1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngoà?i tì?nh - Trung Kim

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi chip1161984, 30/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chip1161984

    chip1161984 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Ngoài tì?nh - Trung Kim

    1 câu chuyện nên đọc


    Câu ?oHôn nhân là những giây phút cuối cùng của tình yêu và những giây phút đầu tiên của trách nhiệm? của anh cứ vẩn vơ trong đầu tôi suốt cả tuần trăng mật. Chồng tôi và tôi đều thấy câu này hay hay khi mở món quà cưới của anh. Chồng tôi thu vào băng đĩa cho bà con bạn bè xem. Đọc thì hiểu như thế đấy nhưng tôi vẫn không đồng ý với anh lễ kết hôn là sự kết thúc của tình yêu. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy cái đắm đuối mê muội, cái nhớ nhung mong đợi, cái âu lo hụt hẫng và cái thiếu thốn vô cùng tận của khát khao vân vân và vân vân của tôi và chồng tôi sau đám cưới cho anh thấy.

    Tôi đi làm việc trở lại và gặp anh. Từ lâu tôi biết anh suy nghĩ rất chính chắn và sâu sắc. Điều gì anh nói chưa biết có hợp lí hay không nhưng chỉ nghe lời lẽ chững chạc và văn hoa của anh là đã thấy hay rồi.
    - Em rất thích câu đó của anh nhưng phải giải thích như thế nào chứ chỉ đơn giản như thế thì em không đồng ý.
    - Em hiểu như thế nào thì nó sẽ là như thế ấy.
    - Là sao?
    Tôi phát tức vì cái lặng thinh của anh và thế là tôi phải suy nghĩ để xem ý của câu này có đúng như những gì mà anh thường nói với tôi không. Anh thường nói với tôi rằng: Hôn nhân là một khế ước của cái tôi. Khi tuyên bố hôn nhân là cái tôi khẳng định cái mà mình được sở hữu. Có nghĩa là khẳng định chồng tôi là của tôi và tôi là của chồng tôi. Sự khẳng định này như là một sự ràng buộc bất di bất dịch của cái tôi. Và loài người kì lạ lắm. Khi chưa được sở hữu thì tìm mọi cách để chiếm hữu. Nhưng khi được sở hữu rồi thì không còn biết quí trọng và giữ gìn nữa. Tôi nói những điều tôi nghĩ với anh. Anh nói:
    - Em thông minh đấy!
    - Anh cho rằng khi cứ ao ước muốn được chiếm hữu, cứ lo sợ không thuộc về mình thì chính lúc đó mới là tình yêu chứ gì?
    Anh gật đầu. Tôi nói tiếp:
    - Nhưng đó là quan điểm của anh. Còn em thì không như thế. Em thấy trong em càng ngày càng mê chồng em hơn!
    - Thế thì tốt! Và ai cũng như em hết thì thế gian này không còn ai ngoại tình nữa!
    Tôi cong môi tỏ vẻ bất đồng quan điểm với anh. Tôi biết tôi tranh luận không lại anh nhưng lúc nào cuối cùng anh cũng nhường nhịn để cho tôi thắng. Thế nên, lần này tôi muốn ngưng tranh luận ngay câu hạ nốc ao của anh. Bởi tôi bỗng dưng cảm thấy anh bị thiệt thòi một điều gì đó về tôi. Tôi chuyển ý:
    - Em ghét nhất người phụ nữ ngoại tình! Phụ nữ mà ngoại tình là lẳng lơ vô trách nhiệm, phản bội và xúc phạm chồng mình.
    - Em ghét đến thế cơ à?
    - Em ghét từ nhỏ!
    Tôi tiếp tục công kích nguyền rủa trong lúc anh chỉ lắng nghe chia sẻ nỗi bức xúc về chuyện phụ nữ ngoại tình của một người mới kết hôn đang đầy tràn hạnh phúc như tôi.


    Một năm sau tôi sinh con gái đầu lòng và cũng là lúc chồng tôi được thăng chức trưởng phòng. Mọi người trong cơ quan chúc mừng tôi hạnh phúc nhưng chẳng hiểu vì sao lòng tôi bỗng tràn dâng một nỗi buồn. Nỗi buồn bắt nguồn từ khi tôi có bầu được vài tháng. Tôi bị hành hạ bởi thai nghén thế mà chồng tôi cũng chẳng hay biết gì. Quan tâm lớn nhất của chồng tôi lúc bấy giờ là cái chức trưởng phòng này.

