1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngoi Nha Khong Co Dan Ong - Dinh Thu Huong

Chủ đề trong 'Văn học' bởi traitimthuytinh, 06/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. traitimthuytinh

    traitimthuytinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2001
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Mot Cau chuyen toi doc duoc tren bao tuoi tre chu nhat, da lau roi, hy vong cac ban se thich va cung ghi cam nhan

    NGÔI NHÀ KHÔNG CÓ ĐÀN ÔNG

    Đinh Thu Hương

    Nhà có ba chị em gái sàn sàn tuổi nhau, thêm mẹ là bốn, quanh năm dù có vui hay buồn cũng chỉ nghe mỗi tiếng đàn bà. Ba bỏ nhà đi sau khi mẹ sinh con gái út được vài tháng. Ông chê mẹ ?okhông biết đẻ?, lấy đó làm lý do để ra đi. Mẹ buồn một thời gian dài nhưng nhờ có cơ quan, bạn bè, mẹ lại đứng dậy được, một mình nuôi ba cô con gái khôn lớn. Mẹ không bao giờ nhắc đến ba trước mặt mấy chị em nó, và mấy chị em nó cũng thế - hình như chị em nó sợ mẹ buồn, nhưng nó biết hễ có ai nhắc đến ba là mẹ im lặng, sau đó nén một tiếng thở dài.
    Chị cả tên Quyên, là bản sao của mẹ từ vóc dáng, gương mặt đến cả sự khéo léo, dịu dàng. Chị hiền, trong mắt luôn chưa một nỗi buồn u uẩn. Tóc chị dài, đen và đẹp. Gương mặt chị cũng đẹp, nhìn thánh thiện như một thiên thần.
    Quỳnh thì khác. Quỳnh thua chị Quyên ba tuổi nhưng từ khuôn mặt đến tính tình khác Quyên đến ngàn lần. tóc ngắn, ánh mắt lạnh lùng và một dáng vẻ con trai, chị luôn tạo cho mình một dáng vẻ bất cần. Không có ba, Quỳnh gánh vác luôn vai trò người đàn ông trong nhà. Từ sữa điện, sữa ống nước, chữa bàn ghế gãy ? đều một tay Quỳnh làm. Mỗi lần chữa xong một thứ bị hư hỏng Quỳnh lại bảo mẹ: ?oSau này con chẳng lấy chồng làm gì, ở vậy với mẹ ? hết đời?. Mẹ cười: ?oĐể rồi xem?? nhưng trong ánh mắt tháong một nỗi buồn.
    Con gái Út - từ khi sinh ra đã phải mang một cái tên con trai: Quân. Hồi bé đi học thường bị thầy cô giáo gọi nhầm, rấm rức khóc đòi ?omẹ, đổi tên khác cho con? nhưng mã rồi cũng thành quen, thính thoảng còn bật cười thích thú về sự nhầm lẫn ?ocố tình? đó ! Quân không đến nỗi ngang tàng như chi Quỳnh song cũng không nhất thiết phải tỏ ra dịu dàng mới được bằng chị Quyên. Nó mang một nửa tính cách của ba, một nửa tính cách của mẻ, nhưng lúc nào cũng nhủ thầm: ?oCon là nỗi buồn của mẹ?.
    Chị Quyên học sư phạm, ra trường xin về dạy ở một trường ngay gần nhà. Học trò của chị là những đứa trẻ mắt đen lay láy, tay nguệch ngoạc những nét chữ đầu tiên, tâm hồn còn trong trẻo như tờ giấy trắng. Chị yêu bọn trẻ ấy đến dường nào Quân không hề biết, chỉ thấy mỗi khi về đến nhà câu đầu tiên chị nói với mẹ thường là: ?oHôm nay học trò của con??.
    Những lúc ấy, chị cười chị nói, đôi mắt sinh động hẳn lên, nhìn chị càng xinh đẹp gấp bội phần. Đã có lúc Quân đứng lặng im ở cửa bếp nhìn mẹ và chị Quyên nấu cơm, chị Quyên líu ríu như con chim non bên cạnh mẹ, Quân thấy lòng mình thật ấm áp.
