1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngôi nhà văn học:Nơi hộ tụ những trái tim yêu văn học (truyện ngắn,tiểu thuyết...)

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi chieclatinhyeu, 02/03/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. shinichi16

    shinichi16 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2003
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    0
    ...Đám tù nhân khốn khổ câm lặng đón nhận cái chết,nỗi khiếp sợ tột cùng khiến họ không nói được lời nào.
    Từng người một bị bọn đức quốc xã đẩy xuống hố sâu.Một tên lính đến trước cô bé,thô bạo túm lấy em định ném xuống hố.Không hề chống cự,em mở to cặp mắt long lanh nói với tên lính:"Chú ơi,chú đừng chôn con sâu quá!Nếu chôn sâu quá,mẹ con sẽ không tìm thấy con!"Tên lính khựng lại,cả pháp trường bỗng vang lên tiếng khóc nức nở và người ta bắt đầu gào thét đầy căm phẫn.
    Không ai có thể thoát khỏi bàn tay đẫm máu của bọn đức quốc xã,nhưng lời nói ngây thơ của cô bé kia đã làm đau lòng hàng vạn người,khiến trước khi chết,họ đột nhiên tìm lại được sức mạnh của mình.
    Bạo lực có thể huỷ hoại tất cả chăng?Nhưng trước tình yêu thương và tâm hồn ngây thơ trong sáng của một cô bé,những kẻ gây ra bạo lực đã phải đối diện với bộ mặt hiểm ác và tâm địa tàn bạo của chính mình!
  2. hoavannotcdtv

    hoavannotcdtv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2005
    Bài viết:
    479
    Đã được thích:
    0
    Buổi chiều và cơn mưa lớn đã rơi nhanh trên thành phố. Em ngồi đây đã bao nhiêu ngày rồi, một mình trong căn gác nhỏ. Em biết ngoài kia gió mưa rất lạnh, và là vàng chắc đã rơi đầy trên con đường chúng mình đã đi qua. Nước mắt em lặng lẽ rơi theo những giọt mưa ngoài song cửa. Đêm một mình, đêm dài như không bao giờ qua. Hàng cây khô đã trổ lá đơm hoa khi xuân về nhưng nước mát em sẽ chẳng thể nào làm tươi thắm lại mối tình chúng mình
    Ngày đã lên, đêm đã xuống, giông bão đã qua đây và lá vàng đã che phủ dấu chân anh, như một ngày anh có em, một ngày em có anh. Tình iêu đó là thiên thu.

    Được hoavannotcdtv sửa chữa / chuyển vào 14:23 ngày 12/06/2006
    Được hoavannotcdtv sửa chữa / chuyển vào 14:39 ngày 12/06/2006
  3. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Lửa của khoảnh khắc
    Trần Thuỳ Mai
    Thằng Cọt ngồi trên chiếc ghế gỗ, đôi mắt trừng trừng ngó ra ngoài vườn. Trên đầu nó, mái hiên chùa im mát rợp bóng. Không gian im vắng thoang thoảng mùi nhang trầm tinh khiết. Tất cả sạch sẽ, tinh tươm, thanh tịnh. Trên cái nền ấy, thằng Cọt nổi bật lên như một vật kỳ dị, lạc lõng.
    Đã hơn mấy mươi năm, nó vẫn ngồi đó. Khuôn mặt nó già đi mỗi ngày, mái tóc rậm, đôi tai vểnh và tròn. Chỉ có cơ thể và tay chân cứ hoài quắt queo, không nhỉnh ra thêm một tí nào, mãi mãi vẫn là thân thể một đứa trẻ bên dưới cái đầu của một người đàn ông không có tuổi.
    Thằng Cọt không có tuổi. Nó hiện thân như nỗi ám ảnh của quá khứ. Dưới mái chùa này, vãi Thông sống với nó như sống với nghiệp chướng. Mỗi buổi sáng, vãi thức dậy từ sớm. Sau giờ trì tụng công phu, vãi lo nấu cơm, vực thằng Cọt dậy và lặng lẽ đút từng muỗng vào cái mồm xám xỉn. Cứ thế từng ngày, vãi sống lơ lửng giữa cõi tu và cõi tục. Sau những giờ trầm lắng trong hoa hương, kinh kệ và viễn cảnh siêu thoát mà vãi hằng khao khát, là những giờ đối diện với đứa con trì độn, với đôi mắt mở trừng nhìn vào khoảng không.
    * * *
    Bao giờ cũng thế, đôi mắt ấy giữ trong đáy sâu của nó hình ảnh cái làng quê trên vùng bán sơn địa cằn khô. Vùng đất bốn mươi năm trước Niết đã về làm dâu. Đám cưới đi bộ qua cánh đồng cỏ úa. Đồng cỏ rộng và hoang vu như một cái truông dài. Để được an tâm, nhà chồng Niết cho Cu Dõng, lực điền giúp việc trong nhà vác ngọn lao đi đầu phòng khi gặp mãnh thú trong cỏ lau. Ở vùng này, nước khan, người ta chỉ làm ruộng một mùa. Nghề phụ kiếm sống là săn bắn. Người ta sử dụng cung tên giáo mác và giỏi tài đặt bẫy hơn cả người tiền sử...
    Hoài niệm về đám cưới quá xa mờ, chỉ còn hình ảnh đoàn người đi sau mũi giáo, băng qua con đường đất đỏ như mầu tiết đọng, giữa hai bên lau cỏ vượt quá đầu người. Niết cúi đầu đi dưới nắng, giữa các bà già đi quanh. Thoáng nghe tiếng xì xào: "Thằng Dõng đi đầu, vác ngọn giáo mà mũi lại hướng ngay về cô dâu chú rể, thật chẳng hay tí nào". Niết nghe nói nhìn lên. ánh mặt trời tụ lại trên mũi lao thành một chùm sáng lóe. Những bắp thịt của người tráng đinh cuộn lên dưới nắng. Gió thổi qua truông ào ào, cuốn theo tiếng lao xao của đoàn người.
    Đêm cưới Niết, trong sân nhà chồng tụ lại đông như ngày hội. Đống lửa hồng trên sân. Mùi thịt nướng tỏa lan trong không khí. Niết nằm trong buồng nhìn qua khe cửa sổ. Tiếng ông trùm phường săn đang hát bài tế sơn quân trước xác con vật cách đấy mười tiếng đồng hồ còn thuộc về rừng núi: "Aaa...aa... sơn quân trong rừng sâu, sơn quân trên núi cao. Thú vào bẫy, người nhỏ máu. Rừng núi rộng lòng, người ta nương náu...". Trong tiếng hát, một tráng đinh lực lưỡng đang dọc ngang trên xác con heo rừng, tay cầm con dao sáng loáng. Lúc hắn quay mặt ra ánh lửa, Niết nhận ra người đàn ông vác mũi lao đi đầu đoàn người qua truông. Thịt đã chia xong cho mỗi nhà, theo đúng tục cưới trong vùng này. Ngọn lửa dần tàn, người tản đi bớt. Đêm dần lặng yên, trong lúc Niết mệt nhoài vì chuyến đi, vì những xúc cảm của ngày đầu xa nhà và những lạ lùng ở vùng đất mới. Nàng thiếp đi, trong giấc mơ ngọn lửa cứ bập bùng cho đến khi một bàn tay chạm vào cánh tay nàng. Niết giật mình. Bàn tay đầy mồ hôi, nhớp nháp lạnh. Nàng mở mắt. Thầy Thông, người chồng mà giờ phút này nàng mới nhìn rõ mặt. Niết nằm im lặng, mở to mắt, chờ đợi. Trong giờ phút lặng yên ấy nàng có cảm giác như vẫn nghe rất rõ tiếng lách tách của những mẩu than cuối cùng trên đống tro ngoài kia, và mùi lông, da thú cháy khét lẩn quất trong không khí.
