1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người Chồng Máu Lạnh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 29/07/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 10

    Công ty của tập đoàn Ôn thị, cô ngẩng đầu lên nhìn… bảng chữ màu đen, cô biết đây là chỗ Ôn Vũ Nhiên làm việc, nhưng cũng chưa bao giờ tới, nếu không phải cô thực sự rất lo lắng, cô cũng sẽ không đến đây, cô sợ sẽ gây phiền toái cho hắn.



    Cô đứng bên ngoài thật lâu, lại thử gọi điện thoại một lần nữa cho hắn, nhưng máy vẫn tắt. Cô hít một hơi thật sâu đi vào trong.



    Bên trong thật lớn, cô cúi đầu, giống như không thể gặp người khác, cho tới bây giờ cô cũng chưa có cảm giác như vậy, trong lòng cảm thấy chua xót, cô rõ ràng là bạn gái hắn, nhưng hiện tại cảm thấy mình giống tình nhân của hắn, không hề biết tình hình thực tế của hắn.



    Tuy tất cả chuyện này đều do cô tự nguyện, nhưng chính hắn cũng ngầm đồng ý không phải sao? Cô băn khoăn, cũng không thể phủ nhận việc này đối với bọn họ như thế là tốt nhất, cô dùng sức nắm chặt bàn tay mình, cô đang suy nghĩ gì, sao có thể trách hắn, sao có thể, hắn đang rất bận rộn, rất vất vả, mà bây giờ cô lại ở đây giận dỗi, cô cảm thấy mình có chút hèm mọn, không khỏi tự mắng mình.



    “Xin hỏi tiểu thư, cô muốn tìm ai, có hẹn trước không?’ Cô gái trước mặt Tử Lạc nói, lộ rõ vẻ không vui, công việc của cô ấy là cười, ánh mắt lại có chút khinh bỉ.



    Tử Lạc nhìn chằm chằm quần áo trên người mình, quần áo rất bình thường, một chiếc áo trắng và quần bò, một đôi giày vải đơn giản, không thể bình thường hơn được, mà so sánh với nơi này, thực sự là tách biệt.



    Cô cảm giác mình tổn thương, nhưng vẫn nở nụ cười, cô đã từng nói, cô bằng lòng cuộc sống này, cô rất hạnh phúc, cô đâu cần nhiều hơn nữa, làm người không thể có lòng tham nếu không sẽ mất đi càng nhiều, cho nên cô luôn sống vô cùng vui vẻ, hiện tại cũng vậy.



    Cô gái trước mặt Tử Lạc có chút bất ngờ, khóe miệng có chút xấu hổ, nở nụ cười không được tự nhiên, nụ cười trên mặt Tử Lạc quá trong sáng, ánh mắt giống như chú nai con, như nước mùa thu, khiến cho cô gái có chút ngường ngùng.



    “Tôi muốn hỏi một chút, Ôn Vũ Nhiên có ở đây không?” Cô khẽ mìm môi, một lúc mới nói ra.



    Cô gái trước mặt cũng lặng người đi một lúc, không rõ, cô hỏi giám đốc của bọn họ làm gì.



    “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?” Vẫn là những giọng nói đều đều, nhưng giờ lại có thêm phần khách khí.



    “Không có.” Tử Lạc khẽ hạ mí mắt xuống, cô chỉ muốn biết rằng hắn có ở đây không, muốn biết hắn đang làm gì, vì sao lại không gọi điện cho cô, cuối cùng vẫn là không nói ra được.



    “Này…” Cô gái trước mặt Tử Lạc lần thứ hai đánh giá cô, đối với thân phận của cô không thể đoán nổi, cuối cùng không đưa ra được kết luận gì, giám đốc quen nhiều cô gái như vậy, cô cũng không biết cô gái này là thật hay là giả.



    “Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, giám đốc của chúng tôi nếu không có hẹn trước, thật xin lỗi, cô không thể đi vào.”, cô cũng chỉ có thể nói xin lỗi, đây là quy định của công ty, cô cũng chỉ có thể chấp hành, dù sao cô cũng không vì một cô gái xa lạ mà vứt bỏ bát cơm của mình.



    “Không sao.” Tử Lạc có chút mất mát, nói cảm ơn xong, còn cúi đầu chào cô gái kia, tỏ ý cảm tạ, mặc dù cô ấy không cho cô đi vào, cô cũng đã biết rõ chuyện.



    Nhưng vì sao lại không đến tìm cô, cô cũng không thể liên lạc với hắn, hắn như vậy khiến cô thực sự lo lắng.



    Cô gái kia còn muốn nói gì, cuối cùng chỉ có thể nhìn Tử Lạc đi ra ngoài, không biết vì cái gì, cô cảm thấy, thân ảnh gầy yếu kia, có chút đáng thương.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Cô gái nhìn nhìn lên trên lầu, hiên tại giám đốc đang ở cùng Tề tiểu thư, quên đi. Đây là nơi làm việc, ít nói một chút sẽ tốt hơn.



    Hơn nữa, cô ấy cũng đã đi rồi, có gọi về cũng đâu được.



    “Có thể là một người thích giám đốc thôi.” Cô lầm bầm nói, nhưng cô ấy thật đáng thương, gương mặt và thân phận thật bình thường, không thể so với người nhà họ Tề.



    Nếu cô là giám đốc, cô cũng sẽ chọn cô gái minh tinh xinh đẹp kia.



