1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nghìn lẻ một đêm...

Chủ đề trong 'Văn học' bởi duong_chieu_la_rung, 31/10/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. HacDongLan

    HacDongLan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2004
    Bài viết:
    766
    Đã được thích:
    0
    Thiếu thiếu cái chi nữa? Như này chăng?
    [​IMG]
  2. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0

    ĐÊM THỨ CHÍN
    ?Chẻ đôi thân thế mù tăm tích
    Ta nghĩa trang nào chôn cất nhau ?

    Buổi trưa, quán vắng. Mà không phải tại buổi trưa nó mới vắng, quán này thường chỉ đông khách vào tối thứ bảy hay Chủ Nhật, vì có ca nhạc. Có ca nhạc đồng nghĩa với có người hát, người chơi nhạc, người nghe, người không nghe, người đến tìm vui, người đến tìm buồn, người đến không tìm gì, và người tìm đến không gì? Nhiêu đó đủ để nàng, vào tối thứ bảy Chủ Nhật, không bao giờ đến để tìm gì, vì quả thực không thể tìm thấy gì vào những lúc đó, ở đây.
    Buổi trưa, quán vắng. Nàng hẹn gặp nàng, bằng một ly rượu Hồng.
    Cay.
    Rượu Hồng làm từ trái Hồng, nàng chỉ có thể tìm uống khi đến Đà Lạt. Có một số người Đà Lạt cũng làm rượu Hồng, nhưng chỉ để uống hoặc thết khách, tặng bạn bè? chứ không thấy bán bên ngoài, trừ quán này. Rượu mạnh, shock, màu cam pha nâu trong vắt, nói như dân da đỏ thì nó đúng là ?onước lửa? chứ không là thức uống, hớp một ngụm nhỏ cũng đủ cháy từ đầu môi đến chót lưỡi xuống cuống họng rồi lục phủ ngũ tạng sục sôi lên. Thứ lửa từ tinh túy của thiên nhiên dễ hạ gục kẻ yêu đời, đốt cháy kẻ chán đời. Nàng không là kẻ yêu đời, không là kẻ chán đời, mà là kẻ chỉ đi bên cạnh cuộc đời, của tất cả, kể cả chính nàng. Nàng như cây dầu trong hoang địa, cháy tươi, mang đầy những thông điệp đã được chính nàng mã hóa, đồng thời cũng chính nàng đánh mất chìa khóa. Nàng vừa là kẻ bào chữa, vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân.
    Rượu. Rượu lúc ấy là quan tòa, một quan tòa nghiêm minh, câm lặng.
    ? Tưởng ai oan khuất vừa quay gót?
    Nắng Đà Lạt giữa trưa vẫn hanh vàng, dịu dàng nhưng bỏng rát. Để đến được cao nguyên, người ta phải qua nhiều đèo dốc chênh vênh cùng vực thẳm. Uống xong ngụm rượu đầu tiên, nàng quên mất vực thẳm.
    Quán là cái nhà rông duy nhất, lọt thỏm như một dấu mắt ngỗng giữa thành phố đã trở nên quá xô bồ ồn ã so với ngày xưa. Tồn tại trên khoảng đất trũng đầy hoa và cỏ dại, quán chào người bằng một cây datura lớn buông đầy những cái chuông dài trắng muốt đong đưa trong gió, reo những tiếng lặng thinh. Cây cầu gỗ với tay vịn phủ kín hoa bìm bìm, hàng hiên với những trái cà chua đỏ mọng, và một không gian màu nâu ấm lạnh trầm ngâm. Toàn bộ bàn ghế đều làm từ những gốc cây, thân cây lớn, mộc mạc, ít chỉnh sửa. Sàn gỗ bước kêu lộp cộp, những cuốn sách, dây thừng, khung vải bố? Ông chủ quán cứ tha đủ thứ rễ cây cùng tranh ảnh về bỏ trong cái nhà rông của mình, trông rối tinh cả lên, nhưng nàng thích cái vẻ hơi bừa bộn đó. Mà cũng khó có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong, vì quán rất tối, bóng đèn vàng nhỏ xíu được che hờ hững bên ngoài bằng vài chiếc lá khô. Ánh sáng hắt từ ngoài vào qua những ô cửa kính, sáng nhờ nhờ. Quán toàn gỗ, thơm mùi rừng. Bản nhạc Diễm Xưa in trắng lạnh lên miếng vải đen treo trên cao thơm mùi sự chết, bình hoa mimosa thơm nắng cao nguyên, không khí thơm khói thuốc, cây guitare gác trên bục gỗ thơm mùi gió, và rượu, thơm mùi lửa - biểu tượng cuồng nộ nhất của thinh lặng.
    Nàng đọng lại trong quán như một giọt nước lạc loài, lắng mình lại nghe K. Khúc Của Lê. Bao giờ cũng thế, khi thấy nàng đến, ông chủ quán đều bật những bản K. Khúc Của Lê, như một sự đón tiếp đầy thông cảm.
    ?Biển chưa chôn kín mầm ung độc
    Núi đã chia triền dựng vách ngăn?

