyện dường như chẳng bao giờ chấm dứt?
    [​IMG]
    ??
    Trong khi chờ các nhân vật nói chuyện xong (sẽ hơi lâu đấy), tôi muốn chúng ta hãy quay trở về thế giới thực tại. Vâng, cuối tháng giêng năm 9006 này khắp thiên hà của chúng ta tưng bừng kỷ niệm lần thứ 7250 ngày sinh Mozart, một nhạc sỹ mà không một cư dân nào trong cái dải thiên hà M.83 này không biết tới và ngưỡng mộ.
    [​IMG]
    Tiếp theo, như thường lệ, tôi xin cung cấp các thông tin cập nhật về tình hình khai quật khảo cổ học ở Trái Đất. Vẫn tại địa điểm khai quật đã tìm thấy tấm biển ?o68 Cầu Gỗ? , các robot thông minh của chúng ta đúng là ?othấy bở cứ đào mãi?, và chúng đã tìm thêm được những chứng cứ vô cùng quan trọng nằm ở địa tầng văn hóa thế kỷ XXI . Kèm theo những hiện vật hình tròn phản xạ ánh sáng là những bức hình Mozart, vâng, công nghệ phục chế hiện đại đã khẳng định đây là những bức hình Mozart. Ngoài ra, các nhà khảo cổ còn chỉ ra rằng tại chính vị trí này đã từng diễn ra một cuộc liên hoan, hội họp lớn (bao gồm cả ăn uống) của người cổ đại. Các phép phân tích phóng xạ và kỹ thuật đồng hồ bức xạ nguyên tử cấu trúc lượng tử siêu tinh tế đã cho phép các nhà khoa xác định cực kỳ chính xác thời điểm diễn ra sự kiện này. Đó là vào ngày 22/1/2006, tức là cách đây đúng 7000 năm. Các nhà khảo cổ đã có phán đoán ban đầu rằng, đây rất có thể là lễ kỷ niệm sinh nhật Mozart của người cổ đại, chỉ sớm hơn 5 ngày so với ngày sinh Mozart (27/1). Tuy nhiên, tại sao lại sớm như vậy thì đây vẫn còn là một vấn đề khoa học gây tranh cãi. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì phát hiện này có thể sẽ là phát hiện rất vĩ đại trong lĩnh vực khoa học khảo cổ, nghiên cứu về nguồn gốc và sự phát triển của Nhạc Cổ Điển. (Theo hãng tin InterGalaxial Communication).

    (còn nữa)

    Được ttdungquantum sửa chữa / chuyển vào 00:29 ngày 21/01/2006
  2. Apomethe

    Apomethe Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Trích chương IV, "NCĐ sử lược" (The Chronicles Of NCĐ)
    Lại nói đến Apomethe, chàng là người duy nhất ở xa mà không biết được tình hình chiến sự đang diễn ra ở vương quốc của chàng. Tuy nhiên ttdungquantum đã biết được thông tin về chàng qua mạng lưới tình báo riêng. Hắn liền ngầm liên minh với mụ phù thủy ở xứ sở Narnia xinh đẹp hiện đang bị băng giá bao phủ.
    Mụ phù thủy đã đem một luồng khí lạnh tràn xuống nơi chàng đang tu luyện biến mọi vật trở thành băng giá. Theo sử cũ chép lại thì sau cả một thế kỷ mới có thời tiết lạnh giá như vậy, mọi vật chìm trong tuyết phủ, tất cả nhuốm màu lạnh lẽo ảm đạm. Ngay cả con quạ đen làm do thám của lão phù thủy bay ngang qua cũng phải đóng băng rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh. Theo các tài liệu tìm được có liên quan thì thời tiết do mụ phù thủy gây ra đã gây ra nhiều điều khủng khiếp. Chợ búa phải đóng cửa lại do không ai đến mua vì lạnh quá, tai nạn tăng lên do ôtô (một phương tiện giao thông cổ xưa hay xả khói hiện vẫn trưng bày tại các viện bảo tàng khảo cổ) chạy trong tình trạng không ma sát nên đâm phải nhau hay đâm phải những vật nuôi như chó mèo (theo nghiên cứu thời cổ xưa thì chó mèo không chỉ là vật nuôi mà cũng còn có thể làm vật để ăn tại các khu vực phía Đông) cũng trượt không ma sát trên mặt đường. Các cửa kính hai lớp cũng bị đóng băng lại.
    Gió thổi không mạnh nhưng dai dẳng, lạnh lùng và độc ác. Nó cười mỉa mai vào những con người nhỏ bé đang rủn rẩy chống lại cái buốt giá của mùa đông khắc nghiệt. Gió luồn qua những cành cây khẳng khiu chơ vơ, chạy dọc qua những con phố dài hun hút, cuốn theo từng bông tuyết cuốn cao lên bầu trời rồi đột nột nhào xuống đẩy cái lạnh thấu xương vào bất cứ sinh vật nào đang đi trên đường. Nữ thần mùa đông đắc ý nhìn loài người sợ hãi, co ro vội vã núp sau những bảng hiệu hay trốn vào những bến điện ngầm. Thời gian tưởng chừng cũng đóng băng khi mọi vật đều gần như đứng yên, chuyển động chậm chạp giữa cái trắng xóa của mùa đông. Nếu không có vài cái xe và ánh đèn của những căn hộ thì người ta chắc sẽ nhầm tưởng không còn sự sống.
    Lão phù thủy tạo ra cái lạnh như thế để gây khó dễ cho Apomethe vì lão không thể tìm được chàng ở đâu trong cái thành phố quá rộng lớn này. Ở đây nhạc cổ điển lại được nghe nhiều hơn, lão đã mấy lần đi lạc nhầm vào các nhà hát bị đánh thừa sống thiếu chết nên đã phải dùng tiểu xảo gây sức ép hi vọng Apo không chịu được phải rời thành phố này. Những gì mụ phù thủy tạo ra cũng gây phần nào khó khăn cho Apo. Chàng vẫn hay luyện công đến tối khuya và sáng dậy sớm lên núi thọ giáo, việc luyện tập này cũng khiến chàng hao tổn tâm lực tuy nhiên chàng vẫn hay giải lao bằng cách liên lạc về quê hương vào giữa đêm về nhà với Mèo Trắng và Mèo Ngoan và một số bằng hữu khác. Vào một ngày không thấy bất cứ ai mà chỉ là những bộ mặt đen ngòm, chàng nhủ thầm có lẽ do các quan to lại tranh giành đấu đá làm đường truyền internet (hệ thống liên lạc với dây dợ lằng nhằng khá thịnh hành hồi xưa) bị nghẽn mạch nên vẫn yên tâm tiếp tục luyện chưởng. Tuy nhiên trời lạnh cũng gây cho chàng một số khó chịu. Như sau khi giặt quần áo xong, chàng theo thói quen đặt giỏ quần áo giáp tại cuối hành lang chờ sáng đem phơi, nhưng chàng không ngờ ở đấy có một khe hở làm gió lạnh ùa vào, sáng hôm sau tỉnh dậy giỏ quần áo đã bị... đóng băng khiến chàng phải đem vào phòng cho rã đá rồi đem phơi trong phòng ắm. Tay sai của phụ thủy vùng Narnia như werebats, minobaur, cyclops,... vài lần đã tìm ra nơi ở của chàng nhưng liền bị chàng dùng những thế võ trong các chiêu thức liên hoàn như "mùa hè" trong Four Seasons của vivaldi hay Mars trong liên hoàn cước "The Planets" của ***** Holst đánh tan không còn manh giáp. Mụ phù thủy liền ra sức giảm thấp nhiệt độ xuống dưới -30°C uy hiếp chàng. Với nhiệt độ này mọi người đều không dám ra đường, tuy nhiên chàng vẫn hàng ngày dậy sớm lên núi tầm sư học đạo, các bạn đồng môn nhìn chàng hàng ngày ra đi trong cái lạnh như vậy đều thầm khiếp sợ. Việc này cũng giúp chàng có thêm sức khỏe dẻo dai. Vì thấy chàng ngày đêm âm thầm lên núi và xuống núi như vậy nên các sư phụ đã bàn nhau xem có cho chàng đặc cách về quê hương chiến đấu với lão phù thủy hay không.
    Số phận của Apo nơi đất khách quê người thế nào. Cuộc hội họp của những người ở quê hương ra sao, xem hồi sau sẽ rõ
    Được apomethe sửa chữa / chuyển vào 04:23 ngày 21/01/2006
  3. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    Hắn vừa đi vừa cười, trong đầu hắn nghĩ toàn những điều cay độc, những mưu mô thâm hiểm. Đôi khi hắn lại toét miệng cười vang giữa khung trời, chả ai biết cả, hắn đang ru mình trên cây chổi cùn giữa vùng trời Xì Gòn đầy ô nhiễm?
