1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngôi nhà văn học:Nơi hộ tụ những trái tim yêu văn học (truyện ngắn,tiểu thuyết...)

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi chieclatinhyeu, 02/03/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. saobien_12

    saobien_12 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/08/2005
    Bài viết:
    2.918
    Đã được thích:
    0
    hhiih .....copy câu chuyện này của anh CRAZYMAN o maiyeuem rồi ....
  2. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
  3. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    .Phần III :
    Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.

    Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh.

    Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.

    Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.

    Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo: "Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây". Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa.

    Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

    "Em có bầu rồi đấy à?".

    Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. "Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi".

    Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.

    Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy.

    Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa.

    Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.

    Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

    Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu?

    Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v.. . Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

    Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?

    Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh.

    Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình..., anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...

    Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

    Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...

    Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình: Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ... Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé.

    Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất...

    Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

    Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé...

    Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: "Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ... ".

    Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...
  4. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Bạn là người như thế nào?
    TTCT - Tình huống đặt ra trong bài trắc nghiệm như sau: bạn bị lạc trong sa mạc, lượng nước mang theo chỉ có giới hạn mà đường thoát vẫn mịt mù, gay hơn nữa, cùng đi với bạn còn có năm con thú sau: bò, sư tử, khỉ, ngựa và cừu.
    Sau một hồi tìm đường, lượng nước tiếp tục giảm, do đó bạn phải quyết định bỏ bớt một con lại vì nếu không tất cả sẽ cùng chết. Bạn sẽ bỏ lại con nào? Bạn tiếp tục đi với bốn con còn lại và lượng nước sụt xuống ?ochóng mặt?, một con thú nữa phải bỏ lại. Đó là con nào? Như vậy bạn còn ba con. Đi, đi, đi... Nóng, nóng, nóng như thiêu đốt... Và thêm một ?oem? nữa phải nói lời chia tay khi ốc đảo duy nhất bạn tìm thấy thì không một giọt nước.
    Bạn sẽ phải hi sinh con nào tiếp theo? Ba thầy trò bạn tiếp tục lên đường nhưng hi vọng sống sót rất mong manh, nếu bạn không ?orắn lên? một chút, cả ba sẽ cùng chết khi lượng nước đã sụt giảm đáng kể. Con thú tiếp theo nào sẽ phải nói câu ?oSayonara?? Vậy là giờ đây chỉ còn hai: bạn và loài vật bốn chân duy nhất còn lại. Và... thật may mắn, bạn đã tìm được đường thoát khỏi chốn địa ngục! Nhưng trước tiên chúng ta hãy xem bạn đã bỏ lại những gì nhé.
    Theo quan niệm của người Nhật, sa mạc tượng trưng cho điều gì rất khó thực hiện, còn những con vật trên tượng trưng cho những phần không thể thiếu trong cuộc đời bạn. Thứ tự bạn loại bỏ từng con vật sẽ có thể nói lên tầm quan trọng của chúng đối với bạn. Con nào bạn loại bỏ đầu tiên sẽ có ý nghĩa ít quan trọng nhất và cứ thế... Riêng con cuối cùng ở lại thì quan trọng nhất.
    ? Bò tượng trưng những nhu cầu cơ bản nhất.
    ? Sư tử tượng trưng niềm kiêu hãnh.
    ? Khỉ tượng trưng con cái của bạn.
    ? Cừu tượng trưng tình bạn, những mối quan hệ.
    ? Ngựa tượng trưng niềm đam mê của bạn.
    BÙIN GUYỄN QUÍ ANH (theo Personality Quiz
  5. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Giọt nước tràn ly

