1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngọt ngào thôi vẫn chưa đủ, phải cần thêm ...

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi dangtuanson, 13/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Ngọt ngào thôi vẫn chưa đủ, phải cần thêm ...

    Chào các bạn!

    Tôi muốn bắt đầu một topic mới với ttvnol, nhưng không thể nào quên và không nên quên những gì mình đã có. VÌ vậy sẽ tóm tắt lại topic trước của mình vào đây.
    Ngọt ngào trong cuộc sống thôi cũng chưa là đủ, để có được tình bạn và tình yêu lâu bền chúng ta còn phải hoàn thiện mình rất nhiều. Topic này cũng mong là nơi chúng ta trao đổi kinh nghiệm cuộc sống, mong sao mỗi khi thức giấc, mình lại tự mỉm cười vì mình hiểu biết hơn một chút, mình lại được nhiều bạn hơn và người ******** của mình tha thiết với mình hơn một chút.
    Rất mong các bạn ủng hộ topic này. Luôn là bạn thân và gần gũi với từng thành viên và những bạn mới.

    DTS

    Tuan Son
  2. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Trích lại từ topic 'Những lời ngọt ngào...'
    Chào các bạn, chào tất cả những ai đến với topic này!
    Loài người đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực để chứng minh rằng tình yêu bao giờ cũng mù quáng, không có lý trí. Sự đối kháng giữa tình yêu và lý trí được coi như một quy luật bất di bất dịch. Trong vô vàn tác phẩm văn học con người được coi là một thứ đồ chơi trong tay tình yêu. Xung đột giữa nghĩa vụ và tình yêu, giữa sự say mê và các điều cấm kỵ đạo đức, giữa lý trí và tình cảm đã được đưa vào rất nhiều cốt truyện. Việc hiểu người khác, hiểu người đó tại sao vui sướng và tại sao người đó đau khổ, năng lực làm cho con người vui sướng, khả năng xử sự phù hợp với các đòi hỏi của tình yêu, một số kỹ xảo nhất định khi tiếp xúc tình cảm, tất cả những cái đó đòi hỏi con người đang yêu phải có tri thức yêu. Sự mù quáng chẳng bao giờ làm cho tình yêu đằm thắm hơn. Tình yêu được gọi là mù quáng khi yêu mà người ta không quan tâm đến những điều kiện ngoại cảnh. Tình yêu rất khó tuân theo mệnh lệnh như phải yêu người này mà không yêu người kia...Nhưng ta lại có thể làm cho người khác không yêu ta nữa. Tình yêu sẽ không còn là mù quáng khi ta biết được những quy luật gìn giữ tình yêu, làm nó mạnh lên hoặc khiến nó tàn lụi đi... Và ở mỗi lứa tuổi cách yêu và thể hiện tình yêu cũng rất khác nhau, vì thế tôi muốn mở topic này để chúng ta cùng trao đổi với nhau những suy nghĩ liên quan đến tình bạn, tình yêu, cùng trao cho nhau những điều ngọt ngào dễ chịu nhất của cuộc sống...
    Trước một buổi tiệc đông, nếu ta đặt cùng miếng bánh ngọt trước mặt một em bé 5 tuổi, trước một thanh niên 20 tuổi và trước một người 45 tuổi. Giả sử tất cả mọi người này đang đói thì họ sẽ xử sự ra sao?
    - Đứa bé sẽ không ngần ngại và ăn chiếc bánh liền.
    - Người thanh niên sẽ bẻ chiếc bánh ra mời mọi người và lấy cơ hội để giải quyết cái dạ dày của mình một cách có lý.
    - Người 45 tuổi thì nhìn khắp xem có ai trẻ hơn và đói hơn mình không để tìm cách giúp cho họ được ăn trước...
    Vâng, trước cùng một sự việc nhưng ở các lứa tuổi khác nhau chúng ta có những suy nghĩ và đánh giá khác nhau, chả thế mà trước chuyện tình cảm yêu đương của con cái mà bố mẹ và con cái thường có nhiều bất đồng, phải không các bạn? Thôi để các bạn đọc yên tâm tôi xin nhắc quan điểm của tôi nhé: " Ai sinh ra trên đời này mà chẳng muốn ngọt ngào, chẳng ai dại gì mà chổi bỏ sự ngọt ngào chân thật mà đời đã ban cho mình. Nhưng sự ngọt ngào đôi khi mang lại cho ta những điều bất hạnh nếu nó xuất phát từ trái tim đen tối."
    DTS
    Tuan Son
  3. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo)
    Câu chuyện Hai người
    Một người bạn của tôi và tên anh ta là TÔI và một người nữa là Thùy Linh.