    Quỳnh về, ào ào như một cơn lốc: ?o? lại chuyện trẻ con ? Sao mà lắm chuyện thế ! Chị thích trẻ con sao không cưới đi cho xong? Đẻ một lũ, tha hồ mà khoe? ? Quỳnh bĩu mội trêu chọc chị, xong cười một mình, có vẻ khoái chí, mặc cho má chị Quyên đang đỏ dần vì ngượng. ?oBà này cứ như bọn chíp hôi mới lớn ấy ? trêu thế đã đỏ mặt, sau này lấy chồng thì thế nào??, Quỳnh liếc chị Quyên một cái rồi xô ghế đứng dậy, vừa đi vừa nói vọng lại: ?oCon đi có việc một chút mẹ ạ!?. Mẹ nhìn theo, khẽ lắc đầu: ?oChị em chúng mày sao mà khác nhau đến vậy?? Quyên lặng thinh, sau bảo: ?oKệ nó, mẹ??. Quân ngồi im, cố gắng không thở dài.
    Chẳng mấy khi Quân thấy chị Quỳnh cười hay vui vẻ được lâu, cứ năm phút trước cười, năm phút sau lại cau có là chuyện thường. Khuất bóng Quỳnh rồi mẹ mới than thở: ?oCon thấy ? chẳng giống ai??, Quân hiểu mẹ đang nói đến ba, định hỏi điều gì đó nhưng lại thấy mẹ buồn buồn nên lại thôi, lẳng lặng đi về phòng. Nó không thấy ghét hay giận chị Quỳnh, chỉ nghĩ chị quen với ý nghĩ mình là con trai rồi, giờ khó có thể dịu dàng được? Tự nhiên trong đầu lại xuất hiện suy nghĩ lẩn thẩn: ?oGiá như không có mình, chắc ba không bỏ đi như vậy !?
    Một lần Quân đánh bạo hỏi mẹ về ba, mẹ không trả lời chỉ nói: ?oLớn lên một vài tuổi nữa con sẽ hiểu?. Chị Quyên về, thấy mắt mẹ hoe hoe đỏ, vội kéo tay nó ra ngoài, giọng ươn ướt: ?oTừ nay em đừng nói chuyện đó với mẹ nữa nhé !?. Tối đó, chị Quỳnh gằn giọng với nó: ?oTrẻ con đừng có lắm chuyện ! Mày mà còn nhắc đến ? ông ấy một lần nữa thì đừng trách tao !? Nhìn vào mắt chị Quỳnh lúc đó không hiểu sao nó thấy sờ sợ. Giận dữ. Lạnh lùng. Nó không dám tin rằng Quỳnh lại hận ba đến từng ấy. Nó nhìn Quỳnh, không hiểu sao lại gật đầu.
    Phong bảo nó: ?oDạo này Quân có vẻ buồn ??. Nó nhếch mép cười (cười xong thấy giật mình vì ? mình bắt đầu giống chị Quỳnh quá!?) Nó thì lúc nào chẳng thế, buồn hay vui chỉ là cơn gió thoảng qua trên nét mặt chứ đâu làm thay đổi được cả tính cách con người. Phong với nó học chung với nhau từ hồi cấp ba, giờ vẫn chung trường nhưng khác khoa, khác lớp. Phong hiểu nó cần gì và không lúc nào làm nó buồn. Còn nó, nó biết tình càm của Phong nhưng còn ngại ngần? không nghĩ đến chuyện gì khác. ?oMấy hôm rồi toàn gặp chị Quỳnh đi với một anh nào đó, nhìn cũng bụi bụi?? Phong nói thế rồi cười. Nó gật gật đầu, nghĩ bạn chị Quỳnh thì ai chả ?obụi bụi?, có ai hiền lành thư sinh bao giờ. ?oPhong là bạn Quân mà cũng bụi bụi đấy thôi?? Nó trả lời Phong vậy và nheo nheo mắt, cười. Đầu đinh, đeo kính cận, lúc nào cũng áo kẻ carô rộng thùng thình, chẳng ai nghĩ Phong là sinh viên kinh tế. Nghe vậy, Phong chỉ cười, nụ cười có chiếc răng khểnh, thật hiền! Mỗi lần Phong đưa nó về, chị Quyên thường trêu chọc: ?oHai thằng đi chơi đừng đánh nhau nhé!?. Phong cũng cười, hài hước không kém: ?oQuân nó giành hết bạn gái của em rồi chị ạ?.
    Cứ thế, ngày này qua ngày khác nối đuôi nhau đi ngang qua căn nhà - dẫu buồn hay vui cũng chỉ nghe mỗi tiếng đàn bà. Chị Quyên vẫn bận rộn cả ngày với đám học trò, chị Quỳnh đi cả ngày, tối mới thấy có mặt ở nhà ?" mà có ở nhà Quỳnh cũng chẳng mấy khi ra khỏi phòng, mình chị hình thành một thế giới riêng biệt. Quân cũng chẳng có gì khác trước, nó đi nhiều hơn, mái tóc mỗi ngày một ngắn lại, cảm thấy càng ngày nó càng giống chị Quỳnh? Nhưng vì sao thế thì Quân không giải thích nổi, đành lúc lắc cái đầu cho rằng đó là ý thích nhất thời của mình.