    TTO - Khi anh yêu cầu tôi cho phép anh bốc thăm giữa tôi và người thứ 3 xem anh sẽ ở lại bên cạnh ai vì anh không thể quyết định được, đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
    Đó cũng là giọt nước làm thành cơn sóng lớn cuốn trôi đi tất cả nững kỉ niệm vui, buồn của chúng tôi suốt 5 năm gắn bó.
    Tôi đau khổ cùng cực mặc dù 2 năm trước tôi đã biết sự có mặt của kẻ thứ 3 qua lời thú tội của anh. Nhưng tôi không đủ tự tin khi không có anh bên cạnh và thật sự anh cũng yêu tôi rất chân thành và biện hộ cho anh là cách duy nhất để tôi tiếp tục chấp nhận anh.
    Sau những ngày tháng đau buồn, tôi cũng đủ can đảm để quay về với thực tại và quyết định vào Sài Gòn để làm một người mới - bởi bao lâu nay vì tình yêu với anh, tôi đã bó buộc mình nơi vùng quê này để không xa anh và phù hợp với anh cũng như gia đình anh.
    Tôi ra đi và nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống vội vã, bon chen nơi Sài Thành. Công việc, học hành đã chiếm hết thời gian của tôi. Nhưng mọi chuyện về anh tôi vẫn loáng thoáng nghe được qua bạn bè và người quen.
    Những tưởng mọi chuyện đã trôi vào quá khứ, nhưng 1 tuần trước lễ cưới, anh tìm gặp tôi và nói "Anh không thể quên em, anh sẽ hủy bỏ hôn lễ ". Đây là điều tôi không thể ngờ, nhưng không hiểu sao tôi lại đón nhận bằng thái độ dửng dưng và bình thản.
    Cuối cùng, hôn lễ của anh cũng diễn ra theo đúng dự kiến và rất tốt đẹp. Còn tôi vẫn bon chen, vội vã và bằng lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Tôi đã tìm được niềm vui trong công việc, bạn bè, đồng nghiệp - điều mà trước đây tôi không dám nghĩ, tôi cũng đã thầm cám ơn anh.
    ...Tôi trở về thăm nhà sau 1 thời gian dài không đủ can đảm đối mặt với mọi người và cũng thật tình cờ tôi chạm mặt anh. Chào hỏi xã giao cho phải phép, nhưng khi quay đi tôi lại thấy lòng mình trống trải đến lạ lùng, có phải tôi vừa gặp người tôi đã từng yêu thương, sống chết bao năm đó không? Sao xa lạ quá cứ như tôi gặp 1 người chưa từng quen biết, vừa vội vã lướt qua mặt tôi.
    Đến bây giờ đã nhiều năm trôi qua tôi cũng không thể hiểu nổi, làm sao mình có thể xóa sạch tất cả nhanh chóng đến như vậy? Tôi vẫn cứ hối tiếc một điều, ước gì ngày xưa anh thẳng thừng tuyên bố với tôi rằng "Anh chọn cô ấy chứ không chọn em" thì chắc có lẽ anh vẫn còn tồn tại trong tôi ít nhiều.
    TRẦN NGUYÊN
  6. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    SÁT THỦ KINH TẾ PHẦN I
    TT - Sát thủ kinh tế là những tay chuyên nghiệp được trả lương cao để lừa bịp và móc túi hàng tỉ USD từ các quốc gia trên thế giới. Nhiệm vụ của họ là khơi nguồn tiền từ Ngân hàng Thế giới, Cơ quan Phát triển quốc tế Mỹ và các tổ chức viện trợ nước ngoài chảy về kho bạc những tập đoàn khổng lồ và két sắt một số gia đình giàu có.
    Vũ khí của họ là các bản báo cáo tài chính giả mạo, những cuộc bầu cử gian lận, những khoản tiền đút lót, những vụ tống tiền, ******** và án mạng.
    Tại sao tôi lại biết rõ đến thế? Đơn giản thôi, vì tôi chính là một sát thủ kinh tế.
    Không còn đường lui
    Có thể gọi Chas. T. Main, Inc (MAIN) là một công ty cổ phần. Khoảng 5% trong số 2.000 nhân viên của MAIN làm chủ công ty. Vị trí của họ khiến người khác phải thèm rỏ dãi. Họ không chỉ có quyền điều khiển người khác mà còn kiếm được bộn tiền.
    Sự thận trọng là đặc điểm của giới lãnh đạo MAIN, họ luôn yêu cầu nhân viên tôn trọng triệt để luật im lặng. Liên hệ với báo giới là điều cấm kỵ và không thể tha thứ. Do đó, hầu như không có ai bên ngoài MAIN có một khái niệm nhỏ nào về sự tồn tại của chúng tôi.
    MAIN là một tập đoàn do cánh đàn ông làm chủ. Vào năm 1971, chỉ có vỏn vẹn bốn phụ nữ giữ các vị trí chuyên môn trong công ty. MAIN còn có tới 200 nữ nhân viên khác, nhưng hầu hết chỉ đảm nhận cương vị thư ký riêng - mọi phó chủ tịch và giám đốc công ty đều có thư ký riêng - hay người viết tốc ký cho chúng tôi. Tôi dần dần quen với sự thiên vị giới tính này. Do vậy, những gì diễn ra hôm đó khiến tôi vô cùng sửng sốt.
    Một phụ nữ tóc nâu quyến rũ tiến đến bàn làm việc của tôi và ngồi đối diện tôi. Trong bộ đồ công sở xanh đen, trông cô đầy vẻ tự tin. Tấm danh thiếp mang tên Claudine Martin - cố vấn đặc biệt của MAIN.
    Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt xanh của cô. "Tôi được yêu cầu giúp đào tạo anh?, cô nói. Tôi không thể nào tin một chuyện như thế xảy ra với mình. Bắt đầu từ hôm sau, chúng tôi thường gặp nhau trong căn hộ của Claudine tại phố Beacon.
    Trong giờ đầu tiên, cô giải thích tôi đang làm một việc đặc biệt và chúng tôi cần giữ bí mật mọi thứ. Cô cho tôi biết trước đó không ai hướng dẫn tôi phải làm gì vì không ai có quyền đó, ngoài cô. Thế rồi cô cho tôi biết nhiệm vụ của cô là nhào nặn tôi thành một sát thủ kinh tế.
    Bài học đầu tiên
    Tôi thú nhận rằng mình chẳng hiểu sát thủ kinh tế là gì. Claudine cười: ?oKhông phải chỉ mình anh đâu. Chúng ta là hàng hiếm, hoạt động trong một lĩnh vực bẩn thỉu. Không ai được phép biết về công việc của anh, kể cả vợ anh?. Sau đó cô trở nên nghiêm túc: ?oTôi sẽ thành thật với anh và sẽ dạy anh tất cả những gì tôi biết trong những tuần tới. Sau đó anh sẽ phải lựa chọn. Quyết định sau cùng là của anh. Nếu anh tham gia, anh sẽ dính chặt vào nó cả đời?.
    Lúc đó, tôi không biết rằng Claudine đã lợi dụng những điểm yếu trong tính cách của tôi được hồ sơ của Cơ quan An ninh quốc gia (NSA) ghi lại. Tôi không biết ai đã cho cô ta biết những thông tin đó, chỉ biết rằng cô đã sử dụng chúng một cách hiệu quả.
    Phương thức tiếp cận của Claudine, sự kết hợp giữa vẻ quyến rũ ngoại hình và sự thuyết phục trong ngôn từ được chuẩn bị để dành riêng cho tôi. Cô ta biết rõ ngay từ đầu rằng tôi sẽ không dám đánh liều với cuộc hôn nhân của chính mình bằng cách tiết lộ các bí mật. Và cô ta thẳng thắn một cách đáng sợ khi miêu tả những hoạt động đen tối tôi sẽ phải thực hiện.
    Claudine cho biết công việc của tôi có hai mục tiêu cơ bản. Thứ nhất, làm sao để biến những khoản vay của các tổ chức quốc tế cho những nước nghèo thành tiền chuyển về MAIN và các công ty Mỹ thông qua các dự án xây dựng công cộng qui mô lớn. Thứ hai, tôi phải khiến những nước nhận viện trợ phá sản (tất nhiên là sau khi các nước này đã trả đủ cho MAIN và các nhà thầu Mỹ khác) để các nước đó mãi mãi mắc nợ, do đó sẽ dễ dàng đáp ứng đòi hỏi của chúng tôi, ví dụ như căn cứ quân sự, phiếu bầu tại Liên Hiệp Quốc, hoặc cơ hội tiếp cận các nguồn tài nguyên thiên nhiên như dầu khí?
    Claudine nói công việc của tôi là phán đoán ảnh hưởng của những khoản đầu tư trị giá hàng tỉ USD vào một quốc gia. Đặc biệt là tôi phải vẽ ra những nghiên cứu dự báo tăng trưởng kinh tế cho 20 - 25 năm sau và đánh giá tác động của các dự án.
    Ví dụ, nếu quyết định cho một quốc gia vay 1 tỉ USD để chính quyền nước này không ngả về phe Liên Xô, tôi sẽ phải so sánh hiệu quả giữa việc đầu tư vào các nhà máy điện với việc đầu tư vào hệ thống đường sắt hay viễn thông quốc gia. Hoặc nếu một quốc gia có cơ hội được nhận một hệ thống tiêu thụ điện hiện đại, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm giải thích hệ thống đó sẽ có lợi cho tăng trưởng kinh tế như thế nào nhằm đảm bảo khoản vay sẽ được chuyển đến quốc gia đó.
    Điều mà không ai liên quan đến những dự án này nói ra là tất cả họ đều có mục đích đem lại lợi nhuận lớn cho các nhà thầu, làm hài lòng một số gia đình giàu có và đầy quyền lực tại các quốc gia đi vay, trong khi đảm bảo sự phụ thuộc về mặt tài chính lâu dài và kéo theo đó là sự phụ thuộc về chính trị của các quốc gia trên khắp thế giới. Khoản vay càng lớn càng tốt. Còn chuyện gánh nợ mà một quốc gia mang sẽ cướp đi cơ hội tiếp cận các dịch vụ xã hội, y tế, giáo dục từ tay những người dân nghèo khó nhất của nó thì chẳng ai quan tâm.
    Trong vòng vài tháng, tôi sẽ đến đảo Java của Indonesia, lúc đó được xem là một thị trường bất động sản đông dân nhất thế giới. Indonesia cũng là quốc gia Hồi giáo có nguồn tài nguyên dầu mỏ to lớn và là một trung tâm của phong trào cộng sản.
    Một ngày nọ, tôi nhắc Claudine rằng một nhóm 10 người của MAIN đang được đưa đến Java. Tôi hỏi liệu họ có được đào tạo giống như tôi, cô đảm bảo rằng không. ?oHọ là những kỹ sư - cô nói - Họ thiết kế các nhà máy điện, hệ thống truyền tải, cảng biển, đường sá giúp vận chuyển nhiên liệu. Anh là người dự đoán tương lai. Dự báo của anh quyết định tầm ảnh hưởng của những hệ thống họ thiết kế và cả qui mô khoản vay. Anh thấy đấy, anh chính là chìa khóa?.
    JOHN PERKINS - HIẾU TRUNG lược dịch
  7. chieclatinhyeu

    chieclatinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    Nghịch lý
    * Chúng ta xây dựng xa lộ rộng lớn nhưng chúng ta nhìn nhau bằng con mắt hẹp hòi.
    * Chúng ta mua nhiều đồ hơn nhưng sử dụng chúng ít hơn.
    * Những ngôi nhà ngày càng to hơn nhưng gia đình ngày một thu nhỏ lại. Nhà đẹp nhiều hơn, gia đình yên ấm ít hơn.
    * Chúng ta có nhiều tiện nghi nhưng có ít thời gian dành cho nhau.
    * Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn trước nhưng trí khôn kém đi, biết nhiều hơn nhưng óc phán xét suy giảm.
    * Chúng ta tích cóp của cải nhưng đồng thời làm rơi vụng những giá trị của con người. Với nhiều kẻ, thu nhậo đi lên, đạo đức đi xuống.
    * Chúng ta nói quá nhiều, nghe quá ít.
    * Chúng ta đang cố học cánh kiếm sống chứ không học cách sống. Chúng ta kéo dài được tuổi thọ nhưng cuộc sống vẫn ngắn ngủi.
    * Chúng ta vượt được vạn dặm để lên tới mặt trăng và trở về, nhưng không ít người cả đời không bước qua nổi bức giậu sang thăm người hàng xóm. Chúng ta chinh phục được vũ trụ nhưng bức lực với chính mình.
    * Chúng ta xây dựng những công trình lớn nhưng chưa chắc đã là công trình tốt.
    * Chúng ta cố gắng làm sạch không khí trong lúc tự là ô nhiễm tâm hồn bản thân.
    * Chúng ta viết nhiều nhưng đọc ít. Chúng ta học cách hối hả nhưng không học được cách đợi chờ.
    * Chúng ta chế được những máy tính công xuất lớn và tốc độ nhanh đễ lưu trữ và xử lý thông tin trong vài phần tỷ của cái nháy mắt nhưng các dân tộc vẫn không hiểu nhau.
    * Chúng ta chia nhỏ được các nguyên tử nhưng bất lực trước thói quen định kiến.
    * Chúng ta có nhiều thứ để giải trí nhưng ngày càng ít được thư thả
  8. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Lời thú tội của một sát thủ kinh tế (kỳ 2)
    ?oCứu Indonesia?

