1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghìn lẻ một đêm...

Chủ đề trong 'Văn học' bởi duong_chieu_la_rung, 31/10/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Tớ đọc Đêm thứ 4 ở Box : Mỗi ngày một truyện . Không ngờ Duong_chieu_la_rung là tác giả của truyện này . Rất ấn tượng với cô gái trong truyện . Vì cô ấy nghe khá nhiều: "Dạ khúc" SG lại cả When the Crowns are gone Sava, cô ấy thích cả Thái Thanh,người mà tớ mê khi nghe véo von Hòn Vọng Phu 1,2,3....
    Ngưỡng mộ quá !
  2. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ: Trích từ bài của Nut_chai :
    duong_chieu_la_rung có tình cờ là Sagittarius girl không vậy? Sao cũng thấy gặp nghĩ nhiều cái giống mình ghê. [/QUOTE]
    Không bạn ạ. Mình là Libra.
    Nàng ạ, cái nick Đường Chiều Lá Rụng này cũng là tên 1 bản nhạc của Phạm Duy do Thái Thanh trình bày. Không biết nàng đã nghe chưa nhỉ ?
    Được duong_chieu_la_rung sửa chữa / chuyển vào 18:53 ngày 25/11/2005
  3. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0

    ĐÊM THỨ SÁU
    Thú vị nhất là nửa đêm, những đêm lạnh như đêm này, châm một điếu thuốc, nằm dài ra trên giường mà rít, thật chậm rãi, thật bình thản. Không ánh sáng, không nhạc nhẽo, và một mình. Đôi con ngươi nàng, với võng mạc sưng tấy khô khốc vì không được ngơi nghỉ, cũng đã kiệt cùng chiêm ngắm, chẳng còn khả năng thấu thị. Màn đêm này, bóng tối này, đổ tuôn ra từ hai hốc mắt đó. Và khi mắt đã thôi nhìn, tai đã thôi nghe, miệng đã ngừng thưa thốt, mò mẫm tìm chút rượu mà rót vào ly, nhẩn nha uống, nhẩn nha rít thuốc, thả hồn bay?
    Nàng mê rượu trái cây, hoặc những thứ rượu có mùi thơm của cây cỏ, hoa trái. Chai rượu này của anh bạn người miền duyên hải mang từ nhà lên. Sau một trận café và ăn uống, chỉ còn lại một ít, nàng mang về nhà. Rượu nhẹ, thơm, không cay, ngọt hơi gắt, có vẻ như được chưng cất khá sơ sài, vội vã. Rượu từ vùng đất lửa. Phan Rang, xứ sở của những giàn nho xanh rì, của những đàn cừu tròn trĩnh, những cánh đồng mênh mông, những đồi cát trải dài, hoang địa cằn cỗi? Xứ sở của gió khan, nắng cháy, cát bỏng, những dãy xương rồng đơm hoa nhói cả mắt người, và mùa lễ hội Katê?Nàng nhớ đến cái lần về nhà bạn chơi, hơn 12h khuya mò lên tháp Chàm. Ban đêm, những ngọn tháp tăm tối và âm u, ảm đạm, lừng lững vẽ vào không trung một nỗi cô tịch cổ sơ, hoang vắng đến rợn người. Những bóng đen trơ trọi ấy, chính là hiện thân không thể chối bỏ của sự điêu tàn, trước sức hoại phá của thời gian, và, trước cái tất yếu của lịch sử. Nàng nghĩ đến Chế Lan Viên, và bất giác hình dung, đâu đây, những âm hồn đang lầm lũi đi về thở than cho nỗi đau tận diệt của một đế chế? Vầng trăng mang sắc đỏ như máu, lẩn sau đám mây, khiến ánh sáng tán xạ ra thành những vùng loang lổ, nhòe nhoẹt. Nàng ngắm trăng qua một thân cây rậm rạp những cành khẳng khiu trơ trụi, và bầu trời đầy sao như một mỏ kim cương lấp lánh, dụ hoặc. Đêm trăng đẹp đến sởn gai ốc. Nàng nghĩ, mình chết ngay lúc ấy cũng mãn nguyện. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy hối tiếc, là mình không thể vẽ. Chiếc máy ảnh nàng mang theo, nếu có thể chụp được màu trời này, bóng tối này, cũng không thể chụp được quạnh quẽ thiêng liêng này, trầm tích u uẩn này... Hơi rượu say, nồng. Hơi đất nóng, ẩm, và gió biển đêm thì khô, và lạnh. Nàng tưởng như mình đã chảy thành một hình khối nhão nhoét giữa thứ không khí quái đản ấy, giữa nỗi rợn ngợp ấy, và một nhớ nhung quay quắt mang dáng hình của mũi dao găm, cắt xé điên loạn trong lòng?