    (Bài số 1)
    Tôi: Chào em, chào ngôi sao mới xuất hiện!
    Thùy Linh: Chào anh. Anh bao nhiêu tuổi?
    Tôi: Tuổi của anh tỷ lệ nghịch với sắc đẹp của em đó. Em ơi, chắc em đẹp lắm phải không?
    Thùy Linh: Ai lại nói về mình được hở anh?
    Tôi: Anh rất muốn trả lời về tuổi của mình, nhưng ai lại nói về mình được, phải không em? Em à, CHAT với em, anh thấy như mình quen nhau đã lâu rồi phải không? Anh thấy gần gũi lắm. Thùy Linh:Vâng, em thấy anh rất dí dỏm và trẻ trung quá.
    Tôi: Anh mới biết dí dỏm vì có ngôi sao trên trời đang cười đấy..., có bông hồng đang CHAT với anh đó, có chú nai đang chăm chú nhìn vào những gì anh đang viết đó...
    Thùy Linh: Anh viết nữa đi! Viết nữa đi!
    ... Hai người thường xuyên CHAT đó chẳng phải ai xa lạ: một người là bạn của tôi và và người còn lại là Thùy Linh. Bạn tôi đã một lần dang dở và Thùy Linh ... Bạn tôi tên là Tôi. Tại sao Tôi và Thùy Linh lại cứ CHAT và muốn trao cho nhau những lời âu yếm và ngọt ngào nhất mà mình có???
    ... Cuộc sống của Tôi trống trải vô cùng, không có gì để làm cho Tôi rung động được. Tôi rất sợ những ngày nghỉ, vì không biết đi đâu và làm gì. Công việc hàng ngày cứ thế lôi Tôi đi xềnh xệch và cho đến một hôm Tôi tình cờ lên Net và quen Thùy Linh...
    ... (một buổi CHAT khác giữa 2 người: Tôi và Thùy Linh)
    Tôi: Thùy Linh ơi, ngày mai cuối tuần rồi (hôm nay thứ năm ngày 4/4/2002, thứ7 và Chủ Nhật nghỉ), anh sẽ rất sợ?
    Thùy Linh: Sợ gì vậy anh?
    Tôi: Anh sợ không có gì giết bớt thời gian để đỡ nhớ đến em.
    Thùy Linh: Anh ơi, còn bao nhiêu việc trên đời để học, còn bao nhiêu thứ cần thiết để hoàn thiện mình, sao anh có thể nói thế được?
    Tôi: Anh biết, nhưng có một việc quan trọng mà mãi anh vẫn không làm được?
    Thùy Linh: Việc gì mà quan trọng thế anh?
    Tôi: Việc là làm sao anh quên được là có em trên đời này?
    Thùy Linh: Anh ơi, sao mới CHAT một lần mà có thể nói những điều yếu mềm thế?
    Tôi: Thùy Linh ơi, cho anh hỏi một câu, rồi để anh quyết định trở lại với thực tế anh đã từng sống trong suốt thời gian qua, được không?
    Thùy Linh: Có cần thiết phải vậy không anh?
    ... (tôi nghĩ chắc Thùy Linh cũng không cứng cỏi gì hơn tôi...)
    Tôi: Vì anh không muốn sống vô mục đích, sống vô ý nghĩa.
    Thùy Linh: Em 24 tuổi rồi anh ạ, và đang sống với chồng, có một con rồi.
    Tôi: Thật chẳng có một cớ gì anh có thể kết thân với em được. Vậy thì chúc em hạnh phúc, chúc những gì có được giữa chúng ta mãi mãi là kỷ niệm đẹp.
    Thùy Linh: Sao anh quyết định ra đi vội quá, giá như từ hôm qua đến hôm nay anh trao cho em nhiều từ ngọt ngào hơn thì hạnh phúc biết chừng nào! Chúng mình là bạn của nhau cũng được mà anh?
    Tôi: Anh thấy rất mến em, vì em rất chân thành. Phụ nữ ít khi muốn thể hiện tình cảm của mình khi mới làm quen, nhưng may mắn cho anh: em đã không giống họ...
    (... Phụ nữ ai chả thích ngọt ngào. Cần khen họ đúng lúc và đừng quá tiết kiệm lời khen. Hãy nói những từ ngọt ngào với phụ nữ, họ sẽ thương yêu ta nhiều hơn ta muốn.)
    ... Đây là chuyện thật của Tôi, mỗi ngày một tập, xin bà con chịu khó theo dõi... Tôi sẽ lược lại nội dung những gì tối nay Tôi sẽ CHAT cùng Thùy Linh vào ghi lại cho các bạn tham khảo ngày mai. Tạm biệt.