    Sukarno - tổng thống đầu tiên của Indonesia độc lập. Về sau ông bị chính quyền của tướng Suharto đảo chính

    TT - Tôi nhận ra rằng một số giảng viên đại học của tôi đã không hiểu rõ bản chất thật của kinh tế vĩ mô: trong nhiều trường hợp, giúp một nền kinh tế tăng trưởng chỉ khiến một số người ngồi trên đỉnh kim tự tháp trở nên giàu có hơn, trong khi chẳng làm gì có ích cho những kẻ ở dưới đáy, thậm chí còn đạp họ lún sâu hơn.
    Trên thực tế, thúc đẩy chủ nghĩa tư bản thường tạo ra một hệ thống giống với những xã hội phong kiến Trung cổ.
    Chuẩn bị phiêu lưu
    Để nghiên cứu thêm về nghề nghiệp mới, tôi dành thời gian đọc sách về Indonesia. Tôi thuộc lòng lời khuyên của Claudine: ?oCàng biết rõ về quốc gia anh đến, công việc của anh sẽ càng dễ dàng hơn?.
    Trong suốt thời kỳ thực dân, Indonesia được xem là một kho báu có giá trị lớn hơn cả châu Mỹ. Java là hòn ngọc trên vương miện, đồng thời cũng là chiến trường tàn sát giữa những kẻ xâm lấn người Tây Ban Nha, Hà Lan, Bồ Đào Nha và Anh. Cuối cùng, người Hà Lan giành thắng lợi vào năm 1750. Sau Thế chiến thứ hai, một nhà lãnh đạo có nhiều ảnh hưởng là Sukarno xuất hiện tuyên bố độc lập.
    Chiến tranh cuối cùng đã kết thúc vào ngày 27-12-1949 khi người Hà Lan hạ quốc kỳ. Tuy nhiên, cai quản Indonesia lại là một nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều so với đánh bại người Hà Lan. Thiếu sự đồng nhất, đất nước với hơn 17.500 hòn đảo nhỏ bị chia rẽ sâu sắc bởi sự khác biệt về văn hóa, ngôn ngữ và hận thù dân tộc. Xung đột đẫm máu thường xuyên nổ ra, buộc Tổng thống Sukarno phải thắt chặt quyền thống trị.
    Lực lượng đối lập hình thành và một âm mưu đảo chính được thực hiện vào năm 1965. Ông Sukarno thoát chết trong gang tấc nhờ trí thông minh của vợ. Người đứng đầu quân đội, tướng Suharto lên nắm quyền tổng thống vào năm 1968, nhưng những người cộng sản vẫn được dân ủng hộ. Năm 1971, Mỹ càng quyết tâm lôi kéo Indonesia khỏi ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản.
    Phà một hơi thuốc, Charlie nói: ?oỞ đây chúng ta sẽ được chiều chuộng như những ông hoàng. Người Indonesia sẽ chăm sóc chúng ta cẩn thận như bất cứ ai từ Đại sứ quán Mỹ. Tuy nhiên, đừng quên rằng chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta đến đây để phát triển kế hoạch điện khí hóa Indonesia, một trong số vùng đất đông dân nhất trên thế giới. Đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng?.