    - Bọn Mar và Lamthanhthuy đợt này đứt với ta! Cái bọn khốn, tiêu diệt được hai tên đó cũng có nghĩa là tiêu diệt được hai cánh tay đắc lực của tên trùm Kan cu lì kia! Hừ, nghìn tay, nghìn chân thì anh cũng chặt đứt dần dần cho hả giận, chả cần phải đụng đến tên Kan, cứ cắt cụt tay chân thì? tự dưng Kan sẽ ra hàng thôi!
    Không biết tên phù thuỷ đó nghĩ gì, nhìn mặt chuột xám xịt, toát ra vẻ hôi hám của loài cầm thú cũng đủ ghê tởm rồi, chắc trong đầu cũng gớm ghê không kém?
    Còn về phần chuẩn bị của Lamthanhthuy thì sao. Thực ra, chuẩn bị cho ngày sinh của Mozart cũng là một phần nhỏ trong chiến dịch trọng đại này, Lamthanhthuy tính bắn quả này không làm tên phù thuỷ chết thì cũng đủ làm hắn tật nguyền tai suốt đời. Biết được tên phù thuỷ đó định xài đòn quyết định, liệu Lamthanhthuy có đủ sức xoay sở không, nghe thiên hạ đồn đại thì Lamthanhthuy vẫn chưa thèm đụng đến món võ công bí truyền Mozart chưởng kia, vậy đủ biết sự lợi hại của Lamthanhthuy rồi! Không biết Lamthanhthuy mưu cao thế nào?
    Còn về Martezi, hắn vừa bảo với Lamthanhthuy:
    - Ah, Cây sáo thần của Mozart hả, không được rồi, vở đó cũng chưa đủ sức để chống chọi với lão phù thuỷ kia đâu?
    - Thế huynh không có nó hay sao? Huynh cứ gửi cho đệ đi, đệ có cách mà? Đang mưu đồ thâm hiểm lắm?
    - Thế này nhé, huynh có vở Don Gionvani, DVD và cả tiếng cơ, để huynh gửi gấp cho đệ...
    - Thật à?! Trời, thế thì tốt quá, phen này thì đi tong lão phù thuỷ luôn rồi! Chuẩn bị luôn Khúc cầu hồn của Mozart luôn đi, đệ chỉ có CD tiếng của tay này thui: Auger, Watkinson, Jerusalem, Nimsgern ? Không hoành tráng cho lắm? Huynh có DVD hay VCD càng tốt!
    - Ok, để huynh về lục cái đã, để lâu trong tàng kinh cát không đụng đến? lần này có dịp tung ra rồi?
    - Thế huynh có tặng phẩm nào dành cho tên phù thuỷ đó nhân dịp xuân về chứ, tiễn hắn về tây phương cực lạc lúc này là tốt nhất đấy!
    - Nhặt, bên này thì xong tự đời nảo đời nao rồi! Đang chuẩn bị thêm tiết mục mới tặng riêng cho hắn, huynh vừa mới xong thi cử rồi nên có nhiều thời gian hơn để bày mưu sách lược rồi?Hình như Eli cũng học xong rồi, chắc muội muội lần này cũng đầu tư hơn cho Classical Music! (Hình như muội muội chưa đọc những dòng bên trên, nếu không thì Lamthanhthuy sao? sống được, mưu cao thế nào cũng bị? tiếng sét ái tình đánh bật thui (^_^)
    - Ừh, gì chứ 23 này Eli phải có mặt ở nhà để đón ông táo đấy, tận Thanh Hoá, rứa mà cứ tưởng là ở Hà Nội cơ, có thêm cơ sở rồi, đúng là tay chân của trùm Kan nhà mình có mặt ở khắp mọi nơi?
    - Nhưng mà con bé Eli đó thì làm ăn được gì chứ! Nó còn không biết có một cuộc chiến thầm lặng ở nơi đây cơ? Do nó có đụng phải tên phù thuỷ đâu? Nói thật chứ, con bé mà đụng phải đệ thì? nó phối hợp với kẻ tử thù phù thủy kia để trả thù đệ đấy chứ?
    - Không có vấn đề gì đâu, mới gặp Eli hôm qua ở trên mạng mà, Eli có nói tiếng to tiếng nhỏ gì đâu, còn chúc ăn tết vui vẻ nữa kia? Có điều hôm qua ẩn ý ngỏ lời, rứa mà Eli có hiểu chăng?
    - Thế đệ thể hiện thế nào?
    - Thì? Eli bảo Eli không thích ăn nem chua, mặc dù quê nhà nhiều nem (nghe thấy mà thèm!)
    - Thế thì sao?
    - Đệ bảo đệ khoái ăn?
    - Cái thằng, nói gì thì nói đại đi chứ cứ lấp lửng?
    - Đệ bảo lỡ sau này ? thì tính sao, chẳng lẽ đệ ngồi ăn, Eli ngồi đó? nhịn mà nhìn?
    - Khó hiểu quá, thế thì bảo sao con bé nó hiểu cho?
    - Quan trọng là chỗ ?o??, dụng ý cả! ?o?? = ?ovề cùng một nhà?, hay sao đó thì tuỳ suy nghĩ, Eli ngây thơ quá nên không hiểu? Để có một kẻ dại khờ đứng tương tư ở chốn thấm lạnh này?
    - Dzậy àh, hiểu rồi, tội nghiệp để, con bé đó mít ướt lắm đấy, lần trước huynh bỏ nó nó làm lũ lụt ở miền Bắc luôn! Đệ lần này tấn công, nó ? lỡ đỗ thì? mệt lắm, khéo lũ lụt lên tận cao nguyên đấy, thận trọng!!!
    - Đệ biết mà, cảm ơn huynh nhắc nhở, chào huynh nhé, hẹn gặp lại huynh ở trận chiến với tên phù thuỷ kia?
    To be continue?
  4. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    Tặng kèm cho phù thuỷ ttdungquantum:
    http://s28.yousen***.com/d.aspx?id=21KU3S7CNEZ9A2WQGKKCCRA1WW
    Kinh cầu hồn của Mozart, đoạn cuối
    Hu..........
    Khóc thương...
  5. elibron

    elibron Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2004
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Ôi hôm nay mới thấy mặt trời!
    Rồi tự dưng đi lạc vào một trận tranh giành thế giới của người suýt là đệ tử mình. Nhưng trận đó chắc lão phù thuỷ dở hơi ttdungquantum sợ tới già nên chắc cũng chẳng dám nhắc lại.
    Hôm đó Elibron đang trong thời kỳ tu luyện thành TINH, à quên thành TIÊN, thì lão dở hơi ấy xuất hiện trước cửa. Mà trước cửa nhà Eli thì có treo hai câu đối xanh với nội dung mà ai cũng biết là gì rồi đấy, còn ai chưa biết thì.... thôi. Thấy lão cứ đứng trước cửa nhà mình mặt ghệt ra, mình thấy hay hay nên rủ vào nhà ngồi chơi (bình thường Eli rất hiếm khi mời người khác vào nhà). Lão lật đật vào theo, nhìn cứ như người mất hồn ấy, Eli cứ tưởng lão í bị đói bụng nên bèn mang ít đồ ăn mới tự nấu ra cho ăn (quý lắm đấy. Bình thường Eli chả bao giờ nấu cho mình ăn nữa là cho người khác!). Lão phù thuỷ cầm thìa ăn được một miếng thì mặt như thế này này, Eli thấy thế bèn trợn mắt lên doạ như doạ trẻ con biếng ăn ấy: "có ăn đi không thì bảo nào, công sức người ta nấu mà còn không ăn nhanh lên". Thế là với khuôn mặt thế này lão dở hơi lại cúi xuống xúc tiếp một muỗng đưa lên miệng. Ngẩng mặt lên vẫn thấy khuôn mặt Eli đằng đằng sát khí, lại cúi xuống, rồi bỗng nhiên lão ấy chồm người lên và quỳ xuống làm một câu thế này :" Đại ca! đại ca muốn iem làm gì cho đại ca cũng được!.....(ngừng một lúc). Chỉ xin đại ca tha cho iem đừng bắt iem ăn những cái này nữa, đại ca nhé. Iem xin đại ca đấy huhu!"
    Nghe câu đầu Eli đang thấy xuôi xuôi, nghe tiếp câu sau nữa thì thôi luôn, Eli ko thể nhận một đệ tử ko thể thưởng thức được tác phẩm nghệ thuật của mình như thế được, một người ko thể cảm nhận được cái đẹp ,cái hay của nghệ thuật của mình thì ko bao giờ là đệ tử tốt được. ÔI đời thật là bất công, thật là đau lòng, làm sao có thể dập tắt ngay tia hy vọng của người ta từ tác phẩm đầu tiên thế cơ chứ!khóc luôn, rồi từ thương đau biến thành thù hận, Eli đuổi thẳng cổ lão phù thuỷ dở hơi TTDUNGQUANTUM ra khỏi cửa. Từ đấy Eli đóng cửa tu một mình....