    Mẹ về hưu, thành ra người nội trợ trong nhà. Cả ngày ba chị em đi hết, mình mẹ lui cui dọn dẹp trong căn nhà rộng thênh thang. Quân thấy ?otội tội sao đó?, nhưng rồi?nó cũng chẳng biết làm gì, cứ vùi đầu trong cái vòng xoay riêng của mình, khi nhìn lại thì cũng là lúc đồng hồ gõ từng tiếng cuối trong ngày.
    Phong hỏi: ?oKhông nghe chị Quỳnh kể về anh ?obụi bụi? đó à??. Quân cười, lắc lắc những cọng tóc ngắn theo gió xoà trước trán. Quỳnh có kể hay không cũng chẳng có gì là quan trọng, bạn của chị con trai nhiều hơn con gái, có khi?đến Quỳnh cũng chẳng còn biết mình yêu ai nữa là. Quân dè dặt hỏi Quỳnh: ?oDạo này? chị ? hay đi với anh nào vậy??. Quỳnh cười ?oLại nghe thằng Phong mách lẻo chứ gì?? Tao lúc nào chả có mấy thằng ở cạnh, đâu riêng gì thằng nào ?? Nó cũng cố lấy giọng chua loét: ?oBà cứ như một con cáo ấy ! Ai làm gì đến bà mà phải khư khư đề phòng ?? Nghe trong giọng mình bắt đầu nhuốm phần cay độc, nó im lặng, ánh mắt đầy vẻ hối lỗi nhìn chị. Nhưng Quỳnh chẳng để ý đến điều đó, chỉ nhìn sang rồi lặng lẽ quay về phòng. Hai chị em hình như ngày càng nối dài thêm khoảng cách.
    Cuối năm, mẹ tính chuyện cho chị Quyên cưới chồng. ?oNgày bằng tuổi mày mẹ sắp có cái Quỳnh, đâu như bây giờ??. Mẹ nói với chị Quyên vậy rồi mỉm cười, khoé mắt ươn ướt.
    Mẹ lấy ba năm hăm bốn tuổi, hăm lăm tuổi có chị Quyên. Ba là con trai duy nhất trong gia đình, lại là con trưởng họ nên ông bà nội rất coi trọng chuyện cháu trai, cháu gái. Mẹ sinh thêm chị Quỳnh, ba bắt đầu sinh lầm lì cáu bẳn, họ hàng bên nội nhỏ to điều ra tiếng vào. Quân là giọt nước làm tràn ly, từ đó mọi chuyện dường như kết thúc.
    Đó là chuyện mãi sau này Quân mới biết, còn trước đó mẹ và chị Quyên đều giấu, bảo nó còn nhỏ chưa hiểu gì.
    Chị Quyên ấp úng: ?oTháng trước ? ba đến tìm con?? Ánh mắt Quỳnh tóe lửa: ?oTìm ? tìm làm gì? Không còn chổ nào cho ?oông ấy? đi nữa nên định quay về, bày đặt xin tha thứ à??. Mẹ tát Quỳnh, năm ngón tay hằn rõ trên má nhưng gương mặt mẹ nhăn nhúm lại, ánh mắt thật đau đớn. Quỳnh đứng lên, định đi song mẹ quát: ?oĐi là đi ra khỏi nhà luôn, đừng quay về nữa?. Chị toan bước đi nhưng nghĩ thế nào đó, quay lại ngồi phịch xuống ghế, nhìn mẹ bằng đôi mắt trống rỗng.
    ?oCon muốn ba có mặt trong đám cưới của con ? Dẫu sao thì đó cũng là ba? mà mẹ??. Chị Quyên nói với mẹ, khẽ khàng và nài nỉ như nói với chính bản thân mình. Mẹ lặng thinh, không trả lời.
    Quân cũng chẳng có ý kiến gì nhưng trong lòng trào dâng những cảm xúc lẫn lộn. Nó vừa muốn đứng về phía chị Quyên, lại vừa muốn ủng hộ ý kiến chị Quỳnh. Nó vừa muốn gặp ba, vừa thấy xa lạ ? Đơn giản từ lúc sinh ra tới giờ nó mới chỉ nhìn ba qua những tấm ảnh ?" mà những ngày đó thì đã xa, thật xa rồi?
    Quỳnh đứng dậy, đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn, rành rọt: ?oChị muốn cưới thì cứ cưới, còn ? có mặt ?oông ấy? thì không có mặt tôi?, đoạn quay bước bỏ về phòng. Mẹ nhìn theo, không cần giấu một tiếng thở dài. Chị Quyên ôm mặt khóc tấm tức.