    Không có khán giả.
    Nàng quên vực thẳm. Nàng xa lạ và hờ hững. Nàng làm khán giả theo dõi phiên tòa của chính mình.
    Và bật cười, không biết mình đang khóc.
    Vỗ tay, không biết mình đang siết cổ mình.
    ? Phạt ngang ký ức rừng thao thiết
    Dòng suối trăm năm bỗng mất nguồN !

    Nàng không biết mình đang làm gì. Nàng quên vực thẳm. Rượu chẳng nói gì. Rượu im lìm nhìn nàng tự tuyên án. Rượu lẳng lặng thấm vào cơ thể nàng. Nàng gào thét. Rượu im lìm. Nàng tự hủy hoại. Rượu im lìm.
    Nàng, không biết mình đang cháy.

  3. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0

    ĐÊM THỨ MƯỜI
    Giấc mơ đi xa có lẽ là giấc mơ đẹp nhất
    Nếu còn có thể bay?
    (thơ Phương Lan)

    Trong nỗi câm nín của buổi chiều êm ả này, khi cùng anh ngồi cạnh những cánh hồng tàn tạ dập dềnh trên mặt hồ không ngơi xáo động, mọi thứ dường cô đặc lại. Đường đi lát đá xanh, khu vườn rào rào nước chảy với những cành lá ướt đẫm như đang tắm trong cơn mưa nhiệt đới dai dẳng lê thê, hồ nước rải sỏi, sàn nhà trải thảm cói, bình sen, vách gỗ, đèn vàng, cửa kính. Cảm giác kỳ quặc như đang đắm chìm trong một chất lỏng tĩnh lặng, trên địa ngục một bậc thang, dưới địa đàng một bậc thang, như trong một hầm mộ. Thứ âm nhạc của những người đã chết, những bức tranh vẽ quá khứ, những cánh hồng lìa thân, những búp sen chưa kịp nở đã đành ủ rũ chen chúc trong bình gốm, cúi đầu bên vách tường? Đây là một viện bảo tàng phơi bày sự tàn nhẫn núp dưới vỏ nghệ thuật hay cái gì đại loại thế. Nàng say kỳ lạ với sự tàn nhẫn này, với dòng nước cứ đổ mãi xuống đóa sen thanh khiết mềm mại trên mặt hồ cho đến khi tan nát. Nàng say kỳ lạ ngắm con cá búng mình lên bằng tất cả khao khát để rồi mắc cạn bên bờ hồ. Nàng say kỳ lạ chạm tay lên những mảnh thân cây bị xẻ thành ván tưa sợi, chạm chân lên những thân cói khô khốc được bện chặt với nhau một cách thô bạo...Nàng say và thích nơi này - nơi cái đẹp sinh sôi bằng tội ác, hay cũng có thể chiều nay nàng đột nhiên quá mẫn cảm với từng đối đãi, từng thân phận, từng cái nhìn. Dẫu gì, bảo tàng của tàn nhẫn, không thực sự như Trầm, chẳng cần người đốt lên vẫn tỏa hương, không nhân danh bất cứ một sang trọng hay đẹp đẽ nào, vẫn thơm day dứt.
