1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngôi nhà văn học:Nơi hộ tụ những trái tim yêu văn học (truyện ngắn,tiểu thuyết...)

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi chieclatinhyeu, 02/03/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ntran10

    ntran10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    1.040
    Đã được thích:
    0
    tiếp đi chứ, đang đợi hồi kết, nếu là tiểu thuyết, mình lật sang chương cuối rồi, hihih
  2. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    ------------------------------------------------------------------------
    Lâu lắm mới thấy mẹt ntran lặn đâu vậy hả?
    Sao cái box QN tới đâu rùi thấy khó quá chuồn hả ?
    Thôi vô box Đà Nẵng này cùng xây dựng vậy
    Nhưng tam thời thui nha, phải tiếp tục để có box QN nghe
    Hôm nay ngày 1-4 Ko kể tiếp phần 4 đâu hihi
    Kể ra họ bảo mình nói láo sao hihihi
    Em xin kiếu.
  3. ntran10

    ntran10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    1.040
    Đã được thích:
    0
    Mấy tháng nay không rảnh được bạn à, hôm nay tình cờ relax một chút. Thật là sai lầm khi kêu gọi thành lập box Quảng Nam ở box ĐN, vì box ĐN cũng như chùa bà Đanh mà, danh sách thành viên update có mấy chục người. Để mình xong cái project này, nghỉ ngơi khoảng một tuần kêu gọi lại vậy. Bạn tranh thủ vận động offline đi, chợt nhớ câu thơ cũ của Thu Bồn.
    Tôi cuối xuống hôn mảnh đất quê hương; Như hôn người yêu sau bao ngày xa cách (Thu Bồn). Mai post tiếp cái đoạn kết kia đi. Buồn ơi xin chào mi/Khi người yêu chẳng bỏ ta đi/ Người ân người ái người đòi kiss/ Ai bảo đa tình khổ thế ni, hihiiiiiiiiiiiiiiiii.
  4. chieclatinhyeu

    chieclatinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    ...Xưa... hai đứa chung một đoạn đường đi học. Sao mà ngắn thế! Đèn giao thông cố kéo dài thời gian. Tiếng ấy lanh lảnh: " Đèn xanh đèn đỏ hai con thỏ bỏ nhau đi... ..."
    ... Có một lần ấy bảo ấy ghét cái tên của tớ nên tớ cũng nói tớ không ưa cái tên của ấy. Đặt tên cho nhau, tớ tô đậm chữ:Nắng. ấy mãi chẳng chịu đưa. trời ạ! Tớ là:Mưa! Rõ ai sắp đặt...
    Từ lâu rồi con đường không còn chung nữa. Mưa bây giờ mới thực sự là mình vì mình biết nhớ. Chuyện xưa thành điềm gở. Nắng và Mưa ở bên nhau, có bao giờ?
    Tớ vô tình một thủa, chỉ biết chỗ ấy rẽ vào là góc phố có cây bàng đứng đợi.
    Mưa đi khắp nơi để hỏi. Không ai trả lời. Mưa vẫn tìm nắng, đến nơi nắng vừa đi. Mưa lang thang trên phố. Mưa đi cho Nắng về.
    Tớ nhớ bài địa lý: nắng chiều xuống tạo mưa. Tớ vẫn đến trưòng mỗi sáng nghĩa là ở phương trời ấy không quên.
    Mùa hạ là mùa của cả Mưa và Nắng.Và rồi một ngày tớ gặp ấy, như Mưa gặp Nắng trong một cơn mưa bóng mây rất vội.
    Nắng ơi !
    ... giờ biết tìm nắng ở nơi đâu đi khi mưa đi khắp mọi nẻo đường và đang đời nắng tại nơi mà hai đưa vẫn hẹn nhau ! Mưa đã đợi lâu quá rồi mà không thấy hình bóng của nắng đâu ... mưa đã thấm xuống đất dường như để xóa đi những nỗi nhớ nhung trong trái tim mưa ... nắng có hiểu không nắng ?
    Những giây phút mưa đợi nắng tan học .. đôi mắt mưa như căng ra để nhin xem nắng đã ra chưa và vô cũng thất vọng nếu bắt gặp người nào đó mà mưa tưởng nhầm là nắng ! Lúc đó mưa chỉ sợ ... chỉ cần mưa chớp mắt 1 cái là có thể không thấy được nắng bước ra và mừng vui biết bao nhiêu khi khuôn mặt cùng nụ cười của nắng xuất hiện bên cổng trường của nắng học ...