    Nhưng hôm nay đói wá, lại ko thể tiêu hoá nổi các tác phẩm nghệ thuật của mình nữa, thế là Eli quyết định xuất gia.
    Ra ngoài mới nhìn thấy cảnh nhiễu nhương mà lão phù thuỷ dở hơi gây ra, thấy thật đau lòng và nghĩ mình cũng có một phần trách nhiệm trong đấy vì chắc do một phần do hậu quả của bữa ăn hôm đó. ÔI thiện tai thiện tai. Nhưng người đi tu thì ko thể tham gia vào thế sự, thôi cứ để các bậc tiền bối tự giải quyết vậy, Eli chuồn đây!

  6. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    ...
    Chỉ còn hơn 8 tiếng nữa là Lamthanhthuy về quê, tạm rời chốn cao nguyên để trở về với tây nguyên đất đỏ - Kon Tum.
    Về phần phù thuỷ ttdungquantum, hắn vẫn đang tức tốc tiến hành chiến dịch cho là to lớn nhất từ trước đến nay trong cuộc đời hắn!!! Hắn đâu ngờ rằng Lamthanhthuy đang thực hiện kế sách "vườn không nhà trống", quả hố này to hơn bao quả khác đối với ttdungquantum!
    Ngày mai, theo đúng kế hoạch thì ttdungquantum sẽ vây đánh
    vào chỗ ở của Lamthanhthuy... sẽ không biết thế nào đây...
    Bà con chờ kết quả...To be continue...
  7. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    ...
    Phù thuỷ ttdungquantum kéo một đội quân hoành tráng trang bị đầy đủ cho cuộc chinh chiến. Từ quần áo, giày dép đều mang sắc thái Hip-Hop thịnh hành. Chơi luôn một đội máy bay hùng hậu với dàn âm thanh cực kỳ hiện đại, nghe đâu đầu tư lần này phải tính đến tỉ tỉ Un!
    Ttdungquantum ì ạch kéo quân từ Xì Gòn trở vào (Nhiều quân quá, cả bộ, cả thuỷ, lẫn không quân!)
    Đội quân đường thuỷ thì bị... cụt đường do... không có đường lên xứ cao nguyên. Thiệt hại .. một phần ba lực lượng nồng cốt.
    Đội quân bộ lê lết bằng xe nên không thể đi nhanh bằng máy bay được, đường mùa tết thì...khỏi phải nói rồi, kẹt xe liên tục, ttdungquantum keo kiệt nổi tiếng trước đến nay mà! Thuê xe chứ làm gì chịu bỏ tiền ra mua để xài chứ!!! Đội quân đi lẻ tẻ rồi... thất lạc tùm lum nơi, không biết đường nào mà lần, làm đội quân đường bộ cũng... rã cánh! Thế là mất đi một phần ba lực lượng nữa, chỉ còn đường không là có thể chinh chiến!
    Đội quân đường không ban đầu đi theo đường bộ với đường thuỷ, nhưng tình hình thấy không khả quan, đành đánh lẻ một mình dzọt trước, định ẻm luôn phần thắng trong tay, lập công đơn độc!
    Mất đâu hơn một tiếng là đến nơi. Đội quân gấp rút chuẩn bị đội hình tác chiến. Xếp thành hàng lối rất bài bản, bay đảo trên không trung rất đẹp mắt, cứ lượn lờ trước nhà trọ lamthanhthuy mà... không dám động tĩnh gì vì chưa có lệnh! Làm bà con thôn xóm ở đó cứ tưởng nhân dịp lễ tết nên chủ nhà thuê máy bay đảo đảo lấy le bà con làm bà con đến khen nức nở!
    Mãi không thấy bóng dáng lamthanhthuy đâu, cũng không thấy một âm thanh lọt ra từ dãy nhà trọ. Ttdungquantum phái hip-hop viên xuống điều tra tình hình, biết được lamthanhthuy đã về quê ăn tết.
    - Grừ... Hắn đã tẩu trước ta một ngày! Uất thật! Thế hắn giờ đang ở đâu?!
    - Dạ, em nghe nói hắn về quê rồi ạ!...
    - Bã đậu! Ai chả biết hắn về quê, tao hỏi hắn giờ đang ở đâu kia...
    - Thì hắn đang ở quê chứ ở đâu ạ?!
    - ... Mày... mày...! Thế quê nó ở đâu?
    - Dạ hắn ở Kon Tum.
    - Mày điều tra kỹ rồi chứ, thế biết số nhà hết chưa?!
    - Dạ, ok hết rồi ạ.!
    - Được, thế giờ lên đường luôn!
    ...
    Mấy ngày sau (26/1)
    Đội quân giờ mới mấp mé ở vùng trời của một phường ven thị xã. Không biết vì lý do gì mà họ đến chậm vậy, từ sáng 23 giờ mới đến nơi?!
    ...
    - Vậy mà mày bảo là biết nơi nó ở! Đi khắp các tỉnh thành rồi mới đến được tỉnh nó! Tốn không biết bao nhiêu là tiền xăng dầu...
    - Em biết lỗi rồi ạ...
    Đội quân Hip-Hop đang tiến về Kon tum - Nơi rừng thiêng nước độc...
    Còn về phần lamthanhthuy... lamthanhthuy đợi phù thuỷ ttdungquantum đến để tiếp đãi từ hai ngày trước vì biết trước sự việc. Và triệt hạ địch ở đây cũng là một trong những chiến thuật của lamthanhthuy.
    Cùng phối hợp với Martezi ở mặt trận phía Nam, nhưng Martezi không kịp chuyển những thứ lamthanhthuy cần đến như mấy CD, DVD của Mozart làm một phần kế hoạch của lamthanhthuy phải thay đổi, cũng chính sự thay đổi này lại phù hợp với tình hình trận địa. Một trong những cái tài của lamthanhthuy là biết tận dụng địa hình và nhanh chóng có sách lược mới để ứng chiến khi tình hình cục bộ thay đổi...
    Lamthanhthuy huy động dàn âm thanh của... mỗi nhà mình. So sánh lực lượng với ttdungquantum thì thua xa về tần số, lamthanhthuy có tính sai lầm?!
    Họ đụng độ nhau tại "dốc đầu lâu", chốn âm u hẻo lánh, xác người la liệt (nghĩa địa mừ (^_^)). Bốn bên là rừng, bên dưới là dàn âm thanh của lamthanhthuy, bên trên là đội hình máy bay của ttdungquantum, tình hình rất gay cấn!
    Ttdungquantum không làm cách nào tiếp đất được do địa thế quá hiểm trở, chỉ có thể ... bật nhạc trên không trung với volume hết oách, với những bài hip-hop thịnh hành hay bậc nhất, với những vũ nhân nhảy hip hop cực kỳ ấn tượng, nếu nhìn vào chỉ có ... si mê, đờ đẫn vì cuốn hút! Khổ mỗi cái... múa trong máy bay ai nhìn ai thấy? Chỉ thấy mấy tên trên đó... tông giật hết cỡ thôi, nhảy đâu được dăm ba bài rồi... đứt luôn, chưa quen với việc nhảy trên máy bay là vậy!
    Mặc dù sự chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng dường như ttdungquantum không lường trước được những tình huống cay nghiệt thế này! Biết là đội hình của mình cực kỳ bất lợi, ttdungquantum vẫn quyết tâmdành chiến thắng trong chận triến này! Trong lúc khó khăn mới càng bộc lộ rõ sức mạnh thật sự! Và trong lúc khốn cùng mới dồn hết quyết tâm để vượt qua được cửa ải hiểm nguy! Hình như lần này ttdungquantum cũng rơi vào tình huống vậy!
    Dàn nhạc bắt đầu mở mạnh hơn, dồn dập hơn làm lay động cả cánh rừng! Tưởng chừng như không out vì hip-hop thì cũng out vì tần số! ttdungquantum tính một lúc hai nước cờ, thật lợi hại.
    Địa hình là một lợi thế lớn đối với lamthanhthuy, bởi đứng giữa núi rừng như vậy, chỉ cần một âm thanh nhỏ vang lên đủ làm vang vọng cả núi rừng...
    Lamthanhthuy vẫn ung dung, dạo vài điêu slow êm dịu, kéo thêm một vài người bên box dancing vào tăng thêm phần khí thế! Nhạc cổ điển mà hoà với khiêu vũ thì tuyệt thật! Cả khu rừng bỗng lay chuyển theo nhịp điệu của điệu slow, từng cặp người nhẹ nhàng di chuyển trong vòng tay... hệt như những cặp tình nhân. Đủ làm dòng nhạc hip-hop yếu mềm muốn cùng đắm say cùng giai điệu slow. Tiếp đến là điệu boston, chuyển tiếp rất hợp, từng cặp di chuyển nhanh hơn một bậc. Đưa người theo nhạc điệu, ôi...! Trông thật đẹp...! Cái xoay nhẹ nhàng cuốn hút, cái nhìn đắm say của đôi bạn nhảy... đủ làm núi rừng ghen tức, lung lay nhẹ nhàng hưởng ứng... Đánh bại phần nào giai điệu Hip-Hop trên không trung. Không khí thất bại hình như bao trùm cả không gian rộng lớn, lớn dần trong tâm tưởng ttdungquantum...