    Rượu nho của Phan Rang, ngọt, hơi chát, thơm mùi xác, vỏ, mang màu đỏ vàng, màu của thứ lửa đặc, của nắng biển chói gắt. Hồi xưa, ở nhà, cha mẹ nàng cũng hay được mấy ông linh mục tặng rượu nho, thứ rượu dùng trong Thánh lễ, của Roma, thường gọi là Vino de Misa. Lâu rồi không uống, nàng chỉ nhớ nó màu đỏ thẫm, ngọt lắm, nhưng rất thanh, khá nhẹ, không gắt, không gợn chút cặn, và có mùi của sự cũ kỹ, nhất là cái mùi ẩm thấp của những hầm rượu tối tăm bên dưới những tòa lâu đài cổ kính, mà ngày đó, với trí tưởng tượng trẻ thơ, nàng đã hình dung ra?
    Ngồi một mình nhấm nháp, lại nhớ đến Calvados của cô bạn ở Pháp mang về tặng. Thứ rượu trái cây, làm từ táo của vùng Normandie. Thứ rượu mà Remarque chọn làm linh hồn cho bi kịch của tình yêu trong Khải Hoàn Môn, màu vàng hơi ngả xanh lá, trong veo. Rót vào một ly thủy tinh hơi bầu, khoảng 1/5 ly thôi, hơi rượu được giữ lại trong khoảng rỗng của ly sẽ xộc vào mũi khi đưa lên miệng uống, cay, nồng, thơm, và hơi shock, rất thú vị. Nhấp từng ngụm nhỏ, vị cay nhè nhẹ, ngọt thanh tao, và mùi táo thơm váng vất của loại rượu được xếp vào hàng nặng vì độ cồn 40% mang lại cảm giác thật lạ lùng. Uống tới đâu nóng tới đấy, rượu trôi đến đâu, sức nặng thẩm thấu tới đấy. Vậy mà thật kỳ quặc, càng uống càng tỉnh, càng tỉnh càng buồn, càng buồn càng uống? Cái đêm ấy ở Đà Lạt, nàng uống với anh, tỉnh vì rượu, nhưng lại say vì nỗi hạnh phúc ngọt ngào cứ ngấm dần vào tim, rồi cứ nghêu ngao mãi ?o? de toute ma tendresse, je suis un géant de papier?? không thôi. Đến độ bây giờ, cứ nghe bài này, nàng lại nhớ đến quán café trên đỉnh đồi mù sương lạnh ấy, cái đêm lãng đãng ngọt ngào ấy, và mùi rượu vương vất đi về? Calva còn ám ảnh nàng với những đêm dài, lặng, cô tịch, với khung cửa sổ tràn ánh trăng trên căn gác gỗ trống hoác thênh thang của căn nhà. Tiếng đàn guitare vang lên chắc, gọn, búng vỡ rạn từng trận hàn huyên, từng cơn khắc khoải, cồn cào những nỗi niềm của hai mảnh đời đã nhiều hư hao?
