1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

"Người dệt tầm gai" của Vi Thuỳ Linh

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi chipngo, 13/11/2001.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Goldmund

    Goldmund Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2001
    Bài viết:
    267
    Đã được thích:
    0
    Bài đấy tôi chỉ tóm tắt lại truyện của Hesse thôi bác ạ. Tuy cùng thời với Freud, tôi không nghĩ Hesse chịu ảnh hưởng của Freud. Hesse chịu ảnh hưởng triết học phương Đông là chính. Vắn tắt thế thôi không khéo chúng ta lại đi lạc chủ đề. Kính bác!

    Goldmund
  2. Oooooooops

    Oooooooops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/12/2001
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Tư tưởng của Freud có những gì vậy anh Ohno! ?
    Tôi đọc một cuốn Freud của Phạm Minh Lăng ,đọc xong không nhận ra Freud có bao nhiêu tư tưởng .
    Oooooooooooooooooopsssssssssssssssss
  3. QUICK

    QUICK Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/04/2001
    Bài viết:
    1.809
    Đã được thích:
    0
    khiep toan la psychanalyse nhi? , em kính các bác
  4. digitalboy

    digitalboy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/12/2001
    Bài viết:
    149
    Đã được thích:
    0
    Tôi chưa có cơ hội đọc thơ của Vi Thùy Linh, nhưng được nghe đồn nhiều lắm. Các bác có bài nào hay, dữ dội, khốc liệt ấy, làm ơn post lên cho tôi được mở mang kiến thức với
    Everyone wants to change the world, but no one wants to change himself.​
  5. chipngo

    chipngo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/05/2001
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    0
    Thế giới hiện hữu

    Trái đất-cái cối xay rất cũ
    Những vòng quay nặng nề mỏi mệt
    Nóng dần lên, nước biển
    Thức dậy những núi lửa
    Những cánh rừng trơ cuống họng
    Những người đàn bà teo tóp ôm con, không bật nổi tiếng khóc

    Ì ạch Lục địa Đen
    Nhiều vàng và kim cương, vẫn đói nghèo
    Sông Nil không chảy qua những cuống họng rát bỏng
    Mầm sống gieo rắc vô tội trong bệnh tật và mông muội
    Lục địa Đen không thể trỗi dậy.

    Sẽ có lúc cái-cối-xay-khổng-lồ vận hành theo một chu kỳ khác
    Sẽ đến lúc con người phải lên các vì sao và mặt trăng để sống
    Mặt đất nứt nẻ và lũ lụt
    Lòng đất đứt những mạch chảy
    El Nino, La Nina nhào nặn nhịp sống.
    Mặc nhiên, như nhiều năm trước
    Con người tiếp tục ăn thịt nhiều loài và tàn phá môi trường sống mà bất cần tương lai của thế hệ kế tiếp
    Tham vọng khiến họ loại trừ nhau, ném bom xả đạn vào đồng loại
    Những tổng thống ngạonghễ với va-li bấm nút hạt nhân và chất huỷ diệt...
    "Mẹ ơi, loài nào độc ác hơn tất cả?"
    Một mai, tôi sẽ phải im lặng trước câu hỏi của con mình.

    Tôi căm ghét ngày 14 tháng 7 năm 1999, cả loài người kinh ngạc khi cừu Dolly ra đời
    Gã Wilmut người Scotland chẳng có gì đáng tự hào vì công trình của mình đến thế
    Không ai ngăn cản ý đồ nhân rộng kiểu sinh sản vô phản nhân văn
    Thật nực cười những kẻ ngộ nhận sinh sản vô tính là thành tựu của tiến hoá.

