1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngoại tình tại sao không?

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi stone_lamp, 21/09/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Cún hóng hớt mãi để tham gia mấy nhời mà dài cả cổ.
    Các bác làm ơn định nghĩa cái chữ NGOẠI TÌNH cho nhà em rõ để nhà em còn ý kiến ý kò với!!!!!!!!!!!
  2. hoabansonla

    hoabansonla Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Cun con ơi đưng dai gì mà đi tìm hiểu cái chữ ngoại tình làm chi cho mệt. Tìm hiểu xong thì em đã chìm nghỉm trong dó rồi còn gì nữa
    Tránh xa ra nhé
  3. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Có cái nài, Cún đọc được từ hồi tháng 9, mấy lần muốn post lên nhưng mà chưa có thời gian type. Hôm nay post lên, mọi người đọc cho vui.
    -------------------------------
    Chuyện những người nổi tiếng - An Ninh Thế Giới Cuối tháng - số 38 - 9/2004
    Tình thư bất tử
    Trần Mỹ Hiền
    Ngày 10-7-1757, trời tối. Ông đến nhà nàng nhưng không gặp nên đành viết lại mấy dòng:
    "Tôi viết mà không trông thấy gì cả. Tôi đến, định chỉ hôn tay nàng rồi về. Thế nhưng, tôi buộc phải ra về mà không được hưởng phần thưởng đó. Nhưng chẳng lẽ tôi lại không đáng được hưởng diễm phúc là thổi lộ với nàng rằng, tôi yêu nàng biết mấy. Giờ đã là 9 giờ tối, tôi viết rằng tôi yêu nàng. Ít nhất thì tôi cũng muốn viết ra điều này, nhưng tôi không hiểu rằng, ngòi bút có tuân theo ý tôi hay không. Chẳng hiểu nàng có kịp về để tôi nói lên đềiu này rồi biến đi không? Hãy thứ lỗi, Sopie thân yêu, hãy thứ lỗi, như vậy là trái tim nàng đã không mách bảo cho nàng rằng tôi đang ở đây. Lần đầu tiên tôi phải viết trong bóng tối, tình cảnh này buộc tôi phải cảm thấy lòng thật dịu dàng. Nhưng tôi chỉ cảm thấy một điều: tôi khó lòng mà rời khỉ đây được. Hy vọng được nhìn thấy nàng giữ chân tôi lại đây, và nếu tôi tiếp tục trò chuyện với nàng như thê này, chẳng hiểu con chữ có thoát ra khỏi tay tôi được không. Ở bất cứ đâu mà nàng không nhìn thấy chúng, nàng cũng vẫn cứ đọc rằng: Tôi yêu nàng nhiều lắm!".
    Đó là lá thư đầu tiên mà nhà văn, nhà triết học lừng danh của thế kỷ ánh sáng Pháp Diderot (1713-1784) viết cho ý trung nhân cua rmình mang tên Sopie. Tiếp đó, trong gần 30 năm, ông đã viết cho nàng tới 552 lá thư. Song song với việc sáng tạo ra rất nhiều những tác phẩm văn học và triết học để đời, những bức thư gửi nàng lắm khi cũng chẳng khác gì những những bài báo ông viết để phổ cập những tri thức nhân văn của mình.
    Tỉnh táo trong đời, si mê trong tình yêu
    Diderot xứng đáng được coi là một trong những người có trí tuệ siêu việt nhất thời đại mình. Ông là người nghĩ ra và biên tập bộ Từ điển Bách khoa toàn thư vào loại đầu tiên trên thế giới trong giai đoạn từ năm 1747 đến 1776, công trình được đánh giá là vĩ đại ơ rmọi thời. Bản thân ông đóng góp vào bộ sách này tới 1.269 bài viết, về đủ các chủ đề. Diderot duy vật nhưng không máy móc và luôn bám chặt vào những cảm xúc tự nhiên của con người. Hạnh phúc đối với ông phải có những yếu tố đức hạnh. Con người, theo ông, chỉ có thể cảm thấy hạnh phúc nếu biết làm những điều thiện, mình vì mọi người. Đặc biệt, ông hay đề cao nguyên tắc: "Khôn ngoan chẳng lọ thật thà" và chuyên bảo vệ những người mà ông cho là dám sống thật với những gì mình cảm nhận, suy nghĩ, không luỵ theo giáo lý tư sản phần