    Thầy Thông làm việc dưới thị trấn. Một viên chức, dù chỉ là viên chức ở một thị trấn nhỏ bé, cũng là một danh giá lớn. Mặc dù có tiền và thuộc loại "ăn trên ngồi trốc" trong làng, thầy Thông hiền như đất. Dự định của hai vợ chồng là khi nào ông bà cụ trăm tuổi sẽ cùng ra ở thị trấn, giao cơ ngơi ở quê lại cho ông Chánh Hội, trùm phường săn, chú ruột thầy Thông. Nhưng cho đến khi thầy Thông biến mất khỏi vùng đất khô cằn này, Niết vẫn chưa ra khỏi cuộc sống quanh quẩn trong ngôi nhà ba gian với cái sân gạch nơi đã có đống lửa hừng lên trong đêm nàng mới đến nhà chồng. Từng năm qua, nàng dần quen với phong tục kỳ lạ của vùng săn. Bài hát tế sơn quân hầu như cứ mười hôm một lần, được hát lên trong sân nhà nàng, cái sân gạch duy nhất trong ngôi làng đìu hiu khô cằn này. Ở đây, nghề săn là một thu nhập chính. Bởi vậy nhà chồng Niết, vốn không có tráng đinh, phải nuôi cu Dõng để vừa giúp việc làm ruộng, vừa đi săn. Dõng lầm lì, ít nói. Hắn là tráng đầu phường, lúc nào mũi giáo đầu tiên xiên vào con thú cũng là của hắn.
    Những ngày mưa, hắn vừa vá lưới săn vừa kể cho mấy đứa tớ gái kinh nghiệm của hắn với các loại thú rừng. Con lợn lòi da dày, lông lởm chởm. Mũi giáo không đâm thủng. Muốn hạ nó phải bình tĩnh xiên mũi giáo vào dưới nách, hoặc nhắm vào chỗ khấu đuôi. Gấu càng nguy hiểm hơn, hễ thấy người là lao tới móc mắt. Phải đối diện với nó trong lúc nó lao tới, ở tư thế quỳ, mũi giáo cầm chắc, chếch mũi lên hướng phía trước. Con gấu theo đà phóng tới rơi gọn trên mũi thép, cổ bị xuyên thủng. Hoặc là mũi giáo đâm trúng cổ gấu, hoặc là xương thịt người đi săn sẽ bị cắn nát. Hai đứa tớ gái nghe say sưa đến há hốc miệng. Còn Niết, nàng chỉ nghe một cách lơ là. Nàng vẫn thế, dửng dưng và buồn nản với mọi người. Công việc trong nhà với những động tác giản đơn và lặp đi lặp lại biến cuộc sống của Niết thành một vòng tròn những bổn phận và những thói quen. Kể cả lúc thầy Thông thỉnh thoảng trở về, cái vòng tròn ấy cũng không hề bị phá tung, bởi Niết luôn sống trong cõi đời với tư thế một người chấp nhận, trước cả nỗi buồn và niềm vui, chia xa và hội ngộ. Mỗi lần về thăm, thầy Thông ăn cơm với ông bà Bá ở nhà trên. ăn xong, thầy xỉa răng rồi đi thăm đủ bà con trong làng, theo đúng phong tục ở nông thôn, không bỏ sót ai để khỏi bị phiền trách. Thường thầy trở về thì căn nhà đã vắng lặng, ai nấy ngủ yên, kể cả Niết. Nàng tỉnh giấc khi bàn tay chồng chạm vào người. Cảm giác nhờn và nhớp nháp lạnh làm nàng bất giác co người lại. Mọi điều sau đó, nàng lặng im chấp nhận một cách ngoan ngoãn, để mặc mọi chuyện xảy ra trên thân thể mình, như đang làm một công việc cuối cùng trong ngày. Sau đó, nàng tự thắt lại dây lưng, gài lại nút áo và quay mặt vào vách ngủ tiếp. Vòng tròn lại khép kín. Bao giờ cũng thế, cho đến ngày cả làng xôn xao lên vì vụ án giết người ngay trong sân nhà ông bà Bá, cha mẹ chồng Niết.
    * * *
    Thằng Cọt lại chắp chắp môi, ú ớ. Nó khát nước. Nó kêu. Vãi Thông lại gần. Trán nó nóng hầm hập. Nó ốm đã mấy hôm nay. Khi nó ra đời ai cũng tiên đoán nó chết non. Nhưng ngược với lời tiên tri, thằng Cọt vẫn sống, sống dai nhách một cách vô lý và oái ăm. Mặc dù chính vãi Thông, người sinh ra nó cũng mong cho nó được sớm giải thoát khỏi số phận còi cọc. Ba mươi năm qua, mưa nắng không chạm tới nó, chiến tranh không động tới nó. Nó sống để ám ảnh người còn sống.
    Vãi Thông nghiêng chén nước vào miệng thằng Cọt. Người ta gọi nó là Cọt, tiếng vùng quê gọi là còi cọc, không lớn lên. Nhưng bọn trẻ con quanh chùa thường gọi nó là Gấu. Nom nó giống hệt một con gấu, với những nếp nhăn hằn sâu trên trán, với đôi tai vểnh và cái mũi thỉnh thoảng khịt khịt đánh hơi. Khuôn mặt nó còn in những nét của cái đầu con gấu nằm ngửa bất động bên đống lửa cháy. Đến nửa khuya lửa tàn, phủ bụi tro lên cái xác thú bị bỏ rơi...
    Trong mắt vãi Thông hiện lên muôn ngọn lửa. Lửa. Lửa. Lửa bừng bừng khắp nơi trong đêm đen. Những ngọn đuốc truy lùng khắp nơi trong đêm tối. Tiếng mõ khua lốc cốc. Tai biến đã xảy ra trong phút chốc, hết sức bất ngờ và vô lý, sau một cuộc cãi cọ trong lúc chia phần thịt giữa những người đi săn. Trên thân xác con gấu nằm kia, ai là người đâm giáo đầu? Vốn hững hờ với mọi việc, Niết chỉ nghe tiếng quát tháo của thằng con Chánh Hội, tiếng nó sỉ nhục lanh lảnh như giọng đàn bà vẳng vào trong nhà. Khi nàng nghe tiếng gầm của Dõng, nàng chợt giật mình nhìn ra, bởi tiếng gầm ấy rất giống tiếng gầm của loài thú dữ.
    Sau đó khi tất cả tán loạn trong một nỗi khiếp hãi ghê gớm, khi tiếng khóc gào của người nhà Chánh Hội, tiếng hò hét truy đuổi trong đêm ầm ĩ vang lên, Niết mới hiểu là tai họa đã xảy đến. Trong cuộc ẩu đả, con Chánh Hội đã chết. Người ta tìm bắt Dõng. Còn thằng con trai Chánh Hội, hắn đã nằm mở mắt nhìn lên bầu trời đêm, hắn đã thoát ra ngoài mọi cuộc truy bắt. Niết không dám đến gần để nhìn vào đôi mắt hắn.
    Mọi xôn xao rồi cũng dịu xuống dần. Nhà Chánh Hội treo giải: ai bắt được Dõng sẽ cho mười thúng thóc. Mười thúng thóc ở cái vùng vừa ven núi vừa ven biển ấy quý lắm. Bởi vậy người ta lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm còn quá hơn con thú trên rừng lùng sục kiếm ăn. Nhưng vô hiệu. Người ta phải nhắn thầy Thông về để dàn xếp mọi việc, vì bên nhà Chánh Hội đòi kiện tụng. Cũng may vì hai nhà vốn là chỗ thân thuộc, và cả vì sự trọng nể đối với thầy Thông, câu chuyện được thu xếp êm xuôi và dần dần đi vào quên lãng.
    Lần thầy Thông về thăm nhà ấy, từ ngày cưới, tính đã sáu năm. Đêm đó Niết tỉnh giấc khi bàn tay lạnh và nhờn mồ hôi của chồng chạm vào người. Im lặng. Một lát, Niết nhận ra trùm lên căn chái nhỏ không còn ánh lửa tàn, không còn mùi lông da cháy khét. Một cảm giác nguội lạnh chợt nhắc đến điều lâu nay vẫn lởn vởn trong tâm trí: Sự muộn màng của một đứa con. Chồng nàng yên lặng không trả lời. Thêm một lần, Niết im lặng chấp nhận cái công việc cuối cùng của một ngày, trước khi quay mình vào vách chờ giấc ngủ.