    ... hay đứa đã có bao nhiêu kỉ niệm và những giây phút bên nhau nhưng Mưa đi khắp nơi để hỏi. Không ai trả lời. Mưa vẫn tìm nắng, đến nơi nắng vừa đi. Mưa lang thang trên phố. Mưa đi cho Nắng về....
    Con đường xưa vốn quen thuộc nơi mưa vẫn thường đợi nắng nhưng sao giờ đây góc phố đó mình mưa lẻ loi ... nắng đã đi đâu rồi vậy và phải chăng có nắng thì sẽ không có mưa ... bít vậy mưa sẽ chẳng xuất hiện nữa mà chẳng muốn làm mưa nữa ... muốn làm một cơn gió .. một cơn gió để có thể lúc nào cũng được bên nắng ... sẽ thổi nhẹ lên tóc nắng , nhẹ hôn lên bờ má nắng và thì thầm bên tai nắng những lời lẽ thương yêu nhất !
    ... nắng ơi ! mưa đã vội vã đánh rơi những kỉ niệm hãy mưa đã vô tình làm ướt nó .... khung của sổ và mùi hương hoa sữa vẫn phảng phất đâu đây trong những đêm mưa lang thang như để tìm cho mình một lời giải đáp và để rồi mưa lại phải vội vã ra đi về với nơi mà mưa thuộc về nó ! mưa không thuộc về nơi mà nắng đang ngự trị .....nắng ơi ! có hiểu tình mưa không ?Và rồi một ngày có thể Mưa gặp Nắng trong một cơn mưa bóng mây rất vội.
  5. chieclatinhyeu

    chieclatinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    Một ngôi sao, hai ngôi sao, rồi ba, rồi bốn, năm... Những ánh sao dần hiện lên trong sắc đêm hun hút của bầu trời...
    Kia rồi! Hai ngôi sao đứng gần nhau thật sáng! Nhất định là ba và mẹ rồi! Hai món quà thiêng liêng của Thượng đế, là bờ bến dạt dào tình yêu thương. Ta trân trọng và yêu quí suốt đời.
    Còn đó là ngôi sao của bạn phải không? Nó cứ nhấp nháy liên tục đến vui mắt! Đúng rồi, mới hôm qua bạn lại làm ta cười một trận nắc nẻ. Không có bạn, cuộc đời ta sẽ không rộn ràng đến thế!
    Ngôi sao đang dần hiện lên sau mảng mây kia chắc hẳn là thầy. Thầy lúc nào cũng lặng lẽ ân cần, như khi xưa thầy dìu dắt ta vượt qua bao khó khăn để ta bước vào ngưỡng cửa đại học. Và rồi trên đường đời nhìn ngoảnh lại, ta thầm cảm ơn thầy biết bao...
    Gió lại thổi. Hơi mạnh. Một đám mây nhẹ trôi qua và mở ra cả một chùm sao. Những mơ ước và hoài bão của ta đó! Gió đã cho ta cơ hội để nhìn thấy chúng. Ta cũng phải biết tìm cơ hội để thực hiện chúng.
    Ta đảo mắt nhìn quanh. A, kia rồi, ngôi sao của người ấy đang lấp lánh ngay giữa khoảng trời bé nhỏ đêm nay, sát bên ngôi sao của ta đó! Sáng lắm, rất sáng! Món quà thứ ba của Thượng đế. Ba và mẹ là bờ bến bình yên. Người ấy là con thuyền đưa ta cập bến. Và ta cảm nhận điều gì đó thật lạ... mà cũng thật ngọt ngào: tình yêu.
    Cuộc sống như màn đêm kia luôn che khuất những ánh sao. Ta phải tìm, phải giữ, rồi phải biết trân trọng nữa...
    Ta khép mắt lại. Hít thật sâu, rồi thở ra thật nhẹ. Ta mỉm cười. Đời đẹp quá! Vì những ánh sao không bao giờ biến mất nên ước mơ vẫn cứ mãi còn...