    Đến tối, khi chồng tôi vừa về tới nhà, tôi nói:
    - Cơ quan em gởi lời chúc mừng anh được lên chức trưởng phòng!
    Chồng tôi gật đầu tự mãn và lấy một cục tiền trong cặp mở két bỏ vào.
    - Ủa! Anh nhớ là anh bỏ trong két ba cọc tiền bằng nhau mà sao cọc này ít hơn?
    - Vậy chứ ai lấy?
    Tôi bực bội. Chồng tôi lúc nào cũng giọng điệu ấy. Ổng đâu có biết có những buổi sáng tôi phải nhịn đói đi làm vì sợ cọc tiền bị vơi.
    - Anh nói thế thôi chứ em muốn tiêu xài gì thì cứ lấy. Anh chỉ muốn dành dụm thật nhiều để lo cho hai mẹ con em chứ lo cho ai!
    Tôi lặng thinh bởi tôi biết chồng tôi nói thì hay lắm nhưng bản chất lại khác. Ổng quý trọng tiền bạc hơn tình cảm. Có lần bị đụng xe, tôi nằm ngã sõng soài giữa đường ê ẩm cả bào thai. Nhiều người đi đường hoảng hốt đến đỡ tôi dậy. Tôi nhìn lại thì thấy chồng tôi đang xót xa bức rứt vì chiếc xe đời mới của ổng bị trầy xước. Thú thật những lúc như thế thì tôi chỉ biết lên cơ quan để tâm sự với anh. Bởi vì tôi biết anh quan tâm và chia sẻ với tôi.


    Chồng tôi dẫn về nhà một số bạn bè và các cô gái trẻ biểu tôi đãi khách. Tôi thực sự đuối sức vì phải lo nấu nướng dọn dẹp. Thế mà đến khi lên mâm chiếu chồng tôi cũng chẳng mời tôi một tiếng. Xem như tôi là không xứng ngồi ngang hàng với các cô gái trẻ kia. Đã thế, chồng tôi còn tỏ ra tính gia trưởng quát tháo tôi trước mặt bạn bè. Tôi quá uất ức liền lẻn ra ngõ sau và chạy đến với anh. Tôi biết anh thuê nhà và ở một mình nên khi cửa vừa mở là tôi xà vào lòng anh và bật khóc. Bỗng nhiên lúc ấy trong tôi dâng lên một nỗi hằn học muốn trả thù chồng tôi xen lẫn cả nỗi hụt hẫng và khao khát muốn được che chở đùm bọc. Và..tôi ghì anh vào môi tôi. Tôi hôn anh một cách đắm đuối khiến anh cũng ngỡ ngàng. Thú thật, chẳng hiểu sao, nụ hôn làm cho tôi có cảm giác quá sức hưng phấn. Tôi đắm đuối da thịt, mê muội tơ tóc. Thân thể tôi run bần bật. Chẳng hiểu vì sao? Tôi đâu còn trong trắng gì! Nhưng có lẽ là cái cảm giác hoảng sợ của một kẻ vượt rào lễ giáo đạo đức, giẫm lên thuần phong mỹ tục, xúc phạm chồng mình và vi phạm lời thề nguyện kết hôn; một sự liều lĩnh vượt qua lòng tự trọng ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chẳng lẽ cái cảm giác ngoại tình lại mãnh liệt và thích thú như vậy sao? Hay là cái cảm giác cọ xát vào một thân thể khác lạ với thân thể của chồng mình? Tay chân tôi bủn rủn ngã quị vào người anh. Anh vội đỡ tôi dậy nhưng không còn kịp nữa nên cũng bị ngã theo xuống nền nhà. Và anh cũng không thể kềm chế được. Thế là tôi và anh đắm đuối mây mưa.


    Tôi không hiểu nổi tôi bây giờ tại sao lại như thế. Trước đây có bao giờ tôi nghĩ tôi yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời đâu. Tôi chăn gối với hai người đàn ông nhưng với anh thì da thịt tôi bừng bừng khoái cảm còn với chồng tôi thì thật là khó chịu; Và tôi phải nghĩ đến anh, tưởng tượng chồng tôi là anh thì mới được. Hay là khi yêu người ta chỉ thấy cường độ tình yêu lúc ấy mà thôi? Tôi chẳng lý giải nổi nhưng bây giờ tôi thấy anh là tất cả và tôi có thể vượt qua tất cả để được bên anh.