    Tuan Son
  4. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Ngày CHAT khác
    (Tôi là tên của bạn tôi, xin các bạn nhớ cho)
    Tôi: Chào em, chào giọt sương ban mai của buổi sáng!
    Thùy Linh: Anh đã trở thành Hoàng Tử lãng mãn từ bao giờ vậy?
    Tôi: Ngày sinh nhật của em là ngày nào vậy?
    Thùy Linh: 22/4/1978
    Tôi: ôi, cái ngày đó cũng đẹp làm sao, ngày sinh của Lê Nin, và cũng chính ngày đó anh bắt đầu biết lãng mạn.
    Thùy Linh: Anh ơi, em nghĩ người yêu anh là người rất hạnh phúc, có phải không? Anh thường tặng cái gì trong ngày sinh nhật của chị ấy?
    Tôi: Thiệp chúc cùng quà ý nghĩa, đôi khi có vài vần thơ. Nhưng có những lúc không mua được gì làm quà...
    Thùy Linh: Thế là anh đã quên hẳn người yêu mình khi ngồi với bạn bè, ngay cả trong ngày sinh nhật của chị ấy à. Tệ thật.
    Tôi: Sinh nhật của anh sau đó có vài ngày, chị ấy giận và cũng không thèm nói với anh dù một lời.
    Thùy Linh: Cả hai cùng có lỗi, đã có những lúc em cũng đã đối xử như vậy, sau này cứ ân hận mãi.
    Tôi: Anh cũng đã ân hận lắm chứ, nhưng rất tiếc đã không biểu hiện được sự ân hận của minh với chị ấy.
    Thùy Linh: Chắc ai sống với anh sẽ hạnh phúc lắm?
    Tôi: Không hẳn như em nghĩ đâu.
    Thùy Linh: Sao anh không chiều chị ấy, đi chơi cuối tuần là nhu cầu mà, em cũng rất thích đi ra ngoài không khí vào những ngày cuối tuần, nhưng anh ấy chỉ thích tìm chỗ im lặng để suy nghĩ thôi.
    Tôi: Thế thì... chắc đàn ông bọn anh đều giống nhau rồi. Nhưng đó có phải là nguyên nhân gây ra bất hạnh cho cả hai người không em?
    Thùy Linh: Bọn em còn trẻ, nhu cầu giao lưu với những nơi náo nhiệt hơn. Phụ nữ mà anh, cũng phải có chỗ để bọn em khoe những bộ cánh của mình chứ.
    Tôi: Nhưng bọn anh lại quá mệt sau những ngày lao động để có chỗ đứng tốt trong sự nghiệp, đó cũng chính là nền tảng kinh tế vững chắc của một gia đình.
    Thùy Linh: Sao anh nói giống tất cả những người đàn ông khác thế, các anh vẫn mãi là ...
    Tôi: Anh thấy em đúng là phụ nữ ... bọn em thường thích trách móc mà không chịu chia sẻ vất vả với bọn anh. Anh nói em đừng giận nhé, phụ nữ hay đưa người yêu mình và chồng mình ra so sánh với ông hàng xóm, mà toàn so sánh cho bên 'mình' thua thôi.
    Thùy Linh: Thế còn các anh thì sao? Xem tivi khen hết cô này đến cô khác: nào là cô kia có dáng như phụ nữ Hylạp, cô này có đôi mắt tuyệt vời như Đức mẹ Maria, bà kia hồi trể chắc đẹp lắm ..., thế anh nghĩ sao khi bọn em ngồi cạnh bọn anh mà cứu khen: Tyson mới đúng là đàn ông, sao anh ta dũng mãnh đến phát khùng, Richard Cleydman lãng mạn làm sao...
    Tôi: ... Như thế là xúc phạm nhau rồi đó. Em ơi, cho đến bây giờ có một điều mà anh nghiệm ra những sai lầm trầm trọng mà cả giới nam và nữ trong cuộc sống : "Khi đã quá gần gũi nhau thì chính chúng ta đã từ từ hình thành nên thói quen vô tâm, ngay cả đến những lời nói hoặc cử chỉ nhiều khi cũng ít chau chuốt làm cho người mà mình đã từng một thời yêu như điên như dại thấy buồn phiền và thậm chí còn xúc phạm nhau ...".
    Thùy Linh: Những điều anh vừa viết cho em rất đúng, em đã từng nói vói anh ấy rất nhiều lần, nhưng vô ích thôi anh ạ.
