1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngọt ngào thôi vẫn chưa đủ, phải cần thêm ...

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi dangtuanson, 13/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn!
    Thấy nội dung bài thơ của Shazi mà sgb_34 dịch hay làm tôi thích. Và dù là rất vội cũng "phổ thơ" cho kịp "buổi phát chiều nay". Có lỗi gì mong các bạn bỏ qua nhé. Và đây cũng là món quà nhỏ mọn tặng cho Shazi đấy.
    Tình bạn vô giá
    Tình bạn thực là một quà tặng vô giá
    chẳng ai có thể dùng tiền để bán hay mua
    So với tình bạn, cả núi vàng còn thua
    về giá trị.
    Bởi vì vàng lạnh lẽo và vô hồn,
    Không thể lắng nghe, không thể đồng cảm
    Và khi phiền muộn trĩu nặng lòng ta
    Vàng không thể đem lại niềm vui.
    Vàng không thể yêu ta
    Vàng không có trái tim nên không đồng cảm
    Vàng cũng không làm ta yêu thêm cuộc sống
    Cũng không đưa tay ra trợ giúp ta.
    Khi ta cầu xin Trời Phật một món quà
    Nếu Ngài không ban cho ta kim cương, ngọc trai hay của cải,
    Nếu Ngài ban cho ta tình yêu vô giá của một người bạn hiền
    Thì cuộc đời rất thần tiên.
    Tôi tạm "phổ thơ" như sau:
    Tình bạn vô giá
    Tình bạn của nhân gian là món quà vô giá
    Ai đi mua và đem bán bán bao giờ
    Trong sang giàu vàng là giá trị
    Nhưng ?obạn hiền? là thứ ta mơ.
    Vàng vô hồn vì vàng đâu có tim
    Chẳng biết nghe và không hề đồng cảm
    Trong tận cùng của nỗi đau trĩu nặng
    Vàng lạnh lùng không biết buồn vui
    Vàng đâu mang niềm hân hoan chân chính
    Giúp cho ta thêm yêu mến cõi đời
    Vàng cứ vậy ngây ngô là kim loại
    Và muôn một đời vàng chỉ thế vàng ơi.
    Ta sinh ra, hằng cầu mong Trời Phật
    Ban cho cho ta chỉ một thứ trên đời,
    Đó không phải là ngọc ngà, vàng bạc,
    Chỉ giản đơn một thứ:
    ?oTình bạn? mà thôi.
    Tuan Son
  2. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Tặng Friendly!
    Bỏ cuộc giữa chừng trong các cuộc chơi là bị 'đánh giá' đấy nhé. Em phải là em và phải xứng đáng là một trong những người có công xây dựng topic này. Chắc anh nói ít thì em cũng hiểu phải không? Hãy cùng nhau làm cho topic nóng lên...!
    Chỉ ở lòng ta
    Chỉ là gió, nhưng lòng tôi thả ****,
    Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền;
    Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên
    Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá.
    ....
    Tôi vốn biết cuộc đời thường đạm bạc,
    Nên mang theo từng suối rượu, nguồn tình;
    Đem yêu mến làm cho cành thêm xinh
    Cứ phong nhã để cho đời bớt tục,
    Để lây lửa chuyển những lòng giá đúc
    Phải ấm nên vì bắt chước tôi nồng;
    Để bừng tia trong những mắt tê đông,
    Và gọi nhịp khiến hồn lười phải thức,
    Để giục tiếng chim của niềm rạo rực,
    Để thay cánh rung của nỗi phai tàn;
    Để tươi cười mà âu yếm nhân gian,
    Tôi có sẵn một mặt trời giữa ngực.
    Xuân Diệu
    Tuan Son
  3. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Chào bình minh, chào các bạn!