    Không bao giờ Niết tưởng tượng được con người thường ngày điềm đạm và gần như lạnh giá ấy lại có lúc cầm con dao kề vào ngực nàng, với khuôn mặt điên cuồng vì ghen tuông. Người đàn ông ghen, khủng khiếp gấp mấy trăm lần người đàn bà, bởi vì ngoài lòng căm thù man rợ họ còn có quyền lực và sức mạnh. Hai hàm răng nghiến ken két trong lúc hạch hỏi, rất nhỏ, để khỏi làm kinh động những người đang ngủ bên ngoài căn chái: "Khai ra không thì tao cho mày chết". Niết nằm rũ liệt, mồ hôi lạnh vã ra khắp người. Hôm nay chồng nàng đã nhìn thấy dấu hiệu thai nghén nơi hai bầu ngực đầy vun, hai núm vú sưng lên, đen thẫm.
    Nàng tự biết mình mở miệng nói thì tất cả sẽ sụp xuống như ngàn cân đá. "Tôi xin chết. Cậu đừng hỏi, tôi không nói đâu, đằng nào tôi cũng chịu chết". Mũi thép ấn xuống. Bất chợt, cả sức nặng đe dọa tan biến... Niết mở mắt, thấy chồng đã quăng dao, ôm mặt khóc như đứa trẻ.
    Nàng ngồi dậy, định đến nâng chồng lên nhưng thầy Thông đẩy nàng ra. Niết ngồi yên, một phút sau nàng bảo: "Cậu tha lỗi cho tôi. Tôi có tội. Ngày mai tôi xin đi khỏi nhà này". Thầy Thông lắc đầu: "Mày ra khỏi nhà, mày chết đói. Tao nuôi mày, mày cứ ở đây. Tao không bỏ mày đâu nhưng từ đây tao không đụng đến mày nữa".
    Niết gãy gập xuống như cái cây bị bão. Lòng quảng đại bất ngờ của chồng làm nàng bị hành hạ đau đớn hơn mọi lời rủa sả. Hình như hình phạt lớn nhất không phải là roi đòn mà là sự bao dung.
    Về sau này, nghĩ lại, đôi khi Niết tiếc tại sao lúc đó mình lại không chết thì nhẹ nhàng biết bao. Nhưng nàng đã sống; mà cả thầy Thông cũng muốn cho nàng sống, bởi dù gì, cả gia đình cũng đang cần một đứa con... Chồng nàng đã được an ủi bởi ý nghĩ, dù sao khi đứa bé ra đời thì cái cộng đồng quanh nó cũng sẽ xem nó như một sự chứng nhận: chứng nhận cho một điều gì đấy không hề có, nhưng lại rất cần...
    Nhưng chín tháng sau, khi đứa trẻ ra đời, mọi hy vọng cuối cùng đã sụp đổ. Thầy Thông bỏ đi. Phía trước là con đường đất đỏ mòn lấp giữa truông lau. Gió lạnh quất buốt rát. Niết chạy theo hổn hển khóc: "Tôi lạy cậu, cậu quay lại với ông bà..." Thầy Thông hất mạnh, nàng ngã vật ra đất. Hai đứa tớ gái chạy theo, khóc lóc, níu lấy chủ. Thầy Thông đành quay lại, mắt đỏ au nhìn trừng trừng khoảng không. Đêm hôm ấy, thầy lẳng lặng ra đi. Và không bao giờ về nữa.
    Bất hạnh chồng chất làm Niết muốn ngã gục. Nhưng phải sống. Vì đứa con không thành người. Vì cha mẹ chồng đang trong cảnh già tuyệt vọng. Không ai biết điều gì để phiền trách nàng. Ai cũng tưởng nàng là nạn nhân của bất hạnh như họ. Chỉ có nàng biết mình là thủ phạm. Niết xuống tóc và ăn chay từ ngày đó. Nàng chỉ còn một mong mỏi, được quên.
    * * *
    Sau khi ông bà Bá mất, Niết bán hết nhà cửa rồi lưu lạc theo những cơn lốc của thời cuộc vào phía nam. Ở đó, trên mảnh đất ngoại ô, Niết đem hết lưng vốn thu gom xây một ngôi chùa tư nho nhỏ. Hơn năm mươi, Niết được chung quanh gọi là vãi. Vãi tu hành và nuôi con. Đứa con mà vãi đã đẻ ra với khuôn mặt dị dạng, đôi tai vểnh to, đôi mắt lệch lạc ngay khi nhìn tia sáng đầu tiên. Không hiểu tại sao vãi lại không chết ngay khi nhìn thấy nó lần đầu. Nó đã từ chối sự lừa dối mà một người lớn quảng đại nhất đã dành cho nó. Tại sao? Sao tôi lại sinh ra một con thú nhỏ trong lúc đã thai nghén nó trong một khoảnh khắc rất người?
    Vãi Thông cúi đầu, một giọt nước mắt lăn tăn trên mí mắt đã khô nhăn. Mãi mãi, dù sớm chiều kinh kệ, vãi biết mình chưa thật đi vào giải thoát, chừng nào còn nhìn thấy trong đôi mắt trừng trừng vô cảm của thằng Cọt cái khoảnh khắc xa xưa ấy. Một khoảnh khắc vang dội và mãnh liệt trong một đời người dài, rất dài. Không biết do sự tình cờ nào chiều hôm ấy khi đi củi về Niết ghé vào hang Cổ Gà ngồi nghỉ. Cảm giác của người bị nhìn từ sau lưng làm nàng quay lại: Dõng, con người bị truy lùng đang ở sau lưng nàng. Lẽ ra nàng đã hét to lên và bỏ chạy, nếu nàng không kịp nhớ rằng hồi còn ở nhà, hắn rất hiền, và bây giờ nom hắn tiều tụy thảm thương quá.
    Hắn không trốn về xã Quảng Thụ, quê hương hắn, hay đi giật dọc như lời đồn đoán của dân làng, mà lặn theo dòng sông trong đêm tối ngược lên khe rồi trốn trong hang Cổ Gà, ăn trái cây và dơi để sống. Không có gì tùy thân, nên hắn không thể đi xa. Hắn thèm gặp người, nhưng không dám. Chỉ qua Niết hắn mới dám nối lại mối dây liên hệ với cộng đồng của mình - cái cộng đồng lúc này đang muốn tìm hắn để nạp cho lưỡi dao chém sắc lẻm của người đao phủ.
    Niết nhìn hắn và chợt nhớ đến hình ảnh chùm lửa trên mũi giáo hắn vác ngược sau lưng trong ngày cưới của mình. Hôm sau, nàng quay lại hang Cổ Gà, đem cho hắn thịt khô, lưỡi dao để cạo râu tóc, và cả một bộ quần áo cũ để chống chọi với cái rét lúc về đêm. Một tuần sau, nàng bắt đầu ít sợ hãi hơn, đã có thể ngồi lại trong hang một chút. Lúc đó lần đầu tiên nàng thấy ánh mắt hắn khẩn cầu. Một bàn tay hắn đặt lên chân nàng. Niết sợ, vội vàng đứng dậy, hấp tấp ra khỏi hang. Những con dơi chờn vờn đập cánh trên trần động. Niết đi như chạy vì sợ Dõng đuổi theo, nhưng lúc đến bên khe nước mặn, ngoái đầu lại, nàng chỉ thấy một bóng mình trong hoàng hôn.
    còn tiếp
    Được nguoidungthoi sửa chữa / chuyển vào 17:19 ngày 15/06/2006
  4. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Tiếp theo
    Trong bóng chiều, cảnh hoang vu của khe núi làm nàng chợt thấy trơ trọi. Nàng đã trơ trọi như thế bao lâu mà không nhận ra. Nàng thấy hình ảnh Dõng nằm trong cái túi đá kia, cô độc và bị bỏ rơi. Hắn trơ trọi giữa rừng núi, cũng như nàng trơ trọi giữa những vòng tròn khép kín.