    Một hôm tôi thử lòng anh:
    - Chồng em đêm qua nhậu nhẹt về ?oquậy? em dữ quá!
    Tôi nghĩ anh sẽ sa sầm nét mặt. Nhưng không, anh chỉ lặng thinh và gật đầu.
    - Bộ anh không ghen sao?
    - Làm sao anh ghen được! Em đâu phải là của anh!
    ?oĐúng vậy! Em đâu phải là của anh. Nhưng chính em lúc nào cũng muốn em là của anh nên em yêu anh.? Tôi nghĩ vậy. Anh chẳng bao giờ ràng buộc tôi một điều gì; Chẳng bao giờ nói tôi phải thế này thế nọ như chồng tôi; Chẳng bao giờ trách móc hoặc gắn trách nhiệm gì cho tôi. Anh cũng chẳng bao giờ biểu tôi phải li dị chồng.
    - Vậy mình sẽ tổ chức cưới. Em sẽ li dị chồng!
    - Chuyện gì đến tất phải đến! Anh cũng mong mình nên sống sao cho đừng bất chấp tất cả như thế này.
    - Để em! ?" Tôi quyết tâm ?" Em sẽ tìm cách cho ổng chán em mà li dị.


    Suốt thời gian tôi yêu anh đến nay đã 6 tháng mà chồng tôi cũng chẳng hay biết gì. Tuy vậy, tôi luôn mặc cảm mình là người tội lỗi. Một nguời đàn bà mất tư cách đạo đức, lừa dối chồng con và vô trách nhiệm. Còn đói với anh, tôi cũng là người có lỗi. Anh đang thanh thản như thế mà tôi đã cuốn anh vào vòng xoáy tình cảm phức tạp bế tắc của tôi để đến bây giờ anh cũng yêu tôi say đắm mà trong lòng thì lúc nào cũng như đang lo lắng mọi việc sẽ vỡ tung toàn những điều không tốt đẹp trong một ngày.


    Vừa về tới nhà nghe hàng xóm nói chồng tôi mới đưa con tôi đến bệnh viện. Tôi hoảng hốt chẳng hiểu con tôi bệnh gì mà khẩn cấp như vậy. Sau khi điện thoại cho chồng tôi xem con bị gì và đang ở bệnh viện nào, tôi liền phóng xe đi. Tôi không thể cầm được nước mắt khi biết con tôi ngất xỉu vì bị suy dinh dưỡng. Tôi nguyền rủa tôi vô trách nhiệm trong thời gian qua. Bỗng nhiên tôi đổ tội và căm tức cái tình yêu của tôi đang có.


    Ngồi bên giường bệnh, con tôi hé mắt nhìn tôi mỉm cười một cách ngây thơ hiền lành rồi nói:
    - Mẹ.. mẹ đừng bỏ con nghe mẹ!
    Tim tôi như nhói đau. Lòng tôi quặn thắt. Chẳng hiểu sao con tôi lại nói như thế. Hay nó đã linh cảm ra điều gì? Cả người tôi toát mồ hôi hột. Tôi đúng là một người mẹ bất nhẫn đáng nguyền rủa. Mới mấy tháng tôi không để tâm đến nó mà đã như thế. Con tôi sẽ ra sao khi tôi và chồng tôi li dị. Tại sao phải để con gái tôi phải khổ lụy vì cái thứ tình nổi loạn của tôi. Chỉ nghĩ đến con gái tôi lớn lên trong thiếu thốn tình yêu thương, thiếu sự chăm sóc dạy dỗ, thiếu cả sự chở che của cha mẹ thì tôi bật khóc. Tôi khóc cho cái bản chất ích kỷ chỉ lo sống cho riêng mình của tôi. Tôi khóc cho chồng tôi đã quá vô tâm chẳng hay biết gì ngay cả chuyện tôi đã ngoại tình trong suốt một thời gian dài. Tôi mân mê bàn tay nhỏ xíu của con gái tôi và thủ thỉ vào tai nó: ?o Mẹ xin lỗi con! Mẹ đáng bị trừng phạt cả triệu lần??
    Chồng tôi vào thấy tôi khóc thì nói:
    - Thôi em nên xin nghỉ việc để chăm sóc cho con. Lương em chẳng bao nhiêu mà thêm mệt. Lương lẹo của anh cũng dư sức cho mẹ con em thoải mái.
    Tôi bỗng cảm nhận giữa tôi và chồng tôi có một mối lo chung. Một trách nhiệm gắn kết để lấp đầy tình yêu thương và dạy dỗ con gái của chúng tôi đến ngày khôn lớn.