    Tôi đã thức dậy rất sớm, khi thành phố vẫn còn nồng nàn trong giấc ngủ no say. Đứng trên tầng cao của sân thượng, nhìn xuống phố phường yên tĩnh, tôi chợt nhớ tới tuổi thơ của mình. Nó cũng đã một thời yên tĩnh và êm đềm như đường phố sáng sớm hôm nay... Và bỗng tôi nhớ đến một cái tên Diloram, tên của một người bạn gái thời sinh viên. Khi đó, đã lâu lắm rồi, tôi còn là một cậu sinh viên du học ngây ngô và rất dễ thương. Chúng tôi ở chung trong một ký túc xá dành riêng cho người nước ngoài. Phòng của chúng tôi đối diện với phòng các bạn nữ người Udzebeckistan. Diloram là một bạn gái người Trung Á theo đạo Hồi rất đẹp. Mắt của bạn ấy sâu thăm thẳm, làn da trắng mịn và có nụ cười luôn thường trực trên môi. Nhưng quan trọng hơn cả Diloram đúng là một phụ nữ theo đúng nghĩa của nó vì trái tim của Diloram vô cùng nhân hậu. Thời sinh viên với mấy đồng học bổng chúng tôi thường bị nhịn đói hoặc phải xin cứu trợ của các bạn nữ trong ký túc xá vào cuối tháng (nói chính xác là đi xin ăn - chứ không phải đi ăn xin đâu nhé). Chúng tôi thường nấu chung trong một bếp công cộng. Đầu tháng tôi vẫn thường gặp và trò chuyện với Diloram tại phòng nấu, bạn ấy đã dạy cho tôi cách nấu những món ăn dân tộc, tôi đôi khi cũng cho bạn ấy nếm các món ăn Việt Nam. Rồi một hôm đêm xuống, đói quá không học bài được, tôi đã phải đục cái ống bơ sữa bò và buộc giây vào ống bơ đó rồi chạy lên tầng trên, tôi đã thòng giây có ống bơ xuống trước cửa sổ của Diloram và kéo lên kéo xuống. Diloram thấy lạ và bước ra cửa, túm lấy ống bơ và cầm mẩu giấy (mà tôi đã viết) trong ống bơ ra đọc: "Đói quá không học được!". Diloram đã bỏ bánh mì và bơ cùng mấy củ khoai tây luộc vào trong ống bơ. Tôi kéo lên chạy về phòng mình, làm một bữa no say... Sáng hôm sau khi đi học, tình cờ tôi nhìn thấy Diloram, bạn ấy đã nhìn tôi với ánh mặt thật là phụ nữ, ánh mặt như của người mẹ, như của người chị gái và như của người yêu mình... và tôi đã say đắm đôi mắt đó. Cũng từ khi ấy, Diloram đã trở thành ngườ bạn gái gần gũi nhất của tôi thời sinh viên. Diloram vẫn phải cứu trợ cho tôi trong những khi "thiếu lửa tắt đèn", ngay cả việc giặt quần áo cũng thế, Diloram chăm chút cho tôi như người yêu của mình... Nhưng tôi biết rằng chẳng bao giờ chúng tôi dám nói với nhau về tình yêu, vì cả hai đều ngầm hiểu rằng chúng tôi không thể bước qua nổi sự cách biệt của đạo giáo quy định...
    Còn bây giờ, khi con đường đã rẽ hai ngả khác nhau. Chúng tôi đã không có tin tức gì về nhau đã mấy chục năm rồi, thế mà tự nhiên cái tên Diloram lại hiện lên trong tôi với một khoảng khắc rất nhỏ...
    Cuối cùng thì tôi muốn nói với các bạn điều gì nhỉ? Đã là con người hãy hiểu biết về quy luật của thiên nhiên của xã hội một cách sâu sắc để ta hiểu được suy nghĩ của những người xung quanh. Khi hiểu được suy nghĩ của mọi người ta sẽ hành xử đúng trong nhiều trường hợp, để gìn giữ hạnh phúc của mình và đừng bao giờ làm tổn thương đến tình cảm của người khác. Cũng như tôi, một thoáng nghĩ về quá khứ đó là quy luật, tôi không thể cấm tôi được. Và tôi nghĩ đến Diloram, nghĩ về một người bạn thời sinh viên, tôi cũng không cấm tôi được, đó cũng rất tự nhiên và là quy luật vì khi nghĩ về quá khứ ta thường nghĩ đến những người bạn của ta. Nhưng tôi đang sống hạnh phúc, rất hạnh phúc bên gia đình của mình và tôi đang sống theo đúng trật tự xã hội quy định. Chắc có lúc vợ tôi cũng dành những giây phút suy nghĩ như tôi về quá khứ... mà quả thật, nếu vợ tôi không còn nghĩ về bạn bè như tôi đang nghĩ thì trái tim của cô ấy thật ủ dột ... Hãy tôn trọng suy nghĩ của nhau và đừng ép người khác sống trái quy luật, phải biết đồng cảm và tôn trọng "khoảng riêng không tác hại mà xã hội cho phép" của người yêu hoặc của người đang chung sống với mình...