    Tử Lạc đi ra ngoài, ngẩng đầu, từng đợt gió thổi tung tóc của cô, mang đến cảm giác lạnh lẽo, ngày hôm nay thật nặng nề, khiến cho cô có cảm giác không thở được.



    Cô đứng bên ngoài tòa nhà một lúc, ở phía chân trời, sắc trời càng ngày càng u ám như sắp đổ mưa.



    Cô ôm lấy cánh tay mình, nhìn từng người của tập đoàn Ôn thị đi qua, cô chỉ muốn gặp hắn, chỉ muốn biết hắn có khỏe không, chỉ như thế thôi.



    Cô hít hít cái mũi của mình, đôi mắt vẫn nhìn thẳng, một giọt nước mưa rơi xuống, trời mưa sao, cô ngẩng đầu lên, thấy được từng giọt từng giọt nước mưa rơi trên mặt, từng cơn gió thổi qua mang theo hạt mưa, lạnh lại càng thêm lạnh.



    Cô vẫn nhìn chăm chăm cửa ra vào, trong mắt chờ mong nhưng chỉ có những hạt mưa rơi xuống, cô thu lại thân thể mình, mưa càng lúc càng lớn, đã làm ướt hết quần áo, ướt hết tóc cô, đến mắt của cô cũng đã ướt sũng rồi.



    Một chiếc xe màu đen đỗ cách đó không xa, người đàn ông bên trong quen miệng lấy trong túi một điếu xì gà đưa lên miệng, hắn ngẩng đầu, hai mắt khẽ híp lại nhìn cô gái đứng trong mưa thật đáng thương, nhưng trong đôi mắt màu trà hiện lên một tia xem thường.



    Hắn hít vào một hơi, phun ra một vòng khói, hương vị của xì gà khiến mắt hắn khép lại một chút, thực quyến rũ. Nếu ai nhìn thấy bộ dạng của hắn chắc chắn đều thấy như thế.



    Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đã khiến cô gái kia ướt sũng, cô đưa tay lau nước mưa trên mặt, vẫn kiên trì chờ đợi.



    Tử Lạc cắn cắn môi, mưa không ngừng rơi trên người cô, mưa tạt trên người cô, rất đau, rất lạnh, cô đáng thương hít hít cái mũi của mình, cả người run rẩy, cả cơ thể trở nên gầy yếu, bất lực.



    Cuối cùng, ở cửa cũng xuất hiện người mà cô chờ đợi, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, cho dù bầu trời âm u, ánh mắt cô vẫn rất sáng lấp lánh như ngôi sao.



    Rất nhanh, ánh sáng trong đôi mắt kia biến mất, không biết là bởi vì mưa quá lớn khiến cho ánh mắt cô trở nên mơ hồ, không thấy rõ mọi thứ.



    Đứng ở xa xa đúng là Ôn Vũ Nhiên đã mất tích ba ngày hôm nay, không đúng, đúng, đối với người khác thì là bình thường còn đối với cô chính là mất tích.



    Hắn trong với hình ảnh trong cô, hắn không đeo kính, không phải là Ôn Vũ Nhiên mà cô biết, ánh mắt hắn dài nhỏ sắc bén, môi mỏng khẽ cong lên, có chút lãnh đạm, cũng có một cảm giác cực kì xa lạ.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 12

    Hắn không đi một mình, bên cạnh hắn có một cô gái, hắn che ô, kéo cô gái về phía sau hắn.



    Đôi môi Tô Lạc run rẩy, có phải nhìn nhầm người, người này không phải Vũ Nhiên của cô, không phải Vũ Nhiên nắm chặt tay cô, không phải, nhất định không phải.



    Cô cảm nhận hốc mắt mình nóng rực không có cách nào thừa nhận, trong cổ họng nghẹn lại, cô muốn tiến lên, nhưng hai chân của cô như bị đóng đinh tại chỗ, mặc dù cô cố gắng dùng sức, đều không thể di chuyển nửa bước, cô cứ như vậy nhìn bọn họ trong chiếc ô, đó như bầu trời chỉ của riêng họ.



    Vậy còn bầu trời của cô, bầu trời của cô ở nơi nào, cô phải làm sao đây?



    Gương mặt Vũ Nhiên lạnh như băng, lại có chút đơn độc, buồn như mùa thu.



    Hắn đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, đột nhiên xoay người. Thấy được cô gái kia, quần áo ướt đẫm dính sát trên người cô, những sợi tóc ướt dính chặt lên mặt cô, mưa khiến cho gương mặt cô tái nhợt gần như là trong suốt, cảm giác như cô sắp biến mất.



    Bàn tay Vũ Nhiên nắm chặt lại, mở to đôi mắt.



    “Lạc Lạc…” Hắn gọi một tiếng, chiếc ô trong tay rơi xuống mặt đất, khiến hắn và cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang đều bị lộ trong mưa.



    “Nhiên.” Cô ******* theo hắn, Vũ Nhiên bỏ lại cô, bỏ lại cả chiếc ô trên mặt đất, dùng sức chạy thật nhanh về phía Tử Lạc.



    “Nhiên…” Cô không cam lòng gọi tên Vũ Nhiên một lần nữa, trong ánh mắt của Vũ Nhiên, trong lòng, thậm chí là linh hồn đều không có sự tồn tại của Trữ San, chỉ cố hình ảnh của cô gái kia, một cô gái yếu ớt trong mưa.



    “Lạc Lạc…” Vũ Nhiên vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa đem áo khoác của mình cởi ra, khoác lên người Tử Lạc.