    Và Cointreau nữa, cũng của Pháp, cũng rượu trái cây, làm từ cam, cũng 40 độ. Thứ rượu thường được dùng để pha ****tail nhiều hơn là uống ***. Một lần về thăm nhà, khuya, lão anh kéo nàng lên phòng bảo ?othử cái này coi?, rồi lôi ra một chai rượu vuông, rót vào chiếc cốc thủy tinh nhỏ đưa cho nàng. Rượu có màu trắng trong suốt, với hương thơm đặc trưng của vỏ cam. Nàng nhấp thử một chút, ngụm rượu vừa vào đến vòm lưỡi đã lập tức tan ra, thấm đều từng tế bào của cuống họng, mùi vị ngọt ngào và thuần khiết như nụ hôn của người tình đầu, sức nóng nhẹ nhưng lại gợi nên cảm giác mát lành vô cùng. Nàng tưởng như hớp rượu ấy có đôi cánh trong suốt như thủy tinh, vừa chạm đến đã nâng nàng bay vụt đến thế giới của những điều nguyên sơ và thánh thiện nhất. Nhưng dư vị của nó cũng thoắt chốc ra đi, hẫng hụt, bỏ nàng ngồi trơ lại đó như sau một cơn mơ? Cointreau có độ cồn ngang với Calvados, mà khi uống thì thấy nhẹ hơn nhiều. Có thể vì mỗi lần nàng chỉ uống một chút, nếu uống nhiều, biết đâu say chết lúc nào không biết. Một cảm nhận thật buồn cười là, nàng cảm thấy Calvados rất? rượu, rất mạnh mẽ, nam tính, còn Cointreau thì thanh thoát và dễ vỡ như một thiếu nữ thơ ngây?
    Lần đó về nhà, nàng mang đi một chai Kahana Royale chỉ còn gần nửa. Rượu này làm bằng Macadamia Nut, gọi là quả hạch (hình như là một loại đậu vỏ cứng) phổ biến ở Hawaii, được chưng cất bởi dân bản xứ. Màu vàng mật, sánh đặc, mùi thơm ngọt ngây người, có thể gọi là điển hình cho các loại liqueur. Về tới SG, buổi tối vừa ăn pizza vừa nhấp thử vài hớp nhỏ, cảm giác như uống mật, nhưng là cái ngọt tinh tế hơn, quý phái hơn. Rượu nhẹ, chỉ 26.5%, ấm áp và dịu dàng, như thể dung chứa cả sự lãng mạn lẫn sức mê đắm của vùng đảo nhiệt đới rực rỡ ánh mặt trời trong đó. Nó cũng mang trong mình sự tan chảy, nhưng không phải là nỗi hụt hẫng tiếc nuối như thể vừa làm vỡ một giọt nước pha lê như khi uống Cointreau, mà là cái tan chảy mềm mại, mời mọc, nồng nàn và quyến rũ của một thiếu phụ. Cái nồng say đậm đà này làm nàng thấy hối hận và hơi tiếc khi dùng nó với pizza, có lẽ uống rượu này khi ăn một trái lê, hay dưa hấu, chắc là sẽ tuyệt hơn nhiều?
    Chỉ đơn giản là vài cảm nhận thô thiển của một kẻ không hề sành rượu. Nàng thích uống nhưng không thích say, cũng không ưa cái kiểu uống như rồng cuốn, uống lấy được, uống dằn mặt, uống hơn thua? như trong các cuộc nhậu. Với nàng, uống rượu là uống rượu, và chỉ uống rượu mà thôi, cùng lắm thì thêm 1 chút gì đó ăn nhẹ, thế là đủ. Nàng thích ngồi với một hai người bạn, trong một quán café nào đó, thong thả nhấm nháp cho đến khi lâng lâng vừa đủ, vì uống ít quá thì tỉnh người, rất khó chịu, uống nhiều quá thì không kiểm soát được mình. Với riêng nàng, thì nơi lý tưởng nhất để uống, là ở một nơi nào đó ẩm thấp, tối tăm, nhỏ hẹp, cũ kỹ, và im lìm, như dưới một căn hầm cũ thắp đèn cầy chẳng hạn. Hoặc, một căn phòng với sàn gỗ, bàn ghế gỗ, vách gỗ? sẫm màu, một ngọn đèn bấc, nếu có một cái phản nữa thì càng hay. Đại khái thế. Cảm giác uống rượu trong không gian như thế, nàng chưa từng được trải qua. Nếu đem dốc ngược cả cái đất SG này, có thể sẽ tìm thấy xác của một con voi mamút, nhưng đừng hòng tìm ra một quán rượu, chỉ là một quán rượu thuần túy cũng không có, chứ chưa nói đến một quán rượu cho ra hồn.