    Cũng giống như những giọt nước mắt của nàng, nỗi nhớ của nàng, tình yêu của nàng, tất cả mọi thứ nàng làm, đâu vì anh, đâu từ anh, cứ tự sinh sôi rồi tỏa hương, một mình nàng biết. Thơm chết người, một mình nàng chết. Buổi sáng nàng nói với anh về mùi của thành phố khi nắng lên, buổi trưa nàng nói với cô bạn về mùi của quá khứ, buổi chiều nàng nói với mình về mùi của tình yêu và sự chết. Và đêm đến, khi dự cảm cho một xa cách sẽ diễn ra, nàng sực nghe lại mùi của những chuyến đi ?" là tổng hợp những mùi của quá khứ, tình yêu, và sự chết. Cái bản năng hoang dã và du mục bắt đầu trỗi dậy trong nàng, mạnh mẽ và sôi sục như vừa qua một giấc ngủ dài phục hồi sinh lực. Nàng nhớ màu xanh cây, màu nâu đất của núi đồi bạt ngàn bởi tiếng chim vào buổi sáng, nàng nghe tiếng thời gian rệu rã lăn đều qua đời sống trong tiếng bánh xe lửa nghiến xuống những thanh sắt trên đường ray gần quán café vào buổi trưa, nàng thấy cát biển trong tiếng còi tàu thủy bên dòng sông gần nơi nàng làm việc vào buổi chiều, nàng nhớ lại những đồng hoang mênh mông ảm đạm giữa tiếng máy bay ù ù hạ cánh xuống sân bay gần nhà vào buổi tối. Và đêm đến, khi tất cả đã thực sự sống lại trong nàng, là lúc nàng thực sự ra đi.
    Nàng không đi như bóng ma giữa đêm trăng qua những thửa ruộng, không gặp bà lão cầm mảnh lụa đen, không kỳ ngộ với kẻ nhìn thấu định mệnh người khác, không thấy cây dầu cháy tươi trong hoang địa, không chìm trong nhòe nhoẹt cuộn chảy trương phình những sắc màu quái đản? nàng không đi như trong tất cả những giấc mơ thường xuyên lặp lại ấy. Nàng cũng không đi lủi thủi lếch thếch quanh bờ hồ Gươm ở Hà Nội, không co ro lạnh lẽo trong quán café ở Đà Lạt, không thẫn thờ ngồi giữa vỉa hè ở Hội An, không lãng đãng mơ hồ giữa ngào ngạt Sầu Đâu ở Huế, không chen chúc giữa đám đông hội hè ở Sóc Trăng, không chui rúc xó xỉnh khắp đồi núi trung nguyên ở Đắk Lắc, không thao thiết cồn cào ruột gan tắm mình trong nắng lửa Phan Rang, không mộng du qua những mê lộ của rừng cao su miền Đông Nam Bộ? Một chuyến đi khác biệt, vượt lên tất cả những chuyến đi nàng đã từng trải qua, bởi được đo bằng nỗi khấu khát, đau đớn, và niềm hoài nhớ về những bước chân hoang hoải qua những vùng đất lạ, hoài nhớ về quê hương đầu tiên đã bị lãng quên của loài người, hoài nhớ về một nơi nàng hiển nhiên thuộc về, bất chấp không - thời gian. Tất cả những kinh nghiệm cảm xúc hằn sâu trong tâm trí, cùng với cơn bức bối muốn được lao vút khỏi cánh cung như một mũi tên, làm khởi sinh một con đường. Con đường hứa hẹn cho một chuyến đi đầy rẫy những mùi vị, hình ảnh và âm thanh phi ký ức, phi cảm nhận, phi lộ trình. Một chuyến đi không còn bị giới hạn bởi điểm đến.
    Và nàng bắt đầu bay?
    23.03.06