    “Xin lỗi…” Lạc Lạc khẽ nói, bởi vì lạnh hay vì cái gì mà âm thanh của cô run rẩy, “Em chỉ muốn đến đây đợi anh, không có gì, không có cái gì.” Cô không ngừng lắc đầu, muốn xóa đi hình ảnh mình vừa nhìn thấy, nhưng hình ảnh đó cứ khắc vào trong lòng cô, không thể xua đi, càng muốn xóa bỏ lại càng thấy rõ.



    Trái tim cô rất đau, thân xác đau, tâm cũng đau, cảm giác như linh hồn cô cũng đang rất đau.



    Trên người cô có độ ấm từ áo khoác của Vũ Nhiên, cô cố mở mắt của mình, không biết là sao lại xa lạ như vậy, cuối cùng… Hắn đối với cô vẫn là người xa lạ.



    Đôi mắt đẫm lệ vô hồn hướng về phía cô gái ở trong mưa kia, gương mặt vênh váo hung hăng, một cô gái xinh đẹp, cô cảm thấy đôi mắt của cô gái kia là hận, rất hận cô, vậy cô, Tử Lạc nên hận ai đây.



    “Lạc Lạc, tỉnh lại đi.” Vũ Nhiên vỗ vỗ gương mặt cô, còn dùng chút sức, hắn cảm nhận gương mặt cô rất rất lạnh, lạnh hơn cả trái tim của hắn, hắn sợ hãi, sợ sẽ mất đi cô.



    Hăn vội vàng ôm chặt cô vào ***g ngực, bế cô lên, Tô Tử Lạc, cô gái của hắn, đây là cô gái của hắn, thì ra không phải chỉ có mình cô không thể rời xa hắn, hắn cũng như cô, không thể sống thiếu cô.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 13

    “Mọi chuyện không phải như vậy đâu, Tô Tử Lạc, em mở mắt nhìn anh đi.” trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, không phải như vậy, mặc kệ cô vừa nhìn thấy cái gì, hắn sẽ khiến cô quên đi.



    Tử Lạc đột nhiên mỉm cười, nhìn xuyên thấu qua người đàn ông này, cô cảm nhận hơi ấm từ thân thể của hắn, dường như tất cả đã không còn quan trọng, hắn không phải nói vậy sao, không phải như vậy, tốt rồi.



    Tốt rồi. Đôi mắt cô từ từ khép lại, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, cô cảm nhận trái tim lạnh lẽo của mình từ từ liền lại, trước mắt cô, chỉ có thiên đường.



    “Nhiên…” Trữ San tức giận cắn đôi môi đỏ mọng, gương mặt của cô thật xinh đẹp, cho dù có tức giận, cô thât là một cô gái may mắn, tùy bây giờ người đều ướt nhưng vẫn rất đẹp.



    Đôi mắt cô rất nhanh đẫm nước mắt, nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau kia, như là hai người yêu nhau đã xa cách lâu lắm rồi mớ gặp lại. Đúng vậy, người yêu, bọn họ là người yêu, vậy cô là cái gì?



    Mưa trút xuống, cô ngẩng đầu, thấy trên đầu mình có chiếc ô màu đen.



    “Húc.” cô quay đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của hắn, cũng bỏ lỡ tia đau lòng thoáng qua trong mắt hắn.



    “Đi thôi.” hắn mím môi, hai người kia ở trong mưa như quyết sống chết cùng nhau, hắn khẽ cười lạnh.



    Thực sự yêu sao? Hắn muốn xem xme, bọn họ yêu nhau sâu đậm thế nào, thật lòng cỡ nào, hắn không được người khác yêu, cho nên, hắn sẽ hủy diệt, cũng vì thành toàn người mà hắn yêu.



    Tề Trữ San lẳng lặng bước vào trong xe, ánh mắt cô vẫn hướng bên ngoài xe, mưa lớn, rơi bên ngoài ngăn cản tầm mắt của cô, hai bóng người bên ngoài rất nhanh biến mất, cô muốn nhìn một lần nữa, cũng không có ai cả.



    Cô khó khăn như vậy mới tiếp cận được, mới có được chuyển biến tốt đẹp như vậy, lại bị cô gái kia cướp đi, cô nắm chặt tay của mình, cô sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông, người đàn ông kia là của cô, chỉ là của một mình cô.



    “Húc, anh sẽ giúp em đúng không?” Cô khẽ đưa mắt nhìn, ngón tay khẽ kéo áo Lễ Duệ Húc, ” Húc, em rất buồn, rất đau, từ trước đến nay, cho dù em muốn cái gì, anh đều giúp em, bây giờ anh vẫn giúp em chứ?”



    Cô thực sự yêu hắn, thực sự thương hắn… Cô không ngừng nói, cũng không để ý thân thể Duệ Húc đã trở nên cứng nhắc,

    gương mặt lạnh lùng từ trước đến nay bây giờ lại thoáng hiện nét thống khổ.



    Hắn đặt tay lên bờ vài Tề Trữ San, “Không nên gấp, sẽ rất nhanh thôi, tất cả sẽ thuộc về em.” Hắn an ủi cô, giọng nói lộ ra chút mất mát đến hắn cũng không hiểu, hắn khép hờ đôi mắt màu trà, đôi môi khẽ mím lại.



    Cửa xe mở ra, mưa vẫn rơi xuống, nhiều người đi đường cố gắng chạy nhanh về phía trước, nhưng phía trước mưa vẫn vô tận.



    Mưa không ngừng rơi trên mặt đường, rất nhanh tạo thành những vũng nước nhỏ, từng giọt nước rơi xuống, rơi tóe lên, tao thành những đợt sóng.