    Tôi: Anh cũng đã từng nói với chị ấy như vậy.
    Thùy Linh: Anh dùng từ với em hoa mỹ lắm, nhưng hỏi thật anh, anh có nói với chị ấy như viết cho em đây không?
    Tôi: Cứ gặp nhau là những từ hay nó biến đi đâu mất sạch rồi còn gì nữa em. Thế em đã đến bên anh ấy khi anh ấy say sưa một việc gì đó và nói: "Anh ơi, đi ra phố một chút nhé, vì em muốn cái áo anh tặng cho em phải có chỗ xứng đáng để khoe chứ." lần nào chưa?
    Thùy Linh: Em nghĩ, đây cũng là những cơ hội cuối cùng, em sẽ nhẹ nhàng và ngọt ngào với anh ấy xem sao, còn không... em sẽ CHAT với anh cho khuây khỏa được chứ? Nhưng em sẽ chẳng them yêu ai nữa, vì đàn ông giống nhau ở nhiều điểm...
    Tôi: Anh sẽ bắt chiếc em, sẽ thử nói những điều ngọt ngào như em đã từng khen anh. Đây cũng là những níu kéo cuối cùng. Anh sẽ làm bạn với internet còn hơn cứ phải ...
    Thùy Linh: Hẹn anh để mình sẽ kiểm nghiệm kết quả nhé.
    Tôi: Chúc em một giấc ngủ với những giấc mơ tuyệt vời nhất như những điều em hằng mong ước.
    Thùy Linh: Anh hãy thử nói với chị ấy như anh vừa chúc em nhé! Mong anh cũng ngủ ngon! Bye! bye!
    (... Tôi đã hiểu ra một điều gì đó tuy nó rất mơ hồ, rất say sưa, rất hãi hùng)... Tôi cũng như các bạn thôi, lại phải chờ đến ngày mai ... Nhưng nếu chiều nay có thể tôi sẽ viết cho Thùy Linh bức thư, không biết có nên không nhỉ...???)
    Tuan Son
  5. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Tôi là tên của bạn tôi, xin các bạn nhớ cho
    Trong tôi giờ này là những đợt sóng dâng trào. Trái tim tôi như có tiếng gọi ở đâu đó... nhưng không phải ở một nơi mà là hai nơi. Tôi đã yêu cô ấy, cảm giác ấy như không ai biết yêu nàng như tôi vậy. Một thời đắm say, một thời sóng gió. Do chúng tôi chênh lệch về tuổi, nên tôi đã bị gọi bằng chú, cũng may do bài thơ tôi tặng nàng "Xin đừng gọi anh bằng chú" đã cứu tôi. Tôi đã tặng cho nàng không biết bao nhiêu bài thơ mà trái tim tôi đã cầm tay tôi lướt trên những trang giấy đẫm tình kia. Bài thơ giúp tôi thổ lộ với nàng sự khắc khoải của mình nếu nàng không đến, và những ần thơ đó đã làm nàng thuộc hẳn về tôi. Trích đoạn để các bạn cùng đọc:
    Chờ năm mới!
    Quen bé lâu rồi mời đến chơi
    Vô tư chẳng nói bé chỉ cười
    Làm tôi mất ngủ cùng suy nghĩ
    Có lẽ tại tôi chẳng biết mời
    Giao thừa pháo nổ vào năm mới
    Bé nhảy bé đùa chắc là vui
    Bạn bè đua nhau cùng nâng cốc
    Môi đỏ mà hồng bé thật tươi
    Xa xôi âm thầm căn phòng nhỏ
    Lủi thủi ra vào mỗi mình tôi
    Cô đơn nâng cốc mừng năm mới
    Bất giác lệ trào đắng ngắt môi.
    Người ta chúc bé bao hạnh phúc
    Mong bé đẹp xinh mãi suốt đời
    Còn tôi xấu xí không ai chúc
    Số phận dành cho chỉ thế thôi.
    Té ra bé chẳng muốn nhận lời
    Mà sao không nói thẳng với tôi
    Để mua thêm rượu chờ năm mới
    Uống rồi sẽ thấy bớt đơn côi...
    Nhưng ... giờ đây... tôi không làm thơ cho người ấy nữa, nàng thơ ấy đã chết mất rồi. Hôm nay, nàng thơ bất chợt bừng tỉnh. Tôi đã gửi cho Thùy Linh chỉ có vèn vẹn bài thơ này, không kèm một dòng nào nữa. Bài thơ không được hay nhưng cái chính là tôi lại muốn làm thơ (cái làm tôi lại sợ chính bản thân mình???):
    Tan nát
    Hoàng hôn về tim tím
    Vài chiếc lá vàng rơi
    Thế gian một mình tôi
    âm thầm trong im lặng
    Một con tim hoang vắng
    Lặng lẽ lẽ giữa dòng đời
    Tất cả đã xa rồi
    Còn đứng chi nơi đó
    ôi thành phố bé nhỏ
    Tan nát giữa lòng tôi...