  6. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Hồi 4 : LẦN 2 ƠN CHA - NGHĨA ĐỆ HUYNH
    Sáng nay, tại xóm chài ven biển có một kẻ Ăn mày nhưng không gõ cửa cầu thực.Ngã ăn mày cứ quanh quẩn cạnh ngôi nhà Ông chài và người con trai kỹ sư mới ra trường đang chủng bị cưới vợ. Màng đêm lại xuống trên xóm chài, ngã ăn mày với khuôn mặt được che dưới cái nón rách lúc vui, lúc buồn. Ngã buồn cho đời ngã, buồn cho cha mình đã già đi rất nhiều, buồn vì tình đầu đã tan vỡ. Nhưng ngã rất vui khi biết người Anh của mình đã công thanh danh toại và sắp cưới vợ. Trời đã về khuya, không biết do vô tình hay cố ý bước chân của ngã đã đươc ngã đến phía sau nhà cô hàng xóm , mối tình đầu mà ngã ko thể quen trong bao năm trời trôi qua. Ánh đèn trên khung cửa sổ từ phòng cô hàng xóm vẫn còn sáng, cặp mắt ngã nhìn như xuyên thủng kính và dính chặc và ô cửa đó. Bổng có tiếng thét lên từ một cô gái mà ngã nghe rất quen thuộc , cùng vố tiếng tri hô bắt trộm .Ngã nhìn thấy một bóng người đang cố leo qua tường rào và lao thẳng về phía ngã. Huỵch ngã ăn mày đã bị kẻ trộm tông thẳng vào người và cùng nằm lăn ra đất một lần nữa Ngã nhận ra cha mình trong tình huống này. Cha...cha...a con đây Ông chài ngỡ ngàng nhận ra đúa con bao năm nhung nhớ. Bất chợt Ông đẩy mạnh đứa con và lao mình chạy. Ông chài già không thể chạy nhanh hơn để thực hiện ý định của mình. Và ngã ăn mày đã thắng một lần nữa. Đây là lần tái phạm nên ngã ăn mày đã nhận mức án nhân đôi, 10 năm đầy ra hoang đảo. Cái giá quá đắt cho bản thân ngã nhưng với ngã lúc này ngã thấy vui sướng và hạnh phúc thật sự.
    Hết hồi 4.
    Cậu em có chấp nhận 10 năm trên đảo hoang hay ko ?
    Cô gái con ông chài lạ sẽ ra sao ?
    Ông chài và người con kỹ sư sẽ ra sao ?
    Xin xem hồi sau sẽ rõ.
    Được nguoidungthoi sửa chữa / chuyển vào 21:34 ngày 04/04/2006
  7. chieclatinhyeu

    chieclatinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    Alo , mời bác tiếp tục nào .....Mà sao càng ngày hồi càng ngắn đi lại là làm sao ạ ???
    Thanks bác đã tặng quà cho CLTY
  8. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
  9. chieclatinhyeu

    chieclatinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    Mưa lất phất lúc rơi lúc tạnh. Nước chảy thành dòng nhỏ giọt xuống từ những nóc nhà cũ kĩ. màu vàng nhạt bứt ra từ dải cát, nâng lên cao rồi hoá thành những tia nắng chói chang. Nắng nóng nảy tràn vội qua mặt đất, len vào từng bụi cây, hấp tấp hoà mình lại vào màu cát, hắt ánh sáng lên mặt biển dịu dàng.
    Biển đều đều đổ từng con sóng nhỏ, hất tung lên không đầy những bọt và vỏ sò. nắng chiều hắt bóng một cô gái trẻ bên bờ biển, dáng cao cao, bàn chân trần vùi từng bước vào nền cát.
    Chợt thấy mình dẫm phải cái gì, cô nhấc chân, cúi xuống và nhặt lên một mảnh vỏ sò ngũ sắc. Màu của nó óng ánh như màu cầu vòng. Nhưng...
    Màu của biển ở đâu trong năm sắc ấy?
    ***
    Biển là nơi cô sinh ra và lớn lên. cô yêu biển hơn bất cứ thứ gì. Biển mùa xuân êm ả, biển xanh ngắt những buổi chiều trong, khi cô thường ngồi trên những mỏm đá ngắm tàu thuyền qua lại. Biển trong vắt như tiếng hát của cô, dịu hiền như một bà mẹ. Đối với cô, biển là tất cả... Cho đến khi cô gặp anh.