  4. beenagirl83

    beenagirl83 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    Run to the bedroom, in the suitcase on the left  you''ll find my favourite axeDon''t look so frightened, this is just a passing phase one of my bad daysWould you like to watch T.V.? or get between the sheets?  or contemplate the silent freeway?  Would you like something to eat?Would you like to learn to fly?  Would you?Would you like to see me try?
  5. 1001Nights

    1001Nights Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2003
    Bài viết:
    197
    Đã được thích:
    0
    ...
    Nàng chợt thấy mình thoang thoảng. Vũ trụ lung linh..
    Rốt cuộc thì nàng đã tuột ra ngoài khí quyển, ly khai khỏi cái hấp lực vật lý ngàn đời vẫn trói buộc những phần người trên địa cầu bé nhỏ, và những con nguời ấy ngày ngày buộc nhau trong nhập nhằng vạn mối nhân sinh.
    Giờ đây, mình nàng giữa vũ trụ bao la, với tấm áo nhung huyền khảm đầy sao đêm rạng rỡ.
    Nàng không còn cặm cụi đếm từng đêm nữa, đã chỉ còn một với vô cùng.
    Hư không.
  6. daysleeper__

    daysleeper__ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    1.087
    Đã được thích:
    0
    Uh ! nàng thì luôn luôn biết bay . Nàng Maria bay , Nàng Luciana bay , nàng Mialaivolopna bay , nàng bay . Tất cả các nàng đều bay và cười vào mũi Newton , Hawking , ... và tất cả chúng ta . Những kẻ ngờ nghệt đang lững thững trên quả cầu bé nhỏ bốc mùi ... Các lực hấp dẫn được tìm thấy trong những cái đầu ngu muội ấy đã trói chặc chúng với mặt đất cùng những miếng ăn , những cuộc nhậu bù khú vô bổ ... Chúng chả bao giờ bay lên được như các nàng . ..
    Trong cái thân hình mỏng manh của loài **** ấy , các nàng đã thắng tất cả các hấp lực bằng một sức mạnh mãnh liệt củatình yêu tự do , tâm hồn lãng mạn và một tình yêu quá lớn mà không bao giờ các nàng tìm thấy trên mặt đấy ... Các nàng không đếm bóng đêm mà chính những bóng đên ghẻ lạnh kia đếm số lần đập cách của các nàng (trong tháng )Bóng đêm đen tối và đầy lòng đố kị , bóng đêm luôn dò xét trong từng lần nàng đập cánh . Nhưng tất nhiên những đôi cánh siêu mỏng và siêu nhẹ luôn luôn thắng . Vì nó vượt qua tất cả
    Một đoạn ngớ ngẩn . Chúc các nàng luôn bay
  7. dau_duong_xo_cho

    dau_duong_xo_cho Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/11/2004
    Bài viết:
    346
    Đã được thích:
    0
    ... Bay đi luôn và đừng có bao giờ trở lại mặt đất nữa đấy nhé! Cám ơn trước!!!
  8. carriage

    carriage Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2005
    Bài viết:
    545
    Đã được thích:
    0
    Gửi cho K.H cái này nhé

    [​IMG]
    Được carriage sửa chữa / chuyển vào 11:03 ngày 27/03/2006
  9. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    To Carriage : ặ. QuĂn 'ó ban ngày nhơn khĂc nhỏằ?.
    --------------------------