    Hàng triệu người điên lên theo mãnh lực của phần mềm Microsoft
    Những tâm hồn đang được mã hoá với nhịp điệu sống lập trình
    Ngày đêm, những nơron thần kinh căng cứng cập nhật dữ liệu
    Con người không ngây thơ, không nhiều ước mơ và mất dần lãng mạn
    Màu dollar sắp nhuộm cả da trời

    Tôi vẫn tin
    Không gì đẹp bằng con người
    Khi tình yêu giúp họ vượt qua mọi cản trở.
    Tôi mãi run rẩy tôn vinh, ngợi ca vẻ đẹp của thân thể khi thoát khỏi sự áp đặt của mẫu mốt, xuất hiện nguyên khôi như tạo hoá sinh ra, trong không gian tình yêu

    Không gì kì diệu bằng việc tạo thành CON NGƯỜI
    Cuộc sống bắt đầu từ sự phôi thai những đứa trẻ
    20.1.2000
    Vĩnh viễn chim ca, vĩnh viễn nắng cười
    Vĩnh viễn anh yêu em, như yêu sự thật
  6. Goldmund

    Goldmund Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2001
    Bài viết:
    267
    Đã được thích:
    0
    Có mấy bài "dữ dội khốc liệt" đã được post trong box thi ca này, bạn tìm lại xem. Còn bài "hay" thì đang kiếm! =) Bao giờ có sẽ post lên hầu bạn!

    Goldmund
  7. phcuong

    phcuong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    395
    Đã được thích:
    0
    Các bạn hãy tìm đọc một bài báo trên'; CAND Tp Hồ Chí Minh" số ra từ khoảng 17-21/12/2001 về những lời lẽ, ca từ trong âm nhạc và thơ ca gần đây và sẽ thấy họ phân tích một phần thơ của cô gái 21 tuổi này. Tôi thấy cũng rất hay.
    Bây giờ thơ thì ít mà cái na ná giống thơ thì nhiều và nguời ta gọi là phá lệ.
    Kiểu như:
    "Anh đưa em đi trên những bờ ruộng gập gềnh bằng phẳng.
    Trong ráng chiều nhập nhoạ, sáng loà..."
    Đây chỉ là ví dụ thôi :-)
    Để gọi phá lệ thì ai cũng làm thơ được, và ai cũng thiết kế thời trang được, chỉ cần lăng xê thế nào thôi..
  8. JANE-T

    JANE-T Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/12/2001
    Bài viết:
    67
    Đã được thích:
    0
    The mask moi noi the da chang thay Go Mund dau.Nghe chung hai nguoi nay ket nhau da.
  9. Ji-hyun

    Ji-hyun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    466
    Đã được thích:
    0
    Hờ hờ thưa các quí bác, em chẳng hơi đâu đi phân tích dài hơi thế, nhưng tình cảm của em đối với tác giả này ko tốt lắm. Đọc ban đầu thấy lạ bởi phong cách khác lạ và sự nổi loạn, sau đó rất nhanh thấy quá bình thường.
    Em thấy cách mà để người ta nổi nhanh nhất là làm như bác Erostas - người đốt đền ấy (xin lỗi ko biết có đúng tên như thế này ko). Cảm nhận của em là Linh cũng tương tự như vậy.
    Và mặt trời rực sáng trên cao vời
    Ban sức sống huy hoàng khắp muôn nơi
  10. grass