    Anh khác cô, anh không sinh ra từ biển. Anh cũng không yêu biển như yêu tính mạng mình. Nhưng anh yêu cô.
    Cô đã phải chọn giữa anh và biển.
    Cô đã chọn anh. Cô rời biển.
    Có lẽ để đáp lại tình cảm và lòng tin của cô, thật may mắn, tuy không yêu, nhưng anh hiểu cô yêu biển.
    Anh thường dẫn cô ra biển, để bàn chân dẫm sóng tung bọt trắng xoá. Cả hai lại cùng ngồi trên những mỏm đá- phẳng và khô hơn những mỏm đá trước kia cô hay ngồi- và cô lại cất lên tiếng hát trong vắt của mình.
    Anh hay cưòi và bảo cô là biển. Cô tuy không hiểu lắm, nhưng cảm thấy mình là ngưòi hạnh phúc vì đã có cả anh lẫn biển. Dường như cô quá tham lam?
    Một ngày nọ, sóng đưa đến cho họ một con sò ngũ sắc. Cô bảo với anh rằng năm màu của nó tượng trưng cho năm thứ tình cảm của biển: yêu, ghet, buồn, nhớ, đau.
    "Biển buồn và nhớ khi em xa ngưòi" Cô nói, mắt nhìn vô định về phía chân trời.
    "Anh không thấy thế" Anh điềm tĩnh " Anh chỉ thấy em buồn và nhớ khi xa biển thôi"
    Cô đã giận anh gần một tuần cho đến khi anh phải xin lỗi vì câu nói đó. Nói về biển thì anh với cô luôn bất đồng quan điểm. kể cũng lạ, người sống với biển từ lúc mới sinh ra như cô mà đôi lúc lại cảm thấy không hiểu biển bằng anh. Nhưng bản tính bướng bỉnh uôn bắt cô tìm cách thắng.
    Một ngày kia, anh hỏi cô:
    "Nếu anh rời bỏ em, em có đau khổ không?"
    Cô ngạc nhiên, nhưng khẽ cười:
    "Không đâu. Nhưng em sẽ hận anh lắm"
    "Vậy ư?" Anh không nói gì nữa, chỉ khẽ vuốt tóc rồi ôm cô vào lòng. Mùi hương của biển ngày đó sao mặn chát...
    Nhưng cô quên ngày chuyện đó.
    ***
    Hơn một năm sau, anh nói với cô lời chia tay , rất nhẹ nhàng và bình thản- nhưng đó chỉ là đối với anh. Còn cô... Có đúng là cô không đau khổ không khi mà nước mắt cứ trào ra? Hụt hẫng và tuyệt vọng, cô cũng không còn dám gặp biển... bởi cô đã hứa với biển rằng chỉ gặp ngưòi khi có anh theo.
    Cô lang thang suốt từ đó, như một hồn ma không siêu thoát.
    Có những lúc cô bắt gặp anh bên cạnh ngưòi con gái khác, nhưng cô không biết mình nên làm gì. Cô không biết mình nên chạy đến và giằng anh lại hay quay lưng đi và vờ không thấy gì. Cô không biết, vì cô không được anh dạy những thứ đó.
    THời gian là phương thuốc kì diệu chữa lành và xao dịu mọi vết thương trong lòng cô. Dần dần, cô dứt ra được khỏi việc luôn dõi theo anh, dù rằng nỗi nhớ về anh không hề giảm, nhưng cô đã học được cách chấp nhận nó.
    Những lúc buồn, cô thường giảy khuây bằng cách tìm hiểu suy nghĩ của nhưng người xung quanh. Và hầu như cô chẳng bao giờ đoàn trúng. Loài người thật phức tạp và có cái gì đó xa cách với cô. Hố sâu đó không lấp được. Điều đó càng làm cô buồn hơn.
    Nếu như là ngày xưa... những lúc này, cô còn biển.
    Nhưng giờ đây, cô chẳng có gì hết.
    Rồi cô nghe đuợc tin anh sắp kết hôn. Một cái gì đó trong tim cô vừa vỡ, buốt như những mảnh thuỷ tinh cứa vào da thịt. Cô bật khóc và nhận ra rằng: cô-đau-lắm!
    Đau từ ngày anh nói lời chia tay, và đau trong cả nhưng lúc thấy anh bên người con gái khác. Dối mình để làm gì? Để chứng tỏ cô không cần anh ư?