    ĐSM THỏằă MặỏằoI Mỏằ~T
    Không hiỏằfu sao tôi còn 'ỏằĐ sỏằâc ngỏằ"i 'Ây. Bỏng mỏằTt nfng lặỏằÊng dỏằi mỏãt 'ỏƠt. Nhỏằng bóng ngặỏằi di chuyỏằfn liên tỏằƠc, tiỏng la hât, tiỏng xe cỏằâu thặặĂng, tiỏng xe cỏằâu hỏằa. Tôi thỏÊn nhiên ngỏằ"i nhơn. Bỏằng rĂt không ? Có. Bỏằâc bỏằ'i không ? Có. Kinh hoàng, xót xa, sỏằÊ hÊi không ? Có. Thỏ, có 'i khỏằi không ? Không.
    Buỏằ.i trặa dỏĐn dỏĐn bfng qua. Kơa mỏằTt con chim bỏƠt chỏằÊt kêu xiỏt chói chang, lỏằi gơ nhặ giÊ biỏằ?t. Mày có 'i không ? õ?~Tao không. Tao trỏằY vỏằõ?T. Mày vỏằ 'Âu ? Chiỏc lĂ khô dặỏằ>i 'ỏƠt giành trỏÊ lỏằi õ?~Tao câng không. Tao vỏằ nhàõ?T. Thỏ nhà mày 'Âu ? õ?~ĐỏằÊi tao suy nghâõ?T. Vỏằ'n Ăc khỏâu, tôi nói ngay, mày hoang tặỏằYng, mày làm dek gơ còn nhà, mày bỏằ 'ỏn mỏằTt ngặỏằi 'àn bà, mỏằ-i khi chỏằc, tưch tỏằƠ cho 'ỏn giỏằ, và chỏằ? 'ỏằÊi chỏằn vỏằ sinh ly tỏằư biỏằ?t.
    Nhặng nó 'Ê ngỏằĐ rỏằ"i.
    Nỏng nhỏĂt dỏĐn. Tôi nhỏn tin cho XX. Tôi bỏÊo õ?~Mày ỏĂ, tao muỏằ'n fn tĂt, nhặng tao hỏt tiỏằn. Buỏằ"n nhặ thỏằf xúc phỏÊi tâp ỏằ'mõ?T. Và XX. trỏÊ lỏằi tôi, chỏc nó 'Ê nhỏn vỏằ>i cĂi vỏằ rỏƠt thông cỏÊm và rỏƠt quan tÂm, dek biỏt 'ặỏằÊc rỏng tôi chỏằ? muỏằ'n than thỏằY cho sặỏằ>ng miỏằ?ng, chỏằâ không mong gơ nhỏằng lỏằYi khuyên bỏÊo hay rỏằĐ rê 'ỏĂi loỏĂi nhặõ?~Tao câng 'ang buỏằ"n quĂ. Muỏằ'n vỏằ Đà LỏĂt nhặng mai phỏÊi thi rỏằ"i. Mày cỏằ' gỏng lên, kiỏm nhiỏằu tiỏằn rỏằ"i tha hỏằ" lang bỏĂtõ?T. Tôi chỏng biỏt làm gơ vỏằ>i nhỏằng thỏằâ này, chúng 'Âu làm sao 'ỏằ.i ngay 'ặỏằÊc thành tiỏằn 'ỏằf tôi có thỏằf 'i fn tĂt.
    Và tiỏng còi tàu rúc lên tỏằông hỏằ"i u u trỏ** nÊo, nhặ mỏằTt cặĂn hỏƠp hỏằ'i. Khói bỏằ'c lên thỏằu thào. Con chim vỏằTi vÊ mỏƠt hút vào mÂy. Nhà 'Âu ỏằY trên 'ó ? Cỏằâ bay 'i, cho 'ỏn khi rỏĂc rỏằi cĂnh mỏằ>i hiỏằfu ra mơnh 'ặĂn giỏÊn chỏằ? viỏằ?c rặĂi bỏằ 'ỏn lÊo tiỏằu phu vỏằ>i thÂn thỏằf già nua 'ỏàn cỏằĐi trăo núi mang vỏằ nhà, dỏằc 'ặỏằng kiỏằ?t lỏằc thơ than phâng mỏằTt cÂu õ?