    Ở SG, rượu được bán trong các quán nhậu, với đủ thứ tên rất kêu, rất mỹ miều, nhưng có thể chứa đến 80% alcohol trong một chai rượu. Mặt khác, làm sao có thể uống nổi trong một cái không khí uế tạp, nham nhở, ồn ào và nhồm nhoàm những miệng ăn miệng nói như thế ? Trong các quán café thì rượu bán khá đắt, mà lại đa số là ****tail. Nàng không thích uống ****tail cho lắm. Nếu mang rượu vào quán ngồi uống, thì phải tính thêm tiền phục vụ. Vân vân và vân vân. Rất rườm rà nhiêu khê. Cho nên, với nàng bây giờ, thú vị nhất vẫn là nửa đêm, những đêm lạnh như đêm này, châm một điếu thuốc, nằm dài ra trên giường mà rít, thật chậm rãi, thật bình thản. Không ánh sáng, không nhạc nhẽo, và một mình. Đôi con ngươi nàng, với võng mạc sưng tấy khô khốc vì không được ngơi nghỉ, đã kiệt cùng chiêm ngắm, chẳng còn khả năng thấu thị. Màn đêm này, bóng tối này, đổ tuôn ra từ hai hốc mắt đó. Và khi mắt đã thôi nhìn, tai đã thôi nghe, miệng đã ngừng thưa thốt, mò mẫm tìm chút rượu mà rót vào ly, nhẩn nha uống, nhẩn nha rít thuốc, thả hồn bay?

  4. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Đây là một câu chuyện đã lưu lạc đâu đó trong ký ức của nhân gian. Chẳng rõ nó sẽ có độc giả hay không, nhưng một điều tôi biết chắc, là nó không hề có tác giả.
    Phần tôi, tôi chỉ là người kể chuyện, và cố gắng vẽ lại - một cách thô thiển nhất - bóng của những đêm lạnh như băng này...

    Riêng tặng SĐH

    ĐÊM THỨ BẢY
    Phía đó là ánh đèn. Cô mừng đến điên người, thu hết chút tàn dư cuối cùng của hơi thở đã rã, bước tới. Bàn chân cô, đã nát bấy vì đá nhọn, gai sắc. Người cô, đã rách tươm những vết cào của bụi cây, những vệt bầm tím sau nhiều lần vấp ngã, với cơn đau dội ngược khi nhận ra sự nặng nề thừa thãi rườm rà của thân thể. Cô khát. Khát đến muốn nôn ra cái khát của mình. Mệt nhoài, kiệt lực, cô đưa tay gõ cửa căn nhà gỗ nằm trơ trọi trên khoảng đất trống lọt thỏm giữa khu rừng. Khung cửa sổ nhỏ của căn nhà mở ra trong mắt cô một thế giới của bình yên, tĩnh lặng. Trong ánh sáng vàng vọt dịu dàng của cây đèn dầu, bóng tối cũng trở nên ấm áp hơn. Một người đàn ông bước ra mở cửa.
    Tôi bị lạc trong rừng đã nhiều ngày. Tôi lạnh, đói và khát. Xin ông cứu tôi.
    Sao cô lại lạc vào đây ?
    Tôi chạy trốn, không hiểu sao lại lạc vào khu rừng này.
    Chạy trốn cái gì ?
    Chạy trốn nỗi sợ hãi.
    Sợ hãi điều gì ?
    Sợ hãi nỗi sợ hãi của chính tôi.
    Được rồi. Cô đợi ở đó, tôi sẽ mang đồ ăn thức uống đến cho cô.
    Tôi lạnh quá. Ông có thể cho tôi vào nhà không ?
    Không.
    Tại sao ?
    Vì căn nhà này không có chỗ dành cho cô.