    *

    Một chiều, Quân bước chân vào phòng chị Quỳnh, bắt gặp những trang nhật kí vết dở:
    ?o?Trong mình hình như không còn có cảm giác yêu thương hay thù hận nữa? Mình bắt đầu càm thấy lo sợ về điều ấy! Từ trước đến nay mìnhluôn không được sống bằng chính bản thân mình rồi, những ngày sắp tới cũng vậy sao? Ở trong nhà, mình đóng vai trò một người đàn ông lúc nào cũng phải thật mạnh mẽ. Ở ngoài đường thì gồng mình lên, cố tỏ ra cay độc chỉ để ? không bao giờ có cảm giác thất bại. Ngay cả khi yêu T. cũng vậy! Biết là đang yêu phiên bản của mình nên không bao giờ dám nghĩ đến những từ chở che, nương tựa. và biết những người giống nhau quá thì không yêu được nhau, chia tay là điều dễ hiểu, vậy mà sao mình vẫn buồn. Không lẽ mình yêu T. đến vậy à?
    Mình không còn thấy cảm giác giận ba hay gì khác. Đó là mình thấy mẹ cứ ủy mị theo chị Quyên nên mới nói cứng thế thôi. Từng ấy năm mẹ giấu mình, giấu Quân về cuộc sống của ba, còn chị Quyên thì mẹ chẳng giấu điều gì, chị ấy giống mẹ nhiều quá, chỉ có chị ấy mẹ mới tâm sự được những điều làm mẹ khổ tâm. Sao mẹ lại làm thế hở mẹ??
    Mình chỉ thương con bé Quân. Mình và chị Quyên còn biết mặt ba, còn có những kỉ niệm, còn nó lúc ấy nhỏ tí, có biết gì đâu! Nó không bao giờ nói với mình nó nghĩ những gì, nhưng mình đọc trộm sổ của nó thì mình biết? Lẽ ra nó phải là người tỏ thái độ với ba nhiều nhất chứ, sao lại là mình?? Nó có sự điềm tĩnh của ba. Nó hơn mình điều đó! Mình hiểu vậy nên càng tỏ ra bất cần, mình ghét ba đến nhường nào mà không biết rằng càng làm thế mình càng khiến mẹ nghĩ đến ba nhiều hơn. Thật là tệ!
    ?Không phải mình không muốn ba không có mặt trong đám cưới của chị Quyên, mình còn muốn ba quay về đây với mẹ nữa! Ở gia đình kia ba cũng đâu có gì ngoài mấy đứa con gái và bị đối xử như người lạ qua đường? Nhiều khi nghĩ lẩn thẩn, mình cho rằng ba đang bị ?oquả báo? và cảm thấy hài lòng với ý nghĩ đó; nhưng nhìn mẹ ngồi một mình bên cửa sổ, lại nghĩ đến cảnh sau này mẹ cô độc một mình? mình không đành lòng?
    Chị Quyên đi rồi. Mình và Quân cũng đâu ở mãi với mẹ được! Quân là đứa kín đáo, nó không nói nhưng chắc nó cũng nghĩ như mình. Càng ngày nó càng giống mình, nó làm mình có cảm giác hối hận? Nó cứ tự dằn vặt: ?oCon là nỗi buồn của mẹ?, nhưng thực ra đâu phải lỗi tại nó! Cuộc sống có những điều mà nó chưa hiểu hết, có những điều mà thậy giáo và nhà trường không dạy nó, những điều mà mới hai mươi tuổi người ta không thể biết được?
    Mình ước gì chị em mình có thể trò chuyện với nhau như ngày xưa. Chị sẽ nói với em những gì chị nghĩ. Về một căn nhà đầy ắp tiếng cười. Về ba. Về mẹ. Chị sẽ được sống thật là mình, được yêu ghét những gì mình yêu ghét. Em không còn phải dằn vặt: ?oCon là nỗi buồn của mẹ? ? Ngày ấy còn xa nữa không hả Quân???.
    Quân gập sổ vào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia, trong màu vàng rợ của nắng có một câu trả lời.