    Tuan Son
  4. dangtuanson

    dangtuanson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Chào dòng sông tuổi thơ thân yêu!
    Tranh thủ thời gian viết thư cho bạn đây, đầu tiên gửi tới bạn những lời chúc tốt đẹp nhất, hay nhất mà mình mong muốn. Hy vọng rằng bạn sẽ có những ngày cuối cùng của mùa hè thật vui và thật lãng mạn.
    Thời gian trôi đi nhanh quá, nhanh như một giấc mơ ngắn ngủi, mà bây giờ nó để lại trong mình một nỗi trống trải đến tê lòng. Cũng con đường ấy, cũng hàng cây ấy, vẫn cảnh vật đó, sao giờ đây khi bước đi mà lòng mình như trong hoang mạc điêu tàn. Tất cả thật giản dị những để giải thích nó tường tận sao mà khó quá? Nhiều lúc mình bàng hoàng tự vấn: Cái gì đang diễn ra trong tâm trí mình đây? Vì ai và vì sao nhỉ? Cuối cùng thì cũng chỉ là một lời thú nhận: Nhớ bạn vô cùng, nỗi nhớ chẳng viết thành lời. Mỗi khi nhớ đến bạn là mình lại liên tưởng đến tuối thơ của chúng mình, nuối tiếc, xót xa. Rồi lại thấy may mắn đã không ngoảnh mặt với chúng mình vì dù sao thì chúng mình cũng có những ngày đẹp đẽ muộn màng bên nhau. Những ngày qua ở Sài Gòn là những ngày thần tiên đúng không? Nó để lại trong ta bao điều thú vị, cái đẹp rất giản dị nhưng rất đỗi chân thành và c òn lại trong ta chính là cái cảm giác nhớ nhung khó tả. Mong bạn sẽ nuôi dưỡng những cảm xúc tuyệt vời này mãi mãi trong tâm trí của mình và cố gắng đừng để nó lụi tàn theo thời gian.
    Qua thư này gửi đến bạn những dòng cảm xúc thật nhất của mình, tuy nó rất trẻ con nhưng tất cả đều là những điều rất thật trong trái tim mình:
    Ngày tiễn bạn:
    Trong cuộc đời không biết có bao nhiêu cuộc tiễn đưa, biết bao nhiều sầu thương ly biệt... nhưng chẳng lần nào giống lần nào cả. Sân ga, hai từ thật ngắn ngủi, nhưng lại chính là nơi chứng kiến bao nhiêu nước mắt đã rơi, cũng chính là điểm mốc đánh dấu nhiều kỷ niệm. Trong hằng hà vô số những cuộc chia ly đó cũng chẳng thiếu được tôi. Thật lạ kỳ, cứ mỗi lần chia tay là trời lại đổ mưa? Hay trời thương mà khóc hộ nhỉ? Tôi đã đưa người ấy lên toa, ngồi gần bên nhau trong những giây còn lại rất ngắn ngủi mà lòng bâng khuâng muốn nói rất nhiều nhưng sao nghẹn lời. Khi tiếng còi tàu thét lên thì cũng chính là lúc tôi nhìn thẳng vào mắt người ấy, ?mọi thứ như nhạt nhoà... hình như ai đó đã khóc? còn tôi, trái tim tôi thì đã oà lên khóc tự bao giờ, ai có biết không?
    Tự cảm
    Chiếc lá kia rơi giữa hoàng hôn
    Để vướng trong ta một cõi buồn
    Nắng buông ánh nhạt, hôn lên tóc
    Tay hoang nhặt lá, nhớ người thương...