    Nhưng cô đã học được cách chấp nhận nỗi nhớ, một lần nữa, cô phải ép mình phải chấp nhận nỗi đau.
    Trong thâm tâm, cô muốn về với biển. Tan trong biển, để biển ôm ấp vỗ về. Nhưng cô không còn đủ sức để làm điều đó. Cô đã quá mệt mỏi... quá mệt mỏi... Điều duy nhất cô có thể làm là buông xuôi, để mặc cho số phận đưa mình đến đâu hay đến đấy. Khái niệm về thời gian mất dần trong cô. Cô đã sống như thế bao lâu rồi nhỉ?
    Một ngày?
    Một năm?
    Hay một trăm năm?
    Cô không biết... Đôi lúc cô cũng giật mình khi thấy mọi thứ xung quanh đang thay đổi. Rồi cô khám phá ra...
    Anh cũng thay đổi.
    Một ngày cô nghe gió nói rằng anh đang hấp hối. Bất chợt nỗi đau sau suốt bao nhiêu năm qua tưởng chừng đã ngủ yên, nay lại nóng trong tâm can cô như thiêu như đốt.
    Cô quyết định phải gặp anh lần cuối
    ***
    Căn phòng trắng đến mức rợn người.
    Có một người đang nằm trên giường, thờ ơ nhìn ra bầu trời đêm qua ô cửa kính nhỏ trên mái. Cửa sổ lớn hướng về phía biển, nhưng giờ đây đã khép vĩnh viễn rồi. Mắt nhắm lại...
    Anh biết mình sắp chết.
    Bỗng cánh cửa phòng bật mở. Anh giật mình nhìn ra, và thấy cô. Vẫn mái tóc đén dài, vẫn đôi mắt xanh thăm thẳm, cô đứng đó, nhìn anh trân trối.
    Anh khẽ nhếch mép cười- nụ cười không giữ được dáng vẻ của 60 năm trước, nhưng vẫn là nụ cười của anh.
    "Em... đến đây... làm gì?" Những từ yếu ớt đó cuối cùng cũng được thốt ra. Đó là câu đầu tiên anh nói với cô sau suốt 60 năm không gặp mặt.
    ***
    Cô sửng sốt nhìn người trước mắt mình. Khuôn mặt già nuâ đó là anh sao? Bàn tay nhăn nheo đó là anh sao? Giọng nói thều thào đó là anh sao? Tất cả là anh sao???
    "Em ...còn... ngạc nhiên... lắm... phải không?" Anh cười, và ho khùng khục.
    Cô bước lại gần anh hơn:
    "Em đến để khẳng định lại một điều..."
    "Điều gì?"
    Cô ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn bay anh- nó lạnh ngắt:
    "60 năm trước, anh làm thê là vì gì?"
    Anh không trả lời, chỉ mỉm cười. Đôi mắt từ từ khép lại.
    Cô thấy trong nụ cười đó câu trả lời... Vì anh yêu cô.
    ***
    Đám tang anh, người ta thấy có một cô gái trẻ xinh đẹp chỉ chừng 16-17 tuổi lẫm trong đám người đưa tiễn. Không ai biêt cô là ai, nhưng tất cả đã quá đau buồn để thắc mắc về điều đó.
    Khi quan tài hạ xuống mộ huyệt, cô cũng biến mất.
    ***
    Cô bước về phía biển, lần này mang theo cả trái tim đầy tình yêu của anh. Biển đón cô bằng một bộ mặt lạnh lùng lần đầu tiên cô mới thấy: không yêu, không hận, không đau buồn cũng chẳng nhớ nhung. Biển khác màu với vỏ sò ngũ săc.
    Biển vô tình. Lần đầu tiên trong đời cô công nhận với anh điều đó. Và anh đã nói cô là biển... Cô nên là biển, phải không?
    Cô để nước biển bao quanh đôi chân mình. Xót quá... Đúng rồi, vì nó vốn không thuộc về biển- đôi chân con người cô đa mang hơn 60 năm nay.
    Nằng ấm lắm ! nước cũng ấm nữa
    Gió trong veo như những hạt thuỷ tinh.
    Nước rơi rơi
    Vỡ
    Tan vào biển cùng nước mắt.
    ...
    Truyền thuyết kể rằng...