    Người đàn ông mang đồ ăn thức uống ra, và nhóm một đống lửa phía ngoài căn nhà, ngay dưới bậu cửa sổ. Ăn xong, cô ngồi bó gối bên những thanh củi cháy bừng, nổ lép bép, nhìn vào nhà. Vắng tanh, im lìm. Ánh đèn hắt lên tường những bóng đen của từng thứ đồ vật ẩn hiện trong khoảng tranh tối tranh sáng. Người đàn ông đã đi đâu ? Sao bỏ cô ngồi một mình như thế này, giữa tiếng cú rúc, giữa tiếng sói tru, và những con đom đóm lập lòe thứ lửa mang từ xứ sở của những khát vọng phù du hư ảnh ? Người đàn ông đã đi đâu ? Hay có lẽ, ông chỉ là một bóng đen giữa đêm, được sinh ra từ chính sự đói khát đã chói lòa trong mắt cô ?" đôi mắt mà giờ đây, đã bị bóng đen của nỗi cô độc và cái lạnh vây kín, siết chặt, trước thứ ánh sáng áp đảo của lửa. Cô ngồi nhìn mãi, cho đến khi lửa tắt. Những thanh củi đỏ hồng thắp lên trong cô nỗi hoài vọng, rồi cũng tàn. Nỗi tàn tạ ngân dài, buốt ngực. Cô gục xuống, và thiếp đi?
    Cô giãy giụa giữa một lớp không khí đặc sệt, sẫm màu, chuyển động liên tục và cọ xát lên da thịt, khiến cô bị bào mòn đi. Cô mỏng dần, mỏng dần, và kinh hoàng nhìn chính mình đang rã thành từng đám bụi, bay tứ tán. Mỗi một cơn gió mang theo hàng nghìn mũi kim găm vào cô buốt lạnh, và ánh nắng như thể đang nung chảy toàn thân. Đau đớn cực độ, cho đến khi cô nghe thấy mình thét lên khi đôi mắt cũng bị cuốn bay, vô vọng nhìn lại thân xác chúng từng trú ngụ chỉ còn là đám bụi mờ xa, cô choàng tỉnh. Luôn luôn như thế. Bă?ng một cơ chế pho?ng vệ bí â?n va? nguyên thu?y na?o đó cu?a ba?n năng, cô luôn vấp ngaf, luôn gafy vơf, hoặc nô? tung, trong một thơ?i khắc tất yếu, đê? gia?nh lại sự tái sinh trong cơn bấn loạn ngắn ngu?i va? mơ hô? ?" đôi khi la? giưfa đêm khuya, đôi khi, la? giưfa ban nga?y cu?a hai con ngươi mơ? lớn. Cô choàng tỉnh.
    Và nhận ra trời đã sáng. Cô tiếp tục tìm đường để ra khỏi khu rừng - một con đường mà chính cô cũng không biết là nó có thực sự tồn tại hay không. Chẳng có chút kiến thức gì về rừng và cách định hướng, cô mò mẫm mãi. Đến khi thấy sự giống nhau của những cảnh vật mà cô đi qua, thực ra, chỉ là sự lặp lại của thói quen bước theo những điều mình cho là dấu hiệu, cô mới biết mình chỉ quanh quẩn tại chỗ cả ngày trời. Thất vọng. Cơn đói khát quay trở lại, nhìn cô cười đắc thắng. Cô lả người đi vì mệt, và bất thần hụt chân vào một cái hố ngụy trang rất khéo bằng bụi cây. Chân cô bị kẹp trong cái bẫy, đau lịm người. Chẳng còn sức, cô chỉ có thể kêu cứu bằng những tiếng rên nhỏ, ngắn, hụt hơi. Người đàn ông bất chợt xuất hiện, lẳng lặng xuống tháo chân cô ra khỏi bẫy, rồi bỏ đi. Cô gắng hết sức hỏi vọng theo :
    Sao ông không kéo tôi lên ? Tôi kiệt sức mất rồi.
    Cô không quan sát nên tự mình sa xuống đó. Tôi không muốn cô chết, nhưng cô phải tự tìm cách thoát ra.

    Và đi mất.