    Chưa hết, quả này mới là bại! Tiếp nối điệu boston, điệu valse, tốc độ nhanh hơn một bậc nữa, lần này thì cả núi rừng như rung động, xoay theo điệu valse của Pháp một cách cuồng nhiệt, làm choáng váng cả một vùng trời, rồi lại tiếp tục điệu valse Hồng Kông, nhịp nhàng, lả lướt, thay đổi liên tục làm ttdungquantum không cách nào xoay sở, và lần này thì ttdungquantum thật sự tối mặt tối mày... rút cũng không kịp...
    Điệu valse Pháp lại tiếp nối không ngừng, mấy bản valse thì cũng không gì là mới mẻ, vẫn là mấy bản của Johann Strauss, hình như vẫn chưa tung ra bản "The Danube Blue"
    A... nổi lên rồi, lần này thì thật sự sống động! ttdungquantum thì đại bại tự đời nào, nhưng không có đường rút, đành chịu số phận ở đây. Dòng nhạc đã cuốn hút tên phù thuỷ ác độc vào dòng xoáy cuồng xoay... Dàn âm thanh cũng tự mình mute không cần đợi lệnh chủ, mấy tên nhảy hip-hop trong máy bay tự dưng ngượng chân không nhảy nữa, vài đôi chuyển sang tư thế của điệu valse như hưởng ứng... tất cả đều loạn rồi...
    Bản valse du dương đang vang lên, lúc dìu dặt êm đềm, lúc du dương, đắm say, lúc cuồng nhiệt, cháy bỏng... cả một tâm trạng của dòng sông được thể hiện qua từng cung bậc. Cả cánh rừng như cuộn chảy theo cùng dòng nhạc, từng tán lá đung đưa nhịp nhàng như những con sóng nhỏ. Đến lúc cao trào, những tán lá đó lại như những cơn sóng lớn, tưởng chừng có thể nuốt chửng cả dàn nhạc trên không trung! Cả đội máy bay tay lái đều không vững, cũng cuốn theo điệu nhạc nhìn đẹp không thể tả! Xoay cuồng như đang biểu diễn nhào lộn, lả lướt cả đoàn, nhấp nhô từng đợt... Đội hình nhảy valse bên dưới vẫn đang đắm say cùng điệu nhạc, không có đôi nào có vẻ thấm mệt vì phải xoay chuyển, mặc khác, họ như mong cho bản nhạc dài thêm, dài vô tận để được nhảy, được đắm say trong vòng tay bạn nhảy...
    Ttdungquantum đầu óc như đang muốn vỡ tung lên vì điệu nhạc, không cách nào chống chọi lại hết. Ráo riết tìm đường rút lui nhưng không thể vì tay lái kia không theo mệnh lệnh. Hắn đành cho mấy tên nhảy nhót, cả dàn âm thanh ở lại, đẩy ra hết khỏi máy bay rồi tự mình điều khiển máy bay về. Hắn đâu biết lái máy bay, vách núi đang đợi chờ trước mặt, sống một, chết 10. thập tử nhất sinh, cái khó ló cái khôn, hắn nhớ ra mình có cái chổi thần, lập tức ôm cây chổi gõ bộp bộp rồi bay ra khỏi máy bay trong gang tấc của tử thần!
    Lần đại bại này hắn mới rút ra một điều quan trọng... đối phó với lamthanhthuy phải cần một chiến sách khác cao cờ hơn mới mong chiến thắng, phải kết hợp với nhiều người mới mong chiến thắng, lần này chỉ mang đội hình hip-hop đơn độc nên chuốc lấy thật bại thảm hại... Lần sau nếu chinh chiến mình phải đem theo cả đội hình tất cả thể loại âm nhạc, trừ thứ nhạc bác học đáng nguyền rủa kia ra! Và phải rủ rê thêm mấy tử thù của lamthanhthuy nữa, rồi cả con bé Eli nữa, nó cũng đang muốn rửa thù với thằng nhãi lamthanhthuy vì cái tội lường gạt kia... Cơ hội, cơ hội... Hãy đợi lần sau, ta sẽ mang chiến thắng trở về chứ không đại bại như lần này...
    To be contiune...
  8. na9

    na9 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/11/2003
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Chúc cả vương quốc Nhạc Cổ Điển một ngày lễ Tình Yêu vui vẻ và hạnh phúc !
    Chúc buổi offline box NCĐ tối ngày 14/02/2006 tại Hà Nội ( Trái tim Việt Nam ) thành công rực rỡ !

    Dưới đây là vài món quà từ hoàng tử na9 gửi tặng vợ và những người yêu cũ :
    @ minou ( mối tình đầu )
    Anh đi ra bờ sông, về phía ngôi nhà mà anh đã cất tiếng khóc chào đời. Anh dễ dàng nhận thấy nó ngay. Cửa sổ đã đóng hết. Mọi người trong nhà đều đã ngủ yên. Kristốp đứng lại giữa đường, anh tưởng tượng rằng nếu anh gõ cửa thì những bóng ma thân thuộc sẽ mở cửa đón anh. Anh bước vào đồng cỏ ở chung quanh nhà gần bờ sông, nơi mà xưa kia anh thường đến nói chuyện với cậu Grôtfrit buổi tối. Anh ngồi xuống. Những ngày đã qua sống trở lại và người con gái thân yêu đã cùng anh nhấp chén mơ màng ngây ngất của mối tình đầu tiên cũng sống lại. Hai người cùng nhau hồi tưởng đến niềm yêu đương thủa nhỏ, đến những giọt lệ êm ái và những niềm hi vọng vô biên. Và với một nụ cười chất phác anh tự nói với mình :
    - Cuộc sống chẳng dạy cho mình được điều gì cả. Mình hiểu biết nhiều cũng vô ích thôi...Mình hiểu biết nhiều cũng vô ích thôi...Mình vẫn còn giữ lại những ảo tưởng cũ.
    Ôi, được yêu và tin tưởng mãi mãi thì sung sướng biết bao ! Tất cả những gì được tình yêu chạm tới sẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ chết cả.
    - Minna ơi, em vẫn ở cùng anh, ở cùng anh chứ không phải ở cùng người ta...Minna, em sẽ trẻ mãi không già.
    Trích ?oJăng Krixtôp? của Romaint Rollant
    @ blanchechatte ( người chàng yêu đơn phương )
    Tình yêu này
    Thơ : Jacques Prévert
    KH dịch

    Tình yêu này
    Thật mãnh liệt
    Thật mong manh
    Thật dịu dàng
    Thật vô vọng
    Tình yêu này
    Đẹp như ánh trời
    Và xấu như thời tiết
    Khi thời tiết xấu
    Tình yêu này
    Thật chân thành
    Tình yêu này thật đẹp
    Thật hạnh phúc
    Thật sướng vui
    Thật nực cười
    Đang run sợ nhưng đứa trẻ trong bóng tối
    Và thật tự tin
    Như một người lặng lẽ giữa màn đêm
    Tình yêu này khiến người ngoài e sợ
    Khiến họ thổ lộ
    Khiến họ xanh xao
    Tình yêu này bị rình rập
    Vì chúng ta rình rập nó
    Bị truy lùng, tổn thương, chà đạp, chối từ, quên lãng
    Vì chúng ta truy lùng, làm tổn thương, chà đạp, chối từ, quên lãng nó
    Tình yêu này thật trọn vẹn
    Vẫn thật sống động
    Và thật rực rỡ
    Là của em
    Là của anh
    Chính là điều luôn luôn mới mẻ
    Và không thay đổi
    Cũng rực rỡ như một cái cây
    Cũng run rẩy như một chú chim
    Cũng nóng bỏng, cũng náo nức như mùa hạ
    Chúng ta có thể đi và trở lại
    Chúng ta có thể lãng quên
    Và rồi chúng ta lại thiếp đi
    Chúng ta thức dậy, đau đớn, già thêm
    Chúng ta còn uể oải
    Mơ về cái chết
    Chúng ta thức dậy cười và cười mỉm
    Và trẻ ra
    Tình yêu chúng ta vẫn thế
    Bướng bỉnh như con lừa cái
    Sống động như khát khao
    Nghiệt ngã như là kí ức
    Xuẩn ngốc như những hối tiếc
    Êm đềm như kỉ niệm
    Lạnh như đá cẩm thạch
    Đẹp như ánh trời
    Mong manh như đứa trẻ
    Vừa nhìn chúng ta vừa cười
    Và tôi thấy run
    Và tôi gào thét
    Gào thét vì em
    Gào thét vì tôi
    Tôi cầu xin em
    Vì tôi vì em và vì tất cả những người đang yêu
    Và những người đã yêu
    Phải, tôi gào thét
    Vì tôi vì em và vì mọi người khác
    Mà tôi không biết
    Vẫn còn đó
    Nơi ngày xưa em ở
    Đừng xê dịch
    Đừng bỏ đi
    Chính chúng ta đã yêu
    Chính chúng ta đã quên mi
    Mi không quên chúng ta
    Chúng ta chỉ có mi trên mặt đất
    Đừng để chúng ta trở nên lạnh giá
    Mãi xa cách nhiều hơn
    Và bất cứ nơi đâu
    Hãy cho chúng ta dấu hiệu về cuộc sống
    Chậm trễ lắm ở một góc rừng
    Trong khu rừng ký ức
    Đột ngột hiện ra
    Hãy chìa tay cho chúng ta
    Và hãy cứu chúng ta.