    Niết run chân. Nàng đứng sững trước khe cho đến khi hòn đá lớn giữa dòng bị nước dâng lên ngập đến hai phần ba - mặt nước lúc hoàng hôn đã dâng cao, chắn đường về. Hoặc là liều lội qua khe. Hoặc quay trở lại... Lần đầu tiên nàng đứng trước một lựa chọn. Cả cuộc đời nàng dửng dưng, chấp nhận, bây giờ nàng phải tự quyết lấy cho mình.
    Nửa giờ sau, trong lòng hang, Niết thấy Dõng dựa lưng vào vách đá. Hắn không hấp tấp khi thấy Niết. Hình như hắn đã tiên liệu rằng Niết sẽ trở lại, với cái linh khiếu thông tuệ của người luôn luôn ước lượng được chỗ hiểm chính xác của các loài dã thú.
    Niết thì thầm: "Nước ngập hòn Ông rồi". Dõng gật đầu và một giây sau nàng cảm thấy hơi nóng rừng rực từ thân thể người đàn ông. Nàng thấy đầu hắn ở trên hai gò ngực mình, khát khao như đứa bé rúc tìm mẹ. Hắn không hung bạo như nàng thoáng lo sợ, trái lại hắn xúc động như đứa trẻ được quà, mắt đỏ au và rạng rỡ. Hai cánh tay to và thô vừa ôm siết vừa lót quanh lưng Niết như để giữ cho nàng khỏi bị nghiến vào nền đá. "Lát nữa anh sẽ cõng em sang sông. Đừng sợ". "Nhưng anh không thể...".
    Niết muốn nói Dõng không thể sang bên kia khe mà không bị nguy hiểm đe dọa. Nhưng nàng không nói được hết câu. Nàng nhìn vào mắt Dõng, ánh mắt của lửa chớp trong cơn giông và biết trong giờ phút này, với hắn và cả với Niết nữa, cái chết chẳng có ý nghĩa gì hết.
    Sau khoảnh khắc đó, Dõng lại nhớ đến lưỡi gươm treo lơ lửng trên đầu. Hắn cõng Niết qua khe nước mặn. Phút giây đó hắn chợt trở nên can đảm. Hắn nói đến ý định trốn đi, nhân chuyến vượt khe này.
    Niết ứa nước mắt nhìn theo bóng người đàn ông biến mất trong đêm tối. Nàng biết, hắn không thể sống suốt đời trong hang Cổ Gà. Hắn đi rồi, Niết quỳ sụp xuống đất, úp mặt trên đám cỏ. Nàng thầm thì cầu nguyện cho hắn được sống và có ngày trở lại.
    Đúng một năm sau khi thầy Thông bỏ nhà ra đi, Niết bế thằng Cọt đi tìm chồng. Khi đi ngang cầu Đa Lý, trước ngã rẽ về Quảng Thụ, nơi vốn là quê cũ của Dõng, Niết bất giác ngừng lại. Không biết một sức mạnh nào đưa đẩy chân nàng đi về hướng đó. Để làm gì? Không, chẳng để làm gì cả. Nàng không thể và cũng không muốn đòi lại những gì nàng đã cho. Nhưng trái tim nàng bỏng rát ê chề, cứ muốn tìm một giọt nước mát. Dù chỉ một giọt chia sẻ mà thôi!
    Đến Quảng Thụ, hỏi tung tích Dõng, nàng nghe kể một chuyện vừa xảy ra chưa đầy ba tháng. Dõng đã trốn về làng và lại làm lực điền cho một ông xã. Nhưng có lẽ biết mình không thể sống yên, Dõng đã trốn đi. Lần này hắn không đi một mình. Cùng trốn theo hắn là cô con gái ông xã với nhiều tư trang của nả. Người ta đồn hai đứa đi lên mạn ngược. Có người lại bảo cả hai cùng vào nam... Chẳng rõ hư thực ra sao.
    Niết lủi thủi bế con ra đi. Nàng nghĩ tới những cơn lửa trời trong truông vắng. Giữa sấm sét, lửa bùng lên, mãnh liệt, thiêu đốt dữ dội rồi tàn lụi. Bây giờ nàng tin người ta chỉ có mặt trên đời này như những ảo ảnh. Những ảo ảnh hiện ra, di động, gặp nhau rồi dang xa. Rồi tan biến, như bọt đầu sóng nước.
    Nhưng thằng Cọt vẫn còn. Nó không phải là ảo ảnh. Nó sống thực, lì lợm và gớm ghiếc. Giờ đây nó nằm thoi thóp, y hệt con gấu bị xiên thủng họng nằm trước đống lửa. Hơn ba mươi năm rồi. Những đớn đau đã chìm vào năm tháng. Lưng vãi Thông đã còng. Tóc bạc hết. Vãi ngồi khom bên con thú người đang nằm chênh vênh giữa hai bờ sống chết. Con thú người ấy là hình ảnh của quá khứ. Quá khứ không buông tha, đeo riết, trì kéo linh hồn bà.
    Xin hãy buông tha tôi. Xin ngủ yên, những gì trong lầm lỡ một đời. Vãi Thông một tay đặt lên trán thằng Cọt, một tay lần tràng hạt. Ba mươi năm nay, nhắm mắt niệm Phật, vãi thấy niềm an ủi của viễn cảnh siêu thoát. Nhưng mở mắt ra, nhìn đôi mắt vô hồn trừng trừng man dại, vãi lại thấy hiện ra miệng hang Cổ Gà, những con dơi quạt cánh vào vách đá, và bóng tối đang trùm xuống từ vòm cao...
    Thằng Cọt chết. Nó chết vào một đêm trời giông. Vãi Thông quỳ bên giường, lẩm bẩm tụng kinh. Nó đã thoát nghiệp. Và vãi được tha tội. Vãi tự liệm và chôn con trong góc vườn chùa. Vãi chôn thằng Cọt, chôn cả nỗi ám ảnh suốt đời người.
    Ngày Đản sinh sắp tới. Giờ đây chỉ có một mình, vãi định đi hành hương ba ngày lên Chùa lớn để nghe thuyết pháp.
    Nhưng chuyến đi ấy mãi mãi chỉ có trong dự tưởng. Một tuần sau, những người làm hương không thấy vãi đến nhận hương liệu về làm như thường lệ. Rồi cỏ trong sân chùa cứ mọc cao, mọc cao dần, che khuất cả lối đi.
    Khi dân trong xóm đổ vào thì đứng ở tam cấp, người ta đã ngửi thấy mùi của cái chết.
    Trái tim héo hắt của vãi Thông đã ngừng đập vào đúng lúc người đàn bà ấy nhận ra, không có nỗi ám ảnh của quá khứ thì cả cuộc đời của bà cũng chẳng còn gì để sống. Dù trì độn và điên dại, đôi mắt thằng Cọt vẫn không ngừng phản chiếu ánh lửa của một khoảnh khắc bất tử. Ba mươi năm qua ngay trong từng giây đày đọa, vãi đã sống với hồi niệm về ánh lửa ấy mà không hề tự biết. Và giờ đây, khi ánh lửa tắt đi vĩnh viễn. Tất cả tháng ngày của bà chỉ còn lại hư không
  5. xml_q84

    xml_q84 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/07/2004
    Bài viết:
    1.943
    Đã được thích:
    0
    Truyện này đọc lâu rồi, cá nhân cảm thấy hay, post cho bà con đọc, ai đọc rồi thì cũng cứ ủng hộ nhé !
    Fly In Dance - Chương I
    Tôi quen cô ta trên net. Tôi cũng không nhớ bắt đầu như thế nào! Hình như là vì cái plan của tôi, trong cái plan đó tôi viết:
    "Nếu có 1 tỷ, tôi sẽ mua 1 ngôi nhà
    Tôi có 1 tỷ không? Không có
    Do đó tôi chưa có nhà!
    Nếu tôi có đôi cánh, tôi có thể bay
    Tôi có cánh không? Không có!