    Tuan Son
  6. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    (Lần CHAT thứ ?)
    (Tôi là tên của bạn tôi)
    Thùy Linh: Anh, anh ơi!
    Tôi: Anh đây, đây mà.
    Thùy Linh: Anh có suốt ruột chờ đến giờ CHAT này không?
    Tôi: Không biết nữa, nhưng chỉ biết chút xíu nữa thì anh đã được ngon giấc trong gầm xe ôtô rồi.
    Thùy Linh: Thế là ra sao vậy anh?
    Tôi: Vội đến Internet chút thì tai nạn.
    Thùy Linh: Thôi nhé, lần sau đừng có vội nghe không? Trễ một chúy có sao đâu.
    Tôi: Nhưng anh không muốn em chờ anh mà lại ngó sang người ở máy bên cạnh.
    Thùy Linh: Em đâu có tính tò mò như anh tưởng.
    Tôi: Không phải vậy, mà anh nghĩ có chàng nào đó ngồi ở máy bên.
    Thùy Linh: Thế nghĩa là 'ghen' một chút phải không anh?
    Tôi: Không, anh đâu có ghen, mà anh chỉ muốn em nhìn lên trên tường thôi.
    Thùy Linh: Trên tường có ảnh của Maradona anh ạ, hình tượng của cánh phụ nữ trẻ chúng em đấy.
    Tôi: Maradona nghiện thuốc phiện đấy em ạ.
    Thùy Linh: Em biết rồi. Nhưng anh ấy đá bóng tuyệt vời.
    Tôi: Nhưng nghe đâu anh ấy không biết tý gì về âm nhạc cả.
    Thùy Linh: Lại cả không biết làm thơ nữa phải không anh? Mà anh ấy cũng chưa bao giờ tặng cho em một bài thơ nào như anh có phải không?
    Tôi: Cám ơn em. Hôm nay tối thứ bảy, anh em mình đi chơi như thế này lại thấy vui vui.
    Thùy Linh: Thế thứ bảy hàng tuần anh thường làm gì?
    Tôi: Anh thường nghĩ đến bao giờ anh mới gặp được niềm vui.
    Thùy Linh: Thế em có làm cho anh vui không?
    Tôi: Hôm nay hơi buồn.
    Thùy Linh: Vì sao vậy anh?
    Tôi: Vì em đã chẳng hề nói gì đến mail của anh cả.
    Thùy Linh: Bài thơ anh tặng em làm em thấy buồn, có cảm giác buồn, nên em không muốn nhắc tới.
    Tôi: Buồn vì sao hở em?
    Thùy Linh: Vì... lâu lắm em không được ai tặng cho bài thơ nào.
    Tôi: Vậy thì 'cười lên đi em ơi, cười để dấu những dòng lệ rơi...'.
    Thùy Linh: Thấy người ta buồn mà anh còn cười được à?
    Tôi: Mình ơi, em ơi!
    Thùy Linh: Em có đọc nhầm không đây nhỉ? Anh gọi em là 'mình' à? Đừng làm em...bối rối.
    Tôi: Anh quý em. Anh không muốn mất em trong bất cứ khía cạnh nào: là bạn, là ngưòi thân, hay người t...h.
    Thùy Linh: Ngày nào em cũng muốn CHAT với anh. Em sợ một ngày nào đó, anh sẽ ra đi.
    Tôi: Anh sẽ đi... đi bên em trong chiều lộng gió.
    Thùy Linh: Em sợ em sẽ quen với những dòng chữ 'chết người' này.
    Tôi: Đừng nói thế tội nghiệp anh.
    Thùy Linh: Anh ơi, mình ơi!
    Tôi: Anh đây.
    Thùy Linh: Mình hãy gửi cho em một vần thơ mà mình tâm đắc đi.
    (... nàng làm cho trái tim tôi muốn oà lên nức nở... bởi tiếng 'mình ơi')
    Tôi: Tặng em một bài thơ sưu tầm:
    Nhỡ tàu
    Tôi biết rằng tôi kẻ nhỡ tàu
    Con tàu chuyển bánh đã từ lâu
    Tôi đi để hứng mưa trên áo
    Để lắng tâm tư, lắng nỗi sầu
    Tôi biết rằng tôi kẻ nhỡ tàu
    Nên tôi có dám trách ai đâu
    Tôi chỉ thấy chiều nay buồn tủi
    Lặng lẽ quay đi bước cúi đầu...