    @ meongoansister ( người yêu đơn phương chàng )
    Cảnh báo
    Thơ : Jenny Joseph
    na9 tác dịch ( tức là bịa thêm tí chút cho phù hợp với Nhina )

    Khi nào già em sẽ mặc áo tím
    Đội mũ đỏ dù không hợp với em
    Lương hưu mua găng tay, rượu mạnh, dép xăng-đan
    ?oCòn tiền mua bơ, chúng mình không có?
    Lúc thấm mệt ngồi ngay trên hè phố
    Hàng mẫu bầy kia mắt dán vô
    Song sắt bên đường đưa gậy khua.
    Phải bù lại thời thanh xuân điềm đạm
    Chân đi dép lê, em dạo bước dưới mưa
    Hái trộm nhiều hoa như ngày xưa
    Tính bỗng càu nhàu thật khó ưa.
    Anh có thể mặc những chiếc sơ mi xấu xí
    Ăn thật nhiều xúc xích rồi béo thêm
    Hoặc chỉ dùng bánh mì cùng dưa muối
    Cất trữ những đĩa nhạc anh yêu.
    Nhưng giờ chúng ta phải mặc ấm
    Trả hóa đơn và không được chửi thề
    Làm gương tốt cho bầy con trẻ
    Ăn tối cùng bạn bè, đọc báo nữa, anh nghe.
    Song có lẽ giờ em nên thử trước
    Để những người quen em khỏi quá ngạc nhiên
    Khi bỗng dưng em của anh già thật
    Và bắt đầu mặc áo tím, anh nghe.
    @ Fleur-de-Lys ( người vợ kết hôn vì tiền )
    Trong rừng
    Guy de Maupassant
    KH dịch

    Ông đốc lí sắp ngồi vào bàn ăn lúc được báo rằng người canh điền đang chờ ông ở tòa đốc lí cùng với hai tù nhân. Ông liền tới đó ngay và quả nhiên ông nhận thấy người canh điền của mình, lão Hochedur, đang đứng giám sát một cách nghiêm ngặt hai thị dân đứng tuổi.
    Người đàn ông, một ông lão to lớn, mũi đỏ và tóc bạc, có vẻ ủ rũ ; trong khi người đàn bà, một bà lão nhỏ con diện xúng xính, người tròn lẳn, béo tốt, gò má sáng loáng, nhìn nhà chức trách đang bắt giữ họ bằng con mắt thách thức.
    Ông đốc lí hỏi :
    - Chuyện gì thế, lão Hochedur ?
    Người canh điền khai báo.
    Buổi sáng, lão ra ngoài, vào giờ thường lệ, để đi tuần từ ven rừng Champioux tới tận biên giới Argenteuil, lão chẳng nhận thấy gì khác thường ở thôn quê ngoại trừ trời đẹp và lúa mì lên tốt, khi con trai nhà Bredel đang xới ruộng nho kêu lên :
    - Hây, lão Hochedur, đến ven rừng mà xem, ở bãi cây nhỏ đầu tiên, lão sẽ thấy một cặp bồ câu đúng một trăm ba mươi tuổi cả đôi.
    Lão đi theo hướng được chỉ dẫn. Lão bước vào khu rừng đệm và nghe thấy tiếng nói cùng tiếng thở, lão nghĩ rằng mình bắt được quả tang tội đồi bại.
    Thế là lão bò tới như một tên săn trộm để rình chộp, lão tóm được một cặp đúng vào lúc chúng đang buông thả theo bản năng.
    Ông đốc lý kinh ngạc nhìn kỹ hai kẻ tội phạm. Người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi và người đàn bà ít ra là năm mươi tuổi.
    Ông tiến hành hỏi cung họ, bắt đầu với người đàn ông, y trả lời với một giọng yếu ớt, rất khó nghe.
    - Tên họ ?
    - Nicolas Beaurain.
    - Nghề nghiệp ?
    - Bán hàng xén, phố Martyrs, Paris.
    - Ông làm gì ở trong rừng ?
    Người bán hàng xén nín lặng, mắt cụp xuống cái bụng phệ của mình, tay đặt lên đùi.
    Ông đốc lí nhắc lại :
    - Ông có phủ nhận lời khẳng định của nhà chức trách tòa thị chính không ?
    - Không, thưa ông.
    - Vậy là ông thừa nhận ?
    - Vâng, thưa ông.
    - Ông có muốn nói gì để bào chữa cho mình không ?
    - Không gì cả, thưa ông.
    - Ông gặp kẻ đồng phạm này ở đâu ?
    - Đó là vợ tôi, thưa ông.
    - Vợ ông ?
    - Vâng, thưa ông.
    - Thế ra?thế ra vợ chồng ông không sống cùng nhau ?ở Paris ?
    - Xin lỗi, thưa ông, chúng tôi sống cùng nhau !
    - Nhưng?vậy thì?ông điên rồi, điên hoàn toàn, ông thân mến, vì đã tới cặp kè như thế, ngay giữa đồng, vào lúc mười giờ sáng.
    Người hàng xén hình như sắp sửa khóc vì hổ thẹn. Ông ta thì thào :
    - Chính bà ấy muốn thế ! Tôi đã bảo bà ấy rằng chuyện đó đúng là ngốc nghếch. Song khi một người đàn bà có ý nghĩ nào đó trong đầu?ông biết đấy?bà ấy không nghĩ gì đến chuyện khác nữa.
    Ông đốc lí, người ưa thích tính thần Gô-loa, mỉm cười đáp lại :
    - Trong trường hợp của ông, thật là tai hại gặp phải chuyện đã xảy ra. Ông sẽ không ở đây nếu bà ấy chỉ có nghĩ ở trong đầu thôi.
    Thế là ông Beaurain nổi giận, quay về phía vợ mình :
    - Bà đã thấy ý thơ của bà dẫn chúng ta tới đâu chưa ? Hả, chúng ta thế đấy ? Và bây giờ chúng ta sẽ ra trước tòa, ở tuổi chúng ta, vì vi phạm thuần phong mỹ tục ! Và chúng ta phải đóng cửa tiệm, mất khách hàng và chuyển sang khu khác ! Chúng ta thế đấy ?
    Bà Beaurain đứng lên, và chẳng nhìn chồng mình, bà giải thích không ấp úng, không thẹn thùng vô ích, hầu như không do dự.
    - Lạy Chúa, thưa ông đốc lí, tôi biết rõ rằng chúng tôi nực cười. Mong ông cho phép tôi được tự biện hộ như một luật sư, hay đúng hơn như một người phụ nữ đáng thương ; và tôi hy vọng rằng ông sẽ rất muốn tha chúng tôi về nhà và miễn cho chúng tôi khỏi nỗi hổ thẹn bị truy tố.
    ?oNgày xưa, khi tôi còn trẻ, tôi đã làm quen với ông Beaurain tại vùng này, vào một ngày chủ nhật. Ông ấy làm trong một tiệm hàng xén ; còn tôi làm công trong một hiệu may. Tôi vẫn nhớ chuyện đó y như ngày hôm qua. Các chủ nhật tôi tới đây, thỉnh thoảng cùng với một người bạn gái, Rose Levêque, người mà tôi sống cùng ở phố Pigalle. Rose có một người bạn trai còn tôi thì không. Chính anh ấy đã dẫn chúng tôi tới đây. Một ngày thứ bẩy, anh ấy vừa cười vừa báo cho tôi biết rằng hôm sau anh ấy sẽ mang theo một người bạn. Tôi hiểu rõ điều anh ấy muốn, nhưng tôi trả lời là vô ích thôi. Tôi là người đứng đắn, thưa ông.
    ?oVậy là hôm sau, chúng tôi thấy ông Beaurain trên tầu hỏa. Ông ấy rất được vào cái thời ấy. Nhưng tôi đã quyết không chịu nhượng bộ, và tôi đã không chịu nhượng bộ.