    Cơn đau nhức nhối ở chân khiến cô tê dại cả người. Nhưng rồi bản năng sinh tồn kéo cô trỗi dậy, cố gắng tự cứu mình bằng cách dùng hai bàn tay bấu vào thành hố, khoét thành những khấc nho nhỏ, và leo lên. Cả thế kỷ có thể trôi qua khi con người ta dồn hết sức và tập trung đến điên cuồng vì sự sống còn . Khi ra khỏi hố, cô rũ xuống, đau đớn và rệu rã như thể từng lóng xương trong mình đã gãy vụn, rạc rời. Trời tối, cô lết về phía ánh đèn hắt ra từ căn nhà, lại gõ cửa, và cầu xin. Người đàn ông lại mang đồ ăn thức uống ra cho cô, nhóm một đống lửa. Nhưng lần này, ông ngồi đó với cô, lặng lẽ nhìn cô ăn uống cào cấu như một kẻ phàm phu, vô phép tắc.
    Tôi lạnh quá. Sao ông không cho tôi vào nhà ? Hay có điều gì ông không muốn người khác nhìn thấy trong thế giới riêng của ông ?
    Khu rừng này là của tôi. Cô đến đây tức là đã lạc vào thế giới riêng của tôi rồi.
    Vậy hãy cho tôi vào nhà đi. Tôi lạnh lắm. Tôi hứa sẽ không chạm vào bất cứ thứ đồ vật gì của ông. Tôi chỉ xin một góc, một góc nhỏ thôi, vì ngoài này lạnh lắm.
    Xin lỗi, căn nhà này không có chỗ dành cho cô.

    Nói xong, ông đứng dậy bỏ vào nhà. Còn cô, nằm lại đó, trơ trọi, đơn độc, không còn sức để thắc mắc, để kêu than, để buồn tủi. Cái lạnh chiếm hữu cô bằng từng hơi thở nguội dần, cạn dần.
    Đêm đó, cô mơ thấy mình là một con chim cánh đập khắc khoải trên bãi tha ma vắng lặng hơi người. Những cơn gió nồng nặc tử khí. Và thế giới chỉ còn lại là những chiếc lông vũ tung tóe bay theo từng đợt gió quét ngang, tất cả rơi tự do như thuở còn là cát bụi. Cái chết là một sợi lông vũ không phải màu hồng. Cô mâu thuẫn giữa cảm giác hân hoan độc ác của loài kên kên khát máu và cảm giác đau thương sợ hãi cuối cùng còn sót lại của loài người. Một sự mâu thuẫn không hứa hẹn thỏa hiệp. Rồi tất cả nóng lên. Cô căng ra như một trái bom chứa tất cả những gì phi lý nhất, và bùng nổ !

    Được duong_chieu_la_rung sửa chữa / chuyển vào 10:49 ngày 01/12/2005
  5. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0

    ĐÊM THỨ TÁM
    Trời đã sáng rõ. Cô trở mình, nhưng dậy không nổi. Những khớp xương như bị trét hồ khô cứng lại, cô hình dung mỗi cử động nhỏ của mình cũng có thể làm cả thân thể này nứt rạn. Thế nên, cô nằm đó. Từng đốm nắng xuyên lổ đổ trên những tán lá cao vút, ăn xuống cả khuôn mặt cô. Khu rừng này rất nhiều cây cổ thụ, chúng to lớn đến nỗi những dây mây, dây rừng leo, bám, đan cài chằng chịt, chỉ như thứ hoa văn, họa tiết nhỏ, trang trí cho sự già nua cổ kính của những thân cây khổng lồ ấy. Những con mắt gỗ trên thân cây nhìn chòng chọc vào cô, khoáy sâu, kéo giật cô trở về thực tại. Bất chấp sự nhức nhối đang cháy âm ỉ trong người, cô vùng dậy, lại bắt đầu cuộc kiếm tìm. Cô lang thang hoài hủy đến khi phờ phạc, chỉ thấy mình vẫn loanh quanh trong phạm vi nhỏ gần căn nhà. Cô ngồi phịch xuống, tựa vào một tảng đá, mơ màng trong nỗi buồn bã đến nát nhừ. Những hạt nắng nhảy múa trên mình cô, khiến cô nghĩ ra một trò chơi. Cô nhặt những phiến lá to, bẻ vài nhánh gai và bắt đầu vẽ lên đó. Cô châm lỗ chỗ xuống phiến lá hình hài những khát vọng của mình. Khát vọng ấy, giờ đây, mang dáng dấp những bóng đen của nhiều thứ đồ vật không rõ hình hài trong căn nhà gỗ kia, bởi đó là nơi cô ao ước được dung chứa, được bảo bọc. Cô vẽ chúng bằng nỗi tuyệt vọng, bằng nước mắt cho thân phận mình, bằng máu khi những mũi gai vô tình đâm xuyên qua ngón tay, đau buốt. Và, lảo đảo sau một cơn choáng bất thần, cô rũ xuống, lịm đi.