    Thùy Linh: Anh ơi, mình ơi, bài thơ buồn quá phải không?
    Tôi: Chắc anh sẽ điên lên mất. Anh cứ tự trách mình biết Internet làm chi. Biết Internet nên mới biết em:
    Thà rằng chả biết cho xong
    Biết nhau rồi lại xa nhau sao đành...
    Thùy Linh: Mình ơi, hẹn ngày mai nhé!
    (Hẹn các bạn ngày mai nhé, vì Thùy Linh ra đi vội vã, không kịp cho Tôi nói một lời tạm biệt... Phụ nữ thật khó hiểu...)
    Tuan Son
  7. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã không hiểu vì sao Thùy Linh bỏ CHAT vội vã và ra đi. Có lẽ nào tôi đã nói gì quá lố. Hay tôi đã đụng vào nỗi đau của nàng... Tôi quyết định gửi mail này cho nàng:
    Xin chào em, chào 'mình'!
    Sau khi em vội vã rời phòng CHAT, anh như chiếc lông chim bay trong gió bão mà không tài nào điều khiển được hướng đi của mình nữa. Có phải tại anh không? Anh đã nói với em gì nhỉ? Có lẽ chỉ là hai từ "mình ơi" mà thôi trong suốt cuộc trò chuyện mà anh tâm niệm. Còn nếu anh đã viết gì mà đã không nhớ, thì đó không phải là anh viết đâu em ạ. Đó là thằng 'khờ' trong con người anh nó lẻn lúc anh đang say em để viết bậy ra đó. Đừng bỏ anh mà đi như tránh xa một thằng hủi, như thế thì tội nghiệp anh biết nhừơng nào. Hãy trả lời thư anh nhé, dù là một câu: "Em đã quên mất anh rồi.", thế cũng là đủ cho đáng đời một gã đàn ông suốt một đời ngốc ngếch. Có thế nào chăng nữa thì ngày mai anh sẽ chờ em, chờ em cho đến ... gục ngã cũng chẳng chịu thôi. Anh gửi em bài thơ viết vội vàng này, em đọc nhé và hãy ngủ ngon, ngủ ngon trong tiếng gọi 'mình ơi', 'mình ơi' nhè nhẹ của anh:
    Ngàn đời sau khắc khoải
    Chim xinh đã chuyền cành
    Trời đang xanh bỗng tím
    Em vội vã xa anh
    Đời nấc lên thành tiếng
    Anh không dám trách em
    Chỉ trách mình đến chậm
    Nên suốt đời im lặng
    Charng muốn em buồn đau
    Chỉ cầu xin mai sau
    Nếu trời kia không tạnh
    Thì bài thơ anh tặng
    Đọc trong lòng nghe em...
    Tuan Son
  8. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    (Lần CHAT thứ ?)
    Tôi: Em, có phải đúng là em không?
    Thùy Linh: Anh ơi, em định không tới CHAT nữa vì em sợ.
    Tôi: Cái sợ của em là cái sợ thật sự của anh. Anh sợ em sẽ không đến. Và như thế là ... anh cũng thăng hà.
    Thùy Linh: Anh ơi, tại sao em thấy sợ vô cùng. Phải chăng có một điềm gì không lành đang chờ đón em?
    Tôi: Nhưng hãy trả lời anh: tại sao lần trước em lại ra về đột ngột thế?
    Thùy Linh: Vì em sợ phải nghe thấy từ 'mình ơi' từ nơi anh, thế mà em lại tạm biệt anh bằng từ 'mình ơi'.
    Tôi: Rất cám ơn em, em đã làm cho 24 giờ vừa qua đối anh như là những giây phút trước giờ hành quyết.
    Thùy Linh: Anh ơi, em sẽ không CHAT nữa đâu.
    Tôi: Nếu vậy thì hãy tìm anh ở ... một nơi mà loài người ai cuối cùng cũng phải dừng nơi đó.
    Thùy Linh: Anh đừng nói những lời quái gở, đừng làm cho em sợ thêm nhé!
    Tôi: Vậy thì em cũng đừng làm anh sợ nữa có được không?
    Thùy Linh: Anh ơi, em không biết mình là ai nữa, em đang làm gì đây và em thấy lúng túng quá chừng.