    Vũ Nhiên lấy khăn mặt cẩn thận lau mái tóc ướt đẫm của Tử Lạc, đây là nhà hắn trọ, cũng là nơi gần công ty nhất, hắn lái xe thật nhanh đưa cô về đây, bởi vì bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói, hắn cũng có rất nhiều điều cần giải thích, ngón tay hắn khẽ dừng lại, tất cả lời giải thích cũng đều là lời nói dối.



    “Điện thoại của anh đã tắt ba ngày nay, em không tìm được anh, cho nên…” Tô Lạc cúi đầu, sớm biết gặp chuyện này, cô nhất định sẽ không tới đâu, cô nhất định sẽ chờ đợi.



    “Xin lôi, gần đây anh bận quá.” ánh mắt hắn khẽ biến đổi, thật dịu dàng, cũng có chút phức tạp.



    Có một số việc xảy ra, chính hắn cũng không thể ngờ đến.



    Hăn nhẹ nhàng xoa mái tóc Tô Lạc, cảm giác thực dễ chịu.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 14

    “Lạc Lạc, cô gái kia…” Cuối cùng Vũ Nhiên cũng đưa tay xuống. Tô Lạc ngẩng đầu, nhìn hắn lắc lắc đầu, “Không cần giải thích, em tin anh, em biết anh phải đi dự nhiều buổi tiệc, cũng có rất nhiều cô gái, anh yên tâm. Em không phải là cô gái hay ghen đâu.”,cô cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng cô vẫn rất buồn, rất đau đớn, không thể xua đi hình ảnh kia.



    Hắn không cần giải thích, thực sự không cần giải thích, cô lựa chọn tin tưởng, tin tưởng Vũ Nhiên và cô gái kia không có gì, có khi ánh mắt đó vỗn như thế thì sao? Cô không phải cô gái xấu tính, cô cũng không muốn suy nghĩ nữa.



    “Cô ấy là khách hàng của công ty anh, hôm nay bàn chuyện làm ăn, anh chỉ đưa cô ấy về.” Vũ Nhiên cảm giác trong mắt mình có cái gì đó, hơi ướt một chút, hắn ôm chặt Tử Lạc trong ***g ngực, giống như đây là lần cuối cùng hai người họ ôm nhau.





    Hắn biết thứ mình cần là gì, thứ hắn luôn tìm kiếm chính là cô gái này, một cô gái rất bình thường, cô không xinh đẹp như Trữ San, cũng không gia thế. Nhưng cô là một cô gái luôn quan tâm chăm sóc người khác, một cô gái dịu dàng.



    Cằm của hắn tựa lên tóc của cô, từ trước đến nay đối với cô lần đầu tiên hắn nói dối.



    Hai người họ là làm ăn, chỉ là mối quan hệ làm ăn giữa nam nữ, trong lời nói, có vẻ hắn không muốn đón tiếp, nhưng lại không thể không tiếp đón. Bởi vì nhưng chuyện đã xảy ra.



    Hiện tại mối quan hệ đã được làm rõ, trên giường, thực ra là một điều rất đơn giản, chỉ có điều khác biệt, đó lần đầu tiên của cô ta, mà hắn chưa bao giờ chọn lần đều tiên của một cô gái cả. Cho nên hắn chỉ có thể nói dối Lạc Lạc, hắn tin, hắn sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.



    Hắn nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết mắt Tử Lạc có chút hoảng, cô nhìn thấy được cổ áo của hắn có một vết màu hồng, đso là son môi, trên người hắn còn có mùi thơn, rất quen thuộc, đó là mùi nước hoa cô đã từng ngửi thấy.



    Cô vô lực mím môi, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi xuống áo sơ mi màu be của hắn mà hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được.



    “Húc, anh thật sự làm như vậy?” Vệ Thần chống hai tay lên bàn làm việc của Duệ Húc, hàng lông mày nhíu chặt lại, “Anh có nghĩ tới hậu quả hay không, anh làm như vậy sẽ khiến Húc Nhật phải bồi thường một số tiền lớn, như vậy đáng sao?”



    Lê Duệ Húc thản nhiên cong khóe môi, ngón tay vỗ nhẹ trên chiếc nhẫn, “Tôi không bao giờ cho rằng không có giá trị.” Hắn đứng lên, đi về phía cửa sổ, bộ âu phục màu đen bao trùm lấy khí thế của hắn, đủ để khiến người khác giật mình, sợ hãi, rời xa hắn, hắn chính là người thủ đoạn, ánh mắt cực kì chuẩn xác, bề ngoài còn rất tàn nhẫn, không bao giờ nói nhiều, hắn là một người đàn ông thành công, một người đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang.



    Hắn lấy hôp xì gà trên người, tùy ý lấy một điếu, Vệ Thần đi qua, quẹt lửa cho hắn, không gian trở nên yên lặng. Lê Duệ Húc có chút hưởng thụ.



    “Nếu anh đã quyết định như vậy, tôi cũng sẽ không nói gì nữa, anh chịu nghe tôi, mặt tròi sẽ mọc ở phía tây mất.” hắn cất bật lửa đi, bất đắc dĩ nói, Lê Duệ Húc nếu có thể buông tha cho chuyện mình muốn làm, vậy hắn cũng đâu phải Lê Duệ Húc.



    Lê Duệ Húc hút thuốc, làn khói mỏng manh, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.