    ?oThế là chúng tôi đến Bezons. Tiết trời tuyệt đẹp, cái tiết trời làm nhộn nhạo trái tim người ta. Còn tôi, khi trời đẹp, bây giờ cũng như ngày xưa, tôi trở nên ngốc nghếch đến phát khóc. Cây cối xanh tươi, những con chim ca hót, én lượn rất nhanh, mùi hương của cỏ, hoa mỹ nhân, hoa cúc tây, tất cả những cái đó khiến tôi phát điên lên ! Như thể rượu sâm-panh khi ta không quen uống vậy !
    ?oVậy là tiết trời tuyệt đẹp, êm ả và sáng sủa, xâm nhập vào thân thể ta qua con mắt ngắm nhìn và qua cái miệng hít hà. Rose và Simon phút nào cũng ôm hôn nhau ! Nhìn họ khiến tôi thấy thế nào ấy. Ông Beaurain và tôi bước đi sau họ, hầu như không nói năng gì. Khi người ta không quen nhau thì người ta không tìm ra chuyện gì để nói cả. Anh chàng ấy có vẻ rụt rè và điều đó làm tôi hài lòng khi thấy anh ấy lúng túng. Chúng tôi tới một khu rừng nhỏ. Không khí mát mẻ như ở trong bồn tắm vậy, và mọi người ngồi lên cỏ. Rose và anh bạn trêu chọc cái vẻ ngiêm túc của tôi ; ông biết rõ là tôi không thể khác được. Và rồi họ bắt đầu ôm hôn nhau chẳng còn ngượng nghịu như thể chúng tôi không có ở đó ; và rồi họ tâm sự với nhau thật thầm thì ; và rồi họ đứng dậy bước vào trong tán lá không nói năng gì. Hãy hình dung vai trò của tôi mới ngu ngốc làm sao, đối diện với một anh chàng mà tôi mới gặp lần đầu. Nhìn thấy họ đi tôi cảm thấy bối rối và việc đó cũng khiến cho tôi can đảm ; và tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi hỏi anh ấy làm gì. Anh ấy là nhân viên tiệm hàng xén, như tôi đã nói với ông lúc nãy. Vậy là chúng tôi nói chuyện một lúc ; điều đó khiến chính anh ấy mạnh dạn lên, và anh ấy muốn suồng sã, song tôi vẫn cứng rắn chấn chỉnh anh ấy. Điều đó không đúng sao, thưa ông Beaurain ??
    Ông Beaurain, đang ngượng ngùng nhìn chân mình, không trả lời.
    Bà ta nhắc lại :
    - Thế là anh chàng ấy đã hiểu là tôi đứng đắn, và anh ấy bắt đầu tán tỉnh tôi một cách tử tế, như một người đàn ông chính trực. Từ hôm ấy, chủ nhật nào anh ấy cũng trở lại. Anh ấy rất say mê tôi, thưa ông. Còn tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy, yêu lắm ! Hồi xưa, đó là một anh chàng điển trai.
    ?oNói ngắn gọn là anh ấy đã cưới tôi vào tháng chín và chúng tôi tiến hành buôn bán ở phố Martys.
    ?oĐó là những năm khó khăn, thưa ông. Công việc làm ăn không chạy ; và chúng tôi ít khi có thể chi tiêu cho những buổi đi chơi ở nông thôn. Và rồi, chúng tôi đã đánh mất thói quen đó. Trong việc kinh doanh, người ta có cái khác ở trong đầu, người ta nghĩ về tiền nhiều hơn là về hoa hoét. Chúng tôi già đi dần dần mà chẳng nhận thấy điều đó theo kiểu người bình lặng ít nghĩ tới tình yêu. Người ta chả hối tiếc gì khi mà người ta không nhận thấy những gì mình thiếu.
    ?oVà rồi, thưa ông, việc kinh doanh phát đạt hơn, chúng tôi đã yên tâm về tương lai ! Thế là, ông thấy đấy, tôi không biết mấy về điều đã xảy đến trong tôi, không, thực sự là tôi không biết !
    ?o Thế là tôi bắt đầu mơ mộng như một cô học trò bé bỏng. Trông thấy người ta kéo một chiếc xe nhỏ chở hoa trên phố cũng khiến tôi rơi lệ. Mùi hương hoa viôlét lan tới khiêu khích tôi ngay trên chiếc ghế bành kê sau hòm đựng tiền của tôi và làm tim tôi rộn đập ! Thế là tôi đứng lên, rời khỏi chỗ ấy, bước chân ra cửa để ngắm nhìn mầu trời xanh giữa những mái nhà. Khi người ta ngắm nhìn trời trong một con phố, nó có dáng vẻ như một dòng sông quanh co chảy xuống Paris ; và những con én bay qua trong đó tựa như những con cá. Những cái đó ở tuổi tôi thật là ngốc nghếch hết sức ! Ông muốn gì, thưa ông, khi người ta làm lụng cả đời, đến lúc người ta nhận ra rằng người ta đã có thể làm khác đi, và thế là người ta tiếc nuối, ôi ! vâng, người ta tiếc nuối ! Vậy hãy nghĩ xem, khi hai mươi tuổi, tôi đã có thể tới đón nhận những nụ hôn ở trong rừng, như những người khác, như những người phụ nữ khác. Tôi nghĩ thật là tuyệt biết bao được nằm dưới những tán lá và yêu đương ai đấy ! Và ngày nào, đêm nào tôi cũng nghĩ tới điều đó ! Tôi mơ tưởng về ánh trăng trên mặt nước tới mức khao khát trẫm mình.
    ?oTrong thời gian đầu, tôi không dám nói chuyện đó với ông Beaurain. Tôi biết rõ rằng ông ấy sẽ giễu cợt tôi và lại bắt tôi bán kim bán chỉ ! Và rồi, nói thật là ông Beaurain không còn nói với tôi điều to tát nữa, nhưng khi ngắm mình trong gương, tôi cũng hiểu rõ là chính tôi sẽ không nói chuyện gì với ai nữa !
    ?o Vậy là, tôi tự quyết định và tôi đề nghị ông ấy đi về thôn quê ở nơi mà chúng tôi đã quen nhau. Ông ấy chấp thuận không hề ngờ vực và chúng tôi đến đây sáng nay, vào khoảng chín giờ.
    ?~Bản thân tôi cảm thấy tất cả xao động khi tôi đi giữa đồng lúa mì. Trái tim của những người phụ nữ không già đi ! Và, thật sự, tôi không thấy chồng mình như ông ấy vẫn thế, mà tôi thấy ông ấy đúng như ngày xưa ! Thế đấy, tôi để ông phán xét, thưa ông. Đích thị là tôi say. Tôi bắt đầu ôm hôn ông ấy ; điều đấy làm ông ấy sửng sốt còn hơn cả việc tôi muốn giết ông ấy. Ông ấy lặp đi lặp lại với tôi : ?Bà điên rồi, bà điên rồi, sáng nay bà đã uống gì thế ?...Tôi không nghe ông ấy, tôi chỉ nghe theo trái tim mình. Và tôi bắt ông ấy vào trong rừng? Và thế là !...Tôi đã nói sự thật, thưa ông đốc lý, hoàn toàn sự thật.
    Ông đốc lý là một người dí dỏm. Ông đứng lên, mỉm cười và bảo : ?o Hãy thượng lộ bình an, thưa bà, và đừng có phạm tội?dưới tán lá nữa.?o
    Maupassant viết xong ngày 22/06/1886
    Được na9 sửa chữa / chuyển vào 08:31 ngày 14/02/2006
  9. Fleur-de-Lys

    Fleur-de-Lys Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.307
    Đã được thích:
    2
    CHO NHỮNG CUỘC HÔN NHÂN VÌ TIỀN ( for my husband online) )​
    Bá tước De Verteuil đã 55 tuổi. Ông thuộc một trong những dòng họ nổi tiếng nhất của nước Pháp và làm chủ một gia sản rất lớn. Giận dỗi với chính quyền, ông lo sao cho chẳng ngồi không, viết bài cho các tạp chí đứng đắn, do đấy mà ông được vào viện Hàn lâm các khoa luân lý và chính trị, ông lao vào sự nghiệp, hết mê mệt với nghề canh nông, lại đến chăn nuôi, mỹ thuật. Thậm chí, có lúc ông đã từng là nghị sĩ và nổi bật lên vì sự đối kháng rất hung hăng của ông.
    Bá tước phu nhân Mathilde de Verteuil 46 tuổi. Bà vẫn được kể như người đàn bà tóc vàng yêu kiều nhất của Paris. Tuổi tác dường như khiến làn da nõn nà thêm. Trước đây bà hơi gầy, nay đôi vai tròn trịa lại tựa trái cây óng mượt vào lúc chín muồi. Chưa bao giờ bà đẹp bằng lúc này. Khi bà bước vào một phòng khách, tóc vàng óng và bộ ngực mịn màng, bà giống như ngôi sao mới mọc; và bọn đàn bà 20 tuổi ghen tị với bà.