    Chiến lược của Mỹ bắt đầu đi theo phương hướng mang tính toàn cầu hơn, tập trung vào ngăn cản ?ohiệu ứng domino? của chủ nghĩa cộng sản. Chiến lược đó tập trung vào một số nước, và Indonesia là chìa khóa. Dự án điện khí hóa của MAIN là một phần trong kế hoạch tổng thể đảm bảo sự kiểm soát của Mỹ ở Đông Nam Á.
    Giả thuyết của chính sách ngoại giao Mỹ là tướng Suharto sẽ phục vụ Washington và Indonesia sẽ là hình mẫu cho các quốc gia khác trong khu vực noi theo. Một phần kế hoạch của Washington dựa trên lập luận là thành công tại Indonesia sẽ có tác động tích cực đến khắp thế giới Hồi giáo, đặc biệt là khu vực Trung Đông. Và nếu như vậy là chưa đủ hấp dẫn thì còn một lý do nữa là Indonesia có dầu mỏ.
    Càng nghiên cứu, tôi càng thấy phấn khích. Tôi bắt đầu tưởng tượng những cuộc phiêu lưu sắp tới. Làm việc cho MAIN, tôi sẽ có cơ hội đánh đổi cuộc sống vất vả khi làm việc cho Peace Corps bằng một cuộc sống khác, xa hoa và quyến rũ hơn nhiều.
    Một ngày năm 1971, một tuần trước khi bay sang Indonesia, tôi đến căn hộ của Claudine. Một bàn tiệc đã được chuẩn bị sẵn. Claudine nâng ly: ?oAnh đã thành công - cô cười - Giờ anh đã là một trong số chúng tôi?. Khi đang thưởng thức rượu vang, Claudine nhìn tôi bằng ánh mắt tôi chưa thấy bao giờ, giọng nghiêm nghị: ?oĐừng bao giờ tiết lộ cho ai biết về chúng ta. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh làm như vậy, và tôi cũng sẽ không thừa nhận là đã gặp anh?.
    Claudine liếc nhìn tôi, và đó là lần duy nhất tôi cảm thấy bị cô ta đe dọa. Rồi cô cười lạnh lùng: ?oTiết lộ về chúng ta sẽ khiến anh gặp nguy hiểm đấy?. Tôi choáng váng và cảm thấy thật khủng khiếp. Nhưng sau đó, khi bước trên phố, tôi phải thừa nhận rằng đó là một kế hoạch thông minh. Sự thật là toàn bộ thời gian chúng tôi bên nhau đều diễn ra trong căn hộ của Claudine. Không hề có một bằng chứng nhỏ nào về mối quan hệ của chúng tôi, và không một nhân viên nào của MAIN dính líu vào. Một phần trong tôi còn biết ơn sự thành thật của cô ấy.
    ?oTập đoàn trị?
    Nhóm của chúng tôi ở tại khách sạn sang trọng nhất đất nước, khách sạn InterContinential Indonesia. Trong buổi tối đầu tiên, giám đốc dự án Charlie Illingworth mời chúng tôi ăn tối trên tầng thượng một nhà hàng sang trọng.
    Gương mặt Charlie rất nghiêm túc: ?oChúng ta tới đây không ngoài việc cứu rỗi quốc gia này khỏi nanh vuốt của chủ nghĩa cộng sản. Như các anh đã biết, Indonesia có một lịch sử dài lâu đầy những biến cố. Giờ khi nó chuẩn bị lao vào thế kỷ 20, một lần nữa nó đứng trước thử thách. Trách nhiệm của chúng ta là đảm bảo rằng Indonesia không đi theo bước chân của VN, Lào và Campuchia. Điều đó, hơn bất cứ yếu tố nào (ngoại trừ dầu lửa), sẽ đảm bảo chế độ tư bản và dân chủ?.
    Charlie châm một điếu thuốc khác và tiếp tục: ?oNói về dầu lửa, chúng ta đều biết nước Mỹ của chúng ta phụ thuộc dầu lửa như thế nào. Theo nghĩa đó, Indonesia có thể trở thành một đồng minh hùng mạnh của chúng ta. Do đó, khi các anh phát triển kế hoạch này, làm ơn hãy làm tất cả những gì có thể để đảm bảo rằng ngành công nghiệp dầu lửa và tất cả các ngành khác phục vụ nó - cảng biển, đường ống, các công ty xây dựng - được đáp ứng nhu cầu điện của mình trong quá trình kế hoạch 25 năm?.
    Đêm đó, khi nằm dài trên giường trong căn phòng hạng nhất tại khách sạn, hình ảnh của Claudine dội về tâm trí tôi. Những bài giảng dạy về nợ nước ngoài của cô ta ám ảnh tôi. Sau cùng, tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi đến đây là để giúp Indonesia vươn lên, bước ra khỏi nền kinh tế trung cổ và giành một chỗ trong thế giới công nghiệp hiện đại.
    Nhưng tôi biết khi sáng ra, tôi sẽ dõi mắt qua cửa sổ, bỏ qua sự sang trọng của khuôn viên khách sạn để nhìn thấy những khu nhà tồi tàn trải dài hàng dặm phía trước. Tôi sẽ biết rằng có những em bé đang chết dần vì thiếu thức ăn và nước uống, và người lớn cũng như trẻ nhỏ đều đang chịu đựng sự hành hạ của những căn bệnh khủng khiếp và đang phải sống trong điều kiện tồi tệ.
    Trở mình trằn trọc, tôi cảm thấy không thể chối cãi được rằng Charlie và tất cả những người trong nhóm chúng tôi đến đây vì những lý do ích kỷ. Chúng tôi đang phục vụ chiến lược ngoại giao của Mỹ và lợi ích của các công ty. Chúng tôi bị thôi thúc bởi lòng tham chứ không phải là ước muốn làm cho cuộc sống của những người Indonesia trở nên tốt đẹp hơn.
    Trong đầu tôi bỗng nảy ra từ ?otập đoàn trị? (corporatocracy). Tôi không biết tôi đã nghe nó ở đâu đó hay tự mình nghĩ ra, nhưng nó mô tả chính xác tầng lớp thượng lưu mới mưu toan áp đặt thống trị trên toàn hành tinh.
    Tuy nhiên, mỗi nửa đêm tôi vẫn tự an ủi mình với lời hứa rằng một ngày nào đó tôi sẽ nói ra sự thật.
    Các người đã bán linh hồn cho quỉ dữ. Các người làm thế chỉ vì tiền?. Nhưng không, họ vẫn làm. Cho đến một ngày?
    ?oXin chúc mừng! Cậu vừa được thăng chức?. Lúc John Perkins bắt đầu ?ogặt hái thành công? trong nghề sát thủ kinh tế cũng là lúc ông cảm thấy mình bị bỏ rơi và cô đơn đến cùng cực, bị lợi dụng rồi vứt bỏ.
    JOHN PERKINS (HIẾU TRUNG lược dịch)
  9. comchiendon_2121dn