    Ngày tiếp theo, Tô Lạc tiếp tục công việc của mình, cô vẫn rất nhiều việc, giải quyết xong công việc cũng không có thời gian suy nghĩ những việc khác, cô vẫn cười, cười không tim không phổi, chỉ có cô biết, trong mắt cô có bao nhiêu u buồn, không cách nào biến mất.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 15

    Cô nhìn nhìn cổ tay của mình, không phải là cô quá mẫn cảm, chỉ là mọi chuyện gần đây có chút không bình thường.



    Vũ Nhiên… Cô nhẹ nhàng gọi tê nhắn, lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình, một ngày trôi qua, cô nghĩ họ có thể lại như trước kia, nhưng cô phát hiện cô sai lầm rồi, thật sự sai lầm.



    Hắn lại bắt đầu như gần như xa, cô không muốn tiếp tục như lần trước, đi tìm hắn, có phải cô đã gây phiền cho hắn, cô đặt tay lên ngực, thực sự rất đau đớn, nỗi đau này không thể dừng lại, không thể biến mất.



    Cô nhẹ nhàng thở ra, lại cố gắng nở nụ cười, đã nói, phải tin hắn, cô lại đang suy nghĩ gì chứ, cô vỗ vỗ mặt, muốn lấy lại tính thần, hôm nay cô đã bị mắng rất nhiều lần rồi.

    Lúc này, trong một quán cà phê, Ôn Vũ Nhiên không ngừng chiếc đồng hồ trên tay mình, trong mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, mà cô gái trước mặt hắn, còn đang rất nhàn nhã uống cà phê, gương mặt xinh xắn dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ kiều mị.



    “Anh đã nói, chúng ta có thể ở cùng nhau?” Tề Trữ San đặt cốc cà phê trên tay xuống, mặc kệ hắn thế nào, hắn đã đáp ứng cô, đã hứa với cô.



    “Tôi cũng đã nói, tôi có bạn gái, tôi yêu cô ấy.” Vũ Nhiên lạnh lùng nói, hắn đối với Tử Lạc rất tốt nhưng không có nghĩa hắn đối với cô gái nào cũng tốt như thế, hai cô gái, trái tim hắn đã có sự thiên vị.



    Ngón tay Tề Trữ San khẽ cứng lại, “Em biết, cho nên, em cũng đã nói, anh chỉ cần để em làm người phụ nữ của anh, em sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.” cô hạ thấp thân phận của mình đến không thể thấp hơn, người đàn ông này, cô rất yêu, cảm giác này cô chưa bao giờ trải qua… Chinh phục.



    “Nếu cô đã nói như vậy, tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng, tôi có việc, tôi đi trước.”



    Ôn Vũ Nhiên đứng lên, thực sự không thích cô gái trước mặt hắn, nhưng cô gái này cũng quấn lấy hắn thật chặt, hơn nữa, hắn cũng có chút áy náy, như một đêm mê loạn kia… Trên da giường rõ ràng có vết máu.



    Hắn rời đi, không qua tâm vẻ mặt khó chịu của Tề Trữ San, cô cầm cốc cà phê, uống một ngụm lớn, gương mặt lỗ rõ sự tức giận, khóe môi mím chặt.



    “Anh đã nói sẽ giúp em, em cần biết chắc chắn, hi vọng anh không khiến em phải thất vọng.” Cô nắm chặt hai tay mình, dường như tâm trạng rất tốt.



    Ôn Vũ Nhiên cầm điện thoại, rất nhanh nghe máy.



    “Lạc Lạc, là anh…” Hắn vừa đi vừa nói chuyện, chỉ cần nghe tiếng nói mềm nhẹ của cô, mọi buồn rầu đều tan biến hết.



    “Được, anh nhất định sẽ tới, nhớ chờ anh.” Hắn cười nhạt, tắt điện thoại, ánh mắt trở nên rất ôn hòa, vẻ sắc bén lợi hạn đã mất đi nhiều.



    Khi hắn vừa ngồi lên xe, điện thoại lại đổ chuông.



    Xe của hắn vội vàng chuyển hướng, hắn ném di động sang một bên, quên cả việc đã hẹn với Tử Lạc.



    Trong bệnh viện, hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại quay sang hướng khác.



    “Mẹ..” Ôn Vũ Nhiên đi nhanh tới, vội vàng nắm hai bả vai đang run rẩy của bà, “Mẹ, cha sao rồi?” Hắn nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mẫu thân, cũng không nên tiếng an ủi bà, người phụ nữ bên cạnh nhìn với vẻ khinh thường.



    “Sao rồi là sao, muốn ông ta chết sớm hơn một chút, các người sẽ chiếm lấy toàn bộ gia sản nhà họ Ôn, đắc ý sao, có tôi ở đây, các người đừng có nằm mơ.”



    Người phụ nữ lớn tiếng nói xong, gương mặt được chăm sóc tốt mấy vẫn có chút nếp nhăn của tuổi tác.



    “Bác gái… Bác nói nhỏ một chút, đây là bệnh viện.” Ôn Vũ Nhiên chỉ thản nhiên nói một câu, người phụ nữ định nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể im lặng.



    Ôn Vũ Nhiên ôm lấy bả vai mẹ mình, đây chính là nhà hắn, một người đàn ông hai vợ, hai đứa con trai, mỗi ngày đều vì gia sản mà đấu đá với nhau, cho nên, hắn mới không nói cho Tử Lạc biết thân phận của hắn, hắn sợ việc của gia đình sẽ làm thương tổn đến cô. Sợ cô sẽ trở thành người mẹ kia của hắn.