    Ngày xưa, có một mỹ nhân ngư vì đem lòng yêu con người mà rời bỏ biển. Anh ta không lấy cô, và cô tan thanh bọt nước.
    Tất cả chỉ vì cô không biết...
    Lời nguyền mở đầu là "nếu có người yêu con hơn tính mạng..." chứ không phải "nếu có người lấy con" Nếu cô không về với biển, cô sẽ thấy mình còn sống lâu lắm lắm, và cô cũng sẽ thấy được anh yêu cô đến mức nào.
    Cô đã quên mất rằng, dù cô mang đôi chân người, cô vẫn là tiên cá sống đến 300 năm, còn anh chỉ là con người với 100 năm ít ỏi.
    Truyền thuyết là thế...
    Nhưng tại sao không phải là truyền thuyết mà kết cục vẫn giống nhau. Liệu có phải đúng là do biển quá vô tình?
    ........
    (ST)
  10. chieclatinhyeu

    chieclatinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    Mời các bạn đọc bài viết của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn , tản mạn về tình bạn, tình yêu và cuộc sống.Bài viết khá hay và rất ấn tượng ....
    Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ."Hẫy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu.Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt "
    Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cảnh đời nhộn nhịp .Ta ko khước từ hư vô và cũng ko xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời.Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ.Hạnh ngộ trong tình bạn.Hạnh ngộ trong tình yêu.
    Nếu đã có một ngày sinh nhật dĩ nhiên sẽ có rất nhiều ngày sinh nhật nữa.Mà hình như trong hội ngộ cuộc đời riêng-chung của chúng ta ngày nào mà ko là ngày sinh nhật,bởi vì cái màu sắc của lễ lạc đã tự bao giờ khoác lên trên mỗi ngày chúng ta đang sống.
    Xin cảm ơn cuộc đời và cảm ơn tất cả mỗi chúng ta đang có mặt mỗi ngày bên nhau.Ly rượu nồng nàn của đời biết bao giờ uống hết được.
    Tình yêu thường mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc.Có một lá cờ bay trên hanhk phúc và có một đoá quỳnh úa ngủ trong khổ đau.Cố gắng tránh đừng than thở.Thử thở dài một mình và quên lãng.Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất.Tình yêu khi muốn ra đi thì ko có một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được.Tình yêu là tình yêu.Trong nó đã sẵn mầm mống và sự huỷ diệt.
    Tình yêu tự đến và tự đi ,ko cần ai dìu dắt.Nó hoàn toàn tự do.Muốn giam cầm nó thì nó sẽ bay đi .Muốn thả nó bay đi thì có khi nó ở lại.
    Vì có tình yêu nên có lễ hội .Người ta bắt đầu những cuộc viếng thăm,lui tới,áo mũ xuênh xoang,bánh trái,***g đèn,heo ngỗng...Những cuộc rước dâu pháo nổ đì đùng ,trong làng, trong xóm .Lễ hội mở ra trong cả lòng người...
    Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu.Có những lễ hội kéo dài suốt cả đời người .Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi .
    Đến một lứa tuổi nào đó , chia vui và chia buồn đều có nỗi mệt nhọc như nhau.
    Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại.Vì sao?Ko vì sao cả.Vì một lựa chọn tưởng rằng đã đúng cuối cùng sai.Và trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn vết thương .Một vết thương đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà ra như một sự tỉnh thức.Tỉnh thức trên vết thương.Trên một nỗi đau tưởng rằng đã thuộc về quá khứ .Nhưng không.Ko có gì thuộc về quá khứ cả.Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó.Nó nằm chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương.
    Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó ko còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức.Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương.Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn người đó .Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời .Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng tương lai .Nó mách bảo cho chủ nhân của nó là ko có một vết thương nào vô tư được sinh thành cả.Nó là một nỗi đớn đau như khi trời đất trở dạ làm thành một cơn bão .
    May thay trong cuộc đời này vừa có tình bạn vừa có tinh yêu.Tình bạn thường có một khuôn mặt thật hơn tình yêu.Sự bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng ko nhiều.
    Tôi thấy tình bạn quý hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng ko còn tái tạo được nữa
    Cuối cùng ko có gì khác là sống và chết.Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không .Phải đi đến tận cùng hai cõi sống chết để làm tan biến tất cả những giấc mộng đời ko thực .....

Chia sẻ trang này