    Vợ chồng bá tước là một trong những cặp mà chả ai bàn tán điều gì. Họ lấy nhau như người ta thường lấy nhau trong cái giới ấy. Thậm chí, người ta còn đoán chắc rằng họ đã từng sống với nhau 6 năm rất tuyệt. Vào thời kỳ đó, họ sinh được một con trai, Roger, hiện đang đóng lon Trung uý, và một cô gái, cô Blanche, mà họ vừa gả hồi năm ngoái cho ông De Bussac, ngài Uỷ viên thỉnh nguyện của Toà tham chính. Họ ràng buộc với nhau qua những đứa con. Từ bao năm nay đã thôi gắn bó, họ vẫn sống với nhau hòa thuận dựa trên thói ích kỷ thật sâu sắc. Họ hỏi ý kiến nhau, cư xử với nhau thật chả có gì đáng chê trách được trước mọi người, nhưng rồi sau đó mỗi người đóng chặt cửa phòng, thoả sức đón bồ bịch.
    Tuy nhiên một đêm, Mathilde tan buổi dạ hội trở về vào hồi 2h sáng; chị hầu phòng thay áo cho bà rồi khi sắp lui ra khỏi phòng, chị ta nói:
    - Ngài Bá tước tối nay hơi khó ở.
    Nữ bá tước, đã ngái ngủ, lười biếng xoay đầu lại.
    - À! bà lẩm bẩm.
    Bà duỗi mình nói thêm:
    - Ngày mai chị thức tôi dậy lúc 10h, tôi phải gặp cô nhà hàng tân trang.
    Ngày hôm sau vào bữa điểm tâm, không thấy bá tước, bà bá tước cho người vào thăm hỏi trước, sau đó bà quyết định lên chỗ ông. Bà thấy ông nằm trong giường rất xanh xao, rất đúng mực. Ba thầy thuốc đã tới đây, họ thì thầm trao đổi và để lại các đơn thuốc; tối nay họ sẽ phải trở lại. Người ốm được 2 người đầy tớ săn sóc, vẻ nghiêm trọng và lặng ngắt, họ đi lại rón rén bước chân trên thảm. Gian phòng lớn ngái ngủ, giữa cảnh trang nghiêm lạnh lẽo; áo quần chẳng hề vắt bề bộn, đồ đạc không suy chuyển khỏi chỗ. Đó là bệnh tật sạch sẽ và đáng kính, bệnh tật trang trọng, đang chờ các cuộc viếng thăm.
    - Ông đau lắm ư ông? nũ bá tước vừa bước vào vừa hỏi.
    Ngài bá tước cố gượng mỉm cười.
    - Ồ, có hơi mệt một chút, ông đáp. Tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi... Cảm ơn mình đã lo lắng đến tôi.
    2 ngày trôi qua. Căn phòng vẫn thật chẳng chê vào đâu được, mỗi đồ vật đều ở đúng chỗ, các lọ thuốc nước biến đi chẳng hề gây vết bẩn lên đồ đạc. Những khuôn mặt cạo nhẵn của bọn đầy tớ thậm chí chẳng hề tự cho phép biểu lộ một chút ngán ngẩm. Tuy nhiên, bá tước biết mình đang trong cơn hiểm nghèo, ngài đã đòi các thầy thuốc cho biết sự thực, và ngài để mặc cho họ làm, không một lời than vãn. Thường thường, ngài nằm nhắm mắt, hoặc nhìn đăm đăm thẳng trước mặt, dường như ngài suy tưởng về sự cô đơn của mình.
    Ngoài chốn giao lưu, nữ bá tước nói rằng chồng mình khó ở. Bà chẳng hề thay đổi gì lối sống, ăn ngủ, đi chơi đúng giờ đã định. Mỗi buổi sáng và mỗi tối, bà thân hành đến hỏi thăm bá tước xem sức khỏe ông ra sao.
    - Thế nào? Ông thấy đỡ chưa, hả ông?
    - Đỡ chứ, khá hơn nhiều, cảm ơn mình, Mathilde thân mến.
    - Nếu mình muốn, tôi sẽ ở lại với mình.
    - Không, chả cần đầu. Có Julien và François là đủ rồi... Phiền mình mệt làm gì.
    Giữa hai người, họ hiểu nhau, họ đã sống cách biệt và cũng muốn chết cách biệt. Bá tước có cái thú chua chát của kẻ ích kỷ, khao khát được một mình ra đi, chẳng phải chịu đựng những trò vè đau khổ quanh giường bệnh. Ông ráng hết sức rút ngắn lại, cho ông và cho nữ bá tước, nỗi khó chịu của cảnh sum vầy cuối cùng. Ý nguyện sau rốt của ông là biến đi một cách sạch sẽ, xứng đáng với một kẻ thượng lưu chẳng hề thích gây phiền hà hoặc ghê tởm cho ai.
    Tuy nhiên một tối, chỉ còn thoi thóp, ông biết rằng mình sẽ chẳng qua khỏi đêm. Bấy giờ, khi nữ bá tước lên thăm theo thường lệ, ông cố mỉm cười lần cuối để nói với bà:
    - Mình đừng đi...tôi thấy khó ở.
    Ông muốn tránh cho bà những điều tiếng dị nghị. Còn về phía bà, bà cũng chờ đợi câu nhắc ấy. Và bà ở lại trong phòng. Các vị thầy thuốc không rời khỏi kẻ hấp hối. Hai người đầy tớ hoàn tất công việc, vẫn với vẻ sốt sắng lặng lẽ. Người ta cho đón hai người con, Roger và Blanche, họ đứng bên giường cạnh người mẹ. Một số họ hàng thân thích ngồi ở phòng bên. Đêm trôi qua trong cảnh ấy, trong sự chờ đợi nghiêm trang. Tới sáng, lễ lâm chung được tiến hành, bá tước chịu lễ trước tất cả mọi người, khiến tôn giáo lại có thêm được chỗ dựa dẫm lần chót. Nghi lễ đã xong, ông có thể chết.
    Nhưng ông không vội vã tí nào, dường như lấy lại sức; để tránh một cái chết co giật, ầm ĩ. Hơi thở của ông, trong căn phòng rộng nghiêm khắc, chỉ phát ra thứ tiếng trục trặc của chiếc đồng hồ hỏng. Đó là một người lịch sự đang ra đi. Và, khi đã hôn vợ con xong, ông ra hiệu xua họ đi, quay về phía trong tường và chết cô độc.
    Bấy giờ, một vị thầy thuốc cúi xuống, vuốt mắt cho người chết. Rồi, ông ta nói nhỏ:
    - Thế là hết.
    Những tiếng thở dài và nước mắt dâng lên trong yên lặng. Nữ bá tước, Roger và Blanche quỳ xuống, họ khóc giữa hai bàn tay chắp lại, người ta không nhìn thấy mặt họ. Rồi hai người con mang mẹ đi, bà ta, ra tới cửa, muốn thể hiện rõ nỗi tuyệt vọng, đung đưa thân hình trong tiếng nức nở cuối cùng. Và, từ giây phút ấy, người chết thuộc về những nghi thức của đám ma ông ta.
    Các vị thầy thuốc ra về, lưng vồng lên và lấy một bộ mặt thoáng vẻ áy náy. Người ta đã xin nhà thờ cử tới một vị linh mục để thức canh thi thể người chết. Hai người đầy tớ nán lại cùng vị linh mục, ngồi trên ghế, thẳng đờ và đúng mực. Một người thấy chiếc cùi dìa bị bỏ quên trên mặt đồ bày biện, anh ta đứng lên và liệng nhanh chiếc thìa vào túi mình, để trật tự mĩ mãn của căn phòng khỏi bị quấy rối.
    Người ta nghe thấy ở phía dưới, tại phòng khách lớn, tiếng búa đập, đó là những thợ bọc thảm đang thu xếp cho căn phòng thành nơi quàn linh cữu. Cả ngày hôm ấy là để lo việc ướp hương; các cánh cửa đều đóng chặt, chỉ có người ướp xác cùng những kẻ phụ việc của ông ta. Khi người ta mang bá tước xuống, hôm sau đó, và trưng ông ra, ông đã bận lễ phục, và có sắc tươi tắn trẻ trung.
    Từ 9h, sáng ngày tang lễ, toà nhà đầy ắp tiếng rì rầm. Con trai và con rể của người quá cố, trong một gian phòng ở tầng trệt, tiếp đón đám đông; họ cúi mình, giữ vẻ lễ độ câm lặng của những kẻ đang đau đớn. Tất cả những vị tiếng tăm ở đó, tầng lớp quý tộc, phái nhà võ, phái quan toà, có cả những bậc nguyên lão nghị viện và những viện sĩ của Học viện.
    Vào hồi 10h, đám tang bắt đầu tiến về phía nhà thờ. Xe tang là một chiếc xe hạng nhất, cắm đầy lông chim, trùm màn che có riềm bạc. Dải khăn tang trùm quan tài là do một thống chế của nước Pháp nâng giữ, ông này là một vị quận công, bạn cũ của kẻ quá cố, là cựu bộ trưởng và viện sĩ hàn lâm. Roger de Verteuil và ngài De Bussac dẫn đầu đám tang. Sau đó là đoàn người đi đưa tang, một làn sóng người đeo găng và thắt cà vạt đen, tất cả những nhân vật quan trọng cứ phả hơi ra đám bụi bặm và bước chân rậm rịch dậm đi giống như một bầy súc vật đang tẩu tán.