    “Không sao, cha con một lúc nữa sẽ tỉnh.” Mẹ của Vũ Nhiên nhớ lại, sắc mặt có chút tái nhợt, hai mẹ con hắn tự an ủi lẫn nhau, cho đến khi người trong phòng bệnh tỉnh lại, hai người mới đi ra ngoài.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 16

    Ôn Tĩnh Niên nhìn hai người phụ nữ của đời mình, lại nhìn hai đứa con trai của mình, khẽ thở dài một hơi, cuộc đời của hắn đã có lỗi với hai người phụ nữ này, không thể cho bọn họ toàn bộ, không thể cho họ một gia đình hoàn hảo, không thể cho họ một tình yêu hoàn hảo…



    Hai người phụ nữ này đều vất vả vì ông, đều rất đáng thương, mà người làm ra tất cả chuyện này lại là ông.



    “Ôn thị có vấn đề rất lớn.” Hắn cố gắng ngồi dậy, Ôn Vũ Nhiên hiểu ý, đi lại gần đỡ ông ngồi dậy, thân thể của ông không tốt, Ôn thị là tâm huyết cả đời của ông, chắc chắn sau khi nghe có sự cố xảy ra, nên ông mới bất ngờ bị bệnh phải nhập viện thế này.



    Ôn Vũ Nhiên khẽ nheo cặp mắt của mình, trước khi hắn đi, Ôn thị hoàn toàn bình thường, sao có thể lại xảy ra chuyện.



    Ôn Tĩnh Niên thở dài, “Là tại ta quá tham lam, lại đi đoạt một hợp đồng với tập đoàn Húc Nhật, ta muốn kiếm cho Ôn thị một khoản, dù sao tập đoàn Húc Nhật cũng rất lớn mạnh, một hợp đồng cũng đâu có thiệt thòi gì với họ.”



    “Nhưng ta đã sai lầm rồi, ta đã ném tất cả của cải xuống sông rồi, Ôn thị đã bị ta vét sạch. Bây giờ chúng ta nhập nguyên liệu, nếu không, chúng ta sẽ phá sản.”



    Nói xong, Ôn Tĩnh Niên ho khan một tiếng, khuôn mặt hồng lên, ông nhìn sắc mặt người nhà đều không tốt, ông biết, đây không phải là chuyện đơn giản, không hề dễ dàng, nhưng bây giờ đi đâu để tìm nguồn nguyên liệu lớn như vậy, ông đã vay ngân hàng nhiều tiền như vậy. Nếu lại đi vay, chữ tín của Ôn thị sẽ không còn nữa, đối một công ty mà nói, chữ tín quan trọng thế nào, ông biết rất rõ.



    “Ta đã già rồi, cũng không thể tiếp tục kiên trì nữa, các con…” Hắn nhìn hai đứa con của mình, Ôn Vũ Nhiên và Ôn Vũ Phong, hai đứa con trai đều thực xuất sắc, ông vừa ý Vũ Nhiên hơn, hắn tuy là đứa thứ hai nhưng làm việc rất bình tĩnh, tương lai có thể làm người kế nhiệm, còn đứa con lớn Ôn Vũ Phong lại quá nóng nảy.



    Nhưng mẹ của Ôn Vũ Phong mới là vợ chính thức của ông, ông mắc nợ bọn họ, cho nên tuy đã quyết định, cuối cùng vẫn không thể nói lên lời.



    “Công ty giao cho các con, trong hai người, ai có thể giúp công ty vượt qua trận sóng lơn này sẽ là người kế nhiệm tổng tài của Ôn thị.” Ông ho một tiếng, khi ông nói xong, cả phòng rơi vào im lặng.



    Phó Ức nhìn con mình một cái rồi hơi cúi đầu, bọn họ đều biết, chức tổng tài Ôn thị này không dễ làm, thật không dễ làm.



    Đỗ Mĩ Tây thirng thoảng đưa mắt liếc nhìn con mình, muốn hắn mau đi lo việc, Ôn Vũ Phong đành bất đắc dĩ chào mọi người rời đi, đây đâu phải chuyện đơn giản, cũng đâu phải chỉ là một chút tiền, liên quan đến hơn một ngàn vạn, hắn đi đâu để tìm nhiều tiền như vậy, cho dù hắn đi cướp ngân hàng, cũng không đủ.



    Phó Ức lại nhìn nhìn người trên giường bệnh, người đàn ông này dường như đã già đi rất nhiều, bà ngẩng đầu nhìn con trai mình, “Vũ Nhiên, nếu có thể giúp cha con, con nhất định phải giúp ông ấy khỏe lại được không? Ôn thị là tâm huyết cả đời của ông ấy, nếu Ôn thị không còn, có thể cha con…” Bà không nói gì thêm, nghẹn ngào một chút.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 17

    Bọn họ không cần chức tổng tài kia, bọn họ chỉ mong Ôn Tĩnh Niên có thể khỏe mạnh, bọn họ còn có thể là một gia đình. Ở trong nhà này, nếu không phải Ôn Tĩnh Niên luôn chiếu cố bọn họ, hai mẹ con họ giờ cũng không biết đang lưu lạc nơi nào, bà thực sự xin lỗi Đỗ Mĩ Tây, tuy trái tim bà ấy đã chết từ lâu, bởi vì yêu mà giữ lại, bởi vì cho nên làm tổn thương, cho tới bây giờ, chẳng những là tổn thương người khác còn làm tổn thường chính mình.