    Tôi đến cơ quan nộp hai lá đơn. Một đơn xin nghỉ phép hai tuần và một đơn sau khi hết phép thì xin nghỉ việc luôn. Ra khỏi cơ quan, tôi liền chạy xe đến nhà anh trong tâm trạng hụt hẫng xót xa. Tôi biết giờ này anh không khóa chốt cửa để chờ tôi.


    Tôi lén lút và rón rén mở cửa như mọi lần để vào. Đó là tâm trạng của một kẻ ngọai tình nhưng chẳng hiểu sao nó làm cho tôi say đắm như một người ăn vụng thì ngon. Anh đang ngủ. Tôi ngắm nhìn nét mặt bình thản của anh mà thấy tội nghiệp. Anh cứ tưởng tôi đến là sẽ cuốn chặt vào anh và làm cuộc may mưa. Tôi để lá thư chia tay trên bàn rồi bỗng dưng hai hàng nước mắt tuôn trào. Tôi bụm miệng lại sợ tuôn ra tiếng thổn thức. Tôi gieo cho anh một trái tim nồng ấm rồi cũng chính tôi bóp nát trái tim anh. Anh đã quá sống thật với lòng mình để tôi cuốn hút vào một cuộc tình nghiệt ngã bế tắt. Thế mà anh vẫn thanh thản một cách can đảm chờ đợi ngày bị trừng phạt do chính tôi là kẻ đóng đinh. Tôi biết bây giờ anh yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng trước đây nên khi anh thức dậy đọc thư thì sẽ rất ngạc nhiên và đau đớn. Ước gì xưa kia trời đất cho tôi gặp anh trước chồng tôi. Và ước gì trước đây chồng tôi phát hiện ra tôi ngoại tình thì tốt quá. Mọi chuyện sẽ an bài. Có khi bây giờ tôi và anh đã sống chung với nhau rồi.


    Tôi phóng xe về nhà và chạy ập vào phòng, buông mình úp mặt vào gối, khóc. Chồng tôi mở cửa phòng thấy mặt mày tôi như thế, hỏi:
    - Sao thế?
    - ?
    - Sao thế?
    - Bệnh!
    - Đi mua thuốc mà uống!
    Nói xong, chồng tôi dắt xe đi khiến cho mắt môi tôi nhòa nhợm cay đắng, tim gan tôi quặn thắt hơn. Tôi khóc nghẹn từng cơn, từng cơn?

    trungkim

    P/S: Chô?ng la? như vậy đấy --> chẹp chẹp
  2. chip1161984

    chip1161984 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    mòi nguời 'òc rù?i cho mì?nh ỳ kiẮn nhà :D
    Thanks!
  3. chip1161984

    chip1161984 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    mòi nguời 'òc rù?i cho mì?nh ỳ kiẮn nhà :D
    Thanks!
  4. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Thêm 1 truyện ngắn nữa của cùng TG.
    Những truyện ngắn chân thực, sâu sắc, tuy rằng viết chưa dc điêu luyện lắm.
    Truyện ngắn: Vẽ khỏa thân-Trung Kim

    Diễm đứng bật dậy và đến soi mình trước tấm gương tủ đứng. Cô cởi bỏ chiếc áo ngủ ra. Một vẻ lỏa thể tràn đầy sinh lực và khơi gợi nhục cảm. Một thân hình cân đối, mịn màng và quyến rũ. Cô cúi xuống và vuốt nhẹ từ dưới bàn chân lên đôi mông đầy đặn của mình rồi xoa nhè nhẹ vào cặp đùi trắng, thẳng giao nhau khép lại gọn gàng ở nơi kín đáo nhất của cô. Cô chợt đỏ mặt bởi cô không ngờ ngắm nhìn ở những đường nét cong cong của cơ thể mình mà thấy cũng hấp dẫn quá. Rồi cô sung sướng khi thấy eo, bụng thon thả cân đối với đôi gò bồng đầy đặn săn gọn của mình. Cô ngắm nghía mình rất lâu mà cũng không chán. Cô cảm thấy yêu bản thân mình hơn ai hết và cô biết mọi người đàn ông điều dõi mắt theo cô khi cô ra phố. Chợt những giọt nước mắt rớm lăn xuống gò má đang ửng hồng vì thẹn thùng bởi cái vẻ đẹp quyến rũ của mình. Nhưng chỉ được một lúc, cô như vội vàng chạy đua với thời gian. Cô phấn son như toàn bộ cơ thể mình, mặc chiếc váy đẹp nhất và lao đi.