    Do đó tôi không thể bay được
    Nếu đem đổ hết nước trong đại dương
    Vẫn không đủ dập tắt ngọn lửa tình anh dành cho em
    Tất cả nước trong đại dương có thể đổ ra không?
    Không được! Do đó. . . . . . . .
    Anh không yêu em!"
    Thật ra đây là bệnh muôn thưở của tôi. Là sinh viên ngành xây dựng, lúc nào trong đầu tôi cũng tràn đầy công thức và logic. Khi giả thuyết không được công nhận thì kết quả đạt được đều là rác rưởi. Chẳng khác nào đi thảo luận vấn đề thái giám sẽ dễ dàng sinh nam hay sinh nữ, hoàn toàn thừa thải. Những thứ không ra cái chi chi tôi viết trong plan đủ để chứng minh tôi là 1 người vô cùng khô khan và buồn tẻ, sự thật là như vậy.
    Còn cô ta, hoàn toàn là một ngoại lệ. Chính cô ta mail cho tôi rằng... tôi là 1 người rất thú vị. Thú vị? Hai chữ ấy làm sao dùng để diễn tả tôi được? Như thế chẳng khác nào bảo thằng Simon King là người tốt? Mà ngặt nỗi Simon King là tên tiếng Anh của Tây Môn Khánh, thật buồn cười. Tôi nghĩ nếu cô ta không phải là 1 người có IQ rất thấp thì nhất định đầu óc có vấn đề. Nhưng nhìn vào nick của cô ta lại thấy hình như không phải vậy, cô ta lấy nick là "Fly In Dance", cái tên khá đẹp đấy chứ.
    Nhưng trong thế giới internet, tất cả các nick đều hư hư thật thật, thật là hư, hư là thật. Nói cách khác, khủng long không bao giờ xưng mình là khủng long, càng không bao giờ khai mình sống ở đâu, nó sẽ tìm mọi cách "dụ khị" con mồi. Và những cái tên đẹp đẽ đó chính là vũ khí mà những con khủng long ấy dùng để săn những chàng trai đơn thuần và ngây thơ như tôi.
    Nhắc đến khủng long, trong lòng tôi lại rộn lên kí ức đau buồn. Tôi gặp mặt ít nhất 5 cô bạn quen trên net, kết quả là người trước ghê gớm chỉ bằng... 1/2 của người sau. Lần nào tôi cũng chạy chí mạng, đến nỗi giờ đây tôi tự tin có thể tham gia marathon ở thế vận hội. Thằng Thiết, bạn thân tôi cũng từng bị như thế, nếu lấy số khủng long tôi và nó từng gặp là a, số lần sợ xanh mặt là b thì luôn thiết lập được phương trình aXX+bX+c=0, phương trình này chúng tôi đặt là phương trình người đẹp trên net với số delta luôn luôn âm. Do đó trên lí thuyết, trên net đầy rẫy các loại khủng long, chỉ khác ở chỗ mấy "bà" khủng long đó ăn thịt hay ăn chay thôi.
  6. xml_q84

    xml_q84 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/07/2004
    Bài viết:
    1.943
    Đã được thích:
    0
    Fly In Dance - Chương II
    Trước khi nói đến Fly In Dance có lẽ phải giới thiệu đôi chút về thằng Thiết. Nó là thằng bạn học chung với tôi thời cấp 3 nhưng tính cách chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Tướng nó vừa ốm vừa cao, điều quan trọng nhất là nó có một cái lưỡi không xương, một cái miệng ngọt lịm, tôi luôn hoài nghi liệu có chú ong nào không bị đắm chìm trong những lời ngon ngọt của nó. Tôi thích gọi nó là " Lady Killer", nó là 1 chuyên gia nữa là đằng khác, những cô gái nhẹ dạ chết dưới tay nó có lẽ không thể thống kê nổi, kẻ bị hại phân bố đều khắp thành phố lẫn xuyên tỉnh. Trên chiến trường tình cảm, hắn ta bách chiến bách thắng nhưng không bao giờ dung giữ tù binh, nó tự cho mình đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh trên tình trường---> tui muốn xỉu tại chỗ!!!
    Thiết luôn chê tôi là quá thật thà, là viên đạn lép trên chiến trường tình yêu. Cũng chả trách làm gì, tôi không cao lại không đẹp trai (nó nói như vậy đó), cũng có lẽ do hoàn cảnh, từ bé đến lớn, vây quanh bên tôi không phải gái giống trai là trai giống gái. Thằng Thiết có 1 định luật được phát biểu như sau: Đàn ông được phân làm 4 loại, loại thứ nhất là loại "không làm được hưởng", tức là không cần đi "cua gái" mà tự nhiên có gái bò lúc nhúc xung quanh. Loại thứ 2 là loại "làm ít hưởng nhiều", tức là không cần tốn nhiều công sức cũng quen được bạn gái. Loại thứ 3 là "làm nhiều hưởng ít", tức là phải dùng đủ tam thập lục kế (kể cả khổ nhục kế) mới thu được "chiến lợi phẩm", loại thứ tư là "lạy trời cứu con", tức là chỉ có nước van xin trời giáng sấm sét trúng cô bé nào tưng tửng thì họa hoằn lắm mới thu được "một" chiến lợi phẩm.
    Thật ra Thiết cũng là người bạn tốt, nó thường xuyên "pát" vài người bạn gái của nó cho tôi, chỉ tiếc là tôi không giỏi bằng nó, lần nào cũng điệp khúc gặp nhau 3 giờ, nhìn nhau 3 phút và nói được 3 giây là game over. Nhưng cũng không hoàn toàn trách tôi được, chỉ vì tôi có đọc thêm vài quyển sách Thánh Hiền, biết thế nào là Lễ Nghi Liêm Sĩ, mà trong trang 36 cuốn "Nhập môn tán gái" thì Lễ Nghi Liêm Sĩ là 4 điều tối kị. Lấy 1 ví dụ thực tế, tôi đi uống cà phê Trung Nguyên với 1 cô gái không ốm lắm, tôi mời cô ta dùng thêm 1 ít kem, cô ta bảo là sợ mập thế là tôi nói thật rằng: "Ốm như cây tăm mà mập cái nổi gì"---> giận.
    Năm ngoái tôi đi dùng cơm với một cô gái, cô ta tự khen là bạn bè ai cũng nói cô ta có gương mặt đẹp như thiên sứ và có thân hình mê hoặc như phù thủy, tôi lại thật thà nói rằng "bạn cô nói ngược rồi đó", may mắn lúc đó đang ăn hoành thánh mì nên chỉ bị 2 cây đũa găm vào 2 lỗ mũi thôi, nếu mà ăn bíp tết thì có lẽ bây giờ sắp đến ngày giỗ của tôi cũng không chừng, kể ra cũng còn may mắn.
  7. xml_q84

    xml_q84 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/07/2004
    Bài viết:
    1.943
    Đã được thích:
    0
    Fly In Dance - Chương III
    Từ khi có đươc kinh nghiệm sống chết đó, tôi bắt đầu hiểu được sự hung bạo của khủng long. Về sau thằng Thiết nghĩ ra một kế thoát hiểm, nếu sau này có hẹn gặp bất cứ bạn gái nào quen trên net thì phải mang theo máy nhắn tin. Chúng tôi sẽ hỗ trợ nhau làm sao cho máy nhắn reo đúng lúc, nếu gặp khủng long ăn thịt thì bảo "ở nhà đang cháy", nếu là khủng long ăn chay thì bảo "nhà có trộm". Tổng kết là nhà tôi bị cháy bốn lần, bị trộm sáu lần, còn thằng Thiết xui hơn, bị trộm những tám lần.