nhiều là đạo đức giả. Bản thân ông cũng cố gắng sống theo những nguyên tắc mà ông cổ suý. Ông không hay kìm nén con tim nên trước khi gặp Sopie, có nhiều lúc ông bị mang tiếng là lãng mạn, tới độ hơi phóng đãng. Ông yêu người đẹp và sự chân thật của người đẹp. Người ta kể rằng, trong lúc ngồi tù mấy tháng vì "vạ bút" ở Vincences, có đêm ông đã trốn ra ngoài đê tận mắt nhìn thấy sự bội tình của một mỹ nhân từng luôn miệng thề thốt rằng chỉ yêu mình ông thôi. Chứng kiến được cảnh đó, ông như trút được khỏi tim mình một khối đá lớn: nàng đã phản bội, tức là ta không phải nặng lòng nữa, sự giải phóng nào cũng có cái hay của nó. Rồi ông lại trở về nhà tù, các viên cai tù đã tỏ ra thông cảm với cuộc chạy trốn lâm thời của ông: ở thế kỷ XVIII, đến các viên cai tù cũng tỏ ra hiểu cái sự oái oăm của những trái tim đang yêu! Tỉnh táo là thế, ma fũcng si mê là thế, đó là chân dung thực của Diderot! Trước khi gặp Sophie, ông từng viết: "Chỉ có khát vọng va fnhững khát vọng vĩ đại mới có thể nâng tâm hồn lên tầm cao của những sự nghiệp vĩ đại. Không có chúng thì không có những cảm xúc cao thượng, trong cuộc sống đạo đức cũng như nghệ thuật... Những khát vọng tầm tầm - đó là số phận của những người tầm thường".
    Bốn năm sau khi gặp Sophie, Diderot viết cho nàng: "Khi yêu phụ nữ, cần phải lòng một cách vô độ như tôi đang phải lòng nàng".
    Như buổi đầu tiên
    Trong cuốn sách từng được rất nhềiu độc giả ưa chuộng Điều làm Mặt trời và Tinh cầu chuyển động, nhà văn Xô Viết nổi tiếng Yevgueni Bogat nhận xét: đọcnhững lá thư mà Diderot gửi cho Sophie, ta cứ có cảm giác đây là mối tình đầu cùa nhà văn, nhà triết học. Diderot mơ ước có được bức chân dung của nàng để cất trong tráp cùng bức chân dung của chị gái mình. Ông gọi mơ ước đó là "ngọt ngào" và "trong trẻo". Ông viết rằng, ông "duy mỹ" và thích những cảm xúc tinh tế và sự gần gũi giữa hai bức chân dung - một của ý trung nhân , một của chị gái ruột - tạo cho ông một niềm vui sướng đặc biệt. Và ông hỏi nàng: "Nàng có ngủ ngon không? Có khi nào nàng ngủ giống tôi, hai tay cứ dang rộng ra không?" Ông trầm trồ: "Cái nhìn của nàng hôm qua mới dịu dàng làm sao!"
    Như thể một thanh niên với một thiếu nữ non tơ vậy. Thực ra, khi họ gặp nhau lần đầu, Diderot đã 43 tuổi, còn nàng đã 40. Sau lưng ông là cả một đoạn đời giông bão. Riêng nàng vẫn chưa lần nào lập gia đình. Và đến cuối đời, không rõ vì sao nàng vẫn không lên xe hoa. Diderot quá nhân hậu để mà bỏ vợ để đi theo tiếng gọi thực của tình yêu. Ông cũng không thể đành lòng rời bỏ cô con gái có được từ cuộc hôn nhân đầu tiên và duy nhất của mình mà ông luôn coi là báu vật. Còn Sopie cũng quá tủ tế để mà ép buộc ông phải phá bỏ gia đình. Một vòng luẩn quẩn mới cổ điển làm sao!
    Nhưng họ vẫn yêu nhau, thứ tình yêu mang nặng những yếu tố tinh thần tới mức có thể trở thành mẫu mực. Bây giờ ta lên án họ rrất dễ, nhưng cần phải có một cái nhìn lịch sử.Trong thế kỷ XVIII, những mối quan hệ lãng mạn ấy, nhất là ở Paris, được coi như những chuyện tất nhiên, chỉ làm đẹp thêm cho đời. Có thể nào không xúc động khi đọc những dòng thư mà Diderot viết cho Sophie sau bốn năm họ gặp gỡ:
    "Bốn năm trước, tôi thấy nàng rất tuyệt vời. Giờ đây, tôi lại thấy nàng tuyệt vời hơn nữa, đó chính là sức mạnh diệu kì của lòng chung thuỷ - đức hạnh nghiêm ngắn và quý hiếm nhất".