    Tôi: Nhưng em ạ, đó là những gì con người cứ phải trải qua theo thời gian. Anh hiểu, em đang nghĩ rồi kết cục việc mà hai anh em mình đang CHAT hàng ngày sẽ ra sao, đúng không nào? Chúng ta sẽ có nhau hay rồi một ngày nào đó ta sẽ chẳng bao giờ còn nhớ đến nhau nữa... và mọi thứ đang hiện hữu trong mỗi chúng ta ...
    Thùy Linh: Em muốn có anh và em muốn tổ ấm gia đình hiện nay luôn dưới sự che trở trong vòng tay của Chúa.
    Tôi: Lòng tham của loài người thật là vô hạn, anh và em cũng chỉ là những con người tầm thường mà thôi nên mình bị chi phối bởi quy luật đó. Mấy ai mà được là 'thánh' là 'thần' đâu phải không em? Con người thường hay phải đứng trước rất nhiều sự lựa chọn và đó là cái quy luật khắc nghiệt của loại người. Sướng vui và đau khổ cũng thường bắt nguồn từ đó.
    Thùy Linh: Em đang muốn lý giải: tình cảm của anh và em hiện giờ được gọi như thế nào cho chính xác. Em rất muốn ý kiến của anh? Còn em, em ... chịu rồi.
    Tôi: Có lẽ chúng mình là 2 mảnh vườn riêng ở gần nhau, một bên là hoa thơm cỏ lạ, còn một bên là nước mát dịu êm...
    Thùy Linh: Anh ơi, nhận được mail của em, em bàng hoàng. Xin anh đừng làm em cứ phải nghĩ đến anh suốt ngày như vậy, hãy suy nghĩ cho thận trọng anh ạ. Phải chăng những phút giây này là lúc mềm yếu nhất của lòng em chăng. có thể những gì em nói với anh cho là khoảng khắc. Anh ơi hãy đừng nói những lời ngọt ngào có được không? Em sợ...
    Tôi: Em hãy cứ nghĩ rằng chúng mình đã sinh ra từ cát bụi, từ hư vô thì trở về với cát bụi với bất kỳ lý do gi thì có gì là sợ đâu. Mà thực tế còn rất xa , rất xa ở phía trước. Anh luôn coi em là người bạn thâm thiết, nếu em thấy như thế là hợp lý.
    Thùy Linh: Để em từ từ suy nghĩ. Có thể anh và em đang phạm phải sai lầm thì phải? Nhưng anh ơi, em xấu lắm, gặp nhau chắc anh thất vọng nhiều.
    Tôi: Anh chưa muốn gặp em. Vì anh muốn thấy em cũng như tất cả những người phụ nữ khác đều là thiên thần trong tưởng tượng, và chắc là em đẹp hơn bất cứ người con gái nào anh gặp từ trước đến nay. Em là nàng tiên, em là nguồn ánh sáng cho thế giới đàn ông bọn anh, em là nguồn cảm hứng của anh... biết được em là anh biết chắc anh sẽ có những vần thơ mới. Nhưng có lẽ anh nói ra điều này làm em yên tâm hơn: Đúng, chúng ta còn phải hiểu nhau nhiều lắm. Hãy hiểu nhau qua những dòng chữ này trước nhé!
    (... tôi biết rằng cái gì sớm đến thì sớm đi, nên tôi phải chắt chiu từng giọt một, cho đến khi ta uống nốt giọt cuối cùng thì cũng là ngày Chúa gọi ta đi...)
    (Hai đường thẳng cắt nhau càng sớm thì lại tách nhau càng nhanh)
    Tôi: Anh gửi tặng em bài thơ sưu tần nhé:
    Đừng nhặt con ốc vàng
    Sóng xô vào tận bãi
    Vì cái gì dễ dãi
    Có bao giờ bền lâu...
    Thùy Linh: Cám ơn anh, có lẽ anh đúng. Em ... mãi vẫn là cô bé ngày nào: Khi yêu là yêu bằng tất cả trái tim mình, nhưng trái tim nhỏ nhoi thì sao đủ sức mạnh giữa được tình yêu của mình, tặng anh:
    Em bật khóc khi thấy mình thua thiệt
    Bàn tay gầy không giữ nổi tình yêu
    Buồn làm sao trong nỗi nhớ chắt chiu
    Anh yêu dấu ngàn đời bên kẻ khác...
    Tuan Son
  9. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    (.... Tiếp theo: Ngày thứ ? kể từ quen Thùy Linh ....)
    Hôm nay tôi đến hẹn để CHAT nhưng Thùy Linh đã không tới. Không nói thì các bạn cũng hiểu tâm trạng tôi buồn nản đến thế nào rồi. Tôi quyết định gửi mail cho Thùy Linh. Xin trích để các bạn cùng tham khảo:
    Thùy Linh, em!