    grass Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/12/2001
    Bài viết:
    196
    Đã được thích:
    0
    Tôi và 365 ngày sống - Vi Thuỳ Linh
    Dường như chưa năm nào tôi mong Tết như năm nay, với một tâm trạng đa chiều đến thế. Cứ mỗi khi nhớ lại từng chặng đường - mỗi quãng đời đã qua, tôi lại muốn khóc. Vẫn thế, người ta khóc khi quá vui hoặc quá buồn. Mà tôi thì lại hay buồn. Suốt cả năm qua, tôi không có một ngày được yên ổn, thanh thản. Người ta bảo đời người là do số. Buồn, là số của tôi? Gần 2 năm chuẩn bị bản thảo cho tập Linh, một cách đầy nhiệt huyết và kỹ lưỡng, tôi mất thêm nửa năm cho việc chỉnh sửa, thay đổi các bài trong tập, cuối cùng bản thảo được duyệt in vẫn phải bỏ ra hơn 10 bài, do tôi miễn-cưỡng-tự-nguyện-bỏ-ra, vì biên tập viên bảo chúng "quá bạo liệt"...
    Vào lúc ấy tôi chỉ linh cảm được rằng tập thơ sẽ gây dư luận, theo chiều hướng tốt: nó được nhìn nhận. Những cây bút tôi kính trọng trong làng văn, làng báo, hầu hết ủng hộ và mừng cho tôi, thêm cả nhiều nghệ sĩ khác: họa sĩ, nhạc sĩ, ca sĩ, diễn viên. Đến tháng 2/2001, cuộc tranh luận về thơ tôi (qua tập Linh) "phát nổ". Tháng 8, Hội nghị những người viết văn trẻ lần VI diễn ra ở Hà Nội. Ba năm trước, tôi là đại biểu trẻ nhất của đoàn Hà Nội dự Hội nghị, đến Hội nghị lần này tôi tự nhận mình là cây bút mà tác phẩm có dư luận và thực sự tích cực trong hoạt động sáng tạo, nhưng tên tôi không có trong bất cứ một bảng "liệt kê" nào. Tập Khát được giải bìa sách đẹp năm 2000 của Bộ VH-TT và lọt vào vòng 8 giải thưởng Hội Nhà văn VN năm 2000, tôi là người trẻ nhất. Nhưng không được giải gì. Tới giải năm 2001, tôi quyết định không dự thi.
    Bạt tập Khát (NXB Thanh niên) 3 năm trước, nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo viết: "Chữ bầu lên nhà thơ, hoặc hủy diệt nhà thơ. Còn Vi Thùy Linh, nữ thi sĩ trẻ tuổi trên con ngựa chữ nghĩa dậy thì, đã "độc mã" phi thẳng vào rừng rậm thi ca, và khát. Cơn khát trào dâng lửa cháy rừng mà chính trái tim nàng đã khơi lên từ ngày nào mười sáu tuổi".
    Bây giờ tôi không còn là rừng lửa nữa. Hình như tôi chỉ còn ngọn lửa cuối cùng được giấu trong ***g ngực. Tôi rất mệt mỏi và nhiều lúc nản lòng, tôi muốn buông bút. Tôi không còn "nhựa" hừng hực như 6 năm về trước, như khi làm Khát và Linh. Mệt quá rồi. Tâm hồn, trái tim, lòng tin của tôi bị tổn thương. Mình có lỗi gì? Sống và viết quá thật, viết như mình muốn là có lỗi ư? Không tổn thương sao, khi hơn 6 năm lao động cật lực, tôi đã bị đem ra làm đề tài cho bao cuộc tranh cãi, đàm tiếu, luôn là mục tiêu để mang ra chỉ trích, phê phán? Tôi có gì: chỉ có hai tập thơ đầy hoạn nạn.
    Tôi đã nhiều lần đi TP. HCM và vài vùng khác, nhưng không yêu nơi nào bằng Hà Nội, nơi tôi sinh ra, lớn lên và viết. Nơi ấy, tôi đã yêu và sống với tình yêu, dù ngày qua ngày, ở chính nơi ấy, tôi chịu nhiều "mũi dao" hơn hết thảy. Nơi ấy, có nấm mộ ông nội tôi, người đã qua đời 20 năm trước, khi tôi 1 tuổi rưỡi. Người vẫn luôn ở bên tôi, tên của tôi do người đặt, là "cháu đích tôn của ông nội". Nơi ấy, có những người thân của tôi. Tôi thương bố và chú út, một đạo diễn, một họa sĩ luôn phải chịu bực mình vì tiếng "ồ, à" khi người ta biết họ là bố, là chú của V.T.L.