    Lúc đầu, để trần truồng trước mặt Văn, để cho Văn chú mục vào từng đường nét ở những nơi kín đáo nhất của mình thì quả là một vấn đề đầy khó khăn đối với Diễm. Nhưng bây giờ, Diễm ít thấy thẹn thùng ngượng ngịu hơn. Cô còn muốn Văn ngắm nhìn mình lâu hơn nữa. Cô lấy làm sung sướng khi thấy Văn vẽ thân thể cô rất sinh động, rất quyến rũ. Chứng tỏ anh rất cảm xúc trước vẻ đẹp của cô
    Văn vẽ một bức tranh sơn mài của một thiếu nữ khỏa thân nằm nghiêng nhìn vừng trăng tròn bên ngoài cửa sổ như đang mơ tưởng hoặc chờ đợi một điều gì. Trong ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ lùa vào, làn da cô gái mịn màng quyến rũ và gương mặt mơ màng như tận trong tâm can người thiếu nữ khỏa thân đang âm ỉ một nỗi khát khao. Văn muốn nêu bật cái điều nghịch lí giữa sự lạnh lẽo của không gian hiện hữu và cái tình yêu nồng cháy của cô gái khiến cho cái vẻ trần tục của cô gái khỏa thân trở nên lãng mạn, trữ tình. Trong khung cảnh tĩnh lặng của đêm trăng, bức tranh đầy vẻ huyền hoặc như hoài niệm về một thế giới xa xưa trong tiền kiếp, trong kí ức. Ở đó, trăng muôn đời phải đắm mình trong cái thế giới âm u tĩnh lặng tối tăm nên muôn đời trăng phải toát ra cái vẻ đẹp dịu dàng lãng mạn; và cũng như cô gái muôn đời khổ nhục bởi vì muôn đời cô có cái vẻ đẹp lạ lùng quyến rũ; cái vẻ đẹp của EVA(*) chuộc tội. Văn lim dim đôi mắt cho bức tranh sơn mài trở nên sống động như cố tìm cho thấu đáo về chiều sâu tư tưởng của nó. Nhưng anh chợt phát hiện bức tranh anh đang vẽ không đúng với tâm trạng của Diễm - Điều mà anh muốn thể hiện, muốn lột tả nơi nét mặt hiền từ ẩn kín một tâm tư u buồn. Một điều gì đó thôi thúc mãnh liệt khiến cho Diễm táo bạo khỏa thân cho Văn vẽ tranh để bán lấy tiền trái với bản tính dịu dàng, thẹn thùng và kín đáo của cô. Lúc đầu, Diễm đột nhiên xuất hiện ở phòng tranh của anh và nghiêm túc nói một câu làm anh sững sốt: ?o Tôi muốn anh vẽ tôi khỏa thân! ?o Thật sự Văn có vẻ khinh rẽ khi nghe Diễm đề nghị như thế. ?o Cô ta cần tiền để hút xách chăng? ?o Mặc dù Văn đã vẽ nhiều cô gái khỏa thân rồi. Nhưng thường là anh đề nghị hoặc mặc cả với người mẫu. Nhưng, sau khi nhận ra một phong cách đứng đắn và trí tuệ của Diễm thì mọi nghi ngại trong đầu Văn điều tan biến. Nhưng Diễm lại nói: ?o Tôi muốn anh hiểu rằng, tôi làm như thế là vì tiền! Cả tiền công làm người mẫu và tiền hoa hồng nếu bán tranh được nhiều. Càng nhiều càng tốt! ?o Văn cảm thấy bị cuốn hút bởi điều khó hiểu của cô gái này.

    Thật ra, Văn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một người mẫu khỏa thân cho mình vẽ cả. Nhưng với Diễm, sự mong muốn khám phá cái tâm tư tình cảm đầy khó hiểu và cái khỏa thân vì tiền trái với tính cách kín đáo, đoan trang và thẹn thùng nhút nhát của Diễm khiến cho Văn tôn trọng và yêu mến Diễm không biết từ lúc nào. Nhưng Diễm nói: ?o Em mến phục tài năng của anh. Nhưng em không yêu anh! ?o Câu nói ấy khiến Văn hụt hẫng như rơi vào vực thẳm.
    Một hôm, Diễm khóc và nói:
    - Nếu anh yêu vẽ đẹp thân xác của em và muốn được chiếm hữu thì em đang sẵn sàng đây! Còn tình yêu thì đừng nghĩ ngợi gì cho thêm khổ..
    - Đừng coi thường anh như thế! Nhưng anh thấy em cũng yêu anh kia mà!
    Diễm cúi mặt xuống để lãng tránh ánh mắt van nài của Văn lẫn cảm xúc đang bóp nghẹt tim gan mình rồi trả lời dứt khoát:
    - Không, em chưa hề yêu anh!