    Do đó trước khi gặp được Fly In Dance, trái tim tôi đã được bọc bằng thép không gỉ, cho dù gặp phải khủng long thì nhịp tim vẫn duy trì ổn định 72 cái/phút. Thằng Thiết từng cảnh báo tôi, nếu cô ta không phải tóc dài thì nhất định là một cô bé rất khêu gợi, vì khi một cô gái khiêu vũ chỉ có hai thứ có thể "bay", đó là suối tóc hoặc là chiếc váy. Suối tóc bay bay đương nhiên rất đẹp, còn chiếc váy bay bay thì... Nhưng tôi luôn cho rằng cái bay bay sẽ là suối tóc, tôi luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Còn thằng Thiết, tuy rằng nó có thể nhìn xuyên qua ***g ngực phụ nữ và đoán chính xác vòng trên sẽ là bao nhiêu, hoặc trong vòng chỉ vài ngày nó có thể khiến một cô bé nằm phẳng phiu trên giường nhưng nó lại chưa chắc hiểu rõ một người con gái.
    Thằng Thiết thường phát biểu "phụ nữ để dành yêu chứ không phải để dành tìm hiểu", sự thật là câu nói đó không sai, còn nhớ lần ở nhà trọ gồm nhất nam tứ nữ, thật là kham khổ cùng cực. Tất cả những chuyện sinh hoạt tôi đều phải lo hết cho họ vì phụ nữ chỉ biết mây gió trăng hoa chứ có biết gì dầu củi muối gạo. Để bảo toàn trinh tiết cho họ tôi còn điểm danh hằng đêm, nếu tôi có hành vi không chuẩn mực thì người ta bảo tôi "giữ cho riêng mình", còn nếu giữ đúng lễ nghĩa thì người ta lại bảo tôi là "đồ ngu" hoặc đưa tôi tấm danh thiếp giới thiệu nơi chuyên trị yếu sinh lí hoặc nơi có bán Viagra. Sau hai năm chung sống tôi chỉ phát hiện ra rằng, cho dù là một cô gái dễ thương, khép nép, thùy mị, nết na, thuần khiết, đoan trang, đôn hậu, yểu điệu, thục nữ như thế nào đi nữa thì cái tư thế kéo ống quần lên đếm lông chân đều xấu như nhau cả.
    (Còn tiếp...)
  8. xml_q84

    xml_q84 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/07/2004
    Bài viết:
    1.943
    Đã được thích:
    0
    Fly In Dance - Chương IV
    Cũng đã đến lúc giới thiệu Fly In Dance của lòng tôi. Từ sau khi cái đầu tưng tửng của cô ta mail cho tôi rằng tôi rất thú vị thì tôi thường hy vọng gặp cô ta trên net, nhưng rất tiếc chúng tôi chỉ lướt qua nhau, do đó tôi reply nói rằng để chứng minh cô ta chính xác, từ nay tôi sẽ cố gắng huấn luyện mình trở thành một người thú vị. Vì tôi mail cho cô ta nên cô ta reply lại, rồi tôi lại mail cho cô ta, mail qua mail lại rốt cuộc đúng như câu thành ngữ "oan oan tương báo, bao giờ chấm dứt?". Thật ra cái khiến tôi thích thú ở cô ta cũng chính vì cái plan, trong đó cô ta viết:
    "Em nhẹ nhàng khiêu vũ, giữa dòng người đông đúc
    Ánh mắt săm soi của anh
    Khó chịu cũng mặc, tán thưởng cũng thôi
    Nó không làm rối loạn vũ điệu của em
    Vì điều khiến em tung bay, không phải là ánh mắt của anh
    Mà chính là.... trái tim trẻ trung của em"
    Sự thật là tôi không thể liên tưởng giữa khủng long và "Fly in dance", nếu quả thật cô ta là khủng long thì tôi cũng cam nguyện làm bữa ăn no nê cho cô ta, người xưa thường nói "chết dưới miệng khủng long, làm ma cũng phong lưu" (hình như của tôi nói thì phải). Thằng Thiết dường như thấu rõ trái tim tôi nên ra sức khuyên ngăn, chuyện tình cảm trên net vui chơi thì được chứ đừng có làm thật, dù sao những gì hư ảo sẽ không bao giờ gặp được ánh sáng. Phải biết phân biệt hư ảo là hư ảo, hiện thực là hiện thực, vì nấp sau cái ID tiếng anh ấy, là nam hay nữ, đẹp hay xấu, hư hay tốt ta đều không biết, nói chi là việc sản sinh ra thứ tình yêu vớ vẩn, nhảm nhí?
    Cũng không thể trách sự kích động của nó, từ sau cái lần bị bồ cho "de" năm 20 tuổi, nó bắt đầu phiêu lưu tình trường. Tục ngữ nói "một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng", sau khi nó bị rắn cắn thì lại học được cách lột da rắn và rất thích "ăn thịt rắn". Mặt khác, những cô gái mà Thiết quen trên net cũng chỉ là dạng dân chơi đi tìm niềm vui ngắn ngủi, có khi gặp mặt lần đầu là hỏi ngay "wanna fxxx? ". Tại vì tương truyền có câu "gái đẹp khó tìm, tướng tốt là được", do đó ngoại trừ khủng long ra thì hắn thường nói "nếu bạn thích thì tui chìu, nếu bạn khều thì tôi #@$". Sau đó cô gái sẽ hỏi "your place or my place? ", nó sẽ vui vẻ trả lời rằng: "Muốn chém muốn giết, xin cứ tự nhiên. Điều quan trọng là làm với ai chứ không phải làm ở đâu!". Ôi cái thằng này, không đi là marketing quả thật là uổng, càng ác hơn nữa là nó thường dắt về phòng tôi và đuổi tôi ra để tôi lang thang đầu đường xó chợ.
    Trong một đêm suy nghĩ các phương trình, phía ngoài lại rộn lên tiếng rên của con mèo hoang ác độc, 3 tiếng dài 1 tiếng ngắn, có nghĩa là khoảng 3 giờ 1 phút. Thử lên net rảo 1 vòng xem, thường thì lúc này ít người kết nối, băng thông sẽ nhanh hơn, ngoài ra giờ này đa số đều là dân rỗi hơi hay các cô gái có nhu cầu @#$, nếu có thể gặp được một hai cô biến thái quậy quậy cũng vui. Thằng Thiết nói, trái tim phụ nữ càng về khuya càng dễ dàng tháo gỡ, càng dễ dàng khiến bạn rút gậy ra.
    "Gậy?". Đừng hiểu lầm, chúng tôi thường dùng bóng chày để miêu tả quan hệ với một cô gái, một gậy có nghĩa là quàng vai bá cổ, hai gậy có nghĩa là ôm ấp hôn hít, ba gậy tức là sờ soạng lung tung, bốn gậy thì có nghĩa là #@$&^*$ rồi (theo luật bảo vệ sự trong sáng của trẻ em và độc giả, đoạn chữ này phải được mã hoá). Thằng Thiết đương nhiên đưa ra bốn gậy đánh ầm ầm dù là banh bay ở tốc độ 180km/h hay chỉ là 120km/h, còn tôi... vung một gậy còn chưa xong chứ nói chi đánh quả banh chỉ bay với tốc độ 60km/h, grưuuuu khốn thật!^_^
  9. xml_q84

    xml_q84 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/07/2004
    Bài viết:
    1.943
    Đã được thích:
    0
    Fly In Dance - Chương V
    Không cần tôi chờ lâu, một cô gái (tôi đoán như vậy) đã chủ động bắt chuyện, haha... cá cắn câu rồi. Không biết là cô gái thơ dại nào đã vô ý chọn trúng tôi trong đám thú hoang chực chờ ăn thịt, trên khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười gian xảo.
    Như thường lệ, tôi chấp tay vái trời ban cho một giai nhân tuyệt sắc. Sau đó tôi dùng tay trái nhấn enter (tại vì tay phải bận nhét vào lỗ mũi ngoáy ngoáy ), hàng chữ xuất hiện:
    ''Cá Kèo! Khuya thế sao chưa ngủ?''
    Ui giùi! Tôi có hoa mắt không vậy trời, ra là "Fly In Dance", không biết là cái gì fly đây hahaha. Sau khi dùng tay lau đi những giọt nước vãi sắp rơi khỏi miệng, tôi hít thở vài cái thật sâu. Thằng Thiết giờ này chẳng biết đang nằm trên giường cô bé dại khờ nào, những lúc quan trọng như thế, chỉ có mình tôi ứng phó. Nếu biết sớm phải tán gẫu với con gái thì tôi đã bảo nó tối nay ăn chay một bữa, đừng sát sinh. Trời ơi! Một người khô khan như tôi thì làm sao tán gái đây? May mà chỉ là tán trên net.