    Bố tôi không muốn tôi theo nghiệp văn chương, ông muốn tôi làm giáo viên, bình thường và yên ổn. Ông luôn sống trong tâm trạng bất an vì lo lắng cho tôi, người phải hứng chịu những thị phi điều tiếng ác nghiệt, những tai nạn quá sức so với tuổi của mình, thậm chí đó là những tai nạn mà người gấp đôi, thậm chí gấp ba tuổi tôi nói với tôi rằng họ còn sợ, còn ái ngại. Và tôi đã gánh, đã chịu suốt hơn 365 ngày qua.
    Sau tập Linh, tôi yếu hẳn đi. Tôi sống trong tình trạng thiếu máu và huyết áp thấp. Hay lo nghĩ mệt mỏi, mỗi bữa tôi chỉ ăn được 1 bát cơm, phải uống nhiều thuốc. Trọng lượng 42kg cho chiều cao 1,6m có lẽ là cố định. Tóc có sợi bạc, bị rụng nhiều và khô gãy; ở bên ngoài, tôi làm việc cật lực; ở nhà, tôi cố vui vẻ để bố mẹ yên lòng. Tôi giấu bố tôi tất cả những bài báo thóa mạ, vì biết ông sẽ nổi giận (bố tôi rất nhạy cảm, nóng tính và thương tôi lắm). Tôi thèm ngủ. Ngủ yên bình và thật sâu. Ngủ sâu và không bao giờ trở dậy nữa. (Có lúc tôi muốn thế). Trở lại trường ĐH làm giảng viên cho cuộc đời yên ổn? Hay vẫn làm thơ, nhưng gò mình lại, sống có "vỏ ốc" và viết thật giống kẻ khác? Không, tôi không thể như thế. Tôi tự điểm lại mình: là tác giả trẻ nhất của tuyển tập Thơ VN 1976-2000 (NXB Hội Nhà văn), nhà thơ trẻ nhất gây dư luận nhất hiện nay v.v...
    Trong nhiều nhận xét, người ta luôn nói "V.T.L chỉ mới 20 tuổi" như một lời châm chước, xoa đầu. Sao lại là chỉ mới"? 20 tuổi đã là 1/3, thậm chi 1/2 cuộc đời. Tôi không cần sự châm chước về tuổi, tôi muốn nhìn thẳng vào tác phẩm. Tôi hổ thẹn ở tuổi 22, tác phẩm của mình quá mỏng. Tôi yêu thi ca, khát vọng dâng hiến cho sáng tạo và trong sáng tạo tôi chăm chỉ lao động, sống trung thực, viết trung thực. Tôi yêu Tổ quốc của mình. Tôi tham vọng làm bằng được cái gì đó cho độc giả nước mình, xa hơn là đem được những tác phẩm tâm huyết, có ý nghĩa đến với độc giả nhiều nước khác. Trong một bài tiểu luận, tôi viết: "Nội lực sáng tạo là con đường đi tới. Dù trầy xước, rớm máu, phải đi bằng được đến đích của mình". Tôi đã đi và chưa đến, tôi không thể bỏ cuộc, không thể thoái thác. Sứ mệnh ấy của tôi, do tôi.
    Tôi khao khát được đi trên những con đường xanh đêm Huế dịu dàng, yên tĩnh. Cuộc sống bình thường với tôi là quá khó, bây giờ càng quá khó và lại là "không bình thường". Tất cả những gì tôi có được đều phải mất nhiều sức và mệt mỏi, vì nhiều khó khăn ngáng đường. Nhưng tôi yêu cuộc sống này. Quanh ngôi nhà tôi ở, xung quanh đã xây cao, họ chặt cả cây muỗm sau nhà (đã vào thơ tôi) và nhà tôi bị tối hẳn. Tôi chỉ nhìn thấy đường qua ô cửa sổ, và chỉ nhìn thấy rộng và xa hơn khi leo lên tầng 4 nhà mình. Ông nội đặt tên cho tôi, nghĩa là "cánh tay thiêng", tôi cần phải làm việc, sáng tạo xứng đáng với kỳ vọng của người. Dù công việc, sự nghiệp, tình yêu của tôi vẫn xa xôi và hình như hư vô, lại có lúc như giấc mơ bị đứt quãng lúc 4 giờ sáng vì tiếng băm chặt của nhà bán cháo lòng suốt ngày cãi nhau cuối dãy.
    Tôi thương tôi thực sự, lúc này, vì đã khóc và buồn quá nhiều, vì đã vắt kiệt mình để sống và viết như mình muốn. Tôi đón nhận mọi thanh âm cuộc đời, như cách để biết ơn mặt đất đã sinh ra tôi, chờ đợi tôi làm được điều kỳ vọng lớn lao trước khi đón tôi về lòng đất mẹ.
    Những ngọn lúa
    như ngón tay bíu chặt
    khi từ biệt nhau

Chia sẻ trang này