    Trai Tim Thuy Tinh
  2. traitimthuytinh

    traitimthuytinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2001
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Tôi không thích những câu chuyện về gia đình khập khiễng lắm; nó thường buồn và chỉ thế thôi, vì đa số chúng ta không sống trong 1 gia đình khập khiễng để thấy đồng cảm; và cũng chẳng phảI suy nghĩ gì nhiều để rút kinh nghiệm bản thân, bởI đâu ai muốn mình sẽ rơi vào những chuyện như thế.
    Câu chuyện không đặc biệt lắm, và kết thúc cũng không bất ngờ; nhưng nó thật xúc động.
    MọI điều không giống như mình thấy bên ngoài phảI không bạn?
    Nếu bạn quí một cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ; thậm chí luôn giống như một con nhím, lúc nào cũng xù lông lên vớI mọI ngườI, để tự bảo vệ mình; hãy yêu cô ta thật nhiều; vì tâm hồn đó rất mong manh và dễ vỡ. Dù bạn là ngườI đàn ông yếu đuốI nhất trong những ngườI đàn ông trên trái đất này, bạn vẫn mạnh mẽ hơn cô gái đó; chỉ cần bạn có đủ nhẫn nạI và chân thành.
    NgườI con gái dịu dàng, dáng vẻ yểu điệu ??" đó là mẫu ngườI mà phái nam thường cảm thấy mình có thể che chở được. Thế nhưng, bạn không thể tưởng tượng được sức mạnh tiềm tàng bên trong ngườI con gái này đâu. Đó là ngườI mạnh mẽ nhất trong những ngườI mạnh mẽ; giống như mẹ và Quyên. Họ khuỵu xuống để rồI tồn tạI, không giống như cô gái kia, cứng cõi giống như một thân cây đã chết, rỗng bên trong, có thể ngã bất cứ lúc nào.
    VớI một cô bé mưa nắng thất thường ??" làm bạn bốI rốI và điên đầu. Tôi tin đó là một cô bé đang được sống hạnh phúc. Xin mượn câu của nhà văn Phan Thị Vàng Anh để nói về những cô bé ấy ??oKhi ngườI ta trẻ???. Hãy đợi cô bé ấy lớn lên.
    Thật ra thái độ đúng đắn trong cuộc sống này là gì? Có lẽ không cần yểu điệu để tìm sự che chở, cũng không cần đưa tất cả các gai nhọn ra để bảo vệ mình; điều hạnh phúc là tìm được một ngườI chân thành ??" và mình hãy chân thành.
    Tôi thích nhân vật Quyên.
    Còn con trai thì sao ta? Làm sao nhìn được những cái như thế? Tôi không tin nó đơn giản như ngườI ta thường nói ??" bên ngoài thế nào thì bên trong như vậy.
    Đang có một vở kịch : Ngôi nhà không có đàn bà ; để hôm nào đi xem thử họ nói những gì. Tôi chỉ mớI hình dung được chắc nó bừa bộn lắm :D
    Các bạn thấy thế nào?
    :)
    Trai tim thuy tinh

Chia sẻ trang này