    Vài ngày sau đó, ông lại hỏi nàng như hỏi một đứa trẻ:"Mẹ nàng không cấm nàng viết thư cho tôi chứ?". Mẹ Sopie có 3 người con gái, 2 người kia đã có gia đình.
    Rồi ông tự an ủi mình: "Nàng... nghĩ về tôi, yêu tôi và sẽ mãi mãi yêu tôi. Tôi tin nàng. Thế là tôi có thể đi đây đó, làm mọi việc mà không phải băn khoăn gì nữa".
    Rồi hai ngày sau, ông viết: "Tôi yêu nàng chân thành và mạnh mẽ nhất. Tôi muốn yêu nàng hơn nữa, nhưng việc này là không thể."
    Thế nhưng, hoá ra vẫn còn có thể yêu hơn được nữa: "Chỉ còn chút ít thôi là tôi sẽ lại ở bên nàng, và sẽ mang tới cho nàng cái miệng vô tội, đôi môi vẹn nguyên và đôi mắt đã mấy tháng nat chẳng nhìn thấy gì nữa cả. Chúng ta sẽ hạnh phúc bao nhiêu khi được gặp nhau."
    Cũng trong lá thư tuyệt vời trên đã hoà quyện cả trí tuệ lẫn trái tim của Diderot: "Tôi đã thấu hiểu tất cả sự anh minh của dân tộc và tôi biết rằng trí tuệ đó không là gì cả nếu đem so với sự dịu dàng mà bạn gái của tôi đã gợi lên trong tôi. Tôi đã nghe thấu những lời hoành tráng của thế nhân, và tôi nghĩ, chỉ cần một chữ từ miệng người yêu tôi vang lên là trong lòng tôi trào dâng ngay niềm cảm xúc mà những lời hoành tráng kia không bao giờ làm nổi. Họ nói với tôi về đức hạnh và những viễn ảnh mà họ vẽ nên khiến trí tưởng tượng của tôi náo động. Nhưng tôi lại thích nhìn người yêu tôi hơn, lặng lẽ ngắm nàng và đánh rơi giọt lệ mà nàng làm khô đi bằng bàn tay hay đôi môi của nàng..."
    Diderot luôn tin, như người phương Đông đã nói, rằng "nhân chi sơ tính bản thiện". Ông viết cho Sopie: "Có thể tôi sai lầm nhưng tôi vẫn vui rằng một sai lầm như thế lại có thể sinh ra trong sâu thẳm trái tim tôi."
    Diderot yêu con người vô hạn: "Tất cả những gì mà bản chất con người thể hiện là sự trung thực, vĩ đại, dũng mãnh, đàng hoàng đều làm tôi xúc động".
    Diderot và Sophie hay phải xa nhau, thậm chí có giai đoạn xa nhau khá lâu nhưng họ vẫn không ngừng nghĩ về nhau và yêu nhau. Chẳng có phút nào ông không cảm thấy không có nàng kề cận bên ông. Ông liên tục viết cho nàng và kể cho nàng nghe về mọi sự, từ những suy tư triết học ở tầm nhân loại cho đến những chuyện tầm phào nhất ở Paris... Và nói cho cùng, viết về chuyện gì cho nàng cũng là để thổ lộ tình yêu vô bờ bến mà ông dành cho nàng. Tháng năm trôi qua, không chỉ sự dịu dàng mà Diderot dành cho nàng trở nên lớn lao hơn, mà cả sự anh minh của ông nữa. Trong sự trưởng thành sáng tạo này có công của Sophie. Tâm hồn vị triết gia đang già đi được bộc lộ ngày một đầy đặn hơn, nhạy bén hơn. Nhờ nàng mà ông không bị chai sạn với cõi nhân gian mà luôn vảm thấy bị quyến rũ bởi sự trẻ trung và sự hồn hậu của nó. Chính tình yêu dành cho nàng mới là liều thuốc "trẻ mãi không già" đối với ông. Những lá thư của Diderot đuợc cả gia đình Sopie đọc, cả bà mẹ lẫn hai người chị em gái, tất nhiên, là cả Sopie...
    Trong những tâm sự cuối đời, Diderot có lần thổ lộ: ông muốn được rời khỏi cõi đời cùng với Sopie. Khi hay tin nàng mất, 5 tháng sau, trong một bữa ăn sáng, ông đang ngồi bên bàn, vợ ông hỏi câu gì đó không thấy ông đáp. Hoá ra, Diderot đã rũ bỏ cõi trần theo người yêu trong mộng từ lúc nào.
    Ông chết đi một cách thanh thản không đau đớn. Nhưng khi sống, ông đã phải đau đớn nhường nào để không biến m,ột tình yêu như thế thành một cuộc hôn nhân./.
    Được cundc sửa chữa / chuyển vào 20:32 ngày 04/11/2004
  4. chandat82