    Cô thấy mình là cây cỏ lau trắng ven đồi, lắt lay theo những ngọn gió ẻo lả và xơ xác theo từng đợt gió mạnh mẽ thốc ngược lên trời. Những hạt phấn của cô bay thật cao, thật cao, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên nền đất ẩm mềm mại, phủ trắng một vùng cây cối. Cô mơ thành kẻ tạo sinh của núi rừng. Cô muốn cô tràn ngập từ núi đồi đến bãi bờ sông suối. Và thế kỷ ngàn lau trắng phất phơ bay sẽ trôi như một vầng mây bạc huyền thoại giữa lịch sử loài người? Rồi hốt nhiên, cô rơi hẫng xuống một vực thẳm hun hút, và bị thiêu đốt bởi những ngọn lửa đen, lạnh đến ngạt thở. Thứ hàn khí ấy nung nấu cô cho đến khi cô chết từng cảm xúc, từng tế bào. Cơn tức thở đè nghiến cô xuống. Cô choàng dậy, và thấy mình đang nằm bên đống lửa ngoài cửa sổ, bên cạnh người đàn ông.
    Cô thật ngốc. Đã đang là một kẻ đi lạc, sao còn tự khiến mình lạc lối trong chính mình. Mục đích của cô là tìm đường ra khỏi khu rừng này, chứ không phải tìm lối vào căn nhà này. Tôi biết cô cần gì, nên tôi cho cô, để giữ mạng cô. Nhưng cô, bản thân cô không biết gì, làm sao tìm được con đường sống cho chính mình ?
    Cô cười. Cái cười mệt mỏi, nhẹ hẫng, yếu ớt.
    Tôi bị sao thế này ?
    Nhánh gai ấy có độc. Tự cô lại làm hại mình lần nữa, vì không biết quan sát. Mủ từ thứ cà độc dược này có thể hủy hoại cả cặp mắt của cô nếu vô tình để nó bắn vào. Thứ cây nào hoa trái càng sặc sỡ, càng nhiều độc tính.
    Tôi lạnh. Ông có thể cho tôi vào nhà được không ?
    Không.
    Tại sao ?
    Vì căn nhà này không có chỗ dành cho cô.
    Vậy chỗ của tôi là ở đây sao ? Giữa rừng rậm, giữa bóng đêm, giữa muôn nghìn mối đe dọa và nỗi bất an, giữa cái lạnh như gai nhọn thế này ?
    Chỗ của cô, cô phải tự tìm ra. Điều đó ngoài khả năng, và, cũng chẳng phải việc của tôi.

    Rồi ông đứng dậy vào nhà. Trước khi vào, ông còn nói với lại :
    Cô nên cẩn thận và quan sát kỹ mọi thứ, đừng tự chuốc lấy tai họa vì sự xuẩn ngốc của mình. Khu rừng, bản thân nó vốn hiền hòa, với những ai hiểu biết nó.
    Cô còn lại một mình, hoàn toàn đơn độc. Nỗi kiệt sức kéo dài quá lâu, khiến tai cô không muốn nghe, mắt không muốn nhìn, miệng không muốn nói. Cô nằm đó, câm nín, không còn sức để thở. Điều duy nhất còn cảm nhận được là nỗi tê dại, nhức nhối, lạnh buốt. Ngọn lửa chập chờn múa theo tiết tấu của cơn gió khuya, vi vu ai oán. Cơ thể cô lạnh dần, mắt nhòa đi, tay chân cứng lại. Và, cô nhắm mắt, thật im lìm, thật khẽ. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong suốt hành trình của mình, cô trải qua một giấc ngủ bình yên, không mộng mị âu lo, và vĩnh cửu.