    ''Cá Kèo, tôi buồn quá không ngủ được, bạn thì sao?''
    Quỉ tha ma bắt thằng Thiết đi, hết chuyện kêu tôi lấy nick là Cá Kèo, còn bảo là như vậy sẽ dễ dàng dụ được các cô gái nhẹ dạ. Trước kia tôi thường lấy các nick như "Yêu em ngàn năm", "Jack Titanic", "Romantic", "Sát thủ tình trường"... bây giờ lấy là Cá Kèo, thật hết hiểu nổi.
    - Tôi cũng không được vui, vậy chúng ta âm âm ra dương nhé!
    Khó khăn lắm tôi mới viết được câu đó, khắp người tôi lấm tấm mồ hôi, thật ra tâm trạng của tôi cũng vui, chỉ muốn an ủi cô ta nên tôi nói vậy, vả lại nếu cô ta hỏi tiếp là tại sao bạn lại không vui, tôi sẽ trả lời ngay là bạn buồn thì làm sao tôi vui được. Phụ nữ là loại động vật rất quái dị, nếu không muốn nói là "cực kì kì cục", họ tin đôi tai hơn tin đôi mắt, do đó thay vì bạn làm 10 điều tốt để lấy lòng họ thì chi bằng khen họ một câu, như thế sẽ hiệu quả hơn nhiều.
    ''Bạn cũng buồn ư? Nhưng hình như bạn vẫn chưa chào hỏi tôi^_^''
    Chết thật! Tại sao lại hồi hộp đến nỗi 1 câu chào hỏi cũng không có nhỉ, thật hổ thẹn cho cái danh hiệu "vua lễ nghĩa", "trùm GDCD" mà bạn bè đặt cho tôi, nhưng có điều, con bé này cũng chanh chua thật.
    - Vậy thì xin chào cô bạn có suối tóc dài tung bay!
    Trong lòng tôi hy vọng thứ tung bay sẽ là tóc chứ không phải là cái váy. Do đó trong tiềm thức tôi hình dung cô ta tóc dài. Lạy trời phù hộ cho con đoán trúng.
    ''Í! Sao bạn lại biết tôi để tóc dài?''
    Bingo! Tôi đoán trúng rồi, mùng quá, như vậy chứng minh cô ta không phải là hạng hư đốn. Lúc này tôi chỉ muốn hét lên "tuyệt! ".
    - Tôi chẳng những biết bạn để tóc dài mà còn biết bạn ít khi nào mặc váy.
    Trời đã giúp con xin giúp cho trót, nếu lần này tôi đoán trúng nữa thì thế giới sắp hoà bình rồi (chỉ sắp thôi nhé).
    ''Í Again! Biết cả việc bổn cô nương không thích mặc váy?''
    Úi trời ui! Sao trời thương con thế hả trời? Chẳng qua con chỉ thật thà hơn người ta, thông minh hơn người ta, tốt bụng hơn người ta, đẹp trai hơn người ta, giỏi giang hơn người ta, ngoài ra đâu còn gì hơn người ta đâu, tại sao lại thương con và ban cho con một ân huệ to lớn thế hở trời?
    - Vì sao tôi biết bạn không thích váy? Vì tôi cho rằng bạn có đôi chân thật đẹp, do đó bạn không nỡ để chiếc váy che đi vẻ đẹp mà tạo hoá ban cho!
    Hehe, những bài giáo huấn của thằng Thiết thật tuyệt, nó bảo đàn ông phải học cách ăn nói ngọt ngào, khi một thằng con trai thốt ra những lời đường mật thì kẻ địch lớn nhất không phải là phụ nữ mà là cái bao tử. Một khi bạn thốt lên những lời mây gió trăng hoa, mật ngọt chết ruồi... mà lại không thấy bao tử sôi sùng sục muốn nôn mửa thì bạn có thể tốt nghiệp xuống núi rồi đó.
    ''A! . . . . . . . . . . . . . ''
    Đây là đặc quyền của những cô gái trên net, khi họ không biết nói gì thì sẽ dùng từ A hay đánh kí hiệu cười để lảng đi.
    - Sao rồi? Có vui lên được tí nào chưa lovely Fly In Dance?
    Tuy rằng tôi rất tò mò muốn biết tại sao trong lòng cô ta không được vui nhưng lại tuyệt đối không đi hỏi vì sao. Khi phụ nữ không vui thì tâm lí rất không ổn định, nếu đặt thẳng vấn đề sẽ dễ dàng khiến cô ta nổi nóng, lỡ chẳng may cô ta vừa mới bị bố mẹ rầy, bị bạn trai bỏ rơi hay khổ hơn là đã trót mang một "bầu" tâm sự, lúc đó tôi sẽ là cái thớt cho cô ta chém hả? Đâu có ngu! Do đó cách tốt nhất là đổi chiêu theo Tôn Tử Binh Pháp, thay vì tán công thì tại sao không dụ địch vào tròng.
    ''Hi. . . . . . đỡ nhiều rùi, anh Cá Kèoooooo dễ thương ạ! "
    Dễ thương? Tuy chưa bằng lòng lắm với hai chữ này, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được, dù dễ thương thế nào đi nữa thì Cá Kèo vẫn là Cá Kèo, ngày mai phải lấy cái nick khác mới được.
    - Thấy bạn vui trở lại là tự nhiên tui cũng vui lây, lạ quá ta?
    Câu nói suy nghĩ trong lòng lúc nãy bây giờ có chỗ để dùng rồi, tuy rõ ràng là nịnh bợ con gái nhưng lại giả vờ xem như không có gì, đó chính là tuyệt kĩ Hư Vô Chiêu trong Độc Cô Cửu Kiếm.
    ''A! . . . Cá Kèo, bạn cũng nên đi ngủ thôi, sáng mai 10g lên net chat tiếp nha!''
    - Dù cho lên bàn chông, xuống chảo dầu, chỉ cần cô nương muốn thì tại hạ có thác cũng chẳng tiếc chi.
    Trời ạ! Tại sao tôi lại có thể thốt ra một câu. . . . tuyệt vời như vậy? Nếu không có gì trục trặc thì câu này có thể xếp vào hàng câu nói hay nhất trong năm, dù Hitle còn sống cũng chưa chắc gì phát biểu hay hơn tôi. Ai nói là tôi tiến bộ dưới sự chỉ đạo của thằng Thiết? Phải nói là trò hơn thầy mới đúng vì khi đặt tay lên bàn phím gõ mà tay tôi không run bần bật và cũng chẳng buồn nôn tí nào cả, bất giác tôi xoa đầu tự khen.
    ''Vậy ngày mai ta gặp nhé Cá Kèo?''
    - Sai rùi sai rùi! Phải nói là sáng hôm nay gặp mới đúng. Good Night!
    Sau khi tắt máy, trong lòng muốn như bài hát quảng cáo trên TV 10 năm trước mà thốt lên rằng "đời cho ta biết mấy khi vui, cớ sao không vui với đời hey!" Sau đêm nay tôi lại tự tin có thể đánh được 1 gậy. Bên ngoài tiếng kêu của con mèo vẫn chưa dứt.
  10. xml_q84

    xml_q84 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/07/2004
    Bài viết:
    1.943
    Đã được thích:
    0
    Fly In Dance - Chương VI
    "Hôm qua lên núi hái chè, có thằng mất dạy nó è em ra... ", nghe bài thơ 5 Dê (âm ê ô áo ục ^^) là biết thằng Thiết về, xem ra hôm nay lại có một con nai dại khờ nào chết dưới tay nó. Nó thường nói không phải nó không muốn quen một cách đàng hoàng, chẳng qua là điều kiện của nó quá tuyệt vời do đó sẽ khiến bạn gái mất đi cảm giác an toàn, tuy là ngụy biện nhưng rất nhiều người muốn được như thằng Thiết, chỉ khác chỗ họ không có điều kiện nên không thể phong lưu.