    comchiendon_2121dn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    0
    CHẠM TỚI MỘT NGƯỜI KHÁC
    Khi làm bác sĩ tâm lí ở Anh, tôi có một khách hàng bé nhỏ. Khi nhìn thấy cậu ta lần đầu, tôi thấy cậu bé đang đi đi lại lại không ngừng trong phòng.
    Khi tôi nói:" Cháu ngồi xuống đi!",David, tên cậu bé, ngần ngừ mãi mới chịu ngồi. Cậu bé mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khuy cài đến tận cổ. Khuôn mặt nhợt nhạt. David cứ nhìn chằm chằm xuống chân, còn hai bàn tay thì liên tục xoa vào nhau một cách lo lắng.
    David mất cả cha lẫn mẹ từ nhỏ và sống với bà. Nhưng năm cậu bé 13 tuổi, bà cậu bé cũng qua đời. Bây giờ cậu bé 14 tuổi và sống tạm trong trại trẻ mồ côi.
    David đến phòng khám của tôi với giấy giới thiệu của thầy hiệu trưởng:" David luôn căng thẳng và buồn bã, không chịu nói chuyện với ai, và làm tôi rất lo lắng. Mong bác sĩ giúp đỡ".
    Tôi nhìn David và lường trước một thất bại nghề nghiệp. Làm sao tôi giúp được cậu bé? Có những bi kịch của con người mà môn tâm lí học không có đủ câu trả lời, và cũng không có đủ từ ngữ để miêu tả.
    Ở lần gặp thứ hai, David không nói một lời nào. Cậu bé ngồi co ro trên ghế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn những bức tranh của các em nhỏ vẽ được treo khắp nơi trong phòng tôi. Khi kết thúc cuộc gặp thứ hai, trước khi David bước ra khỏi cửa, tôi đặt tay lên vai cậu bé. Cậu bé không tỏ thái độ gì, không phản đối, nhưng cũng không ngẩng lên nhìn tôi.
    -Tuần sau cháu cứ trở lại, nhé!
    Tuần sau đó, David trở lại. Tôi rủ cậu chơi cờ và cậu bé gật đầu. Sau đó, thứ tư tuần nào David cũng tới và chúng tôi đầu chơi cờ, hoàn toàn im lặng, thậm chí không hề nhìn vào mắt nhau. Chơi cờ rất khó ăn gian, nhưng tôi cũng luôn cố gắng thỉnh thoảng để David thắng.
    Và sau, David đến sớm hơn lệ thường một chút, lấy bàn cờ ra và sắp sẵn các quân cờ, im lặng chờ tôi xong việc. Có vẻ như cậu bé thích chơi cờ. Nhưng vẫn không bao giờ nhìn tôi. Có lẽ cậu chỉ cần ai đó ở bên mình. Một buổi chiều, David cởi chiếc áo khoác đen mọi ngày, khoác nó lên thành ghế rồi mới chơi cờ. Trông cậu bé nhanh nhẹn hơn mọi khi.
    Vài tuần sau, trong khi tôi đang quan sát David lúc cậu bé nghĩ thêm một nước cờ, bất chợt David ngẩng lên nhìn tôi:
    - Đến lượt chú rồi đấy!
    Kể từ ngày hôm đó, David bắt đầu nói chuyện. Cậu bé đã có bạn bè ở trường và tham gia cả một câu lạc bộ đi xe đạp. Cậu không tới phòng khám nữa, nhưng vẫn viết thư cho tôi vài lần, và việc cậu đang học hành ra sao để cố gắng vào đai học. Rồi những lá thư cũng ngừng. Đó là lúc cậu bé tự sống cuộc sống của mình.
    David đã cho tôi thấy, một người có thể chạm tới một người khác bằng cách nào. Bằng một cái chạm nhẹ, bằng sự cảm thông, bằng sự lắng nghe, bằng cách chia sẻ thời gian... Và bằng cả trái tim nữa!
    Có quá nhiều câu chuyện hay mà lại ý nghĩa. Post lên cho pà con cùng đọc. Xin quí zị ủng hộ em.
    MỘT CÂU NÓI DỊU DÀNG
    Đây là câu chuyện mà tôi được một nhà tỷ phú kể cho nghe.
    "Nhiều năm về trước, có một cậu bé mồ côi tên Jim, 12 tuổi, gầy gò. Jim sống lang thang, là đầu mối của mọi trò cười và trêu chọc của mọi người sống trong thị trấn. Không ai đối xử tử tế với Jim. Những nghi ngờ của mọi vụ ăn cắp hay rắc rối đều có tên Jim đầu tiên. Cậu chỉ nhận được những lời nói cay độc, nghi ngờ. Kết quả là Jim luôn lẫn tránh những người xung quanh. Cậu càng lẫn tránh, người ta càng nghi ngờ cậu.
    Tài sản duy nhất của Jim là chú chó Tige, cũng luôn khép nép và lẫn tránh mọi người như chủ nó. Jim không đối xử thô lỗ với Tige nhưng cậu cũng luôn dùng thứ ngôn ngữ cay độc mà mọi người dùng với cậu. Phần vì cậu đã quen với những ngôn ngữ đó, phần vì để trút đi mọi nỗi uất ức.
    Một hôm, Jim thấy cô gái phía trước làm rơi một gói nhỏ. Cô cúi xuống nhặt thì một gói khác lại rơi khỏi tay. Jim chạy đến, nhặt hai cái gói lên đưa trả cô gái.
    - Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt - Cô gái cười và xoa đầu Jim.
    Jim hoàn toàn sốc. Đó là những lời nói tử tế đầu tiên cậu nghe thấy trong suốt 12 năm. Jim nhìn theo cô gái cho đến khi cô đi khuất.
    ... Jim huýt sáo gọi Tige, con chó ve vẩy đuôi chạy tới bên. Cả chủ và chó đi vào rừng.. Jim ngồi xuống cạnh bờ suối và trong đầu cứ vang lên: "Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt !"... Jim cười một mình. Rồi cậu gọi: "Đến đây Tige !". Tige chạy lại ngay, Jim xoa đầu nó và nói: "Cảm ơn mày ! Mày thật là tốt !".
    Tige rất phấn kích và ngạc nhiên. Tai nó vểnh lên, mắt hướng về phía Jim chăm chú, đuôi vẩy lia lịa. "Đến con chó cũng thích nghe nói dịu dàng !". Jim nghĩ và lôi trong túi ra một mảnh gương vỡ. Cậu bé thấy một khuôn mặt lấm lem. Jim rửa mặt thật cẩn thận. Sau đó, Jim lại nhìn vào gương. Cậu bé ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cậu nhìn lên cao thay vì chỉ cúi mặt như mọi khi. Một cảm giác, cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy: cảm giác tự trọng.
    Từ khoảng khắc đó, cuộc đời Jim hoàn toàn thay đổi bởi quyết tâm để xứng đáng với những lời nói dịu dàng".
    Ngưng một lát, nhà tỷ phú tiếp tục nói: "Thưa các bạn, tôi chính là cậu bé đó. Thị trấn nhỏ mà tôi vừa kể đến chính là thành phố này 40 năm về trước. Cái cây ở đằng kia mà quý vị có thể thấy chính là nơi một người phụ nữ đã gieo hạt giống đầu tiên của lòng nhân hậu xuống cuộc đời tôi. Mong sao ai cũng có thể làm được như thế".
    Adlai Albert Esteb
  10. shinichi16