    Diễm bây giờ nổi tiếng với những bức tranh khỏa thân bán đầy đường phố. Những người chưa biết Diễm thì khen ngợi thân hình quyến rũ, gợi cảm của Diễm. Nhưng gia đình, bè bạn và xóm làng thì khinh rẽ. Họ lại ngạc nhiên hơn về thái độ bàng quan không một chút giao động đến độ tưởng như Diễm đã mất đi cái bản chất tham, sân, si, hỉ, nộ, ái, ố của con người rồi.

    Một thời gian sau, thấy thân xác Diễm gầy gò xanh xao thì người ta đắc chí về sự xét đoán cô nghiện ngập ma túy là đúng và người ta càng khinh rẽ xa lánh cô hơn.

    Rồi một ngày, Diễm ngã xuống bất tỉnh. Cha mẹ cô chở cô đến bệnh viện. Nhưng qua ngày hôm sau, xác cô được chở về. Đến lúc này, gia đình, bè bạn và xóm làng mới biết cô đã bị ung thư vô phương cứu chữa từ lâu rồi nhưng cô giấu hết mọi người và chờ chết một cách bình thản.

    Trong số những người đến thăm viếng chia buồn, có những vị khách khiến người ta ngạc nhiên. Đó là những ngôi nhà tình thương, những trẻ em mồ côi nghèo hèn. Họ đã nhận được tiền trợ cấp từ Diễm.
    Một thiếu niên mù sụt sịt khóc, nói:
    - Cô ấy nói với con là cô ấy sẽ..cho con tiền đóng học phí?
    Một người hàng xóm nói:
    - Chắc tiền cô ấy bán tranh đó!
    - Tranh gì vậy bác?
    Ai cũng ái ngại không muốn nói ra, nhưng người hàng xóm vẫn vô tình:
    - Tranh khỏa thân của cô ấy chứ tranh gì?
    Người thiếu niên xúc động và lặng thinh một lúc rồi nói:
    - Tiếc quá! Con đã bị mù rồi chứ không thì con sẽ được chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp thánh thiện của cô ấy.


    ( * ) Eva trong vườn địa đàng - Cựu ước Thiên Chúa Giáo.
  5. camellia7966

    camellia7966 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2006
    Bài viết:
    312
    Đã được thích:
    0
    Ai đã đọc "Nhân trường hợp chị Thỏ bông" của Thảo Hảo thì biết, tỉ lệ phụ nữ sa ngã nhiều hơn đàn ông, và phụ nữ cũng dễ sa ngã hơn đàn ông.
    Chỉ có điều qua truyện này tớ thấy, người phương Đông chúng ta vẫn nặng về trách nhiệm, và cũng vì trách nhiệm (mà phần lớn là áp lực xã hội) làm cho họ thiếu hạnh phúc và phải cam chịu sống hết cuộc đời với trách nhiệm.
    Phương Tây thì thoáng hơn, họ không yêu nhau nữa có thể chia tay, không ai làm khổ ai, không ai phải chịu khổ vì ai cả. Con cái cũng hiểu và chấp nhận điều đó dễ hơn.
  6. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Vợ tôi và cây đàn ghi ta

    Khi tôi nhìn lén một cô gái dậy thì ở nhà hàng xóm với ánh mắt ngẩn ngơ và thích thú thì mẹ tôi bắt gặp. Mẹ chỉ mỉm cười và lặng thinh. Ít lâu sau, mẹ dẫn tôi ra phố tìm mua một cây đàn ghi ta. Hoàn cảnh gia đình tôi lúc bấy giờ chẳng no đủ gì nên quyết định mua cho tôi một cây đàn ghi ta là một vấn đề quan trọng. Thú thật lúc bấy giờ tôi chưa say mê gì về âm nhạc lắm. Tâm trí tôi chỉ có hoài niệm về ba tôi, một người đã từng làm say mê bao cô gái trong đó có cả mẹ tôi bằng âm thanh dập dìu lôi cuốn của cây đàn ghi ta. Và tôi hẳn nhiên là mang trong nguời dòng máu của ba tôi. Sau khi ba tôi mất, mẹ tôi luôn khoe về tài năng chơi đàn ghi ta của ba tôi với mọi người. Có lẽ nhờ vào tình yêu hoài niệm và suy tôn thần tượng này mà mẹ tôi đã hạnh phúc rồi nên không còn muốn lấy ai nữa. Và cũng có lẽ nhờ vào điều này nữa mà dù bất cứ giá nào mẹ tôi cũng phải mua cho tôi một cây đàn ghi ta để luôn thấy hình ảnh ba tôi nơi tôi.