    Cả khu phố được huy động lên các cửa sổ, nhiều người đứng thành hàng trên vỉa hè, cất mũ, đầu lắc lắc nhìn chiếc xe tang đắc thắng đi qua. Giao thông bị tắc nghẽn vì chuỗi xe dài vô tận của đám đông, tất cả đều hầu như không có ai ngồi; các xe chở khách trong thành phố, xe ngựa cho thuê, tụ tập lại đầu các góc phố. Người ta nghe thấy tiếng chửi của các tay xà ích và tiếng roi quất. Và trong thời gian ấy, bá tước phu hân De Verteuil ở lại nhà, đóng chặt cửa, sai báo là những giọt lệ đã khiến bà không gượng dậy nổi. Nằm dài trên ghế, tay mân mê nghịch cái núm thắt lưng, bà nhìn lên trần, nhẹ nhõm và mơ màng.
    Ở nhà thờ, buổi lễ kéo dài gàn 2 tiếng. Tất cả các vị cha đạo đều bận bịu từ sáng, người ta chỉ trông thấy những vị linh mục bận áo lễ tang trắng hớt hải chạy, ra lệnh, lau mồ hôi trán và hỉ mũi váng tai. Giữa gian chính của giáo đường phủ màu đen, chiếc nhà táng rực sáng. Sau cùng đám người đi đưa ma đã xếp ổn, đàn bà bên trái, đàn ông bên phải và đàn đại phong cầm vang lên những lời than thở, những người hát kinh rền rĩ âm thầm, những đứa trẻ của dàn đồng ca giáo đường nức nở ré lên, trong khi giữa những cột đuốc, từng ngọn lửa xanh ngắt cháy lên, tăng thêm màu nhợt nhạt đáng sợ cho buổi lễ.
    - Có đúng là Faure đang hát không? Một vị nghị viên hỏi người đứng cạnh.
    - Phải, có lẽ đúng, người bên cạnh đáp. Ông ta là cựu quận trưởng, một người đàn ông rất bảnh đang hước về phía các bà mỉm cười.
    Và khi tiếng hát của người ca sĩ cất cao giữa toà nhà chính của thánh đường đang rung động:
    - Ông xem, cái cung cách, âm hưởng mới ghê chứ! Ông ta nói tiếp se sẽ, đầu lắc lư vì khoái trá.
    Tất cả cử toạ đều say sưa. Các phu nhân, nụ cười thoáng hiện trên môi, nghĩ tới những buổi tối nơi Kịch viện. Cái tay Faure này quả là có tài. Thậm chí một người bạn thân của kẻ quá cố nói:
    - Chưa bao giờ anh ta hát hay như thế!... Thật chẳng may là lão Verteuil tội nghiệp chẳng được nghe, lão ta vẫn thích anh chàng này biết mấy.
    Những người hát lễ, bận áo lễ đen, đi vòng quanh chiếc nhà táng. Các vị linh mục, khoảng hai chục người, khiến buổi lễ càng thêm phức tạp, cúi chào, lặp lại cái câu bằng tiếng Latin, ve vẩy những cây ngù. Sau cùng, chính đám cử toạ diễu qua trước quan tài, những chiếc ngù chạy quanh. Và người ta đi ra ngoài, sau những cái bắt tay cùng gia đình. Bên ngoài, là ánh sáng chói loà của đám ô hợp.
    Đó là một ngày tháng 6 tươi đẹp, trong không khí nóng nực, những vệt mỏng manh bay lượn. Bấy giờ, trước nhà thờ, nơi quảng trường hẹp, có những đám chen chúc. Đám tang phải mất công nhiều mới tổ chức lại được. Những ai không muốn đi xa hơn biến mất. Cách hai trăm thước, ở đầu một đường phố, người ta đã nhìn thấy túm lông cắm trên xe tang lắc lư và biến đi, trong khi quảng trường hãy còn ngập những xe cộ. Người ta nghe thấy tiếng cửa đập mạnh hoặc tiếng chân ngựa phi nhanh trên vỉa hè. Tuy nhiên, những gã xà ích nối đuôi nhau, đoàn người đi về phía nghĩa địa.
    Trong các chiếc xe, người ta thấy dễ chịu, tưởng như ta đang từ từ đi tới khu Rừng (Boulogne) giữa Paris đang độ xuân. Bởi người ta không nhìn thấy chiếc xe tang nữa nên quên ngay tang lễ, và các câu chuyện bắt đầu, đàn bà nói chuyện mùa hè, đàn ông nói chuyện làm ăn.
    - Thế sao, bà bạn, năm nay bà lại đi Diep nữa chứ?
    - Có lẽ thế. Nhưng nhất định là phải tới tháng 8 cơ... Thứ 7 này chúng tôi đi ra ngôi nhà ở vùng Loire.
    - Thế là ông bạn ạ, ông ta vớ được lá thư, và họ đã đấu với nhau. Ồ, qua loa thôi, một vết xước xoàng thôi... Buổi tối tôi ăn tối cùng ông ta ở câu lạc bộ, ông ta vẫn còn được tôi 25 louis cơ đấy.
    - Phải thế không? Cuộc họp làm các vị có cổ phần là vào ngày kia. Họ muốn cử tôi làm uỷ viên. Tôi bận quá, chẳng biết có làm được không.
    Đoàn người, từ nãy, đã đi vào một con đường lớn trồng cay hai bên. Bóng râm mát mẻ từ cây cối toả xuống, và loại con nuông của mặt trời đang ca hát giữa lá cành. Đột nhiên, một bà rất ngông thò đầu ra ngoài cửa xe, kêu lên:
    - Ở này! chỗ này thật là tuyệt.
    Chính lúc ấy đám tang đi vào nghĩa địa Monparnasse. Các giọng nói im bặt, người ta chỉ còn nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên cát của lối đi. Phải đi đến tận đầu mút, nhà mồ của họ Verteuil ở tận phía sâu, bên trái một ngôi mồ lớn bằng cẩm thạch tráng, tựa như một tiểu giáo đường, trang trí bằng nhiều thứ điêu khắc. Người ta đặt quan tài trước cửa giáo đường ấy, và những bài diễn văn bắt đầu.
    Có 4 bài cả thảy. Vị cựu bộ trưởng vẽ lại cuộc đời chính trị của kẻ đã mất, mà ông ta trình bày tựa một thiên tài khiêm nhượng, lẽ ra đã cứu được nước Pháp, nếu ông ta đã không quá khinh thường gian kế. Tiếp đó, một người bạn nói về những phẩm hạnh thuộc về đời tư của cái kẻ mà tất cả mọi người đang khóc. Rồi một người lạ mặt nào đó lên tiếng với tư cách là đại biểu của một tổ chức kỹ nghệ mà bá tước De Verteuil từng là chủ tịch danh dự. Sau cùng, một vị người bé nhỏ bộ dạng chán ngắt nói lên những nỗi thương tiếc của Viện Hàn lâm các khoa học đạo đức và chính trị.
    Trong khi đó, những người tham dự quan tâm tới các nấm mồ lân cận, đọc những chữ khắc trên bia đá cẩm thạch. Những người chú ý nghe, chỉ lượm được từng chữ. Một lão già, môi mím lại, sau khi nghe được từng chữ "...những phẩm hạnh của trái tim, sự độ lượng và hảo tâm của những tính cách cao thượng..." đã lắc đầu lẩm bẩm:
    - A phải! phải, ta biết lão quá, thật đúng là đồ ********.
    Lời vĩnh biệt cuối cùng bay theo gió. Khi các vị linh mục đã làm phép cho thi hài, mọi người ra về, và chỉ còn lại, nơi cái góc hẻo lánh nọ, những người đào mồ đang hạ huyệt. Những sợi thừng siết vào bùng bục, chiếc quan tài gỗ sồi kêu răng rắc. Ngài bá tước De Verteuil đã an nghỉ rồi.
    Và nữ bá tước, trên chiếc ghế dài, vẫn không nhúc nhích. Bà vẫn mân mê nghịch chiếc núm của dải thắt lưng, mắt nhìn lên trần, đắm mình trong mơ mộng, nó khiến cho, dần dà ửng hồng cặp má của người đàn bà đẹp tóc vàng
  10. troixanhnangvang

    troixanhnangvang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2006
    Bài viết:
    848
    Đã được thích:
    0
    phù, hắt...xì......
    hic, cái topic này để lâu ngày trong kho tận tầng 5, bụi wá, kéo nó lên để anh dũng và mọi người tiếp tục viết nhé, một topic hay thế cơ mà

Chia sẻ trang này