    shinichi16 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2003
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    0
    ĐỪNG CHÔN CON SÂU QUÁ
    Vào thế chiến thứ 2,trại tập trung nọ của Đức quốc xã gian giữ rất nhiều người Do Thái,phần lớn là phụ nữ và trẻ em.Bọn Đức quốc xã giày vò và giết họ một cách tàn nhẫn,số tù nhân Do Thái càng ngày càng ít đi.
    Cô bé hoạt bát,ngây thơ bị chúng giam cùng mẹ trong trại tập trung này.Một hôm,mẹ của cô bị bọn Đức quốc xã dẫn đi,từ đó không thấy trở về.Ai cũng hiểu bà đã bị giết.Ngày nào cũng có cảnh chết chóc ở đây,không ai biết được mình còn sống được đến ngày hôm sau hay không.Khi cô bé ngơ ngác hỏi mẹ em đâu,mọi người đều chảy nước mắt và im lặng.Sau cùng,không chịu được nữa,họ bèn nói dối em là mẹ em đi tìm cha em và sắp trở về.Cô bé tin lời,ngày nào em cũng líu lo hát những bài hát mẹ dạy,tiếng hát như làn gió mát xua tan không khí u ám ở trại tập trung.Thỉnh thoảng,cô bé leo lên song sắt phóng tầm mắt ra xa,hy vọng nhìn thấy mẹ trở về.Nhưng em chờ mãi,chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng mẹ đâu.
    Một buổi sáng nọ,bọn Đức quốc xã dùng súng áp tải cô bé và hàng vạn người Do Thái ra pháp trường.Nơi đó cúng đào sẵn một cái hố rộng ngoác làm mồ chôn sống những con người vô tội...(còn nữa,bữa sau pé sẽ post tiếp)

Chia sẻ trang này