    Đàn ghi ta bán ở phố thì nhiều mà mẹ tôi chẳng hài lòng cây nào. Lẽ dĩ nhiên, tôi thì chẳng biết gì ngay cả so dây đàn. Còn mẹ tôi thì đánh giá chất lượng cây đàn qua thính giác. Chỉ một chuẩn mực duy nhất mà mẹ tôi quyết định mua là phải giống âm thanh cây đàn của ba tôi từng đàn cho mẹ tôi nghe.

    Sau một tuần tìm tòi đủ mọi nơi bán đàn mà chẳng tìm được cây đàn nào có chuẩn mực nghe đơn giản như thế nhưng cuối cùng cũng mua được một cây ghi ta như ý mẹ tôi qua sự tình cờ. - Người nghệ sĩ hết thời bán đàn mua cơm.

    Chẳng bao lâu sau, giai điệu âm thanh của cây đàn ghi ta đã ngấm dần vào máu tôi khiến cho tôi càng say mê luyện tập. Và cũng cùng thời gian đó, cô gái dậy thì ở nhà hàng xóm lại nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ và thích thú.

    Một hôm, tôi phát hiện cô gái đang đứng nép dưới hàng hoa giấy nhà mình để nghe tôi đàn hát. Biết cô gái đã ngưng hết mọi công việc để lắng nghe, tôi cố dồn hết cảm xúc để đàn hát hay hơn, cố nhấn nhá phím đàn điệu nghệ hơn. Thỉnh thoảng tôi liếc qua kẽ lá thấy cô gái say đắm giai điệu dịu dàng tha thiết của tôi tưởng chừng như đã quên hết không gian và thời gian.

    Rồi đến một ngày, mẹ tôi nói:
    - Nó ước gì con qua đàn cho nó nghe.
    - Tự cao! ?" Tôi nói ?" Nó là cái gì mà biểu con qua đàn cho nó nghe.
    - Khi xưa mẹ cũng như thế với ba con. Nó mê con đấy!
    - Nó mê con hay mê tiếng đàn của con.
    - Chắc cũng giống mẹ thôi! Lúc đầu thì mê tiếng đàn.
    - Mê tiếng đàn thì thôi! Con chơi đàn vì nghệ thuật chứ không phải vì phục tùng.

    Nhưng thái độ hơm hĩnh và giả tạo của tôi đã không che đậy nổi con tim yếu đuối của tôi. Cuối cùng, tôi cũng mang đàn qua nhà cô gái để đàn cho cô ta nghe. Thế là cây đàn ghi ta kết nối hai chúng tôi với nhau, tạo cảm xúc tình yêu cho chúng tôi và chia sẻ nỗi niềm vui buồn giận hờn của chúng tôi.

    Một năm sau chúng tôi kết hôn.
    Và một năm sau nữa mẹ tôi qua đời.
    Cây đàn ghi ta vẫn hòa nhập vào đời sống vui, buồn, khổ cực và hạnh phúc của chúng tôi.

    Vợ tôi thật đằm thắm, thật thà. Cô ấy chịu thương chịu khó lo cho chồng con. Cô ấy cũng không biết đua đòi ăn diện. Những lúc gian nan túng quẫn cô ấy cũng không hề than vãn.Tuy vậy, tính vô tư dường như là bản chất cố hữu của cô ấy. Chính sự vô tư này làm cho vợ tôi không cảm nhận được nỗi gian nan vất vả nên không khi nào trách móc hay so sánh sự giàu sang của chồng người khác; Chính sự vô tư này đã khiến cho cô ấy lạc quan và an phận. Tuổi đời chồng chất cộng với những lo toan cơm gạo đã khiến cô ấy mất đi vẻ thanh xuân khả ái và cũng chẳng còn một mảy may nào cảm xúc khi tôi đàn hát. Nhưng không phải vì thế mà tôi buồn. Nỗi buồn của tôi tốt hơn hết là đừng nên bày tỏ cùng ai vì có thể chẳng ai chia sẻ được gì mà còn gây mất thiện cảm với người nghe. Đàn ghi ta như thấu hiểu được tôi bây giờ đang mang một tâm trạng cô độc nên cũng ngân lên những giai điệu thâm trầm tự sự.