~giĂ thỏĐn chỏt 'ỏn ngay bÂy giỏằ có phỏÊi hặĂn không !õ?T, rỏằ"i khi thỏĐn chỏt 'ỏn hỏằi lÊo muỏằ'n gơ, lÊo lỏĂi run lỏây bỏây mà nói õ?~nhỏƠc giạm tao bó cỏằĐiõ?T. PhỏÊi. LÊo già trong truyỏằ?n tiỏu lÂm, thỏng Holden trong The Catcher In The Rye, tay phạ thỏằĐy trung niên trong The Last Unicorn, ỏÊ KHB trong 1001 Nights, thỏÊy 'ỏằu nhĂt cĂy mỏằTt kiỏằfu nhặ nhau. Mk. Có nhỏằng kỏằ tặỏằYng cao siêu lỏm hóa ra quĂ tỏ** thặỏằng. Khinh ! Nghâ bỏằƠng tôi chỏằÊt bỏưtdỏưy nhỏằ. toỏạt mỏằTt bÊi nặỏằ>c miỏng xuỏằ'ng chỏằ- mơnh vỏằôa ngỏằ"i, làm nhặ nỏu không nhỏằ. toỏạt vào mỏằi thỏằâ theo cĂch 'ó thơ rỏƠt có thỏằf trong tặặĂng lai tôi sỏẵ là ngặỏằi 'ỏĐu tiên trên thỏ giỏằ>i 'i bỏng mông, vỏằ>i tỏằâ chi teo tóp lỏằu khuỏằu giỏằ'ng con mỏằc tuỏằTc.
    Trặỏằ>c khi vỏằ tôi còn nĂn lỏĂi ngó nghiêng rỏằ"i lỏâm bỏâm, hay cĂi lĂ nói 'úng nhỏằ? ? CÂy cỏằ. thỏằƠ chỏng biỏt thỏằâc dỏưy tỏằô lúc nào bỏằ-ng dặng nhỏÊy xỏằ. vào õ?~Nó nói 'úng ! Nó nói 'úng !õ?T Tôi quay sang tĂt cho nó mỏằTt phĂt nhặ trỏằi giĂng, quĂt õ?~Im mỏằ"m ! Mày biỏt quĂi gơ mà nóiõ?T.
    ***
    Đêm 'Ê khuya. CĂi tay tôi 'Ănh vào thÂn cÂy hỏằ"i chiỏằu 'ỏn giỏằ trỏằY cặĂn nhỏằâc nhỏằ'i, tê rỏĐn rỏĐn và ngỏằâa ngĂy không chỏằ vỏân. Và tôi câng 'ang nghâ, Kinh ThĂnh quỏÊ thỏằc kỏằ diỏằ?u. Chúa Jesus dỏĂy cĂc môn 'ỏằ? rỏng õ?~Ai tĂt vào mĂ phỏÊi cỏằĐa ngặặĂi, thơ hÊy 'ặa cỏÊ mĂ trĂi ra cho ngặỏằi 'ó tĂtõ?T, chỏc là vơ nỏu thỏng bỏằn và vỏằng vàng nhặ cĂi cÂy chỏt tiỏằ?t kia, thơ thỏng 'Ănh mỏằ>i là thỏng bỏằ
    ĐặỏằÊc duong_chieu_la_rung sỏằưa chỏằa / chuyỏằfn vào 10:03 ngày 30/03/2006
    Được Tequila sửa chữa / chuyển vào 14:17 ngày 07/04/2006
  10. lilacwine

    lilacwine Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/10/2005
    Bài viết:
    274
    Đã được thích:
    0
    đến là mệt với nhà cô
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này