    Thùy Linh, Em đã .... không tới. Anh buồn. Anh nhớ. Anh giận. Anh yêu. Anh tìm. Em gần nhưng xa. Em có nhưng không. Em yêu mà ghét. Em trốn.
    Tặng em bài thơ anh vừa làm:
    Hờn ghen
    Em ở rất gần rất gần ta
    Mà sao lại thấy xa thật xa
    Phải chăng bên ấy đang ngày hội
    Người đông chen lối chẳng thể qua
    Ngày hội vui lắm phải không em
    Có kèn có trống có người quen
    Có rượu làm em say ngây ngất
    Chỉ có trong tôi chút hờn ghen
    Ngày vui sẽ phải có lúc tàn
    Cười nhiều có lúc lệ chứa chan
    Khi em cảm thấy mình đơn độc
    Hãy hiểu tình anh vẫn nồng nàn.
    Anh sẽ mãi mãi lên internet để chờ em. Anh vẫn yêu: Yêu ở tâm hồn mà em có, giản dị thế thôi.
    Anh viết toàn những câu ngắn, ít từ vì ... sợ viết nhiều sẽ chẳng dễ thương chút nào. Anh mong em như cát bờ mong sóng, như nắng hạn cần mưa, như chim sếu cần bầy.... Hãy gửi cho anh dù một từ thôi, hoặc là 'ông' hoặc là 'anh' cũng đủ hiểu mà... Em ơi, Mình ơi!...Anh ch... ế....t....
    ( ... mail tôi viết cố ý dùng từ ngắn để tập trung suy nghĩ của Thùy Linh vào chủ đề. Tôi muốn nàng phải gẫm nghĩ từng từ một để hiểu được hết ngĩa của nó... Bài thơ tôi sẽ đăng trong diễn đàn 'thi ca'. Nếu các bạn yêu thơ có thể tìm thấy tôi trong đó)
    Tôi ơi đừng quá bi quan. Nếu Thùy Linh không đến thì ngày nào cũng sẽ viết mail cho Thùy Linh, mail ngày hôm sau sẽ dài hơn ngày hôm trước, tôi sẽ viết cho đến khi ttvnonline.com còn tồn tại... Các bạn đừng buồn theo tôi nhé. Một số bạn sẽ thoả mãn vì không muốn tôi theo đuổi Thùy Linh, tôi sẽ chiến đấu vì 'lẽ phải' của cuộc đời.
    Tuan Son
  10. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn, chào buổi tối!
    Chỉ còn ít phút nữa là đến giờ CHAT, tôi đã đến và ngồi tại đây, lòng mình như lửa đốt, trái tim run lên một cách khiếp đảm. Nếu có một ai đó để ý đến tôi chắc họ phải ngạc nhiên lắm.
    Chỉ còn 10' nữa. 10' trước giờ phán quyết của quan toà, tôi có cản tưởng như vậy. Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình và đang gõ những dòng này cho các bạn đây. Hàng ngày những ngón tay của tôi như có thể múa trên bàn phím khi CHAT với Thùy Linh mà giờ đây mỗi ngón như là một cành cây khô không theo ý của mình nữa. Tai tôi như có hàng trăm âm thanh hỗn độn. Chân tôi lạnh buốt mặc dù tôi đang ở giữa Sài gòn. Bỗng một tiếng rơi của chiếc chìa khoá ở bàn bên cũng làm cho trái tim tôi thắt lại, giật mình. Tôi cứ tự nhủ: ngày cuối tuần mình sẽ đi câu cùng với mấy chú nhỏ, cũng hạnh phúc lắm chứ sao. Tôi còn tự nhủ còn bao bạn bè đang theo dõi và nâng đỡ nếu mình không đủ sức đứng dậy cơ mà.
    Cám ơn Thanh Thuy, cám ơn Van Anh DG, các ơn các em. Trời đã sinh ra phụ nữ, họ đã làm khổ đàn ông chúng tôi, nhưng họ lại là chỗ ngả lưng an toàn nhất cho ta trong những lúc oái oăm nhất của cuộc đời. Tôi biết rằng trong tôi đã có không phải một mà là 3 Thùy Linh rồi. Thùy Linh ơi, anh cám ơn em đã làm cho anh khổ, làm cho anh đau, làm cho anh nhớ, làm cho anh mong. Nhưng em mà không đến thì ... ngựa này cũng đành bỏ cỏ mà thôi...
    .... hết giờ rồi, chỉ còn 1 phút nữa là đến hẹn (7h10 PM) ...
    Tuan Son

Chia sẻ trang này