    Chú vợ tôi ở tỉnh khác đến thăm và tôi mời ăn cơm trưa. Trong bữa cơm, chú vợ tôi cho con tôi một triệu đồng và vợ chồng tôi hai triệu đồng. Vợ tôi rất vui vì đang cần tiền đóng học phí cho con tôi.
    - Các cháu cần gì thì cứ nói, chú giúp.
    - Chú cho như vậy là giúp rồi ạ! - Vợ tôi nói ?" Chú mới mở quán nhậu, Có lẽ cần tiền nhiều để mua thêm vật dụng.
    - Quán nhậu dưới quê mà cần gì nhiều! ?" Chú vợ tôi chỉ vào cây đàn của tôi và nói tiếp - Bọn nó uống vô là chỉ cần cây đàn thùng như vậy là đủ.

    Mắt sáng rực lên như đã tìm ra được món quà để đáp lại lòng tốt của ông chú, vợ tôi vội nói:
    - Dạ, cây đàn này hay lắm chú ạ. Lúc mẹ ảnh còn sống đi mua cho ảnh đấy. Chú lấy đi rồi mai mốt ảnh đi mua cây khác. Đàn mới bây giờ cũng chỉ một hai trăm ngàn là cùng.
    - Ừ! ?" Chú vợ tôi vói tay lấy cây đàn xuống ?" Cháu rành về đàn địch thì biết mua chứ chú thì chịu thua.

    Cả chú vợ tôi và vợ tôi nghĩ chắc chắn tôi phải đồng ý vì giá trị cây đàn chỉ một hai trăm ngàn trong lúc chú vợ tôi mới cho chúng tôi tới ba triệu đồng.
    - Cây đàn này cũ rồi, để cháu xuống phố ngay bây giờ mua về cho chú một cây đàn mới.- Tôi nói.
    - Thôi trễ tàu rồi! Chú đi bây giờ. Cháu xài đàn mới thì đúng hơn. Để dân quê xài đồ cũ cũng được.

    Chú vợ tôi nói xong thì đứng dậy lật đật đi cho kịp chuyến tàu. Vợ tôi vội tìm cái áo đàn bọc cây đàn ghi ta cho chú tôi. Tôi chỉ còn biết ngồi nhìn cây đàn của tôi ra đi mà cổ họng tắc nghẹn.

    Tối hôm đó, chú vợ tôi gọi điện báo là cây đàn đã gãy vỡ vì dân nhậu quá say. Lòng tôi thật sự quá xót xa khi nghe tin này. Và tôi đã khóc thầm một mình ngoài phố suốt đêm.

    Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa có một cây đàn ghi ta nào. Bởi tôi không tìm ra được một cây đàn ghi ta nào có âm thanh giống y như cây đàn của mẹ tôi mua cho tôi. Và cũng kể từ đó, không còn ai nghe tiếng đàn ghi ta dịu dàng êm ái ru lên trong nhà tôi nữa.

    nguyễn trung kim, 30/11/2006
  7. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0
    http://trungkim.vnweblogs.com/
    đây có lẽ là blog của Nguyễn Trung Kim.Không chỉ truyện ngắn mình cũng thấy anh ấy làm thơ nữa.Nếu các bạn thấy hay vào comment cho anh ấy nhé.
  8. BeeWitch

    BeeWitch Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2007
    Bài viết:
    2.199
    Đã được thích:
    0
    Mình thấy người phụ nữ này đáng thương. Chị ấy đến với ng đàn ông khác, hưởng cái cảm giác tức thời, mà cũng chẳng được coi là tình yêu. Người đàn ông ấy có yêu chị đâu. Chỉ thấy nhắc đến thỏa mãn xác thịt.
    Chị ấy tự trói buộc bản thân vào ràng buộc hôn nhân với chồng, rồi tự nhân lỗi khi con bệnh. Chồng chị cũng là bố đứa trẻ, trách nhiệm của anh ấy đâu. Kiếm tiền???
    Rồi chị ấy đùng đùng nghỉ việc.
    Chán.
  9. blackwhite85

    blackwhite85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/06/2007
    Bài viết:
    381
    Đã được thích:
    0
    một cách kể chuyệ rất lạ nói đến một vấn đề rất nổi cộm hiện nay
    theo e thì người phụ nữ phải chịu thiệt thòi nhiều quá
    tại sao ko thẳng thắn đứng lên mà sống
    http://rongbay.com/ <- nhấp chuột là có
  10. choachoa

    choachoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2007
    Bài viết:
    850
    Đã được thích:
    0
    cảm giác lén lút , vụng trộm , bao h chả mới lạ ..
    Nhưng mà ngon đến mấy thì cũng chả ngon bằng của mình ..kaka

Chia sẻ trang này