    Tôi bảo với Thiết rằng tôi mới gặp Fly In Dance:
    `Chúc mừng chúc mừng! Còn hong biết khui bia`
    - Đừng có điên cha nội, mai tao còn phải dậy sớm tán tiếp kìa.
    `Vậy ha? Ok! Để khi nào mày thất tình hẵng uống vậy!`
    - Bà mẹ... Việt Nam anh hùng, như vậy có nghĩa là mày muốn trù tao?
    `Muốn với có nghĩa gì? Rõ ràng tao đang trù mày mà!`
    - Thấy ghét, nếu bà mà không nể tình mi ốm tong teo lại cao nhồng sợ mi sẽ gãy xương thì mi chết với bà nhé.
    `Hehe đúng là đồ Cá Kèo, tao chỉ muốn mày bình tĩnh nhìn lại vấn đề thôi, đừng có đắc ý vội`
    Nó nói cũng đúng, nếu nó không nhắc có lẽ bây giờ tôi đang dương dương tự đắc. Tôi là một người không phân biệt ngày đêm, bảo tôi 10h sáng dậy quả thật hơi khó.
    - Ê Thiết! Mai 10h kêu tao dậy mày.
    `Con gái bây giờ thích nằm ên, con gái bây giờ hay giả vờ...`
    Lại 1 bài hát 5 Dê, coi mòi nhờ nó là không xong rồi, do vậy tôi vặn sẵn 2 cái đồng hồ reo, 1 cái để đầu giường, cái còn lại để ngoài tầm với của tôi, như thế mới bảo đảm an toàn cho cái đồng hồ.
    ............
    ''''Cá Kèo! Sao ta có duyên gặp nhau quá vậy?''''
    Cũng còn may, tuy ngủ nướng chút xíu nhưng vẫn còn kịp lên net.
    - Hi! Đúng là có duyên thật.
    Con gái đúng là lạ thật, rõ ràng hẹn người ta 10h lên net thế mà lại giả vờ vô tình gặp nhau, có lẽ do cô ta đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm nên cho rằng những người con trai làm quen một cách vô tình trên net sẽ thành thật trong tình yêu hơn và sự thành thật đó tỉ lệ thuận với chỉ số lãng mạn lúc gặp nhau.
    ''''Cá Kèo, bạn đang suy nghĩ gì vậy?''''
    - Muốn biết tôi suy nghĩ gì? OK nghe nè nhé. Tưởng tượng xem, mùa hè, khi gặp một chàng trai chạy bộ trên bờ biển vàng óng nhất định người đó sẽ có thân hình cao to lực lưỡng, nước da ngâm đen (giống sôcôla sữa ^^), có đôi mắt xanh trong như nước biển, nếu có tiếng cười giòn tan thì càng tốt. Sau đó chàng trai sẽ khẽ gọi tên cô người yêu và ôm chặt cô ta vào lòng xoay một vòng 180 độ nghịch chiều kim đồng hồ. "
    ''''Hay quá, nói tiếp đi Cá Kèo dễ thương`
    - Không thích mùa hè ư?... Ok! Đổi qua mùa khác. Nếu quen 1 chàng trai vào mùa thu lá vàng rơi, người đó nhất định sẽ mang đôi kính trong, tay cầm quyển sách trông toát ra vẻ thư sinh, dưới chân, những phiến lá vàng rộn lên tiếng xào xạc. Sau đó anh ta sẽ nhẹ nhàng ngâm những bài thơ tình ướt át và nhìn đắm đuối vào đôi mắt của cô gái nói rằng... em đẹp hơn cả những bài thơ.
    ''''Cá Kèo! Hình như hôm nay bạn không ổn thì phải?''''
    - Không ổn?... OK? Không nói tới những cuộc gặp gỡ liên quan tới thời gian nữa. Đổi qua địa điểm đi. Nếu vô tình bắt gắp một chàng trai trong rừng núi hoang vu, chàng trai đó nhất định tóc dài và để râu như một nhà nghệ thuật, tay cắp bản vẽ và mấy tấm giấy vẽ, nếu có những chú chim líu lo xung quanh xem anh ta vẽ thì càng tuyệt. Sau đó cô gái sẽ khỏa thân làm người mẫu cho anh ta vẽ hay nhẹ nhàng nhắm mắt tựa vào lưng anh ta để cảm nhận hơi ấm, mùi hương cây cỏ, tiếng chim líu lo và tiếng của thác nước từ xa vọng về...
    ''''Cá Kèo, bạn có uống nhầm thuốc gì không vậy?''''
    - Uống nhầm thuốc?... OK! Đổi qua địa điểm văn minh chút xíu. Khi quen một chàng trai trong quán bar ồn ào, ngưòi đó nhất định đầu tóc chải keo láng cóng, đeo kính đen, miệng nhai singum với cái đầu lắc như điên dại. Sau đó người con gái bị trêu ghẹo và anh ta sẽ lao ra anh hùng cứu mỹ nhân.
    ''''Ôi! Những câu chuyện bạn kể lãng mạn quá!''''
    "Lãng mạn?... Tiểu thư, lãng mạn chỉ tồn tại trong tiểu thuyết tình cảm thôi. Chứ trên đời sống thực tế, cái thằng con trai sôcôla sữa chạy bộ trên bãi biển có thể sẽ đạp trúng miểng chai phải đưa vào bệnh viện, cũng có thể cô gái quá nặng nên khi chàng trai ôm cô gái xoay 180 độ sẽ dẫn đến trật vai phải đi băng bó.
    Còn anh chàng đi trong lá thu rơi có thể sẽ đạp ''''mìn'''', vì dưới những phiến là vàng thường có rất nhiều mìn, nên anh ta sẽ không ngâm thơ nữa mà có lẽ sẽ nói ''''tục'''' ngữ. Còn anh chàng họa sĩ trong rừng vắng, những chú chim bên cạnh có thể sẽ ị lên đầu anh ta hoặc khi trông thấy cô gái khỏa thân lại chê là eo quá to hay mông dư mỡ, kết quả là bị cô gái lượm cành cây phang bể đầu.
    Còn cái anh chàng trong quán bar thì có thể mang không đủ tiền nên bị bắt lại rửa chén, hay là bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân bị người ta đập cho một trận nên thân (cái tội không lo lắc mà lo đánh lộn, mám gái! ), đơn giản là vì không có luật nào qui định người tốt sẽ đánh thắng kẻ xấu.
    ''''Cá Kèo, bạn thù sự lãng mạn lắm hả?''''
    "Có thù với lãng mạn?... Đương nhiên không phải rồi, tôi chỉ làm một bài toán xác suất thống kê thôi. Vì tất cả những dạng trên dù là loại hình khoẻ mạnh, loại hình thư sinh, loại hình nghệ thuật hay loại hình dân chơi đều có chung 1 điểm là tất cả đều cao chứ không đẹp trai! Có những tiểu thuyết tình cảm cố tình xây dựng nhân vật chính rất xấu trai chứ có quyển nào bảo nhân vật chính rất lùn? Tại vì tôi không cao nên tôi biểu tình.
    ''''Haha tui ủng hộ bạn. BIỂU TÌNH!''''
    Tôi không phải là loại rỗi hơi mà đi tám mấy chuyện lung tung với cô ta, nhưng không ngờ chỉ chút xíu là đến trưa rồi.
    ''''Cá Kèo! Đói chưa?''''
    - Đương nhiên rùi! Bạn thì sao?
    ''''Ừ... cũng phải ăn cơm trưa rồi. Cá Kèo...''''
    - Vậy có lẽ chúng ta nên...
    ''''Cá Kèo! Tôi chỉ hỏi thôi chứ không có ý mời bạn đi ăn đâu ^^''''
    Cũng tốt thôi, tôi không lãng mạn và cô ta cũng không lãng mạn.
    (Hết của ngày hôm nay Mai tiếp...)

    [nick]
    Được xml_q84 sửa chữa / chuyển vào 13:09 ngày 21/07/2006

Chia sẻ trang này