    chandat82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    140
    Đã được thích:
    0
    Sáng đưa cơm đi ăn phở, trưa đưa phở đi ăn cơm
    Tối cơm về nhà cơm, phở về nhà phở
    Đêm nằm cạnh cơm thì nhớ đến phở, nằm cạnh phở lại nhớ đến cơm!!
    Cái sự..người nó là thế đấy.. Đây là tớ trích nguyên văn lời thày giáo dạy.. còn bản thân tớ chúa ghét ngoại tèng.. ---> bất nghĩa, tội ấy ko thể dung tha được!!
    Tớ đối mặt với nhiều điều, nhiều sự cám dỗ nhưng tớ vẫn vượt qua được hết, vì tớ chỉ một lòng nghĩ đến người ấy.. Nếu ai từng có ý nghĩ ngoại tình thì thực sự người ấy chả biết gì về.. điện.. chả yêu thực lòng rồi!!!
    Được chandat82 sửa chữa / chuyển vào 14:52 ngày 05/11/2004
  5. annylinh_tieuyeutinh

    annylinh_tieuyeutinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2004
    Bài viết:
    4.593
    Đã được thích:
    0
    ngoại tình là chuyện khó tránh khỏi khi .. TY đã đến giai đoận xuống dốc,, hay những ngưòi cứ tuởng là họ yêu nhau thui.. tớ ko thích ngoại tình nhưng.,, ko bitd được.. thực tế.. chưa bít về sau mà
  6. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Người ta cần phải phân biệt MUỐN và CẦN.
    Phụ nữ có biệt tài dung hoà hai cái đó làm một, còn đàn ông kém hơn. Chính vì thế mà đàn ông dễ bị ngoại tình, nhất là ngoại tình trong tư tưởng. Phụ nữ có thể bị "choáng" trước một anh chàng nào đó quá nam tính, quá hấp dẫn, nhưng cô ta có thể "tỉnh" lại nhanh chóng và nhận ra: "đó chỉ là vì CÁI ĐẸP. Ngoại hình đẹp, tâm hồn đẹp... đều là CÁI ĐẸP cả, mà... ai chẳng yêu , chẳng thích, chẳng quý CÁI ĐẸP". Trong khi đó, đàn ông thì khó mà "tỉnh" nhanh. Như vậy, phụ nữ chỉ THÍCH, còn đàn ông thì THÍCH MỘT CÁI LÀ MUỐN CÓ LUÔN.
    Trong trường hợp nhà văn, nhà triết học người Pháp Diderot mà tôi sưu tầm được ở trên kia, đó chính là kiểu ngoại tình trong tư tưởng đặc trưng. Tôi cho rằng, cả cuộc đời Diderot luôn bị dằn vặt bởi sự lưạ chọn: MUỐN và CẦN. Ông ta MUỐN có Sophie, nhưng ông ta lại CẦN vợ và gia đình. Rất hay là ông đã chọn cái ông CẦN, và ông đã biến bi kịch trái tim đau khổ của ông thành những tác phẩm vĩ đại. Đó là điều đáng quý.
    Về phần tôi, tôi cũng không chấp nhận tồn tại khái niệm ngoại tình trong gia đình mình. Một khi đã có ý nghĩ về một mối quan hệ luyến ái khác, thì tốt nhất là phải dứt khoát kết thúc cuộc hôn nhân không như ý. Nếu không, thay vì những ý nghĩ ngoại tình, cần phải tập trung vào vun đắp cho gia đình mà mình đang sở hữu.
    Tuy nhiên.... Vâng, đúng là tuy nhiên... tôi vẫn chấp nhận kiểu ngoại tình trong tư tưởng. Cần phải biết nghĩ: "Ai chẳng yêu quý cái đẹp". Vậu thì nếu tôi không thật đẹp và toàn mỹ, đó là sự thật, thì tôi cũng phải để cho partner của tôi được hướng suy nghĩ tới những người phụ nữ đẹp và toàn mỹ chứ.
    annylinh_tieuyeutinh nói cũng có phần đúng: ngoại tình là chuyện khó tránh khỏi khi .. TY đã đến giai đoận xuống dốc. Nhưng điều đó chỉ đúng phần nào. Nếu tình yêu xuống dốc, thì tại sao không kết thúc luôn đi , và giải phóng cho nhau, và cả hai có thể tự do kiếm tìm tình yêu mới? Còn ngoại tình lại khác, nó có gì đó tương tự như "bắt cá 2 tay".Nhiều khi anh yêu cô này, nhưng anh thấy cô kia "cũng hay hay" và anh muốn có cả cô kia nữa.
    Điều này giống như khi bạn đang ăn kem Chocolate nhưng bạn thấy người ta ăn kem Dâu cũng ngon và bạn cho phép mình có quyền thử ăn kem dâu. Bạn thấy kem Dâu cũng ngon lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không khoái kem Chocolate nữa.
    Tất nhiên là chuyện quan hệ luyến ái không đơn giản như ăn kem rồi.
    Nói cho chính xác hơn thì lẽ ra phải ví dụ bằng chuyện "cơm" và "phở" chứ nhỉ? Phở cũng ngon, bún, miến, mì, bánh ngọt...v.v.. cũng ngon, nhưng nói chung là vẫn phải ăn cơm.
    Nói chung, đàn ông thường xác định rằng anh ta phải gánh nhiều trách nhiệm và anh ta đâm ra sợ trách nhiệm. Chính vì thế, anh ta sẽ "yêu" một cái gì đó không ràng buộc, không đặt trách nhiệm lên vai anh ta. Đó là tâm lý dễ hiểu thôi. Nhưng cuối cùng thì người đàn ông thông minh luôn biết rằng: trách nhiệm là điều tất yếu và chính trách nhiệm là những gì khiến cho anh ta có thể bộc lộ hết nam tính của mình. Và thế là người đàn ông chọn cái anh ta CẦN hơn là cái anh ta MUỐN, nhưng anh ta vẫn có quyền MUỐN.
  7. Stuck-up