    Ôn Vũ Nhiên vỗ nhẹ lên bả vai mẹ mình, “Mẹ, không cần lo lắng, con sẽ tìm cách.” Hắn nhìn bầu trời u ám bên ngoài, cảm giác như có hòn đá đè nặng không thở nổi.



    Điện thoại di động hắn để quên trong xe liên tục vang lên.



    Tử Lạc có chút mất mát, tắt điện thoại trên tay, cô đã gọi hơn ba lần cho Vũ Nhiên, vẫn không có ai nhấc máy, tia nắng cuối cùng đã biến mất, cô cố gắng lấy lại tinh thần, cầm di động lên gửi đi một tin nhắn.



    Nhẹ nhàng ấn một nút.. Cô kéo chặt quần áo trên người, một mình cô đơn đi trên đường, cô nhìn chiếc bóng của mình bị đèn đường phản chiếu, cô làm bạn với chiếc bóng của mình. Ánh chiều tàn chiếu trên mặt cô, nổi bật hai chiếc má trắng nõn, cô như một đóa hoa trắng nhỏ nở trong sương sớm, không xuất chúng, nhưng lại khiến người khác thoải mái khi ngắm nhìn.



    Cô dừng bước, nhìn chiếc xe ngừng ngay trước mặt mình, bên cạnh xe có một người đàn ông, hắn dựa vào xe, trên tay cầm một điếu thuốc, vẻ mặt dường như rất nặng nề.



    Một người đàn ông tuấn tú, cô nghĩ, ngũ quan của người đàn ông này thật hoàn mĩ, tuy không quen biết, chỉ là những một chút hành động nhỏ của người đó cho cô biết, hắn nhất định là người không hay cười, môi hắn khẽ mím lại, cả người toát ra vẻ lãnh lẽo, đường nét gương mặt như điêu khắc, ngũ quan anh tuấn sáng ngời, chiếc mũi cao, bờ môi mỏng, nghe nói những người như vậy rất lạnh lùng, mà hắn, phải không?



    Người đàn ông tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt luôn rất trầm tĩnh, mơ hồ tạo khoảng cách với mọi người xung quanh.



    Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, cứ như vậy không ngừng đánh giá cô gái trước mặt mình. Đôi môi khẽ nhướng lên lộ ra vẻ châm chọc.



    Chiếc áo màu trắng ôm lấy thân thể gầy yếu, cô có khi còn chưa được 1m60, gương mặt lại bầu bầu, thoạt nhìn cô với tuổi thực tế còn trẻ hơn rất nhiều, thật khống giống người hai mươi tuổi, giống học sinh trung học thì đúng hơn.



    Đôi mắt màu trà khẽ nheo lại, cảm giác như toàn thân người đàn ông tỏ ra sự thờ ơ, lãnh đạm.



    Tô Tử Lạc vội vàng kéo lại áo mình, cô có thể cảm nhận rõ ràng, hắn đang chăm chú nhìn cô, không chút khách khí… nhìn cô.. từ trên xuống dưới… Cô lại không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn, khiến thân thể hơi chút run rẩy.



    Cô vội vàng bước qua hắn, không có nhìn hắn lần thứ hai. Cô đột nhiên nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lại có chút chua sót hiện ra trong lòng…



    Bước chân của cô nhanh hơn một chút, rất nhanh muốn thoát khỏi nơi ngột ngạt khó thở này.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 18

    Hắn vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng có chút hốt hoảng của cô, khóe môi lại cười như không cười, khóe môi cong cong, lại ẩn giấu sự độc ác và tàn bạo khủng khiếp, chỉ cần là con mồi hắn đã nhìn trúng, chưa từng có kẻ nào đã thoát được, cũng không có kẻ nào sẽ có được kết cục tốt đẹp.



    Hắn lấy điện thoại của mình, đưa lên tai, “Hôm nay thế nào?” Tiếng nói lạnh như băng giống như con người hắn, nghe không ra hắn cảm xúc gì, hoặc tâm của người này cũng đều là lạnh.



    “Còn có thể thế nào?” Tiếng nói bên kia truyền lại trong điện thoại, “Anh không phải đều đã đoán được, kế hoạch này rất hoàn hảo, tất cả đều đúng như chúng ta dự đoán. Hôm nay, Ôn Vũ Phong tới đây, Ôn Vũ Nhiên cũng tới, bọn họ cũng không ngốc nhưng lại không thông minh bằng anh.” Vệ Thần lẩm bẩm một lúc, “Húc, cậu thực sự rất đáng sợ, tôi thực may mắn, tôi là bạn của cậu, không phải đối thủ của cậu.”



    Lệ Duệ Húc khẽ nhếch khóe môi, “Hiện tại cậu cũng có thể làm đối thủ của tôi” ngữ khí của hắn rất đứng đắn, khiến cho Vệ Thần lạnh sống lưng, người này, nói đùa cũng thật dọa người.



    “Đúng rồi, khi nào cậu tới gặp bọn họ?” Vệ Thần hỏi một câu, sợi dây đã thả ra, có thể câu cá rồi chứ?



    “Ai nói tôi muốn gặp họ?” Lê Duệ Húc lạnh lùng nói, “Tôi chỉ muốn gặp một mình Ôn Vũ Nhiên.” Nói tên Ôn Vũ Nhiên, không ai có thể nhìn thấy trong ánh mắt hắn có sự ghen tị mà chính hắn cũng không hề biết.



    Khóe môi hắn lãnh đạm cười, đôi mắt màu trà cũng lạnh lẽo như muốn giết người.