    Mặt trời lại tươi tỉnh đến nhảy múa trong khu rừng. Buổi sáng reo vui bằng tiếng gió rì rào, tiếng cành khô gãy lách tách vang vọng đâu đó, tiếng chim ríu rít rù rì, những đàn **** tung tăng và lá khô bay lượn khắp nơi. Một ngày mới lại bắt đầu. Người đàn ông bước ra, nhìn thân xác cô gái đã tím tái bằng đôi mắt lạnh tanh, ráo hoảnh. Ông vuốt tóc cô.
    Em, ta đã cô độc biết chừng nào. Em là kẻ xa lạ với căn nhà của ta, với thế giới của ta. Nhưng với riêng ta, sự hiện hữu của em, đã thắp lên một hy vọng nhỏ nhoi, rằng em sẽ khai mở một lối thoát trong khu rừng này. Bởi khu rừng, hay chính bản thân ta, chưa từng có đường để đến, làm sao có đường để đi ? Trong một khoảnh khắc xáo trộn nào đó của không gian, thời gian, em đã lạc tới đây, chính em còn không nhớ vì sao mình tới điểm chết, ta cách nào vẽ ra một đường sống ? Ở trong căn nhà kia, ta mất ngủ vì cái lạnh mà em đang phải chịu đựng. Nhưng, căn nhà đó, khi em còn thở, không có chỗ dành cho em. Em là một kẻ hoàn toàn xa lạ với thế giới bên trong nó. Ta đã rất muốn mang em vào, nhưng nếu thế, ta phải hủy diệt chính em. Phong tỏa đường vào, là một điều bất nhẫn, nhưng giết chết em để em thuộc về nó, lại càng sai lầm hơn. Ta đã mong em tìm thấy con đường của mình biết bao nhiêu, ngờ đâu, chính em lại tự hủy hoại mình.
    Em, bây giờ, không còn xa lạ nữa. Ta sẽ đưa em vào căn nhà của ta, bởi, nó, chính là một nghĩa trang của những linh hồn lạc lối.

  6. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Từ từ thôi,nhiều quá đọc không kịp .
    Nàng uống rượu và biết nhiều rượu quá ,lại ngưỡng mộ
  7. lilacwine

    lilacwine Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/10/2005
    Bài viết:
    274
    Đã được thích:
    0
    thế ngưỡng mộ anh không ?
  8. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Yêu mừ !
  9. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Hết tiền. Bị dí bài chạy như điên. Ngồi trước màn hình cả ngày, đến giờ này cái đầu đã đặc sệt, không làm việc nổi nữa, bò dậy lang thang (ẹc. Công lực mình còn yếu quá !)...
    Tự dưng muốn spam cái topic này.
    Phan Rang
    xứ sở của những giàn nho xanh rì :
    [​IMG]
    những hoang địa cằn cỗi :
    [​IMG]
    mấy bộ xương khô trên tháp Chàm :
    [​IMG]
    [​IMG]
    ... ơi xương rồng trên những đồi cát trắng
    đơm hoa chi nhói cả mắt người...
    [​IMG]
    ... dưới ánh sáng kia ngày vẫn là ngày
    mà khoảng hồn anh xanh xao bóng tháp...
    [​IMG]
    Lầu Ông Hoàng (cái này ở Phan Thiết chứ ko phải PR) :
    [​IMG]
    những cây phượng như những bó đuốc cháy rực giữa trời (trời âm u nên hình hơi tối) :
    [​IMG]
    giữa đường mây trắng gật gù ngó nhau :
    [​IMG]
  10. ateska

    ateska Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/11/2005
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    0
    Ảnh tuyệt đẹp. Nhưng xương cây khẳng khiu. Bầu trời xanh nhức mắt. Lại chưa từng thấy một cây phượng nào "khát máu" như thế! Choáng!
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này