    Dòng sông Tố nữ
    Dòng sông ấy chảy dài như tóc người con gái
    Mà một thời làm say đắm trái tim tôi
    Đêm trăng sáng, sông khua sóng, đưa nôi,
    Ru tình học trò ngây ngô và khờ dại.
    Đã qua rồi tuổi thơ, ngỡ xa mãi mãi
    Bỗng ùa về nức nở khóc trong tim.
    Hỡi sông ơi, chảy đi, cứ chảy thật êm
    Cho bờ khát dập dìu sóng nước,
    Ta thỏa thê buông chân, thả bước
    Theo cánh buồm trong màu tím hoàng hôn.
    Một mai kia, khi dòng máu hết hồng,
    Xin một mấm mồ bên dòng sông ngày ấy.
    Cô đơn Nha Trang:
    Sóng, nước, núi và cát trắng, cả 4 thứ này đã để lại trong ta những ấn tượng thật khó tả. Buổi chiều, ngồi một mình bên bờ cát trắng của biển và thả hồn ngắm mặt trời trốn đi ngủ trong lúc bên tai mình rì rào của hàng triệu triệu con sóng vỗ thật mê hồn. Xa xa nơi chân trời là những dãy núi tô vẽ cho Nha Trang càng thêm quyến rũ, như những người lính canh cho từng cặp tình nhân ru mình vào cõi mộng. Cảnh ở đây thần tiên quá, mộng mơ quá, phải chăng những cảnh náo nhiệt ồn ào của chốn phồn hoa mà tôi đang sống đã bòn rút hết những giây phút lãng mãn của đời mình hay sao mà trước một con sóng, trước một hạt cát, trước một màu xanh của biển tôi cứ thấy nôn nao, như thấy đắm chìm vào cõi hư vô... Rồi bỗng trong tôi những câu ca mượt mà của các bài hát về biển bỗng lần lượt bay lên, chúng nồng nàn, cháy bỏng, rối lại trấm xuống êm đềm, sâu lắng làm sao. Biển ơi, sông ơi, thiên nhiên ơi, sao cả cuộc đời của tôi phải chăng như định mệnh cứ quẩn quanh với chúng, hay là cái tên Sơn của tôi là núi nó đã vô tình gắn một nửa đời mình với thiên nhiên thì phải! Một mình lang thang trong trời chiều cô đơn bên bờ biển của thành phố lạ tôi thấy mình như lãng du trong cõi bồng lai... Giá như có ai đó bên mình để tôi có thể nói với người ấy những lời thật hay, thật đẹp, thật ngọt ngào nhỉ? ...
    Ngày rời Nha Trang:
    Thế là đã đến lúc phải chia tay với Nha Trang, chia tay với một phần thời gian của cuộc đời mình đã gửi lại nơi đây. Dù là ngắn ngủi, nhưng thời gian qua ý nghĩa vô cùng. Nó đã cho tôi tìm và hiểu được nhiều hơn về ý nghĩa làm người, làm bạn... và một điều nữa là cảm nhận được nhiều cái đẹp mỹ miều của thiên nhiên. Tạm biệt Nha Trang và xin gửi lại tặng Người bài thơ tự tình nho nhỏ của riêng mình. Bài thơ tặng người ấy:
    Tình của núi
    Hoàng hôn nhẹ buông màn thầm kín
    Gió rì rào khúc hát của đời tôi
    Cả đất trời ngẩn ngơ vì cảnh đẹp
    Trong tình nồng say đắm lứa đôi
    Những dãy núi vươn mình ngàn dặm
    Suốt một đời tần tảo gửi nước về sông
    Sông đón nhận, âm thầm mang ra biển
    Để muôn đời ru núi ngủ, núi có biết không?
    ?.
    Sông vẫn cứ dạt dào chảy mãi
    Nước xô bờ tung bọt trắng li ti
    Biển đã xanh mà cát bờ trắng quá
    Núi trầm mình trong những mối tình si?
    Tuan Son

Chia sẻ trang này