    “Được, tôi biết rồi.” Vệ Thần trả lời, hắn đã biết mình phải làm gì.



    Buông điện thoại trong tay xuống, hắn ném sang một bên, di động rơi trong xe, chếc điện thoại đắt tiền đã rơi thành hai mảnh, hắn không thèm nhìn, lấy hộp xì gà trong túi, hắn phát hiện, bên trong hộp đã không còn điếu xì gà nào.



    Hắn đóng hộp lại, khẽ đưa tay, hộp xì gà trong tay đã nằm gọn trong thùng rác bên đường.



    Hắn ngồi lên xe, có chút mệt mỏi, lái xe rời đi. Đi qua một lối nhỏ, hắn dừng xe, đi xuống, từng đợt gió thổi qua quần áo của hắn, hắn vẫn không nhúc nhích giống như một pho tượng.



    Lạnh lùng, trầm tĩnh, không có chút biểu cảm gì.



    Trong một quán nhỏ ven đường, Tử Lạc bê một bát súp lên uống, cô khẽ xoa hai tay mình với nhau, gió mang theo cảm giác mát mẻ, lòng bàn tay của cô thật ấm, cũng như trái tim cô, luôn luôn ấm áp.



    Cô uống thêm một ngụm, vẻ mặt thật thỏa mãn, trời gió như vậy, có một bát súp thật sự là tuyệt vời, một bát súp không đắt lại có thể giúp cô ấm lên, cũng giúp cô đi hết con đường này, sau đó về nhà, dù chỉ ở một mình nhưng cô cũng không có chút lo lắng.



    Cô lại uống một ngụm, bát súp thật là nóng quá khiến cho đầu lưỡi cô có chút đau, nuốt xuống lại khiến cở thể lạnh run của cô ấm lên, trong mắt cô có chút cô đơn, đột nhiên ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, cô lặng đi một chút, không biết vì cái gì, lại mỉm cười đối với hắn, như chào một người bạn.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Chồng Máu Lạnh
    Q.1 - Chương 19

    Có lẽ bỏi vì hai người giống nhau, cô thấy được bóng hắn in trên mặt đất, giống như cô vậy, chỉ cô đơn một mình.



    Lê Duệ Húc đút hai tay vào túi, nhìn nụ cười trong sáng kia, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười kia, giống như những bông tuyết tan dưới nắng, khiến cho gương mặt của cô bừng sáng.



    Cả người nhẹ như cánh chim, ánh mắt có chút mơ màng, sắc mặt có chút tái nhợt, hờ hững, trầm tĩnh, trên vầng trán lộ ra chút từng trải.



    Hắn như ma xui quỷ khiến đi tới. Từ trên cao nhìn xuống chiếc ghế dài Tử Lạc đang ngồi, hai tay cô vẫn cầm chiếc bát, ánh mắt trong suốt như nai con, lại có chút đau đớn.



    Một người đàn ông như hắn nên xuất hiện trong những nhà hàng xa hoa hoặc những quán cà phê trang trọng, có âm nhạc, có rượu vang, có thức ăn ngon, hắn lại tới nơi này, giống như cô đi tới những nơi sang trong kia, không hợp chút nào.



    Cô ngẩn người nửa ngày, rồi ngồi lui vào một chút, cô ngồi ở giữa ghế, người đàn ông này cao lớn như vậy, chắc sẽ không đủ ngồi.



    Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không biết mình đang nghĩ gì, hắn sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ dài này sao, người cao lớn như hắn ngồi ở chỗ kia, thực sự có cảm giác kì quái, giống như một người lớn ngồi trên chiếc ghế của một đứa trẻ vậy, Tử Lạc ngồi cũng không có gì nhưng hắn cao lớn lại mặc âu phục, thực sự là quái dị.



    Hắn khẽ mím môi, trên mặt có chút khó chịu, nơi này thực sự hắn chưa bao giờ tới.



    Chủ quán vội vàng đi tới, trên người cũng sạch sẽ, đồ ăn ở đây chắc cũng sẽ không đến mức tiêu chảy đi.



    “Xin hỏi anh muốn ăn gì, ở đây có món súp thịt rất ngon.” Cô nhìn người đàn ông này, có chút lo lắng xoa xoa hai tay mình, không biết vì sao, người đàn ông này có chút đáng sợ, nhìn thế nào hắn cũng không giống người có thể ngồi ở những nơi như thế này, ngồi ở đây thực sự là làm khó hắn.



    Lê Duệ Húc định đưa thẳng hai chân dài, mới phát hiện ngồi chỗ này, chân của hắn không thể để thẳng được, đôi mắt màu trà lại híp lại một chút, muốn đứng lên, ngẫu nhiên quay đầu sang, lại nhìn thấy Tử Lạc bên cạnh bưng bát súp lên uống, từng ngụm từng ngụm, như đang hưởng thụ món ăn rất ngon, khói từ chiếc bát bao quanh gương mặt cô, lông mi thật dài nhẹ nhàng động, đôi mắt trong như thủy tinh, như ẩn như hiện che đi sự u buồn, ánh mắt như nước lắng đọng, điềm tĩnh, khiến người khác không đành lòng làm phiền.



    Hắn khẽ mím môi, đưa ngón tay, “Giống như của cô ấy.” hắn chỉ chiếc bát trong tay Tử Lạc, tiếng nói điềm tĩnh trong tiếng gió càng thêm trong trẻo nhưng lại thêm một phần lạnh lùng cao ngạo. Dường như hắn đang ra lệnh cho người khác.

Chia sẻ trang này