    Stuck-up Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2003
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    0
    Ngoại tình tại sao không?
    Tốt nhất là bỏ vợ(chồng) xong hãy cặp kè cùng người khác nhé
  8. Gio_mua_dong_bac

    Gio_mua_dong_bac Làm quen Moderator

    Tham gia ngày:
    14/03/2003
    Bài viết:
    8.105
    Đã được thích:
    5
    Thế thì gọi rì là ngoại tình...Tớ thấy mấy anh chàng vẫn hay ca : Bồ là tất cả,bồ ơi bồ ơi ...Nghe nhiều cũng thấy...quen quen!!!
  9. crazy_beggar

    crazy_beggar Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/10/2004
    Bài viết:
    2.437
    Đã được thích:
    0
  10. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Có một thằng "điên chữa mãi mới thành dở hơi" đề nghị cún tôi overnight với nó. Buồn cười! Không hiểu thằng điên-dở-hơi này có vợ chưa? Nó tính ngoại tình với tôi hay sao?
    Chú em crazy-beggar à, đừng đùa với chị. Em chẳng hiểu ý chị gì cả. Tất cả những gì chị post trên kia là thế nào mà em không hiểu sao? Ngoại tình trong tư tưởng đó em ạ. Chị thì phản đối chuyện ngoại tình hẹn hò, gặp gỡ và...xyz.... Hiểu chưa em? Thôi em về để vợ em điều trị lại cho em bớt dở hơi đi nhé!

Chia sẻ trang này